Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Chương 7

Chương 7
Cảnh chiều tà như tấm màn mờ che phủ mặt đất, Giản Dao đứng trước cửa sổ, ngước nhìn tòa nhà văn phòng Cục Cảnh sát đèn đóm sáng trưng.

Sau khi Cục trưởng đi vào ngôi biệt thự, cảnh sát bảo những người khác ra về. Giản Dao cũng quay về nhà mình.

Giản Huyên từ thư phòng đi ra, cầm một quyển vở rất đẹp đưa đến trước mặt chị gái: “Em muốn chữ ký của đại thần.”

Giản Dao quay đầu liếc em gái một cái: “Có cần thiết không?” Hôm qua Giản Huyên vẫn còn gọi Bạc Cận Ngôn là ‘yêu nhân’.

Giản Huyên kiên định gật đầu: “Tất nhiên cần! Em là fan ruột của phim truyền hình Mỹ ‘Tâm lý tội phạm’ (*). Bây giờ có một chuyên gia sờ sờ ở ngay bên cạnh em, sao em có thể bỏ qua.”

(*) “Tâm lý tội phạm” là TV series nhiều kỳ “Criminal Minds” được khán giả Trung Quốc yêu thích.

Giản Dao không để ý đến ánh mắt mong chờ của em gái, cô lại quay đầu ra cửa sổ: “Chị sẽ không đi xin chữ ký của anh ta.”

“Hả?” Giản Huyên rất bất ngờ, bắt gặp thần sắc có vẻ cố chấp của chị gái, cô buột miệng hỏi: “Chị, chị đang khó chịu gì thế?”

Giản Dao hơi ngẩn người, quay sang nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ lạ: “Chị khó chịu ư? Tất nhiên không phải. Em có biết nếu chị đi tìm anh ta xin chữ ký, anh ta sẽ nói thế nào không?”

“Nói thế nào?”

Giản Dao ngẫm nghĩ, mô phỏng giọng điệu tự cao tự đại của Bạc Cận Ngôn, cô nói chậm rãi: “Nếu mỗi người xin chữ ký của tôi đều được toại nguyện, bây giờ chắc tay tôi không còn nữa.”

Giản Huyên: “Hả?”

Giản Dao: “... Ký đến gãy tay mất.”

Giản Huyên phì cười: “Chuyện cười của chị nhạt quá đi. Anh ta kiêu đến thế sao?”

Giản Dao cũng cười: “Đúng là kiêu đến mức đó.”

Giản Huyên thở dài, hai chị em ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhất thời không lên tiếng.

Thật ra chiều nay khi Lý Huân Nhiên tiết lộ thân phận của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao vô cùng kinh ngạc. Cô vốn đã hình thành ấn tượng ban đầu về Bạc Cận Ngôn, như ‘trạch nam’ (*), tự cao tự đại, ngạo mạn, EQ thấp, không hiểu nhân tình thế thái, tự cho bản thân là nhất. Tóm lại, anh là người đàn ông ấu trĩ và lập dị.

(*) “Trạch nam” và “trạch nữ” là hai từ thường dùng ở xã hội hiện nay, chỉ những người thích ru rú ở nhà.

Một người như vậy lại là chuyên gia nổi tiếng thế giới, thậm chí được Lý Huân Nhiên coi là ‘nam thần’. Nên biết từ trước đến nay Lý Huân Nhiên cũng là một người cao ngạo, chẳng có mấy ai khiến anh vừa mắt. Chắc chắn Bạc Cận Ngôn phải là nhân vật thật sự lợi hại trong ngành, mới khiến Lý Huân Nhiên tâm phục khẩu phục.

Giản Dao chỉ có thể kết luận, thế giới này quả thực chẳng thiếu những chuyện kỳ lạ.

Giản Dao đang chìm trong suy tư, điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông. Là Lý Huân Nhiên gọi tới, cô lập tức bắt máy.

Giọng nói của anh có vẻ không bình thường: “Anh thấy em đang ở nhà, em có rảnh không? Mau đến văn phòng anh ngay.”

Từ khu tập thể cảnh sát đến tòa nhà làm việc chưa tới mấy trăm mét. Vài phút sau, Giản Dao đã xuất hiện trong văn phòng của Lý Huân Nhiên.

Lý Huân Nhiên rót cho cô cốc nước. Anh không lên tiếng, khói ở điếu thuốc lá kẹp giữa hai đầu ngón tay anh lượn lờ xung quanh cô, gương mặt tuấn tú của anh rất nghiêm nghị. Giản Dao tự động uống nước. Đến khi không chịu nổi, cô mới nhướng mắt nhìn anh: “Anh bị mất trí à? Nhìn em đủ chưa?”

Lý Huân Nhiên không trả lời, mà đột nhiên hỏi một câu: “Bạc Cận Ngôn đang theo đuổi em đấy à?”

Giản Dao lập tức sặc nước, ho khù khụ vài tiếng. Cô trợn tròn mắt: “Anh điên rồi. Làm gì có chuyện đó.”

Qua vẻ mặt của Giản Dao, Lý Huân Nhiên biết cô nói thật. Anh lại dò xét cô một lượt từ đầu đến chân: “Tuy em rất lanh lợi thông minh, nhưng cũng không phải dạng sắc nước hương trời...”

Giản Dao lại lườm anh một cái, nghe anh nói tiếp: “Nếu không phải đang theo đuổi em, vậy thì anh ta nhìn trúng em điểm gì mà chỉ đích danh em làm trợ lý cho anh ta?”

Giản Da o sửng sốt: “Trợ lý gì cơ?”

Lý Huân Nhiên: “Đương nhiên là trợ lý điều tra vụ án.”

Giản Dao vẫn chưa hiểu ra vấn đề: “Vụ án có tài liệu tiếng Anh cần dịch?”

“Xì, đây là vụ án thanh thiếu niên bị mất tích mà anh kể với em. Lấy đâu ra tiếng Anh, tiếng thổ làng thì đúng hơn.”

Lần này, Giản Dao hoàn toàn sững sờ. Lý Huân Nhiên có vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, chứng tỏ anh không nói đùa. Cô hỏi: “Tại sao lại là em? Em đâu phải cảnh sát?”

Lý Huân Nhiên nhìn cô, không lên tiếng.

Anh nhớ lại cảnh tượng anh đi tìm Bạc Cận Ngôn mấy tiếng trước. Lúc đó, vị chuyên gia đã gặp gỡ Cục trưởng và lãnh đạo Cục Cảnh sát. Lý Huân Nhiên nhận được tin, Bạc Cận Ngôn sẽ giúp đỡ điều tra vụ án với thân phận chuyên gia. Nhưng anh ta đề xuất một yêu cầu, Giản Dao phải làm trợ lý của anh ta.

Vị chuyên gia thiên tài này thích làm theo ý mình, chẳng hề bận tâm đến thân phận của Giản Dao. Lãnh đạo Cục tỏ ra khó xử, biết Lý Huân Nhiên thân thiết với Giản Dao, họ bảo anh nói chuyện với cô.

Phản ứng đầu tiên của Lý Huân Nhiên là đi tìm Bạc Cận Ngôn để tự tiến cử bản thân. Gặp mặt Bạc Cận Ngôn, anh không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Bạc Cận Ngôn còn trẻ như vậy, chỉ tầm độ tuổi của anh.

Nào ngờ khi anh nói rõ mục đích, Bạc Cận Ngôn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng hội nghị Cục Cảnh sát đọc báo, chỉ trả lời một câu: ‘Cám ơn anh đã tự tiến cử. Có điều tôi không quen biết anh, cũng không có hứng thú’.

Không như Giản Dao nghĩ, Lý Huân Nhiên tuy cao ngạo nhưng trước nhân vật quyền uy được mọi người kính trọng, anh vì vụ án nên không bận tâm đến thể diện. Trước đó, anh cũng đã được chứng kiến sự ngạo mạn của Bạc Cận Ngôn. Mặc dù hơi bực nhưng anh không để trong lòng. Ngoài ra, anh luôn phân biệt rõ ràng công việc và tình cảm cá nhân với Giản Dao.

Thế là Lý Huân Nhiên vuốt tóc Giản Dao: “Em hãy tự đi hỏi anh ta, rằng tại sao anh ta chọn em. Tóm lại, theo ý của Cục trưởng, phía cảnh sát không cho phép, cũng không tán thành người dân tham gia điều tra vụ án. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn chỉ mang quân hàm danh dự cảnh đốc cấp một được Bộ Công an trao tặng. Còn thân phận của anh ta là học giả, là cố vấn, không thuộc biên chế cảnh sát. Anh ta có trợ lý riêng là việc của anh ta. Trước đây cũng có một học giả được Bộ Công an mời làm chuyên gia, lúc điều tra vụ án còn dẫn theo cả nghiên cứu sinh. Vì vậy có nhận lời hay không, em hãy tự cân nhắc và quyết định.”

Giản Dao trầm tư trong giây lát, lắc đầu: “Vớ vẩn quá, em sẽ đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng.”

Lý Huân Nhiên gật đầu: “Anh ta vừa ngồi xe của Cục rời đi, chắc bây giờ quay về ngôi biệt thự rồi.”

Giản Dao suy tư trên suốt quãng đường từ Cục Cảnh sát về nhà.

Cô mở cửa ra vào, phòng khách trống không. Giản Dao ngồi xuống ghế sofa, thư phòng có ộng tĩnh, chắc Giản Huyên đang dùng máy tính.

Giản Dao cầm điện thoại di động từ mặt bàn, tìm số của Bạc Cận Ngôn, đồng thời nói với Giản Huyên: “Em tuyệt đối không thể đoán ra Huân Nhiên vừa nói gì với chị. Đại thần bảo chị làm trợ lý điều tra vụ án của anh ta.” Tâm trạng khó bình tĩnh, cô thở dài: “Cảm giác của chị bây giờ, giống bị sét đánh trúng đầu.”

Thư phòng không có người trả lời. Đoán Giản Huyên đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, Giản Dao im lặng, trực tiếp gọi điện thoại cho Bạc Cận Ngôn.

Đầu kia nhanh chóng vang lên tiếng nhạc chờ kết nối. Giản Dao tập trung tinh thần chờ đợi. Cô đột nhiên ngẩn người, lại một lần nữa ngẩng đầu đưa mắt về phía thư phòng.

Nơi đó cũng vang lên tiếng chuông điện thoại. Điện thoại của Giản Huyên? Nhưng trước giờ tiếng chuông của em gái đều là nhạc Rap, nó đổi thành nhạc giao hưởng êm dịu từ bao giờ nhỉ?

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Giản Dao truyền đến tiếng mở khóa. Giản Huyên mở cửa đi vào. Nhìn thấy chị gái, cô tỏ ra mừng rỡ: “Chị về rồi à? Em vừa đi tìm chị, ai bảo chị không mang điện thoại.” Nói xong, Giản Huyên ngó nghiêng, hạ thấp giọng: “Đại thần đâu rồi? Anh ấy còn ở thư phòng không?”

Giản Dao mù mờ: “... Đại thần? Ở thư phòng?”

“Đúng vậy, anh ấy vừa đến đây tìm chị. Chị vẫn chưa biết sao? Mau vào đi. Để em hồi phục tâm trạng đã. Anh ấy đẹp trai quá cơ! Người em gặp trước đây chắc là yêu nhân ở phương nào ấy chứ.”

Cửa thư phòng khép hờ, Giản Dao dừng lại trước cánh cửa.

Trong phòng sáng đèn, ánh đèn tuýp màu trắng êm dịu chiếu xuống sàn nhà. Tiếng nhạc trầm bổng vẫn vang vọng, Giản Dao lờ mờ nghe thấy tiếng chạm nhẹ, tựa hồ là tiếng tách trà đặt lên bàn. Giản Dao đẩy cửa, đi vào phòng.

Hai bên bờ tường là giá sách lớn màu đen chắc nịch. Một người đàn ông ngồi ở ghế sofa màu đỏ chính giữa căn phòng.

Anh mặc bộ comple màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, không thắt cà vạt. Đôi chân dài của anh vắt chéo một cách tùy ý, trong tay cầm một cuốn sách, anh đang cúi đầu chuyên tâm đọc sách. Trên mặt bàn uống nước ở bên cạnh đặt một tách trà nóng và một đĩa hoa quả.

Chỉ nhìn thoáng qua cảnh tượng này, con người cũng có cảm giác thanh tao vô hạn.

Nghe tiếng động, người đàn ông bỏ sách, ngẩng đầu nhìn Giản Dao.

Người đàn ông có dáng người cao lớn. Mặc dù anh đang ngồi nhưng bộ comple thẳng tắp, cân đối, vừa vặn. So với ấn tượng của buổi tối hôm đó, thân hình Bạc Cận Ngôn lúc này hơi gầy. Chính vì vậy, bờ vai anh càng rộng, đôi chân anh càng dài hơn.

Vào giây phút chạm mắt anh, trái tim Giản Dao khẽ rung lên một nhịp. Đó là một đôi mắt dài. Không biết có phải do ánh đèn hay do nước da trắng của anh, đồng tử trong đôi mắt đó đen nhánh, khiến Giản Dao có cảm giác ánh mắt anh càng xa cách lãnh đạm.

Giản Dao ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn, cô hơi mất tự nhiên.

Hai người trò chuyện mấy lần, nhưng đều qua điện thoại hoặc trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên cô và anh chính thức đối diện nhau. Cả hai không phải người xa lạ, nhưng cũng không quen biết.

Giản Dao vừa định mở miệng, Bạc Cận Ngôn lại cúi xuống nhìn quyển sách trong tay. Diện mạo của anh thanh tú nhưng lạnh lùng. Giọng nói anh là giọng nam trầm ấm áp, dễ nghe.

“Cảm giác bị sét đánh trúng thế nào?”

Giản Dao hơi quẫn bách, không trả lời mà hỏi lại: “Sao anh lại đến nhà tôi?”

Bạc Cận Ngôn nhướng mắt liếc cô: “Đương nhiên đến khảo sát gia cảnh có chút bần cùng của cô.”

Anh vốn có thân phận đại thần, lại có ngoại hình nổi bật nên trong lòng Giản Dao ít nhiều nảy sinh cảm tình với anh. Nhưng khi anh mở miệng, chút cảm tình đó lập tức tan biến.

Giản Dao vừa định cự lại, Bạc Cận Ngôn đã tiếp tục lên tiếng: “Một sinh viên có quan hệ gia đình êm ấm hòa thuận, kỳ nghỉ đông mới về nhà, nhưng lại sống một mình trong căn hộ cũ bỏ không nhiều năm. Liệu có phải nội tâm của cô không vui vẻ cởi mở như bề ngoài?”

Giản Dao ngẩn người, nghe anh lại nói: “Không chỉ vì nguyên nhân mất bố từ lúc nhỏ. Bởi người nhà cô hoàn toàn có thể thỏa mãn khao khát của cô về tình thân, hơn nữa tính cách cô cũng không thuộc dạng mềm yếu. Do đó...” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao bằng ánh mắt lãnh đạm và sắc bén: “Tuổi thơ của cô còn gặp phải sự tổn thương khác?”

Giản Dao lập tức biến sắc mặt, ánh mắt cô đờ đẫn trong giây lát. Bạc Cận Ngôn lại chuyển đề tài: “So với phát hiện khác của tôi, vấn đề này chẳng là gì cả.” Anh giơ cuốn sách trong tay: “Hóa ra cô thích đọc những cuốn sách không logic và chẳng có căn cứ khoa học như vậy?”

Bây giờ, Giản Dao mới chú ý đến bìa cuốn sách. Đó là ‘Sủng vật ngoan ngoãn’ (*), một trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên giá sách của cô.

(*) “Sủng vật ngoan ngoãn” tức “Kiêu Sủng”, tiểu thuyết viễn tưởng của Đinh Mặc.

Giản Dao phản bác: “Đây là tiểu thuyết ngôn tình, cần gì logic?”

Bạc Cận Ngôn lại giở đến một trang: “Cô còn đánh dấu rất nhiều trên đó...”

Lúc này, Giản Dao mới lúng túng, cô giơ tay đoạt quyển sách trong tay anh: “Ai bảo anh động vào sách của tôi?” Cuốn truyện này cô đọc từ thời cấp ba. Lúc đó, cô đúng là đánh dấu một số tình tiết cảm động, ví dụ ‘Tình yêu không biết bắt đầu từ lúc nào, mà trở nên sâu sắc’, ‘Nếu có một người yêu tôi như thưở ban đầu’... Bây giờ đọc lại thấy tương đối buồn nôn.

Bạc Cận Ngôn để mặc Giản Dao lấy quyển sách, anh đáp: “Cô gái ở bên ngoài nói, tôi có thể tùy ý đọc sách ở đây.”

Giản Dao đặt sách lên giá, mới đi vào trọng tâm vấn đề: “Tại sao anh lại muốn tôi làm trợ lý của anh?”

Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Rất rõ ràng, nguyên nhân vô cùng nhiều, không có cô không được.”

Giản Dao hơi bất ngờ: “Ví dụ?”

“Ví dụ lúc tôi điều tra vụ án không thích bị quấy rầy, cần một người làm mọi công việc vặt vãnh không quan trọng như đối phó cảnh sát và phóng viên. Ví dụ ở thành phố này, cô là người duy nhất tôi quen biết. Hơn nữa, cô còn câu cá rất giỏi.”

Giản Dao: “... Tôi cần thời gian suy nghĩ.”

Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, anh đứng dậy, cầm áo khoác. Ra đến cửa phòng, anh đột nhiên quay đầu: “Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một mình tôi mới có thể bắt chúng. Thời gian phá vụ án này sẽ không quá một tuần, cũng là thời gian tuyển dụng cô. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm chuyện suy nghĩ vô vị, mà sẽ đến ngôi biệt thự vào đúng tám giờ sáng mai.”

Nguồn: truyen8.mobi/t65704-hay-nham-mat-khi-anh-den-chuong-7.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận