Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 427: Đế quốc Ngả Phỉ Ni (P4)
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Trương Kiệt Thanh vốn là tâm phúc của hoàng đế Ngả Phi Ni, trong triều mâu thuẫn gay gắt với An Đức Liệt Tư, sau này nhận mật chỉ của hoàng đế âm thầm tới những hòn đảo chưa bị An Đức Liệt Tư khống chế , chuẩn bị hiệp trợ hoàng đế đối phó với An Đức Liệt Tư.
Đế quốc Ngả Phỉ Ni lớn như thế, cơ bản đã bị An Đức Liệt Tư khống chết hết rồi, ông ta chỉ đành chạy sang bên này.
An Đức Liệt Tư vô cùng hiểu đạo lý tiên hạ thủ vi cường, nên âm thầm phái đám A Ba Tư Cơ tới nơi này diệt trừ Trương Kiệt Thanh.
Ngoại trừ A Ba Tư Cơ, An Đức Liệt Tư còn phái bốn nắm hạm đội khác, chia ra đánh những hòn đảo còn lại, để cho an toàn, đội thuyền của bọn chúng còn có hai chiến đấu hạm của hạm đội Trắng hộ tống.
Bất quá hai chiếc chiến đấu hạm kia không tháp tùng A Ba Tư Cơ tới đảo Đại Khê, bời vì trong tất cả mục tiêu, đảo Đại Khê có ít cư dân nhất, năng lực phòng ngự yếu nhất, căn bản không cần chiến đấu hạm chi viện.
Sự thực là như thế, nếu như không có quân Lam Vũ đột nhiên xuất hiện trên đảo Đại Khê, bọn chúng đúng là không có đối thủ.
- Mục Tiêu của bọn chúng ở đâu?
Lưu Hàng hỏi, tựa hồ thấy cơ hội tới rồi, nếu như An Đức Liệt Tư phái quân đội của mình tới xung quanh đảo Đại Khê, mà quân Lam Vũ có thể diệt sạch toàn bộ bọn chúng, tin rắc lực lượng của An Đức Liệt Tư sẽ giảm đi rất nhiều, tới khi đó chọi cứng với hắn cũng dễ hơn.
- Hắn nói là đảo Tề Châu, đảo Trạch Túc, đảo Phi Ưng, đảo Thượng Xuyên, tối nghĩ chúng ta phải đi giải cứu bọn họ, nếu như có thể. Mấy hòn đảo đó đều là lực lượng cơ bản đối kháng với An Đức Liệt Tư, Trương Kiệt Thanh đại nhân khả năng cũng ở trên đó.
Ông già vội vàng nói, hoàn toàn đã quên bản thân vốn là người nước Mã Toa rồi.
Lưu Hàng trầm tĩnh nói:
- Đương nhiên là có thể, chúng ta lập tức xuất phát.
Thông qua bản đồ đơn giản của đế quốc Ngả Phỉ Ni do ông già vẽ ra, bọn Lưu Hàng có thể nhìn thấy, các đảo Đại Khê gần nhất là đảo Tề Châu (Cheju) ba trăm hải lý về phía nam.
Hòn đảo này là đảo lớn nhất đông bắc bộ đế quốc Ngả Phỉ Ni, diện tích ước đạt một nghìn kilomet vuông, nhân khẩu thường trú hơn tám vạn người, thêm vào thương thuyền và người làm ăn qua lại, tổng nhân số gần mười vạn.
Đảo Tề Châu còn có xưởng đóng và xửa tàu, có thể chế tạo chiến hạm chừng nghìn tấn, là căn cứ duy tu hạm đội hải quân quan trọng nhất khu vực xung quanh.
Từ các phương diện mà đoán, nếu như Trương Kiệt Thanh muốn chọn điểm đặt chân, thì đó phải là đảo Tề Châu.
Đương nhiên, khi An Đức Liệt Tư phát động công kích, khẳng định mục tiêu đầu tiên cũng là hòn đảo này, lần này An Đức Liệt Tư phái ra chừng ba nghìn quân đội tư nhân, đại bộ phận đều tới đảo Tề Châu.
Banghìn quân đội đối với đế quốc Ngả Phỉ Ni mà nói, đã có thể tính là rât lớn rồi, đế quốc Ngả Phỉ Ni là quốc gia trọng hải quân không trọng lục quân điển hình, tời giờ vẫn có có cơ cẩu chỉ huy lục quân chính thức, tất cả binh si lục quân đều theo hải quân hành động.
Lưu Hàng quyết đoán nói:
- Hạ lệnh tất cả bộ đội, chuẩn bị sẵn sàng tới đảo Tề Châu.
- Vâng.
Lưu Thiên Dạ liền xoay người đi an bài.
- Nói với cư dân của đảo Tề Châu, chúng ta cần một trăm chiến sĩ từ chỗ bọn họ, để tăng cường lực lượng cho chúng ta, ai muốn đi, lập tức tới bên cạnh ta.
Lưu Hàng lại nói, kỳ thực hắn hoàn toàn không cần cư dân đảo Đại Khê tham gia hành đồng này, thông qua giải thích của ông già, hắn đã biết, sức chiến đấu của binh sĩ lục quân đế quốc Ngả Phỉ Ni rất tệ.
Từ biểu hiện vừa rồi mà xét thì đúng là như thế, Lưu Hàng có đầy đủ lý do để tin, hơn hai trăm chiến sĩ hải quân lục chiến của Lưu Thiên Dạ đủ để đối phó với hơn ba nghìn binh sĩ đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Bất quá, để cư dân đảo Đại Khê và An Đức Liệt Tư xung đột kịch liệt thêm một chút, có lẽ sẽ có lợi cho đấu tranh sau này, dù sao, đây là cuộc tranh đoạt giữa hoàng đế và quyền thần, quân Lam Vũ không thể mang tác dụng quyết định trong đó, chỉ có phát huy lực lượng phản đối An Đức Liệt Tư ở mức cao nhất, mới dành được thắng lợi, cũng tránh chuyện bất ngờ xảy ra.
Cho dù đội thám hiểm quân Lam Vũ có đủ đạn dược, nhưng dù sao cũng ít người một chút, hải quân lục chiến chỉ có chưa tới hai trăm người, thủy hủ hải quân cũng chỉ có hơn bảy trăm, vạn nhất gặp phải chiến tranh quy mô trên lục địa sẽ bị thiệt.
Ai mà biết An Đức Liệt Tư liệu có an bài khác không?
Ông già đi truyền đạt ý tứ của Lưu hàng, cổ động người dân tham dự hành động của quân Lam Vũ, nhưng ngoài dự liệu của Lưu Hàng, cư dân nơi này rất sợ An Đức Liệt Tư, cho dù bọn họ cực kỳ phản cảm An Đức Liệt Tư, nhưng không dám quang minh chính đại đấu tranh.
Vừa rồi khi nhìn bọn họ đánh chết đám binh sĩ kia thì hưng phần như thế, hiệu suất cao như thế, nhưng nghe nói đi đánh nhau với bộ hạ của An Đức Liệt Tư thì rút lui hết cả, làm như chẳng hề nghe thấy.
Lưu Hàng nhìn cảnh này thầm hối hận, sớm biết thế đã để quân đội An Đức Liệt Tư chém giết nửa tiếng rồi quân Lam Vũ mới thu thập chiến trường, đợi những người thân của bọn họ bị giết rồi, xem bọn họ còn có dũng khí liều mạng với An Đức Liệt Tư không, hắn khinh bỉ nghiêm trọng đám rùa rụt đầu này.
Không còn cách nào, Lưu Hàng không hi vọng vào họ nữa, hắn bảo người đảo Đại Khê tới các đảo khác thông báo, để bọn họ chuẩn bị phòng ngự, cư dân đảo Đại Khê đối với chuyện này rất tích cực, mau chóng chèo thuyền ra biển.
Kỳ thực bọn họ hành động thế này là thừa, hiện giờ có lẽ quá nửa là quân đội An Đức Liệt Tư đã lên các đảo đó chém giết rồi.
- Lão nhân gia, người rốt cuộc nhớ ra tên của mình chưa?
Lưu Hàng đột nhiên hỏi, giao tiếp với cư dân đương địa đều cần phải tiền hành qua ông già say này, ý tứ và khí thế đều bị giảm mạnh, mà ông già này ngay cả tên mình cũng không nhớ ra, mỗi lần muốn gọi ông ta hắn cứ phải ê ê này này loạn cả lên, cảm giác rất không hay.
- Ta.. ta… hình như ta tên là Khắc Viêm Mã..
Ông già không khẳng định lắm, ông ta thực sự không nhớ ra.
Lưu Hàng chỉ đành chán nản nói:
- Được rồi, sau này chúng tôi gọi ông là ông Khắc Viêm Mã là được.
Quân Lam Vũ hành động ở đế quốc Ngả Phỉ Ni, không ngờ phải phối hợp với một lão tửu quỷ không nhớ nổi tên mình, thật không biết phải nói như thế nào.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, hải quân Lam Vũ tiến tới đảo Tề Châu, tất cả thuyền vận chuyển đều tạm thời dừng lại ở đảo Đại Khê, đợi Long Nha chiến hạm trở về.
Xét từ tin tức tình báo của A Ba Tư Cơ cung cấp, nơi này tạm thời vẫn an toàn, hạm đội Trắng sẽ không xuất hiện ở đây, hơn nữa các thủy thủ cũng trang bị súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, có sức tự vệ nhất định, nếu chỉ một chiến hạm đánh tới, tin rằng không có vấn đề gì.
Cư dân đảo Đại Khê mặc dù không có gan đấu tranh chính diện với An Đức Liệt Tư, nhưng đối với các dũng sĩ dám chiến đấu chính diện với An Đức Liệt Tư vẫn rất tán thưởng, bọn họ đều khảng khái mở hầu bao, đem các loại vật tư vận chuyển lên chiến hạm của quân Lam Vũ.
Trong đó đa phần là thức ăn và hoa quả, bọn họ đại khái cũng không hiểu, trên boong chiến hạm không thể đặt thứ này, nên chết đống ở đó, thuyền chỉ lắc lư một chút, là chuối xoài, khoai khiếc là cứ lăn lông lốc.
Theo Lưu Hàng thấy thì những thứ bọn họ cho căn bản không có mấy giá trị, vì chúng căn bản không thể bảo tồn thời gian dài được, quân Lam Vũ có chút người đó thôi, trong thời gian ngắn không thể ăn hết được.
Mà những thứ củ quả này, vạn nhất chiến đấu nổ ra, nói không chừng còn làm hỏng chuyện, chúng ảnh hưởng tới tính linh hoạt và ổn định của Long Nha chiến hạm, cần kiết quyết vứt bỏ.
Bát quá không ai đánh người đang cười, Lưu Hàng dù cười mếu mặt, lại không nỡ cự tuyệt ý tốt của bọn họ, chỉ đành nhìn bọn họ bận rộn khuân vác.
Cuối cùng vẫn là Khắc Viêm Mã thông minh một chút, phát hiện ra không ổn vội chỉ cho những cư dân kia đem vật tư vận chuyển lên thuyền vận chuyển, đám Lưu Hàng có thể thuận lợi lên đường.
Đảo Tề Châu cách đảo Đại Khê không xa, đi một ngày là tới nơi, đại khái vào lúc chừng bốn giờ chiều, chói canh báo cáo phía trước phát hiện ra một hòn đảo hẳn là đảo Tề Châu.
Từ xa Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ nhấc kính viễn vọng lên nhìn, đúng là thấy ở phương hướng đảo Tề Châu bốc lên những cột khói lớn vô cùng bắt mắt trong nền trời xanh thẳm, xem ra quân đội của An Đức Liệt Tư đã triển khai chém giết ở nơi này rồi.
Quả nhiên khi bọn họ tới gần, đảo Tề Châu đã thành địa ngục nhân gian, trong kính viễn vọng bọn họ có thể thấy rõ ràng đám binh sĩ đồng phục trắng, đang cướp bóc đốt phá cưỡng gian khắp nơi, trên đảo thi thể cư dân nằm ngổn ngang.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, tiếng súng nổ không ngớt, có lẽ lực lượng phản kháng của Trương Kiệt Thanh chỉ huy đang kháng cự.
Chòi canh trên cột buồm chính đột nhiên phát ra tiếng còi chói tai.
Địch hạm!
Đám Lưu Hàng vội xoay kính viễn vọng, nhìn theo phương hướng chòi canh chỉ, quả nhiên ở vùng biển phía tây nam đảo Tề Châu, xuất hiện hai chiếc chiến đấu hạm máu trắng, đang chậm rãi áp sát hải quân Lam Vũ.
Bọn chúng đã thò nòng pháo ra, nhưng chưa xoay mạn thuyền lại, biển ở quanh đảo Tề Châu quá nông, không tiện cho bọn chúng điều chỉnh phương hướng, hạm đội của An Đức Liệt Tư có hai chiếc chiến đấu hạm lớn, hẳn là bọn chúng rồi.
Lưu Hàng quyết đoán nói:
- Chuẩn bị chiến đấu! Các hạm tự do nổ pháo.
Hạm pháo của hạm đội Trắng có tầm bắn tương đương với hải quân Lam Vũ, bọn họ phải tranh thủ trước khi bọn chúng điều chỉnh hướng đi để phản kích, tiêu diệt trước khi bọn bọn nổ pháo.
Nếu không ở vùng đất lạ lẫm này, nếu như Long Nha chiến hạm bị tổn thất quá lớn, bọn họ sẽ vô cùng bị động, nghe nói đảo Tề Châu có nơi sửa chữa chiến hạm, song còn chưa tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được.
Đùng! Đùng! Đùng!...
Năm chiếc Long Nha chiến hạm nối nhau nổ pháo, phun ra ngọn lửa phẫn nộ, đem từng quả đạn bắn vào vùng biển cách đó hai nghìn mét, rồi rơi xuống biển, phát nổ dữ dội, làm mặt biển nơi đó tức thì sôi lên.
Uỳnh!...
Pháo đạn rơi xuống quanh chiến đấu hạm, bắn lên vô số bọt nước trắng xoa, tương phản với khói đen nhút trời, trông vô cùng tráng lệ.
Trong đó có một quả đạn pháo rơi vào đuôi chiến đấu hạm nổ uỳnh một tiếng, cột buồm phía sau của chiếc chiến đấu hạm bị bắn gẫy, nửa sau thuyền cũng bị vỡ toác một lỗ lớn, nước biển không ngừng tràn vào, làm nó nhanh c hóng bị chìm.
Năng lực đề kháng của hạm đội Trắng nằm ngoài dự liệu của Lưu Hàng, từ chiếc chiến đấu hạm mau chóng bị chìm này mà xét, năng lực chống đắm của chúng quá tệ hại.
Trong thời gian ngắn, đội thám hiểm Lưu Hàng đã chuyển thành đội chiến đấu thuần túy, những thủy thủ này đã lâu lắm rồi chưa được đánh trận thực sự, trong lòng bị kìm nén, giờ đột nhiên bùng phát, tốc độ đạn pháo xạ kích đạt tới cao độ chưa từng có.
Kỳ thực nếu nói tới độ chuẩn xác thì lại không cao, nhưng tốc độ bù lại cho thiếu sót đó, nên vừa chạm mặt một cái đã làm cho một chiếc chiến đấu hạm chìm vào đáy biển.
Chiếc chiến đấu hạm còn lại cuối cùng cũng điều chỉnh được phương hướng, liên tục nổ pháo xạ kích, nhưng chỉ bắn được chưa tới mười phát đã không còn muốn đánh nữa.
Không biết vì sao hỏa pháo của nó suy yếu rất nhiều, đồng thời không ngừng rút lui, tựa hồ muốn rời khỏi chiến trường.
Nhưng Lưu Hàng sao có thể dễ dàng cho nó thoát? Hắn sớm đã mong chờ bắt được một chiếc chiến hạm trắng của đế quốc Ngả Phỉ Ni, để nghiên cứu tỉ mỉ điều bí ẩn trong đó.
Hải quân Lam Vũ đuổi sát không tha, pháo đạn không ngừng rơi quanh chiếc chiến đấu hạm bỏ chạy, làm bọt nước bắn lên gần như che lấp tầm quan sát địch hạm của Lưu Hàng.
Không thể không thừa nhận, loại chuyến đấu hạm trang bị bánh xe này, có tính cơ động rất cao trong hải chiến, có thể di chuyển không phụ thuộc vào sức gió, làm đạn quân Lam Vũ không ngừng bắn hụt.
Trong mấy phút ngăn ngủi quân Lam Vũ đã bắn hơn trăm phát đạn pháo, nhưng thủy chung không phá hủy được nó, có lúc đạn chỉ nổ cách chiến đấu hạm trắng không tới hai mươi mét, nhưng đối phương không bị tổn hại mấy, thậm chí không ảnh hướng tới tính cơ động của nó, tựa hồ chỉ có mạn thuyền lọt nước mới ánh hưởng không nhỏ tới nó.
Rất nhiều binh sĩ quân đội của An Liệt Tư trên đảo Tề Châu kinh hoàng nhìn cảnh tượng ở trước mắt, tạm thời ngừng chiến đấu, bọn chúng không biết quân đội bất thình lình xuất hiện này là phe nào.
Cờ của quân Lam Vũ bọn chúng không nhận ra, nhưng rât rõ ràng là không phải là người của An Đức Liệt Tư, cũng chẳng phải là minh hữu.
Quân phản kháng ở trên đảo cho rằng là hạm đội của mình tới chi viện rồi, sĩ khí tăng vọt, chủ động phản kích, làm tiếng súng thêm kịch liệt.
Lưu Hàng tạm thời không để ý tới bọn họ, tiếp tục chỉ huy Long Nha chiến hạm xử lý chiến chiếc đấu hạm kia.
Cuối cùng hai mươi mấy phút sau, chiếc chiến hạm đó mình đầy thương tích, tốc độ ngày càng kém, hai bên mạn thuyền thủng lỗ chỗ, nước biến tràn vào, mức ăn nước ngày càng cao, không còn cách nào chiếc chiến đấu hạm đó giương cờ trắng, tuyên bố đầu hàng.
- Hay lắm!
Lưu Hàng vui mừng nói, hắn muốn hiệu quả này, nếu như đánh chìm nó thì vô nghĩa.
- Xông lên!
Long Nha chiến hạm chậm rãi áp sát, Lưu Thiên Dạ ném dây thừng ra, bắt chặt lấy chiếc chiến dấu hạm, đích thân dẫn các chiến sĩ hải quân lục chiến tiến lên bắt chiếc chiến đấu hạm này.
Bọn họ cần phải bắt sống nó, để còn tìm hiểu bí mật, đây là vấn đề hải quân Lam Vũ chú ý lâu rồi.
Đột nhiên tiếng còi báo động lại vang lên, làm màng tai Lưu Hàng đau buốt.
Địch hạm!
Hạm đội địch từ phương nam đánh tới, dừng lại cách hải quân Lam Vũ rất xa, hiển nhiên bọn chúng nhìn thấy cờ lạ, vì tránh hiểu lầm, nên chủ động giữ khoảng cách với quân Lam Vũ.
Lưu Hàng nâng kính viễn vọng lên nhìn, phát hiện ra đó là một hạm đội hỗn hợp đủ các loại thuyền bè, có cả chiến đấu hạm, thuyền dân, thậm chí còn có cả ngư thuyền, công lại ít nhất phải có hơn 200 cái, trông qua thì rất khí thế, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì.
-Hạm đội của Trương Kiệt Thanh.
Khắc Viêm Mã có chút khẩn trương, ngay cả người ngoài nghề như ông ta cũng đã nhìn ta, hạm đội của Trương Kiệt Thanh mặc dù có rất nhiều thuyền,nhưng nói về sức chiến đấu thì chẳng bằng 1 chiếc Long Nha chiến hạm, nhất là đội ngũ thuyền dày đặc như thế này, quân Lam Vũ chỉ cần bắn cho 1 loạt đạn là ít nhất tiêu diệt được 1 phần 4.
Lưu Hàng thầm gật đầu, hạ lệnh phát cờ hiệu biểu thị mình không có ác ý, mong đối phương không hiểu lầm, từ trong kính viễn vọng hắn đã thấy đối phương rất khẩn trương.
Dù sao bọn họ chứng kiến 2 chiếc chiến đấu hạm của hạm đội trắng bị quân Lam Vũ tiêu diệt và bắt sống ra sao, làm bọn họ chấn động cực lớn, vì bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của hạm đội trắng.
Sau khi cờ hiệu được phát đi, đối phương hiển nhiên đã bớt phần khẩn trương hơn nhiều, hạm đội bắt đầu di chuyển, tới gần đảo Tề Châu, sau đó phái ra một chiếc thuyền dùng đưa tin tới bên quân Lam Vũ xác nhận thân phận của bọn họ.
Lưu Hàng vẫn nói dối như cũ, bảo chính mình là lính đánh thuê cho hoàng để Ngả Phỉ Ni mời tới mục đích là tiêu diệt An Đức Liệt Tư,kết quả làm sứ giả nửa tin nửa ngờ.
Lúc này Lưu Hàng mới có thời gian quan sát cẩn thận kết cấu bên trong của chiếc thuyền chiến đấu hạm sắp chìm này, Lưu Thiên Dạ thì đem toàn bộ số thủy thủ sống sót quây lại, chuẩn bị đưa lên thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ canh gác.
Những kẻ này nếu như có thể đều phải đưa về căn cứ hải quân quân Lam Vũ, để ban ngành kỹ thuật nghiên cứu kỹ càng bọn chúng, tìm hiểu về bí mật của đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Đại khái chừng 1 tiếng sau, chiếc chiến đấu hạm lọt nước này từ từ chìm nghỉm, bí mật của nó cũng được Lưu Hàng tìm hiểu kha khá rồi.
Thì ra bên trong khoang thuyên của nó đúng là có 2 bánh xe nước, giống như guồng nước trong ruộng lúa vậy, chỉ cần các thủy thủ không ngừng đạp bánh xe, là có thể tăng cường tốc độ của chiến đấu hạm, chẳng trách tốc độ của nó kinh người như vậy.
Nếu như đạp ngược chiều thì nó có thể chầm chậm đi lùi, nên trước kia nó mới có thể lùi lạ được trước mặt hải quân Lam Vũ, làm nhân viên kỹ thuật nghĩ mãi không ra.
Bí mật thì ra chỉ đơn giản như thế. Theo Lưu Hàng thấy, đây thì ra cũng chẳng phải kỹ thuật tiên tiến gì, chỉ có thể dùng trong hải chiến, hơn nữa khi ngược gió mới có thể có tác dụng.
Phía dưới những bánh xe nước này là biển, loại liên kết này tựa hồ vô cùng độc đáo, nhưng khuyết điểm cũng không ít, còn lớn hơn cả ưu điểm.
Đầu tiên là cần phải có rất nhiều thủy thủ đạp bánh xe, chỉ dựa vào mấy chục người thì không thể tạo ra hiệu quả làm cho chiếc chiến đấu hạm nặng nề như vậy, cần phải bố trí rất nhiều thủy thủ, như thế sẽ làm khi đi biển đường dài gặp thêm nhiều khó khăn, tiêu hao lớn, hiệu quả không thể kéo dài.
Thuyền viên càng nhiều, không gian chiếm cứ nhiều, vật tư càng chở được ít, đây là quan hệ lợi hại tương phản.
Để điều hòa thì cần phải dùng pháo thủ đi đạp bánh xe nước vào lúc cần thiết, như thế không thể đồng thời vừa nổ pháo, vừa đạp bánh xe nước được, chỉ có thể căn cứ vào tình huống để lựa chọn, nếu như muốn cả hai thì tên hạm trưởng phải là thằng ngốc.
Chẳng trách hạm đội trắng khi rút lui không thể toàn lực nổ pháo, đại khái là các pháo thủ bị điều đi “đạp vịt “ rồi, đúng là cách làm bị động ăn đòn.
Chỗ hỏng của bánh xe nước không ít, loại chiến đấu hạm này kết cấu vốn càng chặt càng kín càng tốt, tốt nhất là tăng thêm nhiều khoang ngăn nước, nhưng bánh xe thì phải trực tiếp chạm nước mới dùng được, điều này làm bố trí khoảng cách nước rất khó khăn, còn tăng thêm tỉ lệ nước biển tràn vào.
Từ việc chiến hạm mau chóng bị chìm kia có thể thấy, nhược điểm lớn nhất của nó là tính năng phòng lọt nước không thấy, nếu như cứ để nước tràn vào sẽ rất khó xử lý, thậm chí có thể nói là căn bản không có các nào xử lý.
Khi Lưu Hàng trở về kỳ hạm của mình, những chiếc thuyền lớn nhỏ của hạm đội Trương Kiệt Thanh đang chậm rãi cập bờ, không ngừng có nhân viên vũ trang xông lên bến tàu chiến đấu với quân đội của An Đức Liệt Tư.
Nhưng trang bị của bọn họ tương đối kém, không phải là đối thủ của An Đức Liệt Tư, bị hỏa lực của đối thủ trấn áp ở gần bến tàu, căn bản không có cơ hội ngẩng đầu lên.
Lưu Hàng không cố ý để hải quân lục chiến ra mặt, yên lặng ở bên xem náo nhiệt , hắn muốn tìm hiểu thêm nhiều tin tức, tìm hiểu nhiều phương diện của đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Lực lượng vũ trang do Trương Kiệt Thanh tổ chức vũ khí cơ bản đều là súng rãnh xoắn, thậm chí còn có cả cung tên, làm người ta nhìn mà bi ai.
Hạm đội Trắng của đế quốc Ngả Phỉ Ni lợi hại như vậy, không ngờ lục quân của họ lại tệ hại như thế, ngay cả một thứ súng ống ra hồn cũng không có, vì sao bọn họ không chuyển hạm pháo lên đất liền mà dùng?
Bất quá Lưu Hàng mau chóng hiểu ra, kỹ thuật quân đội bất kỳ quốc gia nào cũng không thể tách rời tình hình trong nước, quốc gia loại quần đảo như đế quốc Ngả Phỉ Ni, giữa các hòn đảo chỉ có thể dùng thuyền liên hệ, phát triển lục quân đúng là không có tác dụng gì.
Cho dù đem hạm pháo dùng trên lục địa, thì khi vượt biển tác chiến cũng phải chuyển lên thuyền, thế chẳng bằng lắp béng lên thuyền cho xong, dù sao chiến hạm cũng có thể oanh kích lục địa.
Thế nhưng những khẩu pháo trái phá vận chuyển cho nước Y Lan thì nghĩa là thế nào? đế quốc Ngả Phỉ Ni không trang bị pháo cho mình, lại mang đi bán cho nước Y Lan xa xôi, thật không biết bọn họ nghĩ cái gì?
Nếu như nói là để kiếm thêm chút tiền thì bọn họ phải nâng giá lên một chút nữa mới đúng, nươc Y Lan đã bại vong tới nơi, sẽ không để ý tới chút tiền còm đó.
Bất giác, con mắt của Lưu Hàng lại chú ý tới kỹ thuật đóng thuyền của đế quốc Ngả Phỉ Ni, đem so sánh với hạm đội Trắng của An Đức Liệt Tư, hạm đội của Trương Kiệt Thanh đúng là nghèo khổ một chút, loại thuyền nào cũng có, từ lâu thuyền trên 2000 tấn tới thuyền đánh cá mười mấy tấn đều xuất trận hết.
Hạm đội này đúng là hình ảnh thu nhỏ của kỹ thuật tạo thuyền bè đế quốc Ngả Phỉ Ni, bất kể là Lưu Hàng muốn nghiên cứu loại thuyền nào đều có đồ mẫu đầy đủ.
Từ góc độ chuyên nghiệp mà xét, kỹ thuật đóng thuyền của đế quốc Ngả Phỉ Ni và hải quân Lam Vũ có khác biệt rất lớn.
Kết cấu cơ bản thuyền bè của hải quân Lam Vũ là khoang thuyền luôn ở phía dưới sàn thuyền, hạm pháo cũng lắp ở phía dưới, bên trên boong cơ bản không có công trình kiến trúc gì cả. chỉ có cột buồm.
Kết cấu như vậy làm toàn thân thuyền vững, trọng tâm thấp, di chuyển ổn định, thích hợp đi biển có sóng to gió lớn.
Nhưng thuyền bè của đế quốc Ngả Phỉ Ni thì trên boong thuyền lại có rất nhiều tầng lầu, một bộ phận hỏa pháo cũng đặt ở trên đó, kết cấu này tất nhiên là trọng tâm cao, khi đi biển tính ổn định kém không thể ứng phó với gió bão.
Nghĩ tới bão tố ở Đại Đông dương lợi hại như vậy, nếu như bọn họ không thay đổi cách bố cục của thuyền, hẳn không có cơ hội vượt qua sóng gió.
Sau khi diệt xong chiếc chiến đấu hạm, quân Lam Vũ suất lĩnh các chiến sẽ đổ bộ, bọn họ xuất hiện là binh sĩ phản kháng An Đức Liệt Tư có cơ hội đứng lên tấn công.
quân Lam Vũ dùng 3 khẩu bách kích pháo oanh tạc đám binh sĩ đồng phục màu trắng, làm bọn chúng tản ra, đội đột kích cầm súng máy xông lên phía trước, trong tiếng súng đạn tành tạch, đám binh sĩ đồng phục trắng biến thành thi thể mang hai màu trắng đỏ, số còn lại bỏ chạy khắp nơi.
Những binh sĩ phản kháng kinh ngạc nhìn vũ khí trong tay quân Lam Vũ, không biết là hâm mộ hay là sợ hãi, tựa hồ mỗi người đều có chút luống cuống, với kiến thức của bọn họ đúng là rất khó lý giải được điều mình nhìn thấy.
Khi quân Lam Vũ đoạt lại lối vào các con phố, bọn họ mới tỉnh ngộ ra, thuận theo 2 bên đường truy kích quân đội An Đức Liệt Tư, toàn bộ đảo Tề Châu pháo đạn vang khắp nơi, chiến đấu rất kịch liệt.
Lúc Lưu Hàng lên bờ, phát hiện ra đảo Tề Châu đã toàn là thi thể cư dân tàn khuyết, tính toán sơ bộ ít nhất phải có 1 vạn người bị đồ sát, cả đảo chỉ có 8 vạn người, bị giết chừng đó làm đảo Tề Châu tổn thương nặng nề, đại bộ phận còn lại thì đã chạy vào sâu trong đảo, một ít thì giúp đỡ quân phản kháng chống cự.
Quân đội của An Đức Liệt Tư mới đầu còn phản kháng rất quyết liệt, súng rãnh xoán của bọn chúng đúng là tốt hơn đủ loại thứ vũ khí của quân phản kháng nhiều, lúc xạ kích đồng loạt uy lực cực lớn.
Đám quân Lam Vũ đã nghiên cứu qua, vũ khí của bọn chúng đang ở trong giai đoạn quá độ phát triển thành vũ khí hiện đại, nguyên lí cấu tạo của đạn đã không khác biệt lắm so với đạn súng trường hiện đại.
Nhưng ở phương diện ổ đạn và vỏ đạn còn rất nhiều thiếu sót, nó không có ổ đạn riêng, mỗi lần bắn đều phải nhét đạn vào, bắn từng phát một, bắn xong lại thay lấy vỏ đạn ra mới bắn được tiếp.
Phương pháp xa kích này tất nhiên hiệu suất rất thấp, một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ là đủ áp chế hữu hiệu 5 khẩu như thế, chẳng cần phải nói tới súng máy và súng tiểu liên nữa.
Nói về uy lực của đạn thì chúng không thể bằng súng trường Chấn Thiên,súng trường Chấn Thiên còn có khoang đạn riêng, có thể xạ kích bán tự động, uy lực của đầu đạn cũng rất lớn.
Theo như lời của Khắc Viêm Mã, đế quốc Ngả Phỉ Ni rất thiếu coi trọng lục quân, tới hiện giờ vẫn chưa thành lập lục quân chính thức, mà chỉ phụ thuộc vào hải quân, xem ra câu nói này là nói thật.
Thực tế nhìn vào uy lực hạm pháo của hạm đội Trắng là biết, nếu như kỹ thuật đó mà ứng dụng lên vũ khí hạng nhẹ của lục quân thì khẳng định tạo ra vũ khí tốt hơn, pháo trái phá bán cho nước Y Lan là một ví dụ điển hình.
Dưới sự truy đuổi của quân Lam Vũ, binh sĩ quân An Liệt Tư bắt đầu tổ chức rút lui vào trong núi, khi rút lui bọn chúng vừa bị quân Lam Vũ truy kích, lại bị quân phản kháng chặn đường thương vong không ít.
Nhưng quân phản kháng vũ khí quá tệ, cho dù có mai phục cũng không cản trở được bọn chúng, chỉ đánh trơ mắt nhìn bọn chúng chạy vào trong núi.
- Thôi vậy, đừng đuổi nữa.
Lưu Hàng nói, phất tay bảo Lưu Thiên Dạ thu quân lại, nếu Trương Kiệt Thanh tới rồi, thì chuyện còn lại giao cho ông ta giải quyết, dù sao người ta cũng là chủ, nơi này lại là địa bàn của người ta, quân Lam Vũ tội gì bán mạng cho người khác, vạn nhất làm người ta không vui, lại được chẳng bằng mất.
Chừng nửa tiếng sau, Trương Kiệt Thanh cuối cùng cũng tới, được Khắc Viêm Mã phiên dịch, mọi người nắm tay hỏi thăm giới thiệu với nhau.
Trương Kiệt Thanh là một ông già béo mập, tuổi chừng hơn sáu mươi, dáng người không cao, mặt hồng hào, giống như một thổ tài chủ tiêu chuẩn, nếu như không có người giới thiệu, Lưu Thiên Dạ và Lưu Hàng quá nửa coi ông ta là đối tượng quân Lam Vũ hay trấn áp.
Bên cạnh Trương Kiệt Thanh còn có một người thanh niên trông vô cùng tinh minh, tuổi chừng ba mươi, không nói gì cả, nhưng ánh mắt rất sắc bén.
Theo lời giới thiệu của Trương Kiệt Thanh, đó là Trương Hạo Hàm, phó tham mưu trưởng của ông ta, vừa rồi chính là hắn chỉ huy tác chiến ở đảo Tề Châu.
Quả đúng là trên người Trương Hạo Hàm còn có chút dấu vết khói súng, có thể dùng một đám ô hợp lộn xộn kháng cự lại hai ba nghìn quân đội trang bị chu toàn, cũng được coi là nhân vật hạng nhất rồi.
Hàn Huyên xong, Trương Kiệt Thanh mời Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ tới mộ căn phòng gạch ngói, sai người mang tới rất nhiều thức ăn và hoa quả, chào hỏi vô cùng chu đáo nhiệt tình.
Kiến trúc của đảo Tề Châu không khác đảo Đại Khê bao nhiêu, chủ yếu là nhà lợp cỏ, tối đa cũng chỉ thêm hai ba cây cột trông vững chắc một chút.
Thế đã là khá lắm rồi, phải biết rằng tất cả gạch ngói trên đảo này phải từ bên ngoài vận chuyển tới, riêng phí vận chuyển đã là một con số không nhỏ rồi, không phải là người đại phú đại quý thì không chịu nổi.
- Các vị đúng là lính đánh thuê do hoàng đế bệ hạ mời tới ư? Sao tôi chưa bao giờ nghe tới?
Khi nói chuyện, Trương Kiệt Thanh như vô tình hỏi, đối với vũ khí và huân chương của quân Lam Vũ tỏ ra hết sức tò mò, ông ta thậm chí còn sờ lên mũ sắt, phát hiện nó làm bằng sắt thật, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
- Đương nhiên.
Lưu Hàng khẳng định chắc chắn, đây là chuyện chết không đối chứng, trừ khi hoàng đế Ngả Phỉ Ni ra mặt giải thích thì không lộ được, mà ông ta đang ở đảo Ngả Phỉ Ni, tuyệt đối không thể tới đây, hắn có thể yên tâm 120%.
- Đáng tiếc tôi chưa từng nghe hoàng đế bệ hạ nhắc tới chuyện này.
Trương Kiệt Đàm nhẹ nhàng nói một câu đã tiết lộ ra ông ta chính là tâm phúc hoàng đế tín nhiệm nhất, dường như biết tất cả chuyện của hoàng đế.
Hưu Hàng cũng thản nhiên nói:
- Có lẽ hoàng đế của các ông không muốn quá nhiều người biết.
- Nếu như chúng tôi đoán không sai, các vị là quân Lam Vũ, bộ đội của Dương Túc Phong.
Trương Kiệt Thanh đột nhiên thở dài, nói với chút bi thương, khi nói chuyện mắt ông ta không nhìn ai cả, mà nhìn ra bên cửa sổ, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
- Ha ha ha.
Lưu Hàng lòng rung động, thậm than lão già này không dễ đối phó, không ngờ nhìn thấu thân phận thật của bọn họ, ông ta đúng là tâm phúc của hoàng đế, nếu không tuyệt đối không biết chuyện quân Lam Vũ.
Bất quá Lưu Hàng cũng là nhân vật trải qua sóng gió, cho dù bị đối phương vạch trân thân phận không tỏ ra luống cuống, ngược lại sảng khoái nói:
- Không sai, chúng tôi chính là quân Lam Vũ, Phong lĩnh của chúng tôi nhận được ý chỉ của hoàng đế bệ hạ của các vị, chuyên môn phái chúng tôi tới đối phó với An Liệt Tư.
Trương Kiệt Thanh hạ ánh mắt xuống, mắt dừng trên người Lưu Hàng, tựa hồ phán đoán xem hắn có mấy phần thực, hồi lâu mới nói:
- Tôi rất muốn biết, ý chỉ của hoàng đế bệ hạ làm sao gửi di được.
Lưu Hàng mặc tỉnh bơ:
- Bình phiêu lưu, một cái bình phiêu lưu rất nhỏ.
TrươngKiệt Thanh cau mày lại, tựa hồ thấy khó tin, bất quá cũng không phản bác, chỉ cười :
- Ha ha, thì ra là như thế.
- Các ngươi không phải do hoàng đế bệ hạ mời tới.
Trương Kiệt Thanh không nói, đó là giọng của Trương Hạo Hàm, hắn nói rất sắc bén, tựa hồ không hoan nghênh quân Lam Vũ tới lắm, nhìn bộ dạng của hắn như muốn trở mặt bất kỳ lúc nào.
Lưu Hàn không hề sợ đối phương trở mặt, ung dung nói:
- Làm sao lại nói thế?
- Các ngươi căn bản là kẻ không mời mà tới, đối với đế quốc Ngả Phỉ Ni mà nói, các ngươi là kẻ xâm nhập.
Trương Hạo Hàm chém đinh chặt sắt nói, trong âm điệu mạng theo vẻ gây hấn, kết quả làm Lưu Thiên Dạ cau mày lại.
Lưu Hàng ưỡn thẳng lưng lên, ngao nghễ nói:
- Trương phó tướng, ông nói chuyện cho cẩn thận, quân Lam Vũ bọn ta không có ý định đối địch với đế quốc Ngả Phỉ Ni, là hạm đội Trắng gây sự với bọn ta, chúng ta thu được tin tức của hoàng đế bệ hạ các ông, cho nên Phong lĩnh mới phái chúng tôi tới, đợi gặp được hoàng đế bệ hạ các vị tấtnhiên sẽ rõ. Hạm đội Trắng nếu là của An Đức Liệt Tư, bọn ta tất nhiên phải tìm An Đức Liệt Tư tính sổ, ta nghĩ vấn đề này các ông không có dị nghị gì chứ?
Hắn rõ ràng là chơi ngang, căn bản không cho Trương Hạo Hàm cơ hội chất vấn, ý tứ của hắn rất rõ ràng, các ngươi là đám ếch ngồi đáy giếng, đợi gặp hoàng đế bệ hạ các ngươi hay nói, lải nhải nơi này làm gì?
Hắn nhắm vào việc Trương Kiệt Thanh chắc chắn muốn bọn họ giúp đỡ, khẳng định sẽ không trở mặt với quân Lam Vũ, hiện giờ kẻ địch quan trọng nhất của bọn họ là công tước An Đức Liệt Tư ngông cuồng.
Quả nhiên, Trương Hạo Hàm không nói nữa, Trương Kiệt Thanh thận trọng nói:
- Được, chúng ta cùng hợp tác, tính sổ An Đức Liệt Tư.
Lưu Hàng mỉm cười nói:
- Đây là kết quả tốt nhất.
Hai bên nếu đã đạt thành hiệp nghị, Trương Kiệt Thanh liền bảo Trương Hạo hàm giới thiệu tình huống cụ thể của đế quốc Ngả Phỉ Ni, đồng thời giải thích chuyện của An Đức Liệt Tư.
Thì ra việc khai chiến với quân Lam Vũ là âm mưu cá nhân của An Đức Liệt Tư, mục đích của hắn không phải là muốn đánh bại quân Lam Vũ, mà muốn thông qua con đường chiến tranh, nắm lấy quyền quân chính của đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Đế quốc Ngả Phỉ Ni trước nay đều thực hành chính sách bế quan tỏa quốc, rất ít khi lai vãng với người ngoài, bão tố ở Đại Đông Dương thạm thời làm đế quốc Ngả Phỉ Ni không có năng lực ra ngoài, cũng làm người bên ngoài không có năng lực vượt qua vòng bão tố đó tới đây.
Bời thế cho dù đế quốc Ngả Phỉ Ni đã tồn tại mấy trăm năm, nhưng liên hệ với bên ngoài cực ít, trong mắt người ngoải tự nhiên họ thành một sự tồn tại thần bí.
Đại bộ phận người dân đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng vui lòng với hiện trạng, chỉ có công tước An Đức Liệt Tư là ngoại lệ, hắn là một kẻ vô cùng có dã tâm, muốn thay thế vương triều của họ Trịnh, thành lập nên vương quốc của mình.
Thông qua lôi kếo và đả kích, hiện giờ hắn đã khống chế đại bộ phân nhân khẩu và tài nguyên của đế quốc Ngả Phỉ Ni, dồng thời uy hiếp Trình Quốc Bình nhường quyền lực trong tay ra.
Mâu thuẫn giữa hắn và hoàng đế đã tới mức không thể điều hòa, hai bên đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Chỉ có không ngừng phát động chiến tranh với bên ngòai, An Đức Liệt Tư mới có thể tiếp tục nắm quân quyền, nắm sản suất quân giới, giao dịch với nước Y Lan là do một tay An Đức Liệt Tư tiến hành, vụ làm ăn này đế quốc Ngả Phỉ Ni chẳng nhưng không kiếm được lời, mà còn phải bù vào không ít.
An Đức Liệt Tư căn bản không sợ quốc khố trống rỗng, hắn cho rằng đó là con đường tốt suy yếu thế lực của hoàng đế đồng thời có thể tiếp tục vũ trang cho quân của mình.
- Chỉ cần tiêu diệt An Đức Liệt Tư, viện trợ của nước Y Lan sẽ lập tức bị cắt đứt.
Trương Kiệt Thanh trầm giọng nói, ông già này trong thời gian ngắn đã đoán ra được ý đồ của hải quân Lam Vũ, đó là ép đế quốc Ngả Phỉ Ni ngừng chiến tranh với quân Lam Vũ, và cắt đứt cung ứng cho nước Y Lan. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Mục đích này Trương Kiệt Thanh hoàn toàn có thể chấp nhận, cho dù quân Lam Vũ không đề ra, sau khi hoàng đế quật khởi trở lại cũng sẽ chủ động đề ra.
Còn về phần quân Lam Vũ có thôn tính đế quốc Ngả Phỉ Ni hay không, Trương Kiệt La hoàn toàn không lo lắng, hai bên cách nhau quá xa, quân Lam Vũ sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lời của Trương Kiẹt Thanh đương nhiên làm Lưu Hàng mừng thầm trong lòng, ngừng chiến ,và cắt đứt cung ứng vũ khí cho nước Y Lan, chính là mục dích chủ yếu của bọn họ, còn về phần thôn tính đế quốc Ngả Phỉ Ni, hắn chỉ có thể nói thế này, hiện giờ thời cơ còn chưa chín muôi.
Trương Kiệt Thanh còn tiết lộ, hiện giờ chủ lực của hạm đội Trắng còn đang ở đảo Ngả Phỉ Ni, nghỉ ngơi dưỡng sức, lần trước va chạm kịch liệt với hải quân Lam Vũ, hạm đội Trắng đã tổn thương không nhẹ, rất nhiều chiến đấu hạm bị chìm trên đường về.
Về sau tìm hiểu nguyên nhân phát hiện ra năng lực chống chìm của chiến đấu hạm quá kém, mang theo thuyền bị thương đi qua khu vực gió bão gần như đã toàn quân bị diệt.
Hiện giờ An Đức Tư đang ra sức sản xuất chiến đấu hạm mới, dựng lại hạm đội Trắng.
Lưu Hàng trầm tĩnh nói:
- Được, vậy chúng ta tới đảo Ngả Phỉ Ni.
Hiện giờ hạm đội Trắng lực lượng suy yếu nhất, hải quân Lam Vũ nếu như không nắm lấy cơ hội, tương lai khẳng định sẽ hối hận.
Nhưng muốn tới đảo Ngả Phỉ Ni cũng không phải là chuyện dễ dàng, họ phải chuẩn bị thật đầy đủ, bên Trương Kiệt Khanh cũng phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Lưu Hàng hạ lệnh cho Long Nha chiến hạm trở về đảo Đại Khê bổ xung vật tư và đạn dược, sau đó tới xưởng sửa chữa ở đảo Tề Châu tiến hành tu sửa qua.
Dù sao bọn họ cũng đã vượt qua khu vực bão tố, ít nhiều cũng có hỏng hó nhỏ, vừa khéo xử lý hết vào lúc này.