Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 437: Đại khai sát giới
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An ---
Cơ Huệ thần sắc lạnh lùng, nói:
- Khẳng định Thánh thể sớm đã đến đây, hắn tinh thông Nguyên Thuật, nhất định biến đổi dung mạo, sinh mệnh hắn không còn nhiều, nhất định trước sẽ đến thăm băng hữu!
- Nhưng hắn giấu mặt, chúng ta cũng không có cách nào...
Một người còn trẻ lẩm bẩm.
Cơ Huệ khinh miệt nhìn lướt qua Trương Văn Xương, nói với mấy người trẻ tuổi:
- Chém rụng một cánh tay hắn, nhưng đừng làm thương tổn tới tính mạng của hắn, Những việc trải qua của hắn cũng là thể nghiệm vô thượng. Tên tiểu súc sinh kia sắp tới nếu vẫn không xuất hiện, sẽ tiếp tục chém rụng một chán tên rác rưởi này, để ta xem tên tiểu tử kia lòng có bao nhiêu độc, có thể chịu đựng đến bao lâu.
Diệp Phàm chưa từng hận một người nào đến mức như vậy, hắn thật muốn trực tiếp chém Cơ Huệ thành bảy tám mảnh, rồi sau đó đóng đỉnh trên cửa thành Yên đô, để cho mọi người nhìn xem.
Tâm tính hắn có đủ cứng cõi rồi, nhưng giờ phút này vẫn là lửa giận bốc lên phừng phừng, hàm răng cắn chặt như sắp vỡ nát. Hắn lưng đeo Đả Thần Tiên bước nhanh đi ra, bức tới hướng căn quán nhỏ.
Hắn không có khả năng ươ mắt nhìn Trương Văn Xương bị người chém rụng một cánh tay. Hắn đại sự đã thành, hái được thuốc tiên, thành công từ trong cấm địa Thái Cổ đi ra, ở Nam Vực cũng không còn cố kỵ gì nữa, liền lộ ra hình dáng đi tới.
- Cơ Huệ! lão thái bà chết tiệt!
Giọng nói của Diệp Phàm vô cùng băng lạnh, chấn nhiếp tâm hồn người ta.
Mọi người trên đường lộ này đều có cảm giác nhiệt độ giảm xuống đột ngột, sát niệm vô hình khiến người ta không kiềm nổi rùng mình, phát lạnh từ đáy lòng ra phía ngoài, răng và môi đều run run.
- Tiểu súc sinh! Ngươi rốt cục dám lộ mặt rồi! Thực ta nên sớm một chút chém rụng một cánh tay hắn, nói vậy ngươi đã sớm đi ra rồi!
Cơ Huệ ánh mắt đầy âm hàn, chống long đầu quải trượng đứng bật lên.
Những người Cơ gia khác đều lộ ra vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo xanh, đây là Thánh thể sao? Rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Trên đường lộ, tất cả mọi người đều giật mình cả kinh, phàm là tu sĩ đều ào ào chạy tới đây, rất nhanh vây quanh cái quán nhỏ chật như nêm cối.
- Thánh thể không ngờ lại còn chưa chết! Không phải nói ở ba tháng trước đã mất mạng rồi sao?
Mỗi người đều vô cùng khiếp sợ, đây là một tin tức mang tính bùng nổ lớn, rất nhanh truyền đi khắp nơi, càng thêm nhiều tu sĩ vọt tới nơi này, quả thực là muôn người đều đổ xô ra đường, kinh động tất cả người ở Yên đô.
Không lâu sau, vô số tu sĩ đã tìm đến.
- Hắn chính là Thánh thể sao, ở Bắc Vực gây ra sóng gió động trời, ngay cả Giáo chủ của Trung Châu đều bị kinh động, nhưng thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên nha!
- Thế nhân đều đồn đãi rằng, thiếu niên họ Diệp đã chết đi ba tháng rồi, hắn như thế nào lại xuất hiện?
Rất nhiều tu sĩ Yên đô chạy tới, rồi bàn tán xôn xao.
Diệp Phàm một thân áo xanh, mái tóc đen nhánh, ánh mắt trong sáng, thoạt nhìn thực thanh tú, rất khó tưởng tượng liên hệ hắn cùng với với lời đồn đãi huyết khí màu vàng xông lên tận trời, thân thể có thể so với Chân Long.
Trong quán nhỏ, con ngươi ảm đạm của Trương Văn Xương lộ ra tia sáng ngời, hắn rất lo lắng, vội hướng về phía Diệp Phàm kêu lên:
- Ngươi mau chạy đi!
- lão rác rưởi ngươi kêu loạn cái gì!
Một người trẻ tuổi của Cơ gia quát mắng, đẩy hắn một cái lập tức ngã nhào, nặng nề ngã sấp xuống cái bàn.
Diệp Phàm thần sắc lập tức lạnh xuống, nhìn chằm chằm tên trẻ tuổi kia, nói:
- Người thứ nhất ta giết là ngươi!
- Khẩu khí thật lớn! Tiểu súc sinh! Hôm nay ngươi nếu đến đây, cũng đừng nghĩ còn chạy thoát!
Cơ Huệ âm trầm mở miệng.
“Xoát!”
Diệp Phàm lập tức biến mất, rồi trống rỗng hiện ra tại trước người Trương Văn Xương, ngay lập tức thu hắn vào trong Ngọc Tịnh bình. Sau đó điểm ra một ngón tay, “Phốc” một tiếng, xuyên thủng trán của nam nhân trẻ tuổi bên cạnh.
Hắn nói người đầu tiên giết là nam nhân này, quả nhiên là một kích làm được
gã nam nhân trẻ tuổi hét to một tiếng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, trên trán máu loàng cùng óc đồng thời chảy ra, ngã xuống nằm dài trên mặt đất, hoàn toàn bị mất mạng.
Diệp Phàm nhoáng lên một cái, rời khỏi cái quán nhỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó, động tác của hắn thật sự quá nhanh, mọi người đều không kịp có phản ứng.
- Đại Hư Không Thuật!
Mọi người cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm vừa thi triển bí pháp đúng là Đại Hư Không Thuật của Cơ gia, so ra
hắn còn am hiểu hơn người của Cơ gia. Vô ảnh vô hình, xuất nhập trong hư không, khó mà phòng bị.
- Đừng để hắn chạy thoát!
Cơ Huệ sắc mặt xanh mét réo lên.
Bà ta hận Diệp Phàm thấu xương, hơn một năm trước, Diệp Phàm đốt chết Thái thượng trưởng lão Cơ gia, lại đốt cháy một nửa thân mình bà ta, thiếu chút nữa từ đó phế bỏ. Không lúc nào bà ta không nghĩ tới chuyện báo thù, mà dường như hoàn toàn quên hết thảy Nguyên nhân vì sao lại dựng lên chuyện này.
- Chạy? Ta vốn không có ý niệm này trong đầu, không giết ngươi, ta sao có thể bỏ đi được?
Diệp Phàm nói giọng lạnh như băng.
Trong quán nhỏ, vô thanh vô tức hiện ra mấy đạo thân ảnh, tất cả đều là trưởng lão Hóa Long Bí Cánh, thực lực cường đại. Mấy ngày nay ẩn núp tại đây chuyên để đối phó với Diệp Phàm.
- Các ngươi đều là con cháu của Cơ Huệ thì phải, ta từng bước từng bước giết các ngươi, ta muốn để bà ta trơ mắt nhìn!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trong quán.
Ngay lúc đó, trong thân thể hắn lao ra một đạo ấn ký rực rỡ, giống như vực sâu giống như biển, khí thế mênh mông bằng bạc, khiến người ta kính sợ.
- Đó là... ấn ký của Thần Vương!
- Trời ạ, chẳng lẽ Thần Vương tuyệt thế còn chưa chết sao?
Mọi người đều cả kinh kêu lên, tất cả đều lộ ra thần sắc khó tin.
Đây dĩ nhiên là Diệp Phàm cố ý làm ra, với ý đồ chấn nhiếp, miễn cho có nhân vật lớp người già nhảy ra. Trên thực tế, ấn ký này sớm đã không có quan hệ gì với Thần Vương, là chính hắn cường hóa đi ra, hắn cũng không biết Thần Vương còn sống hay chết.
“Xoát"
Diệp Phàm lập tức biến mất, chìm sâu vào trong quán nhỏ, một gã trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh ngăn cản, nhưng căn bản không nhanh bằng hắn.
“Phốc!”
Diệp Phàm tung một cái tát đánh cho huyền tôn của Cơ Huệ tứ phân ngũ liệt, đương trường chết oan chết uổng. Sau đó thân ảnh hắn nhoáng lên một cái hiện ra lại trên đường lộ, đối mặt cùng bọn chúng.
- Ngươi...
Cơ Huệ tức giận, đây là huyết mạch dòng chính, bà ta rất thương yêu người này, lại bị Diệp Phàm cố tình đánh chết.
- Ngươi không phải thích đuổi giết ta sao? Hôm nay ta cùng tới giết một phen, cho ngươi cảm thụ một chút loại tư vị này!
Khóe miệng Diệp Phàm tươi cười mang theo một tia trào phúng.
- Chúng ta cùng lên giết hắn!
Cơ Huệ tức giận thân thể run rẩy, phẫn nộ đến công tâm, ngón tay đều run bần bật.
Nhưng, mấy vị trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh cũng không dám hạ sát thủ, họ phóng vọt tới đây, với ý định trước trấn áp Diệp Phàm.
Tuy nhiên, rõ ràng bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Diệp Phàm, căn bản bắt giữ không kịp thân ảnh của hắn, bộ pháp của lão Phong Tử vừa ra, đại biểu tốc độ nhanh nhất trên thiên hạ.
“Xoát!”
Diệp Phàm chìm sâu vào trong quán nhỏ, một tay chộp lấy một người trẻ tuổi khác giơ lên, nắm cần cổ hắn, cất giọng lạnh lùng nói:
- Hắn là cháu trai của ngươi phải không, vừa rồi dường như ta nghe nói vậy!
- Ngươi buông hắn ra!
Cơ Huệ thét chói tai.
- Được! Trả cho ngươi!
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.
- Tha ta đi, không có liên quan với ta! gh!
Người trẻ tuổi kia kêu to.
“Phốc!”
Diệp Phàm ấn đầu của hắn vào trong lồng ngực, ném cho Cơ Huệ, cười lạnh nhằm tới người kế tiếp.
- Mau giết hắn!
Cơ Huệ tóc tai bù xù, hình dạng như điên cuồng, huy động long đầu quải trượng, đánh về phía hắn.
Mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh đồng thời xuất động, định canh giữ bên cạnh những người trẻ tuổi kia, bảo vệ bọn họ.
“Ầm!”
Diệp Phàm vươn ra bàn tay to màu vàng, mạnh mẽ đánh bay một gã trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh ra ngoài, tung một chưởng chụp bắt một tên trẻ tuổi khác gần như sợ tới mức xụi lơ tại đó.
- Cơ Huệ, lão thái bà chết tiệt! Tiếp theo đây!
“Phắc!”
Đầu của người trẻ tuổi này bị cắt ra, hắn ném tới trước người Cơ Huệ.
- Tiểu súc sinh...
Cơ Huệ thở hổn hển, đây cũng là cháu chắc hậu nhân của bà ta. Toàn thân bà ta run run đầy lòng căm hận.
Diệp Phàm mười bước giết một người, như vào chỗ không người, hắn cũng không có ra tay với Cơ Huệ. hắn là từ trong lời nói của lão thái bà chết tiệt này dẫn dắt, có đôi khi làm như thế càng đáng sợ hơn so với giết bà ta.
“Phốc! Phốc!”...
Trong quán nhỏ, mấy tên trẻ tuổi kia đều bị Diệp Phàm... tru sát, hắn cũng không có nhân từ nương tay, mới vừa rồi những người này đối xử với Trương Văn Xương như thế nào, hắn đều thấy rõ ở trong mắt, căn bản không nhất thiết phải lưu tình.
- lão thái bà chết tiệt! Lần này nên đến phiên ngươi rồi!
Diệp Phàm nói giọng âm trầm.
mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh của Cơ gia trên sắc mặt đều không nên được phẫn nộ, Diệp Phàm ở trong này đại khai sát giới, bọn họ cũng không thể ngăn cản, điều này thật đúng là mất hết mặt mũi.
- Có chúng ta ở đây, ngươi tốt hơn là thu lại cuồng vọng đi!
mấy người thanh âm trầm xuống, quát lớn.
- Hóa Long Bí Cảnh giỏi lắm sao?
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, bức đi nhanh tới phía trước.
- Giết hắn!
Cơ Huệ tóc tai bù xù, quả thật sắp bị tức điên lên rồi.
Mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh bảo hộ ở phía sau bà ta, nếu như vậy mà còn bị giết, bọn họ đều vứt hết mặt mũi.
“Ầm!” nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đột nhiên, Diệp Phàm bộc phát ra một cổ dao động kinh khủng, các dị tượng Hỗn Độn Chủng Thanh Liên, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên đồng thời thi triển ra, đẩy lui các trưởng lão ra ngoài.
-Sát!
Diệp Phàm đoạt lấy một cây trường mâu màu vàng, đâm thẳng về phía trước, không ai có thể tranh phong, tốc độ đột phá tới cực hạn.
“Phốc!”
hắn lập tức xuyên thủng thân thể Cơ Huệ, hoàn toàn không ai có thể ngăn cản được phong mang tuyệt thế dũng mãnh vô song của hắn.
“Ầm!”
Toàn thân Diệp Phàm phát ra hào quang vạn trượng, quang hoa màu vàng giống như thần diễm thiêu đốt hừng hực, hắn giống như một Chiến Thần thượng cổ khiến người ta không kiềm nổi sợ run.
- Ngươi... Buông bà ta ra!
Các trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh đều vọt lại đây.
Cơ Huệ cùng chưa chết, giãy giụa trên mũi mâu màu vàng, muốn vùng thoát.
Diệp Phàm rất nhanh bước ra, phóng đi về hướng cửa thành, khi còn cách xa mấy trăm trượng, hắn đột nhiên ném cây trường mâu màu vàng. Trường mâu hóa thành một luồng hào quang vàng ánh, mang theo Cơ Huệ xuyên qua không gian bay đi.
“Phốc!”
Trường mâu như một tia chớp màu vàng, lập tức ghim vào trên lầu thành, không ngừng run rẩy, Cơ Huệ như bị đóng đỉnh trên đó...
Trường mâu màu vàng giống như một tia chớp, kim quang chói mắt, xé không gian, mang theo Cơ Huệ ghim trên lầu cửa thành. Bà ta ngửa mặt lên trời thét gào, máu tươi tuôn chảy, nhưng khó có thể nhúc nhích chút nào.
Thân mâu nhẹ nhàng rung động, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra ánh sáng lạnh chấn nhiếp tâm hồn mọi người, giống như binh khí tuyệt thế của Chiến Thần buông xuống thế gian, không thể lay chuyển.
Máu tươi tuôn chảy rơi xuống mặt đất, tiếng vang cũng không lớn, nhưng làm khiếp đảm lòng người, ai nấy trông thấy mà líu lưỡi, trong lòng sợ hãi.
Thời gian dường như ngưng đọng lại, yên tĩnh tới cực điểm, chỉ có tiếng “tốc tốc” của máu loang rơi xuống mặt đất. Cả một thành trì rộng lớn như vậy lại hóa thành một cảnh tĩnh mịch, mỗi người đều như ngừng lại hô hấp.
ở giờ khắc này, trong lòng mọi người đều phát lạnh cả người, cơn lạnh theo xương chìm sâu vào thân thể, tất cả đều bị trấn áp.
Diệp Phàm dùng lực vô song, đứng ở ngoài mấy trăm trượng, ném Chiến Mâu màu vàng, xé hư không cách xa hơn một ngàn thước, đóng đinh nhân vật lớp người già của Cơ tộc trên lầu cửa thành, quả thật khiến cho người ta sợ hãi.
- Điều này... quả thật là đáng sợ!
- Chiến lực của Thánh thể quả nhiên khủng bố, ngay cả cường giả Hóa Long Bí Cảnh cũng không có thể ngăn lại, mặc cho hắn tới lui như vào chỗ không người, xuyên thủng thân mình cường giả đồng tộc.
- Thế nhân đều nói Thánh thể đã chết từ lúc ba tháng trước, nhưng không ngờ hắn lại còn sống xuất hiện, người trong thiên hạ đều đã đoán sai, không biết hắn còn có thể sống bao lâu?
-o0o-