Em Đã Nghe Thấy Chưa Chương 7


Chương 7
Tối hôm nay ở lại

Trong nháy mắt không khí trong nhà an tĩnh lại.

Tả Trí vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, làm cho người ta không nhìn ra anh rốt cuộc có tức giận hay không. Biểu tình của Giang Thiệu cũng không có chút nào khác thường, "Không thể như vậy à, cậu trở về muộn chút nữa là tôi được như ý rồi."

Hai người bọn họ vẫn đùa giỡn như thường ngày, Diệp Tiểu An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cám ơn trời đất vì Tả Trí trở lại, nếu không Giang Thiệu sẽ xem được tranh cô vẽ, sau này cô làm sao còn mặt mũi nhìn người nữa. Diệp Tiểu An rất đà điểu cho rằng anh biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy tranh của cô là một chuyện khác.



Cô không biết tiếng thở dài này của cô khiến trong lòng Tả Trí đặc biệt uốn éo. Thế nào, thật sự cảm thấy anh quấy rầy hai người bọn họ, đang tiếc nuối sao?

Nếu Tả Trí trở về, Giang Thiệu cũng không tiện ở lâu, tán dóc vài câu liền trở về nhà mình.

Thừa dịp bọn họ nói chuyện trời đất Diệp Tiểu An lén tắt máy tính đi, chờ Giang Thiệu đi liền nhảy vào trong ngực Tả Trí ôm cổ anh cọ cọ như con thỏ nhỏ. "Anh mới vừa xuống máy bay à? Tại sao không trở về nhà ngủ một giấc rồi hãy tới đây?"

"Anh nóng lòng trở về chứ sao." Tả Trí xách túi đưa cho Diệp Tiểu An, "Quà mua cho em, xem thích không?"

Diệp Tiểu An vui mừng hớn hở đi mở quà, "Oa, rất nhiều! Oa, thật là đắt! Anh thật sự là phá gia!"

Tả Trí rót ly nước cho mình, nhếch miệng nhìn dáng vẻ thỏa mãn lại hưng phấn của cô. Diệp Tiểu An nhìn bảng giá của một bộ đầm trong đó, sợ đến đùi mềm ra. "Mắc như vậy! Đem vỏ hai quả dừa về cho em là được rồi! Oa. . . ."

"Em không nói sớm, làm anh thật xót xa, sáng mai anh sai người trả về." Tả Trí làm bộ muốn lấy lại, Diệp Tiểu An liền ôm vào trong ngực bảo vệ. "Để em xem lát đỡ ghiền! Em đi mặc thử chút! Hí."

"Có chừng mực thì đừng làm rơi bảng giá, người ta không cho trả lại." Tả Trí diễn tả hình tượng quỷ hẹp hòi đến nơi đến chốn, liền bị Diệp Tiểu An hung hăng xem thường.

Diệp Tiểu An ngượng ngùng thay một bộ áo đầm màu thủy lam, đặc biệt tôn lên màu da của cô. Nhưng tóc hơi rối, trên sống mũi còn đeo cái kính gọng đỏ dùng lúc vẽ tranh, chân thì đi dép kẹp, có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.

"Đẹp mắt không?" Cô xoay một vòng, ngây ngốc bày ra thế chữ V.

Tả Trí sờ cằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, hơi tiếc nuối. "Mua nhỏ hơn một số vừa hơn, không nổi lên gì cả, chỉ trách anh, đánh giá cao thực lực của em rồi."

Diệp Tiểu An soi gương, sờ sờ chất vải bên hông. "Em cảm thấy đâu có lớn."

"Anh cũng cảm thấy không lớn."

". . . . . . ! !" Diệp Tiểu An suy nghĩ hai giây mới ý thức được Tả Trí đang nói ngực cô nhỏ, xoay người ném cái gối về phía anh. "Ghét!"

Tả Trí tinh chuẩn tiếp được cái gối, cười lớn ôm cô vào lòng. "Để anh kiểm tra xem Tiểu Diệp Tử có nhớ anh không."

"Kiểm tra thế nào?"

"Kiểm tra vậy nè." Tả Trí nói xong, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ mềm mại của cô, bàn tay cách áo đầm sờ lên ngực của cô. Hôn nóng bỏng xong, Tả Trí hài lòng gật đầu. "Ừ, nhịp tim 150, hợp lệ."

Đôi môi Diệp Tiểu An sưng đỏ mắc cỡ không dám ngẩng đầu. "Tại sao anh lại phán đoán từ nhịp tim?"

"Dĩ nhiên, thân thể thành thật nhất mà."

"Ưmh, vậy em cũng muốn kiểm tra anh!"

"Kiểm tra cái gì?"

Diệp Tiểu An ngồi chồm hỗm trên đùi anh, nâng mặt của anh lên cẩn thận nhìn. Trong ánh mắt của cô có mấy phần ngượng ngùng sau khi bị hôn xong, còn lại đều là vẻ trong suốt làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Sao em lại nhìn anh như muốn thẩm tra thế." Tả Trí che ngực, ngửa ra sau làm bộ như khiếp đảm.

"Người ta rõ ràng dùng ánh mắt thâm tình, hừ." Diệp Tiểu An chợt vểnh miệng lên lắc đầu một cái, nhảy xuống khỏi người anh đi thay lại áo sơ mi rộng rãi và quần cụt, rồi dùng một máy máy vi tính khác tiếp tục làm người vẽ tranh cho truyện.

Tả Trí nhìn bóng lưng mỏng manh của cô,, con ngươi tối tối, không khí giữa hai người có sự biến hóa kỳ diệu. Anh cầm cái ghế đi sang ngồi xuống, xoay ghế của cô qua đối mặt mình, tháo mắt kiếng của cô ra, chống hai tay trên lan can.

"Sao lại hừ hừ, anh còn chưa hỏi em sao nửa đêm rồi mà còn ở chung trong nhà với người đàn ông lạ?"

Diệp Tiểu An nháy nháy mắt, "Người đàn ông lạ? Anh chỉ Giang Thiệu sao?"

". . . . . ." Tả Trí nhìn cô một lát, ôm thân thể nho nhỏ của cô vào ngực lần nữa. "Tiểu Diệp Tử, em yêu anh không?"

"Không yêu anh thì cần gì ngàn dặm xa xôi tới tìm anh, không phải vì muốn ở cùng với anh sao." Diệp Tiểu An níu áo sơ mi của anh, chơi chơi cái nút.

Tả Trí ôm cô chặt hơn, chậm rãi cọ cằm trên tóc của cô. "Đứng đắn nói lại lần nữa cho anh nghe đi."

"Cũng được, nhưng anh phải nói cho em nghe trước." Diệp Tiểu An cười hì hì, ngước đầu đợi.

Cổ họng Tả Trí căng thẳng, hôn chóp mũi của cô một cái, vùi đầu ở cổ cô. "Anh không thể tùy tiện nói."

"Tại sao vậy?"

"Nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt sợ em mắc bệnh tiểu đường, anh phải có trách nhiệm với sức khỏe của anh." Tả Trí cắn cái cổ mềm mại của cô một cái, trong mũi tràn đầy hương thơm của người phụ nữ này. "Tối hôm nay anh ở lại đây, được không?"

"Ưmh."

"Bảo đảm không động tay động chân, đắp chăn ngủ thôi."

"Ưmh. . . . . ."

"Anh có ép buộc em lần nào chưa, hử?"

"Nhưng. . . ."

"Tiểu An, ở với anh một đêm, anh chỉ muốn ôm em nhiều hơn."

"Vậy anh trả lời một câu hỏi của em, em hài lòng thì sẽ đồng ý với anh."

"Bảo đảm em hài lòng, hỏi mau."

"Anh thích Diệp Tiểu An không?"

"Dĩ nhiên." Tả Trí không chút nghĩ ngợi trả lời. Anh cho tới bây giờ đều thích Diệp Tiểu An mà, mỗi một khắc ở chung với cô đều nhẹ nhõm vui vẻ, khi làm việc lâu dài cũng không tự chủ được nhớ tới cô.

"Dĩ nhiên thích, hay là dĩ nhiên không thích?"

"Ơ, mấy ngày không gặp em thông minh hơn rồi, mấy món ăn mà Giang Thiệu nấu bồi bổ em thành vậy sao? Anh phải cảm ơn anh ta rồi." Tả Trí xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu An lại bị cô nắm tay lại. Thấy vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, Tả Trí cũng thu lại nụ cười vô lại, nở nụ cười dịu dàng. "Thích em, thật, em là Tiểu Diệp Tử quý giá nhất của anh, mặc dù hơi ngốc, nhưng anh vẫn thương, không cần em thông minh, dù ngày nào đó em ngốc đến quên mất cả anh là ai, anh cũng vẫn thương em, cưng chiều em, toàn bộ lời trên là lời thật lòng của Tả Trí, nói láo sẽ bị thiên lôi đánh, ra cửa bị ——"

Diệp Tiểu An vội vàng che cái miệng của anh, nói liền ba tiếng sai sai sai. "Trẻ nhỏ nói chuyện không suy nghĩ, sao anh tùy tiện thề như thế, ăn mỳ ăn liền không có gói gia vị nên thế à."

Tả Trí hôn lòng bàn tay mềm mại của cô, nghe thấy thanh âm của cô có phần nghẹn ngào, nhưng hết sức đè nén. "Nhóc con, thật mềm lòng."

"Em 24 rồi, đã gần tuổi băm rồi, một đám trong trò chơi gọi em là chị, anh cứ gọi em là nhóc con khiến em không an tâm." Diệp Tiểu An hơi buồn bực oán trách, chau mày lại đáng yêu hết sức.

Tả Trí cười to, tầm mắt đảo qua ở trước ngực cô. "Khi nào lớn, thì lúc đó không gọi em nhóc con nữa."

". . . . . . Tả Trí anh thật đáng ghét!"



Giữa trưa hôm sau lúc Diệp Tiểu An rời giường đã không thấy bóng dáng của Tả Trí nữa. Trên bàn có một cái khay để sẵn, bên trong là một lồng bánh bao hấp, một ly sữa đậu nành và một chén hoành thánh, cộng thêm bánh thịt bò.

Diệp Tiểu An duỗi lưng một cái, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng mơ màn mở máy vi tính ra, đưa vào mật mã mở máy thì mới phát hiện trên bàn phím có dán giấy ghi chú, phía trên là chữ viết mạnh mẽ có lực của Tả Trí.

"Gia đi làm, đánh răng xong lớn tiếng đọc diễn cảm một trăm lần Tả Trí vạn tuế để rèn luyện lượng hô hấp, tránh cho anh hôn em ngất đi, ha ha.

Ăn trước rồi hãy chơi máy vi tính, hôn môi một cái! =3="

Diệp Tiểu An vùi mình vào trong ghế, vừa siết tờ giấy ghi chép vừa đánh răng, trong đôi mắt không biết làm sao lại rỉ ra chút ẩm ướt.

Diệp Tiểu An rửa mặt xong đẩy cửa sổ ra, gió ở tầng hai mươi sáu hơi lớn, cô hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lớn tiếng đọc diễn cảm ra bên ngoài: "Tả Trí vạn tuế Tả Trí vạn tuế. . . ."

. . . . . .

Giang Thiệu vô cùng bận rộn cho tới trưa, lúc đến phòng ăn chỉ còn cơm thừa canh thặn để lót bụng. Cũng may Giang Thiệu không kiêng ăn, lúc trước ở bộ đội đặc chủng phải huấn luyện dã ngại sinh tồn thì cả rễ cỏ và con kiến cũng ăn rồi, sau này bất kỳ thức ăn gì đều ngon.

Tả Trí cũng vừa từ bên ngoài chạy về, đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Lấy được cục thịt kho cuối cùng, một cái đùi gà, và ít thức ăn chay, thêm bốn muỗng cơm, cầm đĩa quay người lại thì nhìn thấy Giang Thiệu đang dùng cơm một mình liền chạy tới ngồi vào đối diện anh như một làn khói. Anh nhìn dĩa của Giang Thiệu, ánh mắt sáng lên.

"Sao cục thịt của anh lớn hơn của tôi? Hai ta đổi." Tả Trí không biết xấu hổ trao đổi cục thịt của hai người, ăn như hổ đói.

"Tôi còn một cục lớn hơn, cậu lấy không?" Giang Thiệu nhấp một hớp canh, không nhanh không chậm nói.

"Mau nộp lên, đừng nói nhảm."

"Vậy cậu chờ tôi đi tới phòng vệ sinh."

"Ha ha, anh giấu đồ ăn ở đó à?"

"Không phải, bởi vì tôi vừa ăn, cậu tới chậm một bước, cho nên tôi chỉ có thể. . . . . ."

". . . . . Mẹ anh Giang Thiệu!"

"Tôn trọng cấp trên của cậu chút." Giang Thiệu nghiêm túc nói, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.

Hai người trêu chọc tranh luận lắm mồm một hồi, Giang Thiệu đột nhiên hỏi anh. "Cậu có giao tình với chủ của 'Động Tình Vị Lôi'?"

"A, có chút giao tình, anh ta làm gì phạm pháp à?"

"Không có." Giang Thiệu cầm khăn giấy lau chùi miệng. "Tôi muốn kết hôn."

Tả Trí nhất thời vui vẻ, "Với chị tôi?"

Giang Thiệu do dự một lát, nhìn Tả Trí nói gằn từng chữ, "Với Diệp Tiểu An."

Lạch cạch ——

Đôi đũa trong tay Tả Trí rơi xuống ở trên bàn ăn, một giây kế tiếp bỗng dưng đứng lên cách bàn níu lấy cổ áo Giang Thiệu, gương mặt tuấn tú căng chặt.

"Anh lặp lại lần nữa!"

. . . . . .



Sau khi đổi giờ Cận Thanh ngủ thẳng đến hơn một giờ chiều mới rời giường, mở điện thoại di động ra lập tức có hơn mười cái tin nhắn tràn vào. Một cái đến từ Giang Thiệu, còn lại đều cùng một người gửi khác.

Cận Thanh không có trả lời, lưu lại tin của Giang Thiệu, những cái khác đều xóa đi. Cô không đói bụng nên chỉ nấu cháo yến mạch ăn. Ngồi trên ban công phơi ánh mặt trời, bàn tay không tự chủ đặt ở trên bụng bằng phẳng, đáy mắt tối tăm buồn bã.

Điện thoại di động ở trên bàn ong ong chấn động, kiên trì không ngừng, cố chấp làm cho người ta cảm thấy vô lực. Cận Thanh khẽ cau mày, cuối cùng bắt máy.

Cô không có lên tiếng, đối phương cũng thế. Hai người tựa hồ đang so tài trầm mặc, mấy phút mà giống như đã qua một thế kỷ, cuối cùng đối phương đã thua.

"Anh muốn gặp em."

". . . . . ."

"Đừng nói em không muốn."

". . . . . ." Ngón tay nắm điện thoại của Cận Thanh yên lặng buộc chặt.

Mười phút sau Cận Thanh đã thay một bộ đồ lịch sự đứng đợi thang máy. Thang máy tới rất nhanh, sau một tiếng đinh cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong có một cô gái trẻ tuổi đeo kính đỏ ôm mấy quyển tạp chí đi ra.

Hai người một ra, một vào, lướt qua nhau, lại không hẹn mà cùng dừng bước.

Diệp Tiểu An mới vừa đi nộp bản thảo, còn bị biên tập dạy dỗ một trần. Khi về nhà thì ghé mua mấy quyển tạp chí. Lúc cửa thang máy mở ra, cô mới vừa thổi to kẹo cao su trong miệng.

Cô vừa đi ra ngoài vừa móc cái chìa khóa, đồng thời đang suy nghĩ làm sao sử dụng mấy ngày nghỉ sau, sau đó chợt dừng lại.

Vừa quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ xinh đẹp, vóc người cao gầy cũng đang nhìn mình.

. . . . . .

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/51001


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận