Gấu Dã Man Trong Lòng Giảo Hổ Chương 6


Chương 6
Nguyên Tiêu không hiểu, vì sao Hạ Ngự Đường không né?

Vì sao lại muốn hưởng hết một chưởng? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nàng thật sự không biết!

Nguyên Tiêu cúi đầu, lẳng lặng đứng ở góc, nhìn lấy hạ nhân của Hạ gia khẩn trương bưng chậu nước, khăn mặt hướng tới nội thất mà đi.

Lại nhìn vào chậu máu loãng kia, làm cho nàng cắn môi dưới, lo lắng nhìn về hướng nội thất, nhưng hai chân quật cường đứng tại một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu đi biểu tình, đối với ánh mắt chỉ trích của hạ nhân truyền tới cũng làm như không thấy.

Tuy rằng hối hận chính mình xúc động, nhưng là nàng kiên quyết không nhận mình sai, rõ ràng do Hạ Ngự Đường cố ý trêu trọc nàng, lại đem hết mọi chuyện đổ lên người nàng, hết thảy đều là hắn thiết kế, lại làm cho mọi người trong thành xem nàng như người xấu mà nhìn.

Nàng thật sự không hiểu ý đồ của hắn, chẳng lẽ hắn không biết nói ra chuyện kia, còn truyền ra, mặc kệ ai thiết kế ai, thân thể nàng chính là đã cho hắn, hắn phụ trách.

Loại sự tình này, hắn không có khả năng không biết nha! Nhưng là hắn vẫn truyền tin tức ấy, làm cho người trong thành ồn ào huyên náo, thậm trí ở trước mặt mọi người lại thừa nhận, chứng thật cái tin bát quái kia là sự thật!

Hơn nữa, có thể tránh đi một trưởng kia, nhưng lại cố tình không tránh, làm cho chính mình bị thương, biến nàng trở thành tội nhân thiên cổ.

Hiện nay không cần nói nữa, bởi vì hành động hung ác của nàng đã phơi bày trước mắt của toàn thành, hắn hoàn toàn thành công!

Nhưng nàng chính là không hiểu, người này vì sao phải làm như vậy?

“Hạ Ngự Đường, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”

“Di? Đại ca của ta đang nghĩ cái gì, ngươi thật sự không biết sao?” Hoa Hỉ Nhi đi vào, đứng trước mặt Nguyên, Tiêu mở miệng hỏi lại nàng.

Nguyên Tiêu sửng sốt, suy nghĩ bị đánh gãy, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Hỉ Nhi, mím chặt cánh môi, tức giận trừng nàng “Hoa Hỉ Nhi, ngươi còn có can đảm xuất hiện trước mặt ta?”

Hoa Hỉ Nhi nhíu mày “Ta có cái gì không dám?”

“Ngươi còn nói! Ngươi cùng Hạ Ngự Đường thiết kế ta, ngươi dám phủ nhận, phủi sạch mọi quan hệ?” Nếu không có Hoa Hỉ Nhi, nàng cũng sẽ không trúng kế, cũng sẽ không sẽ có chuyện phiền lòng liên tiếp phát sinh ở trên người nàng.

“Không có biện pháp.” Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai, mắt đẹp nháy vô tội. “Ai kêu đại đại ca nhà ta uy hiếp lại lợi dụ (lợi ích+dụ hoặc), ta bất đắc dĩ đành phải phối hợp hắn!”

“Hừ!” Nguyên Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay mặt qua một bên, không nghĩ sẽ để ý cái nữ nhân phản bội như nàng, hai huynh muội này, thật sự là cá mè một lứa, đều là người xấu!

Hoa Hỉ Nhi cũng không để ý sắc mặt của Nguyên Tiêu, ai bảo nàng cùng đại ca ‘đang’ thiết kế Nguyên Tiêu, loại tình hình này nàng sớm đoán được.

Nàng nháy mắt, tiếp tục truy vấn vấn đề vừa nãy “Nguyên Tiêu, ngươi thật sự không biết đại ca của ta đang nghĩ cái gì sao?”

“Ta làm sao có thể biết?” khuôn mặt Nguyên Tiêu không hoà nhã, nói “Hạ Ngự Đường kia chỉ tặc hồ ly, ai biết hắn suy nghĩ……”

Nói đến một nửa, Nguyên Tiêu đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của Hạ Ngự ──

Nếu ta nói, bởi vì ta yêu ngươi?

Thoáng chốc, thanh âm phản bác biến thấp, nột nột nuốt trở lại miệng, hai má cũng không hiểu mà đỏ lên, theo bản năng lảng tránh ánh mắt khôn khéo của Hoa Hỉ Nhi.

Chán ghét, nàng như thế nào đột nhiên nghĩ đến câu nói kia? Cái loại người như Hạ Ngự Đường sao có thể tin tưởng! Hắn nhất định đang đùa nàng, xem nàng có phản ứng gì.

Nguyên Tiêu không ngừng thuyết phục chính mình, nhưng lại không đình chỉ được tâm trạng bối rối, rồi lại chờ mong cái gì, chính nàng cũng không hiểu.

Gặp bộ dáng lạ của Nguyên Tiêu, hé ra mặt phiếm hồng, như không hiểu chuyện, Hoa Hỉ Nhi nhướn mày liễu, mâu quang kinh chuyển, tiếp tục hỏi nàng “Ngươi cảm thấy đại ca của ta vì sao muốn thiết kế ngươi? Giữ lấy thân mình ngươi, còn tuyên cáo cho người toàn thành biết, đối với hắn có chỗ gì tốt?”

“Cái gì tuyên cáo? Hiện tại mọi người trong toàn thành đều cho rằng ta là kẻ chiếm tiện nghi hắn, người chịu thiệt là ta nha!” Nguyên Tiêu không chịu thua phản bác.

“Nhưng là mặc kệ ai chiếm tiện nghi của ai, ngươi đã bị đại ca ta ăn, cái này hắn không cưới ngươi không được, ngươi cảm thấy đại ca của ta vì sao phải làm như vậy?” Giơ lên tươi cười, Hoa Hỉ Nhi tiếp tục truy vấn, chính là không cho Nguyên Tiêu trốn tránh.

“Ta, ta làm sao mà biết?” Nguyên Tiêu bị hoảng, hỏi lại, không biết như thế nào, chính là ánh mắt không dám cùng Hoa Hỉ Nhi chống lại “Ai biết ngươi đại ca đang nghĩ cái gì, hắn xem ta không vừa mắt đã lâu, ngươi đã quên hai chúng ta là oan gia, hắn ước gì đùa chết ta!”

“Phải không?” Nghiêng trán, Hoa Hỉ Nhi không cho là đúng nhìn Nguyên Tiêu. “Đối với ngươi như thế nào cảm thấy đại ca của ta thực thích ngươi?”

“Nói bậy!” Tâm chấn động, Nguyên Tiêu kinh hoảng gào thét: “Điều này sao có thể? Ta cùng Hạ Ngự Đường đấu mười một năm nha! Ta chán ghét hắn, hắn cũng không xem ta vừa mắt, hắn làm sao có thể sẽ thích ta? Hơn nữa bên người hắn còn có cái Trần Tích Hương, xinh đẹp, lại là tiểu thơ khuê các, ngươi không thấy bộ dáng hai người bọn họ thân mật một chỗ, họ thật xứng đôi…”

Lời nói cuối cùng vừa dứt, ngữ khí mang theo không tự giác thấp xuống, liền ngay cả trên mặt cũng biểu tình rầu rĩ, mang theo nồng đậm không cam lòng.

“Phốc!” Thấy thế, Hoa Hỉ Nhi nhịn không được nở nụ cười. “Ta nói Nguyên Tiêu, mặt ngươi so với tâm ngươi còn thành thật”

Xem nàng kìa, khuôn mặt đã nói lên tất cả!

“Cái gì nha!” Nguyên Tiêu không thể tin được nhìn Hoa Hỉ Nhi, cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói, nàng cũng biết chính mình có điểm quái.

Không biết vì sao vừa thấy Hạ Ngự Đường cùng Trần Tích Hương cùng một chỗ, trong lòng chính là cảm thấy không thoải mái, có loại không hiểu lửa giận bốc lên. Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao có loại cảm giác này, chính là cảm thấy hảo phiền, hảo buồn, dường như sau khi Trần Tích Hương xuất hiện, hết thảy mọi chuyện liền diễn ra không thích hợp.

“Ai, ta rốt cuộc là làm sao vậy?” Ngồi xổm xuống, Nguyên Tiêu rất ảo não đem mặt vùi vào đầu gối, rầu rĩ ôm đầu gào thét.

Hoa Hỉ Nhi vươn tay chỉ nhẹ vào đầu Nguyên Tiêu, hảo tâm giúp nàng giải thích nghi hoặc “Ngươi nha, là ghen, là ăn dấm chua của Trần Tích Hương”

“Cái gì?!” Nguyên Tiêu sợ tới mức ngẩng đầu, nhanh chóng phản bác, “Làm sao có thể! Làm sao mà ăn dấm chua của Trần Tích Hương?”

“Bởi vì ngươi thích đại ca của ta nha!”

♦♦♦

Nàng làm sao có thể sẽ thích hỗn đản Hạ Ngự Đường kia?!

Nguyên Tiêu trừng mắt nhìn nam nhân nằm trên gường, như thế nào nàng cũng chẳng tin tưởng lời nói của Hoa Hỉ Nhi.

Nhưng là nữ nhân kia hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản bác, vừa nói xong, liền vỗ tay, làm cho mọi người trong phòng đều ra đi, chỉ còn lưu lại mỗi nàng.

Trước khi rời đi, còn nói người là do nàng đả thương, chung quy, mọi trách nhiệm lại đẩy lên đầu nàng, phải chiếu cố Hạ Ngự Đường, thẳng đến khi thương tích của hắn lành, mới thôi.

Mà nàng hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt, bởi vì nàng bị câu nói kia của Hoa Hỉ Nhi dọa đến không nói nên lời. Chờ nàng lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại mỗi nàng với tên Hạ Ngự Đường.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia, nghĩ đến cảnh hắn bị nàng đánh tới hộc máu, ngực không khỏi cảm thấy đau, đôi mắt phiếm lên một chút áy náy.

“Đáng đời, ai kêu ngươi không né!” cắn cánh môi, nàng mất hứng nhìn hắn, siết chặt lòng bàn tay, đúng là vẫn nhịn không được cảm giác muốn xoa xoa cái khuôn mặt tuấn tú của hắn. (MT: Oầy, mỗ nữ thật bậy bạ, sắc nữ a)

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mí mắt đang khép nghiền lại, mũi cao thẳng, cảm giác được da thịt cùng hơi thở đều đặn, tâm buộc chặt của nàng có chút thả lỏng.

Màn hộc máu của hắn làm cho lòng nàng kinh sợ một trận, khiến tâm nàng hoảng hốt, thẳng tới giờ khắc này, biết hắn mạnh khỏe, nàng mới hoàn toàn yên lòng.

Rõ ràng giận hắn, hận không thể một đao chém chết hắn, có thể thấy hắn vì bị nàng đánh mà hộc máu, thì tâm không hiểu mà cảm thấy đâu, đây là vì sao?

Bởi vì, ngươi thích đại ca của ta nha!

Lời nói của Hoa Hỉ Nhi bỗng dưng hiện lên trong óc.

“Làm sao có thể!” Nguyên Tiêu dùng sức lắc đầu, thất kinh nói xong, rồi lại tự hỏi “Ta làm sao có thể sẽ thích ngươi? Chán ghét ngươi đều không kịp, ta cũng không phải ngu ngốc, như thế nào thích ngươi?”

Nàng mới không tin chính mình sẽ thích Hạ Ngự Đường, từ nhỏ hai người chính là đối thủ một mất một còn, đấu mười một năm, mỗi lần đều thua hắn, nàng hận chết hắn!

Hơn nữa, lần này, hắn lại đối với nàng tính kế, càng làm cho nàng hận hắn, làm sao có thể thích hắn cho được?

Nhưng là, loại cảm giác kỳ quái này, nên giải thích như thế nào? Nàng không hiểu, thật sự không hiểu!

“Chán ghét! Họ Hạ kia, cuối cùng ngươi đã đối với ta làm cái gì?” Mím môi cánh hoa, Nguyên Tiêu ảo não trừng mắt nhìn nam nhân trên giường, ngón tay lại bất tri bất giác chạm nhẹ vào cánh môi trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhẹ nhàng mơn mớn, trong óc không tự giác mà nhớ lại một tràng mộng xuân ──

Đầu tiên là môi hắn làm sao mà hôn nàng, dùng lời lẽ dây dưa cùngnàng, duyệt ra ái muội chỉ bạc, lại khinh mạn liếm toàn thân nàng, lưu lại ở mỗi nơi đều là dấu vết của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn theo hồi tưởng mà nóng lên, ngực cũng đập thình thịch, trong óc hiện lên một màn dâm mĩ lại kích tình hình ảnh. Nàng nhớ rõ, cánh môi của hắn rất mềm mại, lại mang đến một cảm xúc lạnh lẽo, nhưng là dụng chạm này lại gây cho nàng cảm giác lửa nóng.

Theo dõi môi hắn, Nguyên Tiêu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng liếm cánh môi.

Nàng vẫy vẫy đầu, dùng sức quên đi cái hình ảnh chết tiệt kia. Chán ghét! Nàng đang nghĩ cái quái gì vậy?

Nhưng là, càng không suy nghĩ, hình ảnh phiền lòng này liền hiện lên, hơn nữa so với lúc trước, càng rõ ràng, càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ quẫn bách.

Đáng chết! Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?

Ảo não ngồi xổm xuống thân, Nguyên Tiêu rất muốn khóc, mà kẻ đầu sỏ hại nàng trở nên kỳ quái như vậy, chính là nam nhân trước mắt.

Nàng ngẩng đầu lên, căm giận trừng mắt Hạ Ngự Đường, nhưng tầm mắt lại dừng lại tại tại cánh môi kia, nhìn thật lâu thật lâu, đầu vẫn là nhịn không được, hướng tới phía trước.

Chờ khi nàng phát hiện ra, cánh môi sớm đã dán lên…của hắn….

Dọa! Nàng trừng lớn mắt, bị chính hành động của mình dọa .

Đang muốn thối lui, nhưng lại bị đại trưởng của ai đó ngăn chặn lại, đầu lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng khiêu khích cạy miệng nàng ra, không cho nàng cơ hội lùi bước, xâm nhập vào miệng thơm tho của nàng.

“Ngô……” Nguyên Tiêu bị dọa đến ngây người, bởi vì cặp mắt kia nguyên bản nhắm lại, nay lại mở ra, hơn nữa chớp cũng không chớp nhìn nàng .

Hắn…… Khi nào thì tỉnh?!

Nàng cả người đều ngây ngốc, chính sự ngây ngốc này, làm cho Hạ Ngự Đường có cơ hội khi dễ nàng, hắn nghiêng người, đem nàng nhấc lên giường, đặt nàng ở thân dưới, đầu lữu hữu lực bá đạo mà giữ lấy cái lưỡi đinh hương, không cho nàng trốn tránh, làm càn hút, quấn quanh, hấp thu hơi thở của nàng.

“Ân……” miệng mũi đều tràn ngập hơi thở của hắn, làm cho nàng ruốt cuộc không thể tự hỏi chính mình, thân mình hư nhuyễn, theo bản năng hưởng ứng hành động của hắn.

Phấn lưỡi tự động cùng hắn giao triền, cùng nhau đảo lưỡi, duyện ra vô số nước bọt trong suốt, tạo nên thanh âm dâm mĩ.

Thẳng tới khi không thể hô hấp, Hạ Ngự Đường mới cam tâm buông môi Nguyên Tiêu, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới bị hắn hôn tới sưng đỏ, khóe môi gợi lên một chút tà khí.

“Nguyên Tiêu của ta, ngươi đánh lén ta!” Lần này là do nàng tự dâng mình lên cửa, tự mình đưa điểm tâm tới trước mặt hắn, không nếm thì quá có lỗi với bản thân đi.

Đỏ mặt, Nguyên Tiêu dồn dập thở phì phò, lời nói trêu tức của Hạ Ngự Đường làm cho nàng khôi phục lý trí, xấu hổ lẫn quẫn bách trừng mắt hắn “Ngươi…… Ta……” Lắp bắp nói không ra lời.

“Như thế nào?” Hạ Ngự Đường nhíu mày, khẽ cắn môi Nguyên Tiêu, đầu lưỡi liếm nhẹ qua phấn lưỡi, thấy nàng theo bản năng tìm hiểu đầu lưỡi, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười. “Nguyên Tiêu, ta thực thích thân thể ngươi, so với ngươi nó thành thực hơn.”

Nhiệt tình lại chủ động, so với sự ngoan cố đầu của nàng đáng yêu hơn!

Nguyên Tiêu chạy nhanh lùi đầu lưỡi về, nhịn không được nhắm mắt lại, ảo não than nhẹ, nụ cười của hắn càng làm nàng buồn bực, “Câm miệng!”

“Hảo, ta câm miệng.” Hạ Ngự Đường lần này thực nghe lời, con ngươi đen lại hiện lên một chút tà nịnh. “Hay dùng miệng ngươi đến làm cho ta câm miệng đi!”

“Cái gì?” Nguyên Tiêu trợn mắt, bắt đầu giãy dụa. “Không……”

Lời nói còn lại đều bị hắn ngăn chặn, không cho nàng giãy dụa, đầu lưỡi sóng cuồng cuốn lấy nàng, mỗi một chỗ, hắn đều liếm qua, mà bàn tay to cũng làm càn, theo thắt lưng hướng lên, cách quần áo nắm lấy nơi no đủ, xoa nhẹ.

“Không…… Ân……” Hừ nhẹ, muốn gạt bỏ ma chưởng của hắn, nhưng lại không có khí lực

Mà hắn cũng không cho nàng cơ hội phản kháng, một tay kia đi theo bắt lấy hai tay của nàng, đem hai tay của nàng giơ cao qua đầu, động tác này làm cho ngực nàng không tự chủ, vút cao lên

Ngón tay bén linh hoạt thăm dò vào váy, gạt cái yếm, lại dùng gan bàn tay ( khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ ) nâng lên một bên nhũ tiêm, khiến cho lòng bàn tay thô cọ xát lấy dưới nhũ thịt duyên dáng.

Khởi đầu gối, đỉnh cách quần áo chà nhẹ nơi riêng tư mềm mại, từ từ tăng thêm lực đạo co xát, đỉnh đầu nhẹ nhàng lại từng bước một, chỉ chốc lát sau, hạ khố liền nhiễm một mảnh ướt át

“Ân……” cảm giác ẩm ướt quen thuộc giữa hai chân, Nguyên Tiêu nhịn không được hừ nhẹ, hư nhuyễn phản kháng, “Không cần……”

“Hư…… Ngươi là muốn! Xem đi, nơi này của ngươi đều cứng rắn” ngón tay sớm kẹp lấy nhũ nhụy cứng rắn, Hạ Ngự Đường nhẹ nhàng làm, lòng bàn tay niết xoa nhũ thịt trắng mịn.

“Còn có nơi này, cũng ẩm ướt……” Nhìn vải dệt lộ ra một chút dấu vết ẩm ướt, Hạ Ngự Đường khẽ liếm môi Nguyên Tiêu, “Tiêu nhi, ngươi muốn ta, đúng hay không?”

Nói xong, ngón tay vuốt ve tuyết nhũ dùng sức nắm chặt, đầu gối nhẹ nhàng va chạm nơi tam giác mẫn cảm.

“A ──” Nguyên Tiêu nhịn không được phun ra khinh ngâm, tay nàng bị nắm trụ, hoàn toàn không thể phản kháng sự dụ hoặc của Hạ Ngự Đường. “Ngươi, ngươi không phải bị thương sao?”

Như thế nào so với nàng còn có khí lực?

Hạ Ngự Đường nhẹ nhàng cười. “Ngươi như thế nào đáng yêu như vậy? Rõ ràng biết ta quỷ kế đa đoan, lại khinh địch mắc mưu!”

Đứa ngốc này, chính là đơn thuần như vậy, thật đáng yêu, làm tâm hắn không tự giác đã sớm bị nàng thâu đi, hãm sâu mà không thể tự kềm chế.

Nguyên Tiêu sanh mắt to, vừa sợ, vừa giận, trừng mắt Hạ Ngự Đường, cái miệng nhỏ nhắn nhân kinh ngạc mà mở lớn “Ngươi…… Ngươi lại thiết kế ta? Kia, kia hộc máu……”

Hạ Ngự Đường đối với Nguyên Tiêu trong nháy mắt, “A! Xem ra một quyền này ta nhận cũng xứng đáng” Trình diễn màn khổ nhục kế, chủ yếu là đem nàng lừa đến bên người hắn.

Thậm chí cố ý tung ra tin đồn, cũng vì muốn kích nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, lại cố ý bị thương, làm cho nàng đẹp cả mặt.

Kết quả, hắn thực vừa lòng ── ha ha, trong lòng nàng cũng có hắn nha!

“Ngươi……” Biết chính mình lại trúng kế, Nguyên Tiêu tức giận đến mau hộc máu, “Hạ Ngự Đường, ngươi hỗn đản này…… A!”

Không biết khi nào, tiết khố dưới thân sớm bị hắn xâm nhập, ngón tay thon dài đột nhiên đi vào hoa huyệt, làm cho nàng nhịn không được rên rỉ.

“Nguyên Tiêu, ngươi thích của ta, đúng hay không?” Hạ Ngự Đường nhẹ nhàng câu môi, ngón tay tham nhập khinh mạn càn quét vách tường thịt, lại nhẹ nhàng xoay tròn.

“Mới không…… Ân……” Nguyên Tiêu khinh ngâm, quật cường phủ nhận, vừa vặn không thể kháng cự sự trêu chọc Hạ Ngự Đường, không tự giác mà lắc mông mông.

“Vật nhỏ quật cường!” Hạ Ngự Đường nhịn không được lắc đầu, đối với sự ngoan cố của nàng, hắn thật không biết nên làm cái gì đây “Ngươi nói, ta nên làm thế nào mới tốt?”

Ngón tay khinh mạn di động tới, nhẹ nhàng vén lên bộ lông mềm mại tinh tế, ngón tay tìm đến hoa châu nhỏ tinh tế, ngón cái nhẹ nhàng đè lên.

“A!” hoa châu mẫn cảm bị hắn cọ xát, chốc lát liền chuyển sang đỏ bừng, dâm dịch tiết ra theo ngón tay, từng giọt từng giọt thấm ra.

“Muốn ta sao?” lại tham nhập thêm một ngón, hai ngón tay cùng đưa vào hoa huyệt, ngẫu nhiên cong lên, lại xoay tròn, đem nàng liên tiếp đùa giỡn.

“Muốn a……” tay bị chế trụ sớm đã bị buông ra, mà nàng cũng đã quên phản kháng, thủy mẫu nhiễm lên tình dục, da thịt tuyết trắng sớm ửng đỏ.

“Cái này…..” ngón tay trừu sáp cố ý dừng lại, nhịn dục vọng xuống dưới bụng, Hạ Ngự Đường rất muốn nàng nói ra đáp án của mình “Nói thích ta.”

“Ngô……” Tuy rằng bị tình dục nắm trong tay, nhưng Nguyên Tiêu vẫn còn một tia lý trí, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, chính là không nói.

Thấy nàng vẫn đang quật cường, hắn cũng không miễn cưỡng. “Không nói phải không? Được rồi!” Nói xong, ngón tay hắn liền rời khỏi.

“Không cần!” Thấy hắn phải rời khỏi, nàng chạy nhanh kẹp lấy hai chân, không cam lòng trừng mắt hắn.

“Ân?” Hắn khẽ liếc mắt nhìn nàng.

Nàng nhếch môi trừng mắt hắn. Ai! Nếu nàng có chí khí một chút, liền đá văng hắn ra, nhưng là dục hỏa ngứa ngáy này, làm cho nàng cảm thấy thật là khó chịu, không thể dễ dàng cự tuyệt hắn

Nhưng lại không cam lòng thực hiện ý muốn của hắn.

Có thích hay không, chính nàng cũng không hiểu được, chỉ là biết nếu đã mở miệng, tựa như mất đi cái gì, cũng hoặc thừa nhận cái gì, cái loại cảm giác này, làm cho nàng sợ hãi, cũng không dám tìm tòi, nghiên cứu.

Cho nên nàng chỉ có thể quật ngạo (quật cường+cao ngạo) trừng mắt hắn, đôi thủy mâu phiếm một chút ủy khuất.

Thấy thế, Hạ Ngự Đường nhịn không được than nhẹ. “Nguyên Tiêu, ngươi nói ta nên làm thế nào mới tốt?” Vẫn là quật cường như vậy! Rõ ràng từ trong mắt lộ ra ý tứ không muốn hắn rời xa, nhưng lại ngoan cố không chịu thừa nhận.

Hắn không hiểu, thừa nhận thích hắn thật khó như vậy sao?

Hắn nhận chính mình thương yêu nàng, nàng còn tại kháng cự cái gì chứ?

Hạ Ngự Đường sủng nịch, lại bất đắc dĩ than nhẹ làm cho tâm Nguyên Tiêu chấn động, có điểm tê dại, có điểm ngọt, có điểm chua, còn có một chút vui sướng

Loại cảm giác không hiểu này, làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu, chỉ có thể mở to đôi mâu nhi nghi hoặc nhìn hắn.

Nhìn thấy bộ dạng đẹp mắt của nàng, làm cho Hạ Ngự Đường lại than nhẹ, nhịn không được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa đáng yêu lại quật cường, đầu lưỡi khẽ quấn quít lấy, ngón tay cũng trừu đưa qua lại, đưa ra trong suốt hoa dịch.

“Ân……” Nguyên Tiêu rốt cuộc không rảnh tự hỏi, chỉ có thể bản năng hưởng ứng.

Đầu lưỡi cùng hắn giao triền lẫn nhau, hoa thịt theo ngón tay trừu đưa, cũng rất nhanh co rút lại, vang ra tiếng nước

Đột nhiên, hắn rút ngón tay ra, tách đôi chân ngọc ra, rất nhanh cởi ra quần áo trên người, làm cho thô dài sớm cứng rắn nhảy đánh mà ra, sau đó dụng lực, thẳng lưng, thô trưởng thịt xuyên thật sâu vào thủy huyệt.

“A!” Lửa nóng thô dài vừa tiến vào, hoa huyệt lập tức co rút nhanh, Nguyên Tiêu nhịn không được rên rỉ, nháy mắt đạt tới cao trào

Hoa thịt có tần suất co rút lại, áp chế nam tính cực đại, từng trận mấp máy của Hạ Ngự Đường mang đến mất hồn khoái ý, hắn thô rống một tiếng, bàn tay to chế trụ thắt lưng của nàng, rất nhanh động mông, ra sức qua lại trừu đưa.

“Ân a……” Nguyên Tiêu yêu kiều ngâm nhẹ, trừu đưa của hắn làm cho tần suất cao trào càng tăng, đùi gắt gao kẹp chặt thắt lưng của hắn, tuyết đồn đi theo trừu sáp di động qua lại.

Dâm dịch trong suốt theo động tác trừu sáp qua lại không ngừng tiết ra, đem hạ phúc hai người biến thành một mảnh ẩm ướt thủy lượng dính.

Tiếng nước do trừu sáp nhanh vang lên, đem nam tính thô dài biến thành một mảnh ướt đẫm, cũng làm cho hắn trừu sáp càng thông thuận.

Bàn tay to hướng lên trên bắt lấy một cái tiêu nhũ, làm càn xoa bóp, kéo kiều nhụy đến đỏ bừng, năm ngón tay nắm chặt, đem no đủ tuyết nhũ tạo thành các loại hình dạng.

Mà trừu đưa tốc độ cũng nhanh hơn, biến hóa góc độ các loại trừu sáp, vách tường hoa do va chạm rất nhanh co rút, hưởng thụ khoái cảm bị bao vây gắt gao.

“Không…… A…… A……” vừa mới trải cao trào quá mình, vì không chịu nổi quá đại kích thích, chỉ chốc lát lại bắt đầu co rút lại rất nhanh, kìm chặt thịt nhuận đang trừu sáp.

“Ngô a……” Đột nhiên co rút lại, làm cho Hạ Ngự Đường phát ra một tiếng thô rống, bàn tay nắm tuyết nhũ càng tăng thêm sức lực, thắt lưng hổ trừu sáp nhanh tốc hơn.

“Đau a……” nơi mẫn cảm kích thích truyền tới tia đau đớn, Nguyên Tiêu ngâm một tiếng, càng nhiều hoa dịch từ ở chỗ sâu trong trào ra.

“Nhanh, chờ ta……” Ra sức xoa nhũ thịt, Hạ Ngự Đường dùng sức trừu sáp hơn mười lần, mới cam tâm phóng nhuyễn thân mình, làm cho bạch dịch nóng rực phun trào ra……

♦♦♦

Ở một nơi khác, một tiếng mắng rủa trong ngôi miếu đổ nát truyền ra.

“Con m dcf nó, xú bà nương trong cái Vân Hương khách sạn kia, Lão Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!” Một gã đại hán bị đánh gãy mũi phẫn thanh mắng.

“Nhưng là lão đại, thối đàn bà kia công lực lợi hại như vậy, chúng ta như thế nào tìm nàng tính toán sổ sách?” thủ hạ bên cạnh mũi bị bầm dập, sợ hãi nhìn hắn

“Lão Tử cũng không tin không có biện pháp.” Lưu Hổ cắn răng nói, hắn đường đường là một đại nam nhân, thế nhưng bị một cái xú bà nương đánh bất tỉnh, chuyện này làm cho hắn bị mọi người nhạo báng, hại hắn không dám đi trên đường, nổi nhục này hắn làm sao nuốt trôi!

“Con mẹ nó, nếu phụ nữ kia mà bị ta tóm được, ta khẳng định sẽ khiến nó chết trong sắc dục” Nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Nguyên Tiêu, Lưu Hổ tà dâm cười.

“Muốn báo thù sao? Ta có thể giúp ngươi.” Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một đạo giọng nói trong trẻo của nữ nhân.

“Ai?” Mọi người kinh hách nhìn về phía ngoài cửa.

“Một là người có thể giúp ngươi” Một gã mặc quần áo lam sa hồng nhạt cô nương dương môi, nũng nịu nhìn Lưu Hổ.

“Oa! Lão đại, phụ nữ này thật xinh đẹp.” Một gã cơ bắp cuồn cuộn nuốt nước miếng, xoa xoa tay, mong muốn sẽ chạm vào y phục màu hồng cô nương.

Nhưng ngay cả một góc quần áo đều chưa đụng tới, hắn đột nhiên rống lên một tiếng, cả người thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

“Ngươi, ngươi làm cái gì?” Lưu Hổ cả kinh, nhìn thủ hạ lăn lộn trên mặt đất, sau một hồi liền đình chỉ động tác, miệng sùi bọt mép, sợ hãi không khỏi dậy lên trong lòng.

Y phục màu hồng cô nương không để ý tới câu hỏi của Lưu Hổ, mắt đẹp khinh nghễ liếc mắt hắn một cái. “Ngươi vừa không phải nói muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi!” Nói xong, đưa đến trước mặt hắn một bình xứ trắng.

“Bình xuân dược này, vô sắc vô hương, chỉ cần mở nắp bình, để gió thổi qua, có thể làm cho người ta hôn mê.” Y phục màu hồng cô nương thuyết minh tác dụng của bình sứ. “Như thế nào? Chỉ cần theo kế hoạch của ta mà làm, ngươi có thể báo thù.”

Nhìn cái chai trên tay, Lưu Hổ kinh ngạc nàng, có chút sửng sốt “Ngươi vì sao phải giúp ta?”

“Vì sao a……” Y phục màu hồng cô nương giả vờ suy nghĩ một chút, rồi lại nhếch môi cười “Bởi vì…… nữ nhân kia cũng chọc tới ta!”

Ánh trăng sáng, thản nhiên rơi, chiếu rọi vào dung nhan xinh đẹp, với nụ cười bí hiểm trên môi….

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71315


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận