Giang Sơn Bất Hối Chương 29

Chương 29
Nghịch chuyển

 

Không khí trên lầu thành khẩn trương đến mức người người phải hoảng sợ.Hôm đó Phá Nguyệt đến cổng Bắc, dù nó có nhỏ hẹp một chút nhưng rất trật tự nghiêm chỉnh, sao lại thành ra tình trạng như bây giờ?Khói bốc mù mịt khắp nơi, mấy lỗ châu mai đều bị tàn phá. Phần đông lính tráng toàn thân mồ hôi và máu đầm đìa. Gương mặt ai nấy lộ rõ vẻ mỏi mệt, ánh mắt căng thẳng đỏ ngầu, chỉ biết dốc sức chiến đấu.Phía trên tường thành, cứ cách vài bước là có thể dẫm lên thi thể ai đó. Có người bị đá nện vào đầu nát nhừ, óc bắn tung tóe. Có người bụng bị trúng tên, cắm thẳng vào lầu thành chết tươi.Phá Nguyệt vừa đi được mấy bước, bụng đã nhộn nhạo không nhịn được cảm giác buồn nôn. Toàn thân nổi gai ốc, chỉ mong có thể sớm rời khỏi nơi này.Nhưng nàng làm gì có sự lựa chọn?Vừa lên tới lầu cổng thành, nàng bị người khác đẩy ra sau một lỗ châu mai ở phía tây. Gần đó có bảy tám binh sĩ, thần sắc mọi người dường như hơi ngơ ngẩn vì quá mệt mỏi. Có người nhét cây cung vào tay nàng, hung dữ quát: “Đừng có đứng ngây ra đó! Nếu để kẻ địch lên được, lão tử mần thịt ngươi!”Phá Nguyệt hồ đồ gật đầu, vô thức cầm cái cung liều mạng giương tên. Nhưng nàng kéo mãi cũng chỉ được khoảng nửa tấc, không khỏi nhụt chí. Phá Nguyệt thoáng liếc sang bên cạnh, có một cái xác bị đá bắn trúng đầu. Bên người hắn vẫn còn trường thương, thắt lưng đeo một cây đao. Nàng vội vàng cầm tới. Tuy chúng rất nặng đối với nàng, nhưng có còn hơn không.Bỗng nghe binh lính bên cạnh hét lớn một tiếng: “Lên!”Binh sĩ trên cổng thành đồng loạt đứng lên, cầm vũ khí tấn công kẻ địch bên dưới! Phá Nguyệt xoay đầu dòm ra, chỉ thấy tường thành suy sụp hoang tàn. Ngoài cửa thành, ngoại trừ một thông đạo không rộng lắm, xác người chất thành đống. Lầu thành này cao lắm cũng chỉ ba trượng, mà thi thể chất chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp cao đến vài thước.Những binh lính này!? Phá Nguyệt giật mình nhìn những người đàn ông thần sắc trầm mặc, động tác cứng ngắc bên cạnh. Bọn họ có thể giết nhiều quân địch như vậy sao?Có lẽ. Dùng bốn trăm người địch mấy ngàn quân, Bộ Thiên Hành thật sự muốn ép khô tới giọt máu cuối cùng của họ ư?Từ sau đống thi thể, vài chục người ở trong rừng chậm rãi tiến lên. Phá Nguyệt quan sát bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào, trong một chốc nàng chưa nghĩ ra.“Phóng!” Lúc nàng còn chìm trong suy nghĩ, từ xa xa có tiếng hét truyền tới.Mọi người trên lầu cổng thành đồng thời ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu. Phá Nguyệt còn đang ngẩn người chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng gió vù vù, không biết phản ứng ra sao.Từ giữa làn khói phía trước, một khối đá lớn gấp mười lần đầu nàng bay vun vút tới!Tay chân Phá Nguyệt cứng đờ. Nàng trơ mắt đứng nhìn khối đá lao thẳng xuống mặt mình! Tự nhiên cổ tay nàng nhói đau, cả người lệch sang một bên, té phịch xuống đất. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, lầu thành sau lưng nàng bị nện thành một cái hố to, đất đá văng tung tóe.Phá Nguyệt vẫn còn kinh hoàng, lơ mơ ngẩng đầu nhìn. Thì ra một binh sĩ bên cạnh trong lúc thập tử nhất sinh đã lôi nàng sang một bên.“Lính mới? Còn ngây người ra đó làm gì? Không muốn sống à!?” Người kia không hề nể nang, giận dữ mắng nàng, đồng thời xoay người bê một tảng đá to như cái chậu rửa mặt, để lên trên dụng cụ ném đá, giẫm mạnh một cái. Hòn đá bắn ra. Người nọ ngẩng đầu nhìn, thấy Phá Nguyệt vẫn ngơ ngác đứng đó, cơn tức lại trào lên: “Còn không mau lại giúp?”Lúc này Phá Nguyệt mới kịp phản ứng, bước lên giúp hắn khiêng mấy khối đá. Chỉ là nhìn xuống khung cảnh náo loạn dưới lầu cổng thành, kẻ tiến người lùi, chém giết không ngừng, chốc chốc lại có tiếng người kêu thảm thiết rồi ngã xuống. Nàng mới chân thật cảm nhận mình vừa suýt chết. Chính một người lính xa lạ kéo nàng từ Quỷ Môn quan trở về!Tình hình chiến đấu không hề khả quan.Phá Nguyệt nhanh chóng phát hiện, tuy trên lầu cổng thành rất nhiều người đang đứng nhưng rõ ràng là được phân thành mấy tiểu đội phòng ngự. Có điều quân địch thật sự rất đông. Vừa giao chiến được nửa canh giờ, đối phương đã có hơn trăm thi thể, quân mình cũng hơn hai mươi người bỏ mạng.Đây là một trận chiến mưa dầm thấm ất, tiêu hao thực lực.Thật ra, tốc độ tiến công của quân địch cũng không nhanh như nàng nghĩ. Tuy rằng họ từng bước một lấn vào, nhưng không đem lại cho Phá Nguyệt cảm giác uy hiếp khiếp đảm — Nếu nàng thực sự có cảm giác đó, chỉ e cổng thành Bắc đã bị chiếm lĩnh từ lâu.Có lẽ đối phương tử trận rất nhiều. Gương mặt ai nấy đều căng thẳng, mệt mỏi. Mỗi lần đội Xích Thố bắn tên xuống, trong mắt bọn họ đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, hoang mang.Nhánh quân công thành này chẳng hề hùng mạnh — Phá Nguyệt thật sự có ấn tượng như vậy.Nhưng số lượng quân địch gấp mấy lần quân ta, người đông sức khỏe. Cứ đánh tiếp như thế, không khó kết luận quân ta sẽ thua trước.Rốt cuộc thì phải xử lý làm sao mới có thể thay đổi cục diện?Nàng lại quan sát quân địch dưới cổng thành. Bọn họ chen chúc nhau, đặc kín con đường phía trước, ít nhất cũng hơn một ngàn người. Đội quân tiên phong đang muốn đặt thang mây, leo lên cổng thành. Một khi thang được đặt vững, cổng thành coi như mất.Ngay lúc này, không biết vì sao Phá Nguyệt có cảm giác bên địch có gì đó rất khác thường.Nàng quay sang hỏi một anh lính bên cạnh: “Vì sao màu sắc trang phục của họ không giống nhau?”Người binh sĩ thấy nàng chỉ xuống dưới lầu thành, ngạc nhiên đáp: “Bọn chúng là quân liên minh năm nước hợp lại, quân phục tất nhiên không giống. Nhanh giúp ta dời hòn đá, hỏi nhiều làm gì.”Phá Nguyệt hiểu ra — Tuy gọi là quân liên minh năm nước, nhưng vì Đại Tư phát động binh đao mới phải vội vàng tập hợp để chống lại. Binh sĩ các nước tuy hợp lại thành một, nhưng vẫn giữ nguyên quân phục quốc gia mình.Có lẽ có cơ hội!Phá Nguyệt bỗng nghĩ tới — nếu là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, giờ phút này bình tĩnh tác chiến, chắc chắn đã chiếm được cổng thành từ lâu.

Nguồn: truyen8.mobi/t114120-giang-son-bat-hoi-chuong-29.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận