Giấc mơ áo cưới Chương 2


Chương 2
Ngạc nhiên

Cộc…cộc…cộc. 


Tiếng Tuấn Dũng từ trong vọng ra:

- Mời vào.

Vĩ Nam đẩy cửa:

- Chào ngài Can Jun Hee.

Tuấn Dũng có vẻ ngạc nhiên:

- Ồ, ông trợ! Hôm nay sao tự nhiên gọi cái tên ấy của tôi ra vậy? Nhưng có vẻ không hay lắm đâu. Gọi tôi là Tuấn Dũng đi, tôi thích cái tên Tuấn Dũng hơn.

- Vâng, nếu tổng giám đốc cho phép.

- Lại nữa. Tôi không thích 3 từ tổng giám đốc của ông. Tôi chỉ muốn ông coi tôi là một bạn của ông.



Vĩ Nam cúi đầu:

- Tôi…

- Còn tôi gì nữa. Hãy lại đây ngồi đi, chúng ta cùng nói chuyện.

Đợi cho Vĩ Nam an vị, Tuấn Dũng mới đến sau lưng Vĩ Nam.

- Lúc đầu khi mới nhận chức vụ Ở công ty này, mọi người cứ gọi tôi là "tổng giám đốc Can, tổng giám đốc Can", tôi chẳng thích tí nào cả. Nhưng suy nghĩ lại, với vai trò của tôi như vậy, tôi đành chịu. Trừ phi, tôi không còn là tổng giám đốc, sống một cuộc đời bình thường thì có lẽ mọi người sẽ buông tha cái tên ấy cho tôi.

- Tổng giám đốc! Ông muốn rời bỏ công ty này à? Đó là tâm huyết của ba ông kia mà.

- Tôi không biết nữa, tôi chỉ biết hiện giờ trong người tôi mang hai dòng máu. Và tôi phải làm tròn trách nhiệm của một người con. Bầu trời Seoul, khung cảnh nhộn nhịp người xe đã quá nhàm chán đối với tôi rồi. Còn bầu trời Việt Nam, tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi nghe nói Việt Nam rất là đẹp.

Vĩ Nam ngập ngừng:

- Ông về Việt Nam ư?

- Phải. Tôi phải làm trong lời hứa với mẹ tôi lúc bà nhắm mắt. Về thăm quê hương Việt Nam mà tôi chưa một lần biết đến nó. Vĩ Nam này! Vì vậy tôi mới nhờ đến ông đấy.

Vĩ Nam chỉ vào ngực mình:

- Đến tôi?

Tuẫn Dũng gật đầu:

- Phải. Ông cũng khá rành về Việt Nam mà phải không?

- Tôi…Nói rành thì không đúng. Những lúc đến Việt Nam khảo sát thị trường, tôi có nhờ một người bạn hướng dẫn…

- Vậy thì tốt rồi.

- Tổng giám đố! Ông muốn về Việt Nam thật sao?

- Chẳng lẽ tôi nói đùa?

- Vậy Can Jun Ho, con trai ông có đi không?

- Dĩ nhiên là có. Thằng bé rất thích nói tiếng Việt. Ở nhà, Tuấn Hải thường hay nói tiếng Việt với tôi.

- Vậy còn bà tổng?

Nhắc đến Lam Tiên, Tuấn Dũng sầm nét mặt:

- Cô ấy đi hay không thì mặc kệ cô ấy. Tôi và Tuấn Hải về được rồi. Không có Lam Tiên, tôi cũng có thể thuê người chăm sóc Tuấn Hải được mà. Cực nữa thì tôi sẽ bảo Giao Nguyệt cùng đi theo. Mọi việc tôi đã sắp xếp, vé máy bay cũng đã đặt, không ai có thể làm thay đổi ý định của tôi.

- Tổng giám đốc à! Công ty đã vắng mặt ông thì không thể vắng mặt Giao Nguyệt. Cho nên cô ấy không thể đi theo. Hay là vầy, tôi gọi điện về Việt Nam, nhờ bạn tôi tìm giúp một người trông coi Tuấn Hải giúp ông. Ông nghĩ sao?

- Phải là một người biết yêu thương trẻ đấy.

- Tôi biết rồi.

- Còn nữa, ông nhờ bạn ông tìm giúp1 căn biệt thự, vì tôi không muốn ở khách sạn.

- Vâng.

Tuấn Dũng vỗ vai Vĩ Nam:

- Cám ơn ông nhiều.

Vĩ Nam nhắc:

- Chúng ta là bạn bè mà.

- Ồ…

Cả hai bật cười vui vẻ.

Vĩ Nam rất mến mộ Ông tổng giám đốc trẻ này. Ông ta không hách, không kiêu căng, không tự phụ như các tay giám đốc khác. Mà trái lại ông ta rất hoà đồng, dù rằng ông ta rất giỏi.

Theo Tuấn Dũng bao nhiêu năm nay, Vĩ Nam biết khá rõ về con người ấy. Tuy đoà hoa nhưng rất có trách nhiệm. Cuộc hôn nhân giữa Tuấn Dũng và Lam Tiên là cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng Tuấn Dũng vẫn làm tròn nghĩa vụ một người chồng. Kể từ khi Tuấn Hải chào đời, anh rất thương vợ và con. Ngoài thời gian ở công ty, Tuấn Dũng luôn dành hết thời gian còn lại để ở bên vợ và con.

Những tưởng rằng anh là người đàn ông hạnh phúc nhất. Có ai ngờ đâu, Lam Tiên không bằng lòng với những cái mình hiện có, cô đã ra ngoài và quan hệ nhăng nhít với Thạch Lân, người bạn thân nhất của chồng mình.

Cũng may, những bí mật này chỉ có mình Vĩ Nam phát hiện. Nếu như để Tuấn Dũng biết thì sẽ như thế nào đây? Anh đau khổ và có lẽ sẽ phá tan tất cả vì bị vợ cắm sừng.

Vĩ Nam thật không hiểu nổi Lam Tiên, có một người chồng như Tuấn Dũng mà còn đòi hỏi gì nữa. Cuộc tình vụng trộm này sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi.

Chuyến về Việt Nam này, Lam Tiên nhất định không đi, để thừa cô hội dung dăng dung dẻ với người tình. Thật là không hiểu nổi phụ nữ.

Chợt Vĩ Nam hỏi Tuấn Dũng:

- Lam Tiên không đi với ông về Việt Nam thật sao?

Tuấn Dũng nhún vai:

- Cô ấy không muốn đi, tôi cũng không ép. Làm việc trong sự miễn cưỡng thật là không hay, phải không?

- Thế ông không sợ…

- Sự phản bội của Lam Tiên? Dù ở bên tôi, cô ấy vẫn có thể phản bội được, không cần phải đợi đến lúc tôi đi xạ Vĩ Nam! Nếu như một người không yêu mình nữa thì giữ chân họ để làm gì? Lam Tiên không còn muốn ở bên tôi thì tôi sẵn sang trả tự do cho cô ấy. Như thế, tôi sẽ dễ thở hơn, vì cuộc hôn nhân của chúng tôi không tình yêu mà.

- Ông đã có đối tượng mới?

Tuẫn Dũng cười:

- Không.

- Ông nghĩ gì về Nguyệt Thu?

- Chẳng nghĩ gì cả, ngoài vai trò hai người anh trai đối với em gái.

- Mà Nguyệt Thu có nghĩ như ông không?

- Tôi biết, cũng tại tôi không rõ ràng trong quan hệ. Nhưng tôi đã đánh tiếng trước với anh của Nguyệt Thu, hy vọng cô ấy sẽ hiểu tôi.

Vĩ Nam rùn vai:

- Đàn bà sao nhiều chuyện phiền phức và rắc rối. Cũng may tôi chưa vướng vào mối tình nào. Nếu không, xảy ra nhiều chuyện, tôi cũng không biết phải làm sao.

Tuấn Dũng trêu:

- Nhìn tướng ông là biết luỵ tình rồi.

Khuôn mặt Vĩ Nam méo xệch:

- Chơi bạn đừng chơi sát ván chứ.

- Tôi chỉ đùa thôi, ông cũng giận tôi sao?

- Ồ! Nếu giận ông tôi đã bỏ đi ngay rồi.

Tuấn Dũng bá vai Vĩ Nam"

- Tối nay đi uống rượu với tôi.

- OK.

Tiếng Giao Nguyệt lảnh lót:

- Tổng giám đốc, có người mang tên Thạch Lân muốn gặp ông.

- Mời ông ấy vào đây.

Vĩ Nam đứng lên:

- Tôi xin phép về phòng mình, nếu không, sẽ có người nói tôi mượn giờ công đi tán dóc.

- Tôi không nói thì thôi ai dám nói chứ.

Vĩ Nam cúi đầu:

- Chào ông.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, hai người đối diện nhau, đôi mắt nhìn nhau không chớp.

Theo phép lịch sự, Vĩ Nam cúi đầu chào rồi đi thẳng. Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, Thạch Lân hỏi ngay:

- Tên nào vậy, Tuấn Dũng?

- À, là Vĩ Nam, trợ lý đắc lực của tôi.

Tuẫn Dũng chìa tay:

- Cậu ngồi đi. Lâu quá mới gặp lại.

Thạch Lân vẫn không quên:

- Nhìn tên này, tôi không thấy thích thế nào. Hình như hắn hơi bép xép.

Tuẫn Dũng nhíu mày:

- Cậu nói ai?

- Thì tên trợ lý của cậu.

Tuấn Dũng bật cười:

- Mới gặp có lần đầu mà cậu đã có ác cảm với người ta rồi sao? Vĩ Nam không như cậu nghĩ đâu, cậu ấy giỏi lắm đấy.

- Hừ! Nhìn điệu bộ là tôi biết hay nịnh nọt rồi.

Tuấn Dũng lắc đầu, anh khoát tay:

- Thôi bỏ qua vấn đề đó đi. Hôm nay cậu đến thăm tôi, hay đến để phê bình trợ lý của tôi đây?

- Dĩ nhiên là đến thăm cậu rồi.

- Vậy cậu uống gì?

- Gì cũng được.

Trao lon Pepsi cho bạn, Tuấn Dũng hỏi thăm:

- Lúc này cậu làm gì và ở đâu? Sao không liên lạc với tôi?

Thạch Lân ngả người ra salon:

- Cũng vẫn là nghề cũ, giong ruổi khắp nơi. Tôi mới từ London trở về Seoul này gần nửa tháng nay.

- Vậy mà không đến thăm tôi.

- Thông cảm đi. Tôi bận khác nhiều việc. Nhưng tôi đến, cậu có rảnh để tiếp tôi không? Trong khi hiện giờ cậu là một người quá ư là thành đạt. Tôi muốn đến gặp cậu cũng thấy ngại.

Tuấn Dũng chau mày:

- Cậu nói vậy mà nghe được sao? Làm bạn bao nhiêu năm nay, thật tình cậu không hiểu tôi chút nào. Không phải chúng ta đã từng nói, dù sau này có ra sao, thành công hay thất bại chúng ta vẫn là bạn của nhau mà.

- Cậu đang nói thật lòng mình chứ?

- Vậy cậu nghĩ tôi đang nói dối cậu ư?

Thạch Lân xua tay:

- Ồ! Không, không. Tôi không có ý đó.

- Tốt. Tôi tin cậu cũng như cậu tin tôi.

Thạch Lân cười, nhưng Tuấn Dũng nào thấy nụ cười ngượng ngập ấy. Anh tin tưởng bạn mình, mà anh có biết bạn đâu thật lòng với anh.

Thạch Lân rời chỗ ngồi, anh đến bên cửa sổ:

- Tôi nghe nói công ty rất phát triển và cậu là một tổng giám đốc tài ba.

Tuấn Dũng cũng rời chỗ đến bên bạn:

- Cậu nghe ai nói vậy?

- Thì là báo chí?

- Rồi cậu cũng tin?

- Tin chứ, nhưng báo chí chỉ là một phần thôi, một phần là ở sự nhận xét của tôi.

Tuấn Dũng vỗ vai bạn:

- Cậu vẫn không thay đổi đấy Thạch Lân ạ.

- Nhưng đúng chứ?

Tuấn Dũng lấp lửng:

- Đúng thì sao còn không đúng thì sao?

- Chắc chắn đúng chứ không là không đúng.

- Cho là vậy đi, nhưng nó đâu quan trọng bằng tình bạn.

- Tôi không nghĩ vậy. Sự nghiệp là quan trọng hơn tất cả. Kế đến là gia đình.

- Tôi thì khác. Tình bạn và gia đình là yếu tố để tôi thành công. À! Nhắc tôi mới nhớ, cậu đã lập gia đinh chưa?

- Vẫn chưa.

Tuấn Dũng tròn mắt:

- Định tôn thờ chủ nghĩa độc thân sao?

- Không hẳn. Tại chưa tìm được đối tượng.

- Nghe nói lúc trước cậu có yêu một người. Nhưng người ấy đã sang ngang phải không?

- Thông tin của cậu khá chính xác đấy.

- Tại sao yêu mà cậu không bày tỏ?

- Sao cậu biết là không? Tại gia đình cô ấy ép cô ấy kết hôn với một người mà cô ấy không hề yêu.

- Cậu không có can đảm nhìn người cậu yêu làm đám cưới với kẻ khác nên cậu bỏ sang London phải không? Rồi cậu quên được không?

- Chẳng những không quên mà còn nhớ cô ấy da diết.

- Và cậu quyết định về đây hoàn toàn là vì cô ấy?

- Phải.

- Không định chen chân vào, để kéo cô ấy về với mình chứ?

- Tôi cũng không biết nữa.

- Nghe tôi khuyên đây, Thạch Lân. Những điều cậu không muốn cũng đã xảy ra. Nếu cậu yêu thật lòng thì đừng để cô gái ấy phải khó xử. Hãy cố quên đi để tìm tình yêu mới. Biết đâu người cậu yêu đang happy bên chồng thì sao.

- Đúng. Cô ấy rất hạnh phúc, chồng cô ấy là một người đàn ông tốt, lại có một đứa con trai nữa. Tôi…thật tình tôi không biết phải làm sao.

- Cậu không muốn nhìn cô ấy đau khổ chứ?

- Không. Nhưng tôi không muốn làm sao khác hơn, trái tim tôi luôn thôi thúc đi gặp cô ấy.

Tuấn Dũng thở dài:

- Tôi thì có lẽ không bất hạnh giống như cậu, nhưng tôi không dám nói rằng mình hạnh phúc. Nghe lời gia đình cưới một người vợ mà mình không hề yêu. Tôi và Lam Tiên sống với nhau trong tình nghĩa vợ chồng. Tôi tròn bổn phận làm chồng, làm cha, cô ấy làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ thế thôi. Ngày tháng cứ thế trôi quạ Tuấn Hải bây giờ đã được 5 tuổi. Tôi không biết có nên lấy đó làm hạnh phúc gia đình hay không. Tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của cô ấy, và cô ấy cũng không bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi. hai người sống với nhau trong một gia đình y như chồng hờ vợ tạm. Rồi công việc nhiều quá, tôi không quan tâm đến suy nghĩ của Lam Tiên. Nhưng mấy lúc gần đây, cô ấy thay đổi thấy rõ, thường không bằng lòng với ý kiến của tôi. Và tôi cũng chưa tìm được nguyên nhân. Phải chăng Lam Tiên đã tìm được phần linh hồn còn lại của cô ấy.

- Thế cậu nghĩ thử xem, cậu đã đưa ra vấn đề gì đã Lam Tiên không hài lòng. Chẳng hạn như việc trở lại Việt Nam cùng cậu.

Tuấn Dũng ngạc nhiên:

- Việc này tôi chưa cho ai biết, tại sao cậu mới trở về Seoul lại có tin tức thật chính xác vậy?

Thạch Lân lúng túng:

- Tôi…

Anh tránh nhìn ánh mắt của Tuấn Dũng:

- Không nói giấu gì cậu, cách đây hai ngày tôi có gặp Lam Tiên vợ cậu. Cô ấy buồn bã cho tôi biết, cô ấy không muốn trở về Việt Nam chút nào.

Tuấn Dũng mím môi:

- Nếu Lam Tiên không thích thì tôi không ép cô ấy. Tôi và con trai tôi đi cũng được.

- Lam Tiên có vẻ yếu đuối, nhưng một khi cô ấy không thích thì khó lòng mà lay chuyển.

Tuấn Dũng nghi ngờ:

- Hình như cậu có vẻ hiểu vợ tôi hơn tôi.

Thạch Lân xởi lởi:

- Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý.

- Hình như một số thay đổi trong cậu mà tôi chưa kịp hiểu đấy, Thạch Lân.

- Cậu chỉ khéo đùa.

Điện Thoại di động của Thạch Lân reo, anh hấp tấp bấm nút:

- Xin lỗi cậu, tôi nghe điện thoại.

- Cứ tự nhiên.

Tuấn Dũng lịch sự trở về ghế ngồi, nhưng anh không quên liếc chừng quan sát Thạch Lân. Người bạn năm xưa của anh bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, lại còn có cái gì đó mờ mờ ám ám.

Riêng Thạch Lân, anh nghe máy mà đôi mắt vẫn không quên liếc trộm Tuấn Dũng.

- Alô.

Tiêng Lam Tiên vang lên:

- Thạch Lân! Anh đang ở đâu vậy?

- À! Anh đang ở chỗ một người bạn. Có gì không em?

- Anh lái xe lại trước cửa ngân hàng đón em đi.

- Nhưng…Anh đang bận. Em có thể đón taxi…

- Không. Anh phải đến. Anh không đến, em không về.

- Được rồi, được rồi. Ở đó chờ anh đi.

Thạch Lân tắt máy, anh nhìn bạn ngập ngừng:

- Tuấn Dũng…

Tuấn Dũng giơ tay:

- Cậu có hẹn phải không? Vậy thì đi đi, tôi không muốn cậu là người thất hứa đâu.

Thạch Lân tươi cười:

- Hôm khác tôi sẽ tìm cậu. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.

- Xin chào. Tôi không thể tiễn.

Thạch Lân vừa khuất ở cửa phòng, Tuấn Dũng nhìn đồng hồ rồi bấm máy gọi Vĩ Nam ngay.

Lam Tiên ngồi xuống bên chồng:

- Tuấn Dũng! Anh đồng ý cho em ở lại Seoul hả?

Tuấn Dũng nhả thuốc:

- Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy?

Lam Tiên có vẻ lúng túng:

- Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà.

- Thế em bắt đầu làm thầy bói đoán mò từ bao giờ vậy?

- Thì em vẫn thường đoán như thế kia mà.

- Nhưng hôm nay lại khác. Hình như em biết được, mọi suy nghĩ ý định và việc làm của anh?

Lam Tiên ôm cánh tay Tuấn Dũng:

- Vì em là vợ nên phải hiểu chồng.

- Hiểu chồng?

Tuấn Dũng nhếch môi:

- Nếu em hiểu anh như em nói thì em đâu chống lại việc về thăm Việt Nam với anh và con.

- Em…Nói đi nói lại, anh vẫn không bỏ ý định đấy à?

- Không. Em biết tính anh đã quyết định việc gì thì khó mà thay đổi.

Lam Tiên dằn dỗi:

- Việt Nam có gì mà anh phải mê đến như vậy?

- Vì Việt Nam là quê hương của mẹ anh. Anh sinh ra có hai dòng máu Việt - Hàn. Và quê hương Việt Nam trong trái tim anh vẫn luôn in dấu, dù anh chưa một lần đặt chân đến Việt Nam.

- Anh thật là khó hiểu, địa vị và cuộc sống hoàn hảo ở đây không muốn, lại muốn đi tìm cái bận rộn cho mình.

Không nhìn vợ, Tuấn Dũng cười:

- Em vừa mới nói hiểu anh đây mà, Lam Tiên. Sao bây giờ lại nói là khó hiểu. Thật ra em chưa bao giờ hiểu anh cả Lam Tiên à.

- Em…

- Đừng cố gắng để gạt chính mình. Anh nói ra, em đừng giận. Em chưa bao giờ làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ cả. Với anh, anh không đòi hỏi gì ở em, vì anh tự biết anh cũng như em thôi. Còn Tuấn Hải, nó cũng là con của em mà, từ lúc sinh nó ra, em không một ngày săn sóc nó, cứ giao hẳn cho bà vú, và đôi khi bực bội chuyện gì lại đem nó ra để trút giận. Lam Tiên! Tuấn Hải còn nhỏ, nó không biết gì đâu, em làm như vậy càng ngày nó càng sợ hãi em và anh cũng không muốn con trai nghĩ sai về em.

- Dù muốn hay không, nó cũng đã nghĩ rồi, có bao giờ nó coi em là mẹ nó đâu. Nó chỉ biết bà vú và anh thôi. Em nghĩ anh dạy con cũng hay đấy.

Tuấn Dũng nổi giận:

- Em nói vậy mà nghe được à? Tại ai mà Tuấn Hải trở nên như vậy? Tuy cuộc hôn nhân của chúng ta xảy ra không tình yêu, nhưng anh có bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu. Anh vẫn tròn trách nhiệm bổn phận làm chồng và làm cha mà.

- Chính vì anh không có lỗi nên tôi thấy mình đang sống trong địa ngục. Anh không yêu tôi và tôi không yêu anh, vậy sao không trả tự do cho nhau đi.

Tuấn Dũng nhổm dậy:

- Em vừa nói gì?

- Thì anh đã nghe rõ rồi. Tôi không thể sống trong ngôi nhà mà tôi không có chút tình cảm.

- Còn Tuấn Hải là con của em kia mà…

- Tôi đã không coi nó là con từ lâu rồi, nhắc đến nó chỉ thêm phiền phức. Anh là một người cha tốt, anh có thể nuôi nó, hay tìm thêm cho nó một người mẹ khác thì tốt hơn. Tôi thấy Nguyệt Thu yêu anh lắm đấy.

- Em…em thay đổi đến nỗi tôi không hiểu nổi luôn đó Lam Tiên. Có bao giờ em nói chuyện với tôi như thế đâu?

- Hôm nay thì khác rồi. Tôi không còn là Lam Tiên an phận với vai trò bà tổng nữa. Anh không yêu tôi, tại sao lại giữ tôi bên cạnh làm gì? Hay để bảo toàn danh dự cho dòng họ Can? Rằng tổng giám đốc Can Jun Hee có một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Ha…ha…ha! Tất cả mọi người đều lầm, bề ngoài nó rất đẹp như vậy còn bên trong thì mục nát hết rồi. Ha…ha…ha.

Tuấn Dũng nghiến răng:

- Cô im đi. Tôi rất tiếc đã nghĩ khác cho cộ Lam Tiêm! Cô tưởng cô làm vậy để kích động tôi trả tự do cho cô à? Đừng ở đó mà nằm mợ Tôi sẽ không cho cô toại nguyện với những việc làm mờ ám của cô đâu.

Lam Tiên thôi cười:

- Anh muốn gì?

- Đơn giản thôi, để chính mắt ông tổng quản trị thấy được việc làm tồi tệ của con gái mình, xem chiếc ghế của ông ấy còn giữ vững được hay không? Nói thật nha, Lam Tiên. Tôi không bao giờ tiếc khi để mất một người vợ như cô đâu.

Lam Tiên lắp bắp:

- Anh đã biết được những gì?

Tuấn Dũng nhún vai:

- Cũng không nhiều lắm, đủ để cho ông tổng quản trị phải lung lay chiếc ghế.

- Anh…anh đúng là đồ tiểu nhân.

- Tiểu nhân? Cô nói cũng gần đúng.

- Tuấn Dũng này tiểu nhân nên tổng quản trị mới gả con gái chọ Rồi con gái ông ta phản bội, Tuấn Dũng này cũng trở thành kẻ tiểu nhân. Ha…ha…hạ Cô gán ghép cho tôi cái tên khá haỵ Nhưng cô nghe cho rõ đây, Lam Tiên. Hãy dẹp bỏ giấc mơ tự do với người tình của cô đi.

Lam Tiên rũ xuống như người bại trận. Cô không ngờ việc làm vô cùng cẩn thận của cô mà Tuấn Dũng cũng biết. Anh không phải là người đàn ông vũ phu, nhưng chỉ cần anh giữ cô lại bên mình, tiền hành kế hoạch, không đả động gì đến thì cũng đủ để cô chết trong buồn tẻ và cô đơn.

Bây giờ muốn cương cũng không xong, sẽ ảnh hưởng đến ba cô, một đời nuôi con lo lắng vì con, nay con gái mình mang tiếng ngoại tình. Lam Tiên không dám tưởng tượng nổi lúc biết tin ba cô sẽ ra sao.

Cách duy nhất hiện giờ là đấu dịu và chờ cơ hội thôi. Cô tin chắc Tuấn Dũng lòng không cứng như sắt thép đâu.

- Tuấn Dũng à! Em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với gia đình anh đừng nên quá căng thẳng. Tại trong cuộc sống gia đình, em không tìm được tình yêu nơi anh và con, nên em mới uất ức lên như vậy thôi. Làm bà tổng sung sướng không muốn, ai lại đi làm người tình để trốn chui trốn nhủi.

Tuấn Dũng nhìn vợ, anh không biết trong cái đầu có sạn kia đang nghĩ gì. Nhưng đừng hòng qua mặt được anh.

Ba mươi mấy tuổi đầu, kinh nghiệm thương trường, tình trườn anh không thiếu. Bộ mặt cáo già càng thảm hại thì càng nguy hiểm. Nhưng anh muốn biết Lam Tiên định giở trò gì đây?

- Anh cũng đâu muốn. Tại em buộc anh mà.

- Thế thì xin lỗi vậy.

Tuấn Dũng nắm tay vợ:

- Vợ chồng chung sống bao năm nay, chúng ta đừng làm kẻ xa lạ nữa. Hãy cùng nhau lo cho con em nhé.

Lam Tiên ngả lên vai chồng:

- Có người chồng tốt như anh mà em không biết, quả là điều ngu ngốc.

Tuấn Dũng nắm nay tay vợ:

- Mà em ngốc thật chứ bộ.

Miệng thì vui vẻ cười nói, nhưng bên trong hai người đều có suy nghĩ khác nhau. Cả hai quá sành sỏi trogn việc tìm ra phương kế đối với nhau.

Thấy chồng im lặng, Lam Tiên hỏi:

- Anh đang nghĩ gì vậy?

Tuấn Dũng nhướng mày:

- Phải chi em đổi ý, cùng đi với anh và con về Việt Nam thì hay biết mấy.

Lam Tiên phụng phịu:

- Đừng có ép em, có được không? Em chẳng thích đi Việt Nam tí nào cả.

- Được rồi, không ép thì không ép nhưng em không đi, ai chăm sóc cho con đây?

- Anh cho bà vú theo vậy?

- Bà vú đã già rồi, đi xa không hay lắm. Với lại, vú đâu rành TV.

Lam Tiên đề nghị:

- Hay là Giao Nguyệt đi với anh.

Tuấn Dũng lắc đầu:

- Càng không được. Anh đã đi thì Giao Nguyệt phải ở lại. Công ty không thể không có người điều hành.

Lam Tiên thắc mắc:

- Anh định đi bao lâu mà phải phân công việc dữ vậy?

- Anh chưa quyết định là bao lâu. Nhưng chuyến đi lần này là để anh khảo sát thị trường cho nên thời gian không hạn định, bao giờ xong thì về.

- Vậy nếu như anh tin tưởng, em sẽ giúp anh trong thời gian vắng mặt ở công ty.

Tuấn Dũng vờ ngạc nhiên:

- Thật sao? Em mà làm được gì?

- Lúc trước em đã từng làm thư ký cho anh chứ bộ.

Tuấn Dũng bẹo má Lam Tiên:

- Cám ơn em, nhưng anh chỉ yêu cầu em ở nhà nghỉ cho khoẻ là được rồi. Mọi việc ở công ty đã có người khác lo.

- Anh không tin em?

- Không phải. Anh chỉ sợ em mệt thôi.

- Vậy còn việc ai sẽ chăm sóc cho Tuấn Hải?

- Cái đó anh tự lo được.

Tuấn Dũng đỡ vợ đứng dậy:

- Cũng khá khuya rồi, em vào phòng nghỉ trước đi. Anh sang phòng con chút.

Tuấn Dũng rời Lam Tiên, anh muốn lượm giọng khi nghe những lời nói mà từ trước tới giờ anh chưa nghe ở miệng vợ mình.

Ôi! Thật là miệng lưỡi đàn bà, hèn gì đàn ông chết vì những lời nói ngọt ngào kia cũng phải.

Đẩy cửa phòng con trai, Tuấn Dũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tuấn Hải vẫn còn thức và bà vú đang dỗ dành.

Vừa thấy anh, Tuấn Hải ào đến, khuôn mặt mếu máo:

- Ba!

Tuấn Dũng cúi xuống bế cậu bé:

- Nào, con trai! Có gì từ từ nói ba nghe chứ đừng khóc nhè như vậy, xấu lắm.

Vú Huyền rời chỗ mình đang ngồi:

- Thưa ông chủ, lúc nãy cậu chủ xuống lầu…tôi…tôi không cản kịp.

Tuấn Hải híc híc:

- Ba! Sao ba mẹ cãi nhau hoài vậy? Có phải vì con không ngoan không?

Đặt con xuống giường, Tuấn Dũng lắc đầu:

- Không phải.

- Vậy sao…

Tuấn Dũng quay sang vú Huyền:

- Vú về phòng mình đi, để tôi dỗ Tuấn Hải ngủ cho.

- Nhưng mà ông chủ…

- Đêm nay tôi ngủ lại đây với Tuấn Hải, vú không cần bận tâm.

Cậu bé vỗ tay:

- Hoan hô bạ Vú ơi! Vú đi ngủ đi, chúc vú ngủ ngon.

- Chúc ông chủ, chúc cậu chủ ngủ ngon.

Vú Huyền vừa khuất, Tuấn Dũng bẹo má con:

- Nào, có thắc mắc gì cứ hỏi ba.

Cậu bé nhõng nhẽo:

- Ba ơi! Từ nay về sau ba qua đây ngủ với con luôn nhạ Con thích ba dỗ ngủ và nghe ba kể chuyện.

- Thế còn vú Huyền?

- Vú ấy kể chuyện không hay bằng bạ Với lại, vú ấy già rồi, con muốn cho vú ngủ sớm một tí.

- Còn ba không già sao?

Cậu bé lắc đầu:

- Ba chưa có già đâu, ba còn trẻ và đẹp trai lắm.

Tuấn Dũng bật cười:

- Khỉ con!

Cậu bé níu tay nằn nì:

- Ba ơi! Ba hứa là ngủ với con hoài nha

- Ba…công việc của ba rất nhiều, đi về khuya lắm.

- Sao ba không nhờ chú Vĩ Nam giúp bả Con nghe nói làm nhiều có hại đến sức khoẻ đó.

Tuấn Dũng cảm động:

- Con ngoan. Hay là để ba nói với mẹ qua ngủ với con.

Cậu bé giãy nảy:

- Con không chịu, con chỉ thích ngủ với ba thôi.

- Sao vậy?

- Mẹ lúc nào cũng đánh con, la hét con làm con sợ lắm.

Cậu bé giận dỗi quay mặt vào trong:

- Nếu ba không thích ngủ với con thì con cũng không ép ba đâu. Con ngủ một mình được rồi.

Tuấn Dũng chuồi người nằm xuống bên con:

- Thôi được rồi, ba hứa sẽ ngủ với con. Nhưng con phải nghe lời bạ Nếu tối ba có về trễ thì con cứ ngủ trước đừng thức đợi ba.

- Dạ.

Cậu bé chợt hỏi:

- Ba 2bd ơi, lúc còn nhỏ như con, ba có ngoan không?

- Dĩ nhiên rồi, ngoan hơn con nhiều nữa là.

- Vậy bà nội có đánh ba như mẹ đánh con bây giờ không?

- Không. Bà nội rất thương ba.

- Thế sao mẹ không thương con. Con ngoan nhất nhà mà mẹ vẫn đánh con. Có khi vú Huyền can mà mẹ cũng đánh luôn cả vú Huyền. Mới hôm qua đây, mẹ xô vú Huyền xuống sàn nhà làm vú bị bầm taỵ Đau lắm đó ba, nhưng vú không dám khóc. Con nói để con về méc ba, vú không cho, vú sợ mẹ sẽ gây với bạ

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19838


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận