Hòn Đảo Bí Hiểm Chương 5

Chương 5
Giọng người nổi lên từ mọi hướng!

Adam Preston nhận ra rằng anh đã bị bao vây. Bị bao vậy bởi những kẻ vô hình.

 

Sự hoảng hốt hiện lên trong con mắt người đàn ông. Anh nhìn ra mặt biển xanh xám ngoài kia, làn sương buổi sớm vẫn còn là là trên những đầu sóng, chỉ tan dần từng chút trong ánh mặt trời. Giấc mơ về tự do vây là chấm dứt. Giờ anh phải chiến đấu để sống sót. Người đàn ông nhìn thấy một chiếc xuồng nhỏ. Có ai đó đã kéo nó lên trên bãi cát. Thế rồi anh phát hiện ra một chiếc xuồng máy, chắc là của người đàn ông đã bị bọn người vô hình kéo xác vào trong phòng kia. Một chiếc thuyền có hai động cơ! Một thuyền máy có tốc độ cao!

 

Hy vọng cháy lên. Nếu đến được con thuyền kia và bật động cơ lên, rất có thể anh sẽ thoát được đám người hung bạo vô hình.

 

Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng người.

 

- Nó muốn chạy trốn!

 

Tiếng cười rùng rợn nổi lên, dai dẳng.

 

- Làm sao nó trốn được. Cứ thử xem. Bọn mình sẽ xẻ xác nó ra làm bốn, lột da thành từng mảnh một.

 

- Kiếm của ta đang chờ xuyên thủng người nó ra đây. Nào, vào việc thôi. Không nói nhiều nữa.

 

- Đúng thế! – Một gã khác gào lên. – Tóm lấy nó.

 

Adam Preston thấy lưng mình ớn lạnh. Đột ngột, nỗi sợ hãi chết chóc dâng tràn. Anh kinh khiếp nhìn quanh, rồi co cẳng chạy. Nhưng chỉ được hai bước chân đã có kẻ kéo anh ngã xuống. Adam cảm nhận rõ những bàn tay vô hình đang tóm lấy mình. Một nắm đấm đập thẳng vào mặt anh. Người đàn ông thét lên. Bất giác, anh giơ hai bàn tay lên cao và bị trừng ohạt ngay lập tức. Ngọn đòn giáng thẳng xuống khu dạ dày. Adam Preston cong người lại. Những kẻ vô hình cười ré lên. Chúng bỏ anh nằm đó. Người đàn không ông đầu hàng. Anh vất vả nhổm dậy. Vừa thở hổn hển vừa hét.

 

- Lũ chó dữ! – Anh gào lên. – Lộ mặt ra đi! Chiến đấu như đàn ông thật sự đi nào!

 

Anh khoanh hai cánh tay lại, bước lảo đảo trên nền cát. Thế rồi bất thần, Adam co cẳng chạy thật nhanh. Chỉ sau ba bốn bước chân thật dài, anh đã đến gần con thuyền máy. Anh đạp vào cát, tóm dước vào vách thuyền, đập đầu gối lên phía ngoài mạn thuyền rồi kéo ngược người lên. Anh bò bằng cả tứ chi về hướng tay lái.

 

Chìa khóa! Nếu như chìa khóa còn cắm ở đây...Kia rồi! Chìa khóa còn cắm trong ổ.

 

Adam Preston khẽ reo lên vì vui sướng. Những ngón tay phải của anh muốn tóm lấy chìa khóa, muốn xoay nó để khởi động máy.

 

Đúng lúc đầy ngón tay anh chạm được vào miếng thép mát lạnh đó thì có hai cánh tay băng giá đột ngột siết ngang cổ họng anh. Adam Preston phát ra một tiếng kêu sặc sụa. Anh bị kéo lùi về phía sau, mất thăng bằng trong khu lái rất hẹp và đập người xuống nên thuyền. Lưng anh đập ngang vào hai bậc thềm. Cảm giác đau khiến anh tê liệt. Ngay trước mặt anh, không gian đang sáng rực lên. Nó là một bức tranh mờ ảo, nhảy nhót, bắt đầu xoay tròn.

 

Thế rồi giữa khoảng không gian bừng sáng đó hiện lên một giáng người khổng lồ được vật chất hóa trong vòng một phần giây đồng hồ. Một tên đàn ông rất cao lớn. Phần người trên của hắn để trần, lộ làn da nâu và khoảng ngực đầy lông. Đầu trọc không một sợi tóc. Gã mặc một cái quần rất chật, nhe hai hàm răng ra và cầm bằng cả hai tay một lưỡi kiếm cong cong. Một lưỡi kiếm của địa ngục.

 

Gã lấy đà.

 

- Đừng...! – Adan Preston gào lên, tiếng gào vang vọng trên hòn đảo cô độc.

 

Chỉ vô ích. Tên đao phủ tàn nhẫn ra tay.

 



 

Từ khi Adam Preston trốn đi, người đàn ông cao tuổi tóc trắng nắm lấy quyền chỉ huy. Thỉnh thoảng ông lại lên tiếng khích lệ những người đồng cảnh tù đày.

 

- Anh ta đã đi được, anh ta đã leo lên được qua lỗ thông hơi. – Ông nói. – Anh ta cũng sẽ đi tiếp, tôi tin chắc như vậy.

 

- Tôi sợ quá. – Linda Grey run run nói.

 

- Chúng ta ai cũng sợ. – Người đàn ông tóc bạc trả lời. – Chỉ có điều chúng ta phải học cách để vượt lên nỗi sợ.

 

- Nghe ông nói thì dễ quá.

 

Người đàn ông tóc bạc nhún vai. Ông đã đưa ra biết bao lời an ủi, giờ ông không biết cần phải nói những gì nữa. Ông đành ngồi xuống. Đa số tù nhân vẫn còn nhìn lên lỗ thông hơi, như thể họ chờ một vị cứu tinh xuất hiện từ trên đó. Rất nhiều người đang chắp tay lại trong tư thế cầu nguyện. Vài người cầu nguyện thật với những đôi môi run rẩy.

 

Một người đàn ôg trạc tuổi trung niên rút ra một điếu thuốc lá. Thế rồi anh ta bóp bao thuốc lại rồi ném nó xuống đất.

 

- Điếu cuối cùng của đời tôi. – Anh nói khi ngẩng đầu lên, người ta nhìn thấy hai mắt anh ẩm ướt.

 

Thèm thuồng, anh hít làn khói vào phổi. Hai bàn tay cầm điếu thuốc lá run bần bật. Những giây phút đồng hồ chậm chạp lê đi. Thế nhưng với thời gian, nỗi hy vọng cũng lớn dậy. Cho tới nay, những tù nhân vẫn chưa nghe thấy âm thanh đặc biệt nào. Không có tiếng súng nổ. Không có tiếng còi báo động tru lên.

 

Có phải Adam Preston đã thoát khỏi đảo?

 

- Chắc chắn anh ta đã thoát được. – Cliff Kelland đột ngột nói vào trong sự im lặng nặng nề. – Chắn chắn là anh ấy đi được rồi. Mọi người chỉ cần tin thôi.

 

Những người khác gật đầu. Người đàn ông vừa hút xong điếu thuốc lá cuối cùng dụi mẩu thuốc. Bỗng anh cười lớn lên.

 

- Điếu thuốc sau thể nào tôi cũng được hút tự do.

 

Không một ai trả lời anh. Sự căng thẳng đã vượt quá sức chịu đựng. Những nạn nhân cảm thấy hoàn toàn cô độc. Bình thường ra, vào giờ này họ đã nhận được bữa điểm tâm, nhưng hôm nay thì không.

 

Thế rồi hết sức bất ngờ, họ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng.

 

Một tràng cười rùng rợn nổi lên, vọng vào lỗ thông hơi. Tràng cười chát chúa đẩy toàn bộ những con người bên dưới hầm vào hoảng hốt.

 

- Bọn ngu đần! – Một giọng người gào lớn. – Bọn ngu đần! Không một kẻ nào thoát khỏi tay thuyền trưởng Barell! Ông ta sẽ tóm được tất cả. Bọn mi giờ đã là một phần của đoàn thủy thủ. Kẻ đào ngũ sẽ bị trừng trị giống như tên này!

 

Tiếng cười lại ào lên như một trận cuồng phong âp tới. Hai người đàn bà sợ muốn ngất. Họ giơ hai tay bịt tai lại, họ không thể tiếp tục nghe tiếng cười rùng rợn kia.

 

- Nó là một thằng phản bội!

 

...Phản bội...phản bội...phản bội...

 

Tiếng vọng của giọng nói khủng khiếp kia đập qua đập lại trong lỗ thông hơi.

 

- Gửi nó cho bọn mày đây!

 

Có tiếng đập. Những con người ở dưới hầm nín thở. Có cái gì đó bay qua lỗ thông hơi, rớt xuống dưới nền phòng và nằm lại.

 

Hai người đàn bà thét lên chát chúa. Họ giơ hai bàn tay lên cao, che mặt.

 

Những người đàn ông mặt trắng nhợt như vôi.

 

Có người cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

 

Quá kinh khủng! Quá tàn nhẫn!

 

Đó là cái đầu người.

 

Đầu của Adam Preston...

 



 

John Singlair dùng một con dao làm bếp cắt dây trói cho tên phi công.

 

Rick Terry hầu như đã im lặng suốt thời gian qua. Chỉ một lần hắn lên tiếng xin thuốc lá. John đưa thuốc cho hắn. Không có tay cầm thuốc mà hắn vẫn hút rất ngon lành.

 

Giờ thì gã đan xoa tay xoa chân vào nhau cho mạch máu chảy lại bình thường. Mặt gã nhăn nhó. Johh biết cảm giác này. Hai bàn tay kia chắc chắn đang tê dai như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong.

 

Trời bên ngoài đã tối. Gió đêm thổi vù vù trên những tàn lá của cây cao. Nhiệt độ hạ xuống, không khí lành lạnh dễ chịu.

 

- Chúng ta sẽ cùng bay đến điểm hẹn. – John nói. – Tức là vào khoảng nửa đêm. Chuyện gì sẽ xảy ra với những con người có tên trong danh sách kia?

 

Tên phi công lạnh lùng cười nhìn John.

 

- Tôi đưa họ ra hòn đảo của Proctor.

 

- Rồi sau đó?

 

- Tôi không biết.

 

Chàng thanh tra tin chắc là Rick Terry nói dối. Nhưng anh chưa thể chứng minh cho hắn thấy, mà anh cũng không thể ra đòn để bắt tên này khai ra sự thật.

 

- Máy bay được đổ đủ xăng chưa?

 

Rick Terry gật đầu không nói.

 

- Từ đây đến thị trấn Devontown cần bao lâu?

 

- Chưa đến nửa tiếng đồng hồ.

 

- Và đó là điểm hẹ gặp? – John hỏi tiếp.

 

- Không chính xác. Nhóm người đó sẽ chờ trên một cao nguyên, không xa Devontown bao nhiêu.

 

- Tại sao bây giờ anh tự nguyện trả lời như thế? – Chàng thợ săn ma hỏi dồn.

 

Rick Terry nhún vai.

 

- Tôi đã cân nhắc lại.

 

John mỉm cười.

 

- Tùy anh.

 

Rồi chàng thanh tra nhìn đồng hồ.

 

- Nào, Terry, ta lên đường.

 

- Bây giờ vẫn còn sớm quá.

 

- Tôi muốn xem xét khu vực đó.

 

Tên phi công nhún vai và đi về phía cửa. John Singlair đi theo. Cả hai người xuyên qua bãi cỏ, hướng tới chiếc trực thăng. Ông già làm vườn Jos đứng bên cửa sổ và nhìn theo họ.

 

Rick Terry mở cửa. Cánh cửa ngoác ra rất rộng. John có thể nhìn vào phía bên trong máy bay. Anh thấy phía sau có nhiều ghế, nhưng anh muốn ngồi sát sau lưng tên phi công. Rick Terry trèo lên. John nhanh lẹ trèo theo hắn và ngồi xuống chỗ cùng lúc với tên phi công. Chàng thợ săn ma chỉ cho gã đàn ông nhìn thấ khẩu súng của mình.

 

- Đừng có tưởng là tôi không có vũ khí. – John giải thích. – Mà chuyến bay này cũng không phải trò đùa đâu.

 

- Tôi biết.

 

- Thế thì tốt.

 

John Singlair lại đút khẩu Beretta vào người. Khẩu súng chứa đầy những viên đạn bạc được rửa nước thánh. Những viên đạn có thể hủy diệt rất nhiều loại ma quỷ khác nhau. Ngoài ra trên ngực anh còn đeo một cây thánh giá thần bằng bạc cùng một mặt ngọc thần.đây là hai thánh vật tỏ ra là một bức tường thành chở che tương đối hữu hiệu trước quyền thế của bóng tối. Nhưng nếu John phải đối chọi với một đoàn quân đông đảo của cái Ác thì kể cả hai bảo bối đó cũng không giúp anh kháng cự được lâu.

 

Rick Terry kiểm tra máy móc trên máy bay.

 

- Ổn rồi. – Gã báo cáo. Xong, gã giơ tay định chụp đôi tai nghe lên đầu, nhưng John rút nó ra khỏi tay gã. Tôi không muốn anh báo tin cho sếp anh biết. – John nói. – Như thế này tốt hơn.

 

Rick Terry nghiến răng nuốt một câu chửi thề, rồi gã mở máy. Những cánh quạt chầm chậm quay, phát ra tiếng phập phập. Thế rồi mỗi lúc chúng quay một nhanh hơn và trực thăng rời đất. Chiếc máy bay nặng nề bốc lên cao, rồi tăng tốc độ và bồng bềnh trôi sát tàn lá của những cây thân cao, hướng về phía Đông.

 

Gió đã xua tan những đám mây, trời đêm nay quang đãng. John nhìn thấy mặt trăng đang từ từ bò lên cao và vô và những vì sao nhấp nháy. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhanh xuống bờ vai tên phi công và thấy mình có thể an tâm.

 

Rick Terry không hề biểu lộ vẻ chống đối. Cả hai bàn tay gã tập trung vào việc điều khiển máy bay. Phía trời Tây đã hiện lên đèn của thành phố Plymouth. Chếch xuống phía Nam là khu bến cảng, đằng sau đó là mặt biển.

 

Rick Terry là phi công xuất sắc. Chiếc máy bay lướt rất êm, thẳng tới mục tiêu.

 

Thế rồi họ cũng đã bay qua mái nhà của thị trấn Devontown. Chiếc trực thăng Sikorsky từ từ hạ độ cao.

 

- Ta đến rất sớm. – Tên phi công nói qua bờ vai.

 

- Không sao. – Chàng thợ săn ma đáp trả.

 

Rick Terry đưa máy bay lượn vòng, hạ xuống thấp hơn và cuối cùng đỗ hẳn.

 

Mặt đất trên cao nguyên mọc đầy một thứ cỏ rất cao. Gió từ canh quạt đè những cọng cỏ nằm rạp xuống. Lá cây và những cành cây nhỏ bị bốc lên cao, thế rồi cả hai cái càng rất rộng của chiếc trực thăng chạm đất. Cánh quạt còn quay tiếp một lúc trước khi dừng lại.

 

- Xuống! – John ra lệnh.

 

Rick Terry xoay đầu.

 

- Tại sao? Ta có thể ngồi trên trực thăng này...

 

- Không, tôi muốn nhìn thấy họ ngay khi họ tới.

 

- Tốt thôi, tốt thôi. – Rick Terry ra vẻ nặng nề nhỏm người ra khỏi ghế ngồi. Vừa nhổm lên, hắn vừa kéo khóa trên chiếc áo khoác bằng da lại. Cúi khom người xuống, hắn đi về hướng cửa ra. John bám theo.

 

Rick Terry là người đầu tiên nhảy xuống tấm thảm bằng cỏ trên mặt cao nguyên. Đôi ủng đóng đinh của gã dù cao đến ngang bắp chân nhưng vẫn chìm hẳn vào làn sóng màu xanh lá.

 

Bóng tối bao trùm như một tấm chăn rất rộng, tung ra trên toàn bộ cao nguyên. Đứng ở đây người ta có thể cảm nhận được sự gần gũi của biển cả. Người ta có thể nghe thấy tiếng sóng, có thể ngửi ra mùi nước mặn do gió mang về.

 

Cả năm người hẹn tới vẫn chưa có mặt. Cô đơn như bị bỏ rơi, hai người đàn ông cùng chiếc máy bay trực thăng đứng lặng giữa đêm.

 

Cao nguyên kết thúc ở một triền đá rất thấp. Tấm thảm bằng cỏ kéo tới đó thì đột ngột chấm dứt. Ở dưới độ cao chóng mặt tới bốn trăm mét là những con sóng biển đang hung dữ đập vào vách đá.

 

Rick Terry thong thả đi về hướng bờ vực.

 

John gọi theo.

 

- Anh đi đâu vậy?

 

Tên phi công xoay người. Chàng thanh tra nhìn hàm răng đối thủ lóe lên trong bóng tối. Rick Terry đang cười.

 

- Tôi phải ra cái nơi mà ai cũng có lúc phải đến. – Gã giải thích.

 

- Tùy anh...

 

Gã phi công xoay lưng lại phía John. Chàng thợ săn ma tiến lên phía trước vài bước, rồi rút gói thuốc lá ra khỏi túi. Trước khi anh kịp châm thuốc, Rick Terry đã lại đứng sừng sững trước mặt anh.

 

- Cho tôi một điếu. – Gã đòi hỏi.

 

John đưa hộp thuốc về phía hắn và trong tích tắc đó chuông báo động nổ ra trong đầu anh.

< d898 div style="text-align: justify;"> 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t77224-hon-dao-bi-hiem-chuong-5.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận