Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác Giả: Độc Cô Hắc Mã
Chương 113: Tóm gọn cả bọn (thượng)
Nhóm dịch: S Team
Sưu Tầm
“Chuyện ta vừa nói các vị có thể làm tốt được không?” Hòa Thân cười tủm tỉm nhìn Bạch Thụy hỏi.
“Không vấn đề gì, chỉ cần Hòa đại nhân chống eo sau lưng cho chúng tôi, chuyện này tuyệt đối không khó làm, xin Hòa đại nhân ra lệnh một tiếng, chúng ta lúc nào có thể ra tay, bên đó chúng tôi có mấy phân đường, ít ra cũng có mấy trăm huynh đệ, ai nấy đều có thân thủ tốt, chuyện này chúng tôi nhất định làm gọn gang sạch sẽ” Bạch Thụy nói như dao chém đá.
“Được, việc không thể trễ, chúng ta ra tay thôi, theo biện pháp chúng ta vừa thảo luận, đến lúc, ta sẽ cử người đi tiếp ứng các vị” Hòa Thân nói xong tiễn bọn Bạch Thụy ra cửa.
“Hòa đại nhân xin dừng bước, chúng ta nhất ngôn vi định” Bạch Thụy dừng lại ở cửa nói.
“Nhất ngôn vi định” Hòa Thân cười.
Ba người Bạch liên giáo vừa đi, Hòa Thân không đi chuẩn bị ngay, mà ngồi xuống ghế, Hắn bắt đầu thấy vô cùng hưng phấn với đại sự sắp làm, mặc dù đúng là có chút đùa với lửa, nhưng nếu thành côn không chỉ khiến Càn Long không rat ay được, mà còn cho hắn nhiều thời gian, đồng thời cũng đẩy Bạch liên giáo đến con đường cùng, sau này bọn họ chỉ có thể đi theo hắn, đây đúng là diệu kế một tên trúng hai đích.
Khi rắc rối sắp đến, gây ra một vụ đại án kinh thiên động địa đây gọi là dịch chuyển tầm mắt thiên hạ, còn hắn nhân cơ nước đục thả câu, nói không chừng nhân cơ này còn có thể qua cửa nạn, biện pháp này Hòa Thân học được từ Clinton từ kiếp trước, Koizumi nước Nhật cũng thường chơi trò này.
Hòa Thân đang lúc vô cùng hưng phấn thì Đỗ Tử Kiệt và Lưu Toàn đi vào.
Lưu Toàn luôn tin nguyên tắc “ lễ đa nhân bất quái” có chuyện lớn cũng không quên hành lễ trước mặt Hòa Thân, hắn đến bên cạnh Hòa Thân khom người hành lễ, rồi nhìn sắc mặt Hòa Thân, sau đó cười tủm tỉm nói: “ Lão gia, bọn Đỗ Tử Kiệt phát hiện mấy người đáng nghĩ trong một khách sạn ngoại thành, tại hạ đoán chắc là Hoàng Thiên Bá mấy đồ đệ còn lại của hắn” truyện được lấy từ website tung hoanh
Đỗ Tử Kiệt chắp tay nói: “ Hòa đại nhân, tại hạ đích thân theo dõi tại khách sạn hai ngày tận mắt thấy Hoàng Thiên Bá ra khỏi khách sạn, cho nên tại hạ khẳng định đó chính là ổ tò vò của bọn chúng”
Hòa Thân cười: “ Đúng là “ Ông trời không phụ người có tâm” cuối cùng chúng ta tìm thấy rồi, bọn Hoàng Thiên Bá mấy hôm nay làm gì?”
Đỗ Tử Kiệt đáp: “ Bọn họ ban ngày thường cải trang ra cửa, sáng qua có ba tên đến “ngân hàng đế quốc Trung Hoa” của chúng ta, bắt đầu dò la xung quanh ngân hàng, sau đó giả vờ làm khách hàng gửi tiền đi gửi tiền, còn có hai tên chiều nay đến xưởng dệt Tô gia, tối qua đích thân Hoàng Thiên Bá xuất môn, tại hạ theo sát sau lung hắn thấy hắn cố ý vòng qua cửa Thiêm Viên chúng ta sau đó đến phủ tổng đốc”
“Được lắm” Hòa Thân cười “Xem ra chúng đã sớm ngắm chúng ta, còn chưa biết chúng còn định giở trò gì?”
“Làm sao đây lão gia nói đi” Lưu Toàn hỏi.
“Còn làm gì, hãy tóm gọn cả bọn cho ta”Hòa Thân gằn giọng.
“Đỗ Tử Kiệt, ngươi thấy có thể một phát tóm được hết bọn Hoàng Thiên Bá không? Ta nghe nói bọn Hoàng Thiên Bá công phu rất lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của chúng, còn nữa, bọn họ đã có thể ở lại trong khách sạn, mỗi ngày ra ra vào vào, chứng tỏ khách sạn này do người của chúng mở ra, lúc chúng ta ra tay cần nhớ đến điểm này, làm không tốt lại rút giây động rừng”
“Hòa đại nhân, nói Hoàng Thiên Bá quả thật có công phu, đúng là không dễ đối phó, nhưng đồ đệ của hắn không phải tại hạ xem thường chúng nhưng khi Hoàng Thiên Bá thu nạp chúng, kì thực chỉ là đám du côn ngoài đường, chẳng qua chỉ biết mấy đường quyền thôi, mấy năm nay theo Hoàng Thiên Bá cũng học được chút ít. Mấy năm gần đây bọn chúng chủ yếu dựa vào thế lực quan phủ, lộng hành bá đạo trên giang hồ, lại thêm bọn người bị chúng bắt nạt đồn thổi, nên nay thành cái khỉ gì mà đại hiệp, theo tại hạ thì bọn chúng chỉ là thùng cơm” Đỗ Tử Kiệt hằm hè nói.
Hòa Thân nhìn thấy điệu bộ đó của Đỗ Tử Kiệt, liền biết mấy lần thắng lợi trước khiến hắn mờ đầu, nên mượn cớ nói phét, nên không để ý đến hắn mà nói: “ Bọn chúng đều là lão giang hồ, lần này đến Nam Kinh nhẩ định phải vô cùng cẩn thận nếu có chút lơ là, chúng ta sẽ ăn dủ, các ngươi thấy làm sao để tóm gọn bọn chúng một cách im ắng nhất”
Nghe Hòa Thân hỏi thế chưa đợi Lưu Toàn mở lời, Đỗ Tử Kiệt bèn cướp lời nói: “ Còn không đơn giản sao, đêm nay tại hạ dẫn theo mấy chục huynh đệ, vây khách sạn đó lại, Hoàng Thiên Bá không phải là cá nằm trong lưới hay sao?”
Hòa Thân định mắng hắn mấy câu nhưng Lưu Toàn nói : “Đỗ Tử Kiệt, không phải ngươi đang khoác lác đó sao? Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá nổi danh giang hồ lại dễ dàng bị mấy chục người các ngươi bắt hay sao, đúng là trò cười?”
Lưu Toàn là cấp trên của Đỗ Tử Kiệt huống hồ Lưu Toàn trước mặt bọn họ thường chỉ nói một không hai, cho nên một khi Lưu Toàn trừng mắt với hắn, hắn không dám nói thêm gì nữa
Lưu Toàn nói tiếp: “ Tại hạ thấy chuyện này không dễ thế, vừa rồi lão gia cũng nói rồi, Hoàng Thiên Bá thế nào cũng là một lão giang hồ, đồ đệ của hắn dù có là thùng cơm, thì Hoàng Thiên Bá cũng không phải là hạng xoàng, vừa rồi lão gia còn nói có khi khách sạn đó là do người của chúng mở ra, chuyện này nếu không thuận lợi đắc thủ, mà làm to ra, lại phiền toái thôi, nghe nói Hoàng Thiên Bá nay đã là thị vệ tam đẳng cung Càn Thanh, nếu để một trong bọn chúng thoát thân, hoặc bọn người trong khách sạn đó làm lộ phong thanh, thì mai chúng ta sẽ gánh tội mưu sát mệnh quan triều đình”
Hòa Thân thấy Lưu Toàn nói có lý, lời của Lưu Toàn khiến cho Đỗ Tử Kiệt phải cúi gầm đầu xuống.
“Lão gia, theo tại hạ thấy…” Lưu Toàn bắt đầu thần bí trình bày với Hòa Thân phương án bắt người. Hoàng Thiên Bá trong khách sạn ngoại thành Nam Kinh đang rất nóng ruột.
!
Lần này hắn ta phụng lệnh đến Nam Kinh vốn dĩ là cơ hội cho sư đồ hắn thể hiện, hắn cũng qua thư tín gửi Lưu Dung lập quân lệnh trạng, nói sư đồ bọn hắn sau khi đến Nam Kinh nhất định bám riết Hòa Thân, sau đó báo cáo nhất cử nhất động của Hòa Thân cho Lưu Dung, rồi âm thầm điều tra những hành động của Hòa Thân ở Nam Kinh mấy năm nay, không ngờ vừa đặt chân xuống đã bất lợi.
Hôm đó hắn cử bọn Phúc Xuân đi thăm dò Thiêm Viên, vốn muốn đánh giá tình hình xem Hòa Thân là tên thế nào để có sự chuẩn bị tâm lý, sau này còn lựa chọn hành động, nhưng không ngờ ba tên ái đồ đi không vềm nay đã quá 7 ngày rồi, cũng không biết sống chết ra sao.
Sự biến này khiến cho tất cả kế hoạch hành động của hắn đều bị đảo lộn, bọn sư đồ này đã theo hắn bao nhiêu năm, còn hơn phụ tử, nay bọn chúng rơi vào tay Hòa Thân hoặc là lành ít dữ nhiều, đã lấy mạng chúng rồi. Vì thế hắn đích thân thăm dò Thiêm Viên hi vọng tìm ra manh mối, nhưng trong đêm dường như đã tìm mọi ngóc ngách trong Thiêm Viên nhưng đều không thu được gì. Không những không tìm được gì còn lĩnh giáo sự phòng bị nghiêm ngặt trong Thiêm Viên. Đó đúng là nơi tường sắt vách thép, đâu đâu cũng có vệ binh súng đạn đày mình, đi không được mấy bước đã có quan binh qua lại đi tuần, trên mái nhà trên tường, mà những nơi quan trọng đều ngầm bố trí âm tiêu, đừng nói sư đồ không khả dụng, mà chính hắn nếu không cẩn thận cũng bị tóm tại trận không chừng.
Trong mấy ngày hôm nay, Hoàng Thiên Bá không dám vứt sai sự mà Lưu Dung giao cho qua một bên, cũng không thể không tìm tung tích ba đồ đệ, biện sự và cứu người đều phải làm, hai tay đều phải cứng.
Tối hôm nay Hoàng Thiên Bá liền tập trung mấy đồ đệ cả ngay bôn ba bên ngoài lại, mở cuộc họp nhỏ.
“Sư phụ hôm nay lúc chúng con ăn cơm trong một khách điếm, vừa may lại gặp mấy tên lính trong Thiêm Viên ra uống rượu, bọn con thầm lắng nghe chúng nói khoảng 10 đêm trước trong Thiêm Viên quả là có bắt được mấy thích khách, con đồ rằng đó chính là huynh đệ chúng con”
Hoàng Thiến Bá nghe thế biết mấy tên đồ đệ đã rơi vào tay Hòa Thân, xô ghế đứng dậy lo lắng hỏi: “ Bọn chúng không nói là mấy thích khách đó bị Hòa Thân giam ở đâu ư?”
“Điều này không rõ, bọn chon nghĩ mấy tên đó là đương sai ngoài cửa tình hình cụ thể bọn chúng chắc cũng không rõ”
Hoàng Thiên Bá nghe thế đúng là điên tiết.
“Sư phụ, theo sự quan sát âm thầm mấy hôm nay của bọn con ở xưởng dệt Tô gia, kì thực Hòa Thân và cô nương Tô Kì Nhi đã liên kết làm ăn. Việc làm ăn của xưởng dệt Tô gia rất lớn, mỗi ngày khách thương toàn quốc đều đến đặt hàng, thậm chí có rất nhiều người Tây cũng đến mua sản phẩm của họ, bọn họ đều có chi nhánh ở các vùng, nghe một quản đốc trong xưởng nói, bọn họ còn định mở nhà máy ở Hàng Châu, Tô Châu còn ở Thái Nguyên và Bắc Kinh nữa. Xưởng dệt Tô gia mỗi ngày đều thu về số bạc rất lớn, số bạc này sau khi được xưởng dệt Tô gia xử lý toàn bộ đều đưa vào trong “ ngân hàng đế quốc Trung Hoa” thế nhưng tiền lấy từ ngân hàng ra đều là tiền giấy”
“Chúng con đồ rằng ngân hàng chính là đại kim khố của Hòa Thân”
“Dứt khóa chúng con phải kiếm người cướp ngân hàng”
Hoàng Thiên Bá nghe xong tức giận trợn mắt mắng: “ MK các ngươi cứ nghĩ chúng ta là giang hồ hay sao? Chúng ta đang là quan sai triều đình, nói năng, làm việc đều phải cẩn trọng, tất cả đều phải thỉnh ý Lưu đại nhân”
Bọn chúng đang ở trong phòng thảo luận xem mai nên làm gì thì nghe từ trong sân có người hỏi: “ Hoàng gia từ sơn đông đến có phải đang ở chỗ các ngươi không?”
“Chỗ chúng tôi không có hoàng gia nào cả, có phải khách quan tìm nhầm chỗ rồi không?” Một tên trong khách sạn chạy ra đáp.
“Vớ vân vừa thôi, ta là do nha môn tổng đốc cử đến, đưa thu cho Hoàng gia, ngươi mau đưa ta đi gặp hoàng gia”
“Khách quan, chỗ chúng tôi thật không có hoàng gia nào…”
Hoàng Thiên Bá nghe thấy nha môn tổng đốc cử đến, nên nói với tiểu đồ đệ Hoàng Phúc Hải: “ Ngươi ra xem xem”