Gương đồng mờ ảo từ ngón tay Mặc Yểm trở nên trong như nước, nhìn trong mặt kính chính là Quỷ Môn quan quen thuộc, quan hạ một mảnh đông nghịt, quỷ tốt yêu binh như châu chấu ùn ùn kéo đến, tất cả bọn họ không muốn sống nữa, dường như nối tiếp nhau hướng Dương Môn chen chúc, mà mấy vị sư huynh thì xếp thành một đường, hợp lực thi triển pháp thuật ngăn cản phản quân cuồn cuộn không dứt.
Pháp lực của bọn hắn so sánh với những này phản quân cao hơn nhiều, thường thường pháp thuật vừa ra, trước mặt liền trên dưới một trăm địch nhân ngã xuống, nhưng địch nhân đằng sau dường như không thèm để ý đồng bọn hy sinh chút nào, phía trước ngã xuống một mảnh, đằng sau cũng không nhìn mà giẫm phải thi cốt bọn họ nhào lên. Một vòng trước Dương Môn thi cốt tầng tầng lớp lớp, không ngờ cao tới nửa người!
Bề rộng Dương môn ước chừng hai trượng, năm vị sư huynh mỗi lần hai người, thay nhau ra trận, hai người trước mệt mỏi, hai người sau thay thế, Vân Hư pháp lực yếu nhất trong mấy sư huynh đệ, phản quân cũng phát hiện điểm này, thường xuyên dùng hắn là đối tượng tấn công chính, nhiều lần Vân Hư thiếu chút nữa bị phản quân cuồn vào chính giữa bị yêu ma tướng lãnh gây thương tích.
Vũ Khúc Tinh Quân đứng ở trên cổng thành chỉ huy thiên binh thiên tướng phóng ra các loại binh khí từ xa, tận lực chặn phản quân phía sau tiến lên liên hoàn tiến công, vô số pháp lực tiếp ứng bay theo mũi tên, cổn mộc (thân gỗ) lôi thạch từ trên trời giáng xuống, xác thực giảm bớt một ít áp lực của bọn Vân Sơ. Nhưng là quân số phản quân thật sự quá nhiều, những binh khí này rơi vào chính giữa phản quân, như những viên đá rơi xuống mặt hồ, dấy lên gợn sóng, đảo mắt lại khôi phục nguyên trạng.
Phản quân vô số như thế chẳng phân ngày đêm, tre già măng mọc đánh sâu vào Dương Môn, bọn Vân Sơ cuối cùng sức cùng lực kiệt, mà bây giờ, bọn họ mỗi người đều đầy bụi đất, một thân máu đen, cũng không rõ là của bọn họ, hay là phản quân bị đánh bại, xem ánh mắt bọn hắn vẫn y nguyên kiên nghị bừng sáng, nhất thời sẽ không có trở ngại, nhưng lúc sau thì sao?
Tình cảnh trước mắt, Bạch Bạch vừa mới mới tự mình trải qua, mà khi thì hỗn loạn nguy cấp, so với hiện tại quả thực không thể so sánh nổi, nàng càng xem càng sợ, dường như đã có thể tiên đoán được vài ngày tới, các sư huynh kiệt sức ngã xuống đất, tùy ý bị quỷ tốt yêu binh tàn sát chà đạp thật là tình trạng đáng sợ, nhịn không được toàn thân phát run, đã nghĩ nhảy người lên.
Mặc Yểm một mực lưu ý nét mặt của nàng, thấy nàng sợ hãi lo lắng như thế, đã cảm thấy có chút khó chịu, hắn một tay đè Bạch Bạch lại nói:
" Đừng nóng vội, bọn họ nhất thời nửa khắc không chết được."Bạch Bạch có thể nào không vội, vừa giãy dụa nghĩ thoát khỏi khống chế của hắn, vừa lớn tiếng nói:
" Ta muốn đi tìm sư huynh, ngươi thả ta ra!"" Nàng tìm bọn hắn làm cái gì, cùng bọn họ chịu chết?" Mặc Yểm cùng sử dụng hai tay hai chân, đem Bạch Bạch gắt gao ôm vào trong ngực, nói chuyện đã có vài phần sinh khí. Con hồ ly ngốc này không thấy được dưới Quỷ Môn quan nguy hiểm cỡ nào? Còn muốn đi chịu chết?! Mấy cái tên vô liêm sỉ cùng nàng mới quen biết bao lâu, đáng giá để nàng khẩn trương như vậy sao?
" Không cần ngươi lo, ta muốn cùng các sư huynh ở một chỗ!"" Không được đi!"Bạch Bạch dùng hết sức lực giãy thoát ra, hoảng loạn nhớ tới pháp thuật Nhị sư huynh dạy, hét lớn:
" Ngươi lại ngăn cản ta, ta, ta đối với ngươi không khách khí!"Mặc Yểm cười hôn lên mi tâm (giữa hai đầu lông mày) nàng một cái, hoàn toàn không xem ra gì nói:
" Như thế nào không khách khí?"Bạch Bạch nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm mặc niệm pháp chú, trong phòng một vài đồ vật vỡ đều hướng sau lưng Mặc Yểm đánh tới, đáng tiếc cách hắn còn hơn một thước tựa như đâm vào một chút cũng không có, như hình trên tường, đinh đinh đang đang rơi trên đất.
Bạch Bạch lần này vốn không có sử dụng toàn lực, thấy công kích không có kết quả, âm thầm tăng pháp lực lớn, nhất thời trong phòng dòng khí tán loạn, vài đạo phong nhận muốn bổ tới sau lưng Mặc Yểm.
Lần này càng kỳ quái, những phong nhận kia còn chưa rơi xuống trên người Mặc Yểm liền kiệt lực tiêu tán, Bạch Bạch không thể không đem pháp lực nâng lên cao nhất, kết quả y nguyên như thế. Làm đối tượng bị công kích là Mặc Yểm, chỉ là lẳng lặng nhìn xem nàng, dường như người bị công kích không phải hắn.
Bạch Bạch tâm địa rất yếu đuối, coi như là công kích, cũng sợ làm bị thương hắn, ngay từ đầu cũng không đem ra hết toàn lực, chỉ là về sau phát hiện những công kích này không có hiệu quả, mới từng chút từng chút tăng cường pháp lực, cái này phải trách tâm địa hồ ly ngốc! Trong lòng Mặc Yểm ấm áp, như nhũn ra, đồng thời cũng âm thầm cao hứng, tiểu hồ ly mềm lòng như vậy, chỉ cần hắn tốn chút khí lực, nàng nhất định rất dễ dàng tha thứ chuyện hắn đã làm trước kia.
Bạch Bạch phát hiện mình đối Mặc Yểm hoàn toàn bất lực, lại sợ thất bại, càng lo lắng sư huynh ở Quỷ Môn quan, mếu máo, oa ô khóc lớn lên.
" Nàng đừng khóc, Nàng đáp ứng theo giúp ta, ta khiến cho những tiểu quỷ kia lui xuống trước được không?"Bạch Bạch nước mắt lưng tròng nhìn hắn, tin lại không dám tin, Mặc Yểm trước không phải không lừa gạt nàng. Mặc Yểm đưa tay xoa xoa nước mắt nàng, âm thanh mềm mại nói:
" Ta không lừa nàng, nếu như nàng lo lắng, ta mang nàng đến gần Quỷ Môn quan, nhìn xem bọn họ lui binh, được không? Nhưng nàng không thể gặp những sư huynh vô liêm sỉ kia!" Nói đến vế sau, giọng điệu lại kịch liệt.
Nguồn: http://truyenyy.com" Các sư huynh mới không vô liêm sỉ!" Bạch Bạch nhỏ giọng kháng nghị nói, trong nội tâm không muốn, nhưng biết mình tiếp tục kiên trì, rất có thể ngay cả
" lợi ích" hắn đáp ứng ban đầu đều bị hủy bỏ. Kinh nghiệm ở chung cùng Mặc Yểm trong quá khứ nói cho nàng biết, người này rất tự đại ngoan cố, chuyện đã quyết định nàng nói cái gì đều không đổi, muốn tranh thủ kết quả là thường xuyên khiến hắn ngày một khi dễ chọc ghẹo thậm tệ hơn. Thất bại nhất của nàng chính là, nàng cho là pháp lực mình đã khá nhiều, nhưng trước mặt Mặc Yểm, tựa hồ một chút tác dụng cũng không có.
Mặc Yểm lấy khăn tay ra lau sạch sẽ vệt nước mắt trên mặt Bạch Bạch, rất tự nhiên thay nàng chỉnh lại cả quần áo, Bạch Bạch ngồi ở trước gương bất an không yên, thầm nghĩ có thể nhanh một chút xác định các sư huynh bình an vô sự.