Gái Già Xì Tin Chương 29


Chương 29
Giọng của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ, ẩm ướt và nhột nhạt khiến Dương mụ mẫm.

Điện thoại lại reo. Ak Ak. Không lí nào mẹ đã phục hồi được năng lượng và lại quyết tâm đàn áp tiếp. Mà mẹ đã trở lại thì thế nào cũng lợi hại hơn xưa. Thảm rồi. Huhu. Dương cầm điện thoại, mắt ti hí một lúc mới dám nhìn màn hình, rồi chợt ngơ người.

Là Định!!!!

“Em đây”

“Làm gì mà mãi mới nghe máy?”

“Em đang làm con ong chăm chỉ ở tòa soạn…”

Định đột nhiên cười khẽ “Không tin lắm”.

Dương ngẩn ra “Hở, ý anh là sao? Nghĩ em bỏ việc đi lông bông à?

“Ừ. Nếu thật ở tòa soạn thì ló ra cửa sổ đi nào”.

Dương sững ra một lúc, rồi phi thẳng ra cửa sổ, điện thoại vẫn áp chặt vào tai nhìn xuống. Dưới đường, bên vòm cây sưa xanh mướt, có gã mặc sơ mi đen, ngồi chống chân trên xe FX, ngẩng đầu , vẫy tay với cô. Dương nhận ra mình đã bằng tốc độ của ánh sáng, tắt máy tính, vớ túi xách, chạy sang báo sẽ “bùng” với Tân và phi thẳng xuống trước mặt Định. Lòng như rót mật khi anh mỉm cười.

“Anh nhớ là mình vẫn chưa được khao lương”.

Dương trả lời bằng cách ngồi lên sau lưng Định, áp má vào vai anh, cười hớn hở.

Mặc kệ mẹ vừa dọa nạt đe nẹt, mặc kệ là anh đã nói dối cô, mặc kệ anh đã chở người khác… Chỉ cần bây giờ, anh đang ở đây với cô, để cô tựa vào, vậy là tốt lắm rồi.

Mới đầu giờ chiều, một cái giờ rất ẩm ương để … ăn lẩu, nhưng Dương và Định vẫn chui tọt vào một hàng lẩu nhỏ ở đường Văn Cao. Trước nồi lẩu cá kèo bốc khói, Dương vừa xuýt xoa vừa nhấm nháp vị cá thơm mềm, chua chua ngòn ngọt.

Định nhúng một mớ rau màu xanh, thân gầy nhỏ gần giống như rau ngổ vào nồi lẩu, rồi gắp vào bát của Dương. Dương hăm hở ăn vào rồi đờ người, trợn mắt nhìn anh.

“Đắng lắm à?”

Dương trệu trạo nhai một hồi, vì quyết giữ hình tượng nên không dám nhổ ra, cố nuốt cái “ực” đầy ấm ức.

“Anh quá đáng!!!”.

Định cười dịu dàng “Ăn đi. Quen rồi không thấy đắng nữa”.

Không hiểu Định có ẩn ý gì không, Dương mơ hồ nhìn anh thì thấy Định nhúng thêm một gắp rau nữa, ăn ngon lành.

“Anh quen những thứ có vị đắng”

Dương hậm hực “Em thấy những thứ đắng ngắt chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm em thích hơn những thứ ngọt ngào”.

Định phì cười, rồi nhìn Dương đăm đăm.

“Ừ. Bởi vì em cũng rất ngọt ngào”.

Oh yeah, Dương chính thức bay lên mây ^.^

Tâm trạng bay bổng theo Dương về đến tận nhà. Định tự nhiên mở cánh cửa nhà cô, đi vào ngồi ở salon, ngồi lim dim mắt. Dương định đi pha chút trà thì bị Định kéo xuống, dúi cả vào lòng anh.

“Không có chuyện gì muốn hỏi anh à?”

Dương ngạc nhiên, cố ngóc đầu dậy để nhìn khuôn mặt anh, nhận ra mắt anh vẫn nhắm. Hôm nay, không có rượu, Định cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, mà sao anh lại nhắm mắt nhỉ?

Dương vẫn đang ngẩn ra thì Định túm lọn tóc cô, giật giật nhẹ như nhắc nhở.

“Không muốn hỏi thật à?”

Dương thở dài “Nhiều câu hỏi quá nên em không biết hỏi gì luôn í”

Định vòng tay ôm chặt cô.

“Thế sao không bắt đầu từ việc hỏi anh vì sao nói dối?”

“…”

“ Sáng nay Quân gọi điện, hỏi anh có bị sứt đầu mẻ trán gì không?”

Dương bất giác phì cười, nghĩ cái đồ nhiều chuyện kia thật phiền phức. Nhưng đôi khi, cũng là sự phiền phức dễ thương ^.^

“Ông cháu của anh quý hóa thật!”

Ngón tay Định đan chặt vào tay cô, giọng vang trên đỉnh đầu cô, rất dịu dàng.

“Đừng đánh trống lảng. Thế sao không hỏi anh???”

Dương ậm ừ “Em không biết”.

“Tin anh đến mức nhìn thấy gì cũng không nghi ngờ à?”

Dương lắc đầu.

“Thế thì không tin anh đến mức không cho anh cơ hội giải thích mà kết tội luôn à?”

Dương vẫn lắc.

“Thế thì vì sao”

Dương ngước lên nhìn Định, nói ngần ngại “Vì em đợi…”.

Thấy ánh mắt sững ra ngỡ ngàng của Định, Dương liếm môi “Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối”.

Định vùi mặt xuống cổ Dương, ôm cô thật chặt. Đến lúc Dương tưởng như anh ngủ gật mất rồi thì nghe tiếng anh thì thầm, giọng đầy xúc động.

“Ừ, anh xin lỗi”.

Nói xong, anh lại dụi dụi, khiến Dương vừa bí thở lại vừa ngưa ngứa. Cô ngọ nguậy nhưng Định vẫn áp mặt sau lưng cô, rì rầm “Đừng động đậy”

“Để em lấy trà cho anh”

“Anh không muốn trà”

Giọng của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ, ẩm ướt và nhột nhạt khiến Dương mụ mẫm.

“Ek…Anh…anh làm gì thế?”

“…”

“Này… em bảo…

Nhưng có người chẳng nghe cô nói gì, lật lên vạt áo đã mở sẵn, bắt đầu lần dò khẩn trương. Dương vội giữ tay anh lại, nhưng bất ngờ bị anh xoay hẳn người ấn xuống salon. Chưa kịp làm gì, thì anh đã nhào tới, biến mọi từ ngữ ú ớ của Dương thành vô nghĩa với một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.

Ak ak ak, không phải trong cá kèo có chất gì… kích động đó chứ? Sao tự dưng anh lại như chết đói thế này… Một ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Dương đẩy mạnh Định ra, nhưng Định vẫn không buông.

“Anh… dừng đi…”

Cùng với câu mệnh lệnh, Dương còn cố cấu anh một cái cho anh tỉnh người. Định hơi giật mình, nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.

Dương luống cuống túm lại áo, nói một cách khó khăn “Vừa nãy…em… cái quạt thổi về hướng em”

Vẻ mặt Định càng hoang mang, anh kiên nhẫn nhìn Dương, đợi cô nói tiếp.

“Ak… thì nó thổi… thổi!”

Có hai đôi lông mày chuẩn bị dính chặt vào nhau vì khó hiểu.

Dương khổ sở “Giờ… Người em giờ toàn… toàn mùi lẩu í”.

Định sựng lại một giây như cố hiểu vấn đề. Sau, anh phá lên cười.

“Ngốc ơi”

Định cười rung lên trong ngực cô. Mặc cô đẩy ra vẫn cứ cười không kiềm chế.

“Hở! Cười cái gì mà cười”

“Ngốc! Anh thích mùi lẩu”!

Ak??? Gì kia? Dương đang định phản bác thì thấy vạt áo mình bị tốc lên không thương tiếc.

“Và giờ thì anh sẽ … ăn lẩu ^.^”

——

Tôi chỉ yêu cầu các người câm miệng

Khi “bữa lẩu” đang đến giai đoạn “sôi sùng sục” thì đột nhiên có tiếng gõ cửa lạch cạch vang lên. Thoạt tiên, Dương chẳng nghe thấy gì, đầu óc u mê mụ mẫm trong vòng tay quấn quýt của Định, nhưng sau, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn, vẻ như không còn kiên nhẫn.

Dương ú ớ tránh nụ hôn của Định.

“Anh… có ai… ai… gọi”

Định vẫn lì lợm không nghe. Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào bên vai mịn màng, lần sờ vào khoảng ngực trần lấp ló sau làn áo vẫn chưa cởi hết. Dương cố chặn anh lại, lấy tay che ngực mình.

“Có… có người kìa”

Định gạt phắt tay Dương ra, nhưng đúng lúc đó, tiếng đập cửa trở nên gấp gáp, tiếng phang của một thanh sắt vào thẳng cửa khiến cả Dương và Định cùng đờ người, đột ngột im lặng nghe ngóng. Tiếng đập cửa lúc này vọng vào, rầm rập, bức bối khiến cả hai sực tỉnh hẳn khỏi cơn mê.

Dương bấy giờ mới để ý tình trạng của hai người, cô hét nhỏ một tiếng rồi dùng hết thành công lực, đẩy bật cái người vẫn đè lên mình văng ra một góc, túm chặt áo phi vội vào trong nhà tắm. Trời đất thiên địa ơi, gần ba chục tuổi đầu, lần đầu tơ tình tí tí mà sao cô lại lâm vào cảnh suýt bị “bắt sống” thế này (Có phải số cô là số con “cờ hó” không vậy, híc híc???? =)) )

Ở salon, Định chậm chạp đứng dậy, cố lắc mạnh đầu cho tỉnh táo để đánh giá lại tình thế. Anh xốc lại cổ áo, gài từng nút trong tiếng đập dình dình ngoài cửa.

“Ra đi. Dám trốn tôi à”

Giọng nói quen thuộc, đặc biệt khó chịu khiến Định giật mình, nó xua đi tất cả những đam mê còn sót lại. Anh lao ra, giật mạnh cửa. Người phụ nữ đang quai thanh sắt vào cửa, mất đà phi thẳng vào nhà.

Dương nghe tiếng “huỵch” rồi tiếng leng keng của thanh sắt rơi, vội vàng từ trong nhà tắm phi ra, tóc vẫn rối bời, cúc áo còn cài lệch, nhưng cô chẳng kịp xem xét lại dung nhan mình, bởi vì trước mặt cô lúc này là cả một “đại đội”. Dương sững người nhìn người phụ nữ đẹp đến khó tin – mẹ Quân đang được 2 vệ sĩ lực lưỡng đỡ dậy, dưới chân bà vẫn còn một thanh sắt dài. Còn phía sau bà ta là vài gã cao to đen hôi nữa khiến ngôi nhà bé nhỏ của cô đột nhiên chật cứng như một bao diêm đầy.

Đã từng thấy cảnh người phụ nữ đẹp điên đảo này xuất hiện với cả một “đoàn tùy tùng” hôm ở bệnh viện của Quân, nhưng khi “đám tùy tùng” ấy xuất hiện lù lù ở nhà mình với quy mô còn hùng hậu hơn, cô không khỏi rụng rời.

Dương lắp bắp nhìn tất thảy như thể tất cả trên mặt họ mỗi người đều mọc thêm một cái mũi.

“Chuyện gì… gì vậy???”

Coi Dương như là không khí, Hoàng Diễm – mẹ Quân chỉ nhìn chằm chằm Định, đôi mắt sắc sảo như bốc khói.

“Nó đâu rồi?”

Mặc câu quát ném thẳng vào mặt, Định nắm chặt tay Dương như trấn an. Tay anh lành lạnh, nhưng không sao lạnh bằng giọng nói lãnh đạm.

“Chuyện gì???”

Hoàng Diễm gào lên điên dại.

“Cậu còn vờ vịt à??? Cậu xúi bẩy con tôi những cái gì hả???”

Giọng Định gằn hơn. “Tôi hỏi là chuyện gì?”

Mẹ Quân lao đến, túm lấy áo Định, lắc điên cuồng “Thằng Quân đâu… Cậu giấu nó ở đâu???”

Định nhíu chặt đôi mi, căng thẳng nhìn Hoàng Diễm. Người phụ nữ làm khuynh đảo cả gia đình anh, con người đạp trên dư luận mà sống, bất cần, ngạo nghễ, giờ đây nhìn anh cuống quýt, có đôi phần sợ hãi.

“Con chị, chị đi hỏi tôi làm gì???”

Đôi tay quyền lực, đầy vòng vàng buông rời khỏi tay áo của Định, thất thần.

“Cậu không nói phải không? Cậu nhất quyết tách nó ra khỏi tôi chứ gì. Đừng tưởng tôi không có cách làm cho cậu mở miệng”.

Quay ngoắt lại với mấy tay vệ sĩ đang đứng ngáp vặt, Hoàng Diễm trợn mắt quát “Làm việc đi”.

Lập tức cả đội hình ngay ngắn trở lại. Hai người cao to nhất trong đội bước lên phía trước, lừ lừ tiến về phía Định khiến Dương xanh mét mặt, vội chạy đến trước mặt anh chặn lại, quýnh lên sợ hãi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/5416


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận