Giống Như Là Tình Yêu Chương 5

Chương 5
Nắng mùa thu, cái nắng chẳng đủ gay gắt nhưng đủ làm ấm nóng những tâm hồn. Nắng trải dài trên từng con phố, nắng len lỏi vào từng ngõ ngách, từng con đường.

Trời chuyển dần sang Thu, thời tiết dễ chịu hơn, đám lá khô bắt đầu rơi xào xạc, tán lá bắt đầu chuyển sang màu đỏ úa.

San và Hạ đi giữa phố, hai đứa không nói gì với nhau, chỉ im lặng bên nhau và cảm nhận những gì đang diễn ra. Hạ, một người bạn của San từ cấp 3, nhưng Hạ bận rộn, Hạ chỉ xuất hiện vào những lúc San thật sự cần. Còn bình thường, Hạ biến mất nhưng chưa từng tồn tại. Thỉnh thoảng San cũng thử định nghĩa tình bạn giữa cô và Hạ xem như thế có đúng với nghĩa bạn thân hay không nhưng có vẻ như điều đó chưa có câu trả lời. Hạ vẫn luôn là người bên cô, lúc cô cần, lúc cô cần có một ai đó hiểu và biết lắng nghe…

Hạ, cái tên hình như cũng giống với tính cách. Hạ sôi nổi, thẳng thắn và rất “ngông”, Hạ sẽ làm mọi việc chỉ vì cái lí do duy nhất là vì Hạ thích. Hạ có tính cách mạnh mẽ. Bố mẹ Hạ chia tay từ khi Hạ còn rất nhỏ, Hạ lớn lên một mình. Trái tim chai sạn những nỗi đau.

Hạ đôi lúc vẫn trì trích cô về không dám viết tiếp, vì không dám thực hiện ước mơ chỉ vì người khác. Hạ trì trích San bởi cô đã đầu hàng gia đình, buông tay với đam mê trước những sức ép từ bố. Đáng ra, gia đình không muốn cô học một ngành liên quan đến Sáng Tác, cô vẫn có thể học một ngành khác theo ý gia đình và vẫn có thể theo đuổi đam mê. Một con người có thể làm được nhiều việc cùng lúc. Hạ vẫn nói với San như thế nhưng Hạ khác San, Hạ sống cho chính Hạ, còn San, ước mơ của San không thể là của riêng San. Và đối với San còn rất nhiều những lí do khác nữa…

-           Nếu tao là mày, tao sẽ sống cho riêng mình và tiếp tục thực hiện ước mơ ấy chứ không đâm đầu vào những thứ mà mày chẳng biết, chẳng đam mê.

Thỉnh thoảng Hạ vẫn dùng những lời lẽ như thế để nói với San. San chỉ cười cho qua chuyện bởi tất cả cũng qua. Cô còn nhớ, 3 năm về trước, San cầm trên tay hai giấy báo nhập học của hai trường đại học. Hai ngành học chẳng có tý liên quan gì tới nhau mà cô sẽ chỉ được chọn một trong hai. Một đó là ước mơ  của cô, một cử nhân của khoa Sáng Tác, còn một là ước mơ của bố cô, cô sẽ trở thành nhà kinh doanh  hoặc ít ra cũng làm văn phòng với số lương cố định công việc cố định…Cô chọn ước mơ của bố và đó là điều mà mãi đến cho tận bây giờ Hạ vẫn thêm vào trong mỗi câu chuyện như một sự tiếc nuối cho San hay đúng hơn là đang cố gắng để làm gì đó.

Hạ yêu một người gần 4 năm, rồi chia tay không tiếc nuối. San chỉ nhìn thấy nụ cười của bạn mình chất chứa nỗi đau. Tình yêu không đủ lớn để con người ta có thể nắm chặt tay nhau. Hạ để mối tình ấy qua đi, như một sự cao thượng và đầy kiêu hãnh.

-           Mày à, tao thích một người. San thỏ thẻ với Hạ.

Hạ với cái kiểu ngạc nhiên nhìn San chăm chú, Hạ biết là cho đến tận bây giờ San còn chưa yêu ai, thậm chí đôi lúc Hạ còn trêu chọc San còn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.

San kể cho Hạ về Lâm với sự quan tâm và niềm vui trong từng câu nói. Cả việc Lâm đã là người xuất hiện như thế nào, hôm sinh nhật San, rồi từng cử chỉ của Lâm rồi con ốc vân xanh và câu lạc bộ với những người khá lập dị cùng với những cuốn sách ngả màu.

-           Có vẻ như mày đang cố gắng để “thích hợp”, nhưng tốt nhất mày nên là mày thì đúng hơn.

-           Ý mày là sao chứ, yêu một người có đúng là làm tất cả mọi thứ để người ấy hạnh phúc không?

-           Điều đó không sai nhưng không hoàn toàn đúng… mà thôi, nếu thích, mày cứ thích anh ta đi, tùy mày. Tao cũng tò mò muốn biết anh ta như thế nào.

“ Nhưng mày biết không, anh ấy. bên cạnh anh ấy còn có một người khác…” San thở dài và nghĩ về Mai Chi, cô gái như đoá hoa hồng nhung đẹp kiêu sa.

“Nghĩ làm gì nhiều chứ, cuộc sống, đôi khi, mày sẽ chẳng hề khẳng định được điều gì, cho đến phút cuối cùng.” Hạ buông một câu có vẻ như chẳng mấy ăn nhập.

Nắng cuối chiều màu đỏ rực,những đám mây tụ thành từng vầng màu trông lạ mắt…

Hạ và San trầm ngâm nghe bản nhạc không lời bên cốc café đắng ngòm và lặng lẽ nhìn về xa xăm.

Hai đứa có hai tâm trạng khác nhau.

Phía xa chân trời, một màu xám ảm đạm….

“Tao mới quen một người làm việc trong ngành xuất bản, anh ấy xây dựng khá nhiều dự án sách, mày hãy viết đi, sáng tác đi, biết đâu…hãy cứ làm những thứ mà mày thích đi…”. Giọng Hạ chậm rãi.

San về nhà, cửa đóng im ỉm. San đã quen với sự tĩnh lặng đến chết người này. Chị gái San vẫn chưa về, khu phố lên đèn. Tự dưng San thấy sợ cái sự im ắng này. Những điều Hạ nói vừa rồi dấy lên những nỗi lòng sâu kín bấy lâu nay của cô như một cánh cửa đã khoá lâu năm nay có người cố gắng để mở. Đôi khi đối diện với chính mình San lại có cảm giác sợ hãi…Tâm trạng San là những thứ hỗn độn và chồng chéo lên nhau. Câu nói của Hạ gợi lại cho San những dòng suy nghĩ trái ngược đầy những xót xa.

Gục đầu lên những trang viết còn dang dở. San nhìn vào đó với sự trống rỗng, cô còn không hiểu cảm xúc của chính mình. Tấm giấy báo cũ nhoè, ướt đẫm nước mắt mảy may cô còn lưu lại được một phần nào giờ hoen ố ngả màu xám đen lạnh ngắt.

Blog cũ mèm của San  cô không dám vào lại nữa, rất nhiều người vào hỏi cô có viết tiếp không, bút danh Dương Lam hoàn toàn biến mấy, kết thúc câu chuyện còn dở kia sẽ ra sao. Hai nhân vật chính có đến được với nhau hay không. Tất cả, San bỏ dở. Để c ô không phải nghe bất cứ lời trì trích cay nghiệt từ gia đình mình, những người mà cô yêu hơn cả bản thân. Họ đã sinh ra cô, cô mang ơn họ vì điều ấy, thì cớ gì cô không hy sinh giấc mơ kia vì họ.

Cô nhìn lại mình, rồi bất giác thứ cảm xúc nào đó làm cho những điều đã xưa cũ lại ùa về. Lật những trang còn đang viết dở, San thấy lòng mình đau. Nhưng nỗi đau nào thì cũng qua đi, chỉ còn những vết thương lòng còn ở lại…

Đó là một buổi chiều ảm đạm…

-           Tao đã nói rồi, cấm mày được viết lách gì, học hành không học hành tử tế xuất ngày cắm đầu vào những thứ điên rồ. Mắt bố đỏ ngầu giận dữ ném những trang giấy mà San viết ra, màn hình máy tính đổ vỡ thành những mảnh vụn

-           Bố không thể nói như thế, đó là điều con thích, đó là ước mơ của con, bố không có quyền…Mắt San mọng nước, giọng lạc đi.

-           Cái nhà này đã có một người đã đi vào con đường chết chỉ vì cái thứ văn chương vớ vẩn ấy, còn mày, mày định đi vào vết xe đổ ấy hả, tao cấm ! Đốt, đốt hết !

San im bặt, nước mắt làm nhòe mờ những thứ đang diễn ra xung quanh, chỉ còn lờ mờ là thứ  ánh sáng của lửa và những trang giấy đang bị nuốt gọn trong ngọn lửa ấy. San đứng bất động nhìn cái giấy báo nhập học ngành Sáng tác dần dần biến mất trong ngon lửa bập bùng. San gào khóc, cố gắng xông vào đám lửa dành giật lại chút mảnh vụn cuối cùng.

Trong ánh lửa ấy, San thấy có bóng dáng thân quen của một người. Người duy nhất hiểu San, bất cứ San làm sai hay đúng. Bất kể San có lỗi lầm hay không.

Chú là em trai của bố San. Chú tên Dương, giống như những vầng hào quang sáng chói của mặt trời. Chú mang bút danh Dương Lam, đó cũng là bút danh San chọn cho mình khi tạo blog hay tham gia các diễn đàn văn học. Một mặt trời màu xanh đẹp đẽ và chói sáng những ước mơ. Chú Dương là một nhà nghiên cứu lí luận văn học và là một nhà văn. Thời của chú, văn chương là những thứ xa xỉ, và cái mác nhà văn đầy long lanh ấy thực chất chẳng bao giờ đem lại tiền bạc hay những thứ vật chất mà mọi người muốn có. Cả nhà San cho rằng đó là một thứ viển vông vô nghĩa. Đáng lẽ ra, chú phải theo nghiệp của cả gia đình là kinh doanh, đáng lẽ ra thứ chú kiếm được là những đống tiền từ những vụ buôn bán chứ không phải những đồng bạc lẻ từ nhuận bút. Cả nhà phản đối chú. Ông nội phản đối, bà nội cấm đoán. Cả gia đình quay lưng ai cũng bảo chú sống không có thực tế, thậm chí người yêu chứ cũng bỏ chú chỉ vì không hiểu nổi những gì chú làm. Trong câu chuyện của cả nói về chú thấp thoáng có bóng dáng một người con gái, người chú yêu hơn sinh mệnh.

Cả gia đình chỉ có San thân với chú nhất, đám chị em họ của San thường nhìn chú bằng đôi mắt kỳ thị và tránh xa. Những lời xì xào và ánh mắt ghẻ lạnh từ những người thân trong gia đình cứ như những mũi dao nhọn chĩa vào trái tim của chú Dương. Hồi bé San vẫn thích nhìn chú cần mẫn với chiếc bút mực và từng trang giấy. Chú là người đầu tiên dạy cho San biết chữ, câu chuyện đầu tiên mà San biết đọc là chính câu chuyện chú viết về một cô bé có hai bím tóc xinh xinh, có hàm răng bị sún và khi khóc nhè luôn đòi chú phải mua kem và chơi trò cá ngựa. Mãi sau khi có thể đọc hiểu được San mới biết chú viết về chính San. Cô còn đấm vào cái lưng to bè của chú và bảo sao chú không viết cháu xinh như thế này,  đẹp như thế kia giống như trong câu chuyện cổ tích. Lúc ấy, San vẫn còn nhớ rõ lắm, nụ cười của chú “ Chú viết về SanSan của chú, vì SanSan chỉ là SanSan mà thôi”.

Cái tên SanSan chú đặt cho và cái cách chú gọi cô thân thương như thế. Sau khi chú ra đi, không ai còn gọi cô như thế nữa.

San yêu từng trang giấy, yêu cái bút mực thỉng thoảng vẫn bị dây mực làm bẩn tay chú, yêu những câu chuyện chú viết, yêu cái dáng cần mẫn và giọng nói thân thương gọi cô trìu mến. Yêu cả vết chai trên đầu ngón tay đã hằn màu thời gian

Nhưng có một điều San không biết được rằng, căn bệnh của chú đang đến giai đoạn cuối…Sau một đêm khi thức dậy San nhìn thấy chú gục trên bàn, chiếc bút mực còn chưa kịp đóng nắp lại. ương Lam, chú không tỉnh lại nữa. Không có ai còn gọi cô là SanSan nữa chú ra đi lặng lẽ như thế…Vầng mặt trời màu xanh bỗng dưng một ngày tắt nắng. San thấy mình vơ bơ đi lạc, sợ hãi ôm tấm thân nhỏ bẽ giữa những ánh nhìn khinh miệt và xa lạ của tất cả mọi người. Không có Dương Lam, cô không còn là SanSan bé bỏng, không có ai chuyện trò không ai dỗ dành cô nữa.

Sau cái chết của chú, mọi người coi đó như một điều đương nhiên, sự ra đi đó là thanh thản. Nhiều người cho rằng đó là số phận của chú, nhiều người khác lại cho rằng đó là nghiệp chướng từ kiếp trước và giờ phải trả. Cái chết của chú rồi cũng đi vào quên lãng. Cả nhà cho đốt những trang giấy, những bản thảo của chú. San nằng nặc giữ lại những chỉ có thể giấu được chiếc bút máy còn mọi thứ tan theo mây khói biến thành thứ tàn tro màu xám ảm đạm trong một một buổi chiều.

Nhiều năm qua đi, San lớn lên những kí ức về người chú vẫn còn nguyên vẹn. Mọi người tránh nhắc đến và nhất là cả nhà sợ San lại đi theo con đường của chú…Cây bút của chú San vẫn đem theo bên mình mặc dù nó không còn viết được nữa, thỉnh thoảng khi nhớ về chú San vẫn cầm cây bút nâng niu. Nhiều khi đứng đối diện với ngôi mộ của chú, San vẫn ao ước một lần được nghe chú gọi “SanSan !”

……

Và rồi vào một buổi chiều cũng ảm đạm như ngày chú ra đi về cõi vĩnh hằng. San đã hứa không bao giờ dính đến nghiệp văn chương như chú.

“Con hứa !” Trong nước mắt San nhìn thấy khuôn mặt bố cô với ánh mắt nhìn cô cầu xin. Cô khóc, thổn thức trong vòng tay bố.

Cho đến tận bây giờ, trong giấc  mơ cô vẫn còn thấy ánh lửa vàng bập bùng cùng với vết tro tàn màu xám.

San trở về với thực tại, bên chiếc máy tính cũ mèm phát ra những tiếng rè rè từ cái quạt gió bị hỏng và đống giấy lẫn lộn. Cô thấy mình cô đơn, cầm điện thoại lên, cô tìm số của Lâm.

Nhưng cô không đủ can đảm để bấm nút gọi.

Dãy số chạy qua chạy lại một cách vô hồn…

San không đủ can đảm để gọi cho Lâm. Cô sẽ nói gì ?

Anh sẽ nghĩ gì về cô, cô sẽ phải nói những gì có chắc anh sẽ hiểu, cô không biết nữa…Cô sẽ phải nói với anh những gì, về câu chuyện về Dương Lam, về nỗi đau và nỗi cô đơn không thể tả xiết ư ? Liệu anh có hiểu không ?

Bóng tối bao trùm lấy cô, trong căn phòng với những thứ đều xa cách và đem lại cảm giác trống trải. Cô khóc, không biết lí do cho những giọt nước mắt ấy là gì. Chỉ đơn giản là cô muốn khóc nước mắt sẽ làm cho San cảm thấy nhẹ nhàng hơn…

Có người gọi điện đến. Không phải là Lâm.

-           Cô bé, đang làm gì thế? Từ đầu dây bên kia là giọng nói của anh chàng Rượu Vang Đỏ.

San im lặng, nhưng chỉ vài giây sau, San mím chặt môi cố không lên tiếng nhưng thứ âm thanh phát ra anh biết San đang khóc. Tiếng Rượu Vang càng dồn dập hỏi tại sao, San càng nức nở hơn nữa.

-           Nếu muốn khóc, cứ khóc đi, nhưng tôi chỉ cho cô 10p thôi…

San gặp Rượu Vang Đỏ dưới thềm nhà, anh đến gặp San sau cuộc điện thoại đó. San không biết mình nói gì với anh. San im lặng, trên mi, những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài. Anh đưa tay lau nước mắt cho San và bảo “đi ngắm cảnh Hà Nội đêm nhé”

Lâu lắm rồi San không lang thang với ai đó, nếu có thì cũng chỉ với Hạ. Anh không hỏi lí do tại sao San khóc như tỏ ra tôn trọng sự riêng tư. Lâm đưa San đên một nơi mà sống ở Hà Nội bấy lâu nay cô chưa từng đặt chân đến, càng không bao giờ nghĩ Hà Nội vào đêm lại đẹp lạ lùng đến thế này. Đứng từ trên cao, trên tầng thượng của toà nhà cao nhất nhìn xuống là khung cảnh thành phố ban đêm sáng rực với bao ánh đèn nổi bật lên trên nền đen của bóng tối. Đưa cho cô một cốc trà nóng. Anh đứng bên cô im lặng, đầy thông cảm và nhẫn nại chờ cho tâm trạng của cô sẽ bớt đi được phần nào.

-           Cảm ơn anh nhiều lắm, em thấy đã khá hơn nhiều rồi.

-           San…hãy luôn cười, San nhé, anh thích nhìn thấy em cười hơn.

Đêm không chút gió, sương đêm sóng sánh hoà quyện đặc sánh, những ánh đèn trông xa như hàng ngàn ngôi sao trên trời đang lấp lánh. Cơn gió thoảng qua trong đêm bắt gặp nụ cười của một cô gái trên đôi mắt là hàng mi ướt....

Nguồn: truyen8.mobi/t116118-giong-nhu-la-tinh-yeu-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận