Nhanh như chóp, ánh mắt quét tới chổ Mộ Yến Thần, khung cảnh trước mắt nhanh chóng làm cho Mạc Như Khanh khiếp sợ! Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh trầm xuống, đột nhiên đem người đang bước đi thong thả ở bên cạnh kéo lại, xoay người ôm lấy cô, để cho cô "Oành!" Một tiếng không kịp chuẩn bị gì liền ngã vào trong ngực của anh, giữ chặt cái ót của cô lại, bóng dáng cao lớn rắn rỏi trong nháy mắt che hết toàn bộ tầm nhìn của cô——
.
Sống lưng cứng ngắt, trong không khí lạnh như băng thế này, liền đứng rất thẳng.
Lan Khê kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng gì cái ót liền chào đón một bàn tay, Mộ Yến Thần lạnh lùng ấn cô vào trong ngực, môi mỏng khẽ mím lại.
Không nên nhìn, lan Khê —— không nên nhìn bất kì nơi nào.
". . . . . . Anh . . . . . ." Gương mặt Lan Khê mờ mịt, không biết tại sao anh lại làm như vậy.
"Anh mới nhớ ra là anh để quên đồ ở trên phòng, " Giọng nói trầm thấp của Mộ Yến Thần vang lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên hòa hoãn đi một ít, nhìn cô thật sâu, "Lên trên đó tìm, lấy xuống giúp anh."
Lan Khê u mê: "Là vật gì vậy? Cặp công văn sao"
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, buông cánh tay cô ra, đút vào trong túi quần, nhìn cô rời đi: "Đi đi."
Lan Khê vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn quay ngược lại đi lên lầu, đợi đến khi cô vào trong thang máy, Mộ Yến Thần mới bớt căng thẳng một chút.
Nhưng chuyện khó giải quyết hơn, vẫn còn ở sau lưng.
Huyệt Thái Dương đập thình thịch , kịch liệt đến mức đau nhói, trong đầu vang lên một thanh âm nho nhỏ nhắc nhở anh, anh thật sự không có nhìn lầm, mẹ của anh Mạc Như Khanh, thực sự đang ở đây.
Xoay người lại, cặp mắt dài hẹp của Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng, trực tiếp nhìn bà——
Mạc Như Khanh cũng lạnh lùng nhìn anh, nhưng khác ở chổ là giờ phút này sắc mặt bà trắng bệch , quả nhiên những hình ảnh này nhìn trên hình thật sự không bằng tận mắt chứng kiến.
Mới vừa rồi, bà thật sự không thể tin vào mắt mình.
Đi lại gần bà, Mộ Yến Thần chậm rãi ngồi xuống , giọng nói trầm thấp: "Tới Los Angeles từ lúc nào? Tại sao không nói một tiếng?"
Lồng ngực của Mạc Như Khanh thiếu chút nữa không thở được.
Cười lạnh, Mạc Như Khanh mở miệng: "Yến Thần, con thật sự không biết mẹ tới đây để làm cái gì?"
Mộ Yến Thần ngoắc ngoắc khóe miệng: ". . . . . . Đến thăm con?"
Tròng mắt đen chuyển sang nhìn bà thật sâu, nhẹ giọng nói từng chữ từng chữ một: "Theo con nhớ thì mẹ sẽ không hăng hái như vậy đâu."
Mạc Như Khanh sắp tức đến điên lên rồi ! !
Cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn bốn phía, bà tức giận đến mức trên trán nổi cả gân xanh, không nhịn đươc nữa, kéo túi xách bên cạnh qua móc ra một xấp hình mà bà nhận được ở Mộ gia "Rầm!" Đập lên trên mặt bàn, những tấm ảnh high definition (sắc nét) nhanh chóng rơi tán lạn trên đất, giọng của bà rung rung: "Không biết sao? Vậy con hãy giải thích rõ ràng ẹ, con tốt nhất nên giải thích ẹ biết đây rốt cuộc là cái gì! ! . . . . . . Đây chính là mục đích tới đây nghĩ phép của con sao? Yến Thần, lúc ở Mộ gia nhìn mấy tấm hình như thế này trong lòng mẹ còn biện hộ thay cho con, nhưng con nhìn lại xem tại sao chuyện này lại có thể xảy ra! Mẹ đã cảnh cáo con chưa? Coi như không vì cái gì khác, mà vì Mộ gia nên con hãy tránh ca nó ra! !"
Quán rượu trong đại sảnh vô cùng vắng vẻ và im lặng, âm thanh gào thét này hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác.
Mặt của Mộ Yến Thần lạnh như băng.
Tuyết đột nhiên rơi xuống, không cần nhìn cũng biết, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Los Angeles mấy ngày nay , hay nói đúng hơn là từ khi rời khỏi nước, hành tung của bọn họ đều bị người ta nắm trong tay.
Dừng một chút, anh tiện tay cầm lên —— tấm hình kia chụp lại cảnh buổi tối ở khu quảng trường sầm uất.
Trong cơn mưa phùn, cô nhẹ nhàng nằm trên lưng anh, ngủ rất ngon, cả đường phố như làm cảnh cho bọn họ, anh cơ hồ còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của cơn mưa, đêm đó cũng ngập tràn sự an tâm, cùng ấm áp.
Đem hình thả lại trên bàn, Mộ Yến Thần chậm rải mở miệng: "Hoặc là ở lại đây, hoặc là mẹ tìm khách sạn khác —— đi lâu như vậy cũng mệt rồi, chờ mẹ nghỉ ngơi xong, con sẽ nói chuyện này với mẹ."
Anh luôn chắc chắn và trầm ổn như vậy, dùng loại giọng giống như chuyện này chỉ là chuyện đơn giản như việc chọn thức ăn vậy, Mạc Như Khanh hoàn toàn bị chọc tức! !
Kích động.
Ngón tay bà bắt đầu run rẩy, từ từ lan ra toàn thân, nâng một ngón tay lên chỉ vào anh tới nửa ngày mà không nói được ra lời, bà bị bức đến phát điên rồi! !
"Con nói cái gì. . . . . ." Ánh mắt của bà tràn đầy sự tức giận cùng kích động hiện lên đầy tơ máu, lộ ra như máu, hơi thở mong manh, "con rốt cuộc có nghe được mẹ đang hỏi con cái gì không, con cư nhiên lại hỏi mẹ có chờ ở đây hay không? Mộ Yến Thần con. . . . . ."
"Nếu không thì sao đây?" Anh trầm giọng ngắt lời bà, mắt lạnh lùng ngước lên nhìn bà, nói thêm một câu, "Mẹ nghĩ như thế nào?"
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Như Khanh trợn to, xém chút nữa bị sặc khí! !
"Cô ấy chỉ đi lên lấy chút đồ nên sẽ xuống đây ngay, lịch trình ngày hôm nay cũng đã được sắp đặt, con thật sự không có thời gian, cho nên con mới bảo mẹ không nên ở đây, mà đổi thành bên ngoài ——" Mộ Yến Thần cũng hít thở không thông trong mắt thoáng qua vài tơ máu, mở miệng nói, " Trước khi cô ấy xuống thì mẹ hãy rời đi cùng với xấp hình này đi, không thể cho cô ấy thấy. . . . . . Biết không?"
Những thứ này rất nguy hiểm, sẽ làm lộ hết mọi chuyện, trước khi anh cho phép, tốt nhất nên đem nó đi thật xa, không thể cho cô ấy nhìn thấy dù chỉ là một mảnh nhỏ tí tẹo.
Mắt của Mộ Yến Thần lạnh như băng, đầy uy hiếp, trên đời này không có thứ gì có thể làm ảnh hưởng bộ dạng lạnh lùng này của anh được, không thấy được, cũng đụng tới được.
Mạc Như Khanh rốt cuộc cũng có thể khẳng định được, thật may mắn, nhờ có cái thân thể khỏe mạnh này, không ốm không bênh của mình. Hôm nay nếu như đổi lại là Mộ Minh Thăng ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng đó, nghe con trai ruột của ông nói những lời nghịch lý này, có lẽ ông sẽ tức giận đến mức làm cho bệnh tim phát tác, không cần cấp cứu gì cả ngay lập tức buông tay quy thiên! ! ( chết)