Hơn Cả Hôn Nhân Chương 8

Chương 8
Lộ Ra Manh Mối.

Nghe Hạ Chân Ngọc muốn mình gọi cô là “Tiểu Hạ”, Chu Cẩn Vũ cũng không nói gì mà chỉ cùng cô nói chuyện công tác, phát hiện Hạ Chân Ngọc đối với hạng mục hiểu biết rất nhiều, hơn nữa cũng đưa ra những kiến giải nhât định, khiến anh thật cao hứng.

“Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?” Chu Cẩn Vũ đột nhiên hỏi.

Hạ Chân Ngọc chớp chớp mắt, Chu Cẩn Vũ muốn xin số điện thoại của mình? Nang có chút không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì không có khả năng.

Tiếng cười của Chu Cẩn Vũ thật dễ nghe vang bên tai cô: “Cô đừng hiểu lầm, là do tôi thấy cô có hiểu biết nhiều về hệ thống số hóa, chắc là tốn không ít công sức, nên nếu có chỗ nào không hiểu có thể gọi điện hỏi cô.”

Hiểu lầm cái gì chứ? Mình cũng đâu có tự đa tình đến mức đó, vì thế hào phóng cười: “Không phải, là do tôi không ngờ Chu thị trưởng có thể thân thiện với nhân dân, giống như chuyện đãi ngộ của nhân viên hợp đồng chúng tôi tăng lên cũng nhờ phúc của ngài. Thật sự rất cảm kích.”

Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc nói vài câu, biểu hiện của cô cho thấy cô làm tại cơ quan tận tâm làm việc, rất đúng mực, cũng rất chân thành, nhưng lại không lộ vẻ nịnh bợ quá mức.

Đem số điện thoại đọc cho Chu Cẩn Vũ, thư ký ngồi phía trước ghi vào sổ. Hạ Chân Ngọc cho ràng anh chỉ hỏi cho có, làm sao anh có thể gọi điện cho mình chứ.

Lúc này xe đã sắp đến cửa khách sạn, Hạ Chân Ngọc thấy trưởng phòng Trương, Quách chủ nhiệm cũng ba người khác ngồi trên xe Quách chủ nhiệm đều đã có mặt, đang đứng ở cửa chờ. Xe ngừng lại, thư ký nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe mời Hạ Chân Ngọc cùng Chu Cẩn Vũ theo thứ tự xuống xe.

Quách Hoài trợn to mắt có chút kinh ngạc nhìn Hạ Chân Ngọc theo Chu Cẩn Vũ xuống xe. Vừa rồi ông ta đã quên Hạ Chân Ngọc, nhưng đôi mắt chỉ hơi híp lại. Tiểu Hạ này đã lọt vào mắt của Chu thị trưởng rồi, may mắn, đúng là quá may mắn!

Mọi người cùng đi vào phòng Chu Cẩn Vũ đã đặt, lúc an bài chỗ ngồi, mọi người đều ăn ý đem vị trí chủ vị cùng vị trí bên cạnh không ngồi. cho nên Hạ Chân Ngọc vào sau, mọi người đã sắp xong chỗ ngồi, chỉ còn hai vị trí chưa có người ngồi, cô đứng ở cạnh bèn không biết phải làm sao.

“Tiểu Hạ, thất thần gì vậy, mau ngồi xuống đi!” Quách Hoài thấy Hạ Chân Ngọc còn ngẩn người liền chỉ cho cô tới ngồi chỗ bên cạnh Chu Cẩn Vũ.

Hạ Chân Ngọc không biết làm sao chỉ đành ngồi xuống, Đồ ăn đã sớm được thư ký chuẩn bị tốt. Các vị lãnh đạo ổn định chỗ ngồi, rất nhanh một bàn tràn đầy thức ăn được mang lên.

“Cơm trưa hôm nay là do Chu thị trưởng mời mọi người, chứ không phải lấy từ công quỹ đâu, nên cứ tự nhiên nhé!”

Trưởng phòng Trương mở đầu bằng lời nói vui, mọi người cũng cười theo ha hả, , tiếp theo trưởng phòng Trương mời Chu Cẩn Vũ nói chuyện.

Chu Cẩn Vũ cười cầm ly nước lọc trước mặt lên nói: “Bởi vì buổi chiều còn làm việc nên không mời mọi người uống rượu, nhưng thức ăn thì cứ ăn thoải mái, mọi người không cần vì tôi mà câu nệ, đều ăn nhiều hơn chút. Tôi lấy nước thay rượu mời mọi người.” Nói xong nhấp một ngum nước trong ly.

Mọi người đều có ý tứ nhấp một miếng nước, sau đó là một màn cảm kích cùng, khen ngợi. Chu Cẩn Vũ vẫn mỉm cười ôn hòa như trước, cầm lấy chiếc đũa gắp một ít đồ ăn đặt trông dĩa trươc mặt, mọi người thấy anh động đũa mới bắt đầu ăn.

Hạ Chân Ngọc biết trong trường hợp này không thể ăn nhiều và ăn no được. Lãnh đạo lớn ở đây, bản thân lại ngồi bên cạnh anh, chỉ có thể cười nhìn đồ ăn trước mặt, không dám ăn nhiều, thật khổ mà.

Phục vụ thỉnh thoảng bước vào phục vụ, lại còn đặt trước mặt cô một bình nước trái cây lớn, sau đó giúp cô rót vào chiếc ly nhỏ bên cạnh. mọi người đều nhìn về phía này, trưởng phòng Trương cười cười nói: “Một bàn chỉ có một phụ nữ, nên phục vụ có thêm phần đặc biệt, các vị là đàn ông chắc không uống nước trái cây chứ?”

Nói xong mọi người đều nở nụ cười, đàn ông mà, sao có thể uống ngọt như vậy.

Chu Cẩn Vũ nhìn ra Hạ chân Ngọc không được tự nhiên, mới đầu định gắp thức ăn cho cô, nhưng thấy vậy thì lộ liễu quá, đối với bản thân cô cũng có những ảnh hưởng không tốt, biết cô câu nệ ăn không ngon nhưng cũng không có biện pháp gì.

Ngoài Hạ Chân Ngọc, các vị lãnh đạo đều ăn rất vui vẻ, Chu Cẩn Vũ rất biết điều tiết không khí, vốn có chút lạnh lùng nhưng anh nói hai ba câu khiến cho những người có mặt đều thả lỏng. Giống như trưởng phòng Trương đã nói, cô là nhân viên nữ duy nhất, hơn nữa chức vụ chính thức không bằng nhân viên nhỏ bé, sao có thể cùng ai trao đổi.

Ra khỏi cửa khách sạn, Hạ Chân Ngọc lúc này muốn lên xe Quách chủ nhiệm, nhưng trưởng phòng Trương lại kéo Quách chủ nhiệm lên xe. Cô chỉ còn biết tiếp tục ngồi xe của Chu Cẩn Vũ. Nhưng lúc này trên xe, Chu Cẩn Vũ chỉ nhắm mắt dưỡng thần không nói chuyện nên làm cô an tâm không ít.

Buổi chiều, Chu Cẩn Vũ chỉ vừa nghe thảo luận tại buổi họp, liền có thư ký đến mời anh đi chủ trì buổi hội nghị khác.

Trước khi rời đi Chu Cẩn Vũ khẳng định với Quách Hoài rằng trong khoảng thời gian công tác này, đã làm cho anh nâng cao nhận thức, thay đổi so với lần trước rất nhiều. Làm Quách Hoài nghe xong, hưng phấn đến mức suýt chút nữa chảy máu não, Chu thị trưởng lại có thể nhớ tên của ông ta, còn khen ngợi ông ta ở trước mặt nhiều người như thế, khi ông ta trở về nhất định sẽ càng cố gắng thêm nữa.

Cùng Quách chủ nhiệm trở lại cơ quan, vào đại sảnh, Quách chủ nhiệm ngừng lại, vẻ mặt đầy ý cười nói với Hạ Chân Ngọc: “Tiểu Hạ, biểu hiện của cô hôm nay cực kì tốt, trước kia không phát hiện cô có tiềm lực công tác, thật là tổn thất mà.”

Tiếp theo gọi cho Lý khoa trưởng tới, lại khen ngợi Hạ Chân Ngọc tiếp, còn muốn Lý khoa trương trong công tác hảo hảo chiếu cố cô, có khó khăn gì phải nhanh chóng giúp đỡ giải quyết, sau đó mới đắc ý lên lầu.

Lý khoa trưởng có chút không hiểu nhìn Hạ Chân Ngọc, tuy ông ta mới vừa mở miệng đáp ứng nhưng ông ta không biết phải chiếu cố Hạ Chân Ngọc trong công việc như thế nào. Cũng không biết Hạ Chân Ngọc trước kia vốn lặng lẽ chẳng có chút xuất sắc sao đột nhiên khiến Quách chủ nhiệm coi trọng như vậy.

Hạ Chân Ngọc không biết làm sao nhìn Lý khoa trưởng nói: “Khoa trưởng, không cần chiếu cố cái gì, tôi sẽ cố gắng hết sức làm việc, sẽ cố không mang thêm phiền toái cho mọi người. Quách chủ nhiệm ở buổi họp mới được Chu thị trưởng khen ngợi nên vô cùng cao hứng.”

Nga! Thì ra là có chuyện như vậy, Lý khoa trưởng đã hiểu được tại sao chủ nhiệm cao hứng như vậy. Hạ Chân Ngọc đơn giản chỉ được hưởng lây mà thôi, cũng không thèm để ý, nói Hạ Chân Ngọc trở về làm việc.

Hạ Chân Ngọc qua loa được Lý khoa trưởng cũng nhẹ lòng. Bằng không nếu những người đó biết tâm tư của Quách chủ nhiệm, thì lời đồn đãi sẽ càng nhiều.

Qua mấy ngày thanh nhàn, thư ký của Chu Cẩn Vũ có gọi vài cuộc điện thoại hỏi về số liệu cụ thể có liên quan, Hạ Chân Ngọc cho rằng bản thân về sau có khả năng đảm đương hai việc một là trung tâm tin tức hai là liên lạc viên văn phòng chính phủ, bởi vậy càng thêm nghiêm túc việc thống kê cùng xét duyệt nội dung tương quan.

Hôm nay, bởi bản thân có chút cảm cúm nên xin nghỉ phép một ngày, nhưng tới giữa trưa, Chu chủ nhiệm gọi điện thoại tới: “Tiểu Hạ, đã đỡ chút nào chưa? Haiz, nếu không phải có việc khẩn cấp tôi cũng không quấy rầy cô.”

Hạ Chân Ngọc cũng có chút sốt ruột tìm cô gấp như vậy hẳn là trung tâm tin tức có vấn đề gì, vì thế nói: “Chu chủ nhiệm, ngài đừng nói như vây, có chuyện gì? Cần tôi làm gì tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

“Đừng khẩn trương, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là Quách chủ nhiệm buổi chiều đi họp, chuyện cũng không có gì khẩn cấp, lúc này dưới tỉnh có người phái người đến điều tra nghiên cứu. Cần cô đi chung với Quách chủ nhiệm. Tiểu Hạ, cô cố gắng đi được không?”

“Đi chứ! Mấy giờ? Tôi sẽ đến ngay!” Hạ Chân Ngọc nói không chút do dự.

“Ừm, để tôi xem xem.Hiện tại đã 12h, hội nghị là một chút nữa. Cô và Quách chủ nhiệm phải có mặt lúc1h. Như vậy đi Tiểu Hạ, cô đừng đi tàu điện ngầm, gọi taxi đi, trở về tôi thanh toán phí cho cô.”

Dù không thanh toán phí cô cũng định đi bằng taxi, không thể chậm trễ chính sự, Hạ Chân Ngọc tắt điện thoại lập tức bắt đầu sửa soạn. Ra khỏi cửa đã là mười lăm phút sau, có chút nôn nóng vội vã

Lúc này có tiếng chuông điện thoại, cô tưởng Chu chủ nhiệm có gì cần dặn dò thêm, trực tiếp nhận điện thoại: “Chủ nhiệm, tôi vừa rời khỏi nhà, có chuyện gì sao?”

Đối phương truyền đến tiếng cười: “Là tôi, cô đã ra khỏi nhà? Đến bằng cách nào, tôi đến đón cô.”

Ai thế nhỉ? Hạ Chân Ngọc suy nghĩ một chút nói: “Thực xin lỗi, anh nhầm số rồi!”

“Không nhận ra giọng tôi sao? Tôi là Chu Cẩn Vũ!”

Hạ Chân Ngọc suýt chút té cầu thang. Đứng lại thật vững rồi cẩn thận nói: “Chu thị trưởng, tôi là Hạ Chân Ngọc, ngài biết chứ?”

“Tôi tất nhiên biết mình gọi cho ai chứ. Tôi vừa khéo ở gần khu nhà cô. Cô đã biết có buổi họp rồi đúng không, thời gian cũng sắp đến rồi. Cô ở đâu tôi đến đón cô rồi cùng đi luôn.”

Hạ Chân Ngọc mới xác nhận, Chu Cẩn Vũ muốn đón cô cùng tới buổi họp. Nhưng sao vị thị trưởng này lại biết nhà cô ở đâu?

Khi bước đến cổng chính của khu chung cư, đã thấy xe của Chu Cẩn Vũ đi tới.

Thư ký xuống xe mở cửa giúp cô. Cô thực sự có chút không quen được phục vụ cao cấp như thế này. Nhưng cũng không có cách, đây là quy tắc của lãnh đạo cao cấp, mình là dân đen nên mới thấy không quen thôi.

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc ngồi vào xe, tâm tình có chút tốt lên. Vừa rồi nhìn qua cửa kính xe thấy cô dưới ánh mặt trười mặt càng thêm trắng nõn trong suốt. Anh tự biết mình đối với cô bé này, à không, là người phụ nữ này có chút hảo cảm.

Hạ Chân Ngọc cũng không thể nói là đặc biệt xinh đẹp, còn rất nhiều cô gái đẹp xuất sắc hơn cả cô, thậm chí quyến rũ và rất thích tìm cách dán sát vào anh. Nhưng anh cảm thấy Hạ Chân Ngọc rất thuận mắt. Cô khong cần làm gì cả, chỉ cần đứng lẳng lặng ở nơi đó, cũng đã khiến tâm tình anh sảng khoái thoải mái lạ thường.

Mấy hôm nay để thư kí liên lạc với cô, vì không muốn sự xuất hiện của mình quá mức bất ngờ, cũng có thể làm cho cô thả lỏng tâm lý. Anh không nghĩ mình và Hạ Chân Ngọc đi đến bước kia, chỉ cần được như thế này, khi nhớ, có thể được nhìn thấy cô thôi là anh cũng đã cảm thấy đủ rồi.

“Sao hôm nay không đi làm? Có chuyện gì à?”

Đang có chút bất an, Hạ Chân Ngọc vội vàng nói:

“Không có việc gì. Chỉ là đang bị cảm cúm, đầu có chút đau nên xin nghỉ.”

Không nghĩ đến lãnh đạo cao cấp xét chuyên cần của mình, sớm biết vậy đã không nghỉ phép, dù sao bệnh cũng không nghiêm trọng.

“Phát sốt sao? Đã uống thuốc chưa?” Chu Cẩn Vũ hỏi thật cẩn thận.

Không phải anh ta sợ mình lây bệnh chứ, Hạ Chân Ngọc bắt đầu nghĩ lung tung: “Không sốt, cũng chưa uống thuốc, có lẽ ngủ mọt giấc sẽ khỏi ngay.”

Chu Cẩn Vũ không hỏi cô nữa, chỉ bảo thư ký đi ngang qua hiệu thuốc thì dừng lại mua ít thuốc cùng nước uống đưa cô cầm. Hạ Chân Ngọc lại khâm phục Chu Cẩn Vũ quan tâm nhân dân, vội vã cảm ơn anh, hiện tại cô đã có thể hiểu cảm giác suýt chảy máu não của Quách chủ nhiệm ngày đó là như thế nào.

“Chu thị trưởng sao biết tôi ở đây thế?” Hạ Chân Ngọc vẫn rất thắc mắc chuyện này.

“À, vừa rồi gọi điện cho thủ trưởng Chu của cô, ông ấy đã nói. Tôi vừa lúc ở gần khu này nên thuận tiện đón cô đi cùng thôi.”

Chu thị trưởng trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không hoài nghi gì, hai người trên xe nói chuyện. Hạ Chân Ngọc hiện tại không còn khẩn trương, có thể là do đã gặp nhiều lần, với lại Chu Cẩn Vũ cũng không có cái kiểu hách dịch của lãnh đạo, làm cho người ta yên tâm.

Đến cả tòa nhà chính phủ, đã có một đám người đứng chờ, lại thấy Hạ Chân Ngọc theo Chu Cẩn Vũ xuống xe, Quách Hoài không thể không thán phục nhân viên của mình đúng là may mắn.

Một lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng vừa rồi nhận được thông báo họp là lão Chu, nhưng lão nói Tiểu Hạ cảm cúm nên xin nghỉ ở nhà. Ông ta đã nói lão Chu gọi điện cho Tiểu Hạ hỏi xem có thể cố gắng tham dự không, nhưng sao lại đi chung xe cùng Chu thị trưởng?

Làm việc tại quan trường mười mấy năm, Quách Hoài đã là người lão luyện, lập tức nhận ra Chu Cẩn Vũ đối với Hạ Chân Ngọc không chỉ là vấn đề nhìn thuận mắt. Nếu Chu Cẩn Vũ thật sự có tâm tư như vậyông ta đương nhiên nguyện ý tác thành chuyện tốt, đối với mình chỉ có lợi chứ không hại gì. Mấu chốt là Chu thị trưởng không biết Tiểu Hạ đã là người đã kết hôn sao? Cái này phải hóng tiếng gió thêm mới được, bằng không làm không tốt thì bị bẽ mặt là mình.

Kỳ thật buổi họp này Hạ Chân Ngọc không đi cũng được, nhưng Quách chủ nhiệm muốn mình ngồi cho có lệ. Nói là mấy vị lãnh đạo tình đến để thanh tra, nhưng theo Hạ Chân Ngọc thấy, mấy người đó đều chỉ quẩn quanh bên cạnh Chu Cẩn Vũ để lấy lòng, toàn bộ buổi họp chỉ có gật đầu chứ chẳng nói gì, có chăng cũng chỉ là khen Chu Cẩn Vũ vài câu, chỉ thấy Chu Cẩn Vũ trả lời qua loa, còn lại đều nhìn theo công tác báo cáo của các nghiệp vụ buổi họp thật đúng là một cảnh lôi cuốn ngoạn mục, đại đa số mọi người đều nghe đến ngây người.

Buổi họp kết thúc, chiêu đãi buổi tối là trốn không thoát, Hạ Chân Ngọc thật lòng cảm thấy mình thật dư thừa. Không hề có chút thân phận gì mà lại ngồi ăn cùng bàn với toàn lãnh đạo cấp cao, rất muốn nói với Quách chủ nhiệm mình muốn tự mình đi về.

Quách Hoài nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc không biết mình có thể làm chủ để cho cô về không.

Tâm tư Chu thị trưởng ông ta vẫn còn chưa xác định, hay để cô về trước. Tuy nói hôm nay có nữ đồng nghiệp nhưng thân phận Hạ Chân Ngọc cũng quá không thích hợp tham dự,

Vừa định đồng ý thì thấy thư ký của Chu thị trưởng đi đến đây, rất nhanh đem lời nói nghẹn trở về.

Thư ký nhìn Quách Hoài gật đầu chào rồi nói với Hạ Chân Ngọc: “Xe của Chu thị trưởng ở bên kia, Hạ tiểu thư cùng tôi đi qua đó đi!”

Hạ Chân Ngọc liếc mắt nhìn Quách chủ nhiệm xin giúp đỡ, muốn ông ta lên tiếng giúp mình. Kết quả Quách Hoài suýt chút đem cô đóng gói đưa qua, sợ cô đi chậm một chút sẽ làm Chu Cẩn Vũ tức giận.

Trên xe, Hạ Chân Ngọc có chút không được vui, không rõ Chu Cẩn Vũ vì sao luôn túm lấy mình không buông, luôn bảo mình theo ăn cùng mấy vị lãnh đạo đó làm gì, cũng chẳng quan tâm người bên cạnh là lãnh đạo cấp cao hờn dỗi không nói tiếng nào.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì không được vui sao?” Chu Cẩn Vũ hỏi, tiếng nói dễ nghe, cực kì trầm ấm, nhưng không thể trấn an tâm Hạ Chân Ngọc chạy loạn.

“Không có gì, chỉ cảm thấy tôi không thích hợp tham gia trường hợp này.” Hạ Chân Ngọc cũng không thèm nhìn tới Chu Cẩn Vũ trực tiếp trả lời.

“Vì chuyện này mà không vui à? Tình tình của em đúng là không nhỏ nhỉ. Vậy trước đưa Chân Ngọc về nhà rồi hãy đến khách sạn.”

Đỗ thư ký vâng một tiếng, rồi cùng lái xe hỏi địa chỉ nhà Hạ Chân Ngọc, xe quay đầu chạy ngược lại

“Như vậy được rồi chứ? Bệnh nhân nên ít giận dỗi thì mới mau khỏe, có phải mới uống thuốc nên thấy buồn ngủ không. Em ngủ một lát đi đến nơi tôi sẽ gọi em dậy.”

Giọng nói của Chu Cẩn Vũ tao nhã, mang theo chút ấm áp lạ thường.

Trong lòng Hạ Chân Ngọc thoáng rùng mình, nói gì vậy, xưng hô không đúng, nội dung không đúng, giọng điệu không đúng, thái độ lại càng không đúng, dù cô không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Chu Cẩn Vũ như vậy, nếu mình có nghĩ sai thì cũng là chuyện bình thường, giữa nam và nữ, rất dễ dàng xảy ra chuyện. Cho dù cô có hạ thấp bản thân mình đến thế nào chăng nữa, nhưng vẫn có cảm giác không đúng lắm. Xem ra mặc kệ là có tự dát vàng lên mặt mình hay không cũng phải bảo trì khoảng cách thích hợp.

Vì thế cũng không nói nhiều, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ sau này tránh Chu Cẩn Vũ như thế nào. Thà mình cẩn thận quá mức cũng không thể để cho khả năng một phần vạn đó phát sinh.

Chương sau có mờ ám không ta, hềnh như mình nghe đồn là có

Nguồn: truyen8.mobi/t124679-hon-ca-hon-nhan-chuong-8.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận