Hàn Huyết Lệnh Chương 41


Chương 41
Toàn thân Bạch Cơ run rẩy bần bật không khác người đang lên cơn sốt rét. Nàng kinh khiếp quá đỗi, cứ ngó trân trối vào người dàn bà ấy.

Sau cùng, nàng quay lưng chạy nhanh ra khỏi gian thạch thất. Hai hàng lệ nóng chảy dài xuống hai gò má xinh xắn của nàng. Nàng mường tượng như là quá đỗi khiếp sợ, lại cũng mường tượng như là quá sức bi thương.

Tiểu Phong lanh lảnh kêu vang dội lên:

– Em Cơ! Em trở lại ngay với anh!

Giọng nói của chàng chứa đầy sát cơ.

Bị Tiểu Phong gọi giật ngược, Bạch Cơ dừng chân đứng lại. Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt hãi hùng.

Hầm hầm sát khí, Tiểu Phong cất tiếng hỏi to:

– Nàng ta là ai?

Miệng nạt hỏi, chân chàng bước tới bên chiếc giường đá. Không khí trong gian thạch thất đã thần bí lại thêm căng thẳng cực kỳ. Mặc dầu Tiểu Phong không biết rõ người đàn bà này là người thế nào, có liên quan với Bạch Cơ ra làm sao, nhưng trông thấy cử động và ngôn ngữ của nàng ta đối với Bạch Cơ chàng hết sức bất mãn.

Người đàn bà ấy thò tay vén bức màn the mà vẫn cứ ngồi y nguyên một chỗ trên chiếc giường đá. Một cái mền bằng gấm máng khuất hai con mắt của nàng ta. Nhích môi nở một nụ cười tươi rói, nàng ta cất giọng thánh thót êm đềm hỏi Tiểu Phong:

– Cưng tên họ là gì? Người sao mà đẹp nhỉ.

Trong câu hỏi lạnh băng như tuyết giá của người đàn bà ấy có chứa đựng một oai lực vô biên. Trong lòng Tiểu Phong cảm thấy rúng động dị thường. Chàng nổi giận trả lời xẳng xớm:

– Chính ta đã hỏi trước nàng câu ấy!

– Em cần hỏi cưng thì cưng cứ vui vẻ trả lời, so đo làm chi từng câu nói như vậy?

Tiểu Phong không dằn được nữa, chàng ong óng nạt vang:

– Bộ ta sợ nàng sao chớ? Đừng hòng đem cái thói tà dâm mà khêu gợi con tim sắt đá của ta, mà cũng đừng mong dùng đến oai lực hăm dọa ta!

Dứt tiếng, Tiểu Phong đánh tới một chưởng nổi gió ào ào.

Tiểu Phong là một người cuồng ngạo vô song, lẽ nào chàng chịu để cho người đàn bà dâm độc nầy trêu ghẹo gai mắt. Vì thế nên một chưởng của chàng đánh ra mang theo cả công lực toàn thân, đã mau như điện chớp mà lại mạnh dường đẩy núi, xô non.

Vừa đánh tới một chưởng, chàng chợt nghe tiếng khiếp hải của Bạch Cơ kêu lên:

– Anh, không đặng đâu.

Có điều chậm mất rồi!

«Ầm» một tiếng nổ rền tai, chỉ thấy đá vụn bể tan bay văng như hốt trấu mà vải.

Tiểu Phong thừa thế thối lui trở ra. Chàng ngước mắt nhìn lên, bất giác hoảng kinh đánh thót.

Một chưởng ấy của Tiểu Phong nhắm thẳng vào ròng ngực người đàn bà dâm độc đang ngồi chễm chệ trên chiếc giường đá, thế mà kết quả chỉ làm cho bức màn the rách nát với tấm vách đá lủng thành một lỗ sâu hoắc không khác miệng hang ra, người đàn bà ấy vẫn ngồi yên một chỗ vững chắc không khác hòn núi Thái Sơn!

Khiếp hãi đến rợn hồn, chàng tự bảo thầm trong bụng:

“Sức một chưởng của mình nhỏ lắm cũng phải trên ngàn cân, thế sao đối phương lại chẳng hề hấn mảy may nào cả!”.

Nghĩ không ra lẽ, Tiểu Phong ớn sợ toát dầm dề mồ hôi.

Người đàn bà ấy buột miệng khen:

– Cưng không to xương lớn vóc chi mấy mà chưởng lực mạnh mẽ quá chừng. Em mới thấy được một người đàn ông vừa bụng như thế lần thứ nhứt đa!

Qua cơn sợ hãi, chàng cười nhạt một tiếng, bảo:

– Mới dùng sức sơ sơ chưa có chi lắm. Còn nhiều thế chưởng mạnh mẽ gấp bao nhiêu lần.

– Vậy càng tốt! Hãy đem hết ra xem thử! Cưng mạnh mẽ chừng nào, em càng thích chừng nấy.

Bạch Cơ sợ hãi kêu lên om sòm như điên:

– Tiểu Phong, không đặng đâu. Đừng! Đừng!

Câu nói của Bạch Cơ còn ngập ngừng chưa dứt thì tiếng quát của người đàn bà trên giường đá lạnh lẽo như băng cương đã cắt đứt nửa chừng:

– Ta bảo mi ra khỏi nơi đây nghe hay không nghe?

Tiếng nghe vừa thốt khỏi hai vành môi của nàng thì Tiểu Phong cũng vừa hét to chát chúa một tiếng, đánh liền song chưởng ào ào.

Chàng biết rõ trong lòng võ công của người đàn bà nầy không phải tầm thường nên chàng vận đụng bảy thức của môn «kích» cấp kỳ. Thực lực của song chưởng lần nầy cực kỳ mãnh liệt tuyệt luân.

Bỗng nhiên ...

Ngay khi Tiểu Phong phát ra hai đạo chưởng lực ấy thì Bạch Cơ xoay lướt thân hình một vòng nhảy bổ vào người chàng chụp tới.

Tác động ấy của nàng vượt hẳn ra ngoài ý liệu của Tiểu Phong. Chàng thất kinh kêu lên «Em Cơ» một tiếng, vội vã rút chưởng trở về thối lui ra sau tức tốc.

Có điều cũng chậm trễ mất rồi!

«Ầm» một tiếng nổ rền rung chuyển cả gian thạch thất!

Bạch Cơ kêu lên một tiếng thảm thiết. Thân hình kiều diễm của nàng bị chưởng lực của chàng đánh trúng bật văng vào trong vách đá không khác một mũi tên bay!

Hai lỗ tai của Tiểu Phong lùng bùng, chàng xây xẩm mặt mày, cơ hồ ngã nhào xuống đất bất tỉnh. Tiểu Phong không sao tính trước được Bạch Cơ toan lấy thân hình mảnh mai của mình làm cái bia đỡ nguyên song chưởng của chàng cho người đàn bà đang ngồi yên trên giường đá. Chàng định thần trố mắt nhìn xem, chỉ thấy Bạch Cơ miệng hộc máu tươi, đang nằm nhắm mắt trong lòng người đàn bà trên giường đá.

Nếu không kịp thời nàng đưa tay ra bắt Bạch Cơ giữ lại trong lòng thì nàng đã bị tống thắng vào vách đá tan xương, nát thịt, vỡ óc bể đầu chết một cách cực kỳ rừng rợn.

Tiểu Phong sôi nổi sát cơ trong lòng. Chàng nghiến răng trèo trẹo, lớn tiếng bảo to:

– Buông Bạch Cơ xuống ngay! Ngươi hại mạng nàng thì mi sẽ chết.

Tiểu Phong chỉ sợ người đàn bà thần bí nầy cưu mang mối hận thù Bạch Cơ đã dẫn chàng vào chốn nầy để hãm hại nàng, mà ra tay sát hại Bạch Cơ. Tiểu Phong lúng túng, đứng chết trân, cặp mắt của chàng mở to trừng nhìn vào người đàn bà đó.

Người đàn bà ấy bỗng từ từ buông Bạch Cơ xuống đất. Nàng chợt ôm lấy mặt khóc nức nở.

Tiểu Phong ngước mắt nhìn xem lại thấy hai bàn tay ôm mặt khóc nỉ non của nàng ta từ từ hạ xuống.

Mặc dầu tuổi xuân đã quá ba chục rồi mà vẻ đẹp của người đàn bà nầy vẫn còn lộng lẫy. Gương mặt tươi xinh không khác hoa lê sau cơn mưa rơi tầm tã ấy vẫn hết sức cảm động long người như cũ khiến ai trông thấy cũng phải đứt ruột mủi lòng.

Ngó đăm đăm vào hai gò má long lanh ngấn lệ của nàng ta, Tiểu Phong thình lình nhớ lại trong ký ức dường thể có gặp người đàn bà nầy ở một nơi nào đó nên có vẻ quen quen. Nhưng mà chàng không làm sao nhớ rõ được cho đích xác.

Người đàn bà nầy đưa nhẹ bàn tay mềm mại lên lau khô những ngấn lệ đượm tràn trên gương mặt hoa ủ dột. Tinh quang trong cặp con mắt của nàng ta rảo cùng bốn phía. Sau cùng rụng lại trên gương mặt của Tiểu Phong. Thở ra một tiếng, nàng ta cất giọng buồn buồn:

– Tôi là một con đàn bà mặt chai, mày đá không biết xấu hổ là gì.

Giọng nói ai oán ni non, u sầu thảm thiết, lửa giận phừng phừng của Tiểu Phong bất giác bị tiếng than não nuột và tiếng khóc thê lương của nàng ta vụt tắc trong lòng.

Chàng nghiến răng, dằn tiếng nói:

– Con mắt xem không lầm thì mi đúng là một con đàn bà hư hạ i xấu xa?

– Người biết tôi như thế nào?

– Ta biết mi nhơ nhớp vô số đàn ông!

Tiểu Phong thất vừa đứt câu thì một trận cười như điên cuồng thê lệ từ trong miệng người đàn bà ấy bật ra.

Tiếng cười giống như quỷ gào trong địa ngục, ma khóc giữa đêm trường.

Bên trong gian thạch thất đã tràn đầy khủng bố sắn rồi, giờ đây dậm thêm tiếng cười thê lệ ấy vào, khiến người nghe có cảm giác mọc ốc cùng mình.

Tiểu Phong mấy lượt ớn lạnh cả người. Chàng hỏi bằng một giọng hãi hùng:

– Mi cười giống gì?

Tiếng cười ngưng hẳn. Vẻ mặt xinh xắn của người đàn bà ấy lộ nét lạnh tanh giống hệt bộ mặt của người chết đuối. Tiểu Phong kêu thầm trong bụng:

“Thật là quái gở.” Chàng tự bảo:

“Tâm tình của người đàn bà nầy biến đổi sao nhanh chóng quá!”.

Còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, thoạt nghe tiếng nói chậm chậm của nàng ta:

– Người làm sao biết rõ?

– Ta tự nhiên phải biết!

– Bạch Cơ bảo cho người nghe?

– Không phải!

– Thế thì do đâu mà người biết tôi làm nhơ bẩn vô số đàn ông?

– Bởi vì Mông Diện Thần Nữ Bạch Cơ là một thiếu nữ trong trắng, trinh nguyên!

– Trinh nguyên?

Nàng ta lõ bai con mắt tròn vo ngó chăm chỉ vào mặt Tiểu Phong đầy ánh sáng lạ lùng sửng sốt. Sau cùng nàng ta cười, nói âm thầm:

– Không sai! Bạch Cơ vẫn còn là một thiếu nữ trinh nguyên. Trái tim của nàng vẫn thuần khiết như xưa. Có điều ...

Giọng nói mơ hồ của nàng ta bỗng biến thành bồi hồi kích động:

– Người không biết được đàn ông đã lấy tất cả mọi điều cần thiết trên thân thể của tôi nên tôi cũng đòi lại tất mọi cái cần thiết ấy trên thân thể bọn đàn ông?

– Đàn ông lấy tất cả mọi điều cần thiết của mi?

– Đúng rồi. Một người đàn ông đã lấy mọi điều cần thiết của tôi, trái tim giọt máu, cảm tình và yêu đương, cùng với mạng sống của tôi!

– Điều ấy nói không ai nghe.

– Người hãy xem hai chân tôi đây nè.

Nói xong nàng ta đưa tay lột đôi vớ bông gòn trên chân.

Tiểu Phong liếc mắt nhìn xem, bất giác giựt mình kinh hãi. Chàng trông thấy hai ống chân người đàn bà nầy bị chặt đứt mấy sợi gân ở hai bên đầu gối.

Tiểu Phong thật không ngờ người đàn bà diễm lệ như thế mà lại là một kẻ tàn tật!

Nàng ta cười một tiếng đau đớn ê chề nói tiếp:

– Người có hiểu tại sao tôi bị chặt đứt hai đầu gối thế nầy không?

Tiểu Phong thất kinh thụt lùi hai bước, miệng đáp:

– Bị người ta cắt đứt phải không?

– Không sai.

Nàng ta cười lanh lảnh mấy tiếng nói tiếp.

– Người đàn ông ấy lấy mất hy vọng, thậm chí lấy cả mạng sống của tôi, khiến tôi sống cuộc đời trong đen tối, không được trông thấy ánh sáng mặt trời.

Do đó tôi cần phải đối lại trên thân thể tất cả đàn ông trong thiên hại.

Nghe nàng ta nói, Tiểu Phong hiểu rõ như ban ngày. Người đàn ông mà nàng ta gọi đó không ai khác hơn là tình nhơn của nàng ta. Với ý nghĩ đó, chàng bất giác hỏi luôn:

– Người đàn ông ấy là tình nhơn của nàng?

– Đúng lắm! Tình nhơn của tôi!

Thở ra tiếng buồn da diết, nàng ta nói tiếp:

– Lúc người vào trong phòng khách có để ý trông thấy ba bức hắc họa treo trên vách tường hay không?

Nghe người đàn bà nầy hỏi, Tiểu Phong nhớ rõ trong đầu óc người đàn bà trong bức họa ấy chính là người đàn bà nầy, gương mặt giống lắm. Do đó, chàng tức khắc nghĩ đến thân thế của người đàn bà nầy. Quả thật nàng ta là một thiếu nữ bất hạnh nhứt trần gian. Tưởng tới nỗi lòng đau đớn của nàng ta, Tiểu Phong liền đáp:

– Có tôi có xem qua ba bức họa ấy. Người thiếu nữ trong bức họa rất giống nàng.

– Không sai. Thiếu nữ trong bức họa chính là tôi.

Nàng ta cười phơn phớt đau khổ rồi nói:

– Lê thiếu hiệp ơi! Một người nào cũng có thể có một quá khứ bất hạnh. Có điều tôi tin chắc, dầu một người nào có quá khứ bất hạnh đến đâu, cũng không thể sánh được một phần mười cái quá khứ bất hạnh của tôi. Không chừng đúng như lời người nói đó, tôi là một người hư hại xấu xa, tôi đã làm nhơ bẩn vô số đàn ông!

Nói tới đó, hai hàng châu lệ chảy dài xuống hai bên gò má của nàng ta, đè nén cảm xúc bi thương tràn ngập trong lòng, nàng ta lại nói tiếp:

– Tôi đã thề một lời là không bao giờ đem quá khứ bất hạnh của tôi, nói với bất luận người nào khác. Có điều, trong biển tình oan nghiệt, tôi là kẻ mất hết tất cả những điều cần thiết, kể cả mạng sống của mình. Hiện tại, trong chuỗi ngày tàn tạ, tôi đã tỉnh cơn ác mộng.

Nàng ta cười đau khổ, rồi lại nói tiếp:

– Lê thiếu hiệp, tôi có một việc cần hỏi người!

– Xin cứ hỏi.

– Người có yêu Bạch Cơ không?

– Yêu!

– Người thề đi, thề vĩnh viễn không phụ rẫy nàng di!

– Vâng. Tôi thề không bao giờ bỏ nàng, có Đất Trời chứng chiếu.

Người đàn bà ấy cười khổ sở, nói:

– Thế thì, người có thể ra khỏi chỗ này!

Tiểu Phong nói:

– Có điều đối với quá khứ của nàng đây, tôi vẫn cần được biết rõ.

– Không cần thiết. Người chỉ nên biết là giữa cõi trần thế mênh mông, người đã trông thấy một người đàn bà hết sức bất hạnh là đủ rồi!

Giọng nói của người đàn bà ấy vừa dứt chợt thấy thân hình nàng ta bắn bật lên cao, không kém một làn tên bay tông mạnh đầu vào vách đá.

Tiểu Phong kêu to lên thất kinh. Có điều tiếng kêu hoảng hốt của chàng lại bị một tiếng thét thảm thê át mất.

Tiểu Phong không sao có thể tưởng tượng nổi là người đàn bà nầy lại quyết tâm tự tận quá đỗi bất ngờ đến thế. Chàng không sao cản trở kịp. Khi trông thấy thì nàng ta đã vỡ sọ, phọt óc, máu văng tung tóe như mưa, chết không toàn mạng!

Tiểu Phong đứng sửng sốt chết trân tại chỗ. Chàng quên cả mình, quên hẳn cả việc chi đang xảy ra. Chàng không khác một cái xác không hồn, một pho tượng cây, một vật vô tri giác.

Nhưng mà đời chàng không sao quên được là mình từng thống hận người đàn bà đã chết nầy. Thống hận bao nhiêu, hoài niệm bấy nhiêu. Nàng ta đã bị đàn ông làm nhơ bẩn cuộc đời. Nàng ta cũng đã làm nhơ bẩn vô số cuộc đời của đàn ông. Tuổi xanh, mạng sống giống như một giấc mộng Nam Kha. Đến nay nàng ta đã chết rồi, quá khứ ô uế của nàng ta cũng ngủ dài một giấc ngàn thu dưới suối vàng. Tiểu Phong thở dài một tiếng, nói láp giáp một mình:

– Chết là hết. Để cho cuộc đời nhơ bẩn của nàng ta ngủ yên, để những người trong sạch, thơm tho được sống cuộc đời hạnh phúc!

Tiểu Phong tuy không biết rõ người đàn bà nầy tại sao mà tự tìm cái chết nhưng cái chết của nàng ta rất được sự đồng tình của chàng.

Tiểu Phong lui ra khỏi gian thạch thất. Chàng mới chợt nhớ ra là Bạch Cơ đang bị trọng thương. Chàng lập tức ẵm nàng đặt lên chiếc giường đá trong phòng ngủ của nàng, ngồi sát một bên vận công điều trị.

Sau độ nửa tiếng đồng hồ, Bạch Cơ lần lần hồi tỉnh. Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Phong, hỏi hổn hển:

– Nàng ta đâu?

– Ai?

– Ngô Lục.

Xoay mình một cái nhanh chóng, Bạch Cơ vùng ngồi dậy lẹ làng.

Lòng đau quặn thắt, Tiểu Phong đáp liền:

– Chết rồi!

– Cái gì? Anh bảo sao?

Bạch Cơ lõ hai con mắt tròn vo ngó Tiểu Phong đầy vẻ sợ sệt.

Thở ra một tiếng, Tiểu Phong nói:

– Đúng rồi! Nàng ta đã chết!

– Anh ...

Bằng một giọng run rẩy khích động, nàng kêu to:

– Trời ơi! Anh đã giết người đàn bà bất hạnh ấy?

– Không.

Tiểu Phong bèn đem hết những gì dã xảy ra vừa rồi kể rõ lại cho Bạch Cơ nghe.

Sau khi nghe hết tư sự nguồn cơn, nàng gục mặt trên gối buông tiếng khóc thổn thức ai bi.

Tiểu Phong lặng thinh cảm động.

Khóc tỉ tê, tức tưới một hồi lâu, Bạch Cơ mới ngưng tiếng khóc lại. Từ trong động tác não lòng ấy mà xét đoán thì chắc là người dàn bà ấy đối với Bạch Cơ có thi thố một ân huệ chi rất to lớn, nặng nề. Nếu không phải như vậy thì cái chết của nàng ta đâu đến nỗi làm cho Bạch Cơ thương tâm thế ấy!

Khác nào một kẻ mất thần, nàng buồn bã nói:

– Không chừng nàng ta phải kết thúc sanh mạng của mình bằng một sự chọn lựa ấy! Ôi!

Bạch Cơ nói dứt lời, bỗng nghe trong nội thất ngân vang những hồi chuông thánh thót. Tiếng chuông ngân vang hết sức bất ngờ.

Tiểu Phong bị những tiếng chuông ấy làm cho trái tim rạo rực. Chàng ngước mặt lên nhìn Bạch Cơ thấy gương mặt âu sầu u dột của nàng biến sắc sợ hãi, kinh hoàng. Tiểu Phong ngạc nhiên hỏi vội:

– Gì thế?

Bạch Cơ nhíu sậm hai hàng lông mày lá liễu đáp liền:

– Có người vào lọt trong «Phỉ Thúy Cung» rồi!

– Người nào?

– Người lạ. Vì không phải vậy thì mấy em chẳng động chuông báo nguy!

Bạch Cơ nói xong xoay tít thân hình chạy bắn ra ngoài ngã đi vào «Phỉ Thúy Cung».

Tiểu Phong từ lúc theo gót Bạch Cơ vào đến phòng khách rộng lớn, chàng đã để ý nơi đây canh phòng nghiêm mật, bố trí chặt chẽ. Hiện tại nghe chuông báo nguy, thấy Bạch Cơ sợ hãi, hoàng kinh, chàng tự biết biến cố không phải tầm thường. Thấy nàng chạy ra khỏi phòng, Tiểu Phong cũng bươn bả chạy theo đề phòng bất trắc.

Khi cả hai chạy đến phòng khách chợt thấy ba ả thiếu nữ áo xanh, mặt mày hốc hác, mở hết tốc lực của hai chân, âm sầm chạy sấn sả vào. Bạch Cơ hỏi ngay:

– Việc chi xảy ra?

Ả thiếu nữ áo xanh chạy giữa hơ hải trả lời:

– Ồ chị ạ! Có người qua lọt «Thiên La Trận» vào được bên ngoài «Phỉ Thúy Cung» rồi!

– Trận thế chưa tan rã chớ?

– Chưa!

– Được rồi! Mấy em cứ trở về giữ vững cương vị cũ!

Ba thiếu nữ áo xanh cung kính vâng lệnh, lập tức thối lui ra ngoài phòng khách.

Bạch Cơ liếc mắt ngó Tiểu Phong rồi cũng hấp tấp chạy theo.

Ngoài sân phòng khách, bầu trời xanh biếc mênh mông. Cảnh vật chìm vào một màu đen tối.

Tiểu Phong vừa ra khỏi gian đại viện thoạt nghe một trận cười dài lanh lảnh ngân vang, tiếng cười theo gió lọt vào tai chàng hết sức quen thuộc. Chàng cảm giác ớn lạnh trong lòng.

Theo chỗ phát ra tiếng cười ấy Tiểu Phong rảo mắt ngó chừng. Chàng chỉ thấy bóng vài ba thiếu nữ áo xanh qua lại, tới lui canh phòng cẩn mật, chẳng còn phát hiện vật chi khác nữa.

Thình lình ...

Một tiếng nạt chát chúa dội đến:

– Các hạ là cao nhơn phương nào? Chẳng hay vào «Phỉ Thúy Cung» với dụng ý gì?

Giọng nạt hỏi ấy là của một ả thiếu nữ áo xanh, thật ra Bạch Cơ và Tiểu Phong, sau khi nghe tiếng của ả nầy, lập tức nhắm thẳng vào khu rừng tòng phóng tới không kém hai ngôi sao rụng.

Một giọng nói lanh lảnh khác vang lên:

– Nơi đây có phải là chỗ ở của Mông Diện Thần Nữ không?

– Đúng vậy, không sai.

Lúc ấy Bạch Cơ và Tiểu Phong đã chạy đến bên mình một ả thiếu nữ áo xanh. Cả hai cùng ngước mắt nhìn xem, chỉ thấy một bóng đen đứng chống nạnh phía ngoài trận thế rừng tòng.

Bóng đen ấy lại cất tiếng hỏi sang sảng:

– Mông Diện Thần nữ có mặt tại đây hay không?

– Chính là ta!

Bạch Cơ ứng tiếng trả lời.

Bóng đen ấy nói:

– Nàng có biết một người kêu là Ngoạn Huyết Nhơn chăng?

Tiểu Phong lanh lảnh ngắt ngang câu hỏi tiếp liền:

– Người ấy thế nào?

– Ngoạn Huyết Nhơn mình bị trọng thương vì dám mạo hiểm vào do thám bí mật trong Thần Hồ nên đem đến trả lại cho Mông Diện Thần Nữ!

Dứt câu, bóng đen ấy vẫy mạnh cánh tay tới trước, bóng đen quay tròn như chong chóng bắn thẳng tới trước mặt Bạch Cơ!

Tiểu Phong đưa tay đón bắt Ngoạn Huyết Nhơn. Chàng thấy ông ta miệng hộc máu tươi, hai mắt nhắm cứng, hơi thở chỉ còn thoi thóp ở ngực. Trông thấy tình trạng nầy, lửa giận bừng cháy trong lòng Tiểu Phong rần rần.

Bóng đen ấy lanh lảnh nói to:

– Oai đanh «Thần Hồ» vang lừng khắp cả thiên hạ. Nếu vị nhơn huynh này mà còn cả gan dám vào Thần Hồ thám hiểm bí mật một lần thứ hai nữa thì không còn được cái may mắn hiếm có của ngày hôm nay!

 

Hết chương 41. Mời các bạn đón đọc chương 42!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/36237


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận