Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh Ạ!!! Chương 8

Chương 8
Em muốn!

Thanh ngồi xuống, nói mà không nhìn vào mắt Lê, tay khoanh lại trước ngực. Lê vẫn đứng, thở hơi nhanh vì còn mệt, nhưng giọng nói có phần nhanh nhẹn, không hổ danh là người dám chọc vào tảng băng cực Bắc: Hồ Quang Thanh. 

- Em muốn nói, anh hãy tránh xa Thảo Nhi ra! 

- Sao anh lại phải tránh xa Thảo Nhi? 

- Vì em là bạn thân của Thảo Nhi. 

- Chỉ vậy thôi à? Em làm anh thất vọng rồi. 

Quang Thanh nhìn chăm chú vào sự thay đổi sắc mặt của Lê. Cô bé hơi mím môi, nhịp nói chững lại một chút có vẻ dè chừng. Nụ cười hơi nhếch mép của Thanh như chế giễu. Câu nói cuối cùng chẳng phải như muốn cô bé thôi vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề hay sao? Rõ ràng Lê rất thông minh, rất nhanh nhạy. 

- Tất nhiên không đơn giản như vậy. Nhưng người thông minh là người biết cho đối phương đường lui. 

- Em đang cho anh đường lui? 

Quang Thanh bỗng thấy việc đấu khẩu với cô bé này cũng khá thú vị. Lê đứng đối diện với băng ghế đá, trước mặt Quang Thanh, mắt vẫn mở to, má hây hây hồng, giọng điệu hơi nhanh nhưng lanh lảnh rất rành mạch chủ ý của mình. Cộng thêm cái động tác chống hai tay vào hông của Lê nữa, vô tình, Quang Thanh thấy mình nên nhún nhường một bước. 

- Anh có cảm tình với Thảo Nhi. Anh biết mình cần phải làm gì. 

- Em e rằng anh không thể đạt được điều mình muốn đâu. Vì thực sự người mà Thảo Nhi thích không phải là anh. 

Lần này cô bé có vẻ điềm đạm hơn, nói chậm lại, mắt cũng thôi nhìn trực diện vào Thanh. Lê nhìn ra xa, tay buông xuống và ngồi lại băng ghế đá, cùng với Thanh. 

- Thật ra, em là em họ của Minh. Em không ghét Minh như cách em vẫn thể hiện. Tất nhiên, Thảo Nhi không biết. Nó ngốc mà! 

- ... 

- Khi mà anh Minh và Thảo Nhi có chuyện, em luôn là người giúp hai người bọn họ trở nên hòa hợp hơn. Vì em biết, họ thực sự là của nhau. 

- ... 

Lê nói những câu rất thật, cô nàng cắn môi, mắt không dám liếc nhìn sang Thanh vì bộ dạng lúc này giống như một cô mèo con bị hắt nước ướt sũng vậy. Tự nhiên, trước ánh mắt của Quang Thanh, cô bé cảm thấy mình như bị tan chảy. Tan chảy một cách kỳ lạ. Cái phong thái của "bản cô nương" đã không còn nữa, cái ý định nắm tay lại đập lung tung cũng không còn nữa. Chỉ là tự nhiên thấy mình trở nên ngượng ngùng trước ánh nhìn ấy. Đôi má chẳng hiểu vì vẫn còn dư âm của công cuộc lôi kéo vừa rồi nên ửng hồng hay vì một lý do nào khác. 

- Anh biết. 

- Anh biết? 

Quang Thanh buông một câu thản nhiên. Dáng vẻ của Lê thay đổi chóng mặt. Kể cả là có cơn gió lạnh thổi qua đây thì người trúng gió chắc chắn không phải là Lê rồi, cô bé vốn rất mạnh mẽ kia mà, hơn nữa lại ăn nói lưu loát, chẳng có vẻ gì của một người bị trúng gió cả. 

- Nhưng chuyện tình cảm thực sự rất phức tạp. Không phải muốn là được, cần là có và cho đi là sẽ được đáp lại đâu em ạ. 

Lần này Quang Thanh quay sang nhìn trực diện vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của Lê. 

- Thực sự anh thích cái thái độ vô tư lự của em khi em giúp Thảo Nhi và Minh. Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến em, đúng không? Nhưng em vẫn cố gắng làm nội giám để giúp Minh, cậu ấy thật tốt số. 

- Ý anh là em đúng là kẻ vô duyên, đi xen vào chuyện của người khác à? 

Lê hỏi lại. 

- Là em thích nghĩ như thế đấy nhé! 

Quang Thanh nháy mắt, buông một câu nói hờ hững rồi quay mặt đi. 

- Chỉ có điều, một khi anh thích thì dù em cố đến mấy cũng không cản được. Có chăng là nên cầu mong cho anh... đừng thích nữa. Dù hơi khó nhằn nhưng cũng còn khả quan hơn nhiều. 

Nói rồi Quang Thanh đứng dậy và đi thẳng. Lê ngồi trơ lại ghế đá một hồi, ngẫm nghĩ về những gì cậu vừa nói. Tự nhiên bao dũng khí hừng hực trước khi xông trận tiêu tan đâu mất. Ánh mắt lúc này của Lê đúng kiểu cô mèo ướt nước, buồn bã, hơi vô vọng và thoáng lo âu. "Liệu có phải mình đã làm một chuyện điên rồ không?" Bầu trời một chiều đông có phần hơi u ám, cái gam màu xám xịt như tâm trạng rối bời của Lê lúc này. Chính bản thân cô bé cũng thấy mình không có vẻ như một đứa vốn ngang ngạnh và hiếu thắng nữa, tự nhiên thấy chùn bước. Không phải là vì không muốn Minh với Thảo Nhi êm xuôi, mà vì con người đó tự nhiên không còn đáng ghét nữa. Và cũng tự nhiên, Lê đưa tay lên ngực trái lắng nghe "nó" đang đập thình thịch. Có vẻ như không ổn thật rồi. Chẳng ai đánh địch mà lại đi tương tư chính kẻ địch cả. Bất ổn, bất ổn!!! 

Lê lắc lắc đầu, chạy một mạch ra nhà xe rồi phóng xe về nhà ông anh họ. Tất nhiên, trên đường đi có lướt qua Quang Thanh vì nhà cậu ấy và nhà Minh đều đi cùng một con đường mà. Nhưng khi lướt qua, cô nàng chỉ liếc nhòm rồi "hứ" một cái, sau đó chạy thẳng, không có ý định hùng hổ với anh chàng này nữa. 

Minh ngồi tỉ mẩn gấp những ngôi sao giấy màu lấp lánh. Có một chiếc lọ thủy tinh tròn tròn xinh xinh đang đợi chờ những ngôi sao giấy này. Chưa bao giờ công việc tưởng chừng như là thú vui của đám con gái lại khéo léo níu kéo Minh ngồi tại giường một cách ngoan ngoan như bây giờ. Vừa mấy phút trước, hội bạn đã alo rủ rê đi đá Pes, mấy ngày trước khi được nghỉ Tết nên mấy thằng hào hứng lắm. Nhưng với cậu chàng hotboy này thì không lấy gì làm hứng thú. Có những điều tâm sự ngổn ngang mà cậu không thể giải quyết bằng cách giết thời gian ở quán game được. Mọi lần vẫn có Lê cứu bồ, cô em họ có phần hấp tấp nhưng vẫn đủ khéo để lôi Minh ra khỏi những rắc rối. Lần này khác hẳn, rõ ràng là chính cô bé cũng bị kéo cho trôi tuột vào chuyện này mà. 

- Minh ơi, Lê sang chơi này con! 

Tiếng mẹ vọng lên từ tầng dưới. Minh bất giác giật mình. Đúng là rất thiêng. Không hổ danh là em gái của Minh, vừa mới nhắc đó đã đến ngay được. Minh xoa hai tay vào nhau, mắt hơi ánh lên niềm vui, vừa nhìn vào những tờ giấy màu chờ gấp cậu vừa thấy có tia hy vọng le lói. "Cạch!" 

- Anh!!! 

- ??? 

Minh biết ngay phản ứng đầu tiên của Lê sẽ là như thế mà. Mở cửa, mở luôn hết công suất của cái loa phát thanh, réo tên Minh đến chói tai. 

- Anh đang làm gì thế? 

Lê quay ngoắt sang một thái độ khác khiến Minh không khỏi giật mình. Sau tiếng gọi như còi tàu ấy, cô nàng bẽn lẽn lại gần cậu, ngồi xuống giường, mở to mắt nhìn những tờ giấy màu và cất giọng hỏi nhỏ nhẹ. Tự nhiên Minh thấy rùng mình, chẳng thà cứ để cô em gái đanh đá cá cầy như mọi khi thì cậu còn thấy dễ chịu, bất chợt thay đổi tính khí thế này khiến Minh không tài nào thích ứng kịp. 

- Này, em bị ma bắt hồn à? 

- Cái gì cơ? 

Lê trợn tròn mắt lên, giơ nắm tay lên dứ dứ vào mặt Minh ra vẻ đe dọa. 

- Anh dám bảo em thế à? 

Minh cười mỉm, không để ý đến sắc mặt cô bé nữa. Khỏi cần tra hỏi thì cũng thấy cái sự e thẹn "rất con gái" chình ình trên mặt nó rồi, hai má hây hây hồng, miệng hơi nhếch lên như một nụ cười duyên nhưng vì còn mải đe dọa Minh nên mới cố tỏ ra vẻ nghiêm trang. 

- Thôi đi, anh biết tỏng. Rốt cuộc là giúp cho chuyện của anh nhưng cũng là lo cho chuyện của em. Có đúng không? 

- Đừng đùa em! 

- Ai đùa? Thừa nhận đi Đan Lê cô nương ạ. 

"Phịch!" Một cái gối không cánh mà bay đến đáp trúng đầu Minh, làm ngôi sao giấy trên tay cậu rơi xuống. Minh nhăn nhó. 

- Này, anh nói thật nhé! Em mà cứ giữ cái tính khí đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà như thế thì cậu Quang Thanh ấy không thèm để ý đến em đâu! 

"Phịch." 

- Anh ta dám! 

Thêm một cái gối nữa, lần này lực ném cái gối nhẹ hơn, giống như một hành động để tảng lờ đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt Lê mà thôi. Cô bé giả vờ. 

- Anh ta làm sao mà lọt vào mặt xanh của em được. Người lạnh lùng, khô khốc, ngụy quân tử. Đáng ghét! 

Lê kể lể một thôi một hồi, thái độ trút giận của cô bé lại một lần nữa bộc lộ điểm yếu của chính mình. Minh chỉ mỉm cười, tiếp tục với công việc gấp sao của mình, biết rằng nếu trêu cô em thì không biết sẽ nhận hậu quả như thế nào. Thật ra Minh hiểu rất rõ Lê, cô bé tỏ ra mạnh mẽ như vậy là bởi vì có một cô bạn gái yếu đuối như Thảo Nhi, vì Lê mong muốn được bảo vệ cho bạn của mình nên luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế. Dần dần trở thành cá tính của cô bé luôn, khó mà thay đổi được. Tuy nhiên, cô em họ của Minh cũng rất đáng yêu. Cô bé có những cảm nhận rất con gái và khi biểu hiện ra thì nửa ngượng ngùng nửa không. Có không ít anh chàng cùng khối 11 tán tỉnh Lê, nhưng hầu như không ai lọt vào mắt xanh của cô nàng. Sau sự việc này, dường như sự xuất hiện vô tình của Quang Thanh lại khiến tim cô nàng đập loạn nhịp. Bề ngoài thì Lê nói cứng vậy thôi, chứ thực sự chắc chắn cũng ít nhiều có cảm tình với cậu ấy. 

- Được rồi, được rồi. Thế rốt cuộc là cô muốn gì nào? Tôi đang bận lắm nhé! 

- Ơ hay. Anh đuổi khéo em à? Không muốn tiếp em à? 

Lê lườm cho Minh một cái sắc lẹm. Minh nhún vai, chỉ vào đám giấy màu nằm ngổn ngang trên gường. 

- Đây. Chăm chỉ làm để chuộc lỗi với nàng. Trong thời gian chờ đợi quân sư đến thì tôi nghĩ ra cách này đấy! Hơi sến, nhưng chắc hiệu quả. 

Minh nháy mắt, Lê táy máy, nhấc một ngôi sao màu xanh lên, mở ra đọc dòng chữ ghi trên tờ giấy gấp sao đó. Đọc xong, Lê cười phá lên. 

- Haha, sến! Không phải là hơi sến mà là quá sến! Nhưng mà anh Minh này, em duyệt, em duyệt nhé! 

Lê ôm bụng cười, đập đập tay xuống giường rồi lại giơ tay ra hiệu OK, ngón tay cái giơ lên làm Minh đỏ bừng mặt. 

- Tại không thấy tin tức hay chiêu trò gì của em nên anh quyết tâm tự mình cứu lấy mình. Còn cười cợt anh nữa. 

Lê im bặt, không cười Minh nữa. Tự nhiên cô bé lại thấy cô bạn Thảo Nhi của mình hạnh phúc. Ít nhất cũng có một chàng trai vì Thảo Nhi mà ngồi trong nhà gấp sao, viết điều ước, lời xin lỗi, lời tâm sự này nọ... mặc dù bình thường Lê thấy mấy trò này rất rất phi thực tế, nhưng quả thật nếu có anh chàng nào làm thế này với Lê thì chắc cô bé cũng cảm động rớt nước mắt. 

- Anh à, em tin là Thảo Nhi sẽ cảm động. Với một người bình thường vốn chiêu này đã rất hiệu quả, huống hồ với một người vô tâm tắc trách như anh. Anh yên tâm đi! Em giúp anh. 

Lê đập đập vào vai Minh, trong giọng nói của cô bé có ít nhiều sự cảm động mà Minh có thể nhận thấy. Cậu mỉm cười, thầm nghĩ : "Em tôi tương tư rồi!" 

Nguồn: truyen8.mobi/t25669-em-yeu-anh-chang-trai-bong-benh-a-chuong-8.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận