Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Chương 90: Quân đại thiếu thăng đường
Dịch Giả: Lưu Tinh
Biên Tập: _Gaviettri_
Nguồn: 4vn.eu
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Nếu ta nói ta chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngươi tin không?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói.
- Điều đó không có khả năng
Lão Tôn kêu lên.
- Àh. Ngươi cũng biết không có khả năng àh. Các ngươi không tin?
Quân Mạc Tà nháy mắt mấy cái
- Nếu ta nói ta chính là Mạc Vô Đạo đứng đầu Độn Thế Tiên Cung
- Ngươi...
- Àh... Nếu ta nói ta chính là ba ba của ngươi, ngươi thừa nhận không?
Quân Mạc Tà cười nói miệng lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.
- Ngươi. Quân Mạc Tà, ngươi không nên khinh người quá đáng.
Lão Tôn tức giận quát to một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, giận đến nỗi kìm nén không được.
- Câm miệng. Ngươi quả thực là cố ý đi tìm nhân tình cho mẹ ngươi mà. Rõ ràng đã sớm nhận ra gia gia ngươi chính là Quân Mạc Tà ta đây, vậy mà còn ở trước mặt lão tử giả bộ, thế nào? Con nhỏ còn thiếu tình thương của cha? Muốn bổn công tử giáo huấn ngươi một chút sao? Bổn công tử có thể tiện nghi cho ngươi một hồi, miễn cưỡng làm cha của ngươi nửa ngày.
Quân Mạc Tà trợn mắt mắng to một trận.
Quân Mạc Tà lúc trước nói này nói nọ mục đích là để kéo dài thời gian, để Bách Lý Lạc Vân hoàn thành việc bao vây bọn này. Đám người Bách Lý Lạc Vân đã vào vị trí, hơn hơn sáu mươi người, thấp nhất cũng là cao thủ Chí Tôn, đối phó bốn người trước mắt này cũng như ăn một bữa sáng, rốt cuộc không cần lo lắng bọn hắn chạy trốn. Quân Mạc Tà nào còn hứng thú cùng bọn chúng nói thêm gì nữa.
Còn tên tu luyện Thải Âm Bổ Dương, tà công âm độc hỗn đản này, Quân Mạc Tà càng không có nửa điểm hứng thú cùng hắn nói thêm câu nào nữa. Mắng hắn vài câu, Quân đại thiếu gia thấy mình đã cấp cho hắn mặt mũi lắm rồi, để thành nhi tử mình chính là khinh thường bản thân a, chỉ là tùy tiện nói đùa thôi.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Lão Tôn tức giận đến phun ra một búng máu. Không thể tưởng được mình hỏi một câu thiện ý lại bị đối phương vũ nhục chửi rủa đến cả cha mẹ, mắng chửi làm cho đầu óc choáng váng, còn cho rằng là tiện nghi cho mình.
Giận sôi máu.
Nhưng quay đầu nhìn thì phát hiện thần thái ba người còn lại có chút không đúng, ngước mắt nhìn xung quanh, hắn cảm thấy như bị dội một gầu nước lạnh từ đầu xuống chân, lửa giận trong lòng hắn chợt tắt ngấm, hơn nữa một luồng hơi lạnh lẽo chạy dọc từ đầu xuống chân hắn.
Bốn người vẻ mặt đều giống như nhau: cả người cứng đơ, miệng há hốc, hai mắt trừng như hai bóng đèn, tất cả đều sợ hãi...
Bốn phía, người nào người nấy vạm vỡ, mắt không biểu tình, ánh mắt lóe ra từng sợi tơ máu, từng bước một, chỉnh tề đi về phía trước. Mỗi bước tiến cũng làm mặt đất cũng rung lên một chút.
Bốn người nhìn thoáng qua liền hoảng sợ. Những người này tuổi cũng không phải rất lớn, chỉ độ ba bốn mươi tuổi nhưng thực lực rất mạnh. So với nhóm người mình, chỉ khoảng mười người là hơi yếu. Còn lại toàn bộ đều là cao thủ Chí Tôn đỉnh phong.
Những người này đều mang theo sát khí lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh căm căm, làm cho người ta nghĩ đến bầy sói trong đêm tối trời đông giá rét. Hơn nữa thân thể cao to, cực kỳ khôi ngô, thần tình nghiêm chỉnh, tạo áp lực giống như núi lớn sắp sụp xuống, làm không khí ngưng trọng, khiến người khác khó thở.
Quân Mạc Tà rốt cuộc từ nơi nào tìm được nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa tuổi cũng còn rất nhỏ? Vấn đề này, bốn người hiển nhiên không còn thời gian để lo lắng. Bọn hắn hiện giờ đã tràn ngập tuyệt vọng.
Dưới tình huống lực lượng khác xa nhau như hiện giờ, bốn người hoàn toàn không có bất kỳ ý hay nào. Thủ đoạn duy nhất chính là tự bạo.
Mà cũng chỉ có cách này mới có thể làm đối phương tổn thất một chút.
Nhưng mấu chốt nhất chính là bọn hắn không muốn chết. Bốn người như muốn khóc.
- Bắt hết cho ta.
Quân Mạc Tà vung tay lên, thân mình như một đóa Bạch Vân từ từ bay khỏi vòng vây.
Rống. Theo một tiếng hét lớn, đại hán dẫn đầu phóng người lên, thân hình thiết giáp bay từ trên không bay tới, tạo ra kình phong ép tới.
Chỉ có tiến công, không lui lại. Vừa ra tay liền như thế lôi đình vạn quân, hơn nữa không tiếc đồng quy vu tận.
Đại hán vừa ra tay liền giống như ngòi dẫn châm thùng thuốc nổ, năm sáu chục đại hán giống như những con sói nhìn thấy đám cừu non, liên tục hét lớn, trước sau thay nhau vọt lên.
Bốn người trong lòng đều kêu cha mẹ.
- Trời ạ, các ngươi nhiều người như vậy, đánh bốn người chúng ta, đã vậy, mỗi người còn xuất toàn lực ứng phó. Khi dễ người cũng không phải như vậy chứ. Ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cho.
Nghĩ đến đây bốn người hoàn toàn như đưa đám: cùng tiểu tử Quân Mạc Tà đó đàm phán chính là bị mắng, nhận lấy sự lạnh lùng, nganh ngạnh của hắn mà thôi. Việc hôm nay, không thể có kết quả tốt rồi.
Lâm vào tuyệt cảnh, bốn người đồng tâm, đồng thời rống một tiếng, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, quyền cước tung ào ào tiến lên đón đánh.
Phanh, tiếng bạo vang khắp nơi, hỗn chiến xảy ra một hồi.
Trận hỗn chiến này vừa mới bắt đầu đã khiến cho vài vị tà phái cao thủ Độn Thế Tiên Cung lãnh đủ.
Những đại hán này mỗi người đều không kém đối thủ, lại tinh thông thuật hợp kích, trong lúc đánh nhau, phối hợp không chê vào đâu được.
Song phương vừa tiếp chiến, bốn người kia tức thời luống cuống tay chân, liều mạng ngăn cản, cũng trúng không ít quyền cước nhất thời máu tươi từ trong miệng mũi văng khắp nơi.
- Quân Mạc Tà. Có bản lĩnh một đấu một. Lấy nhiều khi ít thì có gì hay. A...
Lão Tôn vừa nói những lời này liền kêu thảm một tiếng, một quyền đánh ngay vào miệng hắn, lập tức toàn bộ răng đều gãy vụn, quai hàm cũng gãy nốt, răng rớt lã chã ra bên ngoài.
Vương Vị Nhiên khá gian xảo, thừa lúc hỗn loạn, ngạnh kháng vài công kích, sau đó đẩy đồng bọn về phía trước, còn mình bay người lên cây đại thụ bên cạnh, liều mạng chạy trốn.
Hai người bị hắn đẩy vốn là kém cỏi nhất, bị đánh đến thê thảm, tình hình bi thảm đến cực điểm, hiện giờ lại bị Vương Vị Nhiên thừa dịp không lúc phòng bị xô về phía trước, cả người lảo đảo.
Đương. Đao kiếm của cả hai liền bị đánh rơi, sau đó mười mấy nắm đấm đồng thời lao đến.
Hai người bi phẫn chỉ kịp hô lớn một tiếng sau đó bị đánh hôn mê bất tỉnh.
- Vương Vị Nhiên ngươi thật là vô sỉ.
Vừa mới bay lên lên ngọn cây, Vương Vị Nhiên cười lạnh nghĩ thầm
- Có thể được chạy thoát mới là chuyện trọng yếu nhất trước mắt, làm sao còn quản cái gì vô sỉ hay không? Mạng chỉ có một mà thôi.
Đang muốn chạy đi, thì phía trước đột nhiên tối sầm, mở mắt nhìn không thấy gì. Hắn không khỏi cả kinh, quát to một tiếng, cả người lông mao dựng đứng: một khuôn mặt anh tuấn kề sát với mặt của hắn, chóp mũi hai người gần như đụng nhau. Ngay cả thở cũng có thể nghe được.
Hắn đang muốn xoay người chạy trốn thì người nọ nôn khan một tiếng, tức giận mắng
- Con mẹ nó, miệng ngươi thối thật. Xém chút nữa chết ngạt ta rồi.
Nói xong vung tay lên, bùm bùm, bụp bụp, âm thanh liên tục vang lên, trong nháy mắt, tên Vương Vị Nhiên bị ăn mấy chục cái tát.
Vương Vị Nhiên trên không trung bị đánh như cái trống, đầu hắn quay mòng mòng, trông như cô gái đang múa một cách điên cuồng. Răng sút nữa phun cả ra ngoài.
Bị đánh nửa ngày sau thì hắn mới rơi xuống tới mặt đất, cả người nện xuống tạo thành một cái hố to, hắn sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng, xung quanh đầy sao nhấp nháy. Một hồi sau mới khôi phục lại ý thức thì thấy một thanh trường kiếm sắc bén đã đặt trên cổ, vùng đan điền cũng bị người hung hăng đạp một cước.
Cách đó không xa một thanh niên áo trắng thuần khiết đang nôn tá lả
- Lão bất tử kia miệng thối so với hôi nách còn khó ngửi hơn, thật đúng là tội lớn, đúng là đáng chém mà.
Đây không phải là đại sát thủ Bách Lý Lạc Vân thì còn ai vào đây.
Lúc trước hắn âm thầm đốc chiến, cảnh giác cá lọt lưới, vừa nhìn thấy người này không để ý thể diện, vọng tưởng cướp đường chạy trốn, liền vô thanh vô tức thay đổi vị trí đón đường. Vương Vị Nhiên chạy trốn chưa được bao lâu thì Bách Lý Lạc Vân đã đuổi kịp, nhưng lại đụng phải đầu hắn.
Quân đại thiếu lúc trước thường dùng trò này để trêu đùa Độc Cô Tiểu Nghệ và Hàn Yên Mộng, làm cho hai nàng này sợ tới mức hoa dung thất sắc, la hét chói tai. Đám người Bách Lý Lạc Vân thấy được đều ôm bụng cười khoái trá.
Bách Lý Lạc Vân đang muốn học kỹ xảo này của Quân Mạc Tà, định mở miệng nói "chào ngươi" nhưng vừa mới mở miệng, kẻ đối diện liền liền giống như gặp quỷ, kêu thất thanh.
Hét to thì không sao nhưng Vương Vị Nhiên há miệng làm mùi hôi thối lan ra làm cho đại thiếu gia nhà ta nhức đầu, bị một mùi tanh tưởi khủng bố khó có thể hình dung đập vào mặt, hắn muốn che miệng nhưng cũng không kịp, chỉ cảm giác trong miệng mình mùi thúi vẫn còn đó ba ngày có thể vẫn chưa hết. Chỉ sợ, mấy ngày tới sẽ không có cảm giác muốn ăn, không hết ba tháng thì không dám ăn thịt.
Bách Lý Lạc Vân có chút không hiểu:
- Vì sao Quân Mạc Tà từ trước tới giờ không gặp chuyện như vậy? Mình chỉ ngẫu hứng vui đùa một lần lại bị mùi thối xông suýt chết. Chẳng lẻ người chân chính thì không sao? Kẻ bắt chước như mình lại có tội?
Quân Mạc Tà nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Bách Lý Lạc Vân trong lòng cười thầm
- Tuyệt kỷ trêu chọc của bổn công tử há lại có thể dễ dàng học được? Phải biết rằng bị bổn công tử doạ nạt, nếu không phải Quản Thanh Hàn, thì cũng là Độc Cô Tiểu Nghệ, hoặc là Hàn Yên Mộng. Ba người này đều là đại mỹ nhân, ngay khi cả hét la thất thanht hì mùi thơm tỏa ra cũng làm say lòng người. Ai lại như ngươi, tìm một cái miệng của một lão đại ma đầu đi trêu trọc, ngươi quả nhiên làm bổn công tử giật mình nha, chậm rãi hưởng thụ đi, hoặc nhớ lấy bài học hôm nay a.
Bốn người đều bị xách như bốn bao cát mang tới trước mặt Quân Mạc Tà.
Quân đại thiếu ho khan một tiếng khoanh tay uy nghiêm quát
- Thăng đường.
Uy ... uy. Một đám "Tàn Thiên Phệ Hồn" cũng thấy thú vị hùa theo tạo thành âm thanh quái dị, giống như âm thanh đưa con gái đi xuất giá.