Đúng lúc này, cửa gỗ khắc hoa rất nặng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Sương Sương nghe được tiếng vang, mâu quang chợt sắc bén.
“Tiểu thư, ngươi tỉnh?!” Tiểu nha hoàn vừa vào bưng một chén dược nóng hôi hổi, vừa thấy Sương Sương ngồi ở trên giường, kinh hô một tiếng, dược trong tay cũng thiếu chút nữa đánh nghiêng.
Sương Sương nhíu mày nhìn nàng, tinh mâu híp lại, một lát sau đáy mắt xoẹt qua hiểu rõ.
Đúng rồi, đây là phòng Bạch Sương Sương, khó trách nàng vừa tỉnh liền thấy nơi này không hiểu có loại quen thuộc.
Sương Sương nhìn nàng, đưa ngón tay vén lớp lụa mỏng, cầm lấy áo choàng trắng thuần có thêu bạch mai một bên choàng lên người, tựa tiếu phi tiếu hỏi “Như thế nào, nhìn thấy ta tỉnh, ngươi thực ngạc nhiên? Tử Diên?”
Nha hoàn bị gọi là Tử Diên mặc một thân quần áo xanh biếc, sơ song hoàn kế, bộ dáng thanh tú, ước chừng mười lăm tuổi, là nha hoàn được an bài đến đây hầu hạ Bạch Sương Sương khi nàng hồi phủ. Tử Diên tuổi còn nhỏ, tính tình cũng có vài phần khiếp nhược, tuy rằng Bạch Sương Sương ngày thường đối đãi nàng không sai, nhưng bởi vì Bạch Sương Sương ở trong phủ không được sủng, thường xuyên bị người khi dễ, Tử Diên bởi vậy cũng không dám cùng nàng quá mức thân cận.
Tối hôm qua nhìn thấy Bạch Sương Sương choáng váng mê man bất tỉnh được người đem về, quần áo hỗn độn, trên người còn nhiễm huyết, Tử Diên lại thấy thế đau lòng thay nàng. Nàng ở trong phòng canh chừng một đêm, sáng nay nghĩ đến dược mà đại phu giao cho, thế mới đi ra ngoài sắc thuốc.
Đại phu lúc ấy nói trắng ra là Sương Sương mạch tượng rất loạn, chẩn không ra nguyên nhân gây mê, có tỉnh lại hay không cũng không thể kết luận, Tử Diên cũng không nghĩ tới chỉ mới một nén nhang mà nguyên bản Bạch Sương Sương còn hôn mê liền tỉnh.
Bất quá, so với chuyện này, Bạch Sương Sương ngữ khí nói chuyện càng làm cho Tử Diên kinh ngạc. Từ khi nàng bị đem đến hầu hạ bên người Bạch Sương Sương, nàng vẫn ôn nhu nhược nhược, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng không nặng hơn một phần. Nàng ngơ ngác nhìn Bạch Sương Sương, ánh mắt trát cũng không trát, miệng cũng khẽ nhếch, một bộ dáng không dám tin.
“Đương nhiên không phải…” Tử Diên tính tình nhát gan, làm việc vẫn thật cẩn thận, mắt thấy mặt Bạch Sương Sương lộ vẻ không hờn giận, trong lòng ngay cả cảm thấy kì quái, cũng vẫn vội vã giải thích trong sạch.
Dù sao, nàng cũng là Tam tiểu thư Bạch phủ.
“Nga?” Sương Sương quay người, trên trán còn quấn mấy vòng băng gạc trắng, để tóc dài tùy ý tán trên người, ánh sáng mặt trời chiếu vào người nàng, chẳng những không có lo lắng, ngược lại còn sinh ra một tia khí băng tuyết, Tử Diên trong lòng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống “Tiểu thư, ta không phải cái ý tứ kia, thật sự, tiểu thư, ta….”
Nàng bối rối giải thích, bởi vì sốt ruột mà nói năng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Kỳ thật, nàng cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi như vậy, dù sao chỉ cần nàng vừa thấy Bạch Sương Sương đến bây giờ, liền cảm thấy đại loạn.
Mời bạn đón đọc chương tiếp!