Sơ Ảnh lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng ở phía sau giúp ta vấn tóc, vốn đây là ngày vui mừng nhưng lại không có nửa phần hoan hỉ.
Hiển nhiên ta biết nàng vì sao lại u sầu như vậy, cũng không muốn nàng vì ta mà lo nghĩ, liền cười trêu nàng: “Không phải em luôn nhớ đến Ám Hương hay sao, lần này trở về Tướng phủ liền có thể hỏi thăm tin tức của nàng, sao lại có vẻ mặt bi thảm vậy.”
Sơ Ảnh cắn cắn môi dưới: “Tiểu thư cứ như vậy trở về, lão gia cùng phu nhân không biết đau lòng đến mức nào.”
Ta định trấn an nàng, lời còn chưa thốt ra, liền bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ cắt ngang, giọng nói Tầm Vân ở ngoài cửa: “Giờ lành đã đến, không biết Vương phi đã chuẩn bị xong chưa?”
Ta có ý bảo Sơ Ảnh ra mở cửa, sau đó cùng Tầm Vân Vương phủ đi đến cửa lớn.
Ngoài cửa phủ, kiệu Long Phượng tám người nâng đã sớm chờ sẵn, duy chỉ thiếu mỗi mã câu *ngựa khoẻ* dẫn đường trước kiệu, bởi vì Nam Thừa Diệu vắng mặt, hiển nhiên là sẽ không chuẩn bị.
Tần An hướng ta khom người hành lễ: “Điện hạ phân phó, hôm nay là do lão nô hộ tống Vương phi về thăm nhà. Đợi khi Hoàng Thượng long thể an khang, điện hạ nhất định tự mình đưa Vương phi tới Tướng phủ vấn an nhận lỗi.”
Ta ảm đạm cười: “Tần tổng quản nói quá lời. Bách hành hiếu vi tiên (1), Tam điện hạ ở lại trong cung phụng dưỡng hoàng thượng chính là đạo lý hiển nhiên, phụ mẫu không những có thể hiểu và lượng thứ, mà sẽ càng vui mừng.”
Ta nhìn thấy Tần An khẽ ngẩng đầu, bất động thanh sắc nhìn qua ta, sau lại hồi phục thần sắc bình thản. Hắn phân phó kiệu phu hạ kiệu, sau đó tự mình vén màn kiệu cho ta.
Ta tuỳ ý để Sơ Ảnh dìu lên kiệu, dáng vẻ đoan trang.
Màn kiệu vừa buông, lễ nhạc hoan thanh, cỗ kiệu rất nhanh được nhấc lên, lại chậm trễ không thấy dịch chuyển.
Ta mơ hồ nghe thấy phía trước hình như có tiếng nói, lại nghe không rõ, chỉ có thể thấp giọng hỏi Tần An đi theo bên kiệu chuyện gì xảy ra.
Tần An do dự một hồi, mới mở miệng nói cho ta biết: “Mộ Dung thiếu gia đã tới.”
Ta cả kinh, cũng bất chấp lễ nghi, vén lên màn kiệu bên hông, liền thấy một người Bạch y như tuyết, ngồi trên lưng ngựa mỉm cười từ xa với ta: “Nhị tỷ, ta tới đón tỷ về nhà.”
Ta hạ thấp giọng nói: “Sao lại càn quấy như vậy?”
Hắn không thèm để ý nhíu mày cười: “Ta đoán là tỷ chờ không được đến lúc về nhà mới gặp lại.”
Ta nhìn vẻ mặt mỉm cười vô hại của Mộ Dung Liễm, vừa muốn mở lời, Tần An một bên đã vững bước tiến lên hành lễ với hắn, nói: “Mộ Dung thiếu gia tư thân chi tình quả thật khiến người khác cảm động, thế nhưng vu chế bất hợp, xin thiếu gia hãy hồi phủ trước, lão nô sẽ đưa Vương phi đến sau.”
Liễm mày kiếm giương lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngày đại hôn bỏ lại tân nương tử, ba ngày sau chưa hề lộ diện, ngay cả về nhà thăm phụ mẫu cũng muốn thê tử một thân một mình, chẳng lẽ đây mới là hợp tổ chế?”
“Thánh thượng long thể bất an, điện hạ cũng là bất đắc dĩ…”
“Đừng nói với ta bất đắc dĩ,” Liễm cười lạnh cắt ngang Tần An: “Ngươi tưởng ta không biết sao, ngay cả thái tử từ hai ngày trước đã trở về phủ của mình, Hoàng Thượng tuy rằng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng hiện giờ tuyệt nhiên cũng không có gì đáng ngại, Nam Thừa Diệu hắn ngay cả tân hôn cùng thê tử cũng không để ý tới, còn lưu lại trong cung làm cái gì?”
Tần An mặt không đổi sắc, chẳng qua là vì cấp bậc lễ nghĩa nên thản nhiên, chu đáo mở miệng: “Thánh mệnh khó tránh, mong rằng Vương phi cùng Mộ Dung thiếu gia thứ lỗi.”
Hắn mặc dù là hướng Liễm hành lễ lên tiếng, nhưng trong lời nói lại nhắc đến ta, ta tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, liền mỉm cười: “Tần tổng quản không cần nhiều lời, Mộ Dung Thanh hiểu rõ.”
Tiếp tục hướng mắt về Liễm, khoé môi hắn một lần nữa lộ ra nụ cười phớt lờ: “Nếu tỷ tỷ ta có thể tha lỗi, ta có điều gì mà không thể bỏ qua. Tuy nhiên, nếu Nam Thừa Diệu khăng khăng làm hiếu tử, ta đây cũng nên làm hiền đệ tốt.”
Trong lòng ta cười khổ, biết là hắn thực sự nổi giận, tính khí ương bướng, có khuyên thế nào hắn cũng đều không nghe theo. Với tính khí cương quyết của hắn, dù là đem cả Tam Vương phủ huỷ đi, cũng không phải là không dám.
Đột nhiên, hắn thu lại ý cười, từ trên lưng ngựa nhìn Tần An, gằn từng tiếng lạnh lùng: “Không nhọc Tần tổng quản đại giá, tỷ tỷ của ta, ta tự nhiên sẽ hộ tống nàng trở về.”
Tần An nhất thời không nói gì, nhìn từ phía của ta, gương mặt hắn vẫn bình thản như cũ. * og lão nì bị trơ về mặt cảm xúc rùi*
Theo như lệ thường, ngày quy trữ, vốn là do phu quân cưỡi kị mã dẫn đường phía trước kiệu. Vì thế Liễm khẽ cặp vào bụng ngựa, chậm rãi thúc ngựa tới bên kiệu của ta, cười một cái: “Đi thôi.”
Ta nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ: “Đệ lớn như vậy rồi còn hồ nháo, nhanh về nhà đi.”
Hắn nhíu mày, nghiêng đầu hướng về phía ta, trên môi lưu lại nụ cười vô lại, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Hắn cười nói: “Đúng là ta đang về nhà. Đường rộng, khang trang thế này, ai quy định là ta không thể đi?”
——————————————————————————————————————————————————————
(1)
Tuế hữu tứ thời xuân tại thủ.
Nhân ư bách hạnh hiếu vi tiên.
Dịch nghĩa:
Năm có bốn mùa, mở đầu bằng mùa xuân.
Người ta có trăm tính nhưng tính hiếu thảo là cần trước hết