Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 359
Câu chuyện bên hồ Mạc Sầu
Nhóm Dịch: Địa Ngục Môn
Dương Túc Phong cho rằng Nga Nhi Tuyết Liễu đưa tới Phương Phỉ Thanh Sương và nhi tử của mình, nên trong lòng hết sức hưng phấn, thế nhưng sự thực mau chóng làm cho y thất vọng.
Nga Nhi Tuyết Liễu mang tới không phải là Phương Phỉ Thanh Sương, mà là sứ giả đến từ đế quốc Tinh Hà. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Vị sứ giả tới từ đế quốc Tinh Hà này, tự xưng là Tác Khoa, chính là người đứng thứ tư trong chính vụ của đế quốc Tinh Hà, hắn tới đương nhiên là muốn thăm dò chi tiết về quân Lam Vũ, cho nên Nga Nhi Tuyết Liễu vừa mới đi, thái độ của Dương Túc Phong cũng quay ngoắt lại, giới thiệu Mã Khôn với Tác Khoa, để Mã Khôn đi giao thiệp với hắn.
Tấm thân như ngọc như ngà, sáng bóng ấm mềm trắng nữ tuyết đã lõa lộ ra một nữa trước mắt y.
Làn da trắng ngần , đôi nhũ phong rung rinh vểnh lên cao, chiếc eo nhỏ nhắn yêu kiều chưa vừa một vòng tay, chiếc bụng nhỏ mềm mại phẳng lỳ trắng như tuyết, chân nhọc thon dài ưu mỹ.
Không một nơi nào là không đẹp, không một nơi nào là không dẫn dụ người ta phạm tội, nhất là đôi gò thánh nữ phong vừa mỹ lệ lại thuần khiết trước ngực mỹ nhân tuyệt sắc, đôi ngọc ngũ kiêu ngạo đó run rẩy ưỡn lên, hai cái núm vú màu hồng ngọc mỹ lên đáng yêu vểnh cao, tán phát mỹ sắc, cũng với một vòng nhũ vựng màu phấn hồng nhàn nhạt cực kỳ kiều mỵ mê người ở xung quanh đó, phối hợp với nhau, giống như một nụ hoa tươi còn cuộn chặt non e ấp muốn nở ra, khe khẽ lay động, hết sức thẹn thùng ưỡn về phía ánh mắt dâm ta như hổ như sói kia.
Khi xưa nhìn mỗi bức trang thôi đã đủ làm Dương Túc Phong máu nóng sục sôi, huống hồ là bây giờ?
Mang theo một chút nôn nóng thô bạo, Dương Túc Phong nắm ngọc nhũ đủ làm cho tất cả nam nhân phải si mê diên cuồng của Phượng Lam Vũ ở trong tay, làm cảm sắc sắc chắc mềm mại đó như luồng điện từ lòng bàn truyền lên đại não.
Hai cai bánh bao hoàn mỹ màu trắng như tuyết, căng tràn nhựa sống của Phượng Lam Vũ thẹn thò ưỡn mình dưới ánh mặt trời sáng tỏ, thêm vào hương hoa hồng trên người nàng, phát tán ra mùi vị khiêu khích dục vọng phấn khích, y dùng sức ép song nhũ của Phượng Lam Vũ vào giữa, hình thành lên khẽ vũ sâu thẳm, ngón tay của y liền xuyên qua giữa đó.
Phượng Phi Phi ở bên cạnh xem một cách mới mẻ thích thù, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười tinh quái, làm cho Phượng Lam Vũ càng thêm thẹn thùng, nhưng lại làm cho Dương Túc Phong càng thêm dục hỏa bùng phát, hận không thể lập tức tiến vào thân thể của nàng, hoàn toàn chiếm hữu lấy nàng.
Dương Túc Phong hít sâu một hơi, dùng miệng ngậm lấy một bên núm vú của Phượng Lam Vũ, đầu lưỡi chơi đùa nhũ vựng màu hống nhạt, hàm răng khe khẽ gặm nhấm núm vú nhỏ nhắn xinh xinh.
Núm vú non mềm khá thường bị tập kích, Phượng Lam Vũ chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, nhịn không nổi phát ra một tiếng rên thật dài, hai tay ôm chặt lấy Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong một tay bóp chặt lấy ngọc nhũ của nàng, khiêu khích quả anh đào cơ hồ đã chín mọng, một chiếc tay khác xâm nhập vào dưới gấy váy đặt lên vùng đất thần bí khai quật bảo tàng chôn sâu dưới đáy cốc, hai khu vực mẫn cảm nhất của nữ nhân, đồng thời run rẩy dưới ma chưởng của y, Phượng Lam Vũ chỉ đành cắn chặt hàm răng trắng, hơi thở trở nên kịch liệt.
Dương Túc Phong cảm thấy sự đàn hồi vô hạn của xử nữ phong trong tay, hai bàn tay mới có thể nắm trọn một cái, y đã hoàn toàn bị dong nhũ mềm mại trằng muốt, rung rinh mềm mại của Phượng Lam Vũ làm cho mê mẩn, tức tốc dùng một tay bóp chặt lấy gò đồi tuyến mỹ lệ đó, lấy hai ngón tay kẹp vào núm vú hồng nhuận mỹ lệ xinh xắn đáng yêu day miết một hồi, làm Phượng Lam Vũ có chút ngứa ngáy khó chịu, khe khẽ phát ra mấy tiếng rên rỉ thẹn thùng khao khát.
Dương Túc Phong thừa cơ cúi đầu xuống, cứ vậy hôn lêm một chiếc *** tai khả ái mềm dẻo sáng bóng, đầu lưỡi vừa liềm vừa mút, thiếu nữ thánh khiết mỹ lệ nhữ thiên sứ, xinh đẹp thuần khiết hô hấp bất giác trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ càng ngày càng, càng ngày càng trầm, càng ngày càng kích thích dục vọng con người.
Chẳng bao lâu, chỉ thấy đôi núm vủ phớt hồng nhỏ nhắn đáng yêu kia của Lam Vũ căng phồng lên, kiêu ngạo nhô thẳng lên trên đình ngọn đồi tuyết mỹ lệ.
Dương Túc Phong thừa cơ cời chiếc váy màu tím của nàng xuống, chầm chầm bám lấy bờ vai mềm của Phượng Lam vũ, đem thân thể trần truồng mỹ lệ mềm nhũn yếu đuối của đè lên trên mặt đất, Phượng Lam Vũ phương tâm mê loạn ngây ngất giống như một con dê ngoan ngoãn , hết sức e thẹn, run run sợ hãi chầm chậm nằm xuống mắt đất, gò má thẹn ửng hồng, đôi mắt đẹp khe khẽ khép chặt lại.
Dương Túc Phong lại một lần nữa dùng miệng ngậm lấy núm vú của nàng, dịu dàng mút lấy núm vú màu phấn hồng đã săn chắc lại của nàng, Phượng Lam Vũ xinh đẹp lạnh lùng lúc này đã bị dục hỏa thiêu đốt, thân thể mềm nhũn hồng lên như phát sốt, đôi mắt mê cười phát ra vẻ khát khao, cặp môi mềm với đường cong ưu mỹ nhả ra từng làn hương thơm, thân thể của nàng giống như nhũn đi, dán sát toàn bộ lên trên người Dương Túc Phong.
Phượng Phi Phi lặng lẽ đặt một chiếc khăn tay trắng ở dươi mông của Phượng Lam Vũ, để chứng minh cho trinh tiết của nàng, sau đó mang theo ánh mắt khích lệ và trông đợi cởi bỏ y phục cho Dương Túc Phong, để y y tỉ mỉ hưởng dụng nữ nhân trước mắt này, để tăng thêm vốn liếng cho Phượng gia của các nàng.
Phượng Phi Phi len lén nghe ngóng được từ chỗ Phất Lôi Đát, thời gian này là dễ thụ thai nhất, cho nên cố ý sắp đặt mọi chuyện ngày hôm nay, nếu Phượng Lam Vũ mà mang thai thành công, địa vị của Phương gia các nàng trong quân Lam Vũ sẽ không ai có thể thay thế được.
Dương Túc Phong đương nhiên không thể biết được những chi tiết ở đằng sau, y chỉ thích thủ thưởng thức Phượng Lam Vũ đã không còn mảnh vải che thân, ánh mặt trời vào buổi sáng vô cùng nhu hòa, chiếu lên hai người toàn thân trần truồng, ngọc thể mê người của Phượng Lam Vũ nằm vắt trên mặt đất, đường nét lả lướt, lồi lõm rõ ràng, làm da sáng bóng, trơn mịn mượt mà, chừng như gió thổi qua cũng có thể tan ra! Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hai ngọn thánh nữ phong cao ngất ngưởng, tiểu phúc bằng phẳng mịn màng, cái rốn nhỏ nằm ngay giữa bụng trơn bóng. Cửa động đào nguyên làm cho người ta mơ mộng, cánh ho nhô cao, căn tràn thơm ngát, cỏ thơm đen xì rậm rạp bao phủ lên bên trên, lấp lấy u cốc thân bí, một dòng suối nhỏ vượt qua gò đất kéo dài ra đằng sau người, đem hai gò thịt phồng lên chia làm hai nửa.
Huyệt động hồng tươi non mềm như ẩn như hiện dưới đám cỏ thơm, cánh cửa đóng chặt, hạt châu tròn xoa lúc khép lúc mở, hương đồn tròn trịa, ngọc thối thon dài, tay như ngó sen, eo như lá liễu!
Toàn thân nàng run rẩy theo từng nịp thở gấp gáp, bầu ngực phập phồng không ngừng, tay chân run rẩy, chao động như làn sóng, càng tỏ ra quyến rũ diễm lệ!
Phượng Phi Phi sốt ruột chời đợi Dương Túc Phong hành động.
Dương Túc Phong đưa tay thâm nhập phần hông áp chặt giữa y và Phượng Lam Vũ, chầm chậm thăm dò tới ngọc môn sâu trong thân thể Phượng Lam Vũ, khe khẽ khiêu khích ở nơi đó, Phượng Lam Vũ không còn cách nào nhẫn nại được nữa, hoàn toàn giải phóng tình dục, chủ động cùng Dương Túc Phong giao hợp với nhau, Dương Túc Phong thuận thế tiến vào nơi sâu trong thân thể của nàng, tiếng rên rỉ pha trộn thống khổ và khoái lạc từ trong bụi cỏ truyền khắp bốn phía hồ Mạc Sầu. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Những nữ nhân ở bên hồ Mạc Sầu trong lòng đều hiểu rõ là chuyện gì, trên khuôn mặt thầm rải đầy áng hồng.
Đám Y Địch Liễu Lâm Na vừa vặn đang tản bộ ở bên hồ, nghe thấy tiếng rên rỉ như đói như khát của Phượng Lam Vũ, tức thì trơ nên xấu hổ, vội vàng chạy về gian phòng của mình, lòng như hưu chạy loạn, không thể kiếm soát.
Bọn Đan Nhã Huyến thì ngầm cảnh giới bốn phía quanh Phượng Phi Phi, đề phòng có khách không mời xâm nhập.
Nếu mà ai xông vào lúc này, thì Dương Túc Phong chắc chắn sẽ ăn thịt kẻ đó.
Dấu lạc hồng tươi màu chầm chậm thuận theo đùi của Phượng Lam Vũ chảy xuống dưới, nhuộm lên từng đóa hoa mai bên trên tấm khăn trắng, nước mắt cũng khe khẽ từ khoe mắt Phượng Lam vũ chảy xuống, nhưng đó chẳng phải là giọt nước mắt chua cay, nàng có cảm giác như trút được gánh nặng, toàn thâm đều trở nên nhẹ nhõm, một chút đau đớn nho nhỏ đó căn bản có là cái gì, vương hậu Y Lệ Nạp dưới cơn hưng phấn, mang theo vẻ cảm kích, dủ động dùng thân thể của mình mang tới cho Dương Túc Phong khoái cảm xưa nay chưa từng có.
Dương Túc Phong ở trong khoái cảm cực độ, đột nhiên phát giác, thì ra Phượng Lam Vũ cũng có một mặt điên cuồng hoang dại, nếu như chẳng phải có dấu lạc hồng kia, y quả thực không cách nào tin được, nàng vẫn còn là xử nữ giữ thân như ngọc chưa từng có kinh nghiệm, động tác của nàng hết sức thành thạo, cảm giác của nàng lại hết sức nhạy bén, nàng tựa hồ có thể như phát giác được mỗi một nhu cầu nho nhỏ trong nội tâm của y, sau đó khéo léo hợp thời đưa ra phản ứng, động tác đầy hoang dại và kích động của nàng nhanh chóng làm y không kiên trì được, thở gấp đem một dòng chảy nóng bỏng trút vào sâu trông thân thể của nàng.
- Nàng …
Dương Túc Phong thở gấp, đột nhiên cảm thấy trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Phượng Lam Vũ quyến rũ quấn lên trên người của y, ghé sát vào lỗ tai y, nhỏ giọng thì thào.
Dương Túc Phong đột nhiên choàng tỉnh :
- Không ngờ còn có chuyện như vậy …
Phượng Phi Phi ngồi xuống, cười tủm tỉm nói :
- Thiếp có thể chứng minh, cô cô tuyệt không nói dối với chàng, nếu như chàng không tin, chàng cứ cố gắng bở thời gian ra tìm cô cô, người sẽ làm cho chàng cảm thụ được, thế nào mới là nam nhân hạnh phúc nhất.
Phượng Lam Vũ toàn thân ửng hồng, thẹn thùng vô cùng, nhỏ giọng gắt :
- Ngươi chỉ biết nói nhảm …
Phương Phi Phi lấy tấm khăn trắng ra, đặt ở trước mặt hai người.
Phượng Lam Vũ tức thì mặt ửng ráng hồng, không dám nhìn nữa.
Dương Túc Phong lại thấy rất có khoái cảm chinh phục, cẩn thận nhìn từng đóa hoa mai do dấu lạc hồng của nữ nhân nhuộm thành.
Đây đúng là đóa hoa mai trân quý nhất trên thế giới.
Phượng Lam Vũ vẫn cứ nằm ngửa ra, lặng lẽ nhấc hai chân lên, tựa hồ muốn giữ kỹ thứ gì đó, Dương Túc Phong mặc dù cảm thấy kỳ lạ, bất quá cũng không nói gì cả, mà ép sát người xuống tiếp tục chơi đùa bộ ngực của Phượng Lam Vũ. Phượng Lam Vũ tựa hồ vô cùng hài lòng với thân thể của mình, kiêu ngạo đem mọi thứ của nữ nhân hoàn toàn phơi bày với Dương Túc Phong.
Phượng Phi Phí ghé sát vào bên tai Phượng Lam Vũ nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, tiếng nói rất nhỏ, Dương Túc Phong không cẩn thận lắng nghe, cho nên không nghe rõ lắm, nhưng Phượng Lam Vũ lại lặng lẽ nhếch cặp môi trắng bệch lên, gắt :
- Các ngươi đúng là lắm chuyện, biết rồi, đi mau đi!
Phượng Phi Phi lúc này mới hài lòng rời đi, khi nàng vừa quay người, bên khóe miệng còn có nụ cười lạnh lùng khinh miệt không dễ nhận ra.
Dương Túc Phong sau khi thỏa thuê mãn nguyện nhất định không nghĩ tới, vì sao Phượng Lam Vũ lại làm cho y dễ dàng buông súng đầu hàng như thế, nữ nhân của hoàng thất, có ai là đối với chuyện nam nữ không vô cùng tinh thông, Dương Túc Phong làm sao có thể là đối thủ của nàng được?
Nếu như Phượng Lam Vũ mà muốn, thì trong một tháng có thể làm cho Dương Túc Phong trở thành con bệnh Đông Á.
Ở dưới một gốc cây, Phượng Phi Phi đột nhiên nhìn thấy Viên Ánh Lạc, Viên Ánh Lạc đang cúi đầu lặng lẽ ghi chép cái gì đó, Phượng Phi Phi chẳng cần nhìn, cũng có thể đoán được nội dung Viên Anh Lạc đang ghi chép khẳng định là như thế này :” Ngày 9 tháng 9 năm 1730, bên hồ Mạc Sầu, Phượng Lam Vũ, xử nữ.”
Dương Túc Phong thỏa mãn hài lòng từ trên người Phượng Lam Vũ bò dậy, Phượng Lam Vũ thẹn thùng vô hạn, vội vàng chỉnh đốn lại y phục của mình, lặng lẽ trở về trong căn nhà gỗ nhỏ tắm rửa, thu dọn dấu vết cuộc chiến. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Mặc dù bản thân nàng chẳng mấy để ý tới ánh mắt của những tỷ muội khác, nhưng làm thái quá dù thế nào cũng không hay lắm, cuộc sống sau này còn dài mà.
Bản thân Dương Túc Phong cũng chẳng để ý, dù sao vùng đất này chính là lĩnh địa riêng tư của y, dù y có hoang dâm vô sỉ như thế nào ở nơi này, thì người ở bên ngoài cũng không thể biết được.
Gió của hồ Mạc Sầu vẫn cứ ôn nhu như thế, nước hồ cũng vẫn trong veo như thế, những con cá chép màu hồng vẫn cứ bơi lội tung tăng, giữa đất trời là một mảng thuần khiết, cấp cho người ta một loại cảm giác vô cùng yên bình.
Hồ Mạc Sầu yên bình vô cùng, nhưng ở bên ngoài hồ Mạc Sầu, thì lại đã náo loạn tung trời, bởi vì chuyện hải quân quân Lam Vũ pháo kích Mạc Lạp Tạp, Dương Túc Phong đã thành cái đích của mọi mũi tên, ngày nào cũng có cả ngàn cả vạn người dùng ngòi bút lên án y, ngày nào cũng có hàng ngàn hàng vạn người nguyền rủa sau lưng cho y xuống địa ngục.
Ở trên cái thế giới này, ít nhất phải có trên sáu mươi phần trăm số người hận không không thể mau chóng giết chết được y.
Dương Túc Phong để trần thân trên, deo kính râm vào, thuận theo bãi cỏ đi thẳng tới bên hồ, đứng yên ở dưới ô che nắng chỗ khu câu cá trong chốc lát, nhìn những con cá chép quấy động ở trước mặt mình, sau đó thư thái nằm lên trên một chiếc ở bãi cát trắng muốt.
Y đương nhiên là không có tính nhẫn nại để câu cá, cũng chẳng nhẫn nại để bắt cá, vừa rồi ở trên người Phượng Lam Vũ đã hao phí không ít sức lực, hiện giờ vừa vặn ngủ một giấc tới chưa để bổ xung lại một chút.
Đối diện với nước hồ trong vắt, hít thở không khí trong lành, lắng tai nghe những âm thanh của đại tự nhiên, sau đó nhắm mắt lại, lặng lẽ hưởng thụ, đây đúng là ý cảnh hiếm có.
Ngả Toa Lệ Nặc thong thả đi tới, bưng lên cho y nước quả mới được ép, có hai loại nước tuyết lê và chanh ép, còn có thêm một khối băng nho nhỏ.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, gió thu nổi lên, thi thoảng mang theo chút hơi lạnh, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy vẫn còn có chút nóng nực.
Ngả Toa Lệ Nặc cũng không nắm chắc được Dương Túc Phong có cần đá hay không, vì thể bê hết cả toàn bộ lên, tiện tay còn chuẩn bị một chút bánh.
Đi theo sau Dương Túc Phong trực ban là hai người Tô Phỉ Mã Vận và Đan Nhã Huyến, thì lại rất là chủ động, cũng chẳng đợi cho Dương Túc Phong chào mời, bản thân đã cẩm lấy mấy cái bánh ăn trước.
Ngả Toa Lệ Nặc vung nắm đấm nhỏ lên, muốn đuổi hai người các nàng đi. Nhưng hai người nàng cứ cười hi hì chơi cút bắt với Ngả Toa Lệ Nặc, tiếng cười hi ha ha ha vui vẻ vang lên không ngớt, cho tới khi Ngã Toa Lệ Nặc không cần thận ngã vào bên trong hồ, toàn thân ướt như chuột lột, xuân quang toàn thân bị Dương Túc Phong chiêm ngưỡng hết sạch, lúc này mới đành thôi.
Đan Nhã Huyến nhẹ nhàng đặt một cái khăn tắm lớn đắp lên trên bụng Dương Túc Phong, quan tâm nói :
- Nơi này gió lớn lắm, chàng đừng ngủ nữa, đừng để tới khi ốm phải bị tiêm, nhìn dáng vẻ chàng bị tiêm, chừng như là muốn lấy cái mạng chàng vậy, làm cho Phất Lôi Đát cũng sợ chết khiếp, còn cho rằng là mũi kim đã gẫy ở bên trong rồi chứ!
Dương Túc Phong bỏ kính râm xuống, ngẹo đầu sang lười biếng nói :
- Các nàng cùng kiếm chỗ nào nằm xuống đi, thoái mái lắm đấy.
Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận nhìn khắp bốn phía, nời này địa thế hết sức trống trải, tất cả mọi động tĩnh ở xung quanh đều nằm dưới sự không chế của các cảnh vệ của quân bộ, cũng không cần phải quá mức câu nệ nữa, nhưng chỉ dám ngồi, không dám nằm xuống. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thông báo treo thưởng của nước Mã Toa sau khi phát ra, những người gánh vác công tác cảnh vệ các nàng đều khẩn trương khủng khiếp.
Vốn ban đầu các nàng chỉ có một người trực ban, hiện giờ đã biến thành cả hai người cùng nhau trực ban, cho dù là như thế, trong lòng các nàng vẫn còn lo lắng thấp thỏm, không sao yên lòng được, cho tới tận khi U Nhược Tử La cũng tới bên hồ Mạc Sầu, mới hơi cảm thấy yên tâm một chút.
Ở trên đại lục Y Lan, đế quốc Tinh Hà là một quốc gia không được người ta hoan nghênh.
Giáo nghĩa của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, ở trong con mắt của những người thống trị khác trên đại lục Y Lan, là vô cùng cực đoan mà lại khắt khe, nó chủ chương một loại bình đằng hoàn toàn về mặt tôn giáo, chủ chương ai ai cũng có quyền lực bình đẳng, hứa hẹn ban cho người dân quốc gia của mình rất nhiều quyền lực.
Những điều tuyên truyền này cho dù là ở bên trong đế quốc Tinh Hà cũng là vô cùng hư vô xa xăm, nhưng đối với dân chúng ở ngoài đế quốc Tinh Hà lại có sức hấp dẫn cực lớn.
Bời thế mà làm cho các quốc gia xung quanh cảm thấy phản cảm cực kỳ, cho rằng đế quốc Tinh Hà muốn dựa vào những giáo nghĩa hấp dẫn này để mở rộng ra bên ngoài. Bời thế, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn hạn chế giáo nghĩa của đế quốc Tinh Hà lưu truyền trong quốc nội của mình.
Đế quốc Đường Xuyên từng đặc biệt ban xuống pháp lệnh, cầm chỉ lưu truyền giáo nghĩa Thánh Giáo ở trong nước, nếu không giết không tha.
Đế quốc Tinh Hà còn có một phong tục cổ xưa, đó chính là quyền đêm đầu tiên của xử nữ.
Giáo nghĩa của thánh điện yêu cầu nữ tử trẻ tuổi trước khi kết hôn, phải dang hiến đêm đầu tiên cho người nắm quyền của Thánh Điện, dùng lạc hồng chứng minh cho trinh tiết của mình mới có được quyền tự do kết hôn, sự hoang dâm vô sỉ ở đằng sau hủ tục lạc hậu này khiến cho nhân sĩ tiến bộ ở các quốc gia xung quanh phản đối mạnh mẽ, những người có kiến thức ở trong nước cũng thường xuyên đả kích hủ tục tăm tối này.
Rất nhiều nữ tử ở trong nước đã dùng cái giá cả đời không cưới gả để phản đối loại hủ tục này, nhưng đế quốc Tinh Hà vẫn cứ ngoan cố kiên trì cái hủ tục này, khiến cho bọn họ thường bị bài trừ ở bên ngoài các loại hoạt động của đại lục Y Lan.
- Đợi đã .. nàng vừa mới nói là …
Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy rất hung thú với cái quy định này.
Sắc mặt của Viên Ánh Lạc có chút vẻ khinh bỉ, hiển nhiên cảm thấy Dương Túc Phong cái gì không chú ý lại chỉ đi chú ý tới cái điều này, thực sự là không có chút tiến bộ nào.
Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận cũng thầm khinh bỉ y, vừa nhìn dáng vẻ của y là biết ngay y nghĩ tới cô nương Nga Nhi Tuyết Liễu mỹ lệ cao nhã rồi, có lẽ, trong nội tâm xấu xa của y, đã nghĩ tới làm sao để kiếm được quyền đêm đầu của Nga Nghĩa Tuyết Liễu.
Dương Túc Phong đúng là nghĩ tới Nga Nhi Tuyết thật, nhưng lại chẳng có chút dính líu gì đến điều sấu xa mà các nàng nghĩ tới.
Điều Dương Túc Phong nghĩ tới chính là Nga Nhi Tuyết Liễu suốt ngày chạy đông chạy tây ở bên ngoài, thì ra là ở lý trong Thánh Điện rất dễ mang tới cái họa thất thân, với vẻ ngoài mỹ lệ nhường đó của nàng, chừng là không ít cao tầng của Thánh Điện sớm đã thèm nhỏ nước rãi rồi.
Nghĩ tới việc nàng yêu thương bảo vệ Phương Phỉ Thanh Sương, Dương Túc Phong nghĩ mình phải tìm biện pháp giúp nàng thoát khỏi sự quấy phá của thế lực cũ trong thánh điện.
Không ngờ rằng một ý nghĩ thuần khiết như vậy, hoàn toàn bị người bên cạnh nghĩ méo mó đi.
Đem so với kế cấu nội bộ vô cùng nghiêm ngặt của đế quốc Tinh Hà mà nói, thì bát đạo liên minh lại là một tổ chức liên hợp vô cùng đặc sắc.
Bát đạo liên minh kỳ thực chính là tám tỉnh của đế quốc Đường Xuyên, trong quá trình một lần thay đổi hoàng vị, hoàng tử mà bọn họ ủng hộ không được kế thừa hoàng vị thành công, vì thế dưới sự suất lĩnh của vị hoàng tử đó, tám tình này công khai quyết liệt với triều đình, khi đó vừa vặn là lúc triều đình suy yếu, hơn nữa kẻ thù bên ngoài như hồ đói rình mồi, không có năng lực dùng vũ lực với bọn họ, bời thế hai bên thông qua hình thức đàm phán, đạt thành hiệp nghị chung sống hòa bình, bát đạo liên minh sinh ra từ đó.
Căn cứ vào hiệp nghị của đế quốc và bát đạo liên minh quy định, bát đạo liên minh về mặt danh nghĩa là một bộ phận tạo thành thuộc về đế quốc Đường Xuyên, không được có hành vi chia tách độc lập, hơn nữa phải thuần phục người thống trị tối cao là hoàng đế đế quốc Đường Xuyên, mỗi một năm cần phải cống nạp mang tính tượng trưng.
Nhưng bát đạo liên minh hoàn toàn có quyên lực tự trị của mình đế quốc Đường Xuyên không có quyền can thiệp và bất kỳ hoạt động nào của bát đạo liên minh, bao gồm cả quốc phòng và ngoại giao.
Bát đạo liên minh không phải là một thực thể chính trị nghiêm ngặt, mà là tổ chức của tám gia tộc, trong nội bộ nó thực hành chế độ cai trị luân phiên, năm năm một lần, đựa theo trình tự cai trị.
Trong năm đó gia tộc tới lượt có quyền lực đưa ra hạn chế đối với bảy gia tộc kia , thậm chí là yêu cầu bọn họ làm một số hành động nào đó, nhưng những hạn chế và yêu cầu kia đều căn cứ vào điều khoản hiệp nghị năm xưa hai bên ký kết để thực hiện, không có có hiệu quả trên mặt pháp luật. Nếu như một gia tộc nào đó cảm thấy quyết sách hoặc là hành động nào đó ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của gia tộc của mình, thì hoàn toàn có quyền lực cự tuyệt chấp hành.
Vào khoảng thời gian này, tới lượt gia tộc Cúc Xuyên của Cúc Xuyên đạo cai trị.
Gia tộc Cúc Xuyên là một gia tộc lãng nhân tới từ bên ngoài, nghe nói từ một địa phương rất xa rất xa tới đế quốc Đường Xuyên, thậm chí còn có người nói là bọn họ tới từ đại lục Ai La Phật, nhưng bản thân bọn họ kiên quyết phủ nhận.
Tổ tiên của gia tộc Cúc Xuyên , và tổ tông Dương Lam Vũ của Dương Túc Phong giống nhau, đều là đại tướng giúp lập nên đế quốc Đường Xuyên, sau này được phân phong tới vùng đất đó.
(Lãng nhân : Ronin, hay các samurai mất chủ, người lang thang.)
Dương Túc Phong đột nhiên cau mày lại hỏi.
- Nàng nói gia tộc Cúc Xuyên tỏ ra vô cùng cấp tiến à?
Bát đạo liên minh vào lúc ban đầu, vì để ứng phó với áp lực của đế quốc Đường Xuyên, đều vô cùng hăm hở vươn lên, phát triển kinh tế, phát triển kỹ thuật, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu, từng có một đoạn thời gian kinh tế phát triển cao tốc vượt xa so với mức độ phát triển của đế quốc.
Mặc dù không có biển lớn trợ giúp, nhưng bát đạo liên minh dựa vào ưu thế địa lý vượt trội của mình, buôn đi bán lại tài nguyên đặc sản của các nước, đúng là cũng tích lũy được không có tài phú.
Có kinh tế hùng hậu chống đỡ, thực lực quân sự của bát đạo liên minh đồng thời cũng được tăng cường rất mạnh.
Quân đội của bát đạo liên minh, đều thuần túy là quân đội của gia tộc, chẳng khác bao nhiêu so với Long gia quân của Long Xuyên đạo, nhưng nhân số khả năng không nhiều được như Long gia quân, bình thường đều ở khoảng từ hai vạn tới năm vạn.
Mặc dù nhân số quân đội tương đối ít, nhưng năm xưa các gia tộc này đều là dựa vào quân đội mà phất lên, cho nên đều rất coi trọng đối với quân đội, huẩn luyện cũng rất nghiêm khắc, nhìn chung mà nói, đều có sức chiến đấu không tệ.
Đương nhiên, điều này là đem so với lúc quân Lam Vũ chưa xuất hiện mà nói thôi.
Thế nhưng trải qua gần một trăm năm lịch sử tuyết vũ phong sương, một số gia tộc của bát đạo liên minh cũng không thể tránh khỏi sự suy sụp, hệ thống gia tộc cũ nát không thể chống đỡ được sự phát triển của bọn họ, bài ngoại quái mmức làm cho vô số nhân tài chảy ra ngoài, cho nên một số gia tộc có thực lực càng ngày càng nhỏ yếu, chỉ có mỗi gia tộc Cúc Xuyên thực lực càng ngày càng cường địa, mơ hồ đã trở thành lãnh tụ của bát đạo liên minh.
Thái độ phản đối triều đình đế quốc Đường Xuyên của gia tộc Cúc Xuyên xưa nay đều là kịch liệt nhất, bời vì vị trí của bọn họ không bị đế quốc Đường Xuyên uy hiếp trực tiếp, cho nên lời nói và hành động không hề kiêng dè, nhiều lần tuyên bố muốn đem bát đạo liên minh kiến lập thành một quốc gia độc lập.
Dương Túc Phong trầm tư suy nghĩ lắng nghe.
Một trận gió nhẹ thổi qua, nước hồ Mạc Sầu khe khẽ trở nên lay động, mặt hồ nước ban đầu vốn phẳng lặng tựa hồ gặp phải sức mạnh nào đó khấy động, liền khơi lên từng vòng từng vòng sóng dợn dập dềnh khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Thỉnh thoảng, còn có những giọt nước trong suốt từ giữa gợn sóng bắn lên, tựa như có thứ gì đó rất nhỏ khe khẽ rơi vào bên trong hồ nước, chớp mắt một cái đã biến mất, nhưng để lại những gợn sóng vô cùng vô tận.
Ở bên trong hồ nước trong vắt, những con cá chép màu hồng tựa hồ đang tung tăng khiêu vũ, bọn chúng ở đó tự do tự tại quẫy đuôi, còn thi thoảng chỉnh tề uốn éo tấm thân, lúc thì hướng sang trái, lúc thì hướng sáng phải, có khi lại khe khẽ ngẩng đầu lên, đem chiếc miệng nhỏ lộ ra khỏi mặt hồ nước, tựa hồ hít thở không khí trong lòng, lại tựa hồ như đang nghe ngóng cái gì đó.
Giọng nói của Viên Ánh Lạc cũng vô thanh vô tức ngừng lại.
Dương Túc Phong trong tiềm thức hơi hơi phát giác có chút cổ quái, sau đó liền nghe được tiếng đàn trong trẻo.
Tiếng đàn.
Đúng là tiếng đàn.
Tiếng đàn tựa hồ vang lên ngay ở bên người Dương Túc Phong, rất khẽ, rất khẽ, nhưng rất rõ ràng, rất ôn nhu.
Tiếng đàn giống như nước chảy từ hồ Mạc Sầu róc rách trôi qua, lặng lẽ chấn động hồ nước yên tĩnh, làm cho nổi lên tầng tầng sóng gợn lăn tăn, làm cho nó thỉnh thoảng có giọt nước bắt tung lên, lại làm cho những con cá chép ở bên trong hồ nghe tiếng đàn nhảy múa, làm ra đủ các loại tư thế mê người ở trong nước. Tiếng đàn lại giống như ánh mặt trời vào mùa thu, băng tuyết vào mùa hè, len lỏi thầm nhuần tim gan của mỗi con người lưu lại nơi đó ảo tưởng kỳ lạ và khoan khoái, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
“Tiêu Tử Phong?” Dương Túc Phong theo phản xạ điều kiện nhớ tới nữ nhân đa tài đa nghệ kia, nhưng toàn thân lại tựa như chằng hề động đậy được chút nào, tiếng đàn giống như có một nguồn ma lực thần bí, làm toàn thân y cảm thấy thư thái vô cùng, nhưng cũng làm cho toàn thân không có chút sức lực nào, tưởng chừng nhúc nhích một cái ngón tay cũng là chuyện không thể được.
Trong lòng Dương Túc Phong chừng như nhìn thấy phong tư tuyệt thế của Tiêu Tử Phong một cách rõ ràng chân thực, nhưng thân thể lại lại không thể nhúc nhích được một tí ti.
Tiếng đàn thuận theo bên hồ Mạc Sầu phiêu đáng, rồi dần dần tan đi.
Đinh đang …
Nước hồ Mạc Sầu đột nhiên khấy động kịch liệt, cá chép ở trong hồ nước toàn bộ chui xuống đáy hồ.
Giây đàn đứt rồi.
Đàn hết người đi, nhưng vẫn còn tiếng đàn ngân nga.
Dương Túc Phong khó khăn lắm mới nhảy lên được, phát hiện ra hai người Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận còn chìm đắm say mê trong dư âm của tiếng đàn, y vội vội vàng vàng thuận theo tiếng đàn chạy lên trên đình núi nhỏ.
Nhưng phát hiện ra nơi đó đã không còn bóng dáng của Tiêu Tử Phong nữa, song trong không khí đúng là còn lưu lại hương thơm của Tiêu Tử Phong, trong bãi cỏ cùng có một chiếc đàn cổ, hơn nữa một sợi giây đàn bị đứt kia đang thuận theo gió nhẹ khe khẽ lay động.
Dương Túc Phong hoang mang nhìn bốn phía xung quanh, hiếu kỳ nhặt sợi giây đàn bị đứt kia lên, đột nhiên mới phát hiện ra trên giây đàn không ngờ lại có một giọt nước mắt trong suốt, y cầm sợ giây đàn lên, giọt nước mắt trong suốt thuận theo giây đàn lặng lẽ rơi vào trong lòng bàn tay của y, vô cùng băng lạnh. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Tử Phong rơi lệ rồi.
Dương Túc Phong không biết vì sao Tiêu Tử Phong lại rơi lệ.
Đồng thời Dương Túc Phong cũng thấy rất kỳ quái, vì sao Tiêu Tử Phong đã tới đây rồi nhưng lại không muốn gặp mình.
Hai người Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận cũng cuống quít chạy lên, cũng hoang mang nhìn mọi thứ ở trước mặt giống y như Dương Túc Phong.
Các nàng đều tin chắc, tiếng đàn chính là do Tiêu Tử Phong đánh ra, trừ Tiêu Tử Phong ra dưới gầm trời này không còn có một ai có kỹ thuật đánh đàn tinh tế, có thể làm cho thiên địa cảm ứng như thế nữa, hơn nữa cây tiêu vĩ cầm này, cùng là đồ thiếp thân của Tiêu Tử Phong.
Dương Túc Phong rất mau chóng chạy ra cửa ra vào của hồ Mạc Sầu, hỏi thăm cảnh vệ ở nơi đó, vừa vặn Phượng Phi Phi đang ở đó tán gẫu với cảnh vệ.
Phượng Phi Phi nhìn thấy bộ dạng của Dương Túc Phong, kihông kìm được nhỏ giọng cười nói : Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Sao thế? Bị người ta đuổi từ trong chăn ra ư?
Dương Túc Phong cấp thiết hỏi :
- Tiêu Tử Phong đến rồi có phải không?
Phượng Phi Phi chăm chú ý nhìn y chốc lát, nói rất kỳ quái :
- Tiêu đại tỷ tỷ tới rồi! Nhưng không biết là vì sao, chớp mắt một cái lại đi mất …
Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên.
Đan Nhã Huyến nói :
- Vì sao tỷ ấy lại đi mất?
Phượng Phi Phi nói :
- Làm sao tôi biết được … mọi người không tin, có thể xem ghi chép của các cảnh vệ.
Dương Túc Phong vội vàng xem bản ghi chép ra vào của các cảnh vệ, quả nhiên phát hiện ra tên của Tiêu Tử Phong, nàng ở bên trong hồ Mạc Sầu không tới ba mươi phút, nhìn thấy tời gian ra vào ở bên trên đó, Dương Túc Phong liền lờ mờ như hiểu ra được là chuyện gì rồi, bất quá vẫn còn có chút chưa chịu từ bỏ, mang theo ít ỏi kỳ vọng hỏi :
- Tiêu Tử Phong tới từ lúc nào vậy ?
Phượng Phi Phi ấp a ấp úng nói :
- Chính lúc vừa rồi …
Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận lúc này mới choàng tỉnh ra, hóa ra là lúc Dương Túc Phong và Phượng Lam Vũ thân thiết, thì Tiêu Tử Phong đã lặng lẽ tới đây. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nhưng vì sao nàng lại đi chứ?
Chẳng lẽ là ghen ư?
Sắc mặt Dương Túc Phong cũng có chút cổ quái, y cũng nhìn thấy khả năng như vậy, nếu như Tiêu Tử Phong chỉ bời vì ghen thì cũng đành vậy, chỉ lo lắng là bời vì nguyên nhân khác mà rời đi thôi, y mong chóng lại nhớ tới bệnh tâm thần ở bên trong người Tiêu Tử Phong, nhìn bề ngoài nàng mặc dù vô cùng kiên cường, năng lực thủ đoạn đều không ai có thể bì được, nhưng đúng là có một nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ dàng bị một số chuyện nào đó kích thích, mặc dù hiện giờ mà nói, cái bí mật này chỉ có y và Lam Sở Yến mới biết được.
Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi :
- Ánh Lạc, nàng có biết rốt cuộc Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc làm cái gì không?
Viên Ánh Lạc lắc đầu , chậm rãi nói :
- Bọn thiếp biết rất ít, tỷ ấy trước nay không chủ động liên hệ với bọn thiếp …
Dương Túc Phong rất hoài nghi nhìn sắc núi trùng trùng đằng xa, chẳng lẽ Tiêu Tử Phong và người Ngõa Lạp còn có dây mơ rễ má gì đó sao?
Bên hồ Mạc Sầu đột nhiên đổ xuống một trận mưa nhỏ, hồ Mạc Sầu trở thành một vùng mờ mịt, những giọt mưa nhỏ li ti thấm ướt bả vai Dương Túc Phong, mang tới từng cơn buốt lạnh của mưa thu, nhưng trái tim của Dương Túc Phong, lại trở nên có chút nóng nảy bất an, bao giờ Tiêu Tử Phong mới có thể quay trở về lần nữa đây?