Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải Vụ thứ mười hai_Chương 2

Vụ thứ mười hai_Chương 2
Tấm lòng cha mẹ
Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này người yêu bạn nhiều nhất là người thân, người thương bạn nhiều nhất cũng là người thân. Người đàn ông yêu bạn nhất đã lấy mẹ bạn, người phụ nữ yêu bạn nhất cũng đã cưới bố bạn.

Lâm Gia Mộc đã gặp rất nhiều khách hàng, nhưng những người như vợ chồng Dương Phương và Trình Mạn Như thì thật sự rất hiếm thấy. Dương Phương khoảng năm mươi mấy tuổi, khí chất nho nhã, mặc dù đã đứng tuổi nhưng cũng là một người đàn ông trung niên rất hấp dẫn. Trình Mạn Như thoạt nhìn trẻ tuổi hơn Dương Phương một chút, khá có khí chất, gương mặt trang điểm sơ qua. Nhưng dù có trang điểm đậm hơn thì cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt bà ta.

“Xin hỏi cháu có thể giúp gì được hai bác ạ?”.

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, cuối cùng Dương Phương mở miệng: “Tôi muốn nhờ các chị điều tra con gái và con rể chúng tôi”.

“Cái gì?”.

Dương Phương thở dài, bỏ kính xuống, dụi mắt: “Tôi và bà nhà tôi đều là bác sĩ, vì lúc trẻ bận bịu công việc nên có con hơi muộn, tôi ba mươi mốt, bà ấy ba mươi mới sinh Luy Luy. Bất kể là ông bà nội ngoại hay chúng tôi đều rất cưng chiều Luy Luy, vì vậy nó hơi bướng bỉnh, tính khí không được tốt lắm, nói chuyện cũng khó nghe, dễ làm người khác tổn thương. Nhưng nó là một người rất tốt, rất hiểu lý lẽ, cũng rất hiếu thảo. Năm ngoái nó kết hôn với bạn học cùng đại học, sau khi cưới tình cảm của hai đứa nó cũng rất tốt. Tính thằng con rể tôi hơi mềm yếu, lúc nào cũng nghe lời nó răm rắp, nhưng lại rất khôn khéo, EQ rất cao. Chúng tôi đều cho rằng tính tình hai đứa nó bù đắp cho nhau. Luy Luy cũng có thai ngay, nhưng hai tháng trước mẹ chồng nó đến, tình hình bắt đầu trở nên không tốt… Tôi có một người bạn học ở cùng tiểu khu với vợ chồng nó,

ông ấy cho tôi biết một số chuyện rất không hay. Mẹ chồng Luy Luy rêu rao khắp tiểu khu là nó được chiều quá mức, ngay cả đồ lót cũng không biết giặt, quần áo đều phải giặt khô, mọi chuyện ở nhà đều không làm, suốt ngày quát tháo bà ta như sai khiến người giúp việc… Vốn ông bạn tôi không tin chuyện này, nhưng buổi tối hôm qua ông ấy tận mắt thấy Luy Luy và chồng nó cãi nhau nên hiểu được vài chuyện, cảm thấy mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn. Mẹ chồng Luy Luy tương đối truyền thống, thấy Luy Luy chướng mắt. Luy Luy cũng không phải người bao dung, hơn nữa chồng nó bị kẹp ở giữa cũng khó xử. Cứ tiếp tục cãi vã thế này sợ là sẽ xảy ra chuyện”.

Lâm Gia Mộc gật đầu. Chuyện này chính là chiến tranh mẹ chồng nàng dâu vẫn thường nghe nói. Trên thế giới này chỉ có hai loại quan hệ thù địch khó hóa giải nhất, một là mẹ chồng nàng dâu, một nữa là bố vợ con rể. Đặc biệt là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quả thực là vấn đề khó nhất từ cổ chí kim, cả nội lẫn ngoại.

“Hai bác muốn biết vấn đề gì?”.

“Tôi muốn biết Luy Luy rốt cuộc có ổn không, nó sống thế nào… Đối với chúng tôi, nó vẫn tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, nhưng tôi và mẹ nó thật sự không yên tâm được”.

Mẹ của Luy Luy dường như có chuyện muốn nói nhưng vẫn nghẹn trong lòng, nghe thấy chồng nói tới đây, bà không nhịn được mở miệng: “Luy Luy tuyệt đối không phải một đứa con gái không hiểu chuyện như họ nói. Mẹ chồng nó mặc dù tự xưng là người nhà cán bộ nhưng cả đời chỉ làm nội trợ, không có trình độ, lại có chút xảo trá kiểu tiểu thị dân. Luy Luy tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta”.

“Mạn Như, bà nói như vậy dễ gây mất đoàn kết! Nếu Luy Luy biết bà nói như vậy, chắc chắn nó sẽ cho rằng mình làm ầm ĩ là có lý, tình hình sẽ ngày càng không thể cứu vãn được”.

“Có cái gì mà không thể cứu vãn? Tôi là chủ nhiệm khoa sản, chẳng lẽ không biết cách chăm sóc thai phụ hơn bà ta?”.

“Vấn đề là bà có thời gian không?”.

“Tôi xin về hưu sớm, được chưa? Dù sao tôi cũng chỉ còn một năm nữa là đủ tuổi về hưu”.

“Ôi, bà bỏ mặc hết bệnh nhân của bà à?”.

“Bỏ mặc hết!”, Trình Mạn Như nghiêm mặt. Hai vợ chồng này, một người ăn nói nhỏ nhẹ, có tình có lý, một người nói chuyện như súng máy, có thể thấy cũng là một đôi trái tính.

“Bác sĩ Dương, bác sĩ Trình, hai bác có thể cho cháu biết tình hình nhà chồng Dương Luy như thế nào không?”.

“Chồng Dương Luy họ Văn, tên là Văn Minh, nhà không ở đây, là người Hà Bắc. Bố nó vốn là bộ đội, nghe nói còn là sĩ quan, sau khi chuyển nghề làm cán bộ tầm trung ở một xí nghiệp quốc doanh. Mẹ nó vốn là một công nhân bình thường, hai người là do gia đình ép hôn. Trước khi bố nó giải ngũ, mặc dù hai người có hai đứa con trai với nhau nhưng tổng thời gian chung sống không quá nửa năm. Sau khi bố nó chuyển nghề, quan hệ của vợ chồng ông ta lúc tốt lúc xấu. Bây giờ nghe nói tuổi lớn rồi, không còn sức mà cãi nhau nữa nên quan hệ rất tốt. Anh trai của Văn Minh tên là Văn Anh, lúc trẻ hình như bị tai nạn gì đó nên hơi tàn tật, không học đại học mà mở một siêu thị mini. Sau đó không biết thế nào lại lấy một nhân viên siêu thị rất xinh đẹp. Con bé này nói ngọt lắm, địa vị ở nhà nó rất cao. Lần này mẹ chồng Luy Luy không chỉ đến một mình mà còn mang cháu trai đến chính là do đứa con dâu này gợi ý. Theo tôi thì không cần điều tra gì hết, chuyện đã rõ ràng, bọn họ bắt nạt Luy Luy, chúng tôi đón Luy Luy về nhà, nghe xem Văn Minh nói thế nào. Mẹ chồng nó thích ở đó thì cứ ở, Luy Luy về ở với chúng tôi”.

“Bà làm thế thì sau này vợ chồng nó còn ăn ở với nhau thế nào?”. “Thế ông nói có một mẹ chồng với một thằng bé ba tuổi xen vào giữa

thì vợ chồng nó có thể ăn ở thế nào?”.

Lâm Gia Mộc thầm nghĩ, vốn mình chỉ muốn nói sang chuyện khác, không ngờ Trình Mạn Như lại có nhiều chuyện cần nói như vậy. Nếu Dương Luy giống tính Trình Mạn Như, lại gặp một bà mẹ chồng khó tính và một người chồng vừa nhu nhược vừa hiếu thảo thì không cần điều tra cũng biết quan hệ không thể nào tốt được, cô nói: “Cháu hiểu rồi. Hai bác ủy thác là điều tra chuyện hằng ngày đúng không?”.

“Đúng”.

“Việc này…”. Nói thật, điều tra chuyện hằng ngày rất vất vả mà không lợi lộc bao nhiêu, kiếm tiền kém xa những vụ được ủy thác rõ ràng, Lâm Gia Mộc không hề muốn nhận lời: “Cháu biết một văn phòng có thể thực hiện nghiệp vụ như thế này…”.

“Luật sư Lâm, chúng tôi biết tiếng tăm của các chị trong giới luật sư.

Tiền không phải vấn đề”.

“Đây không phải vấn đề tiền bạc…”.

“Chị sợ mất quá nhiều thời gian đúng không?”. Dương Phương nói: “Thế này nhé, hai tuần được không? Các chị điều tra hai tuần, bất kể có ra kết quả hay không, chúng tôi đều sẽ trả tiền, chi phí cứ tính…”.

Lâm Gia Mộc lấy báo giá ra, chỉ vào mục điều tra thân thế: “Bọn cháu không có nghiệp vụ điều tra chuyện hằng ngày, tương tự nhất chỉ có điều tra thân thế. Có điều tư liệu bọn cháu cung cấp cũng nhiều hơn điều tra hằng ngày, chẳng hạn như con rể bác làm việc ở cơ quan thế nào, có khả năng thăng chức hay không, việc giao du hằng ngày của anh ta, quá khứ của mẹ anh ta và quan hệ giao tiếp hằng ngày của bà ấy, thậm chí có thể bao gồm một phần thông tin về tình hình con dâu lớn của bà ấy”.

“Chi phí thế nào?”.

“Hai tuần… hai mươi ngàn, tạm ứng trước mười ngàn, sau khi kết thúc trả nốt mười ngàn còn lại”. Mức chi phí này cao gấp đôi điều tra hằng ngày.

“Được. Tôi đồng ý”.

Tiếng nồi niêu bát đĩa va chạm loảng xoảng phá vỡ sự yên lặng buổi sáng sớm. Dương Luy trở mình, vẫn nhắm mắt đá chồng một cái. Thời gian đầu cô còn giật mình tỉnh giấc, cho rằng có trộm vào nhà, đá chồng dậy để anh ta ra ngoài xem. Bây giờ cô ta đã khá quen rồi, chỉ trở mình, mặc dù không ngủ được nữa nhưng vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Biết làm sao được, mẹ chồng quá mức “cần mẫn”, năm giờ sáng đã rời giường chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, sau đó quét dọn nhà cửa, có lúc còn bật ti vi nghe thời sự. Đúng bảy giờ ăn cơm sáng, nếu cửa không khóa sẽ

mở cửa đi thẳng vào gọi hai vợ chồng dậy, sau khi bị con trai kháng nghị một, hai lần, bà ta cũng biết phải gõ cửa.

Dương Luy nhắm mắt tính toán mình còn có thể ngủ bao lâu nữa, sự khó chịu trong lòng càng tích lũy càng nhiều. Trước khi mẹ chồng đến, hai vợ chồng họ đều bảy rưỡi dậy đánh răng rửa mặt, cùng đến quán điểm tâm gần tiểu khu ăn sáng. Sau khi ăn xong, Văn Minh lái xe đưa cô ta đi làm, sau đó mới lái xe đến cơ quan, hai người sống thoải mái không hề có gánh nặng. Nhưng từ khi mẹ chồng đến, ngày nào cô ta cũng thiếu ngủ, bị đồng nghiệp trêu chọc là mắt gấu mèo.

Văn Minh bị đá trúng, hừ một tiếng, lật người tiếp tục ngủ. Sức chịu đựng tiếng ồn loại này của anh ta cao hơn vợ rất nhiều.

Dương Luy ngồi dậy, véo mạnh vào phần thịt mềm bên trong cánh tay anh ta một cái: “Anh đã nói với anh trai anh bảo mẹ anh về nhà chưa?”.

“Anh quên mất”.

“Thế hôm qua anh hứa hẹn với em thế nào?”. “Anh buồn ngủ quá, để anh ngủ”.

“Ngủ cái gì mà ngủ? Bên ngoài ầm ĩ như có người đập phá mà vẫn còn ngủ?”.

“Đó là mẹ anh đang nấu cơm sáng”.

“Có ai năm giờ đã dậy nấu cơm sáng, ầm ĩ làm hàng xóm láng giềng không được yên thân không?”.

“Hấp bánh bao cần thời gian mà…”.

“Em không muốn ăn bánh bao!”, Dương Luy oán hận nói. Từ khi mẹ chồng đến, ngôi nhà này không còn giống như nhà mình nữa.

“Thôi nào, ngủ đi! Buồn ngủ quá!”.

Dương Luy lại đá anh ta một cái rồi thả người nằm vật xuống giường. Vừa nhắm mắt lại nghe thấy một tiếng khóc chói tai… Cháu đích tôn nhà họ Văn đã dậy… Nghe động tĩnh thế này chắc chắn là lại đái dầm rồi. Cô ta không dám tưởng tượng giường phòng ngủ dành cho khách nhà mình đã trở thành thế nào nữa. Cô ta làm ầm ĩ với mẹ chồng, mẹ chồng lại không để ý, nói đằng nào sau khi cô ta sinh con thì cũng bẩn như thế.

Cứ như thể cô ta không biết đóng bỉm, lót đệm cho con mình không bằng! Chuyện cô ta cảm thấy không thể chịu được không ngờ lại là một chuyện hiển nhiên đối với mẹ chồng, Dương Luy cảm thấy thần kinh mình căng hết mức, không biết lúc nào sẽ đứt phựt.

Tiếng trẻ con khóc bên ngoài dừng bặt. Dương Luy không cần nghe cũng biết mẹ chồng lại lấy mình ra hù dọa trẻ con: “Ôi ôi, Đại Bảo của bà đừng khóc, để thím cháu nghe thấy là thím cháu sẽ dậy đánh cho một trận đấy”.

Những lời thế này đừng nói là sau lưng, trước mặt cô ta cũng đã nghe vô số lần, đến nỗi mỗi lần cô ta tỏ ra thân thiện với thằng bé một chút là nó lại hoảng sợ khóc thét như thể cô ta là quái vật.

Dương Luy nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy mình kém cỏi, ở trong ngôi nhà do bố mẹ mình bỏ tiền trả lần đầu mà vẫn phải ấm ức như vậy. Đúng bảy giờ, mẹ chồng gõ cửa gọi hai vợ chồng dậy, cô ta nhắm mắt nghe tiếng chồng rời giường, bản thân lại không hề động đậy.

“Luy Luy, dậy thôi”, Văn Minh đẩy đẩy cô ta.

“Em chưa tỉnh ngủ, em muốn ngủ tiếp!”, Dương Luy gào lên. “Đừng bướng thế, dậy đi! Ngày mai là cuối tuần rồi, em muốn ngủ

bao lâu cũng được”.

“Biến đi!”. Dương Luy quát tháo: “Tôi bảo anh biến đi, anh có nghe thấy không? Tôi muốn ngủ tiếp!”.

Văn Minh cười cười. Bình thường chỉ có hai vợ chồng, Dương Luy nói anh ta thế nào anh ta cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ Dương Luy quát mắng anh ta lớn tiếng như vậy, anh ta cảm thấy hơi mất mặt. Thấy Dương Luy kéo chăn trùm kín đầu không muốn dậy, anh ta cũng có chút tức giận. Không phải chỉ là có thai thôi sao? Cả nhà coi cô ta là nữ hoàng, nữ hoàng cũng coi mình là nữ hoàng thật, một chút trái ý cũng không chịu nổi: “Không dậy thì thôi!”.

Anh ta mở cửa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ: “Không sao, Dương Luy có thai, thiếu ngủ”.

“Ờ”. Mẹ chồng gật đầu: “Đây cũng là chuyện khó tránh. Thanh niên bây giờ sướng thật, hồi mẹ có thai con và anh trai con, đến lúc gần sinh

vẫn phải dậy từ sáng sớm nấu cơm sáng cho cả nhà, nấu cơm xong lại còn phải nấu cám lợn…”.

“Mẹ, ăn cơm đi”.

“Ờ, ăn cơm”. Mẹ chồng quay lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Số bà ta khổ vì con dâu, con dâu lớn tinh ranh, cả ngày sai khiến mẹ chồng như người giúp việc, dù bà ta nói phải đến hầu hạ dâu bé có thai, dâu lớn vẫn ép bà ta dẫn cháu trai theo. Kết quả đến chỗ thằng con thứ, dâu bé lại là đại tiểu thư, còn khó hầu hạ hơn… Ôi, bản thân bà ta ấm ức cũng đành, nhưng cả con trai cũng phải ấm ức, bị vợ quát mắng như quát mắng trẻ con. Thằng con cả tàn tật, nhưng con thứ học đại học đàng hoàng, công việc cũng tốt, tại sao lại cũng như vậy?

Lúc đầu bà ta không muốn con thứ lấy một đứa con một, vừa nhìn đã biết Dương Luy không phải dạng vừa, nhưng con trai quyết tâm muốn lấy, chồng bà ta nói thông gia là phần tử trí thức, nuôi dạy con cái có ăn có học có lễ nghĩa đàng hoàng, không phải những đứa con gái không biết điều như ở nông thôn. Bà ta cắn răng, đành phải nhẫn nhịn, không ngờ bây giờ chuyện bà ta lo lắng đã trở thành sự thật.

Người ta cưới vợ là cưới người có thể sinh con có thể làm việc, còn con trai bà ta thì lại cưới thần tiên về cung phụng…

Không ăn cơm thì thôi, để xem rồi ai đói…

Bà ta cười trừ xoay người vào bếp, múc cháo gắp thức ăn cho con trai vừa đánh răng rửa mặt xong, lại bón cho cháu trai ăn.

Bảy giờ bốn mươi phút Dương Luy mới đi ra, Văn Minh đã cơm nước xong từ lâu, đang chơi với Đại Bảo: “Đại Bảo, thím sinh cho cháu một em trai chơi cùng được không?”.

“Thím sinh em gái!”, Đại Bảo nói.

Bà già lập tức sầm mặt: “Đại Bảo! Cháu ăn nói kiểu gì thế?”. Đại Bảo nhìn bà nội, lại nhìn chú thím, òa một tiếng bật khóc.

“Đại Bảo, cháu đừng khóc. Sinh em gái rất tốt. Thím cũng muốn sinh con gái, con gái bao giờ cũng tình cảm”. Dương Luy nói xong liền thoáng nhìn mẹ chồng: “Văn Minh, anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì khởi động xe trước đi, em chuẩn bị xong sẽ xuống ngay”.

“Ăn xong rồi”, Văn Minh đứng lên.

“Luy Luy này, trời lạnh như vậy, con dứt khoát nghỉ việc luôn đi, đừng làm nữa, ở nhà dưỡng thai cho tốt”.

“Nghỉ việc?”. Dương Luy không thèm nhìn mẹ chồng: “Nghỉ việc thì ai trả lương cho con? Vay mua nhà, vay mua xe, tiền sữa cho con, có việc gì là không cần tiền? Chỉ có mấy đồng lương bèo bọt của Văn Minh thì hai mẹ con con có mà chết đói”.

“Sao lại thế được? Văn Minh là công chức nhà nước…”.

“Công chức thì làm sao? Một tháng kiếm được còn không bằng số lẻ của con, chỉ được cái danh hão”. Dương Luy nói xong liền vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, để lại bà mẹ chồng mới nói được một nửa đã bị cãi ngang.

“Văn Minh, bình thường nó vẫn ăn nói với con như vậy à?”.

“Mẹ, cô ấy thẳng tính, nói chuyện bốp chát nhưng không có ý xấu”, Văn Minh cười làm lành.

“Hừ”, bà già hừ lạnh một tiếng. Bà ta và chồng cũng cãi nhau nửa đời, nhưng chưa bao giờ sáng sớm không dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, càng chưa bao giờ dám nói chuyện với chồng như vậy. Sự đời… đúng là điên đảo hết cả rồi.

Cùng là mẹ, nếu là mẹ chồng mình thì còn có thể cãi lại, có thể trốn tránh, thật sự không nhịn được nữa thì cả chồng cũng ly hôn quách cho xong. Không còn quan hệ về pháp luật nữa, hai bên không khác gì người dưng. Nhưng nếu là mẹ đẻ của mình thì sao? Dù thế nào cũng chỉ có cách nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn được thì trốn tránh, nhưng có trốn tránh cũng không thể thản nhiên mà phải khéo léo.

Lâm Gia Mộc gần như hơn mười ngày không về nhà mình, cũng gần mười ngày không đến công ty. Rất nhiều việc cô đều có thể xử lý ở nơi khác, khách hàng có thể gặp ở quán trà, máy tính mang theo bên người, buổi tối ở lại chỗ Trịnh Đạc, quần áo không đủ mặc thì mua, chỉ cần có thể tránh mặt mẹ mình.

Nhưng người tránh được, điện thoại lại không tránh được. Đã không thể không nghe lại không thể chặn cuộc gọi, chỉ có thể ậm ờ qua điện thoại, nói mình nhiều việc bận rộn, thật sự không có thời gian.

Hôm nay nếu không phải về công ty lấy đồ, Lâm Gia Mộc cũng hoàn toàn không muốn lên lầu. Trước khi mở cửa, cô vẫn cầu khẩn mẹ mình không có ở đây, không ngờ cô vừa cắm chìa khóa vào đã có người mở cửa từ bên trong: “Con còn biết đường về à?”.

Đúng là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó: “Mẹ! Sao mẹ lại ở công ty?”. “Mẹ đợi ở công ty một tuần mới có thể nhìn thấy mặt con, nếu ở nhà

thì có phải một tháng cũng không nhìn thấy con không?”.

“Mẹ, con bận lắm! Con về lấy ít đồ rồi lại phải đi. Trịnh Đạc vẫn đang nổ máy xe chờ con ở dưới kia”.

“Con bận đúng không? Mẹ cùng đi với con, xem rốt cuộc con bận cái gì mà không có cả thời gian nói chuyện với mẹ đẻ một, hai câu”.

“Con bận công việc không được sao?”. Lâm Gia Mộc cũng lạnh mặt: “Mẹ đừng ép con nặng lời. Lần này mẹ hơi quá đáng rồi đấy”.

“Ý con là gì? Có phải con vẫn trách mẹ đưa con đến nhà bà ngoại từ khi con còn nhỏ không? Mẹ lúc đó cũng không còn cách nào khác…”.

“Con không trách mẹ, những năm ở nhà bà ngoại đó là thời gian con sống sung sướng nhất”. Lâm Gia Mộc nói: “Mẹ, con đã ba mươi mấy tuổi rồi, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con, được không?”.

“Không được! Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải can thiệp vào cuộc sống của con! Mẹ muốn con đi đường thẳng…”.

“Con làm gì mà không đi đường thẳng?”.

“Việc làm ăn của con không hợp pháp! Mẹ đã tìm hiểu rồi, trong nước hoàn toàn không thừa nhận văn phòng thám tử mang tính chất tư nhân loại này. Cho nên con mới phải đăng ký là văn phòng tư vấn!”.

“Vậy thì sao? Mẹ cho rằng việc con làm không hợp pháp thì đi tố cáo con đi!”.

“Gia Mộc! Con có thể nói chuyện tử tế với mẹ không?”. “Mẹ! Mẹ có thể về Cáp Nhĩ Tân không?”.

“Mẹ nói rồi, con không quay lại chính đạo, không cưới chồng thì mẹ sẽ không đi!”.

“Cưới chồng? Mẹ có tin bây giờ con ra ngoài đường tìm một người đàn ông bỏ vài đồng ra là mang một tờ đăng ký kết hôn về không? Chuyện này thì có khó gì? Thời buổi này cái tờ đăng ký vớ vẩn đó có tác dụng sao?”.

“Con…”. Bà Trương Nhã Lan cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã xuống đất…

Nguồn: truyen8.mobi/t133184-huong-dan-xu-ly-rac-thai-vu-thu-muoi-haichuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận