Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương 467: Sở Khấp Hồn cương quyết.
Dịch giả: Phong Thiên Vân
Biên Dịch: Chim Ruồi
Nguồn: 4vn.eu
Chính mình đúng là rất phản nghịch, đánh vỡ lệ thường, khiêu chiến quyền uy. Càng chiến với đối thủ mạnh hơn mình thì lại càng cảm thấy hứng thú. Nhưng tính cách của mình như thế này, ở một thế giới mà cường giả vi tôn như thế này, tuyệt đối sẽ không thể sống lâu được. Có thể ngày hôm nay vẫn tiêu dao tiêu sái nhưng có khi ngày mai đã bị một cao nhân nào đấy giơ tay đập chết như đập một con ruồi.
Tính mình cũng chẳng phân biệt thiện ác, làm việc cứ theo ý thích mà thôi.
Cái gọi là vì đại cục, hiệp chi đại giả, vì quốc vì dân căn bản chẳng lọt vào mắt mình. Nếu không phải là thực lực của mình từng bước đi lên, ngày càng mạnh hơn, cuối cùng cũng thành công đạt đến đỉnh phong thì có lẽ bây giờ mình chỉ là một đống xương khô, thậm chí đã sớm tan thành mây khói, có lẽ dấu vết duy nhất chính là một vai phản diện được ghi lại trong các sách lịch sử.
Đúng vậy, Quân Mạc Tà chính là người như thế.
Hắn sớm đã hiểu rõ chính bản thân mình, thực tế, Quân Mạc Tà cũng chỉ là người, cho nên cũng giống như bao người khác, có nhược điểm, bất luận là về tính cách hay thói quen. Hắn không phải một người hoàn mỹ, thậm chí ở một khía cạnh nào đấy còn có thể xem là tà ác.
Nhưng hắn có một điểm bất đồng với những người khác, chính là hắn thực lực cực kì cường đại, có thể coi thường các nhược điểm. Hoặc nói cách khác là vận khí của hắn quá tốt, có được một siêu cấp bảo vật nghịch thiên như Hồng Quân Tháp, còn có rất nhiều tri thức của kiếp trước, là người của hai thế giới, những chuyện này không phải ai cũng có thể có được.
Thế nhưng Quân Mạc Tà lại gặp được, thế nên khuyết điểm của hắn lại không còn là khuyết điểm nữa. Hơn nữa với nghị lực của hắn lại có thêm Hồng Quân tháp, cuộc đời của hắn trở thành truyền kỳ trong lúc hắn đang sống!
Cái gọi là truyền kỳ, chính là một người bình thường, thậm chí là có chỗ thiếu hụt, nhưng nhân duyên tốt mà trải qua được một đoạn phấn khích.
Các đế vương, quân chủ của các triều đại trước kia, khi hắn đã thành công rồi thì ai còn thèm để ý trước đó hắn có từng trộm gà hàng xóm, nhìn lén tiểu cô nương nào đấy tắm rửa, hay đã từng cướp đoạt thứ gì đấy của người khác?
Cho dù là biết đi nữa thì cũng là do danh nhân tìm chuyện mà nói, chứ chẳng có hình phạt nào cả!
Trong lịch sử, tiểu lưu manh nhiều vô số kể, nhưng chân chính nổi danh cũng chỉ có Lưu Bang. Cũng có rất nhiều người chịu sỉ nhục chui qua khố người khác, thế nhưng lưu truyền đến tận ngày nay cũng chỉ có Hàn Tín. Mấy trăm vạn người cũng đã đi bán hàng, nhưng cuối cùng đạt được thành công chỉ có Lý Gia Thành! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Cho đến bây giờ chỉ có lấy ưu khuyết điểm để bàn luận đúng sai, mà không phải căn cứ vào đúng sai để nói về ưu khuyết. Đây là một hiện tượng quái dị của xã hội nhân loại.
Tiểu lưu manh mà trộm gà thì sẽ bị chủ con gà đuổi theo, thậm chí bị mọi người đuổi chạy mấy ngã tư, bị chửi cho tối tắt mặt mũi; mọi người sẽ khinh bỉ tới cực điểm. Thế nhưng nếu nhắc đến chuyện khai quốc hoàng đế từng đi trộm gà, đảm bảo mọi người sẽ chỉ cười ha ha.
Lúc đấy sẽ chỉ cảm khái rằng anh hùng cũng có lúc bất đắc dĩ! Ngoài ra sẽ đồng tình lí giải rằng: Lâm vào tình trạng như thế thì cũng chỉ có thể hành động như vậy…
Hai người đều ăn trộm gà, thế nhưng sao người trước lại bị chỉ trích trong khi người sau lại nhận được sự cảm khái, thậm chí là thở dài đồng ý!?
Đây là đạo lý gì?
Nguyên nhân cực kì đơn giản, chỉ có một điều…
Bởi vì sau đó họ thành công!
Chỉ có thành công!
Chỉ cần ngươi có được thành công, vậy thì khuyết điểm của ngươi cũng cũng trở thành điểm nổi bật!
Chớ cho rằng ta đang nói hươu nói vượn, đây là sự thực!
Cho dù thoáng qua có vẻ vớ vẩn, nhưng cũng chính là sự thật!
Bên ngoài gió gào thét, một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị vang lên:
- Đối chiến ngoại tộc, chuyện tốt như vật sao có thể thiếu Sở Khấp Hồn ta được!
“Xoát” một tiếng, một bạch y nhân bỗng như một cây thương xuất hiện ngoài lều, mắt như chim ưng nhìn vào Quân Mạc Tà.
- Sở Khấp Hồn! Ngươi đã đến rồi!
Quân Mạc Tà kinh hỉ kêu lên.
Người này không phải là vua sát thủ thì còn là ai nữa!
Huyền Huyền đệ nhất sát thủ, sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn
Sở Khấp Hồn mỉm cười, chậm rãi bước đến.
Lại nói tiếp, trước mắt tu vi của Sở Khấp hồn bất quá chỉ mới là Tôn Giả cấp ba mà thôi, tại trong trướng bồng tùy tiện xuất ra một người tu vi đều cao hơn hắn nhiều, có thể nói tu vi như hắn không đáng nói đến. Thế nhưng cho dù nhiều cường giả như thế đang nhìn vào nhưng Sở Khấp Hồn thần sắc vẫn không đổi, cả người của hắn cứ như một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bức người!
Bảo kiếm có thể gãy, nhưng tuyệt đối sẽ không cong!
- Sao ngươi tới nhanh thế?
Quân Mạc Tà thấy có chút buồn bực. Thiên Trụ Sơn xảy ra việc ngoài ý muốn, tin tức ngoại tộc sắp sửa quy mô xâm lấn truyền ra chưa được bao lâu, các đại thế gia còn đang thảo luận, đến giờ vẫn chưa có nhà nào đến. Thế mà sao con người luôn độc lai độc vãng, từ trước đến giờ hiếm khi giao thiệp với ai, hẳn phải là người cuối cùng nhận tin mới đúng, thế quái nào lại là người đầu tiên chạy đến thế này?
- Ta vừa nhân một vụ đáng giá ba mươi vạn lượng bạc. Kết quả là người này chạy trốn một đường, mãi rồi thì trốn tới một chỗ hoang vu cách đây không xa.
Sở Khấp Hồn cười cười, mặt hắn vô cùng lạnh lùng, cứ như là tạc từ băng mà ra, giờ phút này tuy rằng nụ cười đã phát ra từ nội tâm nhưng trong mắt mọi người vẫn cảm thấy được vị sát thủ vương giả này toàn thân hàn ý dày đặc, cho dù biết rõ thực lực của người này không gây uy hiếp đối với mình nhưng vẫn khó tránh khỏi dâng lên ý nghĩ cẩn thận!
- Lần này đuổi giết, ta vốn tưởng sẽ mất nhiều thời gian, đang hết sức buồn bực, không ngờ lại gặp thiên tai, chút nữa thì chôn xương tại hoang vu. Thế nào cũng không nghĩ ra lại gặp được sự kiện thiên cổ khó có này!
Sở Khấp Hồn mỉm cười:
- Không biết ta có đến chậm không?
- Không sai, không sai. Lão Sở, ngươi tới cực đúng lúc, không sớm không muộn.
Quân Mạc Tà cười ha hả, vô cùng nhiệt tình chào đón Sở Khấp Hồn đi vào.
- Sát chủ Chí Tôn?
Một vị thánh giả của Tam Đại Thánh Địa hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bất quá là một tên chỉ mới đạt cấp Tôn Giả, cũng cứ thế chạy đến, lại muốn đi tìm chết sao?
Sở Khấp Hồn ánh mắt ngưng tụ, chăm chú nhìn vị thánh giả vừa mở miệng kia, lạnh lùng nói:
- So với mọi người ở đây, thực lực của ta đúng là không đáng gì, lại càng không thể đánh đồng với vị tuyệt thế cao thủ này; bất quá, đối với việc đối kháng ngoại tộc này, cho dù Sở mỗ chỉ là thư sinh trói gà không chặt cũng muốn tham gia! Muốn chết hay không là chuyện riêng của ta, chính ta không cần tính mạng này thì sao, liên quan quái gì tới các hạ?
Vị thánh giả kia tức thời tức giận đến tím mặt, vỗ ghế đứng lên muốn phát tác.
- Ngoài ra mà nói, ta tới đây cũng không phải do ngươi mời ta tới!
Sở Khấp Hồn lạnh lùng nói:
- Ngươi là người của Tam Đại Thánh Địa phải không? Hắc hắc, nếu nơi đây chỉ có tam đại thánh địa các ngươi, cho dù có kề dao vào cổ lão tử cũng cóc thèm tới vũng nước đục này!
Sở Khấp Hồn lại nhìn vị thánh giả kia, nói tiếp:
- Lão tử tuy tu vi chỉ đạt cấp Tôn Giả, nhưng chết dưới kiếm lão tử cũng không hẳn không có Thánh Giả! Ngươi nếu nghi ngờ có giỏi thử xem!
Sở Khấp Hồn cũng chỉ mới là Tôn Giả, nhưng đối mặt với đông đảo Thánh Giả, Thánh Hoàng vẫn có thể chậm rãi nói, đối chọi gay gắt, dương cung tuốt gươm, không hề khiếp đảm chút nào! Có điều hắn nói cũng có lí, với ám sát thuật của hắn, nếu quyết tâm muốn giết một vị Thánh Giả cũng không phải là chuyện không thể!
- Thật can đảm!
Vị thánh giả kia gầm lên một tiếng, tôn nghiêm của thánh giả không thể tha thứ một người không cùng tu vi với mình khiêu khích như thế, cho dù người này là đệ nhất sát thủ danh chấn đại lục Huyền Huyền.
- Thật can đảm!
Quân Mạc Tà cũng gầm lên một tiếng, mắt lạnh lùng nhìn, gằn giọng nói:
- Ngươi bất quá chỉ là một tên thánh giả, có tư cách gì dám càn rỡ trước mặt bổn quân như thế?
Vừa rồi vị thánh giả này lấy việc tu vi thấp kém để mắng Sở Khấp Hồn, bây giờ Quân Mạc Tà cũng dùng lí do như thế để chửi hắn, đây là ác giả ác báo.
Đối với người mà mình thưởng thức, cho dù thực lực không ra gì thì thế nào, không thể để cho ngoại nhân tự ý khinh bạc, trước kia là Đường Nguyên, bây giờ là Sở Khấp Hồn!
Vị thánh giả kia tức giận tím mặt, cơ hồ muốn bùng nổ, nhưng cuối cùng lại chỉ biết đứng ở đó, không thốt lên một câu nào.
Đừng nhìn việc hắn dám trách mắng Sở Khấp Hồn, thậm chí là định động thủ. Nhưng khi hắn bị mắng thì không dám hé mồm nói câu nào, đơn giản vì người mắng hắn là Quân Mạc Tà!
Sở Khấp Hồn dám bắt bẻ hắn nhưng hắn lại không dám làm thế với Quân Mạc Tà. Trong chuyện này ai cao ai thấp dùng đầu gối cũng thấy được.
- Ngồi xuống!
Mạc Vô Đạo gầm lên, mặt khó chịu nhìn vị thánh giả kia:
- Đến mức này mà ngươi còn có tâm tư bài trừ dị kỷ như thế à? Tự giết lẫn nhau sao? Mặc kệ trước kia Sở Khấp Hồn có ân oán gì với thánh địa, nhưng hôm nay hắn xuất hiện ở nơi này là có tâm lo cho cả đại lục! Hắn chính là anh hùng hảo hán, là bằng hữu của chúng ta!
Vị thánh giả kia ngượng ngùng ngồi xuống, sắc mặt đen lại. Thà là Quân đại thiếu gia mắng hắn thì thôi, đằng này đến đồng bạn cũng mắng hắn, không xấu hổ mới lạ!
- Ha ha, Mạc Vô Đạo ngươi làm người không sai! Vốn lúc đầu cũng có chút va chạm với ngươi, có điều đến bây giờ thì ta mới thấy rằng Tam Đại Thánh Địa Độn Thế Tiên Cung để ngươi làm cung chủ đúng là có điểm đạo lý!
Quân Mạc Tà nói một cách tán dương.
Mạc Vô Đạo cười chua xót, nhưng không đáp lại.
Độn Thế Tiên Cung? Giờ làm gì còn Độn Thế Tiên Cung nữa? Chỉ có một nơi hoang tàn đầy đổ nát… Ở trong đó chôn vùi không biết bao nhiêu thi thể, đều đã từng là thân nhân, là bằng hữu của mình…
Nghĩ đến đây, người của Độn Thế Tiên Cung đều cảm thấy tim đau như bị dao cắt!
Chỉ tiếc, đầu sỏ gây tai họa là Chiến Luân Hồi cuối cùng lại trốn mất. Cho dù chỉ là linh hồn thoát đi, nhưng dù sao vẫn là còn sống…
Hiện tại là thời điểm đại lục đang gặp nguy cơ, không thể chỉ tiếp tục nghĩ đến thù riêng của mình, cả đời này chỉ sợ không còn cơ hội tự tay báo thù! Điều này không thể nghi ngờ là điều tiếc nuối chung của Tam Đại Thánh Địa, cũng là của cả kiếp này!
Quân Mạc Tà kéo tay Sở Khấp Hồn vào, hai mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh mình, nói:
- Chư vị, từ giờ trở đi, hẳn sẽ còn nhiều người đến trợ chiến! Người tới cho dù là Chí Tôn, Thần Huyền, Thiên Huyền hay mặc dù là Địa huyền, tu vi của bọn họ trong mắt các người có lẽ chẳng đáng gì, hoặc xem như không tồn tại! Thế nhưng xin nhớ kỹ, phàm là người nào vào lúc này đến tham gia, đều là những anh hùng tận tâm vì đại lục! Đều là hảo hán chân chính! Tâm của bọn họ so với các ngươi càng đỏ, máu của bọn họ lại càng nóng hơn các ngươi!
- Ta tuyệt không cho phép bất kỳ ai dám vũ nhục họ! Cho dù là nói thầm cũng không được! Nếu phát hiện ra ai còn dám nói như thế, vậy thì kết quả chỉ có một: GIẾT KHÔNG THA!”