“Sao, muốn đánh anh? À, đúng rồi, chẳng phải em luôn muốn bảo vệ bạn bè đấy sao? Anh lại muốn xem xem liệu em có thể vì Ngô Gia Hinh mà đánh anh không.”
“Liệt!” Ôn Thần ở bên cạnh không chịu nổi, huých anh ta.
Tôi nắm tay, cắn chặt răng. Nếu Gia Hinh biết được Tô Liệt mà cô ấy thật lòng thật dạ yêu thương là người như vậy, không biết cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào.
Tôi đứng đối diện Tô Liệt, chầm chậm khom người, nói: “Xin lỗi. Nếu anh vì chuyện của tôi mà đối với Gia Hinh như vậy, thì tôi xin lỗi anh, cũng xin lỗi Ôn Thần.”
“Em làm gì thế?” Ôn Thần lập tức đưa tay muốn đỡ tôi.
Tôi lùi về sau hai bước, tránh khỏi tay anh, cúi người thật sâu lần nữa: “Xin lỗi. Xin anh hãy buông tha Gia Hinh đi. Cô ấy với anh không phải người cùng một thế giới, không chơi nổi với anh.”
“Tô Liệt!” Trong giọng nói của Ôn Thần có chút tức giận.
Tô Liệt cũng không cười nữa: “Em xem nhiều phim quá rồi đấy. Em nghĩ anh vì chuyện của em mới hẹn hò với Gia Hinh? Đừng tự tin thái quá như thế!”
Ôn Thần cũng mở miệng: “Em đừng hiểu lầm, Tô Liệt không phải người như thế đâu. Anh sẽ nói cậu ấy. Trước hết để anh đưa em về đã.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Liệt. Anh bị tôi nhìn đến mức mất tự nhiên, nói: “Được rồi được rồi, nữ sinh như các em thật sự không đùa được mà. Thật chẳng biết Ôn Thần thích cái gì ở em. Anh nói rõ với cô ấy là được chứ gì? Em mau đi đi!”
“Cảm ơn.” Tôi thở dài một tiếng, xoay người định rời đi.
“Này, Lương Mãn Nguyệt” Ôn Thần gọi tôi từ phía sau, “Để anh đưa em về.”
Tôi quay đầu. Ánh nắng mặt trời lấp loáng rọi xuống, khiến tôi nhìn không rõ vẻ mặt anh.
Tôi khẽ lắc đầu, “Không cần.”
“Nếu em không để Ôn Thần đưa về, anh vẫn sẽ tiếp tục ở bên Gia Hinh.” Tô Liệt bỗng hung hăng nói.
“Đồ vô lại!” Trong lòng tôi thầm mắng anh ta, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Suốt quãng đường đi cùng Ôn Thần đều im lặng. Tôi cứ cắm cúi đi trước, anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh tôi.
Trường Trung học số Bốn cách trường tôi cũng không xa, rất nhanh đã đến rồi.
“Tôi đến nơi rồi.” Cách cổng trường một đoạn, tôi dừng lại nhìn anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Em đợi chút.” Anh bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi nhìn anh. Anh dường như hơi căng thẳng, không biết là muốn nói gì.
“Anh phải đi Canada.”
“À, chúc mừng anh.”
“Anh sẽ còn trở lại.” Anh chăm chú nhìn tôi.
“Vâng.” Tôi thấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình hết.
“Sau chuyện của Ngô Gia Hinh, em nhất định không có cảm tình gì với anh và Tô Liệt, đúng không?”
Trong lòng tôi thầm nói, đúng, mấy người các anh đều chẳng tốt đẹp gì. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn khách khí: “Không đâu.”
Anh bỗng đưa tay ra, dường như muốn chạm vào tóc tôi. Tôi tránh khỏi rồi nhìn anh đầy cảnh giác.
Anh nhìn bàn tay mình trống không, cười khổ.
“Xin lỗi, tôi phải quay lại rồi. Xin anh nhắn với Tô Liệt đừng nuốt lời.” Tôi gật đầu với anh, nhanh chóng quay người rời đi.
“Lương Mãn Nguyệt,” anh gọi, “Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay đâu.”
Tôi dừng một chút, không quay đầu, rồi lại nhanh chóng đi tiếp.
Mặc dù tôi không quay lại, nhưng tôi cảm giác được, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn theo tôi. Mãi cho đến khi tôi vào cổng trường, cảm giác đó mới biến mất.
Không buông tay? Thôi đi! Tình yêu vô duyên vô cớ như thế, lúc đến rất nhanh thì khi đi cũng sẽ nhanh không kém. Một người như tôi, chỉ một thời gian sau là anh quên sạch thôi. Tôi thực sự mong anh ở nước ngoài có thể nhanh chóng tìm được một người đẹp, tốt nhất là sống vui vẻ bên nhau ở đó, đừng có trở về.
Chương 8: Chị ấy bởi anh mà khóc, anh lại vì em mà cười
Sau một đêm, Gia Hinh thay đổi rất nhiều.
Tôi không biết Tô Liệt đã nói gì với cô ấy, là thẳng thắn khuyên bảo hay nói lời đắng cay. Nhưng cũng không quan trọng nữa, quan trọng là... cuối cùng Gia Hinh cũng từ bỏ anh ta rồi.
Mọi người đều đoán được một chút, cũng rất phối hợp mà không hỏi điều gì, đối xử bình thường với cô ấy. Nhìn khuôn mặt trầm lặng đến khác thường của Gia Hinh, tôi cũng không thấy lo lắng. Thời gian vĩnh viễn là liều thuốc tốt nhất. Vết thương của chúng ta, nước mắt của chúng ta, đều sẽ theo dòng chảy của thời gian mà tan biến cả.
Mỗi khi nhớ lại bữa cơm năm lớp Tám mà La Duy mời chúng tôi kia, tôi đều vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể không cảm thán về sự thần kỳ của vận mệnh. Nếu lần đó họ không vô tình gặp gỡ, nếu Tô Liệt chưa từng ghi lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Gia Hinh, hai người sẽ có thể gặp nhau thoáng qua như những người xa lạ, Gia Hinh cũng sẽ không tổn thương đến thế. Tôi từng chân thành cầu mong thời gian quay ngược, để tôi có thể ngăn mọi chuyện xảy ra. Đáng tiếc chuyện cũ cũng như nước sông, một đi không trở lại.
Từ lần tôi cúp máy trước đó, tôi và anh dường như bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Anh không gọi về nữa, tôi đương nhiên cũng chẳng gọi đi. Đôi lúc anh gọi về điện thoại bàn ở nhà, thím sẽ bảo tôi đến nói với anh đôi câu, nhưng đến lúc tôi đi qua, bên kia đã gác máy rồi. Anh trai tôi đôi khi hay chấp vặt như vậy đấy.
Mặc dù có chút không quen, nhưng nghĩ lại, quan hệ chúng tôi vốn không tốt, như vậy cũng chỉ là quay lại như trước kia mà thôi, chẳng có gì lạ.
Một tháng sau đó anh nghỉ hè. Nhưng anh không về nhà, nói là muốn nhận một dự án với bạn học nên phải ở lại Bắc Kinh. Tôi tự an ủi, chắc không phải tại tôi đâu. Anh luôn không xem trọng tôi, ảnh hưởng của tôi với anh cũng không lớn như vậy. Lần này anh không về, chắc là có chuyện thật.
Bà ngoại vừa trách anh không hiếu thuận, vừa cảm thán với thím, “Thành Hề giờ trưởng thành rồi, đứa trẻ trước kia chỉ biết tiêu tiền, giờ đã có thể kiếm tiền cơ đấy.”
Ông ngoại hừ lạnh một tiếng. Ông vẫn đang bất mãn vì chuyện anh không nghe lời ông học trường quân đội, lại đi học ngành máy tính mà ông không hề hiểu biết. Tuy nhiên anh cũng chỉ còn một năm là tốt nghiệp, ván đã đóng thuyền, ông không vừa lòng cũng chẳng làm gì được. Nhưng kinh khủng nhất là ông ngoại lại chuyển mục tiêu sang tôi. Chỉ cần tôi đến nhà, ông nhất định sẽ tìm cơ hội để khuyến khích.
Ông ngoại có nhiều mối quan hệ, nếu muốn vào trường quân đội, về mặt điểm số chắc yêu cầu cũng không cao. Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm nữ quân nhân. Tôi vốn không có chí lớn, so với việc làm nữ quân nhân, thà tôi học một đại học hạng hai, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc bình thường, có thể nuôi sống bản thân là được. Nhưng tôi lại không dám phản bác ông ra mặt, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ậm ờ qua loa để kéo dài thời gian.
Năm đó, khi kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, tôi nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Lưu Manh Manh muốn tới tìm tôi.
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng liên hệ với nhau, ban đầu là viết thư, về sau là gọi điện thoại. Thế nhưng mọi người đều dần trưởng thành, mỗi người đều có bạn bè của riêng mình, cũng ít chủ đề nói chuyện chung với nhau, dần dần càng ít liên lạc. Nhưng dù thế, chúng ta vẫn nên trân trọng những người bạn xưa.
Tôi cẩn thận đi hỏi ý chú thím xem Lưu Manh Manh có thể tới nhà ở mấy hôm được không, đương nhiên là được đồng ý. Chú còn sợ tôi thiếu tiền, làm thẻ phụ cho tôi, để tôi hào phóng một chút.
Vì phải tiết kiệm tiền nên Lưu Manh Manh ngồi xe lửa tới. Tôi gọi Gia Hinh đi cùng tôi đến trạm xe lửa đón cô ấy.
Bao nhiêu năm không gặp, tôi rất mong được nhìn xem, cô bé Lưu Manh Manh xinh xắn mặc váy hoa nhí trong ký ức của tôi lớn lên trông thế nào. Giữa dòng người lớn nhỏ đi ra ngoài, tôi cố gắng kiếm tìm bóng dáng cô ấy.
Tiếc là mắt tôi luôn không tốt. Vẫn là cô ấy nhìn thấy tôi trước, “Cậu... là Lương Mãn Nguyệt phải không?”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy. Người con gái trước mắt tôi rất đẹp, mi dày mắt to, ăn mặc chín chắn, khác xa so với Lưu Manh Manh trong trí nhớ, khiến tôi suýt nữa không nhận ra, “Là tớ đây. Cậu là Lưu Manh Manh?”
Cô ấy cười, “Ừ, là tớ.”
Nụ cười đó rất giống cô gái nhỏ trong ký ức của tôi. Tôi xúc động nắm lấy tay cô ấy, “Đúng là cậu rồi! Cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa tớ không nhận ra!”
“Cậu chẳng thay đổi là bao, chỉ là đẹp hơn hồi bé nhiều.”
“Đâu có, cậu mới là người đẹp hơn đấy.” Tôi hơi ngượng, được mỹ nữ khen đẹp thật đúng là có chút thẹn thùng.
Tôi giới thiệu Gia Hinh với Lưu Manh Manh. Mọi người đều là con gái bằng tuổi nhau, chỉ trong chốc lát là thân quen rồi. Lưu Manh Manh thực sự thay đổi rất nhiều, cô ấy già dặn hơn hẳn so với tôi và Gia Hinh. Có lẽ là vì mệt nên mặt cô ấy hơi nhợt nhạt, mày hơi nhăn, nhưng vẫn lấy tinh thần để nói chuyện với tôi về cuộc sống trong mấy năm gần đây.
Nhìn cô ấy như thế, tôi cố gắng nén sự kích động của mình xuống, “Khoan hãy nói đã, để cậu nghỉ ngơi chút. Về sau có thời gian thì nói. Tớ đã bảo với chú thím rồi, khai giảng cậu hãy về cũng được.
Cô ấy cười, không đồng tình cũng không phản đối. Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng chắc lo tôi kích động nên lại thôi.
Tôi và Gia Hinh đã lên rất nhiều kế hoạch cho Lưu Manh Manh. Thực ra lần này tôi không chỉ muốn đưa Lưu Manh Manh đi chơi, mà còn muốn giúp Gia Hinh giải sầu một chút. Từ sau chuyện của Tô Liệt, tuy thoạt nhìn cô ấy có vẻ không sao, nhưng vẫn luôn khiến tôi cảm thấy có gì đó u buồn.
Chúng tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Trong một ngày, ba người đã đi đủ mọi nơi, từ khu vui chơi, đi dạo phố đến đi ăn vặt. Đã lâu rồi mới thấy nụ cười thực lòng của Gia Hinh, tôi còn vui vẻ hơn việc đi dạo phố.
Lưu Manh Manh thoạt nhìn cũng rất vui, chỉ là tôi luôn cảm thấy cô ấy dường như có chút bất an, chỉ vừa không chú ý đến là cô ấy đã ngẩn người rồi. Cuối cùng, người chơi vui nhất lại không phải là khách, mà là tôi và Gia Hinh.