Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia.
Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu.
Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau.
Như ma xui quỷ khiến, tôi phân việc cho tất cả, chỉ giữ lại mỗi Diệp Gia là chậm chạp không quyết định. Rốt cuộc, có một ngày cậu đi vào phòng làm việc của tôi. Cậu nói, đội trưởng, tôi muốn vào tổ hành động. Tôi đáp lời rằng, cậu bằng điểm nào nói cậu đủ tư cách phải vào tổ hành động. Kỳ thật là tôi càn quấy, bất kỳ điều nào trong hồ sơ của Diệp Gia đều chứng minh cậu đủ điều kiện vào tổ hành động, thậm chí có thể lãnh đạo cả tổ hành động. Chẳng qua tôi không muốn để cậu đi.
Sau đó Diệp Gia liền đứng trước mặt tôi, có phần quật cường mím môi lại, nhưng thứ lấp lánh tỏa sáng trong mắt là tự tin và kiêu ngạo tràn đầy. Sau đó nữa, hai chúng tôi tới bên trong sân bóng rổ ở cục, bắt đầu một hồi tự do vật lộn lần nữa.
Tôi rất tin tưởng bản thân mình, vì tôi từng là quán quân vật tự do toàn quốc, còn có cả kinh nghiệm trong mấy năm nay do đối đầu với bọn tội phạm hung ác, gian hoạt, tàn nhẫn nhất thế giới. Ấy vậy mà, thiếu chút nữa tôi đã chẳng phải đối thủ của Diệp Gia. Rất nhiều lúc, khi ngăn chặn thân mình Diệp Gia, tôi cũng không dám tin bản thân có thể thắng. Diệp Gia ra tay rất mau, rất hiểm, rất chuẩn xác, năng lực ứng biến rất mạnh. Tôi lúc ấy có phần do dự, nhân tài như vậy nếu vào tổ hành động nhất định sẽ trở nên nổi bật. Thế rồi khi nhìn xuống gương mặt Diệp Gia, phần do dự đó toàn bộ đều tan thành mây khói. Sự gần gũi này giúp tôi có thể cẩn thận quan sát cậu, bấy giờ tôi mới phát hiện, hóa ra ngũ quan cậu cũng rất động lòng người, mũi thẳng, phía dưới là đường viền của đôi môi hồng, có lẽ do thời gian đối đầu dài quá mà môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở dốc. Tôi đè lấy cơ thể cậu, cơ thể Diệp Gia mềm mại quá, mềm mại đến mức khiến người hận sao lại chẳng thể mau mau mà đè ép lấy. Tôi cũng không rõ bản thân phải dùng bao phần sức lực mới có thể khắc chế được ý niệm xấu xa ấy trong đầu, không tiến thêm làm động tác tiếp theo.
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng như sao trời, gằn từng chữ từng chữ một: “Lâm Diệp Gia, ngày mai đến phòng tư liệu báo danh.” Sau đó, Diệp Gia bắt đầu mười lăm phút mắng chửi mà cả đời tôi chẳng thể nào quên. Tôi cũng không biết cậu học được từ đâu, nhưng những chữ dơ bẩn ấy thoát ra khỏi miệng cậu thật khiến tôi khiếp sợ. Trong thời khắc mắng chửi đó, cậu không hề lặp từ.
Đó thật sự là một cảnh tượng rất kỳ lạ. Vào một buổi chiều gần đậm sắc thu, ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ ngoài cửa sổ luồn vào căn phòng bóng rổ trống trải, một người đàn ông anh tuấn đè lấy một chàng trai anh tuấn, từ miệng chàng trai tuôn trào những gì chói tai nhất mà tất cả phụ nữ đều xấu hổ khi muốn thốt thành lời.
Tôi biết dáng vẻ mình ngay lúc đó rất ngốc, há to miệng lẳng lặng nghe cậu mắng. Khi cậu đã im lặng thì tôi hãy còn thất thần, cuối cùng, chỉ nghe Diệp Gia nhẹ nhàng nói, không phải anh luyến tiếc chẳng nỡ rời khỏi tôi đó chứ? Lúc ấy tôi mới như bình tĩnh, kích động đứng dậy, mặt đỏ bừng. Sau này, có lẽ chính là do thời khắc ấy mà tôi luôn cảm thấy đôi mắt như nước hồ thu của Diệp Gia có thể nhìn thấu hết thảy. Diệp Gia thong thả đứng dậy phủi bùn đất trên người, nói như hỏi chuyện chẳng liên quan, anh có thể nói cho tôi biết vì nguyên nhân gì mà không cho tôi vào tổ hành động được không.
Trời mới biết, tôi cũng chẳng muốn nói thật, chỉ là lời cứ như nước chảy theo miệng ra ngoài. Cậu quá đẹp, tôi nói. Sau đó, tôi nghĩ, sở dĩ chẳng hiểu sao tôi lại nói ra đáp án chân thật trong lòng có lẽ bởi do vấn đề của Diệp Gia tôi chưa từng cẩn thận nghĩ suy. Tôi làm vậy tựa hồ hoàn toàn đến từ một loại trực giác, hoặc giả có thể nói là một loại bản năng. Một loại bản năng muốn bảo vệ người thân của mình. Diệp Gia quay đầu, không nói lời nào nhìn tôi. Tôi chỉ phải bổ sung thêm, tướng mạo cậu sẽ khiến người gặp một lần chẳng thể nào quên được, đối với những kẻ làm việc này như chúng ta thật quá mức nguy hiểm. Diệp Gia không nói nữa, ngày hôm sau cậu đến phòng tư liệu báo danh.
Tôi lẽ ra nên sớm biết Diệp Gia không phải loại người dễ thỏa hiệp mới phải, quả nhiên là vậy. Sau khi tới phòng tư liệu, lấy danh nghĩa thu dọn hồ sơ, cậu thường xuyên cải trang thành đủ loại người với đủ kiểu dáng đi tìm hiểu tin tức. Tất nhiên Diệp Gia rất am hiểu việc bắt chước đó, cậu muốn thông qua ngụy trang chứng minh với tôi, dung mạo sẽ không biến thành thứ gây trở ngại. Chỉ là cậu không rõ, đó nào có phải nguyên nhân chân thật trong sâu thẳm nội tâm tôi. Phòng tư liệu trở thành nơi kích thích nhất trong đội, nếu không phải cuối cùng tôi tự mình bắt Diệp Gia đang cải trang ra ngoài về, tôi dám khẳng định, nơi đó sẽ trở thành chốn rất nhiều cảnh sát trẻ muốn đến.
Tôi tóm lấy áo Diệp Gia, hung dữ quăng cậu vào ghế sa lon nơi phòng làm việc của mình. Hôm nay cậu sắm vai tên buôn lậu hoa quả, từ sự ngụy trang tôi có thể thấy Diệp Gia quả thật rất giống. Quần áo, tóc tai, vẻ tang thương trên mặt, ngay cả vết bẩn trong móng tay đều chẳng có chi tiết nào sơ hở. Tôi cười lạnh, véo hai má cậu, buộc cậu ngẩng đầu nhìn tôi. “Trò này chỉ lừa được bọn tội phạm ngờ nghệch mà thôi.” Tôi nói, “Một gã buôn lậu hoa quả không có đôi mắt thế này, đôi mắt quá sáng. Ngay cả tôi còn lừa không được, cậu còn muốn lừa ai?” Tôi buông lỏng tay, nhưng ánh mắt Diệp Gia quật cường dán vào tôi, cậu ấy nói: “Tôi không sợ chết.” Tôi hừ lạnh một tiếng, đáp trả: “Đôi khi, chết cũng không phải việc đáng sợ, chỉ sợ là không chết được.” Tiếp theo lại cắn răng nói thêm: “Còn làm như vậy nữa, tôi sẽ đưa cậu vào kho vũ khí, cho cậu mỗi ngày canh giữ súng ống.”
Trong nháy mắt đó, tôi cơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt gần như oán hận của Diệp Gia, ánh mắt vẫn cứ mãi nhìn chằm chằm, cho đến khi chịu thỏa hiệp.
Rồi sau đó trong vài năm tiếp theo, Diệp Gia trở thành nhân viên phòng tư liệu của tôi, hoặc nói đúng hơn là của đội chống buôn lậu ma túy được nâng niu nhất. Tôi phát triển trọn vẹn tiềm năng hạng nhất của cậu. Diệp Gia có năng lực chỉ đọc một lần là nhớ. Phàm là có ghi chép gì trong hồ sơ, chỉ cần xem qua cậu sẽ không quên. Cậu phân tích, lập ra những kế hoạch hành động rất phức tạp, khéo léo. Tôi dám nói nếu phân tích của mình và Diệp Gia khác nhau, tôi sẽ chẳng chút do dự nghe theo phân tích của cậu.
Trên thực tế Diệp Gia trở thành người làm việc chung với tôi, hai chúng tôi cùng nhau phân tích vụ án, lập kế hoạch hành động, chẳng qua lúc chân chính tiến hành, tôi mãi vẫn không đưa cậu đi cùng. Từ đó về sau Diệp Gia cũng chẳng yêu cầu lần nữa. Nếu dựa trên việc một nhân viên phòng tư liệu mới vào làm mà nói, tốc độ lên chức của Diệp Gia chẳng có gì không hài lòng. Gần một năm rưỡi sau, cậu đã là sếp phòng tư liệu, thành trợ thủ chính thức của tôi. Nơi đó có biểu hiện xuất sắc của Diệp Gia, còn có cả tôi tận hết sức lực giới thiệu. Tôi vẫn muốn để Diệp Gia hiểu được, rong ruổi chiến trường không nhất định phải máu nhuộm binh khí.
Cũng chính tại đó, chúng tôi quen biết Đồng Úy, cô là con gái của kẻ kinh doanh bất động sản nổi tiếng nhất thành phố. Khi đó tôi và Diệp Gia đang cùng nhau điều tra vụ án buôn lậu thuốc phiện, vụ án đó liên lụy tới cha cô. Lần đầu gặp cô ngoài tòa án, mới từ bên trong đi ra tôi liền bắt gặp cô tựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ cánh sen hút thuốc. Cô không vào chờ nghe xét xử nhưng hiển nhiên đã biết kết quả. Cha cô vì chúng tôi không có đủ chứng cứ mà được tuyên án vô tội. Cô nhìn tôi một cách khinh thường, nói: “Sao vậy, các anh không bắt được ông ta vào tù?”
Tôi nói: “Tôi rất muốn, nhưng chứng cứ không đầy đủ.” Cô hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Có lẽ ông ta không buôn bán ma túy, chẳng qua tống ổng vào tù cũng hợp với công bằng.” Tôi chưa từng gặp qua cô con gái nào nói về cha mình như vậy, nhưng Đồng Úy đã chẳng còn hứng thú nói chuyện, cô vào xe, không thèm chào hỏi, tuyệt trần mà đi.
Lúc gặp lại Đồng Úy, ấn tượng khắc sâu ấy đã mờ nhạt dần, nhưng tương phản quá lớn vẫn khiến tôi kinh ngạc. Cô mặc đồng phục cảnh sát màu đen, thắt bím hai bên một cách gọn gàng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, nhẹ nhàng chào theo kiểu nghi thức quân đội, sau đó mỉm cười nói: “Đồng Úy, tới đưa tin.”
Thế rồi tôi bắt đầu tin có vị chúa tể trong chốn tối tăm trên đời này, vì rằng người cô để mắt tới không phải tôi mà là Diệp Gia. Cậu chưa từng gặp cô, vậy nên cuối cùng tôi là người bị hoảng sợ. Cô trực tiếp nói với tôi, kẻ giống tôi trước đây có nhiều lắm, hãy dẫn cô đi phòng tư liệu.
Lúc tôi đưa cô đến phòng tư liệu, trong lòng có một cảm giác rất mơ hồ, chẳng thể nói rõ. Vậy nên tôi không nhớ được Diệp Gia lúc ấy đang làm gì, dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Diệp Gia, tôi đoán cậu ấy đang ngồi trước máy tính mà xem tài liệu, hoặc có thể đang cau mày nghiên cứu sách dạy đánh cờ. Tôi không nhớ rõ việc này ngoài một vài chi tiết rất nhỏ còn có một nguyên nhân quan trọng hơn. Khi tôi giới thiệu cả hai cho nhau, Đồng Úy nhìn Diệp Gia đến nửa phút không lên tiếng, rồi sau đó mở miệng bật ra một chuỗi con số: “33, 23, 29, Lâm Diệp Gia.”
Lúc ấy toàn bộ phòng tư liệu lặng ngắt, Diệp Gia có một thói quen rất kỳ lạ. Nhớ một người chẳng những sẽ nhớ tướng mạo người đó, cậu còn xem trọng dáng người của họ hơn. Cậu nói tướng mạo có thể cải trang giả dạng, nhưng dáng người trong khoảng thời gian ngắn rất khó hoàn toàn đổi thay. Vậy là vào lúc xác định thân phận người khác, chẳng những cậu nhìn người xem tướng mạo, mà còn có thể khiến đương sự xấu hổ bằng cách báo ra số đo ba vòng làm bằng chứng. Thế nên, sau khi Đồng Úy báo ra một chuỗi con số, mọi người đều rất muốn thấy biểu cảm của Diệp Gia. Diệp Gia mỉm cười đáp lại: “Sao nào, rất chuẩn phải không.” Trong phòng nhiều kẻ cười đến đau cả bụng, tôi cười khổ nghĩ, sự cổ quái này của Diệp Gia thật đúng là không phải nổi danh một cách bình thường, ngay cả Đại tiểu thư cũng biết.
Tôi vẫn luôn hy vọng Diệp Gia có thể sống hạnh phúc, cậu rồi sẽ có một gia đình, sẽ có vợ, có con. Tôi biết cậu cần những thứ ấy, Diệp Gia là trẻ mồ côi, vào năm mười bốn tuổi, sau khi cha mẹ mất thì cậu vẫn lớn lên trong một viện phúc lợi ở Bắc Kinh. Sự xuất hiện của Đồng Úy khiến tôi hiểu rõ, cô chính là người tôi đang đợi để cho Diệp Gia cuộc sống mà tôi muốn cho cậu ấy.
Từ sau khi Đồng Úy nói ra những chuỗi số kia, cô bắt đầu kiên trì bền bỉ theo đuổi Diệp Gia. Bằng phương thức theo đuổi riêng, tôi đã không còn thấy chiếc xe thể thao màu lửa đỏ, cô cũng chưa bao giờ mời Diệp Gia đến vô số câu lạc bộ đêm hoặc quán rượu cha cô mở. Mỗi bữa trưa, tôi luôn thấy cô bưng hai khay cơm nghiên cứu thực đơn căn tin, sau đó kiên nhẫn xếp hàng, chờ nhận cơm. Tôi chú ý thấy, cô gắng hết sức không mua cùng một loại thức ăn. Chẳng qua rất nhanh cô phát hiện, thực đơn căn tin của chúng tôi rất hay lặp lại. Thế là mỗi buổi sáng, tôi đều thấy trong giỏ xe đạp của cô có hơn một cái gà mên, mà trên tay cô thường xuyên bị băng bó.
Tôi đoán người Đồng Úy muốn làm cảm động trước hết là tôi, chẳng qua tôi biết sớm hay muộn cô có thể khiến Diệp Gia xiêu lòng. Tuy thoạt nhìn lãnh đạm, kỳ thật cậu là một người dễ mềm lòng, hơn nữa cậu cũng rất khát khao tình cảm, luôn mong mỏi có người quan tâm. Tôi cố hết khả năng tạo cơ hội cho họ, trong cục chẳng ai không biết tôi dồn sức làm mai, ai cũng lạc quan rằng cuộc tình này sẽ thành.
Sau đó lại xảy ra một vụ án làm chuyện này rốt cuộc biến ra nước chảy thành sông. Vụ án buôn lậu thuốc phiện của cha Đồng Úy tìm được bằng chứng khác, những tổ viên phá án đều có vẻ xấu hổ, chẳng biết phải đối mặt với Đồng Úy thế nào. Mà ngay lúc chúng tôi vắt hết óc, lo lắng có cần phải tiến thêm một bước, thực hiện kế hoạch dụ địch để thâm nhập vào lúc nửa đêm hay không, Đồng Úy tìm được tôi và Diệp Gia. Cô nói cô không tiện ở lại trong đội để tránh tình báo bị tiết lộ, nhưng làm thành viên của đội chống buôn lậu, cô có nghĩa vụ đồng cam cộng khổ với mọi người, vậy nên cô thỉnh cầu được cho về nhà nằm vùng. Lúc ấy sắc mặt cô trắng bệch, nhưng rất quật cường, biểu cảm ấy gần như khiến tôi nghĩ rằng mình đang nhìn thấy Diệp Gia.
Diệp Gia không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Không sao đâu, không sao cả đâu, hết thảy đều đã qua.” Rồi sau đó sự thật chứng minh, chúng tôi lại một lần nữa sai lầm lạc lối, cha Đồng Úy không buôn lậu thuốc phiện, ông vô tội.
Trái ngược với thường lệ, vì phá án thất bại mà đội chống buôn lậu đi ăn mừng một phen, mỗi người đều uống đến mơ màng. Tôi để Đồng Úy đưa Diệp Gia về, Diệp Gia hàm hồ hỏi tôi vì sao anh không làm. Tôi đạp nhẹ cậu, mắng: “Thằng nhóc này, sao lại vào thời điểm mấu chốt mà chẳng hiểu biết gì vậy.”
Đồng Úy dìu Diệp Gia đi rồi, tôi một người ở lại uống cạn mấy chai, nằm ở dãy ghế trên sàn nhà, trong đầu nhớ lại quang cảnh hơn một năm trước, tôi và Diệp Gia nằm trên sân bóng rổ. Lúc ấy trên người Diệp Gia tỏa ra mùi như có như không, thứ mùi vị vì vận động kịch liệt mà tản ra theo không khí nóng. Khi ấy tôi bất giác hoảng hốt, chỉ biết trong lòng mê man nghĩ, thằng nhóc này thật đúng là thơm mà, là hương thơm của xà phòng tắm. Là xà phòng nào chứ, tôi uống rượu đoán, mãi đến lúc hoàn toàn mê man.
Từ đó về sau, Đồng Úy và Diệp Gia chính thức ở chung. Tôi đoán có lẽ Diệp Gia thích Đồng Úy, vì lúc nhìn cô, một cách lơ đãng, trong mắt cậu sẽ hiện lên vẻ ấm áp. Trực giác nói cho tôi biết, nếu yêu thương một người, Diệp Gia sẽ rất chấp nhất, thậm chí có thể rất điên cuồng. Nhưng tôi không muốn thấy cậu như thế, bởi vì tôi biết, trên đời này chỉ có thứ gì nhàn nhạt mới có thể kéo dài. Tôi muốn Diệp Gia có loại hạnh phúc kéo dài ấy.
Trong cục, Diệp Gia và Đồng Úy trở thành đôi vợ chồng tiêu chuẩn ai gặp cũng phải ao ước. Lúc Đồng Úy đầy say mê, mặc kệ đang ở trường hợp nào cũng luôn ôm lấy Diệp Gia mà cắn, miệng nói hãy nhớ kỹ, em muốn cường bạo anh. Khi vừa mới bắt đầu, Diệp Gia còn có chút giật mình, nói sao anh lại tìm thấy nàng sói mẹ thế này. Đồng Úy nheo mắt nhìn Diệp Gia bảo, không chiếm được anh nên em mới biến thành sói, tuy hiện tại đã chiếm được nhưng vẫn chưa phải toàn bộ. Diệp Gia kinh ngạc hỏi Đồng Úy, trên người anh có chỗ nào mà em chưa rỉa qua, sao lại nói không có được toàn bộ. Những lời ấy của cậu vừa ra khỏi miệng, mọi người bên cạnh đều cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Nhưng những câu tiếp theo của họ đã hủy đi lửa vừa mới sinh ra trong lòng người khác. Đồng Úy luồn tay vào trong áo của Diệp Gia, nghiêm trang nói: “Là nơi này, lục phủ ngũ tạng anh.” Diệp Gia suy nghĩ một chút, cau mày đáp lại: “Em lại muốn ăn lòng heo à, hôm nay mua gì, gan heo hay bao tử heo?”
Cho nên những cảnh sát mới tới thường lấy những lời đối thoại của đôi vợ chồng này làm bài học giáo dục giới tính, lúc vừa tới thì nghe đến mức mặt đỏ tai hồng, sau lại cảm thấy vô cùng quái lạ. Tiểu Phong, cậu nhóc mới tới phòng tư liệu cũng giống thế, lúc ban đầu còn thẹn không chịu được, nghe nhiều thì có thể cùng mọi người cười vang vài tiếng. Với câu nói cửa miệng của Đồng Úy em muốn cường bạo anh, cũng có người hoài nghi đêm đó Diệp Gia uống rượu, Đồng Úy đúng thật xuống tay cường bạo Diệp Gia. Tôi nghe, cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm rằng, bằng thân thủ của Diệp Gia, nếu cậu thật sự không bằng lòng, mặc dù say chẳng biết gì, mười Đồng Úy cũng không quá sức.
Thêm một năm nữa, Đồng Úy mang thai, cô không chút nào che dấu việc ấy. Quả thật, trong cục, đối với hoặc ít hoặc nhiều những nam nữ già trẻ mà trong lòng còn tồn tại việc tơ tưởng đến Diệp Gia, thì đây có thể xem như dấu hiệu rằng cô hoàn toàn thắng lợi. Từ nay về sau, Diệp Gia chỉ thuộc về mỗi mình cô.
Tôi cho Diệp Gia nghỉ phép, để cậu về nhà chuẩn bị hôn sự cho tốt. Chỉ là chẳng biết vì sao, trong lòng tôi cảm giác phiền phức quá. Tôi, đã đưa ra một quyết định làm xoay chuyển vận mệnh của cả ba người.