Gia Cố Tình Yêu Chương 8.3

Chương 8.3
Người lạ thân quen nhất

Cam Lộ cũng cười: "Được rồi Tần Trạm, mấy chuyện nhỏ đó tôi đã quên từ lâu rồi. Nhưng gia đình anh cùng ăn cơm, tôi thật sự không cần thiết phải tham gia vào, cho dù mẹ tôi gọi tôi, tôi cũng không đi đâu. Mọi người ăn uống vui vẻ nhé." 

"Được rồi được rồi. À đúng rồi, lần trước em không phải là quan tâm đến vụ chất lượng cốt thép đó sao? Anh nghe chú nói, có thể cơ quan chức năng sẽ tiến hành xử lý trên diện rộng trong thời gian sớm nhất đấy, công ty đại lý tên An Đạt ấy rắc rối to rồi." 

Tim Cam Lộ đập thình thịch: "Rắc rối gì chứ?" 

"Anh cũng không biết nữa, chú không nói rõ." 

"Mọi người dùng cơm tối ở đâu thế, tôi sẽ tới." 

Thái độ quay ngoắt 180 độ của cô tuy khiến Tần Trạm kinh ngạc nhưng anh ta lập tức nói cho cô biết địa chỉ nhà hàng. 

Cam Lộ đôi lúc tự ngắm mình trong gương, không thể không hối tiếc thừa nhận rằng, mắt và đường nét khuôn mặt mình có một phần giống mẹ nhưng lại không thừa hưởng vẻ đẹp sang trọng của bà mà chỉ có nét thanh tú ưa nhìn. Mẹ cô năm nay đã 47 tuổi, nhưng dù là dáng vóc hay gương mặt đều giữ được nét xuân sắc, căng tràn, chẳng hề thấy dấu hiệu của tuổi già. Hai mẹ con cô nếu xuất hiện cùng nhau, có người sẽ kinh ngạc nói hai người giống như hai chị em, điều này đối với Lục Huệ Ninh mà nói là lời khen tặng không hề quá sự thật. 

Lục Huệ Ninh giống như những phụ nữ có vẻ đẹp xuất chúng khác đều không an phận với cuộc sống bình thường mà số phận sắp đặt. 

Năm 18 tuổi, Lục Huệ Ninh thi rớt tốt nghiệp, từ nông thôn lên thành phố, được giới thiệu vào làm nhân viên thời vụ ở một công ty dệt quốc doanh, luân phiên làm những việc khô khan theo ca; còn ông Cam hơn bà gần mười tuổi, tốt nghiệp khoa cơ khí một trường đại học danh tiếng, được phân thẳng về đây làm công tác kỹ thuật, từ kỹ thuật viên từng bước một được thăng chức thành kỹ sư. Lúc đó, điều kiện của ông rất tốt, có điều tính tình ít nói, hướng nội, dù trong xưởng dệt âm dương mất cân bằng nữ nhiều hơn nam nhưng ông vẫn chưa từng yêu bao giờ. 

Khi Lục Huệ Ninh để mắt đến ông, ông bị mê hoặc bởi nét thanh xuân và kiều diễm ở bà, còn bà thì ít nhiều đem lòng ngưỡng mộ học vị cao của ông, đến khi công xưởng phân nhà ở tập thế, hai người đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, đuổi kịp chuyến xe cuối trong ngày về tổ ấm mới của mình. 

Đây chỉ là bước đầu tiên Lục Huệ Ninh lưu lại ở thành phố này, rất nhanh sau đó bà thất vọng về ông Cam. Ông ù lì ít nói, yêu vợ nhưng lại không biết cách thể hiện. Quan trọng hơn là, tính tình ông yếu đuối nhưng lại sĩ diện và đầy lòng tự trọng, đã không có năng lực giao tiếp tạo quan hệ với người khác để phát triển tiền đồ của mình lại chẳng có hùng tâm tráng chí, gặp chút thất bại là suốt ngày buồn bực mượn rượu giải sầu, sau này lại bị vợ xem thường ra mặt, ông càng sa sút, chán nản hơn. 

Năm thứ hai sau khi Cam Lộ ra đời, doanh nghiệp dệt quốc doanh làm ăn càng ngày càng đi xuống, Lục Huệ Ninh bắt đầu bỏ ra ngoài làm, ông Cam kinh ngạc và đau khổ phát hiện ra, vợ mình không chỉ làm việc ngày càng nhiều mà thu nhập cũng vượt xa ông, suốt ngày diện quần là áo lượt đi ra ngoài. Ông thường phải nghe những lời bàn ra tán vào không mấy tốt đẹp của hàng xóm. 

Sau này khi Cam Lộ dần dần hiểu chuyện, cha mẹ cô cuối cùng đã đến giai đoạn cãi vã kịch liệt dẫn đến động chân động tay, Lục Huệ Ninh dứt khoát dọn ra ngoài ở, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, còn ông Cam với đồng lương còm cõi, càng lún sâu vào ma men. Khi cô 10 tuổi, cha mẹ cuối cùng cũng ly hôn, cô lại thấy nhẹ nhõm. 

Lục Huệ Ninh hoàn toàn không tranh quyền nuôi dưỡng cô, chỉ trịnh trọng nói với cô rằng: "Lộ Lộ, bây giờ mẹ không đủ lực, đợi mẹ có môi trường tốt hơn, mẹ sẽ cho con tất cả." 

Cam Lộ chẳng để ý đến lời của mẹ cô. Người mẹ này lúc nào cũng bận rộn, chẳng có nhiều thời gian bên cạnh cô, từ nhỏ đến lớn chỉ có cha là chăm sóc cô, ông đưa đón cô đi nhà trẻ, mẫu giáo, lúc nhỏ tắm rửa, chải đầu cho cô, kể chuyện cổ tích cho cô nghe, đưa cô đến bệnh viện truyền nước mỗi khi ốm, đưa cô đi chơi, dạy cô làm bài tập, dự họp phụ huynh trong lớp. Nếu so sánh thì mẹ chỉ là một người lạ thỉnh thoảng ghé qua nhà, dù mỗi lần về bà đều mua cho cô rất nhiều quần áo mới, cho cô tiền tiêu vặt, nhưng cũng không làm cho cô và mẹ trở nên thân thiết hơn. 

Khi Cam Lộ 14 tuổi, Lục Huệ Ninh đi bước nữa, kết hôn với doanh nhân bất động sản Tần Vạn Phong, lúc đó, công ty bất động sản Vạn Phong cũng đã có chút tiếng tăm ở đây. Cuộc sống của bà bắt đầu ổn định là lập tức đến đón Cam lộ, nhưng Cam Lộ thẳng thừng từ chối: "Sao con lại phải qua đó làm kẻ ăn theo chứ?" 

Lục Huệ Ninh chẳng chút tức giận: "Là do cha con dạy con đúng không? May mà ông ấy là phần tử trí thức đấy." 

"Cái này còn phải nhờ người khác dạy sao?" Cam Lộ không chút khách khí nói, "Con với cha đang sống rất tốt, con không muốn đi." 

Lục Huệ Ninh nhìn căn nhà chẳng có gì thay đổi kể từ lúc bà bỏ đi, lại nhìn cô con gái đeo chiếc tạp dề đã cũ đang xào nấu, cảm thấy vô cùng xót xa. Nhưng bà hiểu mình đã để lỡ cơ hội để thân mật, gần gũi với con gái, muốn cứu vãn thật sự không phải là chuyện một sớm một chiều. 

Cam Lộ có sự nhẫn nhịn vô hạn đối với ông Cam, còn đối với mẹ thì lúc nào cô cũng như con nhím chực xù lông. Cô không hề hận mẹ, suy cho cùng bà cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặc không chăm sóc cô, ly hôn rồi vẫn thỉnh thoảng lặng lẽ đến tìm cô, đưa cô đi ăn bữa cơm, mua bộ quần áo, hoặc cho cô tiền, tiền tuy không nhiều nhưng lúc nhà túng thiếu cũng rất hữu dụng. 

Cô chỉ không thích lấp đầy cảm giác thiêu thiếu cái gì đó trong lòng mẹ cô sau khi bà đã hưởng cuộc sống giàu sang sung túc. 

Đến khi Lục Huệ Ninh nhượng bộ, năn nỉ con gái đi Hải Nam với bà trong một kỳ nghỉ, Cam Lộ cự tuyệt, còn ông Cam trước nay luôn tỏ ra lạnh lùng khó chịu với vợ cũ thì nay bất ngờ đồng ý, ông khuyên Cam Lộ: "Con sắp học cấp ba rồi, cha không đủ khả năng dẫn con đi đây đó, con đi chơi với mẹ xem như thư giãn một chút cũng tốt mà." 

Cam Lộ không nghĩ nhiều nữa, gật đầu đồng ý. Ông Cam nhìn con gái, trăm cảm xúc giằng xé, ông dĩ nhiên không chỉ muốn con gái đi chơi, vợ cũ nói với ông rằng, chồng mới của bà ấy rất khoan đung, hứa là sẽ đối xử với Cam Lộ như đối với con gái ruột, sẽ cho cô một sự giáo dục tốt nhất. Ông động lòng rồi, mấy năm nay với đồng lương còm cõi của mình, hai cha con sống một cách chật vật, rượu đã huỷ hoại sức khỏe và ý chí của ông, ông không đủ sức để cho con gái cuộc sống tốt hơn. Ông không nỡ để con gái đi nhưng ông nghĩ ông không thể quá ích kỷ, nếu Cam Lộ có thể thích nghi với cuộc sống đầy đủ bên đó thì ông nguyện buông tay. 

Nhưng kỳ nghỉ đó vô cùng thất bại, khiến tâm nguyện của Lục Huệ Ninh rơi vào hư không. 

Tần Vạn Phong đối với Cam Lộ vô cùng thân thiện, gần gũi, con gái của ông là Tần Nghiên Chi lớn hơn Cam Lộ một tuổi, cháu trai Tần Trạm lớn hơn 2 tuổi, theo lẽ thường thì ba đứa trẻ bằng tuổi nhau sẽ rất dễ hòa thuận với nhau. Tiếc là tuổi dậy thì nổi loạn của Tần Nghiên Chi đến thì sớm đi thì muộn khiến cô hành xử vô cùng cảm tính, cô ghét bà mẹ kế lúc nào cũng đẹp rạng rỡ của mình, nên ghét luôn cả Cam Lộ. Trên đường đi cô chẳng nói gì nhưng đến lúc xuống máy bay đến biệt thự ở Hải Nam nghỉ dưỡng, khi mọi người vừa đi khỏi, cô liền giở chứng. 

Cam Lộ thường ngày rất ít khi tức giận, tính cách hòa nhã, nhưng không hề yếu đuối, dễ bắt nạt, sau sự kinh ngạc ban đầu, cô không chút khách khí đáp trả. Hai cô gái mới lớn cãi nhau kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Tần Trạm ban đầu còn khuyên giải, sau đó đứng về phía em họ, cũng tham gia trận cãi vã đó. 

Cuộc đấu võ mồm của những đứa trẻ nửa người lớn này chẳng qua là nghĩ gì nói đó, nói câu nào cũng đầy ác ý không chút giấu giếm Tần Nghiên Chi kênh kiệu liếc mắt nhìn cô: "Mẹ mày là kẻ thứ ba, phá hoại gia đình tao, làm cha mẹ tao phải ly dị, thật là không biết xấu hổ." 

Cam Lộ không hề tán thành hành động của mẹ, nhưng lúc đó không muốn tỏ ra mình yếu thế: "Ấy, không biết xấu hổ à, tưởng cha cô tốt lắm à, mẹ tôi có thể bức ông ấy ly hôn sao?" 

Tần Nghiên Chi tỏ ra hung dữ là thế nhưng ứng biến không lanh lợi, nhất thời cứng họng chí hứ một tiếng: "Quả nhiên mẹ tao và nói không sai chút nào, mẹ mày bước vào nhà này, bây giờ lại định kéo cả kẻ ăn theo vào, ăn bám cha tao."

Cam Lộ từ nhỏ đã sống trong môi trường phức tạp, dĩ nhiên hiểu rất rõ ý nghĩa của "kẻ ăn theo", cô cười nhạt: "Đừng có lên mặt nhà giàu mới nổi với tôi, tôi đến nhà cô ư? Thật nực cười. Hơn nữa, cô nên hiểu cho rõ, cha cô lấy mẹ tôi, cái nhà này là của cả hai người rồi, tôi ăn bám ai, đến lượt cô phải nói sao?" 

Tần Trạm có tình cảm rất tốt với chú và em họ, nhịn không được xen vào: "Chú tôi không phải là nhà giàu mới nổi, cô xem thường ông ấy như vậy, cần gì trên máy bay cứ cười cười nói nói lấy lòng ông ấy?" 

Cam Lộ chỉ là lễ phép trả lời Tần Vạn Phong khi ông ấy hỏi cô về thành tích học tập mà thôi, nghe lời chỉ trích này dĩ nhiên vô cùng tức giận, máu nóng sôi lên, cô tuôn một tràng: "Tôi cần gì phải lấy lòng ông ta. Đó gọi là lễ phép, nhưng rõ ràng hai người các người một chút giáo dục và lễ phép cơ bản cũng không có." 

Sau đó mấy ngày, Tần Nghiên Chi vẫn không chịu thôi, từ y phục, cử chỉ cho đến gia đình, cứ có cơ hội là lại cười nhạo Cam Lộ. Cuối cùng ở cạnh hồ bơi, hai người cãi vã chưa hả liền lao vào đánh nhau, từ trên bờ đánh rơi xuống hồ, hai nhân viên cứu hộ cùng Tần Trạm nhảy xuống mới lôi được hai đứa tách nhau ra. 

Tần Vạn Phong biết chuyện mắng con gái, an ủi Cam Lộ. Tần Trạm tuy nghịch ngợm, đứng về phía em họ nhưng lại rất thật thà, làm chứng nói Tần Nghiên Chi ra tay trước, Tần Nghiên Chi không ngờ anh mình lại bán đứng mình như thế, tức đến bật khóc nức nở, Cam Lộ không nói một lời nào. Lục Huệ Ninh vừa làm mẹ kế người ta nên cũng phái tỏ thái độ, mắng con gái mình một trận. 

Cam Lộ quệt vết máu bị Tần Nghiên Chi cào trên mặt, nhìn mẹ cười nhạt: "Con muốn về nhà." 

Mặc cho Tần Vạn Phong lựa lời dỗ ngọt thế nào, cô cũng nằng nặc đòi về, một phút cũng không muốn lưu lại. Lục Huệ Ninh chẳng thế nghĩ gì được nữa, đặt vé máy bay đích thân đưa Cam Lộ về nhà ngay đêm hôm đó. 

Trên đường về Cam Lộ không nhìn mẹ lấy một cái, bước vào nhà vừa nhìn thấy cha ấm ức òa lên khóc nức nở, ông Cam còn chưa tỉnh hết rượu, trong cơn nóng giận đã mắng nhiếc vợ cũ không tiếc lời. 

Từ đó trở đi, đừng nói là đến nhà Tần Vạn Phong, đến quà và tiền của mẹ Cam Lộ cũng không muốn nhận. Mãi đến hai năm sau, vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11 chuẩn bị lên 12, ông Cam nhập viện làm phẫu thuật, cô bất đắc dĩ mới gọi điện cầu cứu Lục Huệ Ninh, hai người lúc đó mới khôi phục lại quan hệ. 

Lúc thật sự trưỏng thành, nghĩ lại chuyện này, Cam Lộ chỉ thấy buồn cười, cô trước nay không hề là người hành động theo cảm tính, dường như chỉ giận dỗi, hờn mát với người mẹ không lấy gì làm thân thiết của mình, Lục Huệ Ninh cũng đành bó tay với cô con gái cứng đầu này, thường chí tự trào nói: "Coi như kiếp trước mẹ mắc nợ con." 

Cam Lộ sau này cũng chẳng gặp lại Tần Nghiên Chi, đến nỗi mẹ cô có chịu ấm ức ở nhà đó không cô cũng chẳng quan tâm. Cam Lộ lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, lúc nào cũng mạnh mẽ tinh đời, có lẽ sẽ chẳng chịu thiệt về mình; Tần Vạn Phong trước sau đều đối đãi rất tốt với mẹ con cô, thường thông qua mẹ cô nói với cô có thể cho cô đi du học, chỉ là cô không chấp nhận. 

Trường đại học mà Tần Trạm học rất gần trường Đại học Sư phạm, họ thi thoảng cũng chạm mặt nhau, nhận ra nhau nói về chuyện cũ Tần Trạm rất hào sảng xin lỗi cô, cô dĩ nhiên cũng chẳng để bụng chuyện đó. Đôi khi Tần Trạm hẹn cô ăn cơm hay đi chơi, cô thỉnh thoảng cũng đồng ý, chỉ cảm thấy mối quan hệ này thật khó lý giải nên không muốn giới thiệu anh với bạn bè của cô. 

Đến khi Tần Trạm có vẻ có ý định theo đuổi cô, cô ngạc nhiên phì cười, lập tức từ chối: "Tôi có ý trung nhân rồi, Tần Trạm ạ, hơn nữa tôi không muốn người ta nói phụ nữ nhà tôi toàn đeo bám đàn ông nhà họ Tần các anh." 

Sự thẳng thừng từ chối của cô không hề làm cho Tần Trạm tức giận, anh thừa nhận cô nói có lý nên vui vẻ chấp nhận. 

Địa điểm gia đình họ Tần dùng bữa là hội sở hoa viên Tân Giang do công ty địa ốc Vạn Phong khai thác, hoa viên Tân Giang được khai thác làm ba thời kỳ, chiếm một khu đất rộng với phong cánh thiên nhiên đẹp nhất gần sông của thành phố này, hội sở được xây dựng vào giai đoạn thứ hai, là một kiến trúc cao năm tầng quay mặt ra sông bao gồm nhà hàng, khu giải trí, hồ bơi và phòng tập thế dục, được thiết kế rất phong cách, nhà hàng trong này chủ yếu phục vụ món Quảng, công việc kinh doanh rất tốt, muốn đến ăn phải gọi điện đặt bàn trước. 

Lúc Cam Lộ bước vào phòng mà Tần Trạm đã nói, gia đình họ Tần bao gồm vợ chồng Tần Vạn Phong, cha mẹ Tần Trạm đều đã đến trước. 

Lục Huệ Ninh hỏi: "Tu Văn đâu, sao không đến cùng con?" 

"Anh ấy đi Bắc Kinh công tác rồi, chưa về ạ." 

Tần Vạn Phong năm nay 55 tuổi nhưng giữ gìn sức khỏe rất tốt, dáng người vừa tầm, nhìn chí độ khoảng 50, mái tóc dày rậm đã điểm sợi bạc, hai con mắt ẩn sau cặp kính lão nhìn càng phúc hậu. Ông từ một viên chức nhà nước ra làm ăn riêng, có chút khác biệt so với những đại gia địa ốc xuất thân bình dân khác. 

Nguồn: truyen8.mobi/t54464-gia-co-tinh-yeu-chuong-83.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận