Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng Chương 62

Chương 62
Mất hồn trận, chấn hồn châm (1)

 

 

Bạch Miểu đau lòng nhìn Lâm Hoa nằm trên giường.

Chưa bao giờ thấy nàng ấy suy yếu như vậy. Trong trí nhớ của nàng, nàng ấy vĩnh viễn là người có sức sống mãnh liệt, tinh lực vô tận, ai ngờ chỉ mới một năm không gặp, nàng ấy lại biến thành bộ dạng này. Sắc mặt tái nhợt, thoi thóp nằm trên giường, giống như toàn bộ tinh lực đều bị hút sạch.

Lẳng lặng nhìn nàng ấy hồi lâu, Bạch Miểu quét mắt dò xét cẩn thận gian phòng bị phá hư không còn hình dáng.

Từ lúc bước vào gian phòng, nàng đã mơ hồ cảm thấy gian phòng kia có chút quỷ dị, đến khi muốn xem xét kỹ lưỡng thì lại bị phân tâm bởi tình trạng của Lâm Hoa.



Sau khi xử lý xong xuôi nàng nắm cánh tay như que củi của Lâm Hoa, nội tâm từ từ bình tĩnh lại, cảm giác âm lãnh càng rõ ràng.

Theo cảm giác tìm kiếm, Bạch Miểu đột nhiên quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vách tường phía tây.

Bạch Miểu đứng dậy, nhẹ nhàng thả tay Lâm Hoa ra, cẩn thận dịch lại góc chăn, rồi mới xoay người tới gần bức tường.

Càng đến gần vách tường, vẻ mặt Bạch Miểu càng nặng mấy phần, đến khi đứng trước vách tường màu đỏ, mặt Bạch Miểu đã hoàn toàn đen thui. Hai mắt chăm chú nhìn, ngân quang lóe qua hai mắt, đầu ngón tay phải xuất hiện sánh sáng màu lục, châm bạc trên tường liền rơi vào long bàn tay.

Châm bạc vừa vào tay, một cỗ âm lãnh liền theo lòng bàn tay chạy đến tim, Bạch Miểu khẽ run lên, hai mắt là vẻ tàn khốc, hào quang xanh lục đem ngân châm bọc lại, ngăn cách cảm giác lạnh lẽo.

Cái này là. . . . . .

Bạch Miểu biến sắc, phút chốc biến mất khỏi vị trí, đến lúc nàng trở lại, trong lòng bàn tay đã nhiều thêm ba miếng châm bạc, là lấy từ ba bức tường còn lại .

Nếu có thêm những châm bạc này, nước ở đó sẽ không còn là nước bình thường nữa.

Bạch Miểu cẩn thận thu hồi vật trong lòng bàn tay, cúi người tỉ mỉ quan sát mặt đất ẩm ướt đã được dọn dẹp, từ ngoài nhìn vào đây chỉ là nước bình thường, Bạch Miểu chạm tay vào lớp nước bên dưới.

Đầu ngón tay vừa chạm, cảm giác lạnh lẽo thấu xương liền truyền khắp toàn thân, Bạch Miểu nhanh chóng thu tay lại, đầu ngón tay đã biến thành tím bầm, hẳn là bị tổn thương do giá rét.

Sắc mặt Bạch Miểu đại biến, phải biết rằng nàng là Thần Thụ, trong thiên hạ ít có thứ gì có thể thương tổn nàng, trước mắt chỉ nước bình thường lại dễ dàng phá vỡ tầng khí hộ thể của nàng.

Nước này chỉ sợ chính là nước Thái Âm trong truyền thuyết.

Bạch Miểu cắn răng, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, nghĩ đến căn phòng đầy nước lúc nàng mới bước vào, lạnh lẽo từ đáy lòng bốc lên. Người kia, phí hết tâm tư để lấy những thứ này, đến tột cùng là muốn làm gì?

"Phong Thanh Vân, ngươi qua đây." Bạch Miểu trầm giọng kêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Thanh Vân đang núp trong góc phòng, cố gắng giả bộ như mình không tồn tại.

"Bạch Miểu tỷ tỷ."

Phong Thanh Vân chậm chạp đến trước mặt Bạch Miểu, lấy lòng kêu.

"Phong Thanh Vân, ta hỏi ngươi, nước này xuất hiện từ lúc nào?" Lửa giận thiêu đốt trong long, Bạch Miểu miễn cưỡng áp chế tức giận, hỏi thăm.

"Một tháng trước. . . . . ." Thấy vẻ mặt Bạch Miểu không đúng, Phong Thanh Vân vội vàng phủi sạch quan hệ: "Nước này không phải do ta làm, thực sự không có quan hệ với ta."

Hắn cũng rất uất ức nha, không giải thích gì đã bị phái tới đây thi hành nhiệm vụ vớ vẩn, hắn là người phải làm chuyện lớn, chuyện nhỏ nhặt như vậy sao lại bắt hắn làm? Ai biết việc trông chừng người khác cũng lắm phiền phức như vậy? Tính tình nữ nhân kia không nói, bầy giờ còn liên lụy đến hắn, hắn muốn hộc máu lắm nha.

Nghĩ như vậy, trong mắt Phong Thanh Vân liền hiện vẻ uất ức, buồn bực nói: "Bạch Miểu tỷ tỷ, có lẽ ngươi có thể hỏi Dương ca ca. . . . . ."

Vừa dứt lời, gian phòng đã không thấy tung tích Bạch Miểu, Phong Thanh Vân bĩu môi, thu hồi vẻ mặt đáng thương, biết sớm như vậy hắn nên đổ hết tội lỗi cho người khác, cần gì kéo dài tới hiện tại.

Hung hăng trừng mắt liếc Lâm Hoa nằm bẹp trên giường, nghĩ đến bạo tỷ Bạch Miểu, Phong Thanh Vân cũng không dám làm động tác dư thừa nào, chỉ đành hết sức kìm nén hóa về nguyên hình, ảo não tránh vào góc.

…………………………………..

Phong Thanh Dương đang dựa trên giường mềm, không chút để ý lật sách trong tay.

Ưmh, vóc người tiểu yêu tinh Yêu Giới đúng chuẩn, chậc chậc, kỹ thuật thật không tệ. . . . . . Nội tâm Phong Thanh Dương nhộ n nhạo không dứt nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt xuất trần. Đây chính bản hiếm mà hắn liều chết giành lại từ tay Phượng Thần, trong lục giới chỉ có một quyển. Tranh vẽ tinh xảo, giống thật như đúc, mặc dù đã xem qua không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn cứ yêu thích không buông tay, tâm triều bắt đầu khởi động.

Chính là cửa phòng "Bành" một tiếng bị người dung lực đá văng, trong chớp mắt, hương thơm thơm nồng, bóng người xanh lục xuất hiện trước mặt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Phong Thanh Dương cứng đờ, vội vàng ném sách trong tay xuống gầm giường, sau đó hơi mất tự nhiên đứng dậy, che lại thân thể đã biến hóa.

Bạch Miểu đối với hành động mờ ám hình như không phát giác, bực tức nhìn chằm chằm nam tử lạnh nhạt trước mắt, hung tợn nói: "Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Phong Thanh Dương hơi sững sờ, không hiểu nói: "Ta lại làm chuyện gì có lỗi sao?"

Thấy bộ dạng vô tội, Bạch Miểu hận hận ném vật trong tay ra, Phong Thanh Dương theo bản năng tiếp được, lòng bàn tay mở ra, bốn miếng châm bạc dài ba tấc trôi lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

Phong Thanh Dương hơi biến sắc mặt, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã biết?"

"Ta không biết." Bạch Miểu chăm chú nhìn nam tử trước mặt, trầm giọng hỏi: " tại sao ngươi làm vậy? Nàng vô tội."

"Vô tội?" Phong Thanh Dương chê cười, "Ngươi đã phát hiện những thứ này, cũng đã biết ta làm, thời gian một tháng, bằng bản lĩnh của một con gà rừng nho nhỏ làm sao có thể chống đỡ? Ngươi nói nàng vô tội?"

Phong Thanh Dương đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Ta nói cho ngươi biết, Mất hồn trận hao phí công lực ngàn năm của ta, bốn phương đều khảm Trấn hồn châm, lấy nước Thái Âm áp trận, thêm công lực của Thanh Vân, vẫn không làm gì được nàng. Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ nàng đơn giản sao? Chẳng lẽ ngươi quên hành động hôm nàng nổi điên?"

Hô hấp Bạch Miểu cứng lại, cơn ác mộng lại hiện lên trước mắt, ngọn lửa ngập trời, thiêu cháy cây quan, bản thể không chịu được lửa, sụp đổ dưới ngọn lửa. . . . . . Một khắc kia, tình cảnh đã chìm vào quên lãng lại xuất hiện, nàng tức giận muốn phản bác: "Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, " Mặt Phong Thanh Dương lộ vẻ dữ tợn, "Nếu nàng ta thật là người vô tội, Mất hồn trận sẽ được ta triệu hồi, ta không định tổn thương nàng ta chút nào, nhưng tất cả ngươi tận mắt nhìn thấy, nàng thật đơn giản như vậy sao?"

"Mất hồn trận bị làm giảm linh khí con người, hai người chúng ta ở trong trận cũng không thể chịu được quá nửa năm, nếu nàng chỉ là một con gà rừng, linh hồn đã sớm bị tiêu diệt, há có thể chịu đến hôm nay?"

"Sau khi ngươi đi, ta đã mơ hồ phát hiện, linh hồn của nàng đang nhanh chóng lớn lên. Ta phát hiện khác thường, liền nhốt nàng vào phòng, cho đến một tháng trước, mới bày Mất hồn trận, cũng dựa vào nước Thái Âm áp trận, thêm Thanh Vân vạn năm tu hành, cũng chỉ miễn cưỡng che đi linh hồn của nàng, không cho tiết ra ngoài."

"Tịch Nguyệt Đế Cơ không biết có mục đích gì, nếu bị nàng phát giác con gà rừng này khác thường, ngươi nghĩ sẽ như thế nào?"

"Ta đây có cặp mắt nhìn thấu vạn vật thế gian, lại duy chỉ có không nhìn thấu nàng, cộng them những hành động kỳ dị của nàng, ta sao an tâm để nàng sống trên đời này?"

Nói xong câu cuối, trong mắt Phong Thanh Dương đã mang theo vẻ điên cuồng: "Ta tuyệt đối không muốn Phượng Thần gặp nguy hiểm, dù là Nghịch thiên cải mệnh, cũng không hối tiếc."

i

 

Nguồn: truyen8.mobi/t117346-ga-rung-dap-nga-phuong-hoang-chuong-62.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận