Chương 2 Chap 2 Cô ngước nhìn vào nhà, định sẽ lên tiếng phản đối ngay với bất cứ ai mình gặp. Nhưng phòng khách ngôi nhà chẳng có một ai, ngoài bộ ghế gỗ vô hồn.
- Ai đó, sao lại đối xử với con vật nhỏ bé này như thế?
Cô lên tiếng để chờ ai đó trả lời. Nhưng tuyệt nhiên không một tiếng động nào khác. Không có ai trong nhà. Vậy tại sao…
Ngọc Trâm còn đang thắc mắc thì chợt nhìn thấy có một vật gì đó rơi nằm vắt ngang trên mặt bàn của bộ sa lông gỗ.
- Thì ra...
Trâm hiểu rất nhanh. Vừa rồi có lẽ con mèo đã leo lên cao, làm rơi vật kia xuống và nó bị hất tung lên quá mạnh.
Tuy đã hiểu nguyên nhân, nhưng do không thấy chủ nhà, nên Trâm không tiện bước vào để xem vật bị rơi kia là vật gì, có cần sự giúp đỡ không... Nhận thấy con mèo bị thương khá nặng, nên Trâm ôm nó lên. Vừa khi ấy cô nghe có tiếng người phía sau lưng: - Cô bị con quỷ đó đánh lừa rồi, nó làm đổ vỡ đồ đạc, nên giả vờ nằm im như chết đó, chớ thương tích gì đâu! Trâm giật mình quay lại, thấy một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc giản dị, đang từ ngoài vườn bước vào. Cô lúng túng… - Cháu... cháu đi dạo, vô tình tới đây... Người đàn ông cười đôn hậu: - Cô là cháu ông chủ phải không? Cô là… cô Trâm? Hơi giật mình khi ông ta biết tên mình, Trâm cố bình tĩnh đáp lại. - Dạ! - Tôi là Đạm, ông chủ thường gọi là Tư Đạm, quản gia kiêm làm vườn ngôi biệt thự này. - À, thì ra... Trâm đánh bạo chỉ tay vào trong, bảo: - Có vật gì đó rơi. Có lẽ do chú mèo này gây ra. Vừa khi ấy bất chợt con mèo vùng dậy và chạy biến đi rất nhanh. Tư Đạm nói: - Đó, cô thấy chưa! Tôi gọi nó là con mèo mánh mà! Trâm nhìn theo, lắc đầu. Tuy thấy nó mánh như vậy, nhưng tự dưng cô cảm thấy mến nó! Tư Đạm bước vào nhà vừa mời: - Mời cô vào nhà chơi. Tôi ở một mình nên thiếu mọi tiện nghi. Mời cô. Trâm tò mò, nên không đợi mời thêm đã bước vào. Lúc này Tư Đạm đỡ vật ngã lên, vừa lúc Trâm hốt hoảng. - Con... con… chó sói! Đúng, trên tay Tư Đạm là một con chó sói trắng rất lớn. Tuy nhiên nó chỉ là cái xác phơi khô còn nguyên hình hài! Ông Đạm trấn an: - Nó chỉ là cái xác ướp thôi, cô đừng sợ. Mà chẳng hiểu sao con mèo mánh lúc nãy cứ vờn theo con sói này hoài. Đây là lần thứ một chục nó nhảy lên và làm rơi xác con sói xuống rồi đó! Nhìn cách con sói nhe nanh, tự dưng Trâm rùng mình. Chưa từng gặp sói thật ngoài đời, chỉ được xem qua phim ảnh, nhưng chẳng hiểu sao chỉ mới nhìn xác con sói này Trâm lại cảm thấy có điều gì đó sợ đến khó hiểu! Thấy Trâm mất bình tĩnh, Tư Đạm phải lên tiếng: - Xác con sói này chết đã lâu. Nó lại ở tận vùng băng giá Bắc Mỹ, chứ ở xứ ta làm gì có sói. Cô không phải sợ. Trâm cố gượng cười cho đến khi Tư Đạm treo nó lên chỗ cũ trên tường. Cô luôn nhìn đi chỗ khác suốt trong hơn mười lăm phút lưu lại trong nhà. Đôi mắt con sói như còn cái thần hồn trong đó! - Dạ, xin phép chú. Thấy Trâm về đột ngột, Tư Đạm cố giữ lại: - Tôi định hái tặng cô bó hoa layơn, để cô chưng trong phòng. Trâm bước nhanh ra cửa. - Dạ, cháu không được khỏe. Cô bước đi rất nhanh. Và lạ lùng hơn, khi ra tới con đường mòn thì Trâm lại gặp con mèo đang đứng chờ ở đó. Nó vẫy vẫy đuôi như chào mừng Trâm! - Mày gớm lắm nhé! Chừng như con mèo hiểu được lời nói của Trâm, nó cúi mặt chạy biến đi ở phía trước. Trâm định đi về phòng riêng, tuy nhiên khi đi ngang qua phòng của chú Sâm, cô nghe ông gọi: - Chú tìm cháu nãy giờ! Trâm phải ghé lại và lo lắng hỏi: - Chú có thấy đỡ hơn không? Hay là cháu lái xe đưa chú về Sài Gòn để bác sĩ khám. Ông Sâm lắc đầu: - Không cần đâu. Chú chỉ bị mệt bởi mất ngủ. Nhưng vừa dứt câu nói thì ông ho một hơi dài. Hơi thở gấp và mệt nhọc. Trâm hốt hoảng: - Chú! Phải một hồi lâu ông mới lấy lại cân bằng sau khi uống hai viên thuốc trợ tim. Nhìn thấy lọn tóc vẫn còn đặt bên gối nằm của ông, Trâm không khỏi thắc mắc: - Lọn tóc này... sao chú vẫn để đây? Ông Sâm chỉ nhẹ thở dài rồi quay đi chỗ khác, không trả lời. Trâm nhìn ông rồi ngước nhìn lên tường, nơi có treo tấm ảnh lớn. Bỗng cô khựng lại khi thấy có một bức ảnh lớn chụp hình một con sói trắng đang nhe nanh! - Chú. Ảnh này... Cô kêu hơi lớn tiếng nên chú Sâm phải quay lại. Trâm chỉ bức ảnh: - Con sói này… có phải là cái xác ở nhà chú Tư Đạm? Đang nằm, chợt ông Sâm ngồi bật dậy, vẻ thất thần: - Cháu nói... xác ai? - Dạ, xác con sói trắng, giống như trong bức ảnh này! - Con... sói... trắng... Lần này thì ông Sâm như chiếc bóng xì hơi, ông chỉ kịp chụp tay lên ngực rồi ngất đi. - Chú Sâm.