Chỗ ở của Lôi Vận Trình nằm ở tầng ba khu ký túc xá, cô không biết bản thân mình chạy nhanh đến mức nào, cô cứ như mũi tên bắn ra khỏi cửa khiến ngay cả Phương Mặc Dương cũng sửng sốt.
Nhưng dưới lầu vắng vẻ, làm gì có nơi nào xuất hiện bóng dáng của Phong Ấn? Chỉ có một đội trưởng đang mặc quân trang đứng khoanh tay. Lôi Vận Trình thấy Phương Mặc Dương đang mặc quân trang đứng ở đằng kia, thì cảm thấy dường như đó chính là Phong Ấn. Cô vỗ vỗ gương mặt, cố nén nước mắt đang trực trào ở vành mắt, cô ra lệnh cho bản thân đừng có giả vờ ngu ngốc nữa, người đàn ông đang đứng ở chỗ kia, sức sống của anh ta còn mãnh liệt hơn cả bộ quân trang đang mặc trên người.
Lôi Vận Trình nhìn bốn phía xung quanh rồi chạy tới chạy lui, cô giống như con thỏ nhỏ đang đi kiếm ăn. Phương Mặc Dương nhìn đồng hồ trong tay, chỉ mới được sáu phút. Anh ta bước đến phía sau Lôi Vận Trình, cảm thấy có chút kì lạ nói với cô: “Vẫn chưa đến thời gian tập hợp.”
Lôi Vận Trình thở gấp dữ dội, sự kích động và hưng phấn quá mức khiến ý nghĩ của cô nóng lên rồi lại làm ra một việc ngu ngốc thế này. “Đội trưởng, có phải có một người tên Phong Ấn đã đến tìm tôi không?”
Phương Mặc Dương không hiểu, “Ai?”
“Phong Ấn, Hàng không XX, trung đoàn hai, phi công Phong Ấn!”
Hai mắt của Phương Mặc Dương chớp chớp, “Em tên gì?”
Mặc dù biểu cảm của anh ta có thay đổi, nhưng nó lại khiến Lôi Vận Trình cảm thấy nói to không được ổn cho lắm, cô lập tức đứng nghiêm, “Báo cáo đội trưởng, Lôi Vận Trình.”
Phương Mặc Dương lật lật danh sách trong tay, liếc mắt một cái đã tìm được tên của cô, anh ta quan sát cô vài lần, rồi mỉm cười. “Là Lôi tiểu thư sao?”
Lôi Vận Trình không dám lên tiếng trả lời, tiếp theo, bỗng nhiên sắc mặt Phương Mặc Dương thay đổi, lớn tiếng răn dạy cô: “Ở đây không phải là sân lớn nhà em! Tùy tùy tiện tiện để đàn ông ra vào hẹn em ra ngoài uống nước, xem phim gì đó! Đây là học viện quân sự! Không phải là chỉ là một học viện quân sự bình thường, ở đây là HỌC VIỆN PHI HÀNH! Hiểu chưa!”
“Đã hiểu!” Lôi Vận Trình còn không hiểu được sao? Cô âm thầm mắng nhiếc bản thân không có tầm mắt.
“Hiểu cái gì?” Phương Mặc Dương hỏi lại.
“Hiểu rõ đây là học viện quân sự, là HỌC VIỆN PHI HÀNH.”
Lúc này, đã có vài học viên lục đục đi xuống, Phương Mặc Dương không làm cô khó xử nữa. Lôi Vận Trình trốn trong một xó nhỏ, vụng trộm gọi cho số điện thoại lạ kia, trong suốt quá trình đường dây chuyển đi, trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Khi âm báo máy đã được kết nối vang lên, dường như Lôi Vận Trình xúc động đến muốn khóc. “Phong Ấn? Anh ở đâu vậy? Em không tìm được anh.”
Ở bên kia điện thoại, Lục Tự không nhịn được mà cười khẽ. “Sao em lại có thể xác định Phong Ấn mới chính là người gửi tin nhắn cho em hả?”
Lôi Vận Trình ngớ ra, kinh ngạc đến quên mất phải nói gì, sau đó sự thất vọng to lớn đổ ầm vào trái tim cô.
Cô không nói chuyện, Lục Tự chờ cô.
…
…
“Sao lại là anh?” Không cần phải nói, nhất định là Lục Tự lấy được số điện thoại của cô từ chỗ Phong Ấn, còn có cái nickname mà từ trước đến nay chỉ có anh mới xưng hô với cô.
“Vì sao không thể là tôi?” Lục Tự đang cười, anh ta cười cợt không phát ra tiếng động. “Chúc mừng em đã được toại nguyện, tuy rằng em đã bước một bước đầu tiên đến gần cậu ta, tuy nhiên, em cũng đã đồng thời rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta rồi đó.”
Lôi Vận Trình cắn môi, cô không còn sức lực đứng dựa vào tường. Lục Tự nắm chặt điếu thuốc, khóe môi anh ta nhếch lên đầy vẻ đắc ý. “Tôi là người đầu tiên gọi điện thoại cho em đúng không? Không thưởng gì cho tôi sao?”
“Tôi nghĩ anh đã chơi đùa đã đủ rồi đấy.”
Lục Tự mở van nước, nhắm mắt lại để nước ấm tùy tiện gột rửa lưng của mình. “Nếu bây giờ em ở trước mặt của tôi, tôi sẽ trói em lại… Rồi mạnh mẽ hôn em, giống như lần đầu tiên chúng ta ở trong căn phòng nhỏ kia vậy.”
“Anh đi chết đi!” Lôi Vận Trình tưởng tượng, nếu lúc này cô ở trước mặt Lục Tự, nhất định cô sẽ lấy kim châm vào cái miệng của hắn ta.
“Đừng cúp máy, Lôi Vận Trình, tôi gọi điện thoại là muốn nói với em một chuyện quan trọng!” Lục Tự đoán được hành động của cô, hơn nữa anh ta còn kịp thời ngăn cô lại. “Gần đây, tôi bay không được chuyên nghiệp, có chuyện luôn khiến tôi phân tâm, như vậy rất nguy hiểm.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Ờ, có liên quan rất lớn.” Lục Tự dừng một lát, anh ta nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. “Cố gắng một chút, đừng để bị đào thải, nếu không…”
“Cuối cùng là anh muốn nói gì? Tôi sắp phải tập hợp rồi.” Giọng nói của Lôi Vận Trình lộ rõ vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng đối với Lục Tự mà nói thì đó là giấu đầu hở đuôi, Lục Tự có thể nghe ra trong tiếng nói hơi run của cô chất chứa rất nhiều sự chán nản.
Anh ta mở to mắt, mấp máy môi. “Nhớ em.”
Lục Tự thổ lộ tiếng nói từ đáy lòng anh ta mà không hề báo trước, điều đó khiến Lôi Vận Trình nghẹn lời trong nháy mắt, cô quả quyết cúp máy, dựa người vào tường suýt nữa là bật khóc.
Thế giới này đúng là kỳ diệu như thế, vừa rồi, trong lòng cô còn tràn ngập vui mừng muốn gặp được người kia, ngay sau đó tất cả những kỳ vọng đều biến thành bọt nước. Một câu nhớ nhung, Lục Tự có thể nói ra khỏi miệng một cách dễ dàng như thế, vì sao đến lượt Phong Ấn lại khó khăn đến như vậy… Anh đi đã lâu như vậy, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Là anh không biết cô nhớ anh, hay là biết rồi nhưng vẫn không đáng để anh quan tâm.
Lục Tự buông điện thoại, đột nhiên mở nước mạnh hơn, anh ta để bản thân mình rơi vào tình trạng ngạt thở trong khi một phút trước vẫn vui vẻ.
Phong Ấn kết thúc nhiệm vụ phi hành xong trở về ký túc xá mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Tự. Nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu nói.
—– Bây giờ cô ấy luôn luôn chờ điện thoại của cậu.
Phong Ấn không hề suy nghĩ mà xóa tin nhắn ngay lập tức, anh tắm rửa rồi đi ăn cơm. Hôm nay, đầu bếp trong căn tin nổi tiếng là sư phụ thay đổi món ăn đa dạng, ấy vậy mà lại thay đổi thành món cơm cuộn, Phong Ấn không khỏi lắc đầu bật cười, dường như ông trời cũng có ý nhắc nhở anh, có một cô nhóc nhỏ đang chờ đợi anh. Hộp cơm kia vẫn còn trong ngăn tủ của anh, mỗi ngày thay quần áo anh đều có thể nhìn thấy. Túi đựng bên ngoài có hai chiếc nơ bướm nhỏ rất xinh đẹp, trong đó có một chiếc đã bị anh không cẩn thận làm rơi xuống rồi tùy tiện ném vào trong ngăn kéo, còn lại một cái đang lẻ loi móc ở phía trên.
Phong Ấn mở ngăn kéo ra, anh lấy chiếc nơ bướm tinh xảo ra rồi vuốt nhẹ. Từ chiếc nơ bướm tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này khiến anh nhớ đến cô nhóc kia. Cũng đã lâu rồi, mùi hương đã hoàn toàn bay hơi. Anh nhắm mắt lại, phảng phất như được nhìn thấy lại hôm trước khi anh đi, Lôi Vận Trình ngồi xổm bên cạnh giường anh, bạo dạn pha lẫn một chút dè dặt cẩn thận hôn trộm anh, còn có cả vẻ mặt và ánh mắt bướng bỉnh của cô.
Chiếc nơ bướm được thắt thành từ vải gấm, mềm mại trắng mịn, Phong Ấn nhẹ nhàng đặt nó lên môi, xem như thứ anh vừa chạm vào chính là cánh môi của cô. Bỗng nhiên anh ý thức được bản thân đang làm gì, giống như bị điện giật, Phong Ấn ném trả chiếc nơ bướm lại ngăn kéo.
Anh không biết bản thân mình đã bị gì, từ sau khi nhận được tin nhắn kia, rất nhiều ngày anh ngủ cực kì không ngon. Lục Tự và cô đã tiến triển thêm bước nào chưa, anh không biết, mà anh cũng không muốn biết làm gì. Nhiều lúc, anh đã tự hỏi bản thân có đối xử với một cô gái nhỏ vô tội quá mức tàn nhẫn hay không, cho dù là dũng cảm, chấp nhất, thậm chí là uất ức và ánh mắt kiên cường của cô đều khiến anh nảy sinh một chút thương tiếc, nhưng mà trong lòng anh không ngừng có một tiếng nói nhắc nhở rằng cô gái này anh không thể đụng vào.
Nhưng vì sao không thể, trái tim anh lại không nói cho anh biết.
Phong Ấn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đang tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, anh không biết cuộc sống của cô trong học viện quân sự như thế nào.
Bùi Dịch ở cùng ký túc xá với anh trở mình, cố gắng mở đôi mắt đang buồn ngủ mãnh liệt của mình lên liếc nhìn anh một cái. “Cậu làm như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cậu đang nhớ nhung phụ nữ đấy.”
Phong Ấn mỉm cười. “Bây giờ thật sự là em đang nhớ nhung phụ nữ.”
“Chính ủy không phải đã giới thiệu bạn gái cho cậu rồi sao, bằng lòng nhanh lên, nửa đêm mà nhìn cậu thế này rất dễ bị nghẹn.” Bùi Dịch lớn hơn anh vài tuổi, đã đến giai đoạn đàm đạo kết hôn với bạn gái. “Cậu không tìm phụ nữ sẽ khiến người ta hoài nghi khuynh hướng tình dục của cậu đó.” Trong sư đoàn của bọn họ, các phi công trẻ tuổi ai mà không có bạn gái? Dường như chỉ có một mình Phong Ấn là độc thân.
Bùi Dịch vừa nói xong thì giả vờ giả vịt kéo chăn phủ kín người nằm ở trên giường, Phong Ấn gối đầu lên cánh tay mình rồi như cười như không nói: “Vậy anh đừng ngủ, cẩn thận coi chừng em gây rối anh đấy.”
…
Sau khi vào học viện, trải qua kì kiểm tra thì chỉ có ba người bị loại. Đầu tháng ba, có đợt tập luyện học viên như những tân binh vừa mới vào quân đội, học tập, rèn luyện thể năng còn có các bạn học bị đào thải bất ngờ khiến ai đầu óc ai cũng căn thẳng. Ở trong mắt bọn họ Phương Mặc Dương thật sự là người lạnh lùng, tàn nhẫn và nghiêm khắc, có hai anh bạn học không thể chịu nổi sự “tra tấn” của anh ta nên chủ động thôi học.
Lúc ăn trưa, Đỗ Nghiên Thanh hỏi cô, đoán xem người tiếp theo rời khỏi đây sẽ là ai.
Lôi Vận Trình lắc đầu, yên lặng ăn cơm. Cô không quan tâm ai sẽ đi, chỉ biết là bản thân tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì một sai sót nào.
Trước khi các học viên mới vào quân đội tuyên thệ, Phương Mặc Dương tuyên bố danh sách các lớp trưởng. Lớp trưởng đội một là một người nam sinh tên Hướng Bắc Ninh, là người đã nhìn chằm chằm vào Lôi Vận Trình vào ngày đầu tiên. Hướng Bắc Ninh là người xuất sắc nhất trong nhóm học viên, bất luận là về phương diện thể năng hay là phương diện văn hóa, cậu ấy đều là nổi trội, lúc nào cũng là người đứng đầu. Điều này khiến cho Lôi Vận Trình tự nhiên xem cậu ấy là một đối thủ, nhưng mà Lôi Vận Trình không thích Hướng Bắc Ninh, mặc dù cậu ấy vẫn không hề khoác lác và luôn đón nhận ánh mắt láo xược của cô.
Hôm nay là một ngày rảnh rỗi hiếm có, không có đợt huấn luyện. Lôi Vận Trình lôi kéo Đỗ Nghiên Thanh chạy bộ, mặc dù thể năng của cô ấy không phải là kém cỏi nhất nhưng Đỗ Nghiên Thanh cũng rất xuất sắc, sự cố tình thiếu tự giác của cô ấy cuối cùng vẫn ngã ngũ trước sự thúc giục nghiêm khắc của Lôi Vận Trình.
“Không được, không được…” Đỗ Nghiên Thanh thở hổn hển ngã xuống bãi cỏ, hai chân run rẩy đứng không nổi nữa. “Trình Trình, nữ siêu nhân, lấy nước lại đây đi, tớ khát sắp chết rồi.”
Thời tiết vào mùa thu ở thành phố C vô cùng mát mẻ, nhưng độ nóng ban ngày vẫn khiến người khác bị dày vò. Lôi Vận Trình chạy nhiều hơn Đỗ Nghiên Thanh 5000m, quần áo trên người cô đã hoàn toàn ướt đẫm, từng dòng mồ hôi nối tiếp nhau chảy xuống.
Lôi Vận Trình vốn dĩ không muốn qua đó, nước của hai người được đặt dưới tàng cây ven sân thể dục, mà không biết từ lúc nào, Hướng Bắc Ninh và một đám nam sinh đã chiếm giữ nơi đó. Nhưng bảo Đỗ Nghiên Thanh đi lấy nước là việc không hợp với tình hình thực tế, Lôi Vận Trình lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra, vẫn là nên cô đi thôi.
Hướng Bắc Ninh đang cùng bạn học so cơ bắp, ánh mắt cậu ấy cũng đã sớm chú ý đến thân ảnh gầy yếu đang chạy đến hướng này. Bàn ghế đá đều bị nhóm nam sinh của bọn họ chiếm mất, hai chai nước đặt trên bàn cũng không thấy tung tích đâu nữa. Lôi Vận Trình tìm kiếm quanh bọn họ một vòng cũng không tìm được, cô khom người xuống dưới bàn xem.
Có một cô bạn xinh đẹp như thế đang đi loanh quanh bên cạnh, Lệ Vũ nào có tâm tư thi đấu, nhưng cậu ta cũng không muốn thua, đành phải kéo dài thời gian. Lúc này, Lôi Vận Trình đang đối diện với cậu ta, khi cô khom lưng, từ chiếc cổ áo to đùng cậu ta có thể thấy được hình ảnh lờ mờ gì đó, Lệ Vũ vô cùng cảm tạ thị lực của bản thân đã mang đến lợi ích cho cậu ta. Hướng Bắc Ninh thấy rõ nhất cử nhất động của Lệ Vũ, ở dưới bàn đá, cậu ấy đá vào chân Lệ Vũ một cái. “Này, làm gì thế? Tôn trọng đối thủ của cậu một chút cậu có làm được không?”
Lệ Vũ thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười xảo huyệt, cổ tay ở phía trên dùng sức áp chế Hướng Bắc Ninh. “Trời nóng như vậy, có kem ly miễn phí đưa đến, không ăn thì lãng phí quá.”
Đàn ông, bất luận là lớn tuổi hay nhỏ tuổi đều vô cùng ăn ý trong vấn đề này, đã hiểu rõ, nhưng vẫn để ở trong lòng mà không nói, cả hai dời tầm mắt đến người của Lôi Vận Trình. Hướng Bắc Ninh che giấu biểu cảm của bản thân, đột nhiên ra sức đè cổ tay của Lệ Vũ xuống khiến tình thế bỗng nhiên được chuyển biến. Thắng bại đã phân định, Lệ Vũ tiếc nuối chậc một tiếng. “Lôi Vận Trình, cậu tìm cái gì thế?”
Lôi Vận Trình vừa nhận ra trong lời nói của Lệ Vũ có gì đó không thích hợp, thì liền nghe được tiếng cười của cậu ta truyền đến.
“Chai nước, trước khi các cậu đến tôi đã để ở đây.”
Lệ Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào phía Hướng Bắc Ninh rồi mỉm cười xấu xa. “Ở giữa chân của… lớp trưởng.”
Theo bản năng, Lôi Vận Trình nhìn vào giữa hai chân của Hướng Bắc Ninh, nước đâu không thấy chỉ thấy được một tràng cười mờ ám vang lên. Cô nhanh chóng hiểu được thứ mà Lệ Vũ đã chỉ, hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn đáp lời rất lịch sự. “Chai nước của tôi đâu?”
Lệ Vũ vô tội chìa tay, “Tôi đã nói cho cậu rồi đấy.”
Lôi Vận Trình chớp mắt, môi cô giương lên, “Lệ Vũ, cậu thật là hạ lưu, nếu đây là nơi khác, tôi đã đánh cậu lâu lắm rồi.”
Lệ Vũ chống tay lên mép bàn đứng lên, thân trên nghiêng về phía cô. “Bây giờ chúng ta đổi nơi khác đi?”
Một nhóm người ồn ào, cuối cùng vẫn là Hướng Bắc Ninh ra tay ngăn cản, cậu ấy ho nhẹ một tiếng tượng trưng, hai chân dang rộng, khóe môi cong lên. “Lôi Vận Trình, Lệ Vũ nói không sai, chai nước ở chỗ tôi đây này.”