Già Thiên Chương 398 : Tiếng thở dài của Thần Linh

Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 398: Tiếng thở dài của Thần Linh

Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An ---



Bên ngoài thân hắn đột nhiên phát ra thần quang xung thiên, Thần Y hoàng kim hiển hóa ra bao phủ thân thể, làm tôn hắn lên giống như một vầng mặt trời.

Hắn tóc đen bay loạn, khuôn mặt anh tuấn vô cùng, Hoàng Kim Thần Y như ngọn lửa thiêu đốt, giống như một vị Thần. Trong tay hắn xuất hiện một cây Hoàng Kim Thần Mâu, “Phốc” một tiếng xuyên thủng Thần Vương Tịnh Thổ.

- Làm sao có thể? Thần Vương Tịnh Thổ được xưng là vĩnh viễn không thể công phá, Ám Dạ Quân Vươngsao có thể xuyên qua?

Tất cả mọi người trong Thần Thành đều vô cùng rung động, gần như không thể tin được hết thảy trước mắt.



Mà người của Khương gia gần như tuyệt vọng. Vì sao lại như vậy? Thần Vương Tịnh Thổ thế gian vô song, vì sao Ám Dạ Quân Vươngxuyên thủng?

Trong Thần Vương Tịnh Thổ, hoa rơi như lệ, từng cánh bay bay, hạ xuống dưới Thần Thụ cổ kính. Tuyệt đại Thần Vương yên tĩnh không một tiếng động, như một khối Thần ngọc khác thành.

- Thần Vương tọa hóa sao?

Đây là nghi vấn của mọi người.

- Khương Thái Hư, ngươi hẳn là mình bạch rồi chứ? Cho dù ngươi phục sinh tới trạng thái tốt nhất cũng không có chút cơ hội nào. Ta mặc trên người là Thần Y của Thánh hiền cổ, Thần mâu trong tay cũng có lai lịch như thế, thế gian khó tìm. Thần Vương Tịnh Thổ cũng không ngăn được ta.

Ám Dạ Quân Vươngthần uy lẫm liệt, mũi mâu chỉ về tuyệt đại Thần Vương ở phía trước.

- Hủy diệt đi.

Ám Dạ Quân Vươnghét lớn, Hoàng Kim Thần Y hào quang vạn trượng, như một vầng thái dương màu vàng. Hắn như một vị Thần tắm lửa mà sinh ra, cầm trong tay Chiến Mâu màu vàng đâm tới phía trước.

- Báo cừu cho huynh trưởng của ta, Song Tử Vương trên đời vô địch!

Phốc-

Thần Huyết nhuộm Tịnh Thổ, tuyệt đại Thần Vương bị xuyên thủng ngực. Dưới Thần Thụ cổ kính, máu chảy đầy đất. Trên áo trắng của ông xuất hiện một đóa hoa máu nhìn ghê người.

Máu nhuộm đỏ mặt đất, chìm vào trong bụi cây, rễ cổ thụ đều bị thấm ướt.

Cánh hoa đầy trời, từng cánh nhuộm máu bay là tả xuống dưới, vờn quanh tuyệt đại Thần Vương nhưng ông vẫn không mở mắt.
Tuy có cánh hoa bay nhưng hết thảy yên tĩnh như vậy. Thời gian của vùng thiên địa này như dừng lại. Chiến Mâu màu vàng xuyên thủng ngực Thần Vương dường như trở thành một hình ảnh vĩnh hằng.

- Thần Vương.

Người Khương gia đau lòng hô lớn.

- Tuyệt đại Thần Vương bị mất mạng.

Mọi người trong Thần Thành đều kinh sợ.

- Khương Thái Hư...

Ám Dạ Quân Vươngmuốn khêu Thần Vương lên nhưng tay ông đột nhiên bắt lấy Chiến Mâu màu vàng, giữ chặt nó ở nơi đó.

Tuyệt đại Thần Vương áo trắng nhuộm máu, cũng không mở mắt. Trên khuôn mặt trong suốt như ngọc không nhìn ra gợn sóng gì, như một vị thần linh ngủ yên.

Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, nở rộ ráng đỏ, dọc theo Chiến Mâu màu vàng mà lên, phi thường dịu dàng, nhuộm đỏ tay của Âm Dạ Quân Vương.

- A...

Ám Dạ Quân Vươngkêu to như phát hiện chuyện đáng sợ nhất, muốn rút lui nhưng phát hiện lại bị giữ chặt.

Ầm-

Ám Dạ Quân Vươngmặc Hoàng Kim Thần Y đột nhiên bốc cháy, phát ra hào quang cực kỳ chói mắt, thiêu đốt khắp thiên địa, hắn giãy giụa dữ dội.

- Truyền thuyết là thật. Thần Vương có máu của Thần linh, sau khi đại thành sẽ tiến thêm một bước, Thần Huyết sống lại...

Trong Thần Vương Tịnh Thổ, những cánh hoa trong suốt bay bay hạ xuống.

Dưới Thần Thụ, áo của Thần Vương nhuộm máu, bị Thần mâu xuyên thủng nhưng ông vẫn không nhúc nhích. Mái tóc đen buông xuống, trên khuôn mặt như ngọc hai mắt nhám nghiền, như một vị Thần linh.

- Máu của Thần linh...

Ám Dạ Quân Vươngkêu to. Thần Huyết như yên hà dọc theo Hoàng Kim Thần Mâu mà lên, đốt cháy thân thể hắn phát ra ánh lửa chói mắt. Hắn thống khổ vô cùng nhưng không cách nào thoát khỏi.

- Vì sao?

Hoàng Kim Thần Y trên người hắn sáng lạn chói mắt, chảy ra khí tức thần minh nhưng không thay đổi được gì, không ngăn được ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Bởi vì Thần Y màu vàng cũng không che hết mọi nơi trên cơ thể hắn. Thần Huyết từ hai tay hắn thiêu đốt vào trong cơ thể, Thần Y cũng không cách nào che chắn.

Ầm-

Lục phủ ngũ tạng hắn đều bốc cháy, Thần Y rực rỡ nhưng lại không thể bảo vệ mọi thứ bên trong. Ám Dạ Quân Vươngtóc rối bay loạn, ngửa mặt rống to.

Hắn ra sức giãy dụa lại đều vô dụng. Hai tay tuyệt đại Thần Vương như rễ của đại địa, vững chắc không thể lay chuyển, cầm Thần Mâu vẫn không nhúc nhích, giống như Thần linh mãi mãi trường tồn.

Ầm-

Ráng đỏ xung thiên, ánh lửa bốn phía, đầu của Ám Dạ Quân Vươngcũng bốc cháy. Khuôn mặt trẻ tuổi mà anh khí kinh người kia một mảnh tái nhợt, hoàn toàn vặn vẹo.

- Ta là Chúa tể Âm Dạ, quân lâm thiên hạ. Không ai có thể giết chết ta!

Hắn ngửa mặt lên trời rống to, dẫn động lực lượng đại đạo muốn dập tắt ngọn lửa nhưng không tạo nên bất kỳ tác dụng gì.

Thần hỏa bao trùm hắn, chiếu sáng Tịnh Thổ. Giống như tia sáng đầu tiên từ mới khai thiên lập địa, thần thánh tường hòa ẩn chứa vô tận lực lượng đáng sợ.

Ám Dạ Quân Vươngkhông cam lòng, nắm chặt Chiến Mâu màu vàng, muốn rút ra khỏi cơ thể tuyệt đại Thần Vương, hoàn toàn thoát đi. Đáng tiếc hết thảy đều vô dụng, hắn bị khóa chặt tại chỗ, căn bản không thể nhúc nhích.

Người trong Thần Thành ai cũng kinh hãi rung động, vốn tưởng rằng Thần Vương đã bị giết chết, không nghĩ tới ông có thủ đoạn như thế, muốn đốt vương giả Trung Châu thành tro tàn.

- Thánh hiền sống lại!

Ám Dạ Quân Vươngrống to. giờ này khác này nếu không có biện pháp gì, hắn ắt chết không ngờ. Thần linh huyết thiêu đốt vào trong xương tủy hắn.

Ông-

Hoàng Kim Thần Y trên người hắn hào quang xung thiên, giống như có sinh mệnh không ngừng run rẩy. Đây là Thần Y do Thánh hiền cổ tế luyện, trong thiên hạ ngoài Đại đế gần như không mấy người có thể đánh nát.

Có thể nói đây là thần vật mà tu sĩ tha thiết ước mơ, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, trân quý tuyệt thế.

- Chúa tể Âm Dạ, vĩnh sinh bất diệt, huyết mạch sống lại.
Hắn đang mượn lực lượng của Thần Y, khiến cho máu màu bạc ngủ say tỉnh lại, cùng dẫn động tiềm lực khủng bố không biết.

Ù Ù Ù ~~~

Thanh âm như biển gầm vang lên, máu màu bạc từ da thịt hắn tràn ra, hóa thành hỏa diễm trắng muốt thiêu đốt, đối kháng với ráng đỏ Thần Huyết, như muốn khu trừ nó đi.

Mà đúng lúc này Thần Y của Thánh hiền cổ dần dần sống lại, cung cấp vô tận thần lực cho hắn. Ám Dạ Quân Vươngrống vỡ hư không, hắn chậm rãi nhưng vô cùng kiên quyết rút Thần Mâu từ trong cơ thể Thần Vương ra.

Rồi sau đó, hắn hóa thành một luồng hào quang vọt ra khỏi Thần Vương Tịnh Thổ, ở trong trời đêm không ngừng rít gào muốn dập tắt ngọn lửa trên người.

Loại rống đau này nát ruột xé lòng, rất nhiều tu sĩ đều không chịu nổi, bị chấn ngất đi, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

- A...

Một tiếng rống to cuối cùng của Ám Dạ Quân Vươngnhư là hao hết tất cả lực lượng, thân thể gần như bị đốt thành tro bụi, rốt cục dập tắt ngọn lửa.

- Khương Thái Hư... Ngươi làm ta thương thành như này, ta muốn rèn luyện Thần Huyết của ngươi, bù lại hết thảy của ta!
Thanh âm Ám Dạ Quân Vươnglạnh đến tận xương, nghe mà khiến người ta sởn tóc gáy.

Phốc-

Thân thể bị đốt cháy đen của hắn lao ra từng đợt máu màu bạc, trải rộng toàn thân, rồi sau đó lấp lánh không ngừng giống như thánh quang của ánh trăng, khiến cho hắn sáng rực lên.

Ầm-

Ngọn lửa trắng muốt thiêu đốt, hắn tắm trong ánh lửa, cơ thể khô nứt một lần nữa phát ra khí tức sinh mệnh, da thịt non mịn giống như trẻ con - hắn sống lại!

Mà trong quá trình này, Thần Y trên người hắn không ngừng rung chuyển, hào quang vạn trượng. Như là đang hô hấp, có được lực lượng sinh mệnh vô tận.

- Đến tột cùng hắn là thể chất gì, vì sao có được máu màu bạc?

Trong Thần Thành rất nhiều người kinh ngạc vô cùng. Thể chất của Ám Dạ Quân Vươngthật đáng sợ, tuyệt đối không kém vo với Thần thể của Đông Hoang.

- hắn có được Thần Y của Thánh hiền cổ, làm thế nào bây giờ?

Mọi người Khương gia đều lộ vẻ lo âu. Loại thần vật tuyệt thế này gần như không thể phá vỡ, Khương gia cũng có đáng tiếc lúc này chưa mang tới.

- Khương Thái Hư, hiện tại ngươi làm thế nào tranh đấu với ta?

Ám Dạ Quân Vươngdựa vào Thần Y của Thánh hiền cổ, cầm Chiến Mâu màu vàng lại xuyên thủng Thần Vương Tịnh Thổ, dễ dàng bước vào trong.

Lần này hắn không tùy tiện ra tay, dùng Thần Mâu chỉ về phương xa. Sát niệm vô hình hóa ra, hình thành sắc bén vô kiên bất tồi bắn tới Khương Thái Hư.

Thần Thụ lay động, cánh hoa bay bay. Thần Vương máu nhuộm áo trắng, vẫn không nhúc nhích, giống như thật sự tọa hóa ở dưới tàng cây. Ở ngực có một miệng vết thương nhìn xuyên qua, máu đã ngừng chảy.

- Khương Thái Hư, ngươi đột phá cảnh giới Thần Vương đại thành, nhưng cuối cũng sinh mệnh lực khô kiệt rồi!

Ám Dạ Quân Vươngcười lạnh nói:

- Máu của ta tuy rằng chưa chuyển hóa thành huyết mạch Thần linh như ngươi, nhưng là sinh mệnh ta dồi dào hơn ngươi.

- Muốn giết ta cần gì nhiều lời, cứ việc tiến lên. Ngươi chậm chạp không động thủ là vì ngươi đang sợ hãi.

Tuyệt đại Thần Vương rốt cục mở miệng, tuy nhiên hai mắt cũng không mở ra.

- Ta sợ hãi? Buồn cười! Ta có Thần Y của Thánh hiền cổ, thiên hạ vô địch. Ai có thể tranh phong? Cho dù ngươi ở trạng thái tốt nhất cũng không có cơ hội gì.

Xích-

mũi nhọn tuyệt thế xuất hiện. Khương Thái Hư ngồi xếp bằng dưới Thần Thụ nhưng tinh khí sinh mệnh toàn thân óng hợp nhất cùng đại đạo đánh ra ngoài.

Đây là một vị Thần Vương áo trắng, gần giống như là Khương Thái Hư, hợp đạo mà sinh, trong khoảnh khắc vọt tới trước mặt. Áp lực không gì sánh nổi, cuồn cuộn mãnh liệt.

Đây là một loại thần uy, giống như khai thiên tích địa, lại giống như về tới thời vạn vật sơ khai, không ai không sợ hãi.

- A...

Ám Dạ Quân Vươngkêu to, tóc đen bay loạn, Thần Mâu màu vàng chỉ lên trời, đón đỡ một kích kinh thế do tuyệt đại Thần Vương hóa hình ra. Đồng thời Thần Y trên người hắn sáng lạn như mặt trời, hoàn toàn thiêu đốt.

Đông-

Vòm trời bị xuyên thủng, tuyệt đại Thần Vương dồn lực một kích như lập tức xuyên qua cổ kim tương lai, đánh ra hết lực lượng của Đạo.

Tất cả mọi người ở Thần Thành đều bị loại uy thế vô thượng này áp bách ngã xuống đất, không ai còn có thể đứng.

Ầm-

Ám Dạ Quân Vươngbị đánh ra khỏi Tịnh Thổ, bay về phía cuối trời sau đó đột nhiên rơi mạnh xuống. Hắn há mồm khạc ra máu, vãi xuống dưới hóa một vùng cung điện thành bột mịn.

Vương giả của Trung Châu tuy bản thân bị trọng thương nhưng cũng không thống khổ, thậm chí lộ ra nụ cười. Hắn vừa ho ra máu vừa nói:

- Khương Thái Hư, ngươi xong rồi!

Trong Thần Vương Tịnh Thổ, thân thể tuyệt đại Thần Vương lắc lư, gần như muốn ngã dưới Thần Thụ. Hắn gần như hao hết tinh khí một đời, mất hết tất cả sinh mệnh lực.

- Một kích mạnh nhất của ngươi - Đấu Chiến Thánh Pháp đã đánh ra rồi, làm thế nào đấu với ta?

Ám Dạ Quân Vươngvừa ho ra máu vừa hét.

- Thần Y của Thánh hiền cổ, căn bản không thể xuyên thủng. Ngươi không thương tổn được căn bản của ta!

Hắn ngửa mặt lên trời cười to, gương mặt anh khí kinh người lúc này dữ tợn.

- Thần Vương tổ tông!

Người của Khương gia đau lòng, tất cả đều không nỡ nhìn tiếp.

- Ha ha...

Bảy nhân vật cấp Thánh chủ cười lớn. Bọn họ rốt cục thở phào, Thần Vương sắp bị mất mạng, một thời đại sắp chấm dứt từ đây. Bọn họ rốt cục không cần lo lắng nữa.

- Khương Thái Hư, ta muốn Đế đạo của Tử Sơn, ta muốn Cửu Bí, sau đó ta tiễn ngươi ra đi!

Ám Dạ Quân Vươngbước trên trời cao, thật sự có uy thế vô thượng quân lâm thiên hạ.

Trong Thần Thành, tất cả mọi người đều kinh sợ. Thần Vương Đông Hoang cùng Vương giả Trung Châu trường tồn thế gian hơn bốn ngàn năm bất hủ, tuyệt thế tranh phong rốt cục hạ màn.
Phốc-

Thần Vương Tịnh Thổ được xưng vĩnh viễn không thể phá nhưng dưới Thần Mâu của Thánh hiền cổ lại lập tức bị xuyên thủng. Ám Dạ Quân Vươngdễ dàng đi tới.

- Ngay cả Tịnh Thổ của ngươi đều không cản được ta, bây giờ ngươi còn muốn giãy giụa sao? Làm thế nào đối mặt với tuyệt thế thần vật do Thánh hiền cổ để lại?

-o0o-

Nguồn: tunghoanh.com/gia-thien/chuong-398-fMzaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận