10 năm sau gia đình tôi chuyển nhà, chúng tôi rời xa thị trấn của mình để tới một thành phố, một chân trời đối với tôi nó hoàn toàn mới lạ, tôi không còn bỡ ngỡ như những ngày xưa nữa, những câu chuyện trong tuổi thơ luôn dạy tôi phải sống mạnh mẽ hơn, và khi đó rồi mọi chuyện sẽ qua cả thôi!
Căn nhà của chúng tôi không phải là căn nhà nhỏ bé nằm trên cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn, bất tận nữa. Mà thay vào đó là một căn nhà gác nhỏ bé nằm sâu trong một con ngõ hẹp trên đường Trần Quốc Hoàn, quận Cầu Giấy.
Ngày ba nói sẽ chuyển nhà xuống Hà Nội để sống, tôi chẳng vui tẹo nào. Cứ nghĩ tới cảnh phố xá tập nập ồn ã, bụi bặm là tôi thấy chán rồi. Nhưng anh Dương của tôi chuyển công tác xuống đó, nên cả nhà đành phải đi theo, vả lại xuống đó sẽ tiện cho công việc học hành của tôi. Ngay sau một năm chuyển xuống Hà Nội, tôi thi đỗ đại học Ngoại Ngữ.
Nhà ở gần trường nên tôi có thể đi bộ, mà không phải đi xe buýt. Nói thực là tôi rất sợ đi xe buýt ở Hà Nội. Anh Dương luôn bận rộn với công việc ở công ty, có khi tối mịt mới về nhà. Còn ba thì bận tối ngày với công việc ở một quán ăn nhỏ, ban đầu anh Dương tôi không đồng ý với ba về chuyện đó. Nhưng ba nói ở không ba thấy chán nên đành kiếm một công việc để làm. Tôi thương ba nhiều lắm, từ ngày mẹ ra đi, ông luôn sống lầm lũi, âm thầm như một cái bóng vậy.
Tôi cũng kiếm cho mình một công việc khá nhẹ nhàng tại một hiệu sách nhỏ, nằm trên đường Phạm Văn Đồng, sáng đi học, chiều tôi lại đi làm thêm. Tôi nghĩ rằng, tạo ra cho mình sự bận rộn, khi đó tôi cảm thấy những tháng ngày nhàm chán của mình trôi đi nhanh hơn.
Những ký ức và hoài niệm về mẹ, về những hình ảnh trong thị trấn tuổi thơ tôi, và dĩ nhiên cả cậu bạn có nụ cười ấm áp tên Pi của tôi nữa. Cậu bạn mà tôi vẫn âm thầm mến mộ từ ngày đó. Mọi điều đó, trong tôi, vẫn vẹn nguyên như thưở nào. Tôi tin rằng giờ đây ở một nơi xa xôi nào đó, Pi đang sống những ngày tháng hạnh phúc. Và có lẽ cậu ấy chẳng bao giờ nhớ về tôi nữa. Ấy vậy mà, tôi có quên được đâu!
Công việc làm thêm của tôi ở hiệu sách nhỏ, khá nhẹ nhàng, tôi chỉ việc trông sách, hay tìm giúp khánh hàng những quyển sách mà họ muốn. Thời gian rảnh tôi có thể tha hồ đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.
Vào một buổi chiều mùa thu tháng 10, tôi rảo bước tới hiệu sách để làm việc. Hiệu sách vắng tanh, trong khi hôm nay lại là một ngày rất đẹp trời.
Tôi sắp xếp lạ một số chồng sách nằm một cách ngay ngắn trên kệ, rồi cầm cuốn sách "Cuộc đời của Pi" lên và đọc, tôi đã đọc cuốn sách này rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi cầm lên là tôi lại đọc ngay.
- Chào cậu, cậu có thể cho tôi hỏi một chút được không? Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi.
Tôi ngước lên và thoáng ngạc nhiên, một cậu con trai đang đứng trước mặt mình.
Tôi khẽ bối rối:
- Cậu...hỏi gì cơ? Tôi có thể giúp gì?
- Cậu làm ơn tìm hộ tôi cuốn sách "The fault in our star"của tác giả John Green được không?
- Một tiểu thuyết tình cảm? Tôi khẽ cười.
- Tôi nghĩ là vậy, tôi mua hộ mẹ thôi?
- Mua cho mẹ cậu? Tôi càng ngạc nhiên hơn.
- Ừm...Cậu ta cười.
- Mẹ cậu thật đặc biệt! Tôi cười!
- Cậu sẽ giúp tôi chứ?
- Dĩ nhiên! Nhưng hiện tại cuốn đó đã hết hàng. Chắc mai cậu tới lấy được.
- Mai thì...tôi hơi bận! Cậu giữ hộ tôi một quyển được không, rảnh thì tôi qua lấy.
Tôi gật đầu đồng ý với cậu ta.
Tôi biết cậu con trai đó là ai!
Cậu ta tên Duy Anh học bên khoa tiếng Pháp, một người rất đặc biệt, ít nhất là đối với đám con gái chúng tôi. Một anh chàng đội trưởng đội bóng rổ của trường, một anh chàng nói tiếng Pháp như gió, một anh chàng với nụ cười như nắng, thì sao lại không đặc biệt chứ.
Lần đầu tiên, tôi gặp Duy Anh là trong hiệu sách đó!
"Cậu cũng học ngoại ngữ?"
"Tớ học tiếng Nga"
"Tớ học khoa tiếng Pháp"
"Tớ biết"
"Tớ vẫn không biết tên cậu?"
"Ly. Lưu Ly"
"Tên một loài hoa?"
"Chắc cậu biết ý nghĩa của nó"
"Forget me not". Duy Anh cười.
Tôi cũng vậy.
Đó là lần thứ hai tôi nói chuyện với Duy Anh, khi tôi mang cuốn sách tới cho cậu ấy như lời tôi đã hứa.
Và cũng từ đó...
...Từ câu chuyện về những cuốn sách, những bức tranh và những trận đấu bóng rổ giúp cho tôi và Duy Anh trở thành những người bạn. Thú thực tôi chẳng hiểu cái mô tê gì về bóng rổ đâu, cách thức chơi, tính điểm hay những cầu thủ nổi tiếng, đại khái như vậy. Ấy th ế mà tôi có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ để nghe Duy Anh thao thao bất tuyệt về những thứ đó.
Tôi thích xem Duy Anh chơi bóng rổ hơn, Duy Anh chơi cừ lắm. Có lần tôi ngồi ở sân nhìn Duy Anh tập bóng, cậu ấy hỏi tôi:
"Lưu Ly thích chơi bóng rổ không?"
"Nếu như nó làm tớ cao được như Duy Anh"
Duy Anh phì cười.
"Vậy khi nào Lưu Ly muốn, Duy Anh sẽ giúp đỡ"
Nói chuyện nhiều với Duy Anh, tôi cũng nhận ra cậu ấy là người dễ mến đó chứ, đâu phải như lời đồn đại của dân tình về một anh chàng coolboy giỏi tiếng Pháp và chơi bóng rất cừ.
Duy Anh cũng rất thích nhìn tôi vẽ, tôi có hỏi cậu ấy tại sao lại thích. Duy Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi lại chăm chú vào giá vẽ của tôi
"Những bức tranh này có phải là Lưu Ly vẽ lâu rồi không?"Duy Anh hỏi tôi khi thấy trong cặp vẽ những bức tranh cũ kỹ mà tôi đã vẽ từ rất lâu rồi!
"Chắc phải 7, 8 năm về trước".Tôi gượng cười
"Đây là đâu?" Duy chỉ vào bức tranh vẽ cánh đồng hoa.
"Đồng hoa lưu ly, cậu có nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bên góc tranh không? Nhà tớ ngày xưa đó".
"Ồ thú vị thật, thế đây là ai?"
Duy chỉ vào bức tranh vẽ một cậu con trai đang tươi cười với đám trẻ em nghèo trong khu phố.
"Một người bạn trong quá khứ" Tôi đáp lời Duy Anh với giọng điệu buồn tênh.
"Giờ cậu ấy ở đâu?" Duy Anh lại hỏi.
"Một nơi xa xôi lắm"
"Ly rất muốn gặp lại cậu ấy đúng không?"
Tôi khẽ gật!
"Tớ tin rằng rồi Ly sẽ gặp lại cậu ấy, vào một ngày nào đó"
Duy Anh khẽ cười, nhưng đôi mắt cậu ấy lại hướng về phía xa xăm.
Những buổi chiều mùa thu êm đềm của Hà Nội, tôi vẫn đi dạo cùng Duy Anh, rồi tôi ngồi ở một góc nào đó trong công viên và vẽ, cậu ấy thì xem. Có khi cả giờ đồng hồ.
Những bức tranh đó, những bức tranh tôi vẽ và định tặng nó cho Pi- cậu bạn thuở ấu thơ của tôi, có đôi lần tôi đã định đem đốt bỏ chúng đi, tôi không thể sống mãi trong những tháng ngày, trong những ký ức chẳng bao giờ thuộc về mình. Nhưng ngoại tôi nói rằng, trên đời luôn tồn tại những định mệnh. Biết đâu! Có một ngày tôi sẽ gặp lại cậu ấy! Tôi vẫn luôn tin vậy!
***
Tôi sinh ra vào mùa Đông. Nhưng tôi ghét mùa đông. Ghét cực kỳ. Cái cảm giác tái tê lạnh buốt khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi thích nắng ấm áp hơn!
Một buổi sáng lạnh ngắt, tôi chẳng thể lê mình ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp. Nhưng ngẫm nghĩ một điều nào đó, tôi nhỏm dậy.
Tôi gọi điện cho Duy Anh, vì cậu ấy nói rằng, vào một buổi sáng nào đó, nếu tôi gọi cho cậu ấy, thì đồng nghĩa với việc tôi sẵn sàng cho những buổi tập bóng. Và hôm nay, chẳng hiểu sao, tôi lại gọi điện cho cậu. Nhưng chẳng được, Duy Anh tắt máy. Tôi hoài nghi, nhưng tôi vẫn nhắn tin với Duy Anh bảo cậu ấy rằng, tôi sẽ đợi ở sân tập.
Tôi đến sân tập và đợi Duy Anh ở đó. Tôi còn mang theo cả những bức tranh nữa, tôi sẽ tặng cho Duy Anh.
Tôi vẫn lặng im. Và chờ đợi. Thi thoảng, đôi mắt tôi khẽ liếc qua sân tập, xem xem cái dáng người cao cao đó có xuất hiện không. Rồi tôi lại ngắm nhìn những bức tranh, khi ấy tôi nhận ra, có điều gì đó như trùng lặp và thân thuộc lắm. Một nụ cười trùng lặp và thân thuộc khẽ sượt qua lòng mình.
***
Tôi ghét bệnh viện cực kỳ và tôi nghĩ Duy Anh cũng vậy. Hôm đó, tôi đã ở sân tập bóng để đợi Duy Anh, nhưng cậu ấy không tới. Tôi đã giận cậu ấy và thề rằng, sẽ không tặng cậu ấy những bức tranh nữa, sẽ không nói chuyện với cậu ấy về những cuốn sách nữa. Chỉ tới khi nghe cô bạn lớp bên nói Duy Anh đang ở trong bệnh viện. Tôi hoang mang lắm, tôi không tin vào tai mình nữa. Một người khoẻ mạnh, một người chơi bóng rất cừ như Duy Anh mà cũng có ngày vào bệnh viện sao.
Tôi không tin, tôi không tin, tôi đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong tiềm thức của mình y như một người mất trí vậy. Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Duy Anh nằm im lìm trên giường bệnh trắng toát, quanh người cậu ấy là dây dợ lằng nhằng.
Tôi hỏi ba mẹ Duy Anh, thì chỉ nhận được sự lặng im từ họ.
"Duy Anh, tỉnh lại đi, Duy Anh"
...
"Cậu không muốn tớ tặng tranh cho cậu nữa sao?"
...
"Cậu còn phải dạy tớ chơi bóng nữa chứ Duy Anh"
Rồi tôi òa khóc nức nở!
Duy Anh bệnh nặng lắm! Có một khối u nằm trong não cậu ấy, nếu như không phẫu thuật, thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, chẳng thể nô đùa, chẳng thể dạy tôi chơi bóng. Nhưng nếu như đã chấp nhận phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thôi là tôi sẽ không bao giờ còn thấy nụ cười ấm áp đó nữa.
Hơn 10 năm về trước. Pi đã rời bỏ cuộc sống của tôi, không một lời từ biệt. Còn giờ đây, nếu như Duy Anh cũng rời bỏ cuộc sống của tôi. Thì tôi sẽ thế nào đây, tôi sẽ phải làm sao khi những gì tôi yêu quý nhất, cứ lần lượt rời xa tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn ở đây và hy vọng. Bà ngoại nói: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi". Tôi tin vậy, nhưng nỗi sợ hãi cứ bao trùm lên cả con người tôi.
...
"Tớ sẽ chết". Duy Anh nói với tôi điều đó, ngay khi cậu ấy tỉ nh lại
"Vậy nên cậu phải phẫu thuật"
"Nhưng có thể tớ vẫn sẽ chết"
"Cậu biết ý nghĩa của loài hoa tên tớ chứ Duy Anh?"
Duy Anh cười.
"Forget me not"
"Cậu định lãng quên tớ sao?"
"Dĩ nhiên là không bao giờ"
Nói rồi tôi nắm chặt lấy bàn tay của Duy Anh
"Vậy nên hãy không thôi hy vọng nhé, tớ sẽ đợi cậu! Tin tớ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi"