Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương 304: Chôn sống.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Converter: Chim Ruồi
Dịch Giả: Song Tinh
Biên Tập: Maison
Nguồn: 4vn.eu
Thổ chi lực !
Tại thời khắc trí mạng này, Quân Mạc Tà rốt cục ra tay xuất ra thần thông ngũ hành chi lực!
Nếu có chiếc hố lớn như vậy xuất hiện vào thời điểm bình thường, cho dù là lớn gấp mười lần đi chăng nữa, những đại cao thủ cấp Tôn Giả này chỉ nháy mắt đã vượt qua rồi. Nhưng hiện tại trớ trêu thay nó lại xuất hiện ngay tại thời điểm đang chạy trối chết, chân tay luống cuống, cũng đủ tạo thành một cái bẫy chết người.
Nhất là Tiếu Thiên Nhai đã chạy qua chỗ này đều không có xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, đám người Khúc Vô Tình đương nhiên yên tâm mà can đảm bước qua! Nhưng đúng lúc đó . . . Một cái hố to xuất hiện!
Khúc Vô Tình, Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi hoàn toàn không ngờ được với địa hình bằng phẳng, lại có đông người thế này cũng có thể xuất hiện cạm bẫy, bị bất ngờ không kịp đề phòng. "Bịch" một tiếng, ba người đồng thời rớt xuống.
Tiếu Thiên Nhai đi phía trước hét lên một tiếng điên cuồng, thân hình cấp tốc dừng lại, tay phải vung lên tháo thắt lưng nơi eo tung ra, dùng sức vung lên. Nháy mắt biến thành một mảnh vải thật dài, quấn lấy thân hình Khúc Vô Tình suýt rơi vào bẫy, thắt lưng rung lên kéo thân hình đang chao đảo của hắn bay ra ngoài.
Lập tức một số lượng lớn Huyền thú đã chắn giữa hai người cùng với hố to!
truyện copy từ tunghoanh.com
Hai người Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi còn chưa rơi xuống đáy hố đã vội đề khí có ý định vọt lên. Nhưng vừa lúc đó một trận gào thét táp thẳng vào mặt hai người, một con Hắc Nha Huyền thú to lớn liều mạng phi thân đánh xuống. Hai người ở giữa không trung đều không thể mượn được ngoại lực trợ giúp, có nguy cơ sẽ bị nện xuống phía dưới.
Trong lòng hai người đều rõ ràng, chỉ cần bị rơi xuống phía dưới Mai Tuyết Yên sẽ như hổ rình mồi chờ ở bên trên, lúc đó cho dù là một chút hi vọng thoát đi cũng không có! Cho nên nhất định phải lao ra trước khi bị nện xuống!
Đỗ Tuyệt không hổ là Đỗ Tuyệt, hắn bỗng nhiên rống to: "Huynh đã bị thương, hãy yểm trợ cho ta! Ta sẽ báo thù cho huynh!"
Đỗ Tuyệt chính là Tuyệt trong tuyệt tình, chỉ trong nháy mắt Đỗ Tuyệt đã đưa ra một cái quyết định tối ưu nhất! Trước mắt nếu hai người cùng muốn thoát đi, hiển nhiên chính là chuyện không thể nào! Nếu một người có thể chạy thoát vậy thì vẫn còn một người có thể bảo toàn thực lực để báo thù cho người kia!
Chân Từ Bi đã bị trọng thương nhiều chỗ, bất luận nội thương hay ngoại thương đều rất nghiêm trọng, hiện tại chính là người có thực lực kém nhất trong năm đại Tôn giả! Cho dù có đi lên được bên trên, cũng chưa chắc có thể thoát khốn! Chân Từ Bi bi thương cười to, nói: "Được!"
Hắn cũng là một người quyết đoán nên đưa ra quyết định thật nhanh. Hắn sử dụng toàn bộ Huyền khí của bản thân, thân thể đang bay lên trên đột nhiên dừng lại, chờ cho thân hình Đỗ Tuyệt vừa lướt qua, đột nhiên vung chưởng toàn lực đẩy vào gan bàn chân Đỗ Tuyệt. Thân mình Đỗ Tuyệt như một lưỡi kiếm sắc bén bắn ra ngoài, tốc độ đột nhiên tăng gấp đôi!
Mà thân hình Chân Từ Bi lại bị phản lực rơi xuống nhanh hơn, trong lúc đó hắn dùng tất cả khí lực còn lại của bản thân hét lớn "Thay ta giết Quân Mạc Tà!"
Vừa hô xong câu này, thân mình hắn đã bị vô số Huyền thú trùng kích, thân thể bị quyền cước nện vào trong lòng đất!
Chân từ bi cũng biết mình đã ở trong tình thế khó vãn hồi, cho nên hắn quyết đoán lựa chọn thành toàn cho Đỗ Tuyệt! Nếu lúc này hai người còn tranh chấp, thì cho dù là một người cũng đừng mong thoát đi được!
Tất cả đều là tôn giả, cũng đã sống mấy trăm năm, cũng đã nhìn thấu sinh tử, lại nói lời lúc đó của Đỗ Tuyệt cũng là sự thật. Cho nên Chân Từ Bi không chút do dự lựa chọn hy sinh!
Hai người, một ở Độn Thế Tiên Cung, một từ Chí Tôn Kim Thành, tranh đấu với nhau cũng đã nửa đời, nhưng tại thời khắc sinh tử này không hẹn mà cùng lựa chọn toàn tâm toàn ý chân thành hợp tác! Chân Từ Bi thậm chí không tiếc hi sinh tánh mạng của mình, quả nhiên Đỗ Tuyệt đã thành công trở ra.
Nếu là người bình thường trong tình huống như vậy, chỉ sợ sớm đã không còn khả năng suy nghĩ, nhưng Chân Từ Bi lại trong nháy mắt đưa ra quyết định hi sinh tính mạng của chính mình, thành toàn cho đồng bọn! Phong phạm của nhân vật cấp Tôn giả dù sao cũng vượt xa cao thủ bình thường!
Đỗ Tuyệt hét lớn một tiếng, lợi dụng lực trợ giúp của Chân Từ Bi nhanh chóng đề khí phá không mà ra. Thân ảnh của Hóa hình thú vương đã đánh tới trên đỉnh đầu, vị Thú Vương này bị hắn một kích phá tan thân thể, trên thân hình to lớn xuất hiện một lỗ lớn đầy máu tươi cùng nội tạng bay ra!
"Ta chắc chắn sẽ báo thù cho huynh!" Đỗ Tuyệt rống to! Hắn dường như không có chút biểu hiện kiệt sức, vẫn nhu vậy lao vút đi như thiểm điện, phía trước chính là Tiếu Thiên Nhai cùng Khúc Vô Tình! Sắp được an toàn!
"Lưu lại đi! Đỗ Tuyệt!" Mai Tuyết Yên gầm lên một tiếng, như thiểm điện xuất hiện ở phía sau lão, thủ chưởng mạnh mẽ bổ ra. Đỗ Tuyệt không nói không rằng toàn lực chạy trốn.
Mai Tuyết Yên một chiêu đánh trúng, "bịch" một tiếng, Đỗ Tuyệt ngửa mặt lên trời phun ra một đoàn huyết vụ. Nhưng lão liều mạng lợi dụng chưởng lực của Mai Tuyết Yên, mặc kệ nội thương càng thêm trầm trọng, nương theo lực lượng một chưởng này tăng tốc độ chạy trốn!
"Cẩn thận phía sau!" Tiếu Thiên Nhai quay người lại, vù vù hai chưởng đánh vào một con phi hành Huyền Thú đang nhằm đầu Đỗ Tuyệt với hai khóe mắt trừng trừng nhìn lão.
Đỗ Tuyệt kinh hãi, bất chấp tất cả tăng tốc bay vút lên, "phốc xuy" một tiếng, hắn chỉ cảm thấy lạnh run, một thanh kiếm đâm ngập vào bả vai của hắn, mũi kiếm xuyên qua đầu bên kia của bả vai.
Mũi kiếm lóe lên nương theo cơ thể Đỗ Tuyệt tiến về phía trước, trường kiếm trong nháy mắt rút ra khỏi thân thể hắn. Đỗ Tuyệt điên cuồng hét lớn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lại thêm vết thương há toang hoác!
Ở phía sau hắn, Quân Mạc Tà cầm trường kiếm lao đến, thân mình bỗng nhiên xuất hiện ở không trung, nhìn Đỗ Tuyệt bằng ánh mắt thương hại! Rồi thân ảnh hắn lại chợt lóe lên tiêu thất....
Một kiếm này, hắn vận khởi Âm Dương Độn pháp, trong Âm Dương Độn lại thi triển nhân kiếm hợp nhất tạo thành một tuyệt mãnh sát chiêu, thế nhưng dưới một tiếng nhắc nhở của Tiếu Thiên Nhai lại thất bại trong gang tấc.
Vốn hắn muốn đâm trúng hậu tâm của Đỗ Tuyệt, nhưng một kiếm này lại chỉ đâm vào trên vai! Không thể giết chết Đỗ Tuyệt ngay tai chỗ quả là một việc vô cùng đáng tiếc! Thậm chí chân khí trên thân kiếm còn chưa kịp bùng nổ, đã bị Đỗ Tuyệt dùng tốc độ cao nhất thoát khỏi. Nhưng một kiếm này cũng đã đâm xuyên qua xương tỳ bà (bả vai) của Đỗ Tuyệt.
Trên người Tiếu Thiên Nhai chợt lóe lên ánh sáng trắng, vô số vụ khí từ trên đỉnh đầu bốc lên, Huyền lực mạnh mẽ của lão hiển nhiên đã vận động đến trình độ cao nhất, Huyền thú bình thường căn bản không thể gây thương tích cho lão , thậm chí là không thể tới gần bên người lão.
Lão vươn tay ra chuẩn bị tiếp ứng cho Đỗ Tuyệt! Bởi vì lão nhìn ra được, Đỗ Tuyệt cũng đã là tên bay hết đà. Nếu mà không được tiếp ứng, chắc gì đã có thể thoát thân!
Phía sau Đỗ Tuyệt bóng người chớp động, kiếm quang chớp động, Tiếu Thiên Nhai nổi giận gầm lên: "Bọn chuột nhắt các ngươi dám!"
Đang toàn lực xuất chưởng, kiếm quang đột nhiên biến mất, bóng người cũng không thấy, nhưng bất ngờ một bàn tay đột nhiên xuất hiện trong không trung, hung hăng đánh vào giữa lưng Đỗ Tuyệt! Quân Mạc Tà! Lại một lần nữa hiện thân ra tay! Hai lần ra tay, hai lần làm cho Đỗ Tuyệt trọng thương! !
Đỗ Tuyệt lại phát ra một tiếng rên thảm thiết, miệng mũi ngũ quan đều phun ra tia máu nên cũng không thể duy trì được nữa, thân mình ở giữa không trung đột nhiên như diều đứt dây rơi xuống. Tiếu Thiên Nhai chạy vội tới nâng cơ thể của lão lên ôm trong ngực, vẻ mặt bi phẫn quát to: "Đi!"
Tiếu Thiên Nhai cùng Khúc Vô Tình hai người bất chấp, không ngừng lại chút nào hướng phía trước chạy gấp!
"Chân Từ Bi đâu?" Khúc Vô Tình hỏi dồn dập.
"Lão đã chết! Vì cứu ta. . ." Đỗ Tuyệt ở trong ngực Tiếu Thiên Nhai cơ hồ là đã hấp hối, trong mắt Đỗ Tuyệt chảy ra một giọt lệ nóng. Nói xong những lời này, lão liền hôn mê bất tỉnh. Dưới nội thương nghiêm trọng như vậy, Đỗ Tuyệt đã như đèn cạn hết dầu.
Khúc Vô Tình hét lớn một tiếng, bi phẫn cực điểm, muốn quay lại liều mạng trả thù lại bị Tiếu Thiên Nhai kéo lại. Đúng lúc này, lại thấy một vật đen thui bay về phía ba người.
Chính là Hùng Khai Sơn nổi giận đá một cước vào đầu thân thể của Lưu Thu đang nằm trên mặt đất, tức giận mắng "Tới địa ngục đi!" Một cước này lực đạo vô cùng cường đại, một cước đem đầu Lưu Thu bứt khỏi thân thể. Đầu của Lưu Thu tựa như sao băng xẹt ra ngoài.
Khúc Vô Tình căm hận muốn chết mà gào một tiếng, một tay tiếp lấy đầu lâu của Lưu Thu rồi cùng Tiếu Thiên Nhai đồng thời tăng tốc biến mất ở trong gió tuyết mịt mờ. Trước lúc biến mất, mơ hồ có thể thấy Tiếu Thiên Nhai lảo đảo hạ xuống, phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.....
Vị Tôn giả cấp ba này cùng Mai Tuyết Yên đối kháng, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà phun ra máu tươi. . . Trận chiến này, thật sự là chịu thiệt rất lớn. . .
Nhìn hai người chạy trốn, bầy ưng đông nghịt chợt đuổi tới. Quân Vô Ý vung cờ nhỏ trong tay lên, Mai Tuyết Yên thấy thế, hú dài một tiếng, Ưng Vương giữa không trung lập tức rút về.
"Giặc cùng đường chớ đuổi, nếu tiếp tục đuổi, có thể sẽ trúng phải mai phục của bọn họ. Quân Vô Ý bình tĩnh nói, sau đó thở dài "Đáng tiếc cuối cùng lại để thoát đi bốn người, chỉ sợ sau này khó có thể có được cơ hội tốt lớn như vậy!"
Từ bên trong hố sâu, sau một tiếng vang cuối cùng thì thấy năm sáu vị Thú vương vết thương chồng chất bò lên, Từ Bi Tôn Giả Chân Từ Bi bây giờ đã táng thân ở đáy hố sâu!
Lão tuy sắp chết nhưng vẫn còn lực phản kích tự nổ Huyền khí, rốt cục vẫn kéo theo hai Thú Vương đồng quy vu tận, những người khác cũng phải trọng thương! Nhưng Huyền thú thể chất hơn xa loài người, hơn nữa Quân Mạc Tà dùng linh dược phụ trợ, hoàn toàn có thể phục hồi lại như cũ!
"Chiến quả như vậy đã tương đối khá rồi! Sáu Đại tôn giả, chúng ta giết đã chết hai người, bị thương nặng một, hai người bị thương nhẹ! Chiến tích như vậy đã là huy hoàng rồi! Nếu muốn muốn diệt sát cả sáu người, không lưu lại một ai, đó là chuyện khó có khả năng!"
Mai Tuyết Yên vẻ mặt bi thương nhìn mấy vị Thú Vương chết đi: "Đáng tiếc là mấy vị huynh đệ này! Vừa mới Hóa Hình, còn chưa được hưởng trọn lạc thú nhân gian, đã phải táng thân ở nơi băng thiên tuyết địa ngàn dặm này . . . "
"Chết sống có số, lão Đại không cần quá thương tâm!" Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu lên tiếng khàn khàn an ủi, hai người bọn họ tuy là an ủi Mai Tuyết Yên, nhưng trong mắt cũng là vô tận đau đớn!
"Trước mắt đã tới gần Ngân Thành đã xuất hiện tổn thất, từ hôm nay đến mùng hai tháng hai chống lại Tam Đại thánh địa ở Ngân Thành, không biết sẽ tạo lên cục diện thảm thiết như thế nào đây?" Mai Tuyết Yên ánh mắt xa vời nhìn Tuyết Phong ẩn hiện trong mây mù mà nhẹ giọng cảm thán.
Mọi người đều trầm mặc. Gió núi thổi vi vút, rét lạnh thấu xương.
Tối nay bóng đêm dường như hết sức thâm trầm, Mai Tuyết Yên chậm rãi đi ra khỏi trướng bồng của mình ngắm nhìn bầu trời đêm, yên lặng thật lâu.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Quân Mạc Tà cũng đi ra, không nói một lời, chỉ cùng Mai Tuyết Yên sánh vai đứng đó. Một lúc lâu sau, hắn rút cục mở miệng:"Tuyết Yên, nàng đang nghĩ gì?"
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng hỏi tiếp "Trông nàng hình như có tâm sự gì đó!"
"Ta đang nghĩ tới trận đại chiến hai ngày sau. . ." Mai Tuyết Yên ngửa mặt nhìn trời
"Ta đang suy nghĩ, lần này Thiên Phạt Sâm Lâm xuất động lực lượng mạnh mẽ chưa từng có, vô luận số lượng hay chất lượng cũng là vạn năm mới có một. Nhưng cũng không phải là vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà ra khỏi Thiên Phạt! Nhưng trải qua cuộc đại chiến Ngân Thành lần này rốt cuộc còn bao nhiêu người có thể bình an trở về đây. . ."
"Ta cũng đang suy nghĩ tới trận đại chiến hai ngày sau kia; nhưng ta không có cùng ý nghĩ với nàng" Quân Mạc Tà lộ ra vẻ tàn khốc mỉm cười nói
"Ta nghĩ sau trận đại chiến này, Tam Đại Thánh Địa sẽ có bao nhiêu người có thể may mắn chạy trốn? Lại có bao nhiêu kẻ giống như Chân Từ Bi cùng Lưu Thu, vĩnh viễn chôn xương ở miền đất này!"