Giống Như Là Tình Yêu Chương 4

Chương 4
Hà Nội - Chiều chủ nhật, một buổi chiều Thu vẫn còn rớt rơi cái nắng cuối hè gay gắt

Cả buổi chiều, San nằm khểnh đọc sách, mơ mộng với những câu chuyện của Marc Levy rồi miên man nhớ đến Lâm. Cô nhớ lại giây phút giữa miền rồi cười một mình hạnh phúc. Giá như, có thể quay trở lại đó thêm một lần nữa và vẫn có thể được ở bên cạnh Lâm ngọt ngào như thế. San cười một mình, đang tơ tưởng thì có chuông điện thoại.

Chẳng phải là một số điện thoại từ người lạ nào. San hơi chán nản, hình như Lâm vẫn chưa có số của cô thì phải. Giá như cuộc điện thoại này của Lâm có phải sẽ tốt lắm không. Dung, đứa bạn cùng lớp đại học qua rủ San đi mua quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi chơi biển của cô nàng. San đồng ý đi luôn, cũng chằng cần mua gì nhưng San cũng thích đi ngó nghiêng một tý đồng thời làm tư vấn viên thời trang cho Dung, đứa bạn xinh xắn với nước da trắng ngần và lúc nào cũng chỉ hợp với gu thời trang nữ tính điệu đà. San thì khác, tín đồ của quần bò áo phông và giày thể thao, thế nhưng con mắt nhìn thì San luôn được bạn bè tin cậy, ví dụ như Dung cứ khi nào đi mua sắm gì cũng phải tha lôi San đi bằng được.

Lang thang hàng chục cửa hàng với đống đồ đạc lỉnh kỉnh, hai đứa khá là mệt. Định bụng hai đứa sẽ đi ăn gì đó rồi tha lôi đống đồ này về nhà thì bỗng Dung có điện thoại

-           Vâng, thế ạ, em đến ngay!

-           Mày ơi, đi xe bus về được không? Tao có việc gấp lắm, giải thích sau.

San chỉ kịp nói “Hả” và sau đó Dung giật lấy đống đồ và biến mất sau dòng người đông đúc, San đứng trơ trơ giữa đường, giận tím mặt nhưng con bạn cũng đã đi làm gì có ai mà trút giận bây giờ chứ. Nhìn quanh chả thấy có điểm xe bus nào, mà khu này khá lằng nhằng để bắt được xe bus về chỗ nhà San ở. Định lôi điện thoại ra thì phát hiện cái “cục gạch” ấy đã hết pin từ bao giờ, San đang dành tiền nhuận bút từ mấy truyện ngắn được đăng báo để có thể mua được một chiếc điện thoại ưng í mà không muốn xin xỏ “tài trợ” từ chị gái hay bố mẹ. Nhưng thật sự, cái “cục gạch” này nó không thể đợi lâu hơn được nữa vì nó đang biểu tình San cho nó về hưu rồi.

Đi bộ một đoạn khá xa dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi túa ra như tắm, mấy người xe ôm lượn lờ xung quanh chào mời “về đâu em, anh lấy giá rẻ thôi” nhưng San vẫn nhất định không chịu.

San quyết định chờ xe bus, nhưng thảm hại thay, xe đầy những người là người vì đang là giờ cao điểm và chuyên bỏ bến. Đứng giữa nắng đợi đến 4,5 chuyến xe vẫn chẳng thể nào bắt được xe. San bắt đầu thấy chân có triệu chứng đau, người thì nhẹm mồ hôi, đầu thì đau như búa bổ bởi cái ánh nắng gay gắt như muốn cháy da cháy thịt.

“Đành đi xe ôm vậy”San thầm nghĩ và quyết định bởi chẳng còn cách nào tốt hơn nữa, cho dù nếu đi xe ôm thì coi như số tiền định để mua đôi giày mới cũng đi tong.

“Thôi chết, cái ví…hình như mình quên không mang theo”

San đứng trơ giữa đường, dòng người xuôi ngược, đúng là không ngờ là San đang rơi vào cái hoàn cảnh không- một- xu- dính – túi mà lúc này thì chỉ có kêu trời.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”.

 San tức giận đá thật mạnh cái ống bơ nằm chỏng trơ trước mặt ra thật xa để xả hết nỗi tức giận đang ngùn ngụn bốc lên. Đúng là bạn thân, nhưng thân ai người ấy lo mới đúng! Hừm!

Nhưng có gào thét thì cũng làm gì được khi trong người không một xu dính túi, mà bụng San còn đang réo lên biểu tình, họng thì đang như lửa cháy…San chỉ hận lúc ấy con bạn ngốc nghếch gây tai họa không ở đây để San nhảy dựng lên mà “trì trích”mà “cấu xé” cho hả giận.

Thấy hai chân bắt đầu có vẻ như muốn dính với nhau rồi, cô đã thấm mệt mà bây giờ chẳng còn cách nào để về đến nhà. Chị gái đi công tác, điện thoại thì hết pin, trong người không có một xu. San bây giờ, thê thảm hết mức !

San ngồi xuống vỉa hè, muốn cho chân nghỉ một lúc vì đã mỏi nhừ, San tính nếu đi bộ có nhanh chắc chừng phải mất hơn 2 tiếng San mới lê lết về tới nhà trọ được.

-           Có đi quá giang không, cô bé.

San ngẩng lên, ánh sáng làm San lóa mắt chỉ nhìn thấy ngay trước mặt mình là một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng và một người thanh niên đang ngó đầu ra khỏi cửa kính.

-           Tôi có thể tự đi được !

 San từ chối thẳng thừng mặc dù chân đang mỏi nhừ từng khớp. Tự dưng xuất hiện trước mặt một người –tốt- bụng thế này quả thật là đáng nghi ngờ. Mà cũng có hay ho gì khi trước mắt xuất hiện một kẻ trời ơi đất hỡi như vậy, hắn ta nghĩ đang đùa cợt cô hay sao. San đâu phải đứa dễ dãi mà lên xe của người lạ như thế chứ. Biết bao nhiêu vụ bắt cóc rồi đem bán người nhan nhản trên mặt báo, chẳng lẽ San không đủ thông minh để có thể tránh xa những lời mời mọc từ những kẻ xa lạ thế này.

-           Đừng có bướng bỉnh như thế, lên xe đi tôi cho đi nhờ về.

-           Cảm ơn vì lòng tốt của anh nhưng không cần đâu.

-           Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn giúp cô thôi đừng có hiểu lầm, vả lại tôi và cô đã từng gặp mặt nhau rồi, nhớ không?

San ngẩng lên nhìn một lần nữa, lục lại trong bộ nhớ, hình như San chẳng quen với ai đi xe ô tô sang trọng thế này cả, mà không, khoan đã…San…nhớ ra đã gặp anh ra ở đâu rồi.

Cái người này…quen quen.

Rượu vang đỏ…hội thảo…

Những chi tiết ghép lại với nhau dần hiện r a trong tâm trí San.

« Anh ta chính là anh chàng ở hội thảo với chiếc áo bị đổ đầy rượu vang đỏ loét trên ngực áo !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! »

-           Có vẻ như nhớ ra rồi đúng không?

-           À, chào anh, trái đất tròn quá nhỉ.

-           Thôi lên xe đi tôi đưa cô về.

San hơi lung túng nhưng rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao San liều mình đi nhờ để về nhà, ít ra thì một người có mặt ở hội thảo lần trước chắc chắn không phải là một tên đểu cáng «buôn bán người » như San vừa nghĩ cách đây mấy giây.

-           Haha, thật là ông trời có mắt, thủ phạm làm tôi bẽ mặt trước tất cả mọi người lại đang ngồi bên cạnh tôi ngay lúc này. Phải tính xem sẽ phải “xử lí” cô như thế nào cho xứng đáng mới được. Anh chàng đắc ý. Có lẽ tôi phải đưa cô đi bán lấy tiền bù lại tiền áo mới được.

« Đúng là kẻ đê tiện » San lẩm bẩm trong miệng.

-           Anh đâu phải tự dưng bị như thế, nếu như anh không làm tôi…nghẹn nấc lên như thế thì tôi cũng đã xử sự một cách ….tử tế hơn. San đáp trả.

-           Hóa ra là lỗi tất cả là do tôi cơ đấy, thế kẻ nào là kẻ phồng mồm trợn mép lên với cả đống..gì nhỉ, à..susi thì mới bị nghẹn như thế, tôi chỉ có lòng tốt giúp đỡ cô thôi, nhưng có vẻ như đống susi lúc ấy bị..quá tải nên nghẹn cũng coi như là sự tự nhiên. Anh chàng châm chọc San

-           Hừ, sao cũng được…San quay ra nhìn bên ngoài.

-           Thế cô không có ý định xin lỗi tôi hả? Anh ta quay sang như kiểu hỏi… tội cô.

-           Không !

-           Không ư ???

-           Không hề, chưa hề có ý định chỉ là trong suy nghĩ.

-           Haha, được lắm, rất có cá tính.

-           Tóm lại anh cho tôi đi nhờ xe là bởi vì anh muốn được nghe từ tôi một câu xin lỗi hả?

-           Có thể thôi !

-           Thế thì làm anh thất vọng rồi người tốt ạ !

-           Cô nhầm rồi, tôi không phải là người tốt đâu, cô phải trả công tôi chứ.

-           Tôi..tôi …không mang tiền, và điện thoại cũng…hết pin nữa.

-           Thế thì tôi sẽ cho cô nợ.

-           Thôi được rồi, anh cứ tính tiền xe và km như tiền taxi nhé, tôi sẽ trả, đọc cho tôi số điện thoại của anh.

-           Không, đọc cho tôi số điện thoại của cô trước, nhỡ cô không gọi cho tôi thì sao?

-           Trời đất, nhìn tôi giống một đứa lừa đảo lắm hả, mà anh cũng được lắm, ban đầu mồm nói cho đi nhờ sau đó lại đòi trả tiền.

-           Tiền là mồm cô nói ra đấy chứ, tôi chỉ nói cho cô nợ thôi.

-           Thôi được rồi…kìa, anh rẽ phải đến cái nhà có chùm hoa giấy ấy, nhà tôi đến rồi,và đây là số điện thoại của tôi, hãy gọi cho tôi khi nào anh…đòi tiền cho- đi- nhờ- xe.

-           Ok, tôi sẽ gọi, khoản nợ này cũng kha khá đấy chứ !

Anh chàng tóc nâu nháy mắt với San, San bực bội vì cái kiểu nói châm chọc ấy và đóng cửa xe đánh “rầm” một cái cho hả giận rồi đi thằng vào nhà, đáng thương làm sao cho cái cửa xe ô tô bỗng dưng bị làm nơi trút giân, cô không thèm nhìn lại thêm giây nào nữa. Nếu không phải vì đang rơi vào hoàn cảnh thê thảm ấy thì có cho tiền San cũng không bao giờ thèm đáp lời với cái kẻ đáng ghét ấy. Cái giọng điệu của anh ta thôi San nghĩ đến đã thấy bực bội rồi.

Cô bé đi vào nhà, cái dáng bướng bỉnh ấy làm cho người thanh niên không khỏi bật cười, anh nhìn theo khi cô bé khuất hẳn, cứ thế cười một mình, nụ cười thật sảng khoái về cô bé có mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn đầy cá tính.

Anh cười và nhún vai, hình ảnh cô bé lại hiện lên, và như một phản xạ tự nhiên, cười thật thoải mái, nụ cười hiếm hoi và đôi mắt nâu ánh lên một niềm vui lạ.

Lớp đại học.

San đến sớm để tránh cái cảnh chen chúc nhau vào cổng trường như thường lệ, đám sinh viên sáng nào cũng la ó than phiền vì cái cổng vừa bé mà suốt ngày ô tô của giáo viên đi vào gây tắc nghẽn lại thêm cái kiểu mạnh ai nấy đi nên để vào được trường cũng là cả một vấn đề mệt mỏi. Dung hôm nay cũng đến sớm và chọn ngay dãy đầu để ngồi. Vẫy tay ra hiệu cho San đến ngồi cạnh.

-           Con ranh kia, bạn bè như mày thì tao được nhờ quá thể. San tiến đến mắng xa xả chẳng kịp cho con bạn nói câu gì.

-           Ôi, tao xin lỗi mày, hôm qua lúc ấy Huy gọi cho tao có việc gấp, nên tao phải đi ngay.

-           Mày còn không thèm hỏi xem tao về nhà bằng cách nào hả.

-           Cách nào, xe bus có mà.

-           Hừ, nói thế thì nói làm gì, tao quên không mang ví, điện thoại hết pin…mày biết hôm qua mày đưa tao vào tình trạng thê thảm thế nào không?

-           Thế mày về nhà bằng cách nào?

-           Hừ, nói đến lại tức, tao thề lần sau tao không thèm đi đâu với mày nữa.

-           Năn nỉ, năn nỉ mà, bớt giận, tao hứa không có lần sau tao ..dám bỏ mày giữa đường nữa đâu

-           Hừ…!

-           Thôi, đừng có giận, tao tưởng mày bị- bắt- cóc đi đâu rồi chứ bình an vô sự trở về thế này là được rồi. Rút kinh nghiệm lần sau tao có bỏ mày giữa đường thế tao sẽ cho mày 10k để đi xe buýt về, hihi !

San cười, quên luôn nỗi bực dọc, hôm qua định bụng lên lớp xả cho đứa bạn đáng ghét một trận tơi bời nhưng rốt cục San lại không làm được thế, đứa bạn dễ thương lúc nào cũng vui tươi nhí nhảnh đáng yêu đến nối khó mà giận dỗi lâu được.

San và Dung chơi thân với nhau cũng khá lâu, tính đã được tròn một năm. Có vẻ như San và Dung là hai con người trái ngược nhau cả về tính cách và cách thể hiện tình cảm nhưng vẫn luôn tìm thấy những đồng cảm. Con người Dung là một sự bình yên và dịu dàng còn San mang những tính cách trái ngược mà chính cô đôi khi cũng không hiểu được chính mình.

San thấy mình may mắn khi mình có một người bạn luôn thấu hiểu như Dung. Dung khác San ở nhiều thứ, thậm chí ngôi trường đại học này, ngành học này chưa bao giờ là ước mơ và điều San muốn. San thích viết lách, lý tưởng để trở thành một nhà văn, một ước mơ chưa kịp thắp lên đã tắt, chưa một lần dám giãy bày cùng ai…nhưng tất cả gia đình lại kì vọng ở con người San một hình ảnh khác, nhất là bố cô. Bố San luôn muốn con gái ông trở thành một cô gái cứng cáp trưởng thành với những thứ liên quan đến tài chính, đến kinh doanh. Cô học khối kinh tế vì đó là tất cả những kì vọng của bố về cô, cô không muốn bố buồn. Nhưng, sâu thẳm San tha thiết và đam mê viết, nhưng có lẽ, cô không đủ tự tin hoặc chính xác hơn là không dám từ bỏ mọi thứ để theo đuổi ước mơ của mình. Nhìn quang cảnh này, mọi thứ đều lặp đi lặp lại suốt những năm tháng đại học khiến cho cô có cảm giác mệt nhoài.

San nhớ như in ngày đầu tiên cô bước chân vào ngôi trường đại học này, sau khi đã khóc cạn nước mắt vì đánh mất giấc mơ. Đáng lẽ ra, đó phải là một San San khác, nhưng rồi, cô khuất phục để chịu làm bản sao của người khác, là một bản sao hoàn hảo mà gia đình kỳ vọng.

Sam lơ đãng nhìn lên bảng, đầu không vào được chữ nào, cũng chẳng ghi chép. Cả giảng đường hơn trăm con người chăm chú nghe giảng, ông giáo sư tóc bạc phơ xem chừng có thừa kinh nghiệm để “trị” những đứa sinh viên cứng đầu chứ không phải vì bài giảng có thừa sự hấp dẫn. San nhìn quanh, không thấy Mạnh đâu, có lẽ hắn lại trốn học. “Hừ, biết thế hôm nay ở nhà cho rồi”. San chép miệng lấy làm tiếc, thậm chí chả dám gục xuống bạn vì mắt ông thầy soi từng…cử động.

San lấy tay chống cằm, mắt nhìn lên bảng có vẻ chăm chú nhưng thật chất đầu óc đang ở đâu đâu. Cô chưa bao giờ thích thú với những thứ xung quanh mình, nhưng rồi, vẫn phải ép buộc gắn bó với nó. Ngôi trường này, ngành học này, ngay từ khi bước vào San đã rùng mình sợ hãi vì không biết mình sẽ học thế nào trong 4 năm tới và càng không biết sau này mình ra trường sẽ làm gì với tấm bằng đại học ấy trên tay. Giá như, có một chút đam mê hay yêu thích thì có phải con người ta có đủ can đảm để theo đuổi hay không. Nhưng…

San vào facebook bằng điện thoại, thấy một tin nhắn từ Lâm hẹn đến câu lạc bộ yêu sách với anh. Đúng là anh vẫn chưa có số của cô. Chẳng bù cho San, cô đã xin ngay số điện thoại của Lâm từ Mạnh ngay từ hôm đầu gặp mặt. Tin nhắn của Lâm mặc dù không phải m i riêng cô mà có add thêm vài người bạn nữa nhưng San vẫn vui vẻ. Hí hửng nhắn cho Lâm rằng chắc chắn mình sẽ đến.

Tin nhắn gửi đi. San đặt điện thoại lên bàn, hí hửng chờ tin nhắn Lâm nhắn lại.

“Feel the rain on your skin.No one else can feel it for you.Only you can let it in.No one else, no one else”

San đang mải nghĩ đến tin nhắn của Lâm, tiếng chuông điện thoại cất lên làm ầm ĩ của giảng đường đang chăm chú lắng nghe  bỗng quay lại từ chỗ phát ra tiếng âm thanh cực kì…cấm kị.

-           Em kia, em tên là gì?

San còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy tất cả mọi người trong giảng đường hướng mắt về phía mình và trong khi đó cái điện thoại vẫn cứ kêu không ngừng.

-           Hả..hóa ra điện thoại của …mình ! San cuống quýt khi Dung huých tay “điện thoại của mày đấy, sao ngơ ra thế?”

-           Thưa thầy, em xin lỗi, em quên không để chế độ rung ạ”

-           “Tôi mời em ra ngoài. Lớp trưởng, đọc tên em kia cho tôi. Ông giáo sư tóc bạc có vẻ cực kì mang vẻ hình sự và trên khuôn mặt rõ ràng là cái kiểu “đừng đùa với tôi”

San ấm ức đi ra ngoài. Giảng đường khá lớn nhưng San ngồi ngay hàng thứ hai. Dung quay ra lè lưỡi chọn San rồi nói nhỏ “mày đen thế, chia buồn nhá !”

Cầm đống sách vở ra ngoài, San thở dài, trời hôm nay nắng và nóng có lẽ sẽ tìm một quán café cho hết ngày.

San mở điện thoại, xem ai là người gọi- chẳng- đúng- lúc tý nào. Số lạ, một dãy số dài và đẹp. San chép miệng, chẳng biết là ai nữa. Hay là Lâm nhỉ, nhưng Lâm dùng số khác và cô đã lưu rồi cơ mà.

Chuông điện thoại lại rung, vẫn số vừa rồi gọi đến.

-           Alô.

-           Chào cô bé !

-           Ai đấy?

-           Không nhận ra tôi hả, áo sơ mi…rượu vang đây….tôi gọi để đòi nợ

-           À, à….hoá ra là anh, đáng lẽ anh nên quên vụ nợ nần nhỏ nhặt ấy đi…nếu là người tử tế. San mỉa mai.

-           Quên không nói với cô tôi là người khá tính toán, vả lại, tôi là người bị- cô- gây- ra- thiệt- hại thì cớ sao lại không đòi quyền lợi cho mình?

-           Hừ, thế tóm lại anh muốn gì hả?

Anh chàng hôm trước dường như không hề buông tha cô, San bực mình với lời đề nghị café vào lúc chẳng hay ho gì khi bị đuổi ra khỏi lớp thế này. Nhưng nếu không đi, cũng chẳng có việc gì để làm, chẳng lẽ lại về nhà ngủ giữa chừng buổi học thế này. San tặc lưỡi quyết định sẽ đến để muốn xem anh ta có ý đồ gì. Cô rút ví, đếm có số tiền có trong ví định bụng… trả nợ tiền đi nhờ xe hôm trước. Xem chừng hơi khó để có thể trả nợ rồi, San nhẩm tính, số tiền trong ví không đủ. Đáng lí ra anh ta đòi nợ thì phải báo trước một tiếng chứ. San cất ví trở lại túi, quyết định vẫn đến điểm hẹn để xin… khất nợ.

Quán café cao vút trên tầng hai mươi của khách sạn có view nhìn ra Hồ Tây, khung cảnh ngút tầm mắt bao quát cả được thành phố. San lắc đầu lè lưỡi vì cái menu phục vụ đưa ra. Đắt..cắt cổ. Đấy là tất cả nhữn gì San thốt ra được.

-           Này, tôi không mang đủ tiền để trả hết hai cốc café này đâu. Anh nhìn xem, ví đây, một cốc còn không đủ.

-           Chết thật, có lẽ tôi lại cho cô nợ. Anh ta cười tinh quái.

-           Này, tóm lại là anh có ý gì hả, nếu tính tiền taxi tôi nợ anh cũng chỉ hơn một trăm nghìn thôi chứ ….

-           Cô bé xem chừng lúc nào cũng tính toán đến tiền bạc nhỉ?

-           Anh đến là lạ, tiền bạc tại sao lại không tính toán chứ, nếu là anh, anh có mất tiền cho những thứ không đáng như thế không?

-           Bình tĩnh nào, tôi sẽ trả tiền café được chứ?

-           Anh có ý gì?

-           Haha, tại sao cô cứ phải nghĩ tôi là con người có ý đồ xấu xa như thế nhỉ?

-           Hành động của anh luôn làm tôi có cảm giác ấy.

-           Xem chừng ý tốt của tôi là mời cô một cốc café và trong lúc tôi đang khá rảnh rỗi cũng đáng nghi ngờ hay sao?

-           Rất, rất đáng nghi...hay là…anh thích tôi ? San nháy mắt trêu chọc và thêm cả bộ mặt làm ra vẻ nghiêm trọng dò xét.

-           Quá tự tin vào bản thân rồi đấy, cô bé?

Anh ta cười thật tươi, nhìn vào thẳng mặt cô đang rất chi là nghiêm trọng.

-           Đúng rồi, chỉ có lý do duy nhất ấy thôi.

-           Còn lý do khác đấy.

-           Lý do khác?

-           Tôi phải cảm ơn cô thì đúng hơn.

-           Hả, cảm ơn?

San mắt tròn mắt dẹp nhìn anh chàng trước mặt, cô còn đang không hiểu anh ta đang nói về chuyện gì.

-           Cô còn nhớ, cái hội thảo hôm trước không?

-           Tất nhiên là nhớ, nhớ nhất là cái áo đầy vang đỏ. San cười toét miệng tinh nghịch.

-           Thế cô có nhớ cái usb chứ hả?

-           À, à, nhớ….nhưng cái usb thì có liên quan gì tới anh?

-           Cái usb là của tôi, trong đó chứa tất cả dữ liệu cho buổi thuyết trình hôm ấy. Đêm hôm trước tôi đã phải thức trắng đêm để hoàn thành slide cho bài thuyết trình, lúc vội vã tôi đã đánh rơi.

-           A, hóa ra anh là người va vào tôi trước cửa nhà vệ sinh.

-          Tôi còn rất ung dung cho đến tận khi cô đổ cả cốc vang đỏ vào người tôi, và khi tìm một cái áo để thay thế, tôi phát hiện cái usb…biến mất.

-           Rồi sau đó?

-           Tất nhiên là tôi hoàn toàn nghĩ mọi cố gắng tìm kiếm của tôi vô vọng mặc dù khoảng 10p là đến lượt tôi phải lên thuyết trình..

-           Hóa ra cái usb đấy quan trọng đến thế. San nhún vai.

-           Và nếu tôi không có cái usb đấy, có lẽ công ty của tôi đã mất những hợp đồng cực kì lớn sau khi hội thảo kết thúc.

-           Anh làm sao để tìm thấy nó.

-           Với cái áo bẩn trên người, tôi ra xe đổi cho cậu lái xe, sau đó chạy đôn đáo để tìm và nhớ xem tôi đã đi những đâu và có thể đánh rơi nó, may mà mấy nhân viên lễ tân thấy tôi tìm kiếm và đã hỏi. Thật may, nó ở ngay trên bàn lễ tân trước phòng hội thảo, và trước đó 2 phút để tôi có thể lên bắt đầu.

-           Anh cũng khá may đấy chứ.

-           Sau khi kết thúc, tôi ra hỏi lễ tân và biết được người nhặt được và đưa lễ tân là một cô gái- ái phông- quần jean- giầy thể thao và tóc ngắn. Tất nhiên tôi nghĩ ngay cô gái đã đổ cốc vang đỏ lên trên áo, bởi không ai trong phòng hội thảo ăn mặc như thế cả.

-           Hahaha, thế nên anh muốn cảm ơn tôi đúng không?

-           Không biết tôi nên cảm ơn hay nên trách cô nữa đây. Anh nhún vai.

-           Nên cảm ơn, haha, chuyện này thật buồn cười,hóa ra tôi lại là ân nhân của anh. Thế mà không nói sớm, làm tôi lo mã. Thế anh định hậu tạ ân nhân của anh những gì?

San và anh ta cùng cười, sau những hiểu lầm giờ San có thể bớt lo lắng hơn về cái người mà cứ suốt ngày lẽo đẽo đi đâu cũng chạm mặt này. San chắc chắn là mình không phải cảnh giác một cách cao độ như lúc trước, hóa ra ý đồ là để…cảm ơn. Thế mà lúc trước San đã nghĩ anh ta là kẻ…đê tiện chưa từng có bởi anh ta dám tính tiền như taxi khi cho cô…đi nhờ về.

Anh chàng mà San nghĩ là xấu xa này nói chuyện cũng không đến nỗi tồi, anh chàng cũng dế mến sau những sự vụ đáng tiếc xảy ra với hai người trước đó. Anh ta tên Đức, một cái tên khá phổ biến, San chẳng mấy ấn tượng với cái tên ấy, chẳng hiểu sau trong đầu cứ mặc nhiên Rượu Vang Đỏ. Cái tên anh chàng Rượu Vang nghe ngồ ngộ. Rượu Vang Đỏ có vẻ không thích lắm nhưng cái giọng điệu nhỉ nhảnh của San cũng làm cho anh ta thua cuộc. So với tuổi và cái bộ vest anh đang mặc kia cộng thêm bước vào quán café sang trọng này thì có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ chẳng khác gì anh với San là chú với…cháu.

-           Anh biết không, Rượu Vang Đỏ? San thì thào, ra hiệu cho anh cúi gần xuống và thì thào.

-           Gì thế?

-           Nếu tôi là mấy người ngồi ở đây tôi sẽ nghĩ anh đang “chắn dắt” một cô bé ngây thơ tuổi teen đấy, tôi cá. San lém lỉnh.

-           Cô biết không?

-           Gì thế?

-           Họ đang nghĩ một tay thanh niên cũng không đến nỗi tại sao lại bị một cô nhóc “chăn dắt” như thế dù cô ta chân cũng không dài và cũng không xinh đẹp tẹo nào cả.

Rượu Vang Đỏ cũng lém lỉnh không kém. Nháy mắt với San tỏ thái độ cũng chẳng kém cạnh. San bật cười thật tự nhiên, lâu lắm mới có người làm cho San cười theo cái kiểu khá hài hước như thế, mà cũng lâu lắm rồi mới có “đối thủ” không chịu thua San ở từng câu từng chữ như thế. Hừ, đúng là…cũng khó chịu đấy, nhưng cũng có phần thú vị đấy chứ.

-           Ôi chết, đến giờ tôi phải về rồi.

 San nhìn đồng hồ, cuống quýt vì cái hẹn với Lâm. Rượu Vang Đỏ đưa cô về, gần đến chỗ hẹn, San bảo:

-           Anh cho tôi xuống chỗ này nhé?

-           Sao thế? Chưa đến chỗ cô hẹn cơ mà.

-           Hì, nói thật nhé, tôi không thích bạn tôi nhìn thấy tôi đi xuống từ một chiếc xe sang trọng thế này, thêm cả một quí ông mặc vest sang trọng thế nữa, phiền lắm.

-           Trời, đúng là..nhóc ! Rượu Vang Đỏ ngạc nhiên thốt lên rồi nhìn San cười.

-           Anh làm sao mà hiểu được, vả lại tôi không thích bị người khác nghĩ này nọ.

-           Thôi được rồi, thưa quí cô.

San bước xuống xe, cười thật tươi vì yêu cầu được chấp nhận.

-           Này, hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa coi như trả tiền xe nhé!

-           Được rồi, nhớ đấy, tôi sẽ ăn thật nhiều.

San cười thật tươi vẫy tay chào người mới quen ấy, tự dưng, cô còn chẳng hiểu được mình sao lại khá thân thiết với người mặc dù lần nói chuyện này mới là lần thứ hai, chưa kể lần va chạm ở hội thảo hôm trước. San cũng chẳng nghĩ nhiều, vả lại, cô còn đang bận suy nghĩ sẽ đến nơi này và sẽ nói những gì…

Câu lạc bộ yêu sách chỉ có khoảng hơn chục người đến. San đến khá sát giờ. Địa điểm là quán café yên tĩnh trong một con phố nhỏ và với chủ nhân nơi này cũng chính là thành viên kì cựu. Đó là một bác đã ngoài 70 tuổi mà có lẽ cũng bằng tuổi ông ngoại San.Tất cả các thành viên của diễn đàn chủ yếu quen nhau trên diễn đàn và San chưa một lần gặp mặt. San biết đến diễn đàn này là bởi Lâm giới thiệu, mặc dù, cô là người thích viết nhưng có thể nói cô là người yêu sách thì chưa có cơ sở để khẳng định cho điều ấy.

Một lý do cho sự có mặt này chắc chắn không ngoài lí do là vì Lâm, thật tình, cô lười đọc sách mặc dù lại rất thích viết,  có một sự mâu thuẫn khá lớn trong chính tính cách của San.

-           Em đến rồi à?

Lâm chào đón cô với nụ cười niềm nở, nụ cười ấm áp giống như…nắng vậy. Và San đã chết mê chết mệt nụ cười này.

-           May khu này tìm cũng khá dễ ạ, anh đến lâu chưa?

-           Anh đến cũng khá lâu rồi. Ra đây anh sẽ giới thiệu em với mọi người nhé!

San hơi lúng túng, có lẽ không phải là do Lâm giới thiệu cô mà chính là cái cách Lâm thật tự nhiên quàng tay qua người rồi đặt nhẹ tay lên vai cô khi giới thiệu với mọi người. Tự dưng San thấy có một cái gì đó chạy dọc cơ thể mà cô chẳng thể diễn tả thành lời, cô đứng bên anh, cái dáng cao lớn và bàn tay vững chãi anh đặt lên vai làm cho San thấy tin tưởng và như tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.

-           Xin giới thiệu với mọi người, đây là San San, thành viên ít tuổi nhất của câu lạc bộ chúng ta, cô em út mà đã “làm mưa, làm gió” trên diễn đàn thời gian vừa qua đấy ạ.

San lí nhí chào mọi người, thái độ khá rụt rè, đáp lại là những nụ cười khá thân thiện.

-           Này, anh không nghĩ ngoài đời em dễ thương thế này đâu.

“Đười ươi” lên tiếng, anh ta là một anh chàng khá hóm hỉnh mà San đã có nhiều dịp tranh luận trên diễn đàn.

-           Em đừng có nghe anh ấy nói, anh ấy cũng nói như thế khi lần đầu tiên chị đến đây đấy.

Chị Luka ngoài đời trông có vẻ  rất dịu dàng và nữ tính.

Mọi người khá thân thiện nên không khí cũng bớt căng thẳng đối với San hơn, thật ra, cô đến tham gia cùng câu lạc bộ không phải với tình yêu sách như mọi người nghĩ. Có lẽ, nếu nói ra bí mật ấy, cô sẽ không bao giờ được chào đón như vậy, nhưng cô biết Lâm yêu sách, và cô cũng đang cố gắng để có những sở thích giống như anh…

Ông cụ tóc bạc phơ nhìn cô, có một cái gì đó trong ánh mắt ấy, cô không hiểu rõ lắm… Nhưng dù sao, được ở bên Lâm là cô đã cảm thấy vui và hạnh phúc lắm rồi.

Quán café này chủ yếu người đến đây để đọc sách và nói về sách. Họ có vẻ là những người khá lập dị. Gọi là mọt sách còn có vẻ chưa diễn tả hết được tình yêu của họ dành cho sách. Nhìn những giá sách cũ trên tường và những quyển sách gần như đã đổi màu nhưng được mọi người nâng niu một cách kì lạ. Những trang giấy đã nhòe mực, giấy in cũng đã mục cộng thêm sự tấn công của mối và mọt càng thêm vẻ cũ kĩ và lâu đời.

San cầm một cuốn lên, lật từng trang rồi để xuống những trang sách đã đậm màu thời gian. Nhìn Lâm tay nâng niu những cuốn sách, cô thích cái cách anh suy tư lật từng trang sách, thích cái cách anh nâng niu khẽ khàng lật từng trang giấy, thích cái cách anh cẩn thận lau và nhẹ nhàng đặt cuốn sách trả về chỗ cũ của nó. San thích ngắm nhìn Lâm như thế, chẳng có lí do cho cái sở thích hơi khó hiểu ấy…

-           Cuốn này đã được xuất bản từ năm 1942 em à, bác Hùng ngày xưa khi đi di tán đã phải chôn cất  hòm sách xuống hầm và sau khi chiến tranh qua đi bác đã tìm lại nhưng rất tiếc, cả hòm sách gần như bị mối mục nát hết, chỉ còn có cuốn này còn nguyên vẹn…

San lặng im nghe Lâm nói, cô lấy tay mân mê từng trang..

-           Đây cũng chíng là cuốn sách mà vợ bác Hùng đã dành tặng bác khi còn trẻ, em có thể thấy, ở đây vẫn còn nét bút của bác gái…

Lâm đi qua từng giá sách, nâng lên, đặt xuống từng cuốn, nói cho San nghe về từng cuốn sách và số phận của từng cuốn như là đang kể câu chuyện về chính anh. San say mê và hiếu kì những câu chuyện ấy  và hơn hết, cô thích cái cách anh nhẫn nại kể cho cô nghe, thích  giọng nói ấm áp của anh…

San định bụng kể cho Lâm về ước mơ trở thành nhà văn của mình. Nhưng rồi, có một cái gì đó ngăn cô lại. Cô không đủ can đảm. Cô chỉ lặng im nghe Lâm nói.

Lâm đưa San về, anh chạy xe chầm chậm, mùi hoa sữa thoang thoảng từng con phố. Cô hít thật sâu, thích cái cảm giác đi giữa phố phường đông đúc và mùi hương cứ lặng lẽ làm rung động lòng người.

-           Hôm nay, anh rất vui SanSan à?

-           Vì lí do gì hả anh?

-           Vì em đã đến và đủ kiên nhẫn nghe anh nói về những cuốn sách ấy. Anh chưa từng thấy ai như em.

Cô mỉm cười, cô thấy vui, anh vui và điều đó làm cho cô hạnh phúc.

Họ chia tay nhau ở thềm nhà cô gái.

Khi bóng anh khuất dần cô mới thôi không nhìn nữa và trở vào nhà. Cô không biết lí giải được cảm giác thật của mình, nhưng cô biết, cô…đã thích anh mất rồi !

Cô thích anh mất rồi, liệu có thể gọi đó là tình yêu được không?

* *  *

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t116117-giong-nhu-la-tinh-yeu-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận