Giấc mơ áo cưới Chương 5


Chương 5
Người ngoài cuộc

hương thì thương bạn, nhưng Vũ Hằng chẳng biết làm sao để giúp bạn, vì Tuyết Hoa luôn bảo vệ ý mình. Hy vọng một ngày nào đó thần tình yêu sẽ gõ cửa trái tim cô. 


Thượng Tuấn nhìn Vũ Hằng:

- Sao đang nói chuyện với em mà chị im lặng vậy? Nghĩ gì à?

Vũ Hằng thở dài:

- Chị nghĩ đến Tuyết Hoa.

- Chị hai em?

- Ừ!

- Nhỏ ấy không bao giờ dịu dàng với đàn ông cả, lại vô cùng lạnh lùng. Có phải trong tim nó còn hận Thiên Bình không?



- Chị hai em không còn hận còn giận nữa. Lòng chị đã tha thứ cho những người làm chị buồn và phản bội chị.

- Tuyết Hoa nói à?

- Phải. Hận, giận làm cho con người không được thanh thản và vui vẻ.

- Thế tại sao Tuyết Hoa vẫn không chấp nhận ai đến với mình?

- Có lẽ chị hai sợ bị chi phối tình cảm dành cho tụi em.

- Đúng là suy nghĩ của Tuyết Hoa cố chấp và bướng bỉnh. Cô ấy có bạn trai, hai người đồng chia sẻ có phải tốt hơn không.

- Tụi em có tâm sự với chị 2, đừng vì tụi em mà quên đi mơ ước, hạnh phúc của mình.

Thượng Tuấn vui vẻ:

- Mấy lúc gần đây, chị hai em thay đổi nhiều lắm, có lẽ là nhờ một ông chủ tốt.

- Ông chủ? Em có gặp mặt ông ấy chưa?

- Dạ rồi. Tuy bề ngoài ông ý có vẻ lạnh lùng nhưng sống rất tình cảm, đối xử với chị em em rất tốt.

- Chị em của em?

Vũ Hằng tò mò:

- Bộ Ông ấy có đến đây à?

- Tuần rồi ông chủ và cậu con trai có đến đây mời chị em đi dùng cơm.

- Ồ! Chị thật bất ngờ nghe. Rồi chị hai em có đồng ý không?

- Ban đầu thì không. Nhưng vì thương Tuấn Hải, chị hai em gật đầu.

- Con trai ông chủ tên Tuấn Hải à?

- Vâng.

- Còn ông ấy?

- Họ Khang, tên Tuấn Dũng. Ngoài ra còn có một người trợ lý tên Vĩ Nam.

- Chị biết, anh Vĩ Nam là bạn của anh chị.

Thượng Tuấn tựa cửa:

- Chị biết không? Em ước mình được như ông Khang làm chủ tịch một công ty lớn rất nổi tiếng. Chị Hằng này! Nếu chị gặp ông Khang chị sẽ thích liền. Ông ấy rất đẹp trai, lại có phong độ của một người đàn ông. Sang Việt Nam không biết làm bao nhiêu cô gái Việt ngẩn ngơ.

- Nhưng ông ấy đã có gia đình?

- Thì đã sao? Con trai ông Khang rất dễ thương. Nếu không chấp nhận quá khứ của nhau thì đâu thật yêu nhau.

Vũ Hằng nháy mắt:

- Coi bộ em rành quá?

- Đó là anh Phi Ngữ chỉ cho em thôi.

- Sao lại có Phi Ngữ trong này?

- Chị về mà hỏi anh ấy.

Thượng Tuấn quay vào trong:

- Chị có muốn chờ chị hai em không?

- Tuyết Hoa đi đâu?

- Chị hai đưa Tuấn Hải đi ăn kem rồi, chắc sắp về.

- Cha! Cô giáo kiêm luôn bảo mẫu à.

- Chị hai rất thương Tuấn Hải, vì có mối tương đồng không còn mẹ.

- Nhưng Tuấn Hải còn ba.

- Ngoài công việc làm ăn, ông Khang đâu có thời gian chăm sóc Tuấn Hải. Cậu bé ở đây với chị em em thương lắm. Những người thiếu vắng tình thương dễ gần gũi với nhau lắm chị à?

- Chị biết. Tuyết Hoa thì có trái tim thương người rồi, nhưng không có trái tim yêu.

- Chị uống nước nhé?

- Ừ. Nói chuyện với em chị cũng thấy khát.

Nhận ly nước lọc từ tay Thượng Tuấn, Vũ Hằng hỏi:

- Có mình em ở nhà à? Còn Thượng Tâm và Thượng Thành đâu?

- Chúng nó đi nhà sách.

Nghe tiếng cười nói lao xao trước cửa, Thượng Tuấn đứng dậy:

- Chắc chị hai em về đấy.

Cánh cửa chưa kịp mở thì…

- Cậu Tuấn ơi! Con có mua kem cho cậu nè.

Thượng Tuấn cúi xuống nhấc bổng Tuấn Hải:

- Sao, kem có ngon không?

- Dạ ngon lắm. Cô Nguyên ơi! Kem con để dành cho cậu Tuấn đâu?

Tuyết Hoa trao bịch xốp cho cậu bé:

- Đây này. Em có biết ngồi ăn mà cứ nhắc cô giáo mua kem cho cậu Tuấn, cậu Tâm, cậu Thành đó.

Cô lắc đầu:

- Xem ra Tuấn Hải thương ba anh em trai nhiều hơn chị rồi.

Cậu bé phản đối:

- Không phải. Con thương cô Nguyên nhất nhất.

Thượng Tuấn cười:

- Đó, chị nghe chưa, lúc nào cũng cô Nguyên, cô Nguyên. Thế còn ba mẹ con để đâu?

- Con thương cô Nguyên cũng giống như thương bạ Còn mẹ…

Cậu bé ngập ngừng:

- Mẹ không thương con nên con không thương mẹ.

Tuyết Hoa lắp bắp:

- Mẹ của con?

Tuấn Hải ôm chầm lấy Tuyết Hoa:

- Mẹ cứ đánh con hoài, mẹ không thương con như cộ Mẹ cũng không cho con ăn, mẹ cũng không tắm cho con…ngày nào mẹ cũng gây cãi với ba…híc…híc…cô Nguyên ơi! Con chỉ thương cô và ba thôi, con không thương mẹ đâu.

Tuyết Hoa ôm Tuấn Hải vào lòng:

- Nín đi con, cô thương con mà.

- Cô hứa đừng bỏ con một mình nha?

- Ừm.

Thì ra gia đình ông ấy không được hạnh phúc. Hèn gì không có mẹ Tuấn Hải về Việt Nam.

Là một người quá hoàn hảo như Tuấn Dũng, một đứa con ngoan như Tuấn Hải, mà người đàn bà kia vẫn chưa bằng lòng với cái hiện tại mình đang có. Thật không hiểu nổi phụ nữ ngày nay nghĩ gì nữa.

Tuyết Hoa lau nước mắt cho cậu bé:

- Con có muốn ngủ một chút không?

Cậu bé vòi vĩnh:

- Nhưng cô Nguyên phải dỗ con ngủ.

Thượng Tuấn khều chị:

- Chị Vũ Hằng đến chờ chị lâu lắm rồi.

Tuyết Hoa sáng mắt:

- Vậy hả?

Cô vuốt tóc Tuấn Hải:

- Con vào phòng chú Tuấn dỗ con ngủ, cô đang có khách. Ngoan, cô cưng nhé.

- Dạ.

Tuyết Hoa quay sang em trai:

- Giúp chị.

- Yên tâm. Tuấn Hải rất thích những câu chuyện cổ tích của em.

Anh quay sang Tuấn Hải:

- Ta đi nào cậu bé.

Lúc ngang qua chỗ Vũ Hằng, Thượng Tuấn ngừng lại bảo Tuấn Hải:

- Con chào cô Hằng đi.

Tuấn Hải ngoan ngoãn:

- Dạ, con chào cô.

Vũ Hằng tươi cười:

- Ngoan. Con tên Tuấn Hải phải không?

- Dạ.

- Con vừa đi đâu về đó?

- Cô Nguyên đưa con đi ăn kem.

- Rồi cô Nguyên đâu?

- Cô con sắp vô tới rồi.

Thượng Tuấn nắm tay cậu bé:

- Chị Ở chơi, em đưa Tuấn Hải lên phòng.

Vừa lúc Tuyết Hoa vào tới:

- Ê! Chờ tao lâu chưa?

- Gần một thế kỷ.

- Lâu lắm mày không thèm ghé tao, tao còn chưa trách bày đặt giận hờn nữa hả?

- Tao không ghé thì mày tự do và có thời gian hơn. Nè, hai mẹ con đi chơi về có vui không?

- Mày đang nói cái gì vậy?

- Thì mày đã nghe.

Tuyết Hoa bóp cổ bạn:

- Mày có muốn tao giết mày không con quỷ? Ăn nói bậy bã, lỡ ai nghe hay ông Dũng nghe được tao có nước chết.

- Ai thì tao không biết. Nhưng ông Dũng mà nghe, tao đảm bảo ông ý mừng không hết. Hiện tại mày là cô giáo của con ông ta, biêt đâu sau này thằng bé ấy gọi mày bằng mẹ thì sao?

- Điên khùng! Mày làm như trong tiểu thuyết hay phim không bằng.

- Đâu cần trong tiểu thuyết hay phim, ngoài đời cũng có vậy.

- Ai? Mày chỉ xem.

- Thì mày chứ còn ai. Tình thương của mày dành cho Tuấn Hải giống như tình thương mẹ cho con.

- Mày…

- Tao nói đúng quá phải không? Tuy ông Dũng có gia đình và có một đứa con trai, nhưng ông ấy là người đàn ông tốt nhất. Mày mà bỏ lỡ cô hội này thì thiệt là uổng đó.

Tuyết Hoa mím môi:

- Mày đến đây thăm tao hay chọc giận tao đây Vũ Hằng?

- Dĩ nhiên là thăm mày rồi.

- Vậy thì đừng làm tao không vui.

- Nhưng tao chỉ muốn nhìn thấy mày hạnh phúc.

- Và mày nên nhớ rõ. Hạnh phúc của tao không phụ thuộc vào ai cả, càng không liên quan gì đến ông Tuấn Dũng.

Vũ Hằng ôm vai bạn:

- Tuấn Dũng, tên đẹp quá. Thượng Nguyên! Tao chỉ nhắc cho mày nhớ, hiện tại hai cha con Tuấn Hải đang cần mày, họ không thể thiếu mày, Tuấn Hải xa mày, cậu bé không chịu, và cha của cậu bé cũng thế thôi. Tao biết mày không nỡ xa Tuấn Hải đâu.

- Vũ Hằng…

- Hiện tại mày chưa có cảm tình gì đặc biệt với Tuấn Dũng, nhưng ai biết được sau này…Đừng nên từ chối khi con tim mày muốn.

Tuyết Hoa thở ra:

- Thú thật tao rất nể phục con người của Tuấn Dũng. Nhưng không vì thế mà tao có tình cảm với ông tạ Tao thương Tuấn Hải vì cậu bé bất hạnh không được mẹ yêu thương thôi. Mày có biết mẹ Tuấn Hải vẫn ở Hàn Quốc không?

- Không phải hai người đã chia tay nhau rồi sao?

- Mày làm ơn trước khi nói gì phải tìm hiểu cho kỹ, đừng để rắc rối xảy ra. Tao rất sợ bị nói là quyến rũ chồng người ta lắm.

- Tao chưa gặp Tuấn Dũng, chỉ nghe Vĩ Nam nói, tao cũng hình dung được ông ta lịch thiệp như thế nào rồi. Nếu quả thật ông ta chưa chia tay với vợ thì hy vọng mày đừng để cho vẻ lịch thiệp ấy làm chao đảo.

Tuyết Hoa lườm dài:

- Cũng may mà chưa gặp ông ta sớm, nếu không, mày đã tương tư rồi thì tội cho người yêu mày, Tuấn Dũng rất giống Cha In Ryo.

- Chu choa! một người đàn ông lý tưởng.

- Như thế mà gia đình không được hạnh phúc, Tuấn Hải có mẹ mà như không có mẹ.

- Là sao?

Bằng một giọng trầm trầm, Tuyết Hoa kể lại cho Vũ Hằng nghe những gì mà cô biết.

- Tuấn Dũng và Vĩ Nam cũng không bao giờ nói với tao về vấn đề ấy. Qua mấy tháng dạy Tuấn Hải, cậu bé không hề nhắc đến mẹ. Tao đã nghi ngờ rồi nhưng không dám hỏi. Mãi cho đến hôm nay, Tuấn Hải ôm tao khóc, bảo đừng rời xa nó. Vũ Hằng! Tuấn Hải rơi vào hoàn cảnh như vậy, tao phải làm sao đây? Với vai trò cô giáo tao không thể làm gì khác hơn ngoài việc dạy dỗ, động viên cậu bé thôi. Chứ nếu cần tình thương của một người mẹ, tao không thể làm được.

- Nghe mày nói tao cũng đã hiều phần nào khó khăn của Tuấn Dũng rồi. Ông ta cưới vợ, một cuộc hôn nhân không tình yêu, cả hai đều cố gắng để cho gia đình hoàn chỉnh, nhưng càng cố gắng càng thấy tồn tại nhiều vấn đề, rồi cuối cùng đứa con nhận lấy hậu quả.

Tuyết Hoa thắc mắc:

- Tình yêu vẫn có thể đến sau hôn nhân mà. Tại sao hai người…

- một trong hai người đã có người yêu.

- Thế mày nghĩ là ai?

- Có lẽ vợ Tuấn Dũng. Và đứa con không muốn ra đời làm bà ta cảm thấy khó chịu.

(truyện in thiếu hai trang 155 và 156)

- Chuyện rất ư đơn giản mà mày không hiểu. Từ trước đến giờ mày vẫn thường là đứa thông minh nhất mà.

- Đừng kê tao nữa. Tao thật sự không hiểu mà.

- Thế thì tao cũng không ích kỷ làm chị Họ không chia tay nhau là vì muốn bảo về danh dự và quyền thế của mình đấy. Thử nghĩ xem, hai dòng họ đều là ông chủ của những tập đoàn lớn, hôn nhân của họ đã từng được mọi người ngưỡng mộ, nay phải đưa đơn ly dị vì không hạnh phúc thì tiếng tăm của họ như thế nào đây? Giới báo chí họ hya trừu tượng hoá lắm. Nếu chuyện ông tổng giám đốc Can Jun Hee để cho mọi người biết thì đúng là scandal.

- Như vậy họ phải khổ sở khi sống chung suốt cuộc đời sao?

- Cái đó còn tùy thuộc vào Tuấn Dũng, xem ông ta có thể đạp lên dư luận không? Or trái tim ông ta quyết định giao cho một người nào đó.

- Còn Tuấn Hải?

- Chẳng có liên quan gì. Bởi vì trong lòng nó đâu có người thương yêu nó bằng mày.

- Nói gì thì nói, mày vẫn không quên kéo tao vào cuộc.

- Ừ. Tao lúc nào cũng muốn mày có niềm vui mà.

- Niềm vui hay nỗi khổ tâm đây? Nhưng thôi, chúng ta đừng đoán mò nữa. Chuyện của người ta cứ mặc kệ người ta đi.

Vũ Hằng trêu ghẹo:

- Mày có mặc kệ được không, hay đêm về phải suy nghĩ?

- Tao có suy nghĩ thật đó. Nhưng là cuộc sống hiện tại và tương lai của tao kìa.

Vũ Hằng hạ giọng:

- Vì tình người cũng nên quan tâm đến nhau một chút. Nghe anh hai tao nói, ông chủ Tuấn Dũng của mày thường uống bia và ngồi trầm tư một mình.

Tuyết Hoa nhíu mày:

- Có chuyện đó nữa à? Ở nhà ông ta vui vẻ đùa giỡn với Tuấn Hải mà.

- Mày nghĩ ông ta có thể để mày thấy nỗi buồn của ông ta sao?

- Được rồi, tao sẽ để ý ông ta giùm mày.

Vũ Hằng la lên:

- Sao lại giùm tao?

- Thì mày…

- Con khờ ạ! Quan tâm đến nhau như những người bạn thông thường, mà mày nghĩ lệch đi đâu vậy?

Tuyết Hoa khúc khích:

- Mày cũng biết sợ nữa sao? Vậy tao tưởng…

- Tưởng tượng con khỉ!

Vũ Hằng đứng dậy:

- Tao phải về đây.

- Ê! Lâu lâu mới đến chơi. Ở lại ăn cơm với tao đi.

- Khi khác nhé, chiều nay tao có hẹn.

- Nè…Hãy suy nghĩ những gì tao đã nói với mày. Byẹ Ngày mai gặp lại ở giảng đường.

- Vũ Hằng!

Tuyết Hoa khoanh tay nhìn theo, cô lẩm bẩm. Mày là người bạn tốt nhất của tao đó, Vũ Hằng. Không có mày, có lẽ tao không cười được đâu. Và cũng không có mày, có lẽ tao vẫn chưa biết tao đã từng quan tâm đến Tuấn Dũng. Như thế thì đúng hay sai?

Nếu như cô lỡ yêu Tuấn Dũng thật thì ông ta sẽ phản ứng ra sao? Còn Tuấn Hải nữa.

Tuyết Hoa bần thần ngồi xuống ghế. Phải làm sao để khống chế trái tim mình, không cho suy nghĩ nhiều đến Tuấn Dũng. Mà ai không nghĩ, tại sao phải nghĩ về ông ta?

- Chị 2!

Tuấn Hảiượng Tuấn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Vũ Hằng về rồi hả chị?

- Ừm. Tuấn Hải ngủ chưa?

- Rồi. Cậu bé rất ngoan chị ạ. Thấy mà thương cho cậu bé quá, tuổi thơ đã không được nhận tình thương của mẹ.

Tuyết Hoa chép miệng:

- Nghĩ lại, chị em mình tuy bất hạnh nhưng còn hạnh phúc hơn Tuấn Hải nhiều, phải không? Tuổi thơ sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Còn Tuấn Hải thì tình thương của cha cũng không thể nào bù đắp được thiết vắng sự yêu thương của mẹ. Chĩ nghĩ, chị sẽ cố gắng để Tuấn Hải vui vẻ và hạnh phúc.

- Em nghĩ cũng giống như chị. Trên đời này không có gì sánh được bằng tình yêu thương nhân loại.

Tuyết Hoa mỉm cười:

- Các em của chị thật sự đã khôn lớn hết rồi.

- Chị 2! Ngoài cha mẹ ra, chị là người chúng em kính yêu nhất. Chị đã không ngại khó khăn để lo lắng cho chúng em. Em…

- Định khóc thật à?

- Khóc vì thương chị cũng không sao mà.

- Thượng Tuấn! Hãy để nước mắt rơi cho đúng nghĩa, chứ đừng bao giờ khóc bâng quơ nhé. Và trong lúc yếu đuối nhất cũng đừng để cho mọi người thấy. Hãy luôn dũng cảm để vượt lên số phận. Đời chẳng có gì đáng để ta phải luỵ vì nó.

- Chị 2! Cứng rắn như chị, đàn ông đều phải sợ hết đó.

- Những người sợ chị là những người không phải đàn ông. Chị có gì phải đáng sợ đâu.

- Cũng phải. Chị em xinh đẹp và hiền như thế này.

- Em muốn nói gì nữa đây?

- Ồ! Không. Em chỉ khen chị.

- Lắm lời.

- Chị 2! Chị Vũ Hằng có người yêu rồi đó.

Tuyết Hoa ngạc nhiên:

- Sao em biết?

- Chẳng những biết, mà còn biết rất rõ nữa kìa. Bạn trai của chị Vũ Hằng là chú của học trò của em.

Tuyết Hoa buột miệng:

- Phi Ngữ?

- Phải.

- Sao chị không nghe nói?

- hai bên gia đình đã công nhận, cả thế giới đều biết, chỉ mìn chị là không biết thôi.

- Hèn gì…lúc này Vũ Hằng khang khác và thường chọc ghẹo chị. Cái con nhỏ này…

Thượng Tuấn triết lý:

- Tình yêu lúc nào cũng làm con người tươi trẻ cả.

- Em có vẻ rành quá?

- Tại em thấy chị Vũ Hằng…

- Em thấy hay em đang ở vào tâm trạng đó?

Thượng Tuấn mắc cỡ:

- Chị 2…

- Em làm gì mà đỏ mặt thế kiả Phải chăng đã yêu rồ?

- Em…Chị 2! Chị đừng giận. Sợ chị không bằng lòng nên em không dám nói.

- Em thiệt là…chị đâu cấm cản các em vấn đề đó, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học của mình là được.

- Em biết rồi. Cám ơn chị 2.

- Hôm nào đưa bạn em về đây chơi, để chúng ta cùng làm quen nhau.

- Dạ. Em xin phép vào phòng với Tuấn Hải nghe chị 2?

Niềm vui của em trai làm Tuyết Hoa vui lây và cô chợt nghĩ đến mình, cảm giác cô đơn dường như xâm chiếm tâm hồn. Hạnh phúc đâu quá xa vời với cô, nhưng tại cô chưa chấp nhận đó thôi.

Nêm xong món cuối cùng trên bếp, Tuyết Hoa hỏi Tuấn Hải đang ngồi xếp hình gần đó:

- Tuấn Hải! Con có biết số điện thoại cầm tay của ba không?

Cậu bé lắc đầu:

- Dạ không. Nhưng của chú Vĩ Nam thì con có ghi.

- Vậy thì được rồi. Con gọi cho chú Vĩ Nam xong nói chuyện với ba.

Tuấn Hải thơ ngây:

- Tại sao phải nói chuyện với ba khi ba đang làm việc?

Nhìn đồng hồ, Tuyết Hoa thúc:

- Con đừng hỏi lung tung. Gọi nhanh đi.

- Nhưng tự nhiên gọi, con biết nói gì đây?

- Ờ, thì nhắn ba với chú Vĩ Nam về nhà ăn cơm, không cần phải ăn cơm ngoài.

- Cô nấu cho ba con hả?

- Ừm.

Tuấn Hải vui mừng:

- Hay quá! Ba không cần phải than nữa rồi.

Tuyết Hoa thắc mắc:

- Tại sao phải than?

- Vì ba ăn cơm ngoài không quen. Từ hôm về Việt Nam tới giờ, chú Vĩ Nam nói ba sụt 3kg rồi đấy.

- Thế sao không cho cô biết?

- Vì ba sợ phiền cô.

Tuyết Hoa lẩm bẩm:

- Đến khi bệnh còn phiền hơn.

Cô khoát tay:

- Thôi. Con lên gọi điện đi, để cô chuẩn bị dọn cơm.

Tuấn Hải dạ rất ngoan rồi chạy lên phòng khách. Rất nhanh cậu bé trở xuống với cái điện thoại và quyển sổ trên taỵ Tuấn Hải đến gần Tuyết Hoa rụt rè…

- Cô Nguyên!

Tuyết Hoa hỏi nhưng không quay lại:

- Con gọi xong chưa?

- Dạ, con bấm hoài nhưng không được.

- Đưa đây cô xem.

Tuyết Hoa cầm lấy điện thoại:

- Con đọc số cho cô đi.

- 091223…

Sau một hồi tít nhỏ thì đã có người nghe. Tuyết Hoa trao máy cho Tuấn Hải:

- Con nói chuyện đi.

Cậu bé áp máy vào tai:

- Alô, chú Vĩ Nam phải không? Cho con nói chuyện với ba đi.

- Ừm. Cháu chờ máy nghe.

- Dạ.

- Con gọi cho ba có việc gì không Tuấn Hải?

Không trả lời câu hỏi của Tuấn Dũng mà Tuấn Hải hỏi lại:

- Đã hết giờ làm việc chưa vậy ba?

- Rồi. Ba và chú Vĩ Nam đang trên đường tới nhà.

Cậu bé cuống quít:

- Ba ơi đừng đi ăn cơm nhạ Về nhà đi.

Tuấn Dũng lo lắng:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Dạ không. Cô Nguyên nấu cơm, bảo con gọi ba với chú Vĩ Nam về ăn

Tuấn Dũng thở phào:

- Vậy mà làm ba hết hồn. Chiều nay con không ở nhà cô Nguyên sao?

- Cô Nguyên đang ở nhà mình và đang chuẩn bị thức ăn. Ba và chú Nam về nhanh nghe.

- Ừ.

Tuấn Hải nhấn vào nút ngắt và để máy lên bàn Tuyết Hoa hỏi ngay:

- Ba nói sao?

- Ok. Mười phút nữa ba có mặt ngay.

Tuyết Hoa nhíu mày:

- Ok? Con học từ đó ở đâu vậy?

- Dạ không, là ba con nói. Cô Nguyên có cần con phụ gì không?

Cậu bé hít hít mũi:

- Ngửi mùi thơm, bao tử con nó kêu rồi nè.

Tuyết Hoa cười:

- Chờ ba chút thôi, hay là con giúp cô lấy đá bỏ vào ly đi.

- Dạ.

2 cô cháu lăng xăng, cuối cùng cũng hoàn chỉnh một bàn ăn. Tuấn Hải khen:

- Hấp dẫn ghê cô ơi.

Cậu bé hôn nhanh vào má Tuyết Hoa.

- Cô đã làm cho con nghiền các món ăn cô nấu rồi đó.

- Miễn đừng nghiền cô là được.

Vĩ Nam xuất hiện với khuôn mặt tươi vui. Tuấn Hải chạy đến:

- Ba con đâu chú.

- Ba đây.

Trên người Tuấn Dũng vẫn còn mặc nguyên bộ đồ vests. Anh ôm con trai vào lòng:

- Ở nhà ngoan chứ?

- Dạ. Rất ngoan.

- Ba có nên nghi ngờ không đây?

- Nếu không tin, ba cứ hỏi cô Nguyên.

Tuyết Hoa đứng lên:

- Tuấn Hải không biết nói dối đâu thưa ông. Là cha nên tin vào con mình chứ.

Tuấn Hải gật đầu:

- Cô Nguyên nói đúng. Ba phải tin ở con.

- Ừm. Ba tin.

- Vậy ba và chú Nam đi thay bộ đồ nóng nực này đi, rồi xuống dùng cơm. Con và cô Nguyên chờ khá lâu rồi đấy.

2 người đàn ông vừa quay lưng đi thì Tuyết Hoa bẹo má cậu bé:

- Con tập nói chuyện kiểu người lớn từ hồi nào vậy?

- Cậu Thành dạy con đó. Cậu ấy nói con gần 4 tuổi rồi phải tập dần theo kiểu người lớn. Có những việc cũng phải tự làm, không thể nhờ người khác mãi được.

Tuyết Hoa vuốt tóc cậu bé:

- Chuyện trở thành người lớn của con còn lâu lắm. Bây giờ cô chỉ yêu cầu con học, ăn, ngủ, ngoan, biết nghe lời, đừng làm ba giận là được rồi.

- Con thương ba lắm. Con chưa bao giờ làm ba buồn cả.

- Cô biết, con là một đứa trẻ rất ngoan.

- Cô ơi! Cậu Tuấn, cậu Tâm, cậu Thành có ngoan không cô?

- Ngoan.

- Vậy những người ngoan cô đều thương phải không?

- Ừ.

- Thế ba con ngoan, cô có thương không?

- Cái này…

Cậu bé ôm cánh tay Tuyết Hoa:

- Cô ơi! Cô nói đi.

- Cô…

- Ba con ngoan lắm và là một người tốt nữa. Ba thường nhắc nhở con phải yêu thương và tôn trọng cô, không được làm cho cô buồn. Ba còn dặn phải quan tâm đến cô, thấy cô không được khỏe thì báo cho ba biết ngay để ba đưa cô đi bác sĩ. Ba con đáng được thương mà, phải không cô?

Nhìn đôi mắt trong sáng của Tuấn Hải, Tuyết Hoa không nỡ làm cậu bé buồn nên cô đành gật đầu:

- Ừ.

Cậu bé nhảy lên:

- Hoan hô, để con nói ba ngoan nhiều cho cô thương nhiều.

Tuyết Hoa hoảng hồn:

- Tuấn Hải! Con đừng la lớn mà.

Đúng lúc ấy, Tuấn Dũng và Vĩ Nam bước vào phòng ăn. Tuấn Hải reo lên:

- Ba ơi! Con nói ba nghe cái này nè.

Tuyết Hoa cuống quít, cô vội nghiêm mặt:

- Tuấn Hải! Đừng làm rộn, đến giờ cơm rồi.

Cậu bé nhìn khuôn mặt Tuyết Hoa rồi tiu nghỉu:

- Dạ.

- Dạ sao còn đứng đó? Không mời ba với chú vào bàn đi.

- Con mời ba, mời chú Vĩ Nam.

Tuyết Hoa đặt cậu bé ngồi xuống cái ghế kế bên mình:

- Con ngồi đây với cộ Nhớ trong bữa ăn không ăn nói lung tung.

Nhìn Tuyết Hoa chăm sóc Tuấn Hải như một người mẹ, vừa làm ra vẻ như một bà cụ, Tuấn Dũng suýt bật cười nhưng anh cố ngăn lại. Không khéo chuyện không vui sẽ xảy ra, vì Tuyết Hoa vốn rất tự ái.

 
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19841


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận