Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 434: Rừng nhiệt đới (P5)
Dịch: chimcanhcut
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: huycanhl - LBS
Tôn La tựa hồ cũng biết người khác hoài nghi mình, biết ấn tượng mình tạo ra cho người khác không tốt, cho nên nói thẳng:
-An Lạp Lệ Lôi căn bản không phải là An Lạp Lệ Lôi, ả ta là đồ giả. An Lạp Lệ Lôi thực sự có khả năng là bị chết lâu rồi.
Dương Túc Phong đang cầm cốc nước, nghe hắn nói vậy liền đặt xuống, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
-An Lạp Lệ Lôi không phải là thực?
Tiêu Tử Phong cũng thốt ra một tiếng hô khẽ, mắt lóe lên sát khí, lập tức che miệng lại. Dương Túc Phong chưa từng nhìn thấy Tiêu Tử Phong có dáng vẻ này, không khỏi nghi hoặc :
-Sao thế?
Tiêu Tử Phong dần không phục lại bình thường, nói bình thản:
-Không sao.
Dương Túc Phong biết là nàng không nói thật, bất quá nàng không muốn nói, y cũng không ép, dù sao tới lúc cần nàng khẳng định sẽ nói ra, y quay đầu lại nhìn Tôn La, nghiêm túc nói:
-Sao ngươi lại nói thế? Ngươi và An Lạp Lệ Lôi có thù?
Tôn La bề ngoài hèn mọn, bất quá rất can đảm, ưỡn thẳng lưng lên sảng khoái nói:
-Tôi nói từ đầu nhé, tôi đúng là đường ca của An Lạp Lệ Lôi, gia tộc chúng tôi là quý tộc của Âm Nguyệt Hoàng Triều, nhưng về sau bị kẻ địch hãm hại, có một đám hắc y nhân che mặt xông vào lãnh địa của chúng tôi chém giết, toàn gia tộc chúng tôi đại bộ phận ngộ nạn, chỉ có đám hậu bối chúng tôi được bảo vệ chạy ra ngoài, 50 người trong đó có tôi và An Lạp Lệ Lôi.
- An Lạp Lệ Lôi là một người rất bình thường, chưa từng có gì xuất sắc, chúng tôi cũng không lưu ý tới cô ấy lắm, bình thường cô ấy cũng ít nói, rất khép mình. Khi gia tộc gặp nạn, An Lạp Lệ Lôi mới 8 tuổi, khi bỏ chạy chúng tôi phải đi liên tục, cô ấy sức yếu, nên dần thất lạc với chúng tôi, chúng tôi tìm mãi không ra, sau này hỗn loại liên tục, không có tin tức liên quan tới cô ấy, chúng tôi liền cho rằng cô ấy chết rồi.
- Âm Nguyệt Hoàng Triều luôn rất hỗn loạn, có nhiều chủng tộc và bộ lạc thù địch chúng tôi, nói chúng tôi bóc lọt của chúng quá nhiều, muốn bắt chúng tôi giao cho kẻ địch, khi đó chúng tôi bị rất nhiều người truy sát, xung quanh Âm Nguyệt Hoàng Triều đều có kẻ địch canh gác. Cơ bản chúng tôi không thể ra ngoài, chúng tôi đành phải ẩn thân, sống trong hầm tới tận sáu năm, cho tới khi tình hình dịu đi, chúng tôi mới dám ra ngoài, hóa tranh thành thợ săn bình thường, cho tới khi An Lạp Lệ Lôi trở về, chiếm lại vương vị, chúng tôi mới được giải phóng.....
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
-Vậy sao ngươi lại còn tạo tin đồn An Lạp Lệ Lôi không phải thật? Ngươi có âm mưu gì?
Cảm nhận được áp lực của Tiêu Tử Phong, Tôn la gian nan nói:
nguồn tunghoanh.com
-Khi đó chúng tôi đều rất cảm kích An Lạp Lệ Lôi, cô ấy cứu sống chúng tôi, cũng khôi phục lại uy nghiêm của gia tộc, chúng tôi rất sẵn lòng ra sức vì cô ấy đối địch với Nghi Hoa Cung. Nhưng về sau chúng tôi dần phát hiện ra nhiều chuyện An Lạp Lệ Lôi làm không hề nghĩ tới cảm thụ và lợi ích của gia tộc, hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, như đối địch với quân Lam Vũ, gia tộc húng tôi không tán thành, nhưng cô ấy kiên trì làm như vậy, chúng tôi cũng hết cách.....
Tiêu Tử Phong nói sắc bén:
-An Lạp Lệ Lôi làm việc không nghĩ tới cảm thụ của các ngươi, cho nên các ngươi mới cho rằng An Lạp Lệ Lôi là giả? Vậy cô ta phải quỳ xuống liếm ngón chân các ngươi thì các ngươi mới hài lòng à?
Tôn La không biết vì sao ngôn từ của nàng lại kịch liệt như thế? Nhìn Dương Túc Phong cầu cứu.
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:
-Kể tiếp đi, các người đã hoài nghi An Lạp Lệ Lôi là giả, thì thế nào cũng phải có chứng cứ chứ?
Nuốt nước bọt đánh ực một cái, Tôn La không dám nhìn Tiêu Tử Phong nữa. nói:
-Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân chúng tôi hoài nghi, chủ yếu là sau khi cô ấy trở về hình như căn bản không nhận ra chúng tôi, ngay cả thân đệ đệ cũng không nhận ra. Khi xưa lúc bỏ chạy cô ấy đều chiếu cố đến đệ đệ của mình, thà nhịn đói nhịn khát cũng không để cho đệ đệ của mình khổ. Tình cảm tỉ đệ sâu nặng như thế không phải qua 10 năm có thể quên được, khi gặp lại đệ đệ của mình hoàn toàn nhìn như một người xa lạ.
-Cho dù về sau cô ta cố làm ra vẻ đối xử tốt với đệ đệ, còn giải thích khi bỏ chạy đã bị ngã xuống núi, mất đi 1 phần trí nhớ, nhưng trong mắt chúng tôi, cô ấy rất có vấn đề. Bất quá chúng tôi không suy nghĩ nhiều, cũng tin lời cô ấy nói. Về sau chúng tôi phát hiện ra cái bớt của An Lạp Lệ Lôi không có, chúng tôi nhớ kĩ khi còn nhỏ dưới tai trái của An Lạp Lệ Lôi có 1 cái bớt, còn hay trêu chọc cô ấy, nhưng khi cô ấy trở về thì nó hoàn toàn biến mất rồi.
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
-Cái bớt đôi khi cũng biến mất.
Tôn La nghiêm túc nói:
-Đương nhiên, chúng tôi cũng không cho rằng nó đại biểu cho cái gì. Chúng tôi đều rất muốn biết trong thời gian hơn 10 năm An Lạp Lệ Lôi biến mất, cô ấy sống ở đâu? Nhưng dù chúng tôi có hỏi thế nào, cô ấy cũng không chịu nói ra, cuối cùng thậm chí còn cố ý né tránh chúng tôi, hiện giờ cô ấy cơ bản đã không tiếp xúc với chúng tôi nữa, không một ai biết 10 năm đó An Lạp Lệ Lôi ở đâu.....
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
-Vậy thì cũng không thể nhận định An Lạp Lệ Lôi không phải là thật. Rốt cuộc ngươi có chứng cứ thực sự gì không?
Tôn La do dự:
-Tôi.... tôi không có chứng cứ khác, đó đều là do trực giác, tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cô ta nhất định là giả, tới Âm Nguyệt Hoàng Triều là có ý đồ gì đó.... vương vị vốn là của tôi, hiện giờ bị cô ta cướp mất, kết quả là làm cho Âm Nguyệt Hoàng Triều không ngừng đánh nhau với quân Lam Vũ, quan hệ với Nghi Hoa Cung ngày càng tồi tệ, tôi không muốn nhìn thấy tình huống này.....
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
-Ngươi là cái thá gì? Chỉ bởi vì ngươi từng là một trong số những người kế thừa vương vị, hiện giờ bị An Lạp Lệ Lôi cướp mất, cho nên ngươi cố ý vu khống? Nói, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì? Vì sao lại nói dối.
Tôn La sắc mặt trắng bệch:
-Tôi không nói dối, tôi nói thật, tôi cảm thấy cô ta là đồ giả mạo, chúng tôi có quan hệ máu mủ, trước kia chúng tôi có thể tâm linh tương thông, nhưng hiện giờ hoàn toàn không được.
Dương Túc Phong cười:
-Tâm linh tương thông? Ngươi và An Lạp Lệ Lôi là tình nhân à?
Tôn La mặt xám xịt, đánh liều ngoan cường nói:
-Tôi... An Lạp Lệ Lôi có một khoảng thời gian là lạ, mỗi ngày đều ngẩn ra trước một bức tượng trắng, khi đó tôi không biết bức tượng đó là ai, sau này mới biết là bức tượng đó tới từ Hải Thiên Phật Quốc.... An Lạp Lệ Lôi sao lại có thể liên quan tới Hải Thiên Phật Quốc? Hơn nữa vì sao cô ấy lại che dấu 10 năm mình ở đâu? Trong đó nhất định có bí mật mờ ám.
Dương Túc Phong thâm trầm nói:
-Ngươi nghi ngờ An Lạp Lệ Lôi và Hải Thiên Phật Quốc có quan hệ?
Tôn La cảm thấy rất áp lực, thở dốc nói:
- An Lạp Lệ Lôi võ công rất tốt, luôn đơn thương độc mã đánh bại người của Nghi Hoa cung, chúng tôi rất mừng. Khi đó chúng tôi cũng không suy nghĩ kỹ càng vì sao võ công của An Lạp Lệ Lôi lại có thể lợi hại như vậy, về sau khi nhìn thấy bức tượng trắng kia, chúng tôi mới nhớ ra, ngoài Hải Thiên Phật Quốc ra, không còn có môn phái nào có võ công đối kháng với Nghi Hoa Cung không? Khẳng định là không, chỉ có Hải Thiên Phật Quốc....
Tiêu Tử Phong gạt phắt đi:
-Nói lão. Võ công của Hải Thiên Phật Quốc chẳng lẽ người của Nghi Hoa cung lại không nhận ra?
Tôn La nói gấp:
-Bọn họ đương nhiên là nhận ra, nhưng lại không tiện nói ra, nếu như nói các ngươi không tin. Các ngươi có thể hỏi quan chỉ huy của quân Lam Vũ ở đó, bọn họ cũng có người biết, người của Nghi Hoa Cung biết võ công của An Lạp Lệ Lôi có mang đường lối của Hải Thiên Phật Quốc rõ ràng, nhưng vì danh dự của mình, bọn họ nghiêm cấm người khác nói ra.
Tiêu Tử Phong muốn nói gì lại thôi.
Dương Túc Phong chậm rãi nói:
-Gọi cô ấy lại đây.
Tiêu Tử Phong liền mới đi gọi cho Phong Tĩnh Hiên tới, Phong Tĩnh Hiên đang nghĩ chuyện hồ thiêng, một lúc sau mới tới.
Nghe kể đơn giản qua câu chuyện xong, Phong Tĩnh Hiên cau mày nói:
-Chuyện của An Lạp Lệ Lôi tôi hoàn toàn không biết, nhưng tôi dám khẳng định An Lạp Lệ Lôi chưa từng tới Phổ Đà Sơn, không thể có một người sống vào lãnh địa của tôi mà tôi không biết được. Bất quá, Tôn La nói đúng một đạo lí, từ Hải Thiên Phật Quốc ra không có võ công nào khắc chế hoàn toàn được võ công của Nghi Hoa Cung.....
Ý thức được sắc mặt của Tiêu Tử Phong không tốt, Phong Tĩnh Hiên uyển chuyển nói:
-Đương nhiên đó chỉ là vấn đề đường lối võ công, thắng bại cuối cùng vẫn chủ yếu là trông vào tu vi của người đó. Kỳ thực võ công của Nghi Hoa cung cũng có đường lối khắc chế võ công của Hải Thiên Phật Quốc, nhưng khả năng là ít có người biết, bình thường mà nói, võ công chuyên khắc chế môn phái khác sát thương lớn yêu cầu rất cao đối với người tu luyện.
Tiêu Tử Phong cau mày nói:
- An Lạp Lệ Lôi tối đa cũng chỉ có hai mấy tuổi, lấy đâu ra tu vị cao như thế?
Tôn La chen vào:
-Đúng thế, đó là nguyên nhân cơ bản chúng tôi hoài nghi. An Lạp Lệ Lôi rời khỏi Âm Nguyệt Hoàng Triều đã tám tuổi rồi, không hiểu biết chút võ công nào, trừ khi gặp được cao thủ đỉnh phong, nếu không chẳng có ai dạy cô ấy công phu lợi hại như vậy được. Cho nên tôi cảm thấy cô ta là giả mạo, đã luyện võ công từ nhỏ rồi.
Dương Túc Phong nhìn Phong Tĩnh Hiên nói:
-Nếu như Hải Thiên Phật Quốc bị người của Nghi Hoa Cung đánh bại, có phải các nàng cũng che dấu không nói? Ví như Nghi Hoa cung hiện giờ?
Phong Tĩnh Hiên suy nghĩ rồi đáp:
-Xem tình huống đã, nếu như chuyện không hay thì không nói.
Dương Túc Phong trầm ngâm gật đầu, tựa hồ như hiểu ra việc gì đó.
Trước đây y lấy làm lạ, Nghi Hoa Cung cũng là chư hầu một phương, có thể ngồi ngang hàng với thánh điện và Hải Thiên Phật Quốc, mặc dù nói mấy năm nay có chút đi xuống, đệ tử kiệt xuất nhất là Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều đầu quân vào hậu cung của y, khiến cho bọn họ không có nhân vật trung tâm.
Nhưng bọn họ căn cơ vẫn còn, cao thủ trong môn phái cũng không ít, sao có thể bị An Lạp Lệ Lôi khắc chế hoàn toàn?
Thì ra bị người ta nắm thóp, đúng như Tôn La nói, An Lạp Lệ Lôi sao có bản lĩnh 10 năm có thể có tu vi như vậy? Sư phụ của cô ta khẳng định phải là nhân vật vô song.
Tiêu Tử Phong suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hồ nghi nói:
-Cô ta liệu có thể giống như Đường Băng Na học võ công của .... nãi nãi không? Trừ bà ấy ra thì tôi không nghĩ ra ai có võ công cao thâm như vậy nữa.
Phong Tĩnh Hiên lắc đầu, nghĩ kỹ mới nói:
-Tôi cũng không biết, nhưng cho dù nãi nãi có thể giúp cô ta có được tu vi như vậy, song cũng không thể giúp cô ấy thay đổi thân phận. Hơn nữa An Lạp Lệ Lôi sao có thể có cơ hội gặp được lão nãi nãi.
Dương Túc Phong phất tay, sai người mang Tôn La đi trông coi.
Tiêu Tử Phong suy đoán:
-Chắc gì An Lạp Lệ Lôi thay đổi thân phận, chỉ là bọn chúng nghi ngờ quá nhiều, nên mới thế, lời của TÔn La tôi thấy không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn.
Phong Tĩnh Hiên gật đầu, biểu thị tán đồng.
Dương Túc Phong đột nhiên nói:
-Ngu Mạn Ái đâu? Sai người đi tìm cô ấy, bảo cô ấy tới gặp ta.
Tiêu Tử Phong ngạc nhiên:
-Chàng tìm cô ấy có chuyện gì vậy?
Dương Túc Phong nói :
-Cô ấy có khả năng biết nội tình của An Lạp Lệ Lôi.
Phong Tĩnh Hiên ngạc nhiên:
-Cô ta biết ư? Sao có thể thế được?
Dương Túc Phong lập tức đem chuyện trước kia An Lạp Lệ Lôi yêu cầu y làm bảo tiêu kể ra, khi đó người liên lạc giữa y và An Lạp Lệ Lôi là Ngu Mạn Ái, đó cũng là lần đầu tiên An Lạp Lệ Lôi xuất hiện trước quân Lam Vũ, sau đó cô ta luôn ở Âm Nguyệt Hoàng Triều.
An Lạp Lệ Lôi là một người thần bí, tình báo của quân Lam Vũ nắm được cũng không nhiều, từ tình huống trước kia mà đoán, dù Ngu Mạn Ái không biết thân phận thực sự của An Lạp Lệ Lôi, thì cũng biết được một số tin tức có giá trị.
Tiêu Tử Phong xoay người đi tìm Viên Ánh Lạc, phát điện báo tìm kiếm Ngu Mạn Ái, một lúc sau trở lại mới nói Ngu Mạn Ái đang ở Long Kinh.
Dương Túc Phong cau mày nói:
-Cô ấy đến nước Long kinh làm cái gì?
Tiêu Tử Phong mặt quai quái, nhỏ giọng nói:
-Chàng quên là chàng bảo cô ấy tìm 2 người kia à?
Phong Tĩnh Hiên không biết chuyện của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, nên Tiêu Tử Phong không nói tên 2 người kia. Dương Túc Phong nhớ ra, vì thế liền im lặng.
Qua năm mới không lâu, Ngu Mạn Ái liền âm thầm tới nước Long Kinh, chủ yếu là tìm tung tích của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, đồng thời tìm cách bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Ngay cả Đường Băng Na cũng ngầm đi theo, tình cảm của cô ta và Ngu Mạn Ái, Dương Túc Phong cũng không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, chỉ đành để thuận theo tự nhiên vậy.
Dù sao Đường Băng Na cũng là đệ tử của lão nãi nãi y, thân phận khác người thường, dù thân phận này không công khai nhưng y cũng đã thừa nhận nó tồn tại.
Hiện giờ thế cục của nước Long Kinh và Ngọc Kinh đều rất bất ổn, nước Yến Kinh thì khỏi nói nữa, nơi đó là chiến trường thảm liệt, Tần gia và Xuân gia vẫn hỗn chiến liên miên, cho dù vào mùa đông giá rét cũng không có ngừng lại.
Ai cũng bảo quân Lam Vũ và Mã Toa đánh nhau ở Minh Na Tư Đặc Lai rất tàn khốc và đẫm máu, nhưng so với cuộc nội chiến ở Yến Kinh thì chẳng là gì.
Chiến tranh không ngừng sinh ra vô số nạn dân, bọn họ lũ lượt tràn vào các quốc gia xung quanh, trong đó Long kinh tiếp nhận hơn trăm vạn người.
Mâu thuẫn xã hội của Long Kinh đã vô cùng gay gắt, dân chúng lầm than, thỉnh thoảng lại còn phát sinh ra bạo loạn và nông nô khởi nghĩa, thêm vào đó là vô số nạn dân, vấn đề càng thêm nổi cộm.
Cư dân đương địa vào nạn dân xung đột với nhau làm xã hội bất ổn dữ dội, khởi nghĩa nông dân số lượng và quy mô không ngừng tăng lên thậm chí đã có quân khởi nghĩa ý đồ tấn công thành Thái dương.
Trong hoàn cảnh như vậy, cao tầng Long Kinh đều sống trong 2 thái cực đối lập hoặc lo lắng hoặc vùi mình ăn chơi quên đời.
Căn cứ vào tình báo bí mật, cuộc sống của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đều không được tốt cho lắm, cả ngày chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt.
Dương Túc Phong tất nhiên là muốn làm anh hùng cứu mĩ nữ, nhưng quân Lam Vũ không có bộ đội ở Long Kinh, nên chỉ đành phái Ngu Mạn Ái ra tay.
Tiêu Tử Phong nhỏ giọng hỏi:
-Còn cần gọi cô ấy về không?
Dương Túc Phong lắc đầu.
Đúng lúc đó Viên Ánh Lạc đi tới, đưa cho Dương Túc Phong một bản điện báo. Vừa xem xong, sắc mặt của Dương Túc Phong rất khó coi, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo thi thoảng nhìn con đường đầy thi thể bên ngoài. Hiển nhiên là chuyện không hay xảy ra rồi.
Tiêu Tử Phong quan tâm hỏi:
-Chuyện gì thế?
Dương Túc Phong mắt lóe lên vẻ hung dữ:
-Có kẻ ngứa cổ.
Thì ra điện báo về tình hình trị an ở bán đảo Hỏa Long, theo báo cáo của tổng đốc nơi đó, gần đây trị an ở bán đảo Hỏa Long diễn biến xấu đi nhanh chóng, cư dân đương địa và hải tặc cấu kết với nhau liên tục gây bạo động, cướp bóc đốt phá.
Những tên hải tặc qua lại biển San Hô, sau khi bị đả kích đã chạy tới bán đảo Hỏa Long ẩn nấp, nói đơn giải nơi đó đã trở thành ổ của hải tặc rồi.
quân Lam Vũ đóng trên đó tương đối yếu, chỉ có rất ít bộ đội cảnh vệ nhân dân duy trì trị an, nên đối phó với bạo loạn rất là mệt mỏi.
Hiện giờ tình thế nguy ngập, còn ngày càng diễn biến xấu đi, hành chính và ủy viên hội xin Dương Túc Phong phái thêm quân tới tăng cường trị an.
Trước đó cư dân đương địa mặc dù không hợp tác lắm, nhưng cũng không có biểu hiện gì nằm ngoài khuôn khổ, quân Lam Vũ chinh chiến khắp nơi, binh lực thiếu hụt, vì thế bố trí binh lực trên bán đảo Hỏa Long không nhiều.
Khi đó mọi người đều nghĩ nơi đó nghèo khó như thế, trừ có chút khoáng sản ra thì không có gì, nên cũng không để ý lắm, ai ngờ bị hải tặc lợi dụng.
Cổ Địch Sâm cho rằng cần phải chỉnh đốn nghiêm ngặt tri an nơi đó, phải giết mấy người làm gương, trừ đi cái xấu đó.
Cổ Địch Sâm rất không ưa tôn giáo nguyên thủy trên bán đảo Hỏa Long, cho rằng phải đả kích mạnh mẽ, bởi vì căn cứ vào điều tra thì đa số các sự kiện bạo động đều dính líu đến những tông giáo nguyên thủy này.
Những tông giáo đó quá nửa liên quan tới Hỏa Long, không có giáo nghĩa rõ ràng, thậm chí tôn chỉ cơ bản đều không có.
Từ góc độ tổ chức mà nói, bọn chúng giống như đám xã hội đen bị nhân vật có thực quyền thao túng, hơn nữa bọn chúng còn có hủ tục là hiến tế người sống, nên tất nhiên bị quân Lam Vũ kiên quyết trấn áp, vì thế rất bất mãn với quân Lam Vũ, luôn tìm cơ hội sinh sự.
Ngoài ra còn có dấu hiệu làm người ta bất an là bộ đội trị an bắt được một số phần tử lưu vong của Mã Toa, bọn chúng câu kết với cư dân bất mãn, muốn âm thầm lập nên căn cứ phản kháng đế quốc Lam Vũ ở nơi này.
Sau này lại phát hiện ra chủ của những xưởng đóng tàu ở bán đảo Hỏa Long giúp thương nhân bất hợp pháp đóng thuyền cho hải tặc cũng là người Mã Toa.
Đào sâu tìm hiểu còn phát hiện thì ra Mã Toa trước kia có kể đã định ra đường vòng, ý đồ tạo ra mâu thuẫn trong đế quốc Lam Vũ, cứu vãn định mệnh của Mã Toa.
-Ra là thế. Thảo nào bọn hải tặc đột nhiên trở nên ngông cuồng như vậy.
Tiêu Tử Phong cau mày nói, hải tặc mới xuất hiện tất nhiên có liên quan tới vấn đề thị trường và chế độ của đế quốc Lam Vũ, chủ yếu là vì có một số phần tử nước Mã Toa ở đằng sau xúi bẩy.
Dương Túc Phong suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói:
-Phát điện cho Lam Sở Yến, bảo cô ấy tới bán đảo Hỏa Long nghỉ mát một thời gian. Thuận tiện mang hai trung đoàn tới, xử lý đám hải tặc và lũ điêu dân ở đó luông. Cho người khác thấy kết cục của kẻ làm hải tặc, còn đám phần tử Mã Toa kia không cần giết, cứ giải tới Minh Na Tư Đặc Lai cho Vũ Văn Phân Phương xử lý.
Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong nhìn nhau, đều biết Dương Túc Phong đã động sát cơ thật rồi, Lam Sở Yến mà tới đó thì dân cư nơi đó đừng hòng sống yên, ngày tàn của đám hải tặc đã tới.
Các nàng không hiểu lắm về cô muội muội này, Lam Sở Yến rất ít khi xuất hiện trước mặt các nàng, nhưng nghe người khác nói thì biết nàng tuyệt đối là một sát tinh, sở trường lớn nhất là giết người không chớp mắt.
Tiêu Tử Phong nghi hoặc hỏi:
-Sao lại phải giao cho Vũ Văn Phân Phương xử lý?
Dương Túc Phong lạnh lùng đáp:
-Để cô ấy giết vài người mình, đừng có nấp mãi ở Minh Na Tư Đặc Lai.
Thì ra khi Mã Toa rơi vào nội loạn, các thế lực trong ngoài đánh nhau tưng bừng thì chỉ có Vũ Văn Phân Phương không có động tĩnh gì cả, cứ ở lỳ Minh Na Tư Đặc Lai, như một người lạ, không ngó ngàng gì tới Mã Toa hết.
Viên Ánh Lạc mau chóng gửi điện báo đi, Dương Túc Phong còn chưa nguôi giận, y ghét nhất là có kẻ giở trò sau lưng mình.
Hiện giờ Mã Toa ở sau lưng làm loạn, Vũ Văn Phân Phương lại giả ngốc ở Minh Na Tư Đặc Lai, y đương nhiên là nổi giận rồi.
Một lúc sau Viên Ánh Lạc lại đưa tin tình báo mới nhất tới, Dương Túc Phong hòa hoãn đi không ít, nói:
-Bảo với Hứa Nho Long ,dựa theo kế hoạch tăng viện cho cứ điểm Nội La Tất.
Viên Ánh Lạc nhận lệnh rời đi.
Tiêu Tử Phong tò mò hỏi:
-AI tấn công Nội La Tất thế?
Dương Túc Phong cười lạnh:
-Trừ đám người Aztec chết tới nơi rồi còn không biết thì còn có ai nữa? Bọn chúng muốn nhổ cái đinh Nội La Tất đi, kết quả va chạm với chúng ta, chúng ta đã bố trí xong ở Nội La Tất rồi, chỉ đợi chúng vào bẫy.
Y đột nhiên nhìn Phong Tĩnh Hiên hỏi:
-Phải rồi, quê nàng rốt cuộc là ở đâu? Tới giờ mà vẫn không thể tiết lộ sao?
Phong Tĩnh Hiên do dự một chút, rồi lí nhí nói:
-Ở gần Nội La Tất....
Dương Túc Phong mừng rỡ nói:
-Thế sao? Vậy chúng ta tới Nội La Tất nhé.
Tiêu Tử Phong phản đối:
-Không được, nơi đó bị người Aztec vây công, quá nguy hiểm.
Dương Túc Phong không nghĩ thế:
-Không sao, chúng ta ngồi phi dĩnh mà, người Aztec làm gì được? Huống chi ở nơi đó chúng ta đã bố trí ổn thỏa rồi, dù người người Aztec có dốc trọn ổ cũng không chiếm được chút lợi thế nào đâu, ta muốn xem quê hương của cô ấy thế nào. Ừm, tới khi đó ta cũng muốn tới quê nàng xem.
Phong Tĩnh Hiên cười:
-Sợ rằng sẽ làm ngươi thất vọng rồi, đó đều là nơi rất nghèo, tới khi đó ngươi lại phải móc hầu bao ra.
Dương Túc Phong sảng khoái nói:
-Không phải là ta móc hầu bao mà là người Aztec phải móc hầu bao, được rồi, chúng ta đi Nội La Tất thôi.