Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Chương 14


Chương 14
Trước Quốc khánh một ngày vừa đúng thứ bảy, Tiêu Dĩnh đáp máy bay về thành phố C vào buổi trưa rồi đi thẳng đến nhà bố mẹ chồng.

Cánh cửa rất nhanh được mở ra, cô liếc mắt nhìn người mở cửa đứng trước mặt, sau đó đặt đồ xuống, chào: “Mẹ, con về rồi!”.

Diệp mẫu trước đó chẳng rõ đang nói chuyện điện thoại với ai, vừa đặt ống nghe xuống, quay người lại trông thấy cô, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Không phải con nói là ngày mai mới về sao?”.

“Vâng, nhưng không bận việc gì nên con về sớm một ngày”.

“Sao không bảo Hạo Ninh ra sân bay đón?”.

Tiêu Dĩnh lục lọi túi xách rồi lấy chiếc khăn choàng ra đưa cho mẹ chồng: “Mẹ, đây là quà mừng Quốc khánh con mua tặng mẹ”.

Diệp mẫu vui mừng, nắm chặt tay cô rồi liếc nhìn Diệp Hạo Ninh, nói giọng oán trách: “Chỉ có con dâu là tốt, thương mẹ hơn con trai”, rồi lại quay sang Tiêu Dĩnh: “Nó ấy à, lần nào cũng về hai tay khoog, làm như về nhà ăn chầu ăn chực vậy”.

Tiêu Dĩnh cười cười, trong lòng nghĩ, có ăn chực thì mẹ cũng tình nguyện mà.

Diệp Hạo Ninh ngồi một góc, thấy mẹ đang so sánh tình mẫu tử với nàng dâu, cũng cười nói: “Trước đây con vẫn mua đồ về đấy thôi, nhưng có bao giờ thấy mẹ vừa ý đâu? Vả lại, mẹ thấy Tiêu Dĩnh tốt, phân nửa là nhờ công lao của con đấy!”.

Diệp mẫu còn chưa kịp nói, Tiêu Dĩnh đã cười nhạt, tiếp lời: “Nói thế thì em cũng phải cảm ơn anh sao?”.

Nói dứt lời, cô lập tức thấy hối hận. Không nên nói giọng điệu như thế, cũng không nên tỉ thái độ như lúc nãy. Kì thực nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn một chút mới đúng tốt nhất là cứ cười duyên với nhau, vì như vậy mới giống cặp vợ chồng son liếc mắt đưa tình! Điệu bộ vừa rồi của cô chẳng khác gì góa phụ đang oán giận. Rõ ràng cuộc sống đang an lành, bình ổn là thế, vì cớ gì mà cô nổi giận chứ?

May mắn thay, mẹ chồng đang bận tháo chiếc khăn choàng tơ lụa ra, nhìn chăm chú dưới ánh đèn nên có lẽ không nhận ra sự bất an của cô.

Tiêu Dĩnh trông thấy Diệp Hạo Ninh một tay chống cằm, ánh mắt chăm chí dõi theo từng cử động của cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Vừa hay, dì giúp việc bưng từ trong bếp ra vài chiếc bát con, đon đả nói với Diệp Hạo Ninh: “Đến uống canh trước đi cháu, cơm trưa sắp có rồi!”, rồi dì lại quay đầu cười với Tiêu Dĩnh: “Vừa đúng có canh măng hầm gà, mau đến đây đi cháu!”.

Thật hiếm thấy, bố chồng Diệp Hướng Quốc hôm nay cũng ở nhà, đến giờ cơm, ông cầm tờ báo đi từ trên tầng xuống, gật đầu với Tiêu Dĩnh, hỏi: “Dạo này công việc tốt không con?”.

Tiêu Dĩnh mỉm cười: “Vẫn tốt bố ạ”.

“Vậy thì được rồi, nhưng cho dù có bận thế nào thì cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy!”.

Cô liền vội vàng đáp: “Vâng, con biết rồi ạ”.

Tuy ít tiếp xúc nhưng Tiêu Dĩnh và bố của Diệp Hạo Ninh có quan hệ rất tốt, cô cảm thấy tính cách và thái độ của người lớn tuổi ở nhà này vô cùng hòa nhã, thật sự rất dễ gần, không kiểu cách chút nào. Cô từng nghĩ cuộc hôn nhân của cô dẫu có những sai phạm và thất bại thế này thế nọ nhưng chí ít thì cô và gia đình Diệp Hạo Ninh hoàn toàn rất hòa hợp.

Bốn người cùng ăn cơm, sau đó, Tiêu Dĩnh bị Diệp mẫu kéo lên phòng ngủ trên tầng trò chuyện. Cô hơi lo sợ, chắc mẩm khi lên tầng, nhất định mẹ chồng lại bàn về chuyện có cháu nội. Mặc dù Diệp mẫu tính khí rất tốt nhưng sẽ nắm chặt lấy đề tài này, không dễ dàng buông tay ra, mà lại là đề tài cô không có hứng thú thảo luận nhất nữa chứ.

Cô đưa mắt cầu cứu khi đi qua phòng khách, lúc lên cầu thang, cô còn ngoái lại nhìn một lần nữa nhưng thấy Diệp Hạo Ninh đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Diệp phụ, không hề chú ý đến cô. Xem chừng muốn trông cậy vào anh cũng không được rồi.

Cũng may, hai mẹ con lên tầng ngồi mới được hai phút thì Diệp Tư Nhan, em gái của Diệp Hạo Ninh đang ở Australia, gọi điện về, cô liền nhận lấy ống nghe từ tay Diệp mẫu, hỏi thăm: “Bao giờ thì em về?”.

Giọng Diệp Tư Nhan lanh lảnh trong điện thoại: “Chắc là sau Giáng sinh. Anh chị nghỉ Quốc khánh có định đi đâu chơi không?”.

“Tạm thời chưa có kế hoạch gì, chỉ về nhà thăm bố mẹ chị thôi”.

“Ô, anh Hạo Ninh cũng đi cùng phải không ạ? Cho em gửi lời hỏi thăm bố mẹ chị nhé!”.

“Ừ, cảm ơn em nhiều”.

“Đều là người trong nhà cả, khách sáo gì hả chị? Đúng rôi, anh trai em đâu?”.

“Anh ấy đang ở dưới nhà nói chuyện với bố. Em có muốn nói chuyện với bố và anh không?”.

“Có ạ!”.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Tiêu Dĩnh vội vàng chạy ra, đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống, thấy hai cha con Diệp Hạo Ninh mỗi người một góc, người già thì đang xem báo, người trẻ lại cúi đầu mân mê điện thoại.

Cô gọi: “Bố ơi, có điện thoại của Tư Nhan!”.

Hai người phía dưới lập tức ngẩng đầu lên. Tiêu Dĩnh nhìn sang Diệp Hạo Ninh, nói: “Em ấy cũng muốn nói chuyện với anh đấy, mau đến nghe đi!”.

Nói xong, Tiêu Dĩnh chán nản nghĩ, nhất định là vừa rồi cô ăn no đến mức hồ đồ, quên mất khắp nơi trong nhà đều có số nội bộ, lại còn hí hửng mong chờ Diệp Hạo Ninh lên tầng để ngắt quãng đoạn đối thoại đầy hứng thú của Diệp mẫu về đứa cháu nội chưa ra đời nữa chứ!

Trông thấy bố chồng vẫn ngồi ở đó, nói giọng đều đều chậm rãi: “Tư Nhan à…”, mặt của Tiêu Dĩnh hơi thất vọng, khi quay đầu, cô bắt gặp ánh mắt của Diệp Hạo Ninh, dáng người thon dài vẫn đang tựa thoải mái vào ghế sofa, hai tay đan chéo phía sau đầu, nhìn cô bằng đôi mắt cười đầy ẩn ý.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy Diệp mẫu nói: “Tiểu Dĩnh, con làm gì ở ngoài đó vậy? Mau lên đây, mẹ cho con xem ảnh này!”.

“Vâng”. Cô đáp, thấy nụ cười nơi khóe môi của Diệp Hạo Ninh dường như càng sâu hơn, cô bất giác trừng mắt nhìn anh, chiếc cằm hung hăng hất lên tạo nên hình dáng của miệng lúc phát âm: “Cười – gì – hả?”.

Anh cũng học theo cô, lặng lẽ động đậy khóe môi, rồi dõi theo dáng vẻ vừa không cam tâm vừa bất đắc dĩ của cô khi quay lại phòng ngủ.

Diệp mẫu không biết lôi đâu ra cuốn album ảnh, bà chỉ vào một bức ảnh trong đó, nói: “Tiểu Dĩnh, con xem này, lúc nhỏ Diệp Hạo Ninh trông có đáng ghét không?”.

Cô cúi xuống, là bức ảnh cô chưa trông thấy bao giờ.

Diệp Hạo Ninh trong ảnh chỉ mới năm, sáu tuổi, mặc bộ đồ thủy thủ, bé gái bên cạnh còn nhỏ tuổi hơn nữa, yêu kiều xinh xắn trong bộ váy công chúa màu hồng phấn, tóc chải như búp bê. Chiếc váy xinh đẹp bị vấy bẩn nên cô bé khóc òa lên, chân mày và sống mũi đều nhăn lại, miệng méo xệch. Diệp Hạo Ninh lúc đó lại chỉ khoanh tay đứng cạnh nhìn, cười vô tội, trong đôi mắt đen lay láy ánh lên vẻ đắc chí…

Diệp mẫu chỉ bức ảnh, mỉm cười: “Con xem bàn tay của nó giấu sau lưng kìa!”.

Còn không phải sao, cả tay toàn là đất, sau lưng vẫn còn cả đống đất, giống như là sau khi nhào nặn xong thì tiện tay vứt ra đấy.

“Thật đáng ghét quá!”. Tiêu Dĩnh cười, lòng thầm đay nghiến, con người này lúc nãy còn chậm rãi khẽ nhướng mày, nói bằng cử động miệng với cô: “Thật – đáng – thương”, sau đó thì nhìn cô từ xa, nở nụ cười gian như hồ li vậy.

Chẳng trách, từ bé đã nghịch thế cơ mà! Dáng vẻ anh trong bức ảnh, càng nhìn càng thấy giống một tiểu ác ma khiến cô chỉ muốn chấp một đôi cánh đen vào sau lưng cho hợp.

Cô cứ nghĩ Diệp mẫu muốn cho cô xem nhưng bức ảnh của Tư Nhan nên lấy ra bức ảnh này, vì thế Tiêu Dĩnh hỏi: “Bé gái này là Tư Nhan phải không ạ?”.

Diệp mẫu lắc đầu: “Không phải, là một bé gái hàng xóm trước đây!”.

Ồ, thảo nào mắt không giống Tư Nhan!

“Vậy cũng coi như là bạn thuở nhỏ của Diệp Hạo Ninh rồi, thế nhưng hiện giờ con vẫn chưa gặp mặt cô ấy”.

Diệp mẫu cười cười, gấp nhẹ cuốn album, sau đó làm như không có việc gì, bà nói: “Đã đi Singapore rồi, hình như lúc đó con và Hạo Ninh còn chưa quen nhau, không gặp mặt là chuyện bình thường thôi!”.

Tiêu Dĩnh trong lòng thoáng xao động, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Cô lại hỏi: “Sau này cũng không quay về nữa hả mẹ?”.

Diệp mẫu nhìn cô, giọng vẫn dịu dàng: “Không rõ lắm!”. Rồi bà nắm lấy tay cô, đứng dậy, chủ động kết thúc đề tài nói chuyện: “Xuống nhà ăn trái cây với mẹ! Không biết con a đầu Tư Nhan này nói chuyện xong với hai bố con nhà kia chưa nữa!”.

Ăn xong trái cây rồi ngồi một lát, Diệp Hạo Ninh và Tiêu Dĩnh mới lái xe về nhà.

Im lặng nửa đoạn đường, Diệp Hạo Ninh mãi sau mới nói: “Không thể lần nào cũng nhờ anh giải vây cho em được”. Anh tưởng cô vẫn giận rỗi vì chuyện lúc nãy.

Tiêu Dĩnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em chẳng cần dựa vào anh. Đàn ông mà dựa được thì heo nái cũng leo được lên cây”.

Diệp Hạo Ninh dở khóc dở cười, quay đầu lại liếc nhìn cô: “Hai ngày nay em làm sao vậy? Tính khí mưa nắng thất thường”.

“Có thể là do gần đây bị lây nhiễm, “gần mực thì đen” mà!”.

Anh như không muốn chấp nhặt với cô, lái xe đến dưới tầng thì ngừng lại rồi nói: “Em về trước đi, anh còn có việc phải làm”.

Tiêu Dĩnh không có ý định xuống xe, tay vẫn đặt tại nắm cửa, liếc nhìn anh, đột nhiên hỏi không suy nghĩ: “Nói đi, có người nào hay việc gì khiến anh khó quên không?”.

Anh không hiểu ý của cô, khẽ nhướng mày.

“Ví dụ như là thanh mai trúc mã chẳng hạn, hay là mối tình đầu. Đúng rồi, mối tình đầu của anh là ai? Người đó giờ đang ở đâu?”.

Diệp Hạo Ninh xem đồng hồ, thần sắc không đổi, nói: “Anh thấy lúc này thảo luận vấn đề này không thích hợp, anh sắp trễ rồi!”.

Cô tiếp tục bất động như núi: “Một hai câu là có thể trả lời được rồi, không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu!”.

Anh nhìn cô hồi lâu, chợt mỉm cười khó hiểu, khẽ thả lỏng phanh xe, chân ga dưới chân khẽ nhấn nhẹ, chiếc xe thuận theo con đường cao tốc lăn bánh chạy đi.

“Hả, anh muốn làm gì đây?”.

“Dẫn em đi gặp mối tình đầu của anh!”.

“Diệp Hạo Ninh, anh nổi cơn điên gì vậy?”.

Xe chạy ra ngoài khoảng hai trăm mét, Tiêu Dĩnh thốt lên: “Em muốn xuống xe!”, vốn dĩ tâm trạng không tốt, lúc này gương mặt càng không vui, cô quay đầu lại, tứ giận: “Có nghe thấy không? Em không rảnh rỗi để giỡn chơi với anh, mau ngừng xe lại, em muốn xuống xe!”.

Tuy vậy, người đang điều khiển vô lăng chỉ lạnh nhạt nhìn cô, giọng bình thản: “Lúc nãy chẳng phải em muốn biết người khó quên nào đó của anh ư?”.

Nghe thấy từ đó được phát ra từ chính miệng của anh, Tiêu Dĩnh cảm thấy đau xót, cô sững người: “Lẽ nào anh thật sự đưa em đi gặp cô ấy sao?”.

Thái độ thật giả khó phân, anh chậm rãi đáp trả: “Đương nhiên rồi”.

Những chiếc xe khác đều bị bỏ xa, ngày càng nhỏ dần rồi khuất hẳn trong kính chiếu hậu.

Tiêu Dĩnh im lặng, trong lòng có chút hoảng sợ.

Ánh nắng mặt trời mùa thu phản chiếu xuống mặt đường rộng và bằng phẳng, những tòa nhà cao ốc lộng lẫy nhanh chóng lui dần về phía sau. Rõ ràng đều là nhưng cảnh vật quen thuộc nhưng trong phút chốc, cô thấy hoảng hốt, tựa như tất thảy mọi thứ xung quanh đều không liên can gì đến mình, chỉ biết chiếc xe vẫn không ngừng tiến về phía trước. Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh còn bản thân cô thì đang bị dẫn đến một nơi nào đó để gặp một “ai đó”.

Có lẽ anh chỉ lừa cô thôi, chẳng qua thuận miệng nói bừa như vậy, chứ kì thực anh chẳng có mối tình đầu nào.

Xe phóng như bay trên đường, con tim Tiêu Dĩnh lúc này đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau đó, chẳng hiểu thế nào mà câu nói này lại thoát ra từ miệng cô: “Em không đi đâu!”.

Ánh mắt Diệp Hạo Ninh đang nhìn về phía trước khẽ động đậy, chan ga giảm dần.

Cô lặp lại lần nữa, giọng điệu rất kiên quyết và bình thản: “Em không đi, em muốn về nhà!”.

Anh không hỏi lí do, thậm chí một câu cũng không nói, cho xe tấp vào bên đường. Tiêu Dĩnh cũng không giải thích, tháo dây an toàn, đẩy cửa bước ra, vì không nhìn biểu cảm của anh nên Tiêu Dĩnh không biết rằng tâm trạng anh lúc này rất phức tạp.

Buổi trưa đầu thu, ánh mặt trời vẫn gay gắt khiến miệng cô khô khốc, đầu óc choáng váng. Cô cúi đầu, đi nhanh ngược về phía sau. Diệp Hạo Ninh vẫn đậu xe tại chỗ, chưa rời đi ngay.

Anh đang làm gì vậy nhỉ? Tiêu Dĩnh không biết mà cũng không rõ vì sao mình không chịu đi nữa. Đây là cơ hội hiếm có, thế mà cô lại vung tay để tuột mất. Trước đó, chẳng phải cô rất hiếu kì, thậm chí là vô cùng tò mò sao?

Cả buổi chiều, Diệp Hạo Ninh không về, mãi đến chạng vạng tối mới gọi điện.

Tiêu Dĩnh cướp lời hỏi: “Anh không về ăn cơm hả?”.

“Ừ, có người bạn vừa đi nước ngoài về. Chắc anh về trễ một chút. Còn em? Trong nhà không còn đồ ăn, em ra ngoài ăn một mình đi nhé, hay gọi thức ăn về cũng được!”.

Kiểu dặn dò tận tình như thế thật là kì lạ, hình như trước đây anh chưa từng làm vậy. Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ cười nhạo anh sao lại biến thành bà mẹ lắm lời đến thế. Nhưng lúc này, cô chỉ đáp khẽ: “Được thôi!”.

Đầu dây bên kia im lặng đến mức khiến cô không tưởng tượng ra Diệp Hạo Ninh đang ở chốn nào, chỉ nghe thấy anh nói: “Vậy thôi nhé!”.

“Ừ, bái bai!”.

Tiêu Dĩnh ngắt điện thoại rồi ngẩn người. Vừa rồi không khí thật sự ngượng ngùng, có lẽ chính vì chuyện hồi chiều nên cả hai đều trở nên dè dặt. Đến lúc này, Tiêu Dĩnh mới tin lời anh nói là thật, hóa ra anh thực sự muốn đưa cô đi gặp mối tình đầu. Nhưng cô lại giữa chừng bỏ cuộc. Còn anh thì sao? Phải chăng là hối hận vì quyết định của mình nên lúc cô từ bỏ mới không nói lời nào, bỏ mặc cô xuống xe rồi rời đi.

Ánh hoàng hôn màu cam chuyển màu dần, dần dần chuyển thành màu tro xám của rừng sắt thép, chỉ còn sót lại bên cửa sổ một ánh cực nhạt, tựa bị người khác tiện tay rải một lớp bột hoàng kim vậy

Lúc này đây, Tiểu Dĩnh lại không cảm thấy đói chút nào. Đây là một việc hiếm thấy, bởi vì cô trước nay cho rằng ăn uống và nghỉ ngơi là hai việc quan trọng và trọng đại của con người. Đồng hồ sinh hoạt của cô luôn chính xác và nghiêm ngặt nhất, dường như đến nay đã sản sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, trước nay Hứa Nhất Tâm từng nói: “Chỗ nào trong người cậu là phản xạ có điều kiện hả? Chính là phản xạ không điều kiện! Tớ cực kỳ nghi ngờ đấy thuộc về bản năng trời sinh”.

Thế nhưng lúc này đây dường như bản năng đó cũng đã tiêu tan mất

Kết quả là đến khi lên gường đi ngủ, Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về, trong bóng đêm tối cô thấy vô cùng buồn chán, đành phải dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng. Thế nhưng ngoài cửa vẫn không có chút động tĩnh gì.

Bởi vì nghĩ rằng ngày thứ 2 còn phải đi thăm bố mẹ, cuối cùng cô vẫn mê man ngủ thiếp đi, tuy rằng chất lượng giấc ngủ không tốt, không tỉnh dậy, nhưng cả đêm bị cảnh trong mơ vẫn vít lấy, không ngơi không nghỉ. Giữa chừng lại dường như nghe thấy tiếng tí ta tí tách, như tiếng mưa rơi. Cô như đã lâu rồi không bị thế này, sau khi tỉnh giấc lại hoàn toàn nhớ rõ những gì, vì thế mà hai bên thái dương mơ hồ nhấp nháy, giơ tay ra theo thói quen vuốt vuốt xoa xoa, chợt đụng trúng phần giường trống trải bên cạnh.

Cô cuối cùng lúc này cũng giật mình hoàn toàn tỉnh giấc

Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về? Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về! Anh lại cả đêm không về ư?

Nhảy ra khỏi giường, Tiểu Dĩnh nhanh chân ra khỏi phòng ngủ, trong phút chốc cô kéo cửa ra, hơi gió lạnh của sớm mai thổi ập đến, hóa ra là vách ngăn cửa kiếng ở phòng khách bị kéo ra hết một nửa, tấm rèm cửa màu trắng sữa lay động không ngừng.

Bởi lẽ nửa đêm có mưa, thời tiết đột ngột trở nên mát lạnh.

Cô vội cúi đầu lồng lại chiếc áo ngủ, kết quả là có người bước ra từ phòng khách đi ra, áo quần xộc xệch giống cô, đầu tóc vẫn còn ướt.

Diệp Hạo Ninh nói: “Tỉnh rồi à?”.

Cô sững người, vẫn chưa hiểu lắm: “Anh mới về à?”.

“Tối qua 12h hơn về đến nhà, không muốn đánh thức em nên anh ngủ ngoài phòng khách” anh bình thản giải thích, cũng không nhìn cô, chỉ cầm lấy chiếc khăn bông khô tùy tiện lau mái tóc. Một lúc sau cơ hồ cảm thấy cô cứ ngẩn người ra không nhúc nhích, bất giác khẽ khàng dừng lại: “Sao thế?”.

“Ồ… không có gì!”. Khí thế cao ngạo của cô lúc nãy đã nhảy xuống giường rồi tắt ngủm, khóe môi bất giác giần giật, cô lại liếc nhìn anh, lúc này mới xoay người về phòng rửa mặt

Đi xe hai tiếng đồng hồ, cuộc đối thoại trên đường đi cũng không quá 5 câu, Tiểu Dĩnh tối qua ngủ không ngon giấc, dứt khoát chuồn xuống băng ghế sau ngủ bù.

Diệp Hạo Ninh nhìn thấy qua kính chiếu hậu cởi giày nằm thẳng xuống, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa, chỉ hạ tốc độ xe chậm lại một chút.

Thế nên lúc đến nhà bố mẹ Tiểu Dĩnh thì cũng đã gần bữa trưa. Cửa vừa mở, Tiểu Dĩnh đã nhào đến gọi lớn tiếng: “Mẹ ơi”.

Tiểu mẫu bị đẩy liền lùi về phía sau vài bước, một lúc sau mới sắng giọng: “Lớn tướng rồi! mà cứ như con nít thế hả?” sau đó ôm lấy vai cô con gái lại quay sang Diệp Hạo Ninh đon đả chào đón: “Mau vào nhà đi con”.

Tiểu Huệ cả nhà 3 người nửa tiếng đồng hồ sau cũng đến, trong nhà có trẻ con nên thoáng chốc đã trở nên ồn ào huyên náo.

Kỳ thực một đứa trẻ lớn tướng khác cùng ồn ào, Tiểu Dĩnh có lẽ lâu rồi không về nhà, lúc này hứng chí đi đi lại lại, chính là không chịu ngồi yên một chỗ, quả là còn hoạt náo hơn cả đứa cháu ngoại.

Tiểu Huệ ben cạnh nói: “Sao vậy? Cứ như uống nhầm thuốc kích thích vậy!” lại quay đầu sang hỏi Diệp Hạo Ninh: “Nó chắc không phải ngày nào cũng vậy chứ hả?”.

Diệp Hạo Ninh nói: “Chắc là trên xe ngủ ngon quá ấy mà”.

Lúc ăn cơm trưa, bố vợ thân thiện hòa nhã không quên dặn dò hai chàng rể: “Thiếu Quân, Hạo Ninh, hai con ăn nhiều vào, đây đều là những ngón ngon của bà già nhà này nấu đó!” rồi lại gắp thức ăn vào bát nhỏ của Tiểu Dĩnh, giọng điệu vỗ về: “Cái gì cũng phải ăn thì mới mau lớn được chứ”/

Đông Đông nắm chiếc thìa nhỏ, ngẫm nghĩ nói: “Thế có cao như Vương Tiểu Thạch không?”.

Bà ngoại hoài nghi đưa mắt nhìn, Tiểu Huệ cười giải thích: “Vương Tiểu Thạch là láng giềng cạnh nhà bọn con, học cùng lớp chồi với cháu”.

“Ồ” không cần biết là 37 hay 21, dỗ cháu ăn cơm trước rồi tính tiếp: “Đương nhiên là có rồi! Ăn hết thức ăn này nhá cháu, ngày mai chúng ta đi bì chiều cao với bạn ây nhé!”.

Tiểu Dĩnh bỉu mồi, nói nhỏ: “Xí gạt không hà”.

Tiểu mẫu liền trứng mắt, cô vờ như không trông thấy, chỉ quay đầu sang hỏi chị: “Cứ thế này mình ở lều trên người ta ở lầu dưới, lại còn học cũng mẫu giáo, vậy thường ngày Vương Tiểu Thạch gì đó có ăn hiếp Đông Đông không?”.

“Ê, sao em biết thế? Chị thấy con nít bây giờ thật là phá phách quá chừng. Lần trước Vương Tiểu Thạch giấu cặp sách của Đông Đông, báo hại cháu nó khóc huhu một trận. Những việc như thế này quả là đếm không xuể”.

Tiểu Dĩnh khẽ nhếch khóe miệng cười: “Từ trước đến giờ bé trai vẫn thích bắt nạt bé gái, đặc biệt là ngày thường tiếp xúc thân cận với mình, cũng không biết là loại tâm lý gì gì nữa”.

“Con nít giỡn chơi nhau ấy mà, nghiên cứu tâm lý làm gì”. Tiểu phụ nãy giờ chưa lên tiếng cuối cùng cũng chậm rãi nói: “Lúc nhỏ đã dạy con không được nói ngủ phải im lặng mà, xem xem đã học được đến đâu rồi nào?”, rồi hướng ánh mắt nhìn về Diệp Hạo Ninh vẫn luôn im lặng dùng cơm, giọng điệu dịu lại, nói: “Hạo Ninh à, sau này những lễ nghĩa căn bản này con phải dạy dỗ nó nhiều mới được”.

Diệp Hạo Ninh gật gật đầu, chỉ nói một từ “Vâng”.

Tiểu Dĩnh từ nhỏ đã khiếp sợ bố, lúc này cũng không khỏi không lên tiếng, liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt còn sót lại mơi khóe mắt, quả nhiên đó là thật sự là bộ dạng ấm áp nho nhã cũng với phong độ ga lăng, nhưng lại dường như không nghe thấy gì

Thế nhưng sao lại có thể không nghe thấy cơ chứ?

Thế nên Tiểu Dĩnh nhân lúc bố đứng dậy đi vào nhà múc canh, cô nhè nhẹ chạm vào chân anh dưới bàn ăn.

Diệp Hạo Ninh khẽ nhướn nhướn máy, nghiêng mặt nhìn cô.

Cô nói: “Hay là anh giải thích đi?”.

“Giải thích gì cơ?”.

Âm thanh vốn dĩ nhỏ, sức chú ý của những người còn lại trên bàn ăn đều dồn vào tiểu bảo bối thế nhưng cô vẫn hạ thấp ngữ điệu xuống: “Bé trai vì sao lại thích bắt nạt bé gái đó”

Diệp Hạo Ninh liếc nhìn cô, ánh mắt hấp háy, mặt không chút biểu cảm nói: “Anh làm sao biết được?”

“Thế mà tưởng anh nhiều kinh nghiệm, lẽ nào không phải thế ư?”

Anh quay đầu như không muốn để tâm đến cô, thế nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm rồi mới khẽ nheo mắt: “Để anh đoán xem đáp án mà em muốn nói… có lẽ em muốn nói anh, đó là vì hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, bé trai từ nhỏ đã có tình ý với bé gái, đúng không?”.

Cô nhướn cao đuôi mày: “Thật thông mình, chẳng lẽ không phải thế ư?”.

Anh trong nháy mắt chuyển động môi chấm biếm, nói: “Chỉ e là người phát triển sớm như em không có nhiều thôi!”.

Tiểu Dĩnh chán nản, từ sau câu nói ấy liền ngậm miệng lại, thậm chí cả mắt cũng nhắm lại, không thèm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Kết quả là sau bữa ăn mẫu thân đại nhân nói: “Tiểu Dĩnh, mau đem trái cây này đưa cho Hạo Ninh đi” trong lòng bàn tay bà là trái đào vừa to vừa đỏ hồng.

Diệp Hạo Ninh đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách đó không xa xem tivi, chương trình văn nghệ tổng hợp ngày quốc khánh vừa hài hước vừa náo nhiệt, rõ ràng là vốn không thích hợp với tiêu chuẩn của anh, lúc này dường như lại rất chuyên tâm chăm chú.

Tiểu Dĩnh khẽ di chuyển khóe mắt, cũng vẫn không lên tiếng, chỉ đưa lên miệng cắn một miếng, cắn thật mạnh, nước trái cây chảy 27cb ra ngoài chảy xuống cánh tay, cướp lời trước khi mẫu thân đại nhân theo thói quen thốt lên tiếng “Hơ” kéo dài : “Anh ấy không thích ăn trái cây đâu”. Âm lượng bình thường nhưng vừa đủ nghe khiến cho mọi người trong phòng khách nghe thấy.

“Thế ư” Tiểu mẫu bán tính bán nghi nhìn cô, lại nói: “Vậy thì con mang nho Mỹ sang đi”.

Cô lại khoát tay, mặt không biến sắc nói hàm hồ: “Thật ra anh ấy không thích ăn trái cây” sau đó rút khăn giấy, vừa lau tay vừa vòng sang bên cạnh bàn cà phê, rồi lại lãng đãng lượn lờ sang trước mặt Diệp Hạo Ninh, đấy cửa tiến vào phòng ngủ.

Tiểu Huệ vừa dỗ con ngủ xong, thấy cô bước vào, liền thấp giọng cười hỏi: “Lúc nãy trên bàn ăn hai đứa thậm thụp gì thế? Sau đó chị thấy sắc mặt em thay đổi. Sao thế, lại cãi nhau à?”.

Giọng điệu của cô có chút nản lòng: “Đâu có” muốn đổi sang chủ đề khác, thế là khom lưng xuống chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Đông, liền bị Tiểu Huệ nhanh tay ngăn lại.

“Nếu mà lát nó tỉnh giấc, em chịu trách nhiệm ôm nó đó!” lại nói: “Đã thích vậy thì mau sinh một đứa đi. Chị thấy Diệp Hạo Ninh cũng không đến nỗi bài xích trẻ con đâu. Vừa rồi ẵm Đông Đông cười rất thân thiện đấy”.

Vậy ư? Tiểu Dĩnh thầm nghĩ, thật là tiếc công cô không nhìn thấy, Diệp Hạo Ninh mà cũng cười thân thiện ư? Anh chẳng phải vẫn luôn cười bí hiểm khiến người khác phải khiếp sợ đó sao?

Vừa nhắc đến trẻ con, cô vẫn theo thói quen đưa tay nắm tay ra, không khỏi chuẩn bị tư thế phòng thủ, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, em có mang cho chị một bộ sản phẩm dưỡng da đó” quay người lục tìm trong túi hành lý đang để tựa vào tường, nào ngờ ngoài những đống quần áo thay ra để giặt của hai người, còn lại chẳng có gì cả.

Cô lúc này mới nhớ ra rằng còn một túi nhỏ, nhét đầy những thứ linh tinh lặt vặt, lại bỏ quên trên xe mất rồi.

Đành phải đi tìm Diệp Hạo Ninh thôi

Nào ngờ đẩy cửa ra nhìn, chiếc sofa đơn trống không, người đó đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, trong phòng khách chỉ có mình bà Tiểu đang cười hi ha xem tiểu phẩm, anh rể Thiếu Quân cũng không biết đi đâu rồi.

Tiểu Dĩnh hỏi: “Mẹ ơi, Diệp Hạo Ninh đâu?”.

Tiểu mẫu nhíu nhíu mày, chỉ nói: “Sao lại cứ lôi cả họ tên ra mà gọi thế, khó nghe quá!” sau đó mới chỉ về một phòng ngủ khác: “Bị bố con gọi vào phòng thưởng thức bảo vật rồi”.

Chiếc cửa kéo vẫn còn đang hé mở, Tiểu Dĩnh tiến vào trong. Vừa kịp trông thấy phụ thân đại nhân lôi ra một số đồ cổ ngọc quý* trưng bày cho Diệp Hạo Ninh xem. Một già một trẻ chụm đầu trước ánh sáng bên cửa sổ, trong tay cầm một vật cổ không biết thuộc thời đại nào, thấp giọng trò chuyện như không có ai bên cạnh

*Đồ cổ ngọc quý như hình vẽ có thể là những nhân vật trong lịch sử hoặc là hình thù con vật gì đó.

Tiểu Dĩnh đứng bên cửa sổ hồi lâu, dường như không kìm được hoài nghi bản thân có nên tàng hình không, kết quả là Diệp Hạo Ninh cuối cùng quay đầu lại trông thấy cô, ánh mắt bình tĩnh điềm đạm, ngay cả chân mày cũng không động đậy, lại như sớm phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Cô liền giơ tay ra, mở miệng gượng ép nói: “Đưa chìa khóa xe cho em”.

Anh đặt chiếc chum rượu cổ trong tay xuống, lấy chìa khóa ra, bình thản thuận miệng hỏi: “Em muốn làm gì?”.

Cô vẫn giữ thái độ không được vui: “Dù gì cũng không phải lái xe hóng gió”.

Diệp Hạo Ninh lại không nói gì nữa, chốc lá ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân đại nhân từ cặp mắt khiếng viễn thị của người già liếc nhìn sang, dường như ánh mắt đầy vẻ bất mãn, cô cắn môi đón lấy chiếc chìa khóa rồi xoay người bỏ đi. Sau đó nghe thấy tiếng nói vọng lại sau lưng: “Ngày thường con quá chiều nó rồi, bố thấy tính khí con a đầu này càng ngày càng bướng”.

Cô không biết Diệp Hạo Ninh trả lời thế nài, chỉ tự ý xỏ giầy vào đi xuống lầu.

Bởi vì khu căn hộ là của cơ quan, trước trước sau sau mười mấy lầu đều là người quen thân, vì thế mà không thấy xa lạ gì, Tiểu Dĩnh ở dưới lầu gặp được mấy người đồng nghiệp của bố mẹ.

Trong số đó một dì trong thấy cô, không khỏi cười nói: “Ồ, lễ nên mọi người đều trở về cả rồi”.

Tiểu Dĩnh vốn cứ ngỡ đang níu đến cô và chị Tiểu Huệ, thế là cười đáp: “Vâng ạ, bình thường chả có thời gian rảnh rỗi, nhân dịp nghỉ lễ về thăm bố mẹ con”. Kết quả là đợi đến khi đối phương rời đi, cô mới tình lình trông thấy dáng hình quen thuộc từ xa, mặc chiếc áo liền người trắng toát, khẽ tựa vào cột đèn bên cạnh bồn hoa.

Cô ngẩn người ra, bởi vì thật sự quá quen thuộc, đã từng có những tháng ngày như vậy, anh đứng ngay cùng một vị trí đó đợi cô. Lúc đó hai người còn đi học, gia đình cũng quen thân với nhau mười mấy năm, cũng đã sớm biết mối quan hệ của bọn họ. Tiểu mẫu lúc đó còn nói đùa rằng, hy vọng cô sớm được gả vào Trần gia, cũng như để giảm bớt đi nỗi lo lắng.

Thế là mỗi lần đợi cô dưới làu, anh liền thoải mãi nắm lấy tay cô, hai người họ cùng đi xe buýt cả đoạn đường. Có lúc là đi học, có lúc là đi lùng sục tìm kiếm những quán ăn nhỏ thơm ngon, nhưng càng thường xuyên hơn nữa là đi dạo khắp thành phố không có chủ đích, dù thế nhưng con tim vẫn cảm thấy mãn nguyện đầy đủ.

Chỉ là vì lúc đó đi cùng bên cạnh cô, chỉ là người đó mà thôi.

Dì nói chuyện phiếm với cô lúc nãy đã đi xa rồi, nhưng lúc này Tiểu Dĩnh mới kịp phản ứng lại, hóa ra “mọi người” là để chỉ cô và Trần Diệu

Đều cùng nhau lớn lên, e rằng trong mắt mọi người ở đây, hai người họ mãi mãi không thể thoát khỏi mối quan hệ liên quan.

Những áng mấy trắng lửng lơ trôi che khuất cả ánh nắng mặt trời thu, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng lờ mờ khi ẩn khi hiện, từng tia le lói, phủ lên lá cây bồn hoa một lớp sáng nhàn nhạt.

Người đó vẫn đứng ở đấy, dường như vẫn còn đó cái khí chát trầm tĩnh nho nhã của thời thiếu niên, đôi mắt liếc nhìn sang, cặp mắt và đôi chân mày mát mẻ tươi sáng hơn cả vách núi xa xa xanh rờn sau cơn mưa.

Tiểu Dĩnh chớp chớp mí mắt, giống như trong nháy mắt khuấy động vào một góc khuất bên trong con tim đã bị tổn thương quá lâu, con tim đột nhiên xao động, nụ cười lúc đáp trả với người đứng trước mặt mình vẫn chưa kịp vụt tắt lụi, vì thế mà cứ miễn cưỡng cứng đơ chễm chệ trên khuôn mặt, tiếp đó lại nhanh chóng chuyển đổi thành một mỗi buồn miên man.

Cô đứng yên không cử động, Trần Diệu cũng vậy, cách nhau một khoảng cách cài trăm mét chính giữa, xa đến mức gương mặt hai người cũng dần dần trở nên mơ hồ

Thế nhưng, vẫn có một thứ rõ ràng

Nếu như anh quay người lại thời điểm này, cô dường như tưởng chừng được trở về một ngày của 3 năm về trước. Lúc đó cũng là một ngày tiết thu như hôm nay, cũng vẫn thời tiết như thế này, thậm chí cũng vẫn là ánh nắng mặt trời vàng vọt của tháng 10, cô tựa vào chiếc ghế dài ở công viên khóc lóc thảm thiết, còn vóng dáng anh cứ thế xa dần xa dần.

Áo trắng như tuyết, bóng hình đó chầm chậm nhoà đi sau làn nước mắt, rồi từ đó rời xa thế giới của cô.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/60648


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận