Hai tháng, Nhâm Mục Diệu có tỉnh lại hay không vẫn là một chuyện không thể đoán được, Kiều Tâm Du vẫn không xa không rời, hết lòng chăm sóc hắn, Khả Linh cũng bị phần chấp nhất này cảm động, cô lựa chọn cách lặng lẽ chúc phúc bọn họ, "Anh ấy vốn là của cô, chưa từng thay đổi qua. Có cô bên cạnh anh ấy, cuối cùng sẽ có một ngày anh ấy hồi tỉnh thôi."
"Cám ơn!" Kiều Tâm Du chân thành tha thiết nói: "Tương lai không lâu, cô sẽ gặp được tình yêu của cô."
Khả Linh mỉm cười gật đầu.
Hai người bèn nhìn nhau cười, quá khứ không vui lập tức tan thành mây khói.
Trước kia, Khả Linh vẫn trói buộc trong lồng giam của chính mình, quá mức để ý ánh mắt của người khác, vô hình chung đã tạo cho mình một loại gông xiềng, đến khi, tự lui xuống một bước, cô mới phát hiện trên thế giới trời cao biển rộng này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng giá để cô theo đuổi.
————
"Mẹ, mẹ!" Khả Khả Nhạc Nhạc vừa xuống xe đã vội vã chạy vào đại sảnh. Hai đứa nhóc chạy rất nhanh, túi xách nhỏ trên lưng thoáng một cái đã bị chúng đánh rơi.
"Mẹ, cha tỉnh lại chưa?" Nhạc Nhạc bĩu môi, lầm bầm hỏi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô bé đã đọc được vẻ bi thương trên gương mặt Kiều Tâm Du, dù vậy cô nhóc vẫn còn ôm lấy một tia hi vọng.
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, trong đôi mắt hiện lên những tia sáng nhỏ vụn, trước mặt hai con, cô nhất định phải giả vờ mình rất kiên cường. Cô dịu dàng chuyển hướng nhìn lên lầu hai, "Mục Diệu đang truyền dịch dinh dưỡng."
Kiều Tâm Du không phải không muốn ở bên hắn, nhưng khi nhìn đến cánh tay to khỏe ấm áp giờ đã trở nên gầy gò, hiện lên mạch máu màu xanh đậm, trên mu bàn tay đều là những vết xanh tím của lỗ kim.
Nhâm Mục Diệu như vậy khiến Kiều Tâm Du rất đau lòng, cô nở nụ cười buồn.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cha nhất định sẽ tỉnh lại!" Khả Khả kiên định gật đầu, "Chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Nhạc Nhạc cũng gật đầu, "Mẹ, cha yêu mẹ như vậy, làm sao có thể bỏ lại mẹ chứ? Hơn nữa, có đứa trẻ cực kì thông minh, đáng yêu lanh lợi, khéo léo động lòng người làm con gái như con, cha sao có thể hờ hững được chứ?"
Khả Khả bất thình lình thốt ra một câu: "Tự kỉ."
"Đó là bởi vì em có tư chất tự kỉ đấy!"
"Ai đang nói mình có tư chất tự kỉ đấy?" Từ cửa bay tới một giọng nói vang dội.
Đinh Hạo Hiên mặc một bộ quần áo thoải mái màu xám tro, cổ áo sơ mi màu hồng tùy ý để nửa mở, quyến rũ tới mức không kềm chế được lại mang theo 1d5b vài phần thưởng thức thời thượng.
"Ông Đinh, sao chú lại tới?" Nhạc Nhạc có chút bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Hai tay Đinh Hạo Hiên bỏ vào túi quần, đi về phía bọn họ, cước bộ giống như người mẫu đang trình diễn, vóc người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, toàn thân toát lên khí thế xuất sắc bất phàm, "Cô bé xinh đẹp, chẳng lẽ cháu không hoan nghênh chú tới sao?"
Hắn dần dần sinh ra loại miễn dịch hiệu quả với cái xưng hô "Ông Đinh" này, lúc trước hắn giương cung bạt kiếm chiến đấu với nó, đến bây giờ thì mặc kệ nó, thái độ trên về bản chất đã chiến thắng. Hắn muốn phản kháng cũng không có can đảm, hai tiểu quỷ này có những chiêu thức "chỉnh" người bất tận, hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, thật sợ có một ngày tất cả những chiêu đó đều được dùng trên người hắn, khi ấy, chắc hẳn là ngày giờ chết của hắn đã tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Làm sao chú lại không biết cháu không hoan nghênh chú tới, da mặt chú thật dày, được rồi, giờ chú có thể đi." Nhạc Nhạc rất không nể mặt hắn, trực tiếp nói.
"Nhạc Nhạc! Không được vô lễ như thế!" Kiều Tâm Du nghiêm nghị khiển trách cô bé, "Mau xin lỗi chú Đinh đi!"
Mặc dù hai đứa nhóc kia thích nghịch ngợm gây sự không biết lớn nhỏ, nhưng vẫn nghe lời Kiều Tâm Du. Nhạc Nhạc chu mỏ, tâm không cam lòng không nguyện thốt ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
"Ha ha......" Đinh Hạo Hiên vui, hắn cuối cùng cũng hòa được một ván, dù là dưới sự trợ giúp của Kiều Tâm Du.
Hắn chợt thu lại dáng vẻ bất cần đời, vẻ mặt cực kì lạnh băng, "Nhâm Mục Diệu vẫn chưa tỉnh lại sao." Cách nói trần thuật như nói cho chính hắn. Mỗi lần tới biệt thự nhà họ Nhâm, hắn đều mong mỏi có thể nghe được giọng điệu thô bạo của Nhâm Mục Diệu, nhưng, mỗi lần đều là thất vọng.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Kiều Tâm Du nhìn ra được vẻ nặng nề không thể che giấu được trên mặt Đinh Hạo Hiên.
"Ừ!" Đinh Hạo Hiên ngồi xuống, "Hai tháng rồi, tin tức Nhâm Mục Diệu bị thương đã bắt đầu lộ ra, cổ phiếu hôm nay bắt đầu trượt giá, mà nội bộ của tập đoàn Nhâm thị vì mãi không gặp được Nhâm tổng giám đốc, nên nhân viên bắt đầu có chút lung lay, lo lắng......" Giọng điệu Đinh Hạo Hiên nhẹ nhàng, kể rõ trạng thái tập đoàn Nhâm Thị lúc này.
Lúc Nhâm Mục Diệu hôn mê gần hai tháng, mọi công tác của tập đoàn Nhâm Thị đều do Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt điều hành, mặc dù tất cả mọi diễn biến của tập đoàn đều bình thường, song chẳng có tin tức gì của Nhâm tổng giám đốc suốt hai tháng, thì đương nhiên khó tránh khỏi việc mọi người có những ý nghĩ kì quái, suy đoán lung tung. Bây giờ tập đoàn Nhâm Thị như rắn mất đầu, có quân nhưng vô tướng, dường như đã bị chia năm xẻ bảy, đối mặt với cái bánh ngọt lớn như vậy, nhiều công ty đã bắt đầu thèm chảy nước miếng, mơ tưởng giựt lấy cơ hội ngàn năm một thuở này nuốt xuống cái bánh lớn.
Biểu cảm Kiều Tâm Du càng ngày càng nặng nề, cô cắn chặt cánh môi, ánh nhìn dịu dàng trong đôi mắt dần biền mất, lần nữa ngước mắt lên là lúc bên trong tràn đầy phần mạnh mẽ, "Đinh Hạo Hiên, em muốn bảo vệ tập đoàn Nhâm thị thay Mục Diệu, anh giúp em được không?"
"Em muốn làm gì?"
"Ngày mai mở đại hội cổ đông! Trước tiên phải lấy được sự tin tưởng của bọn họ, sau đó đảm nhiệm chức vụ thay cho tổng giám đốc." Kiều Tâm Du vững vàng nói.
Đinh Hạo Hiên không ngờ Kiều Tâm Du sẽ có loại ý nghĩ này, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ anh không tin em?" Kiều Tâm Du lý giải biểu tình kinh ngạc của Đinh Hạo Hiên thành việc hắn không tin tưởng mình.
"Không? Anh sao có thể không tin em. Chỉ không muốn nhìn thấy em mệt mỏi thôi, vừa chăm sóc Nhâm Mục Diệu, giờ lại còn muốn...... Thật ra thì tập đoàn Nhâm thị có anh và Ám Dạ Tuyệt cũng ổn rồi."