Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 285: Xưng đế?
Nhóm dịch: Địa ngục môn
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
Cảng Bà Châu, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.
Mặc dù đã là cuối tháng hai, nhưng khí hậu vẫn khá lạnh lẽo, gió biển lạnh thấu xương từ biển Ni Tư lùa thẳng tới mang theo cái lạnh như băng giá, giống như muốn thấm thật sâu vào trong xương cốt đóng băng huyết dịch vậy. Dược Túc Phong mặc dù mang áo rất dày, cổ cũng được khăn quàng của Tô Lăng Tuyết đan cho quấn quấn thật chặt, nhưng khuôn mặt vẫn bị gió biển thổi cho đỏ bừng bừng, giống như uống rượu say vậy. Thực tế thì y cũng đúng là uống kha khá rồi, ngà ngà men say, nếu chẳng phải có rượu mạnh chống đỡ, men rượu nồng liệt trong lục phủ ngũ tạng hừng hực thiêu đốt, khẳng định là y đã phải khuất phục dưới cái lạnh của gió biển Ni Tư rồi, gió biển mang tới đợt sóng cuộn trào, sóng biển vỗ lên trụ sắt của cầu tàu bắn lên vô số bọt sóng li ti, hạt nước chui vào cổ Dương Túc Phong, cái lạnh thấu xương đó gần như làm y tê liệt.
Trải qua nghiên cứu là cân nhắc kỳ càng, loại súng ngắn Mauser 20 viên ứng vận ra đời, so sánh với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, bất kể là tầm bắn hay là uy lực, nó đều kém rất xa, nhưng nó có thể dùng một tay cầm súng, hỏa lực bắn liên tục cũng không tồi, đối với hải quân Lam Vũ chỉ cần tự về mà nói, đích xác là lợi khí phòng thân, thậm chí có thể treo người trên dây thừng xạ kích, khi chiến đấu ở mạn thuyền trong cự lý ngắn, có thể phát huy uy lực lớn nhất. Đương nhiên, Dương Túc Phong không hi vọng xa xôi nó có thể phát huy tác dụng cỡ nào, theo uy lực của hỏa pháo chiến hạm quân Lam Vũ ngày một mạnh, cơ hội chiến đấu sát mạn thuyền khẳng định ngày càng ít, đất dụng võ của súng Mauser trên biển không nhiều, ngược lại có thể suy nghĩ sau này đem nó làm trang bị tiêu chuẩn cho quan quân cấp thấp lục quân.
Bất quá đối với A Phương Tác mà nói, cơ hội chiến đấu sát mạn thuyền còn rất nhiều, loại súng Mauser này cũng coi như là tận dụng hết khả năng.
Ngoài ra A Phương Tác còn ngay từ đầu đã nhìn trúng những Long Nha chiến hạm mới hạ thủy kia, bất kể thế nào cũng muốn đem ba chiếc chiến đấu hạm của mình đổi thành tám chiếc Long Nha chiến hạm, ánh mắt của hắn rất chuẩn xác, vừa nhìn đã thấy được tính ưu việt của những chiếc Long Nha chiến hạm này, mặc dù chúng có trọng tải không lớn bằng chiến đấu hạm, nhưng khá kiên cố, bộ phận trọng yếu đều dùng tấm thép bảo vệ, có thể kháng cự hai lượt xạ kích cùng lúc của pháo thanh trượt. Đồng thời do đại pháo số lượng rất ít, cho nên nhu cầu pháo thủ cũng không nhiều, mỗi chiếc Long Nha chiến hạm chỉ cần chừng sáu bảy mươi thủy thủ và thuyền viên, không bằng một phần năm chiến đấu hạm, cho nên khoang thuyền càng thêm rộng rãi, điều kiện sinh hoạt của các thủy thủ cũng được cải thiện rất lớn.
Ngoài ra, những chiếc Long Nha chiến hạm này có thể chở vật phẩm cũng rất nhiều, ví như thức ăn và nước ngọt, có thể kéo dài thời gian đi biển, điều này đối với hải tặc mà nói là cực kỳ quan trọng. Trên Long Nha chiến hạm còn có Trắc Cự Nghi (vật đo khoảng cách), loại trang bị kiểu mới này đích xác hấp dẫn A Phương Tác, mà trang bị tủ lạnh cũng làm những hải tặc cảm thấy hết sức mới mẻ, điều này đối với những người ngày ngày ăn cá ướp mà nói, nếu như có thể trên hành trình đi biển ăn được rau tươi, chắn chắn là cải thiện sinh hoạt cực lớn, chỉ cần nghĩ một chút thôi, cũng làm người ta hưng phấn.
“Cho dù mỗi chiếc giá trị mười vạn kim tệ, ngươi cũng lãi rồi.” A Phương Tác không chút khách khí nói, mồm đầy hơi rượu.
Dương Túc Phong chỉ đánh gãi đầu chấp nhận, đem Long Nha chiến hạm vốn chuẩn bị tăng cường tới các hạm đội khác phân cho hắn, nếu như A Phương Tác còn có thể trở về vơ vẹt được càng nhiều bảo tàng hơn từ chỗ hải tăc Sở La Môn, hắn nằm mơ cũng phải cười, nghe nói bảo tàng của hải tặc Sở La Môn so với hải tặc Ca Âu còn phong phú hơn, truyền thuyết dân gian, chỉ cần cướp được một phần mười bảo tàng của hải tặc Sở La Môn là có thể xưng bá đại lục. Truyền thuyết không biết là thật hay giả, nhưng bảo tàng của Sở La Môn thì không có gì phải nghi ngờ.
“Ngươi lại chẳng tổn thất cái gì.” Thấy Dương Túc Phong do dự, A Phương Tác bất mãn nói.
Dương Túc Phong há miệng ra cười.
Bắt đầu từ đầu năm 1729 thiên nguyên, hải quân Lam Vũ liền bắt đầu mở rộng hàng loạt, trừ hạm đội của A Phương Tác ra, các hạm đội khác đều lục tục bổ sung lượng lớn Long Nha chiến hạm, trước khi bị tổn thất hạm đội Phất Lai Triệt có mười sáu chiếc Long Nha chiến hạm, qua bổ xung đạt tới hai mươi lăm chiếc, các hạm đội khác số Long Nha chiến hạm đều có gia tăng, bình quân đều trên hai mươi chiếc, trừ bổ xung tổn thất chiến đấu, hải quân Lam Vũ mỗi tháng đều sẽ tăng thêm hai mươi Long Nha chiến hạm.
Dương Túc Phong biết chiến hạm liên miên không ngớt sản xuất ra cuối cùng mới là vốn đánh bại kẻ địch cuối cùng, chỉ có dựa vào ưu thế thực lực, mà không phải vận khí mới là còn đường giành chiến thắng căn bản.
Tháng 2 năm 1729 thiên nguyên, căn cứ vào nhu cầu chiến đấu, Dương Túc Phong hạ lệnh điều chỉnh danh sách chiến đấu của hải quân. Trên cơ sở bốn hạm đội hải quân gồm hạm đội Vũ Phi Phàm, hạm đội Phất Lai Triệt, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã, tăng cường thêm ba hạm đội hải quân, lần lượt là hạm đội Trát Lan Đinh, hạm đội Tô Chẩm Thư, hạm đội Đặc Lan Khắc Tư, đồng thời bắt đầu chính thức dùng số trong văn kiện quân sự để thể hiện biên chế của hạm đội, mà không gọi tên tư lệnh quan nữa (cá nhân vì cho tiện, vẫn gọi tên quan tư lệnh), những hạm đội này lần lượt lấy số từ 1 tới 7 để phân biệt, ví như hạm đội Phất Lai Triệt đổi sang là hạm đội số 2, hạm đội Trát Lan Đinh gọi là hạm đội số 5…vv..
Để hình thành ưu thế hải chiến tốt hơn, giảm bớt cự ly đi biển vô ích của hạm đội, tất cả hạm đội hải quân đều điều chỉnh lại căn cứ của mình, cảng mẹ của hạm đội số 1 tới hạm đội số 7 lần lượt là Bố Lôi Tư, cảng Bà Châu, Thánh Mã Lạc, Hải Nha, cảng Tô San, Tư Đa Khắc, cảng Mễ Luân, bảy cửa cảng này liệt vào hàng quân cảng trọng điệm kiến thiết của hải quân. Ở cở sở ban đầu tăng thêm các loại phương tiện thiết bị, thậm chí xưởng công binh, chủ yếu sản xuất đạn pháo cho pháo 100 ly. Nhưng do cảng Mễ Luân tạm thời còn chưa khống chế trong tay quân Lam Vũ, cho nên Đặc Lan Khắc Tư chỉ huy hạm đội số 7 tạm thời đem cảng Đa Ni vốn của vương quốc Mai Lý Đạt làm cảng mẹ, đợi sau khi chiếm lĩnh cảng Mễ Luân mới chuyển đi.
Sau khi trải qua điều chỉnh, hải quân Lam Vũ chính thức có bảy hạm đội, trong đó ở phương hướng biển Á Đinh có năm đơn vị. Trong hạm đội hải quân ở phương hướng biển Á Đinh, cũng có phân công khá chính xác, trong đó hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã chủ yếu phụ trách giám thị và áp chế hải quân nước Y Mộng, tùy thời quấy nhiễu đường ven biển của nước Y Mộng, hạm đội Vũ Phi Phàm thực lực mạnh nhất phụ trách phương hương tiến công chủ yếu của hải quân, đồng thời phối hợp với các hạm đội khác công kích, mục tiêu chủ yếu là đảo Sùng Minh, hạm đội Phất Lai Triệt và hạm đội Tô Chẩm Thư đều là hạm đội cơ động, căn cứ vào nhu cầu điều động, trước mắt chủ yếu cũng là hướng đảo Sùng Minh.
Nếu đổi lại là người khác, không chút vướng bận, y khẳng định sẽ nhảy lên ngựa hoành thương, quát lớn một tiếng: “Có bản lĩnh thì phóng ngựa tới!”
Nhưng… Ôi, chính trị…
Trát Lan Đinh phảng phát bị cảm nhiễm rất mạnh, sắc mặt đồng thiếc ánh lên màu hồng, phấn khích kêu lên: “Đúng thế! Chúng ta sợ cái chim, chúng ta vì sao phải nhìn sắc mặt bọn chúng làm việc? Không có đế quốc, chẳng lẽ chúng ta không thể làm được sự nghiệp lớn à? Đế quốc có là cái quái gì!”
Phất Lai Triệt nhướng mắt lên, khinh miệt cười lạnh nói: “Ngươi đấy, lại nói lung túng rồi! Đế quốc chẳng là cái gì, người là cái gì… bất quá chúng ta và đế quốc còn có liên hệ sao? Ấy? Sao ta không biết nhỉ? Ta còn cho rằng chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với đế quốc rồi cơ! Ha ha ha…”
Đặc Lan Khắc Tư tựa hồ tỉnh rượu lại một chút, dùng sức nhéo lên mặt mình thành khẩn nói: “Phong lĩnh, mấy ngày nay chúng tôi đều cảm thấy ngài có tâm sự, đại khái là vì chuyện của đế quốc. Tôi dám nói, ồ, tôi dám lấy vinh dự của phụ thân mình ra thề, tôi thề không có giá trị nữa rồi, đế quốc trước nay đối với chúng ta chẳng mang lòng tốt đẹp gì, tất cả hành vi của bọn chúng đều là muốn đem chúng ta quy nhập dưới trướng của bọn chúng, thậm chí là tiêu diệt chúng ta, bất kể là ngài đưa ra hành động và giải thích thế nào, đế quốc đều sẽ không bỏ qua cho những người chúng ta đây. Trừ bản thân chính chúng ta, không một ai sẽ tín nhiệm chúng ta, cho dù chúng ta nhẫn nhục gánh trọng trách, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một còn được chết. Cả cuộc đời nhẫn nhục phục tùng, sau này có được gì, hi sinh bản thân, nhưng cuối cùng có được gì, còn không phải là tá đao sát nhân diệt trừ sao?”
Dương Túc Phong trầm mặc không nói, chỉ hít sâu một hơi. Đặc Lan Khắc Tư nói trúng đáy lòng của lo lắng nhất không phải là đế quốc lòng tham không đáy được voi đòi tiên, y tuyệt đối không tin đé quốc sẽ dễ dàng đưa thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, mà cái Tử Xuyên hầu gì đó có được mà sẽ không cần trả giá. Nếu như bản thân khuất nhục thành toàn, Minh Sơn Quế khẳng định sẽ có thủ đoạn càng ngoan độc hơn đối phó với mình, bọn chúng khẳng định sẽ đem mỗi một phần tài phú của địa khu Mỹ Ni Tư toàn bộ cướp đi mới chịu dừng tay.
Lão hổ không phát uy, người ta khẳng định coi thành mèo bệnh. Địa khu Mỹ Ni Tư cũng sẽ như thế, nếu như vì cái chiêu bài đế quốc thối nát mà tiếp tục nhường nhịn, sau này phiền toái đến từ đế quốc sẽ mãi mãi không hết, trong lòng Dương Túc Phong, y muốn nói với đám đốn mạt của triều đình như thế này nhường nào: “Ngươi cút con mẹ nó đi! Muốn đồ của chúng ta? Không vấn đề, bất quá các ngươi phải lấy thứ giá trị tương đồng ra trao đổi! Nếu không miễn bàn!”
Tô Chẩm Thư khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Tôi đồng ý với lời của con bạc, đúng là thế, tôi nghĩ quan phó tư lện Phi Phàm cũng sẽ có cách nhìn giống như vậy, chúng ta hiện giờ đã có quân đội của mình, có lực lượng của mình, chúng ta có thể bảo vệ bản thân, chúng ta không cần ở dưới trướng kẻ khác, chúng ta phải có cách nghĩ và tiêu chuẩn hành động của riêng mình, chúng ta vì sao phải nghĩ tới cảm thụ của triều đinh? Tôi cảm thấy căn bản không cần thiết, ít nhất hải quân chúng ta không cần! Triều đình nếu như dùng lễ đối đãi, chúng ta lấy lễ đối lại, triếu đình nếu như muốn cùng chúng ta đao binh gặp mặt, cũng ta cũng sẽ dùng đao binh. Chúng ta khẳng định phải đánh về đất đai của đế quốc, nhưng chúng ta tuyệt đối không vì triều đình mà bán mạng, chúng ta bán mạng vì bản thân…”
A Phương Tác liếc mắt nhìn mọi người, thần sắc khinh miệt tựa hồ đang nói đám ngu xuẩn các ngươi cuối cùng cũng hiểu ra, cười ha hả nói: “Ta còn cho rằng những tên gia hỏa các ngươi não bị thấm nước, mất hết càm giác rồi cơ! Chậc, không tệ không tệ, sắp bằng trình độ của ta rồi…”
Phất Lai Triệt trợn mắt nhìn hắn, vung nắm đấm lên, hung thần ác sát nói: “Người lớn chúng ta nói chuyện, thằng nhóc thối ngươi đừng có xen mồm vào, ngươi muốn phát biểu ý kiến, ngươi thay đồng phục hải quân Lam Vũ vào cho ta đã! Ngươi không gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ, thì không có cơ hội cho ngươi đánh rắm…”
A Phương Tác cười mím chi nói: “Ngươi hiện giờ đang đánh rắm đấy à? Ôi, chẳng trách..”
Phất Lai Triệt đưa tay rút đao, phát hiện không mang trên người, chỉ đành giơ nắm đấm như nồi đất lên.
A Phương Tác rụt đầu lại, lùi hai bước, xua tay nói: “Mẹ nó, lão tử chẳng thèm gia nhập với các ngươi! Được, lão tử rửa tai cung kính nghe cao luận của các ngươi! Không biết vị nào tiếp tục đánh rắm?”
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, trong đầu tựa hồ chắt được cái gì đó, nhưng không thể miêu tả ra rõ ràng, chậm rãi nói: “Ý của các ngươi là… chúng ta muốn ngồi sánh ngang với đế quốc?”
Phất Lai Triệt chém đinh chặt sắt nói: “Có gì không được?”
Trát Lan Đinh phẫn nộ nói: “Vốn nên là như thế, triều đình đã làm gì cho địa khu Mỹ Ni Tư, trừ cướp đoạt vẫn là cướp đoạn, còn có vũ trang trấn áp, đối với loại trièu đình đó, chúng ta còn phải hiệu trung với nó sao? Tôi nghĩ, chúng ta đồng ý, người dân địa khu Mỹ Ni Tư cũng sẽ không đồng ý, bọn họ chịu quá đủ sự bóc lột và đè nén của triều đình rồi, chúng ta không thể dẫm lên vết xe đổ.”
Phất Lai Triệt cười lạnh: “Dù sao hạm đội Phất Lai Triệt ta trước nay chưa từng treo cờ đế quốc Đường Xuyên!”
Tô Chẩm Thư thở dài, tựa hồ bao hàm khó xử, hồi lâu mới chua xót nói: “Những người của triều đình… Ài, ta chỉ biết, theo bọn họ là không có tiền đồ… Phong lĩnh, không bằng ngài xưng đế phắt đi, tránh cho đế quốc lằng nhằng lải nhải chán chết…”
Dương Túc Phong toàn thân run lên, la hoảng: “Ngươi nói cái gì? Xưng đế?”
Người người khác cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Tô Chẩm Thư.
Bỉnh rượu Rum trong tay Trát Lan Đinh cũng rơi vào trong biển Ni Tư.
Men rượu toàn thân của Dương Túc Phong tức thì tràn hết ra ngoài, trong đầu khôi phục lại tỉnh táo, mặc dù y trước nay đều biết đám lão đại của hải quân tên nào tên nấy đều vô pháp vô thiên, trừ Khắc Lai Ô Địch Mã lão thành trì trọng ra, những người còn lại, gồm cả Vũ Phi Phàm trong đó, tên nào cũng là gia hỏa không sợ chết, mỗi tên đều có lời nói kinh người, nhưng đột nhiên tuôn ra một câu xưng đế như Tô Chẩm Thư vẫn làm y trợn mắt há mồm.
Nhìn qua sức mặt của mọi người, Tô Chẩm Thư lộ ra vẻ khinh miệt, tựa hồ cảm thấy mọi người căn bản không cần phải lấy làm lạ, hững hờ nói: “Chính là xưng đế! Xưng đế thì xưng đế, có gì mà khẩn trương? Sợ cái gì? Ta không phải là vỗ mông ngựa Phong lĩnh, mà là sự thực chính là như thế, dân chúng địa khu Mỹ Ni Tư có được mấy người có hảo cảm với triều đình hủ bại kia? Cho dù là từ nội địa đế quốc tới cũng chẳng có mấy người có hảo cảm, ít nhất người bên cạnh ta không có! Nếu như cái triều đình này đã mất lòng dân, bị người ta thay thế cũng là chuyện đương nhiên, trên sách sử chẳng phải nói, đây là quy luật tất yếu của sự phát triển lịch sử…”
Trong nhất thời mọi người đều không nói, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Qua một lúc lâu, Đặc Lan Khắc Tư mới vỗ mạnh lên vai Tô Chẩm Thư, khổ sở nói: “Xưng đế… không phải không thể.. nhưng sợ có chút phiền phức…”
Tô Chẩm Thư bình tĩnh nói: “Ý của ta cũng không phải là nói xưng đế bây giờ, kỳ thực Phong lĩnh xưng đế hay không xưng đế chẳng có gì khác biệt, chỉ là đổi một góc nhìn khác mà thôi. Nói thẳng ra, cho dù chúng ta độc lập rồi, triều đình có thể làm gì nổi chúng ta? Phái binh tới đánh chúng ta? Đùa đấy à, nó có thể giữ được kinh đô Ni Lạc Thần đã là không tệ rồi.”
Dương Túc Phong gian nan nói: “Ngươi ý nói địa khu Mỹ Ni Tư độc lập tự trị?”
Tô Chẩm Thư lắc đầu, kiên định nói: “Không phải đơn giản là tự trị, mà là hoàn toàn độc lập!”
Mạch suy nghĩ của Trát Lan Đinh hiển nhiên là không theo kịp, gãi gãi đầu không nói gì, nhưng không tự chủ được gật đầu, hiển nhiên rõ ràng tán thành kiến nghị của Tô Chẩm Thư, chỉ là không nói ra.
Phất Lai Triệt muốn nói lại thôi.
Đặc Lan Khắc Tư cũng chìm vào suy ngẫm.
Trên cầu tàu yên ắng, chỉ có tiếng gió biển thổi qua.
Qua mội lúc lâu, A Phương Tác cuối cùng không nhẫn nại được, cười lạnh xen vào: “Xưng đế thì không nên, như vậy dễ thành cái đích của vạn mũi tên, bất quá Dương Túc Phong ngươi chiếu theo thân phận địa vị của một vị hoàng đế trên cái thế giới này đối xử với địa khu Mỹ Ni Tư là được rồi. Các ngươi cần phải phụ họa với kẻ nào đó sao? Không cần! Các ngươi cần nhìn sắc mặt người khác làm việc sao? Không cần! Các ngươi chính là một chính thể độc lập, chính là một quốc gia độc lập, tất cả những điều các ngươi làm, đều xuất phát từ lời ích quốc gia của các ngươi, từ lợi ích nhân dân cảu các ngươi, mà không phải từ xuất phát từ chiến rối rắm lung tung nào đó… này, đứng có nhìn ta như thế, ta theo Đặc Lan Khắc Tư cũng lăn lộn mấy năm ở đại học hải quân, bất quá hiện giờ chỉ còn nhớ được mấy lời vừa rồi thôi, vị thấy giáo nói những lời này đã bị bội nội vụ đế quốc mời đi uống trà, từ đó chưa trở về…”
Phất Lai Triệt gật mạnh đầu, đấm một phát lên làm can, làm lan can kêu oong oong, lớn tiếng nói: “Không sai, mặc dù chúng ta không gọi là một quốc gia, nhưng trên thực tế chúng ta chính là một quốc gia! Tất cả những điều chúng ta làm đều xuất phát từ cái quốc gia này của chúng ta! Giữa quốc gia với quốc gia, không có hữu nghị và kẻ địch vĩnh hằn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, giữa chúng ta và triều đình…”
Mọi người chỉ nhìn thấy sắc mặt Dương Túc Phong thoắt xanh thoắt trắng, giống như trong đầu đang kịch liệt suy nghĩ điều gì, phảng phất như tâm tư muốn bùng nổ, bất thình lình, người y chậm rãi thuận theo lan can cầu tàu trượt xuống, khóe miệng trảo ra bọt trắng.
Dương Túc Phong ngất xỉu rồi.