Gia Cố Tình Yêu Chương 6.1

Chương 6.1
Chẳng ai có thể quên

Cuộc sống của Cam Lộ bình yên trở lại, ít ra là ngoài mặt. 

Thượng Tu Văn và Phùng Dĩ An bận rộn xử lý những ảnh hưởng xấu sau bài báo đó, trong lúc họ không ngừng chạy tới chạy lui chôn công quyền, thì nhận được thông báo, có sở ngành liên quan của tỉnh thành liên tiếp mở hội nghị phân tích chất lượng cốt thép trên thị trường nguyên vật liệu xây dựng, hội nghị bàn về công tác an toàn trong xây dựng nhiều không kể hết. Một số thì Thượng Tu Văn tham dự, còn đa số thì đẩy cho Phùng Dĩ An, còn anh thì chạy như con thoi giữa hai thành phố, không giống như lúc trước chỉ lưu lại nhiều nhất là một hai ngày, bây giờ anh thường đi đến mấy ngày mới trở về nhà. 

Anh nói với Cam Lộ, gần đây không chỉ ở thành phố này, nhà nước đã đẩy mạnh công tác kiểm tra quản lý đối với các công ty sắt thép tư nhân, các chính sách liên tiếp được ban hành, đề cập đến nhiều phương diện tín dụng, tiêu thụ và đánh giá môi trường, lại thêm dạo này giá quặng sắt trong nước và quốc tế phập phù không ổn định, cậu anh yêu cầu anh thường xuyên đến đó thương lượng quyết sách bán hàng và kinh doanh của công ty. 

Lần đầu tiên anh giải thích rõ ràng với cô về công việc của mình như vậy, Cam Lộ tuy không hiểu lắm vì sao Thượng Tu Văn tuy chỉ làm đại lý, không giữ chức vụ ở Húc Thăng, nhưng lại phải tham dự vào mọi quyết sách của Húc Thăng, nhưng chắc chắn cô sẽ không bao giờ đặt câu hỏi nữa. 

Thượng Tu Văn không ở nhà, buổi tối chỉ có Cam Lộ ăn cơm với Ngô Lệ Quân . Không khí trong nhà vẫn trầm lắng, Ngô Lệ Quân gần đây thường xuyên để lộ tâm trạng lo lắng, buồn phiền, Cam Lộ lựa lời hỏi bà có chỗ nào không khỏe, bà hờ hững đáp: "Tôi không sao, thanh niên các cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi." 

Cam Lộ nghĩ, được thôi, vậy thì ai lo việc người nấy vậy. Một học kỳ nữa sắp kết thúc, công việc của cô thật không ít chút nào. 

Nhiều năm trở lại đây, tỉ lệ đậu tốt nghiệp cấp ba của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm này luôn ở múc đáng tự hào, khi tuyên truyền ra ngoài nhà trường không có ý nhấn mạnh điều này, nhiều nhất chỉ nói bao nhiêu học sinh được tuyển vào các trường đại học danh tiếng trong và ngoài nước, có bao nhiêu học sinh đạt trên 600 điểm, học sinh nào môn học nào đạt thành tích cao ở các kì thi quốc tế... Thế như kỳ thi tốt nghiệp năm nay, trường Nhất Trung đột nhiên vượt chỉ tiêu một cách vô cùng ngoạn mục, có lớp 41 học sinh đều đạt trên 600 điểm, chiếm hai trong số top 3 có thành tích cao nhất chuyên ban khoa học tự nhiên của tỉnh, còn một lớp khác có thủ khoa chuyên ban khoa học xã hội của thành phố, được tờ báo trước nay luôn chú trọng thành tích của các kì thi tốt nghiệp đăng tin, truyền thông ngoại tỉnh đưa tin, trong thoáng chốc tên tuổi nổi tiếng như cồn. Ngược lại ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm chỉ có một học sinh xếp thứ hai toàn tỉnh chuyên ban khoa học tự nhiên, cho dù thành tích tổng thể vẫn rất cao nhưng lại không có học sinh nào vượt trội. 

Lãnh đạo trường ý thức cao độ nguy cơ trong niềm vui này, học kỳ mới chưa bắt đầu, nhưng đã bắt đầu phân tích chất lượng kỳ thi và bố trí công tác. Trong cuộc họp triệu tập các giáo viên cấp ba, hiệu trưởng nghiêm túc nhấn mạnh: "Nhìn bề ngoài thành tích tổng thể của trường Nhất Trung vẫn kém xa trường chúng ta, nhưng lợi thế của người ta là ở đây. Mọi người thử nghĩ xem, trường chúng ta được chiêu sinh trong phạm vi thành phố này, từ chất lượng đầu vào mà nói, chúng ta không hề ở vạch xuất phát, nếu thi còn không bằng người ta, thì tất cả giáo viên nên suy nghĩ lại phương pháp và hiệu quả dạy học của mình."

Mãi đến khi hiệu trưởng yêu cầu phát biểu ý kiến, hiến kế sách thì mới có một giáo viên dạy lớp 12 không nén được bất bình, lên án học sinh bây giờ thật khó quản lý, trước đây chỉ chuyên tâm đôn đốc việc học, thì nay còn phải quản lý tác phong kỷ luật, quản yêu sớm, quản những nổi loạn của tuổi dậy thì. Theo thầy giáo đó được biết, trường Nhất Trung không chỉ có chế độ sát hạch giáo viên hoàn thiện, họ còn học theo các trường đại học, mỗi cấp học đều có trợ giảng, phụ trách giúp giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp quản lý học sinh, anh ta đặc biệt nhấn mạnh: "không phải toàn bộ trách nhiệm đều đổ hết lên đầu giáo viên chủ nhiệm, trong tình hình trách nhiệm dạy học nặng nề như vậy, chúng ta phải oằn mình gánh vác, có tấm lòng nhưng sức lực có hạn." 

Vị giáo viên đó nổ phát pháo đầu tiên xong, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng phát biểu tới tấp, đến cuối cùng tổng kết lại ý kiến của hầu hết mọi người là vất vả cực nhọc và lực bất tòng tâm, các trưởng bộ môn cũng không chịu thua kém, cũng kêu khổ không ngớt, chỉ còn lại phó trưởng bộ môn không thể không bàng quang đứng ngoài. 

Hiệu trưởng đã quen tai với những lời kêu ca này từ lâu, đợi mọi người trút hết xong, mới quay lại vấn đề chính, nhắc nhở mọi người rằng giáo viên trường này được đãi ngộ thuộc hàng đầu của tỉnh, hơn nữa trường cũng đang không ngừng cố gắng cải tiếng môi trường làm việc, xóa bỏ nỗi lo gánh nặng gia đình cho giáo viên, vì danh tiếng và sự phát triển của trường, các thầy cô nên lấy tinh thần cống hiến, đồng sức đồng lòng, cùng nhau cố gắng giữ vững ưu thế dẫn đầu của trường. 

Vào học kỳ mới, trường áp dụng phương pháp quản lý bằng quy chế tích lũy điểm học phần và điểm đạo đức đối với tác phong kỷ luật của học sinh, đẩy mạnh kiểm tra quản lý hành vi của học sinh, yêu cầu rất cụ thể, chi tiết. Ngoài cách ăn mặc, hình thức bên ngoài ra, tự ý ra ngoài trường mua sắm, trong trường gọi điện thoại, dùng MP3, MP4, PSP đều bị nghiêm cấm, sau khi áp dụng thử một thời gian, toàn bộ giáo viên chủ nhiệm đều kêu ca không đủ thời gian cũng như sức lực. 

Hiệu trưởng sau khi mở cuộc họp nghiên cứu bàn bạc và hứa rằng phía trường sẽ tuyển thêm nhân viên quản lý dạy học chuyên trách sau khi học kỳ kết thúc, còn trước mắt giáo viên chủ nhiệm có thể được miễn giảm, tất cả các phó trưởng bộ môn ngoài việc lên lớp giảng dạy ra, đều phải xếp lịch tiến hành kiểm tra, đôn đốc kỷ luật nhà trường. 

Mỗi tuần chưa nói đến hai ngày phải đeo băng trên tay áo đi tuần tra trong trường, Cam Lộ còn phải giữ tự học buổi tối một ngày. Các phó trưởng bộ môn kêu ca không ngớt, cô cũng phiền muộn không kém, nhưng biết có phản đối cũng chẳng ích gì, nên cũng chẳng buồn nói. 

Hôm nay mưa dầm dề, dạy xong hai tiết buổi chiều, Cam Lộ cầm ô đi tuần tra. Đi đến sau rừng quế, ngay khúc rẽ cuối lối đi hẹp có ba học sinh tụ tập thì thầm to nhỏ với nhau gì đó, vì là giờ ra chơi nên cô nghĩ cũng không cần quá quản nghiêm khắc. Cô chuẩn bị rẽ vào lối đi khác thì bỗng phát hiện có một luồng khói xám lượn lờ bay ra từ trong đám học sinh ấy, cô không khỏi kinh ngạc. 

Hút thuốc dĩ nhiên là hành vi mà trường nào cũng nghiêm cấm, cô không thể tin rằng những đứa trẻ này lại to gan công nhiên hút thuốc trong trường. Không đợi cô bước lại gần, bọn chúng đã cảnh giác, hoảng loạn vứt điếu thuốc rồi lấy chân giẫm đè lên. 

"Mấy em đang làm gì ở đây?" 

"Chúng em đang tán dóc, thưa cô." 

"Dịch chân ra." 

Bọn trẻ không động đậy. 

Cam Lộ cau mày: "Không dám cho cô xem, xem ra các em cũng biết hành vi kiểu này là không đúng. Bây giờ theo cô lên văn phòng, nói tên họ và lớp học cho cô." 

Hai học sinh mếu máo nài nỉ: "Cô ơi, tha cho bọn em lần này đi, bọn em không dám tái phạm nữa đâu." 

Cam Lộ sợ nhất học sinh làm bộ dạng tội nghiệp, nhưng lỗi nhỏ như gọi di động lần đầu bị bắt, cô còn có thể cảnh cáo vài câu rồi bỏ qua, nhưng hút thuốc thì không thể tha thứ. "Các em mua thuốc lá ở đâu?" 

Nam sinh dáng người nhỏ thó lắp ba lắp bắp: "Ở nhà... đem từ nhà đến." 

"Vậy chỉ còn nước mời cha em đến đây một chuyến thôi." 

Cậu ta lập tức thay đổi: "Là em tự mua ở ngoài cửa hàng." 

"Tự mua? Vậy em phải đi gặp giáo vụ nói cho rõ, là cửa hàng nào mà to gan thế, dám bán thuốc lá cho trẻ vị thành niên." 

Nam sinh cao to tức tối nói: "Đừng nói bọn họ, là một mình em mang đến, bọn nó không liên quan, em đã bị trừ 40 điểm đạo đức rồi, cô đuổi thẳng em là được mà." 

Cam Lộ không khỏi kinh ngạc, trước đây khi cô còn dạy ở trường Trung học Văn hóa có không ít học sinh nghịch ngợm, coi lời giáo viên không ra gì, nhưng học sinh trường này thường luôn có chút sợ giáo viên: "Xử lý em thế nào là do trường quyết định, cô không tán thành việc tùy tiện đuổi học sinh. Đi thôi." 

Hai học sinh còn lại chần chừ định đi theo cô thì nam sinh cao to lúc nãy lại tròn mắt giận dữ nhìn cô, đột nhiên đẩy cô một cái, quay người bỏ chạy. Lối đi nhỏ hẹp, Cam Lộ không đề phòng nên mất thăng bằng ngã xuống, tay phải cô cầm ô, nên chỉ có thể chống tay trái xuống theo bản năng, nhưng vẫn ngã nhoài ra đất. Hai học sinh kia sợ hãi đứng chết trân, hết nhìn theo học sinh bỏ chạy, lại nhìn cô, tay chân lóng ngóng không biết nên làm thế nào. 

Chiếc ô của Cam Lộ nghiêng qua một bên, mưa quất tới tấp vào mặt, người bắt đầu lạnh run, bên đường lại có một vũng nước nhỏ, quần áo cô lúc đó vừa ướt vừa dơ, cô cảm thấy vừa giận vừa buồn cười trước hành động quá đáng của học sinh nọ, đang định chống tay đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy đau nhói, cô giơ tay lên xem, tay trái cọ xát với mặt đất rớm máu, vừa đau vừa nhức, cổ tay sưng lên, cô không nén nổi kinh ngạc, phải vứt ô sang một bên chống tay phải làm lực đỡ đứng lên, một học sinh nhặt ô đưa cho cô, sợ đến nỗi không biết nói gì. 

"Hai em đi theo cô." 

Cam Lộ dặn dò hai học sinh đi thẳng đến phòng công tác chính trị báo cáo, nói rõ tình hình cho trưởng phòng biết, sau đó lặng lẽ vào văn phòng, nhưng đầu tóc quần áo cô đều ướt quá nửa, bộ dạng thảm hại của cô kinh động đến mọi người. Trước tiên một giáo viên cùng tổ vây lấy hỏi han, sau đó các giáo viên khác cũng chạy đến, mọi người ai cũng rầu rĩ, than thở học sinh bây giờ coi trời bằng vung, rồi quay sang than phiền về việc sắp xếp trực ban của trường. 

Cam Lộ dĩ nhiên biết ức chế trong lòng họ ít nhiều nhân chuyện này mà bùng phát, vết thương trên tay cô không nguy ngại cho lắm, nhưng cứ cử động cổ tay là lại đau nhói, nên chẳng có tâm trí tham gia bàn tán đề tài này. Cô được đồng nghiệp dẫn đến phòng y tế trường, y tá trường kiểm tra một lát, không chắc chắn là có phải trật khớp hay không, nên khuyên cô đến bệnh viện chụp X-quang. 

Trưởng phòng đào tạo và giáo viên chủ nhiệm của ba em học sinh được thông báo cũng chạy đến xem sự tình, trưởng phòng đào tạo tất bật sắp xếp xe, bảo cô Vương dạy chính trị cùng tổ nghiên cứu đi theo cô đến bệnh viện. 

Lái xe đưa Cam Lộ đến thẳng bệnh viện lớn của thành phố, bên trong đông nghịt người, ở mỗi khâu đều phải rồng rắn xếp hàng, khó khăn lắm mới xong. Ngồi bên ngoài đợi kết quả, Cam Lộ và cô Vương nói chuyện phiếm giết thời gian, cô Vương xuýt xoa tuổi cô, tính cách hoạt bát, vừa nhắn tin cho đồng nghiệp để báo tin, vừa nói với Cam Lộ: "Đã tìm được cậu nam sinh xô ngã cô rồi, là Thẩm Tư Duệ lớp 7/4, đã thông báo với phụ huynh rồi." 

"Học lớp 7 đã cao thế cơ à, tôi cứ tưởng học sinh cấp 3." 

"Thằng bé này tôi biết, gia đình rất giàu cô, tôi đã từng nhìn thấy tài xế của gia đình lái Mercedes chở nó đi học. Haizzz, chất lượng đầu vào học sinh cấp 2 của trường chúng ta thua xa cấp 3, con cái của loại nhà giàu này rất khó quản lý." 

Nguồn: truyen8.mobi/t51995-gia-co-tinh-yeu-chuong-61.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận