Ông lão xuất hiện trong sân trường với bộ quần áo cũ kỹ và hàng ria mép đen vểnh lên như lão phù thủy trong truyện Aladin. Trên yên sau của chiếc xe đạp là một chiếc thùng gỗ chứa đầy những điều kỳ diệu.
Một thằng bạn tôi sau khi đưa cho ông một đồng bạc mới đã được ghé mắt vào hai lỗ nhỏ trên thành thùng gỗ, cái miệng nó há ra đầy kinh ngạc và khoái trá. Rồi nó tung tăng chạy về lớp, kéo theo một dây những đứa tò mò như tôi: "Có gì trong đó hả mày?". Không may, đó lại là thằng dở văn nhất lớp, nó chỉ có thể cười ngất ngây: "Đẹp... kinh dị luôn. Đẹp lắm! Y như xi nê". Hết.
Tôi gần như điên lên vì tò mò. Giờ ra chơi, bao giờ tôi cũng là đứa đầu tiên chạy như bay đến bên cạnh ông, nhưng ngay sau đó, bị đẩy bật ra bởi những đứa có tiền: "Ông ơi, cháu coi "Người đẹp và quái vật", cháu coi "Gullivơ phiêu lưu ký", cháu coi "Bạch Tuyết bảy chú lùn"...
Rồi tôi cũng nghĩ ra cách kiếm tiền để coi cổ tích. Sắp đến mùa hoa lê-ki-ma rụng đầy gốc, xanh biếc, óng ánh như ngọc. Tôi nhặt đầy một bụng áo, buổi trưa bỏ cơm ngồi lui cui xỏ chỉ, xâu hoa... làm thành những sợi dây chuyền, vòng đeo tay, nhẫn, vương miện rồi mang lên trường, bán cho những con bé lớp dưới. Khấp khởi đếm những đồng tiền lẻ, tôi chạy ngay đến chỗ ông lão : "Cháu muốn coi..."
Ông lão, vốn đã quan sát tôi ngồi bán cả buổi chiều, tủm tỉm gật đầu: "Được rồi... để xem nào... Bạch Tuyết nhé".
Tôi ghé mắt vào hai lỗ nhỏ trên thành thùng gỗ, dõi theo những tấm slide hình ảnh lên màu rực rỡ khi được ánh sáng chiếu qua trong thùng tối. Những hình ảnh tôi vẫn tưởng tượng hiện lên trước mắt tôi rực rỡ và đầy màu sắc. Giọng thì thầm của ông lão như đưa tôi trôi vào giấc mơ, lạc vào cánh rừng đầy hoa cỏ, với cô công chúa xinh đẹp và những chú lùn đáng yêu, Khi những hình ảnh cuối cùng biến mất, tôi ngẩng lên, ngơ ngẩn vì tiếc nuối.
"Cháu muốn xem nữa không?" "Nhưng cháu... hết tiền rồi! Để mai ạ!" và tôi tự hỏi ngày mai lũ nhóc lớp dưới có còn thích những chuỗi hạt Lê-ki-ma nữa hay không? Ông lão nói nhanh: "Ngày mai ông đi nơi khác rồi!". Tôi đã thấy nước mắt trào lên mi, còn bao nhiêu chuyện cổ tích nữa tôi chưa được xem. Ông lão bối rối thật sự. "Thôi đừng khóc cháu, ông sẽ cho cháu xem hết những phim ông có".
Và chiều đó, bên gốc dương liễu sần sùi trong sân trường, với trái tim hầu như ngừng đập vì vui sướng, tôi nhón chân dán mặt vào vách thùng gỗ, xem tất cả những cuốn phim mà tôi từng mơ ước.
Khi đã xem xong tất cả, tôi lại thẫn thờ vì tiếc nuối, mai ông lão sẽ đến những ngôi trường khác, với những đứa học trò khác và mang theo chiếc thùng gỗ kỳ diệu của mình. Bỗng ông lục trong chiếc thùng và lấy ra cho tôi một vật rất kỳ lạ, một chiếc kính vạn hoa. Tôi sững sờ khi nhìn những bông hoa ánh sáng trong đó, và càng sững sờ hơn khi phát hiện ra mỗi lần tôi lúc lắc cái ống, những bông hoa khác lại hiện ra, muôn hình muôn vẻ. Ông lão âu yếm nhìn tôi trước khi đạp xe đi: "Nếu cháu chịu khó "lúc lắc trí óc" thì cháu sẽ làm nên nhiều điều kỳ diệu giống như cái kính vạn hoa này vậy".
Đó là những gì một ông lão lang bạt với chiếc thùng gỗ kỳ diệu đã nói với tôi từ thời thơ ấu, chẳng ai có thể mang đi điều kỳ diệu của bạn, chỉ là bạn có chịu "lúc lắc trí óc" để nhìn thấy nó không mà thôi.