Tôi lặng lẽ ra về. Phía mặt bàn có chiếc dao gọt hoa quả. Tôi vứt túi xuống đất, lao ra ban công và đâm anh ta từ phía sau. Anh ta quay lại đau đớn nhìn tôi, tôi đâm anh ta – thêm một lần nữa.
Điện thoại rung lên. Không phải của tôi, của chị bên cạnh. Hết giờ làm, tôi đi ăn một mình.
Tương ớt, cà chua, mọi thứ khiến tôi nhớ tới máu trên con dao tôi đâm anh ta.
Tôi nôn ọe không thể ăn nối thứ gì.
***
Ngày thứ hai, tôi lại tìm cách ra khỏi nhà để không chạm mặt bố mẹ.
Tôi làm việc như thường ngày.
Tranh thủ tôi lướt qua facebook, có những người bạn vẫn để lại lời nhắn trên tường của anh ta, vẫn trêu đùa rủ rê qua những status cũ, có lẽ chưa ai phát hiện ra anh ta đã chết.
Tôi nhìn cái khuôn mặt của anh ta trên avatar. Anh ta đáng chết. Nhưng giá mà không phải bằng tay tôi.
Tôi tắt phụt máy tính và đi ăn.
Ngày hôm nay tôi đã khá bình tâm hơn. Có lẽ sẽ chẳng ai biết nổi chuyện gì. Nhưng tôi sẽ phải giải thích thế nào với bố mẹ khi người ta phát hiện ra xác của anh ta. Bố mẹ sẽ đoán ra tất cả. Tôi không muốn làm bố mẹ đau lòng.
Đáng nhẽ tôi không nên giết anh ta.
Chiều ngồi làm việc tôi lại tranh thủ vào facebook, bỗng dưng tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta – lần cuối cùng.
Không thể truy cập, không thể hiển thị, không thể tìm thấy.
Nói một cách khác, facebook của anh ta đã biến mất trên facebook, ai đã làm chuyện này chứ? Người nhà anh ta đã phát hiện anh ta đã chết rồi sao? Công an đang điều tra các mối quan hệ của anh ta?
Rồi tôi cũng sẽ bị sờ gáy. Có thể không, không ai liên quan tới anh ta biết gì về tôi cả. Anh ta thích giấu giếm tôi, nhưng bạn bè tôi vài người biết. Không đâu, chúng sẽ không bao giờ tố cáo tôi…
Tôi suy nghĩ trên đường về nhà và cảm thấy nguy cơ tôi bị bắt là rất thấp. Vì thực tế, không ai biết về mối quan hệ của chúng tôi cả. Nhìn bề ngoài, giữa tôi và anh ta càng không thể có mối liên kết gì.
Ai mà ngờ được sự lạnh lùng, tẻ nhạt, khinh rẻ tình cảm của anh ta lại cũng có ích. Sẽ chẳng tìm thấy gì thuộc về tôi trong căn nhà ấy. Tôi nghĩ, mình sẽ thoát tội.
***
Ngày thứ ba, tôi đã ngủ ngon một đêm từ sau cái đêm hôm ấy.
Con dao biến mất. Tôi có ý định thủ tiêu mọi thứ vào hôm nay một ngày thứ 7 đẹp trời. Rất đông người ở bờ sông để hóng mát sẽ không ai chú ý tới tôi cả.
Nhưng vì sao con dao biến mất? Chắc chắn là mẹ tôi đã lấy nó…
Tôi chạy xuống nhà tìm mẹ nhưng tầng một trống trơn.
Tôi lại chạy lên tầng lấy điện thoại.
Vì ngủ quá say tôi đá nó rơi xuống dưới gầm giường.
Cầm máy.17 cuộc gọi nhỡ từ số của Hùng.
Tôi rùng mình kinh hãi.
Tôi đã bị phát hiện, họ sẽ tìm thấy tôi mất, tôi phải chạy trốn. Tôi sẽ đi Thái ngay hôm nay, bạn thân của tôi sẽ giúp tôi.
Cũng có thể chỉ là họ muốn báo tin dữ cho tôi thôi. Ai đó trong bạn bè anh ta đã biết về tôi. Tôi phải bình tâm như đi du lịch bình thường mới được. Tôi viết thư để lại cho bố mẹ.
Tôi thu xếp quần áo vội vàng, lấy hộ chiếu, đến ngân hàng rút tiền.
Tôi đến sân bay, hai tiếng nữa mới có chuyến bay đi Bangkok, nửa tiêng nữa mới làm thủ tục.
Tôi ngồi chờ trong hoang mang.
Điện thoại lại reo lên của chị cùng công ty, tôi không nghe.
Điện thoại của cái Hà, cái My,…sao bạn bè lại gọi cho tôi liên tục?
Tôi đã bị phát hiện thật rồi. Tôi phải chạy trốn ngay bây giờ.
Nhanh lên thời gian, sao lúc này thời gian lại trôi chậm thế.
Tôi vứt chiếc điện thoại đang rung liên tục vào thùng rác. Tôi cảm giác như mình đang bị truy nã vậy.