Hôn Nhân Đại Sự Chương 4

Chương 4
Tưởng rằng để Vận Như ở nhà một mình cô sẽ rất mất hứng, không ngờ cô chẳng những ngoan ngoãn đợi ở phòng sách

thậm chí còn chủ động hỏi anh ăn cơm chưa, hoàn toàn không để bụng thái độ không thân thiện của anh tối hôm qua, thật là làm anh có chút thụ sủng nhược kinh.

"Em đi xem trong tủ lạnh có thức gì ăn, có lẽ có thể nấu được gì đó . . . . ." Cô vuốt cái cổ ê ẩm, nhẹ nhàng nói.

Đêm qua cô suy nghĩ rất nhiều, tất cả đều là chuyện có liên quan đến Nghiêm Hâm.

Chuyện yêu đương mười năm trước, sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc anh dành cho cô, thường trêu chọc cô đến vui vẻ không nói ra lời, còn dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, lại chưa từng làm ra bất kỳ hành động vượt rào nào.

Anh nắm giữ tất cả thời gian của cô, khiến trong lòng, trong mắt cô ngập tràn hình bóng anh, cảm thấy bốn phía chìm trong sắc hồng.

Cô vẫn cho là hai người sẽ bên nhau cả đời, đầu bạc răng long, ai biết còn có tác động mạnh mẽ từ bên ngoài chia rẽ tình cảm bọn họ . . . . . .

Những năm qua cô chưa từng nhắc về tác động này với bất kì ai, bởi vì cô biết một khi đã nói, sợ rằng sẽ gây tổn thương cho người khác, mà đó là kết quả cô không muốn thấy nhất.

Có lúc ngu ngốc cũng là một niềm hạnh phúc, vì không để cho người mình quan tâm bị tổn thương, đã giấu diếm nhiều năm như vậy, vậy thì tiếp tục cất bí mật này trong đáy lòng đi!

Thời gian thay đổi rất nhiều chuyện, lại chưa từng thay đổi địa vị của cô trong lòng anh, nếu ông trời muốn dùng cách hoang đường như vậy cho bọn họ gặp lại, vậy thì thuận theo ý trời, tiếp tục tình yêu say đắm chưa hoàn tất của bọn họ đi!

Mặc dù anh coi đây là giao dịch, mặc dù thái độ anh đối với mình không tốt, cô đều có thể hiểu và thông cảm được, dù sao mình năm đó không chào mà đi, vả lại đến bây giờ cũng không giải thích rõ ràng. . . . . .

Dù sao, mặc kệ cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu, cô đều cho rằng ông trời đã ban cho mình một món quà, để cho cô tiếp tục tình yêu mộng đẹp này.

"Ừ."

Nghiêm Hâm đáp nhẹ một tiếng, trong bụng lại có chút cảm động.

Cô không chỉ không trách anh để lại cô một mình mà còn sẵn lòng giúp anh nấu cơm? Trong một phút giây nào đó, anh muốn quay lại những ngày yêu đương trước kia.

"Vậy anh đi tắm đi, em xem thử có thể nấu thứ gì ăn không."

Cô cười nhẹ một tiếng, cúi đầu rời khỏi phòng sách.


『Chương 3』

Nghiêm Hâm đứng tại chỗ một lúc lâu, sau khi vứt đi suy nghĩ không nên có trong đầu thì chậm rãi đi tới phòng tắm, vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát, tâm trạng rất vui vẻ.

Đợi sau khi tắm xong đi ra khỏi phòng, anh nghe thấy mùi thức ăn thơm nồng, bụng lập tức kêu ừng ực.

"Em nấu gì vậy?"

Anh đến gần bàn ăn, phát hiện trên bàn đã bày hai tô mì: "Mì thập cẩm?"

"Đúng vậy, bởi vì thức ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, lại vừa đúng có sẵn mì sợi nên em nấu mì thập cẩm." Cô giải thích, cũng thân thiết chuẩn bị cho anh đũa và thìa: "Nhất định anh rất đói rồi, nhanh ăn đi, cẩn thận nóng!"

"Anh biết rồi."

Sau khi anh ngồi xuống, cầm đôi đũa ăn lên: "Em cũng mau ăn đi!"

"Vâng."

Thấy anh hài lòng, trong lòng cô cũng rất vui mừng, ngồi xuống ăn mì theo: "Mùi vị được không? Có quá mặn hay quá nhạt không?"

"Không biết."

Anh tạm dừng, ngẩng đầu nhìn cô: "Ăn ngon lắm." Anh hiếm khi khen ngợi.

"Đó là anh quá đói nên mới thấy ăn ngon."

Cô cười khẽ, rất vui khi anh thích món mình nấu.

"Ăn ngon là ăn ngon, cần gì nhiều lý do vậy." Anh cảm thấy buồn cười, cũng bởi vì không khí tốt, lời nói vô tình trở nên thay đổi nhiều: "Em nhanh ăn đi, mỳ lạnh sẽ không ngon."

"Được rồi!" Cô đáp nhẹ, không phát hiện mình đang làm nũng.

Bàn ăn ngập tràn không khí ngọt ngào và hài hòa, lúc mì trong bát Nghiêm Hâm còn hơn phân nửa, chén cũng sắp thấy đáy, đột nhiên anh như nhớ tới cái gì đó, để đũa xuống.

"Sao vậy? Ăn không vô sao?"

Phát hiện anh còn chưa ăn xong đã để đũa xuống, cô tò mò dừng động tác lại.

"Anh vẫn nghĩ không ra một chuyện, tại sao năm đó em không nói tiếng nào đã biến mất?" Đến nay anh vẫn chưa tìm được nguyên nhân, mặc dù ở trong công ty tốn gần cả ngày cũng không nghĩ ra.

". . . . . . Đang yên sao anh lại đi hỏi cái này?"

Khóe miệng cô co giật, rõ ràng trốn tránh vấn đề của anh.

"Có thể cho anh một đáp án không?" Bởi vì mình suy nghĩ đã mười năm vẫn không nghĩ ra nguyên nhân thích hợp.

Cô nhếch miệng, không có ý định trả lời.

"Anh muốn biết rốt cuộc là vì cái gì?"

Anh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt cô, không để cô trốn tránh.

"Em. . . . . . Không muốn thảo luận đề tài này."

Cô khẽ run, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa chưa ăn xong.

Đáp án kia là nhục nhã lớn nhất trong đời cô, tất cả, tất cả chỉ vì mình không có gia thế hiển hách đã bị người ta khinh thường, làm nhục không còn mặt mũi! Cô không muốn cho Nghiêm Hâm biết anh có người nhà ham hư vinh, tất cả đau khổ để mình cô gánh chịu là đủ rồi.

Dù sao cô cũng mang tiếng xấu trên lưng mười năm, tiếp tục gánh cũng không sao.

"Vận Như!"

Anh nhanh chóng đứng lên đi tới phòng bếp, đem chén bát trên tay cô bỏ vào bồn rửa chén, hai tay nắm vai cô: "Trốn tránh không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, sớm muộn gì em cũng phải nói rõ ràng cho anh!"

"Ít nhất không phải bây giờ."

Cô chợt đẩy anh ra, mặt tức giận: "Quá khứ đã qua rồi, hà tất gì phải nhắc lại chuyện cũ?"

"Không có quá khứ, trong lòng anh nó vẫn tồn tại."

Anh thừa nhận không thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, mặc dù đây đối với một người đàn ông mà nói đây không phải là chuyện vinh quang gì, nhưng ít ra anh thành thật đối mặt: "Em cũng cần cho anh một đáp án."

"Được, em cho anh đáp án."

Cô hít sâu, yên lặng nhìn anh, quyết định chặt đứt câu hỏi của anh: "Lúc ấy em quen một nam sinh khác, anh ấy đối xử với em tốt hơn, cho nên em. . . . . ."

"Đủ rồi!"

Không muốn nghe cô nói tiếp chuyện mà anh không thể chấp nhận nổi nữa, anh căm giận ra lệnh cô câm miệng, buông vai cô ra: "Không cần nói nữa."

Không có người đàn ông nào có thể chịu được người con gái của mình ngay trước mặt thừa nhận cô có đối tượng tốt hơn, thậm chí còn vì người đó mà phản bội mình, cho dù hai người đã từng yêu nhau say đắm nhưng chân tướng sự thật vẫn làm anh khó có thể tiếp nhận.

Trái tim, đang gào thét đau khổ . . . . . .

"Là anh muốn em nói."

Lòng cô đau đớn, khó chịu quay mặt đi.

Anh nắm tay thành nắm, thở mạnh bên cạnh cô, qua thật lâu sau mới mở miệng nói nhỏ: "Ngày mai sau khi tôi tan việc sẽ dẫn em về đại trạch gặp mặt bà nội."

Đi vào đại trạch so với nhà Nghiêm Hâm còn lớn hơn, sang trọng hơn, lòng Trương Vận Như thấp thỏm không yên.

Đối với cái gọi là danh môn, cô không có ấn tượng tốt, có lẽ là bởi vì bóng ma nhiều năm trước còn để lại. . . . . .

Người lớn nhất Nghiêm gia Trịnh Tố Linh ngồi trên sofa phòng khách, không giận mà uy hỏi: "Con tên là gì?"

"Trương Vận Như."

Tay chân cô lạnh lẽo, nơm nớp lo sợ mà trả lời.

"Con biết Hâm Nhi đã lâu rồi hả?" Trịnh Tố Linh chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhờ cái nhìn này mà nhìn thấu nhân cách cô.

"Dạ. . . . . . đã lâu rồi."

Không nói tới thời gian xa cách thì cũng được mười năm rồi.

"Bởi vì quen biết lâu cho nên quyết định kết hôn?"

Ánh mắt Trịnh Tố Linh lóe lên, tiếp tục hỏi.

"À . . . . . ."

Phải trả lời sao đây? Cũng không thể nói mình là bị Nghiêm Hâm ép chứ? Cô không khỏi lộ vẻ khó xử.

"Bà nội, yêu là chuyện hai người, Vận Như da mỏng, nếu bà hỏi vậy, cô ấy không biết trả lời thế nào đâu."

Nghiêm Hâm sợ cô lo lắng khiến bà nội sinh nghi, liền lên tiếng xin tha thứ.

"Phụ nữ chúng ta đang nói chuyện, con chen miệng vào làm gì?"

Trịnh Tố Linh liếc cháu yêu, lần nữa đem tầm mắt chuyển qua người Trương Vận Như: "Không sao, con nói đi, có chuyện gì bà nội thay con làm chủ."

Thay cô làm chủ? Có chuyện tốt này sao?

Trương Vận như trộm dò xét Nghiêm Hâm, có ý nghĩ báo cho lão nhân gia bí mật sau lưng cuộc hôn nhân này, nhưng nghĩ kĩ một lúc lâu, vẫn không có dũng khí mở miệng.

Nói thì sao chứ? Chỉ khiến Nghiêm Hâm hiểu lầm cô nhiều hơn thôi.

Huống chi cô đã nói với bản thân phải tiếp nhận sự thật đã định, muốn dùng trái tim hồi báo tình yêu với nỗi đau mà cô nợ anh nhiều năm trước, nói hay không nói đều không thể thay đổi được gì.

"Thật ra thì. . . . . . Mặc dù chúng con từng chia tay, nhưng bây giờ rất ổn định, sau khi bàn bạc mới quyết định kết hôn . . . . . ." Cô có chút xấu hổ nói nhỏ.

Mười năm này, không phải không có người theo đuổi cô, nhưng cô rất rõ trong lòng mình chỉ có mình một dáng hình cao gầy của anh, mặc dù khoảng cách hai người hết sức xa xôi, nhưng cô vẫn không quên được anh . . . . . .

Cũng bởi vì như thế, mặc dù lừa gạt trưởng bối là hành động không tốt, cô vẫn lựa chọn phối hợp anh diễn tuồng vui này, mong muốn nhỏ nhoi là mình có thể bám vào khuỷu tay cứng cỏi và mạnh mẽ của anh, tìm được điểm tựa trong cuộc đời này.

Nghe cô vừa nói như thế, Trịnh Tố Linh cùng Nghiêm Hâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Tố Linh lo lắng chính là cháu yêu tìm bạn gái cũ tới gặp bà, có phải đã thông đồng tốt để gạt bà không? Nhưng cô bé này nhìn đơn thuần lại thiện lương, không giống kiểu con gái giỏi mưu tính . . . . . .

Tình cũ không rủ cũng tới sao? Mặc dù bà không rõ ràng lắm vì sao năm đó hai đứa nhỏ chia tay, nhưng chuyện tình cảm không ai nói rõ được, ngày hôm qua không yêu, hôm nay lại yêu cũng không phải làm người quá kinh ngạc chuyện, cho nên liền dễ dàng tin chuyện vui này.

Mà Nghiêm Hâm lại sợ cô không cam lòng, kể ra hết giao dịch của mình với cô, vậy anh khó mà tìm được một cô gái vừa mắt tới báo cáo với bà nội . . . . . .

Hả? Cô gái vừa mắt?

Qua những chuyện cũ không thể chấp nhận kia, sao anh còn cho là cô nhìn cô vừa mắt chứ?

Không đúng, cô phải là kẻ thù của anh, vì thằng đàn ông khác mà phản bội anh, anh cưới cô hoàn toàn là vì trả thù -- đúng, đơn giản là trả thù, không có lý do nào khác, tuyệt đối không có!!!

Nhưng anh quên một chuyện, trói lại cô ở bên mình, anh cũng bị giam cầm theo, không cách nào thoát được.

"À con đã nói với người nhà chưa? Bọn họ phản ứng như thế nào?" Trịnh Tố Linh nở nụ cười nhẹ.

Người ta là ba mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thú vị, bà lại là nhìn cháu dâu, càng xem càng hài lòng, rất thích Trương Vận Như điềm tĩnh, tính tình không tranh với người; bà xem người nhất định chuẩn, có lẽ bởi vì Trương Vận Như này tính tình điềm tĩnh mới có thể yêu cháu yêu cũng điềm tĩnh của bà, Trịnh Tố Linh nhếch miệng, cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.

"Bà nội yên tâm, ba mẹ cô ấy cũng biết chuyện giữa chúng con, con sẽ tìm thời gian đến nhà cô ấy cầu hôn." Nghiêm Hâm cướp lời.

"Vậy thì tốt, tuyệt đối không được thất lễ."

Nghiêm gia là nhà có tiếng, không thể thiếu sót chuyện này.

"Con biết rồi bà nội."

Qua cửa! Gánh nặng Nghiêm Hâm trong lòng cũng tan biến, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười.

"Vận Như, có rãnh thì đến đây thăm bà nội, nếu Hâm Nhi dám bắt nạt con thì con cứ nói với bà nội, bà nội sẽ làm chỗ dựa cho con."

Trịnh Tố Linh nhìn gương mặt, thân hình mượt mà của cô, vô cùng hài lòng.

Nguồn: truyen8.mobi/t107616-hon-nhan-dai-su-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận