Giấc mơ áo cưới Chương 7


Chương 7
Đại hội cổ đông

- Thưa tổng giám đốc. 


- Ông cứ nói.

- Ngày mai là đại hội cổ đông.

- Thì sao.

- Tôi muốn nhắc…

Tuấn Dũng khoát tay:

- Điều đó ông không cần phải lo cho tôi. Ngày mai ông đến đúng giờ là được rồi, nhắc nhở Giao Nguyệt không được chậm trễ đó.

- Vâng. Nhưng…

Tuấn Dũng ngẩng lên:

- Ông hôm nay kỳ lạ đó Vĩ Nam. Nói không đầu không đuôi cứ ấp a ấp úng. Sao không thẳng thắn đỉ Làm việc với tôi bấy lâu nay mà ông chưa hiểu tính tôi sao?



Vĩ Nam hít một hơi:

- Trong cuộc họp cổ đông ngày mai có mặt ba vợ Ông, ông Lam Điền.

Tuấn Dũng chụp vai Vĩ Nam:

- Ông nghe tin này ở đâu?

- Giám đốc công ty Hải Dương nói chuyện với tổng giám đốc công ty thương mại Seoul và tôi đã vô tình nghe được. Là tin chính xác đó thưa ông. Giám đốc công ty Hải Dương còn cho biết, ông Lam Điền đang có ý định kéo hai cổ đông mới về với mình, nếu như…

Tuấn Dũng nắm chặt hai tay vào nhau:

- Lôi kéo, muốn hất cẳng tôi à? Không dễ dàng vậy đâu.

- Vậy ông sẽ làm gì?

- Tôi trở về đây là để giải quyết mọi chuyện. Vậy mà họ muốn chơi tôi một ván bài mới. Lam Tiên phản bội tôi, bạn thân của tôi phản bội tôi và cả ba vợ tôi cũng muốn thâu gom để đẩy tôi ra ngoài thì dù tôi không thích chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Á nhưng tôi vẫn muốn có nó. Con hổ muốn ngủ lại chọc con hổ thức, đúng là không lường trước hậu quả.

- Tổng giám đốc à! Nhưng mà ai sẽ giúp ông đây? Trong khi hiện tại ông Lam Điền còn có Thạch Lân nữa.

- Thạch Lân, thêm hai cổ đông nữa tôi cũng không ngán. Ông hãy mau bán hết cổ phiếu ở Thuỵ Sĩ và ngân hàng London cho tôi.

- Như thế chúng ta sẽ lỗ nặng đó.

- Tôi không cần biết, chiều nay tôi muốn có nó, không cần phải thêm ý kiến gì.

- Vâng.

Tuấn Dũng mím chặt môi:

- Nếu người ta muốn đoạn tuyệt chấm dứt tình nghĩa thì tôi còn lưu luyến nhân nhượng làm gì nữa. Thật là uổng công ba mẹ tôi lúc còn sống luôn coi trọng ông tạ Bây giờ…thật ở đời không ai biết được chữ ngờ.

Tuấn Dũng buông người xuống ghế:

- Tôi không yêu Lam Tiên nhưng tôi vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tôi chưa bao giờ có lỗi với cô ấy. Tại sao cô ấy lại phản bội tôi chứ? Còn Thạch Lân nữa, bạn thân của tôi lại quan hệ với vợ tôi. Vĩ Nam! Ông biểu tôi phải làm gì đây?

- Tổng giám đốc! Xin ông hãy bình tĩnh.

- Lúc này tôi bình tĩnh nhất đấy. Chính mắt mình nhìn thấy vợ mình và người đàn ông kia, còn đau đớn nào hơn.

Vĩ Nam ngập ngừng:

- Có điều này, không biết ông có muốn nghe không?

- Tôi đang chờ.

- Phu nhân và Thạch Lân lúc trước là người yêu của nhau.

Tuấn Dũng cười trong cay đắng:

- Thì ra là vậy. Hèn gì cô ấy luôn viện ra lý do để được ở lại Seoul, không phải vì công việc mà vì người tình của mình. Tôi đúng là một thằng ngốc nên mới không nhận ra điều đó.

- Tổng giám đốc! Lúc Thạch Lân quay về Hàn Quốc, tôi đã từng thấy phu nhân và anh ta cặp nhau đi vào nhà hàng và dạo phố.

- Sao lúc đó ông không nói?

- Tôi sợ…

- Gia đình tôi có chuyện chứ gì? Hừ! Bấy lâu nay có hạnh phúc đâu mà giữ, chỉ là những thứ giả tạo thôi.

Tuấn Dũng lắc vai Vĩ Nam:

- Ông nói đi, Lam Tiên yêu Thạch Lân, tại sao lại chấp nhận lấy tôi?

- Rất dễ hiểu, vì ông Lam Điền đang làm kinh tế. Bây giờ ông ta làm được Phó chủ tịch hội đông quản trị. Thêm ông bà tổng giám đốc đã mất thì ông ta muốn trở mặt lúc nào mà không được.

- Hoá ra ông ta kinh doanh hạnh phúc của con mình à? Thế ông ta đang có sự giúp đỡ của Thạch Lân.

- Xem ra ông ta muốn thẳng tay với ông rồi đấy.

Tuấn Dũng đập tay xuống bàn:

- Hừ! Tôi sẽ chờ xem ông ta giở trò gì?

- Không cần phải chờ ông ta hành động. Vì ông ta nghĩ chắc chắn ông sẽ thua nên đã đưa nước cờ Lam Tiên ly dị với ông để lấy Thạch Lân, khi ông ta nắm trọn trong tay chức chủ tịch hội đông quản trị tập đoàn Nam Á.

- Nằm mơ đi.

- Chứ ông ta đâu biết ông có tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Sĩ và Anh.

Tuấn Dũng nhếch môi:

- Lam Điền, tôi để ước mơ của ông thành sự thật đâu. Ông đã không tình nghĩa thì tôi nể gì phải nghĩ. Rồi đây con gái ông sẽ sống trong ân hận và nhục nhã vì đã phản bội tôi.

- Ông định xử cô Lam Tiên ra sao?

- Chỉ cần tài khoản về kịp, chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Á thuộc về tôi thì tôi không cần phải sự xự gì hết. Tự cô ấy ý thức được rời xa tôi thôi.

- Việc ông Lam Điền không ngờ tới là chính ông đã hại con gái mình.

- Mấy năm tình nghĩa vợ chồng thế mà Lam Tiên vẫn không nghĩ. Tôi thấy tiếc cho cô ấy quá. Vĩ Nam này! Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa ông nhớ đừng để tờ báo nào đăng việc của Lam Tiên đã làm nghe.

- Ông thật là…chưa biết thằng hay thua mà đã nghĩ đến việc tha thứ cho người khác rồi. Trái tim nhân hậu và bao dung, ông có khác gì Tuyết Hoa luôn nghĩ cho người mà không cần người đáp lại.

Tuấn Dũng mơ màng:

- Ở gần Tuyết Hoa, tôi không cảm thấy có áp lực, mà lại rất thích thúc khi chọc giận được cô bé. Mấy ngày nay tôi lúc nào cũng nhớ đến Tuyết Hoa và Tuấn Hải. Hình như hình ảnh Tuyết Hoa đã ăn sâu vào tim óc tôi mất rồi. Mỗi khi căng thẳng hay yếu lòng buồn chán, tôi luôn nghĩ đến Tuyết Hoa, quả thật là một điều kỳ diệu, nó cho tôi thêm sức mạnh và niềm tin.

Vĩ Nam cười:

- Ông đã tìm được ½ của mình.

Tuấn Dũng than vãn:

- Nhưng tôi đã có một đời vợ và một đứa con. Tôi…không xứng đáng yêu cô ấy.

- Ông tự cho mình không xứng đáng thì càng làm cho hai người đau khổ thêm. Thôi thì liều một phen, biết đâu may rủi Tuyết Hoa cũng yêu ông. Cô ấy rất yêu thương Tuấn Hải, ông đã thấy.

- Cô ấy thương con tôi thì có liên quan gì đến tôi nào?

- Sao không liên quan chứ, Tuấn Hải chính là sợi dây đẩy hai người lại gần nhau hơn. Ông phải luôn tạo niềm tin cho chính mình.

- Quả thật, đứng trước Tuyết Hoa, tôi như một gã khờ. Phải chăng là cô ấy quá trong sáng?

- Nếu ông đã nghĩ được thì đừng để vuột mất cô ấy. Mất Lam Tiên, ông không nuối tiếc. Nhưng mất Tuyết Hoa, ông sẽ phải nuối tiếc suốt một đời.

- Dù có như thế nào tôi cũng không thể mất Tuyết Hoa.

- Phải đó, tôi luôn ủng hộ Ông vì Tuyết Hoa là bà mai của tôi mà.

Vĩ Nam, Tuấn Dũng siết chặt tay nhau, họ rơi vào im lặng vì có cùng chung một suy nghĩ.

Lam Tiên, người phụ nữ ngày xưa mà Vĩ Nam thầm ngưỡng mộ đâu rồi? Những hành động vừa qua đã làm anh thất vọng quá.

Tại sao người đàn ông Lam Tiên yêu thương không phải là Tuấn Dũng mà là Thạch Lân chứ?

Tổng giám đốc của anh có chỗ nào không tốt? Thậm chí còn hơn cả Thạch Lân nữa kìa. Hay tại con tim có lý lẽ riêng của nó, nếu thế thì…Vĩ Nam này không có gì để giải thích.

Tội nhất là Tuấn Hải, trở thành một đứa bé không mẹ.

Vĩ Nam thở dài. Tuấn Dũng đang dốc hết sức mình vào chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Á, ngày mai rồi mọi việc có trở nên đơn giản không? Khi Tuấn Dũng chỉ muốn lật ngửa con bài với Lam Điền chứ anh không mấy năng nổ với chức vụ ấy.

Nếu Tuấn Dũng đánh bại được Lam Điền thì sao đây? Anh phải ngồi vào chiếc ghế ấy, như thế thì mọi dự tính cho cuộc sống mới ở Việt Nam đành dang dở, và lần này thì anh phải hy sinh tình yêu duy nhất của mình sao? Ôi! Chuyện đời thật khó mà lường trước.

Chẳng lẽ bây giờ đi khuyên Tuấn Dũng hãy bỏ hết tất cả ở đây để sống theo lý tưởng, ước mơ và tiếng gọi con tim của mình? Đành để sự nghiệp bao năm gây dựng của ba mẹ Tuấn Dũng cho người khác muốn làm gì thì làm sao?

Không được, dù muốn dù không cũng phải sát cánh ủng hộ, giúp đỡ Tuấn Dũng, không thể để sản nghiệp họ Khang rơi vào tay Lam Điền, một con người luôn bội ước.

Cũng may là Giao Nguyệt gọi điện về gấp, nếu không thì việc gì sẽ xảy ra sau ngày đại hội cổ đông? Thật là quá tức khi Lam Điền ngày càng lộng quyền. Kinh doanh chất xám thì không bằng ai nhưng lại quá nhiều thủ đoạn. Con người như vậy khó mà có thể đứng chung. Sống không tình nghĩa, làm giàu trên thất bại của kẻ khác, thật chí đem cả hạnh phúc của con gái mình ra kinh doanh thật không còn gì diễn tả.

Người đáng trách không phải là Lam Tiên, vì cô ấy chỉ là con cờ trong tay người điều khiển. Nhưng cô lại quá nhu nhược, đành buông rơi tình yêu của mình bước chân vào địa ngục. Cô không biết làm sao để kiềm chế bản thân, hành động của một con người thiếu suy nghĩ. Để giờ đây đau khổ không những cô mà bất hạnh cho Tuấn Dũng và Tuấn Hải.

Gia đình rạn nứt, sự nghiệp bị đe doạ, dồn ép Tuấn Dũng vào con đường phải phản kháng và nếu không khôn ngoan một chút thì có lẽ sẽ mất tất cả.

Hiện giờ Tuấn Dũng là con người không yên ổn, anh đang bị cuốn theo cơn xoáy của sự bon chen và tranh giành ích lợi. Nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để đối diện và ứng phó, chứ không u mê quên cả nhân nghĩa như Lam Điền.

Chỉ mong sao Tuấn Dũng sáng suốt vượt qua để thực hiện lý tưởng riêng của mình trong một mái nhà đầy tiếng cười và niềm vui.

Ba mẹ Tuấn Dũng đã mất, nhưng mẹ anh lại là người Việt Nam chính gốc. Hy vọng việc anh xin cư ở quê hương mẹ mình chính phủ Việt Nam sẽ cho phép. Còn không nữa, anh có thể xin giấy phép đặt văn phòng đại diện công ty Nam Á ở Việt Nam. Như thế anh có thể gần gũi với Tuyết Hoa và những con người anh yêu mến. Việt Nam đâu phân biệt mà da và chủng tộc, ta có thể sống bình dị như người Việt Nam, huống gì Tuấn Dũng lai Việt và cũng là người châu á.

Với thời đại vi tính điện tử bây giờ thì Việt Nam cách Hàn Quốc không xa lắm. Đã bao người Việt Nam đến Hàn Quốc rồi đó.

Vĩ Nam tin chắc một ngày không xa, anh sẽ được hưởng lây hạnh phúc của kẻ khác và vui lây với niềm vui của kẻ khác.

Cô gái không kiêu kỳ có cái tên Tuyết Hoa làm cho Vĩ Nam nhớ mãi.

Nếu như Lam Tiên không là hạnh phúc cho cha con Tuấn Dũng, thì Tuyết Hoa, cô sẽ là người mang niềm hạnh phúc ấy đến.

Chợt Tuấn Dũng vỗ vai Vĩ Nam:

- Ông đang nghĩ gì vậy?

Vĩ Nam thành thật:

- Tôi đang nghĩ đến cô gái có tên là Tuyết Hoa.

Tuấn Dũng chau mày:

- Tuyết Hoa, ông cũng để ý cô ấy nữa sao?

- Không giấu gì ông, mới gặp tôi đã nghĩ nhiều về cô ấy. một cô gái gặp nhiều bất hạnh nhưng tâm hồn cô ấy luôn cao đẹp. Tôi biết Tuyết Hoa không bao giờ là của riêng tôi, cho nên tôi vội dẹp đi những ý nghĩ trong đầu, mà xem cô ấy như một người bạn rất thân. Ông tổng! Xin ông đừng lo lắng tôi là đối thủ của ông.

- Vĩ Nam này! Tôi xem ông là đối thủ của tôi bao giờ? Tôi cũng như ông thôi, Tuyết Hoa không bao giờ là của riêng tôi. Cô ấy chăm sóc và yêu thương Tuấn Hải đó là vì cuộc sống cô ấy phải làm việc, chứ không phải vì thương hại hoàn cảnh của tôi mà cô ấy ban bố tình thương.

- Ông tổng! Ông nghĩ Tuyết Hoa là người như vậy?

- Tôi không biết.

- Trong đôi mắt như biết nói kia, nó chứa đựng rất nhiều tình yêu thương. Tuyết Hoa yêu Tuấn Hải là xuất phát từ tình yêu thương chân thật từ lòng mình.

- Còn đối với tôi, cô ấy xem là kẻ xa lạ, lúc nào cũng xem tôi là một người chủ không hơn không kém.

- Sự thật là vậy mà. Không phải ông đang thúc Tuyết Hoa làm việc sao? Và cô ấy đã nhận đồng tiền từ tay của ông.

- Đến nước này mà ông còn nói những lời đó được sao?

- Chứ ông bảo tôi làm gì?

- Tôi…

- Nếu thật sự Ông quan tâm Tuyết Hoa thì ông nên cởi bỏ lớp trưởng giả ông chủ của mình để hoà đồng với mọi người. Đem cả trái tim và tấm lòng của mình ra để Tuyết Hoa nhìn thấy. Vì người con gái ông yêu ông có thể làm tất cả. Tuyết Hoa có trái tim đầy lòng yêu thương, tôi nghĩ cô ấy sẽ cởi mở với ông hơn.

Tuấn Dũng cúi đầu nén tiếng thở dài:

- Nhưng tôi vẫn thấy mình không xứng đáng. Tôi yêu Tuyết Hoa, tôi có thể làm tất cả để cô ấy hạnh phúc…Tôi không thể làm tổn thương cô ấy.

- Rồi ông tự chôn chặt tình yêu kia để âm thầm đau khổ? Như thế ông không phải là Tuấn Dũng rồi.

- Đau khổ? Lam Tiên, việc làm của cô ấy đã cho tôi đau khổ. Bây giờ có đau khổ thêm cũng không sao.

- Ông đem hai sự đau khổ kia ra so sánh à? Vậy có đúng không? Tuy Lam Tiên phản bội ông nhưng cô ấy không phải người ông yêu, đau khổ có thể sẽ một sớm một chiều rồi sẽ phai. Nhưng còn Tuyết Hoa, cô ấy chính là trái tim ông, ông can tâm để cô ấy chấp nhận tình cảm của kẻ khác sao? Như thế đau khổ của ông sẽ còn tăng lên gấp bội. Chi bằng…

Tuấn Dũng khoát tay:

- Nếu chúng tôi có duyên nợ với nhau, thoát khỏi nhau cũng không được. Thôi thì cứ để tự nhiên đi.

- Ông…

- Đừng nói gì thêm, bây giờ việc tôi quan tâm là cuộc họp cổ đông ngày mai. Chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị phải thuộc về tôi. Và sau đó những gì tiếp theo tôi sẽ cho ông biết.

- Tổng giám đốc! Ông ngồi vào chiếc ghế ấy, còn Tuấn Hải ở Việt Nam thì sao?

- Từng bước sẽ được ổn. Tôi không bao giờ để Tuấn Hải phải buồn.

Có tín hiệu trên bàn làm việc, Vĩ Nam nhanh nhẹn:

- Tôi đang nghe.

- Ông Vĩ Nam! Việc ông nhờ tôi đã làm xong. 3 giờ chiều nay ngân hàng Thuỵ Sĩ và ngân hàng London sẽ gọi điện sang.

- Cám ơn cộ Còn gì nữa không?

- Có cô Nguyệt Thu muốn gặp tổng giám đốc.

- Cô chờ tôi chút nhé.

Vĩ Nam quay sang Tuấn Dũng:

- Nguyệt Thu chờ ông.

- Nói với Giao Nguyệt hướng dẫn cô ấy lên văn phòng làm việc của tôi.

- Vâng.

Vĩ Nam nói vào máy:

- Hướng dẫn Nguyệt Thu lên phòng làm việc của tổng giám đốc.

- Vâng.

Tuấn Dũng xoay người trên ghế:

- Giao Nguyệt đã nói gì?

- Mọi việc coi như đã hoàn thành. Chỉ còn chờ cú điện thoại của họ thôi

Tuấn Dũng búng tay:

- Ok. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Ông căn dặn Giao Nguyệt cố gắng chờ tin tức của 4 người còn lại trong hội đồng quản trị. Việc tài khoảng chỉ là cái cớ để tôi giữ vững công ty chứ hiện tại 12 người trong hội đồng quản trị tôi đã được 3 người ủng hộ. Chỉ cần 4 người nữa thôi thì tôi có thể ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị mà tôi không cần tranh đấu.

- Vâng, 4 người kia…công ty ta phải ký hợp đồng với họ sao?

- Chẳng có gì phải ngạc nhiên, sau khi tôi nhận vai trò chủ tịch hội đồng quản trị thì ông sẽ thay thế tôi ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc đang bỏ trống cũng đang bị dòm ngó.

- Tôi…

- Tôi biết khả năng của ông sẽ làm được điều đó. Mười mấy năm cùng tôi lăn lộn trên thương trường, tôi không hiểu ông thì ai hiểu ông đây, ban quản trị họp hội đồng đại hội cổ đông. Cơ hội luôn tới với ông và tôi. Tôi sẽ chuyển tất cả tài khoản của tôi sang cho ông để ông nắm chắc chiếc ghế tổng giám đốc sau đó ông sẽ là người ủng hộ tôi trong việc tranh chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị với ông Lam Điền. Như thế không phải kế hoạch của chúng ta hoàn hảo sao?

Vĩ Nam vỗ tay:

- Ông quả thật là cao thủ, vấn đề vô cùng có lợi như vậy mà tôi không hề nghĩ ra. Phen này cái lão già Lam Điền trợn trắng mắt mà nhìn trăm muôn nghìn kế vẫn không vượt qua nổi ông. Ông ta hy sinh con gái thật là vô ích.

- Tôi thật lấy làm tiếc cho Lam Tiên, cô ấy có một người cha lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình.

- Âu đó cũng là số phận của mỗi con người. Tôi hỏi thật, ông có còn oán giận Lam Tiên không?

- Oán giận ư?

Như một đoạn phim quay lại, hôm đó Tuấn Dũng và Vĩ Nam đáp máy bay về Hàn Quốc. Đáng lẽ ra từ phi trường đến thẳng công ty nhưng không hiểu sao Tuấn Dũng đòi qua nhà thay bộ đồ khác.

Vĩ Nam cùng theo, xe ngừng trước cổng, Tuấn Dũng đề nghị Vĩ Nam vào phòng khách ngồi nghỉ một chút nếu không đến công ty sẽ không có cơ hội để nghỉ.

Vĩ Nam nghe theo, hai người song song vào phòng khách. Cũng chỉ là mấy cô bạn đến thăm thôi.

Sau đó Tuấn Dũng đi lên lầu. Cánh cửa căn phòng của hai vợ chồng được kéo ra. Tuấn Dũng trợn tròn mắt khi trên giường có Thạch Lân và Lam Tiên.

Tuấn Dũng lắp bắp:

- hai người đang làm gì vậy?

Lam Tiên cuống quýt kéo mền che thân thể không mảnh vải của mình.

- Anh Dũng.

Tuấn Dũng nắm chặt hai tay, cơn giận lẫn đau đớn của anh dồn đến tột cùng. Lúc ấy anh chỉ muốn giết chết tôi gian phu dâm phụ kia, nhưng không hiểu sao anh không làm được điều đó.

Tuấn Dũng lao ra khỏi phòng, nếu ở đây anh không nghĩ mình dằn được.

Trở xuống phòng khách, khuôn mặt Tuấn Dũng đờ đẫn và đôi mắt nảy lửa.

Vĩ Nam bật dậy:

- Ông không được khoẻ à? Ngồi xuống nghỉ đi.

Tuấn Dũng gạt tay Vĩ Nam ra hét lớn:

- Đồ phản bội!

Tiếp theo sau là những bước chân xuống lầu. Vĩ Nam đưa mắt nhìn và anh chợt hiểu ra tất cả. Lam Tiên dám làm cái việc đồi bại vậy sao? Còn Thạch Lân nữa, anh ta nghĩ gì mà lại đi quan hệ với vợ của bạn lại thêm tại ngay trong căn nhà này.

Thạch Lân từ từ bước đến bên Tuấn Dũng. Vĩ Nam đứng đó như thể phòng ngừa chuyện động tay động chân.

Nhưng Thạch Lân chưa kịp nói gì thì Tuấn Dũng đã chỉ tay ra cửa:

- Đi ngay đi.

Thạch Lân nhìn Lam Tiên rồi nhìn Tuấn Dũng.

- Xin lỗi.

Anh lao nhanh ra ngoài như để chạy trốn tội lỗi. Còn Lam Tiên thì ngồi bẹt xuống nền gạch hoa, nước mắt trào tuôn.

Tuấn Dũng ôm đầu:

- Tôi không muốn cô giải thích, vì tất cả những gì tôi thấy thì tôi không thể không tin.

Anh xách cặp đứng lên:

- Ta đi thôi Vĩ Nam.

- Ngày mai tôi muốn thấy tờ đơn ly dị của cô.

Vĩ Nam thúc nhẹ:

- Sao hả?

- Tôi phải trả lời sao với ông? Nói còn oán giận hay cảm ơn Lam Tiên? Nếu tôi chọn hai chữ "cám ơn" thì ông nghĩ gì?

Vĩ Nam lắc đầu:

- Không nghĩ gì hết.

- Tại sao?

- Ông trời đã không đặt để cho ông và Lam Tiên sống với nhau cả đời thì cũng đúng thôi. Vì ông và Lam Tiên không nợ nhau, mà nợ Tuyết Hoa và Lam Tiên.

- Nói hay lắm, tôi muốn đấm ông hết sức.

Vĩ Nam cười:

- Sự thật mất lòng nhau mà.

- hai người làm gì mà vui thế, cho tôi tham gia với.

Vĩ Nam và Tuấn Dũng đồng quay lại, Vĩ Nam chau mày:

- Cô có biết thế nào là lịch sự không? Tại sao vào phòng mà không gõ cửa?

Nguyệt Thu hất mặt:

- Sao anh biết là không? Tôi gõ muốn gẫy cả tay mà có ai nghe đâu. Cho nên tôi mới đẩy cửa vào đấy chứ.

Tuấn Dũng kéo Vĩ Nam rồi ra dấu cho Nguyệt The:

- Em ngồi đi.

- Cám ơn.

- Tìm anh có việc gì?

Vĩ Nam lẩm bẩm:

- Ngoài cái việc nhớ anh ra thì còn việc gì khác nữa.

Nguyệt Thu cũng không vừa:

- Này anh đang nói cái gì đó? Tôi đến đây với lòng chân thành vì có việc hệ trọng. Nếu không biết rõ thì làm ơn ngồi yên đi.

- Lòng chân thành, việc hệ trọng, ai mà tin cho nổi. Hôm nay tôi sẽ là người bất lịch sự, không đi đâu hết mà ở đây để học vài chiêu đeo đuổi đàn ông của cô.

Vĩ Nam ngân nga:

- Ở trên đời này chỉ có trâu đi tìm cọc, chứ nào cọc lại tìm trâu.

- Anh…Tuấn Dũng

- Đừng nghe Vĩ Nam nói nhảm. Hôm nay em tìm anh hay tìm Vĩ Nam?

- Dĩ nhiên là anh rồi.

- Thế muốn nói với anh điều gì?

Vĩ Nam nhịp nhịp chân, anh làm như không quan tâm nhưng tai anh vẫn để ý.

- Đại hội cổ đông ngày mai đã được dời lại đến đầu tuần sau.

Vĩ Nam nhỏm lên:

- Tin này ở đâu cô có?

- Tôi vô tình nghe ba tôi và tổng giám đốc công ty thương mại nói chuyện. Chẳng những việc họp đại hội cổ đông và việc họp ban quản trị để bầu ra quản trị mới cũng bị dời. Nghe đâu đó là đề nghị của hai cổ đông cũ và mấy cổ đông mới. Họ cho rằng quá gấp gáp họ không chuẩn bị được gì.

- Việc này có phải do ông Lam Điền làm không? Ai đã cho ông ta biết…

Tuấn Dũng ngả người ra ghế:

- Bất luận do ai làm tôi cũng không cần biết. Tôi đang muốn những cổ đông mới đứng về phía tôi, việc này tôi giao cho ông đó Vĩ Nam.

- Vâng.

- Còn việc dời ngày cuộc họp không ảnh hưởng gì đến chúng ta, có thời gian tôi cảm thấy thư thả hơn.

Tuấn Dũng mỉm cười với Nguyệt Thu:

- Cám ơn em về cái tin này.

- Chỉ cám ơn suông thôi sao?

- Chứ em muốn gì nào? Trong khi em không thiếu gì cả.

Nguyệt Thu nũng nịu:

- Em muốn anh mời em một bữa cơm.

- Ok. Không thành vấn đề. Vĩ Nam! Ông biết chỗ nào ngon nhất không?

- Dạ biết.

- Vậy làm phiền ông hướng dẫn chúng tôi vậy.

- Vâng, thưa ông.

Vĩ Nam xem đồng hồ:

- Sắp đến giờ nghỉ hay là chúng ta đi luôn?

- Cũng được.

Tuấn Dũng và Vĩ Nam tươi cười, còn Nguyệt Thu thì bụng thụng.

Lần nào lên kế hoạch cũng bị tên Vĩ Nam phá hỏng.

Chứ Nguyệt Thu đâu có biết Vĩ Nam và Tuấn Dũng lúc nào cũng là cặp bài trùng.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19843


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận