Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly 2 Chương 17

Chương 17
Hồng Hồng bên này không có vấn đề gì

Bạch Bạch rướn người lên, hướng về phía trong tay áo bào của Vân Hư mở ra nhảy tới, đang ở giữa không trung đột nhiên trước mắt tối sầm lại!


"Người nào?!" Đây là giọng nói của Hồng Hồng.

"Các hạ đây là……?" Đây là giọng nói của Vân Hư.

Bạch Bạch có cảm giác mình đụng vào cái gì đó, trong mũi lại ngửi được mùi quen thuộc — là Mặc Yểm!

Nàng dùng sức dồn vào chân trước, vén ống tay áo màu đen đang che trước mặt lên, ngửa đầu ra trông thấy đúng là Mặc Yểm đang nhìn mình với vài phần ghét bỏ.

"Làm sao mà lại bẩn như vậy?!"

Bạch Bạch cúi đầu nhìn trên người mình. Vừa rồi vừa bò tường lại vừa lăn đất, bộ lông hồ ly trắng như tuyết dính không ít tro bụi, bùn đất, quả thật là dơ bẩn. Bốn cái móng vuốt lưu lại trên áo đen của Mặc Yểm vài dấu bụi bẩn. Bạch Bạch từ trước đến nay rất là sạch sẽ, chứng kiến bộ dạng của mình thì cực kỳ xấu hổ, đã định nhảy ra đi chỗ khác để trốn.

Một tay Mặc Yểm đè nàng lại, nói lạnh nhạt: "Trở về tắm lại thôi." Nói xong cũng không hề để ý Vân Hư và Hồng Hồng, liền ôm Bạch Bạch xoay người đi khỏi. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com

Bạch Bạch vội vàng nói: "Ta muốn đi gặp Lăng Thanh Ba, trông thấy xong rồi mới trở về có được không?"

"Không được!" Mặc Yểm cảm thấy bất mãn khi tiểu vật cưng suốt ngày nhớ thương chủ cũ quá mức, trả lời với ngữ khí cứng rắn, không có đến nửa điểm thương lượng.

Bạch Bạch cảm thấy rất ủy khuất, nhưng là không dám phản kháng chính sách tàn bạo, chỉ biết từ trong khuỷu tay hắn thò mình về phía đám bạn bè mới là Hồng Hồng và Vân Hư phất phất móng vuốt nói lời từ biệt. Mặc Yểm phát hiện nàng mờ ám, tay duỗi ra đem nàng nhấn mạnh trở lại trong ngực, rồi cảnh cáo nói: "Trung thành với ta một chút i!"

Cặp mắt hồ ly ngập nước long lanh nhìn nhìn hắn, Bạch Bạch cụp đầu không nói gì.

Hai người vòng qua sân một cái liền không nhìn thấy bóng dáng nữa, Hồng Hồng có chút thắc mắc hỏi Vân Hư:"Người kia là gì của bạch hồ ly hả?"

Vân Hư cười khổ: "Ta cũng không biết, hình như hắn lai lịch không nhỏ, tự xưng là đại ca của sư phụ ta chứ."

"Sư phụ của ngươi?"

"Ừ!" Vân Hư trước khi hạ phàm, sư phụ Minh Ất chân nhân đã từng dặn dò không được tùy ý đề cập sư môn với mọi người, cho nên hắn cũng không tiện đáp lại, vậy nên phải nói sang chuyện khác, mời Hồng Hồng cùng đi vào khách viện, chỗ ở của huynh muội nhà họ Lăng.

Người trong khách viện nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, thần kinh bắt đầu căng thẳng. Cả một đống đèn lồng, cây đuốc chiếu tiểu viện sáng như ban ngày. Bên trong bên ngoài gian phòng Lăng Thanh Ba, Lăng Thanh Giám dán đầy lá bùa màu vàng, mùi hùng hoàng đặc quánh có thể hun người bình thường đến chóng mặt.

Tiểu thư đồng đứng trong viện trông thấy Vân Hư trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người trong viện hiện giờ đều xem Vân Hư là người cứu lấy cái mạng nhỏ rơm rạ, một khắc không nhìn thấy hắn tâm thần không yên.

Nhìn thấy sau lưng Vân Hư có thêm một vị công tử áo hồng, tiểu thư đồng không khỏi sửng sốt đôi chút, hỏi:"Tiểu tiên trưởng, vị này chính là…… ?"

Vân Hư cười giới thiệu: "Vị này chính là đạo hữu tục gia của bần đạo (*bạn cùng đạo nhưng tu tại gia), họ Hồng, các người có thể gọi hắn là Hồng cư sĩ."

Hồng Hồng mỉm cười, gật đầu nhẹ về phía tiểu thư đồng.

Tiểu thư đồng hai mắt sáng ngời, đạo hữu? Thế thì hẳn cũng phải biết pháp thuật? Thì ra tiểu tiên trưởng đi ra ngoài để tìm người đến giúp đỡ á! Chỉ là cái vị giúp đỡ này bộ dạng quá đào hoa, đôi mắt dường như muốn câu dẫn người khác.

Lăng Thanh Giám ở trong phòng nghe được tiếng người, cao giọng hỏi: "Tiểu thư đồng? Có phải tiểu tiên trưởng đã trở lại?"

Tiểu thư đồng lên tiếng, liền thấy Lăng Thanh Giám từ trong phòng đi ra.

Vân Hư lại một lần nữa giới thiệu Hồng Hồng, Lăng Thanh Giám liên tục gật đầu, hết sức vui sướng, nhưng trong lòng có chút chua xót: Một Mặc công tử áo đen tướng mạo khí chất đã hơn xa mình, đảo mắt lại đây đã thấy một Hồng công tử cũng không kém hơn nhiều. Nếu mình đứng giữa hai người họ thoáng chốc không ít ảm đạm. Như vậy là ở cái thị trấn nhỏ này, nhân vật tuấn tú không phải là quá hiếm có.

Hồng Hồng kết bạn với Vân Hư kiểm tra lại trận pháp bố trí xung quanh viện một lần nữa, cảm thấy không bỏ sót gì cả. Hồng Hồng cười nói: "Ta còn có Phục ma giới của sư phụ đưa cho, có lẽ trong lúc nguy cấp cũng có thể phát huy công dụng."

"Phục ma giới? Cái thứ phép này đối phó với yêu quái hành động chậm chạp có lẽ khá tốt, nhưng nếu muốn đối phó xà yêu, chỉ sợ có chút khó xử." Vân Hư bàn luận.

Phục ma giới uy lực cực lớn, một khi nhốt chặt yêu quái, mặc cho đạo hạnh cao tới đâu cũng không thể giãy dụa, một canh giờ sẽ bị hồn phi phách tán mà chết. Điểm yếu duy nhất chính là sử dụng không được linh hoạt thuận tiện, gặp phải những yêu quái động tác nhanh nhẹn liền bất lực.

Hồng Hồng cười nói: "Ai nói ta muốn dùng nó để đối phó xà yêu? Ta đem huynh muội họ Lăng để trong Phục ma giới, coi xà yêu còn dám tiến vào trong vòng hại người không?"

Vân Hư vỗ tay cười nói: "Xem cái đầu gỗ của ta này, lại không nghĩ tới biện pháp tài tình tuyệt diệu như vậy. Như thế rất tốt, chỉ cần qua ngày mai, xà yêu kia cho dù lại đến, cũng không đến gần được người Lăng tiểu thư."

Đêm qua tìm hiểu về Thanh nhi, tất nhiên hắn hiểu rành mạch từng điểm này. Nó sở dĩ vội vàng ra tay trong vòng ba ngày nay, là vì mấy ngày nay đúng lúc âm khí thịnh nhất trong cả ngàn năm. Lăng Thanh Ba mặc dù là chân mệnh Kim Phượng, nhưng lúc này sức chống cự đối với tà khí yêu ma lại xuống đến thấp nhất. Ba ngày nay chính là cơ hội duy nhất để bọn yêu ma thực thi các biện pháp đoạt xác đối với nàng. Một khi bỏ lỡ, nàng liền khôi phục lại thành thể chất yêu tà khó có thể đến gần, đến lúc đó việc sẽ khó thành.

Nhưng mà cho dù là ba ngày nay, muốn chiếm dụng thân thể nàng cũng không phải là đơn giản, hoặc cần phải có người pháp lực cao cường tương trợ. Thanh nhi đầu tiên tìm tới Mặc Yểm, kết quả là hắn lâm trận đào ngũ. Hiện tại chỉ còn hai ngày, nàng cắn răng dậm chân một cái, căm hận nói: "Không thể được, hay là mình phải đi mời Kim Hoàn Nhi xuất thủ!"

Kim Hoàn Nhi mà Thanh nhi vừa nhắc đến, thực ra thân chính là một con rắn cạp nong vàng vô cùng kịch độc, đã có mấy trăm năm tu luyện, thực lực so với Thanh Nhi cũng không kém bao nhiêu.

Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Nhi một mực không muốn Kim Hoàn Nhi hỗ trợ, ai biết đến lúc đó nàng ta có thể có tâm địa đen tối hay không, một cước đá văng mình ra? Người chân mệnh Kim Phượng cũng không phải là mỗi ngày đều có thể tìm được. Một khi đoạt xác thành công, mẫu nghi thiên hạ hưởng hết phú quý nhân gian. Còn điểm tiếp theo, điểm quan trọng nhất chính là, sau khi đoạt xác nàng ta, có thể thụ hưởng mệnh cách, tiến trình luyện công sẽ nhanh gấp trăm lần bây giờ. Nói cách khác, tu luyện mười năm có thể sánh với ngàn năm đạo hạnh!

Cho dù thân thể này chỉ sống lâu được một giáp (*60 năm), có thể dùng tới bốn mươi năm, như vậy có thể tu luyện được bốn ngàn năm đạo hạnh! Việc này trong mắt yêu ma có lực hấp dẫn cực lớn à!

Chẳng qua là giờ phút này sự việc đã cấp bách nên chỉ có thể liều theo thời thế, Thanh Nhi muốn tìm người có thực lực tương đưoơg giúp đỡ cũng chỉ có một Kim Hoàn Nhi, đành phải mạo hiểm.

Bên kia, trong lòng Mặc Yểm đơn giản là không hề nhớ đến xà yêu, trở lại gian phòng liền bảo tiểu nhị đưa tới một thùng lớn nước ấm. Hắn không chút khách khí, trước mặt Bạch Bạch nới dây lưng cởi hết sạch, ngâm mình vào trong nước. Bạch Bạch cảm thấy hắn đã từng nhìn thấy mình không hề mặc quần áo, mình nhìn lại hắn cũng không sao…… Tuy vậy, bây giờ nàng thật sự cũng không có tâm trạng để nhìn.

Gian phòng bị Mặc Yểm làm pháp thuật, Bạch Bạch đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp đều không ra được, quay lại thấy Mặc Yểm nhắm mắt, thoải mái nhàn nhã ngâm mình trong nước, vẻ mặt hưởng thụ, trong lòng nổi oán giận, thầm nghĩ: Ngươi ghét ta bẩn, ta khiến cho ngươi bẩn theo ta!

Nhẹ tay nhẹ chân leo lên thùng gỗ lớn bên cạnh, Bạch Bạch đem chân trước dính đầy bùn đất của mình ngâm vào trong nước, nhẹ nhàng gẩy gẩy, thành công chứng kiến nước ấm vốn trong suốt giờ nổi lên từng vòng đục ngầu, không khỏi cảm thấy đắc ý. Lại quay người thay đổi, đem hai chân sau cũng thay phiên vươn vào trong nước rửa sạch.

Cho ngươi ngâm nước rửa chân của ta! Hì hì!

Khó khăn lắm mới có được trò đùa dai, Bạch Bạch đang lúc vui vẻ không thôi, đột nhiên mông đít bị xiết chặt, đuôi to ở đằng sau bị người ta nắm chặt kéo một cái ra sau. Lúc này thành chó rơi xuống nước, còn sùng sục sùng sục uống vào vài ngụm nước chính mình vừa mới rửa chân.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/t45616-du-do-tieu-ho-ly-chuong-17.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận