Hưu Thư Khó Cầu Chương 5


Chương 5
Bất tài

Kẻ bất tài tôi kiếp trước, rất hâm mộ ba anh nam diễn viên.

Mặc dù như vậy có thể có chút không thỏa đáng, nhưng thật sự là vô cùng hâm mộ, hận không thể bỏ vào miệng. Ba vị này ở ba nơi khác nhau là Đại Lục – Huỳnh Hiểu Minh, Đài Loan – Hà Nhuận Đông và Hồng Kong – Lâm Phong.

Trong đó, đặc biệt thích nhất là Hà Nhuận Đông.

Cha tôi từng nói, ánh mắt của tôi nhìn Hà Nhuận Đông vô cùng hèn – tiết, vô cùng ác – xúc, vô cùng hạ – lưu. Nhưng mà, tôi quả thật đã yêu chết chiếc mũi mê người của Hà Nhuận Đông, ánh mắt câu dẫn, nụ cười hút hồn và dáng người bị tôi có ý nghĩ dâm tà hàng trăm ngàn lần. Trong hơn hai mươi năm sinh mệnh ở kiếp trước, tôi vẫn nghĩ rằng, chi có người như vậy mới được xem là nam nhân, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể làm lung lay tình cảm sâu sắc của tôi.

Nhưng mà, nhưng mà thật là!

Tất cả đều sụp đổ khi lần đầu tiên gặp phu quân của tôi —— An Lăng Nhiên

Lần đầu tiên thấy tướng công An Lăng Nhiên, trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến hai từ “chói mắt”.

Chói mắt, đặc biệt chói mắt, vô cùng chói mắt, bà nội nó chói mắt.

Hồi trước đọc tiểu thuyết, cũng thấy tác giả dùng từ “chói mắt” để miêu tả nam chính, lúc ấy có phần không đồng tình, cho rằng cụm từ “chói mắt” không bằng “đẹp trai”, “anh tuấn” chân thật hơn, thế nhưng lần đầu tiên gặp An Lăng Nhiên, tôi mới biết vị tác giả này rất cao minh.

Đương lúc vạn vật trên thế gian đều ngừng chuyển động, mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, rít gào, xem trò vui xung quanh đột nhiên không còn tồn tại, trong mắt tôi lúc này chỉ nhìn thấy thân ảnh kéo xuống quầng tối trong đại sảnh, tóc được búi lên bằng một cây ngọc trâm đơn giản, bên dươi rớt xuống mấy sợi tóc nhỏ, phiêu dật, tiêu sái không thốt lên lời.

Lông mi, cái mũi, ánh mắt của hắn, còn có bờ môi gợi cảm từ đầu đến cuối thủy chung vẫn tràn đầy nụ cười… Những thứ này nói thật vô cùng đặc biệt đến nỗi không biết nói sao, tôi không dám dùng từ “cao ngất” để hình dùng cái mũi của hắn, chẳng đáng dùng “đạm mạc như núi” để phác họa lông mi của hắn, dù sao đi nữa, ngũ quan của hắn đúng là đẹp đến nỗi nói không nên lời, lúc vạn vật tạo ra người, tựa hồ như đặc biệt quan tâm đến đứa bé tên An Lăng Nhiên này, mũi, lông mày, con mắt của hắn vừa vặn hợp thành một khối, đẹp đến nỗi không biết dùng từ nào để hình dung, chỉ biết là trong nháy mắt nhìn thấy hắn, bỗng nhiên mọi thứ đều trở nên ảm đạm.

Nào là Mục vương, Mục vương phi, mụ già biểu muội… toàn bộ hóa thành nước trong bức tranh thủy mặc, xuyên thấm. Trái tim tôi đập bình bịch, thấy rất rõ, cũng chỉ có nam tử trong bức tranh kia vô cùng chói mắt, vô cùng rực rỡ, vô cùng yêu nghiệt đang bước từng bước một, theo từng tiết tấu đập dồn của trái tim tôi, ngậm cười đi về phía tôi.

Trái tim của tôi cũng suýt chút nữa nhảy ra ngoài, tôi đã gặp được phu quân của mình! Tôi rốt cục cũng gặp được người so với phi tử của hoàng đế còn yêu nghiệt hơn – An Lăng Nhiên!

Quả thật, sau khi nghe xong bài ca dao kia, lúc đó tôi còn xếp An Lăng Nhiên vào nhóm tiểu bạch kiểm và luyến – đồng, một nam nhân có thể so sánh với hậu cung ba ngàn phi tần, chỉ sợ ngoại trừ Phan An cũng chỉ có yêu quái. Mẹ của tôi từng nhận xét ba nam ngôi sao yêu thích của tôi, bảo tôi rằng dám chắc kiếp trước tôi làm nghề đào mỏ, cho nên kiếp này toàn bộ nam nhân tôi thích bộ dạng cũng giống như than. Tôi cười nhạt, “Dù sao so với người thích mấy tên tiểu bạch kiểm Hàn Quốc âm âm như nhu còn tốt hơn nhiều”

Đúng rồi, kẻ bất tài này kiếp trước mặc dù thích chưng diện. Thế nhưng vẫn chịu không nổi trước làn da tiểu bạch kiểm còn trắng hơn cả của con gái, tôi vẫn cho rằng, đen là điểm đặc thù của nam nhân.

Thế nhưng người trước mắt này, hiển nhiên đã đánh vỡ cái suy nghĩ cổ lổ sĩ của tôi.

Hắn còn đẹp hơn cả phi tử ở hậu cung, làn da mặc dù không dám nói là non mềm như trẻ sơ sinh, trắng như củ sen, nhưng vẫn được coi là cực phẩm, nam nhân này thế mà lại vậy, tôi với hắn yên lặng nhìn nhau, tròng mắt của hắn bức ra sự quyết đoán khiến bạn không thể dời đi chỗ khác, tự tin, rung động và uy nghiêm.

Mặc dù hắn đang cười, cũng không giận tự uy. Tay chấp ở phía sau, cứ như thế mà từng bước một tiến về phía tôi.

Một hồi sau, rốt cuộc hắn cũng đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy đôi vai của hắn, người này dù không cao một thước tám cũng là một thước bảy mươi tám.

Chúng tôi đang quan sát lẫn nhau, tôi thấy mình giống như mình đang đứng trong đại dương hoa mênh mông, người trước mặt, vừa vặn như một đóa hoa đào rực rỡ nhìn tôi cười dịu dàng.

Tôi bối rối vò vò chiếc khăn trong tay, ngượng ngùng làm sao, đang do dự xem có nên không sợ hãi mà gọi một tiếng tướng công hay không, chỉ thấy bàn tay của An Lăng Nhiên vốn giấu ở phía sau đột nhiên giơ tới trước mặt tôi, trong tay còn có một khối màu trắng xù xì.

Tôi giật mình, trong đầu oanh một tiếng, quay về hiện thực.

Tức khắc, lỗ tai cũng nổ tung lên.

Cách đó không xa, Mục vương đang bị Mục vương phi kéo giữ chỉa tay về phía An Lăng Nhiên chửi đến khiếp đảm.

“Tiểu hồ đồ, mày còn biết về nhà sao?! Bổn vương hôm nay không đánh gãy chân mày, lão tử không phải họ An Lăng.”

Bên này lão bà tử hầu hạ Mục vương phi cũng chạy lại lôi kéo An Lăng Nhiên vâng dạ.

“Trời ơi, tiểu tổ tông của ta ơi, người đang ôm cái gì vậy nè? Lúc nãy vào lão nô không chú ý, sao người lại mang ra dọa công chúa hả?”

An Lăng Nhiên nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn lão bà tử, quệt quệt miệng, giống như một đứa bé vô cùng uất ức nói:

“Ta lấy vợ, lên núi bắt mèo rừng làm lễ vật tặng vợ mới cưới, có cái gì không đúng sao?”

Nói xong, An Lăng Nhiên lại đứng trước mặt tôi quơ quơ nhúm lông trắng kia, nhe răng cười to.

“Nương tử, ta rất thích nàng, hì hì!”

Tôi bị chấn động mắt nhìn nhúm lông, bộ lông màu trắng bạc, đôi mắt trong suốt, đôi răng nanh khiến cho người ta sợ hãi, đây mà là mèo rừng ư, rõ ràng là con sói!

Oanh một tiếng, đầu óc tôi bị trống hết một chỗ.

Hoa đào lúc nãy, lúm đồng tiền đảo mắt không thấy đâu, An Lăng Nhiên vẫn đứng bên cạnh tôi nói không ngừng.

“Nương tử ơi nương tử à, thấy ta thông minh không! Vừa vào nhà đã nhận ra nàng là vợ của ta! Ha ha!”

Lão bà tử thấy sắc mặt tôi không tốt, thức thời kéo An Lăng Nhiên về bên người bà, một mặt nhẹ giọng khuyên giải an ủi:

“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia lợi hại nhất thông minh nhất. Không nhận sai tiểu nha đầu thành công chúa.”

An Lăng Nhiên nghe vậy đôi mắt lóe sáng, gật đầu mãnh liệt oán giận nói: “Ừ, hừ! Để coi về sau còn ai dám kêu ta là tên ngốc nữa!”

Rầm rầm rầm! Sấm sét giữa trời quang a!

Ba tiếng sấm sét, đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng!

Tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc…

An Lăng Nhiên lại là tên ngốc!

Tôi bị sững sờ tại chỗ, ngay cả tức giận đến phát run cũng quên mất, quả nhiên thượng đế rất công bằng, gương mặt tuyệt mỹ như vậy, lại là một tên ngốc!

OTZ…

Lão già râu bạc, ông đang đùa giỡn với tôi hả!!!

Tôi hận không thể kêu ba đạo sấm sét kia trực tiếp bổ trúng vào đầu của tôi, để cho linh hồn tôi xuất khiếu trở về tìm lão đầu tử lý luận một phen, đáng tiếc, không thể!

Tôi thấy mình giống như một người ở trong phòng khí than, không cẩn thận, oanh một cái, toàn bộ. Tự thiêu đốt bản thân mình đến đầy thương tích, còn tiếp tục diễn trò.

Kỳ Nhi nãy giờ vốn đang im lặng không nói bỗng kéo áo tôi, nói nhỏ: “Công chúa, có gì rời khỏi đây rồi nói sau.”

Lúc đó, âm thanh răn dạy của An Lăng Tiêu cũng càng lúc càng lớn.

“Tên khốn kia, ngươi vì cái con sói chết tiệt này mà ngay cả hôn lễ cũng không tham gia! Ta kiếp trước rốt cuộc đã thiếu nợ tên súc sinh ngươi cái gì?”

An Lăng Tiêu quả là một đại tướng quân dũng mãnh, theo lý bị vợ mình, bọn đệ đệ lôi kéo, cho dù có đến mười người hắn cũng cố dứt ra, hoặc là ở Mục vương phủ, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều rồi, mọi người cũng đã dần quen rồi, An Lăng Tiêu cũng tê dại, cho nên dù tức giận vô cùng, vẫn còn một chút lý trí. Đoán chừng là sợ làm tổn thương người trong nhà, nên mới không xông ra ôm con đánh.

An Lăng Nhiên thấy phụ thân mình nổi nóng, cũng tránh sau lão bà tử mà không phải người vợ là tôi đây.

Mục vương phi Túc Phượng lôi kéo cả buổi, thở hồng hộc: “Ông nổi nóng cái gì hả? Chuyện đã xảy ra rồi, nếu con trai đã may mắn về nhà, chính là chuyện tốt! Ông nổi nóng thì con mình có thể cùng con dâu bái đường một lần nữa sao?”

Em trai em dâu An Lăng Tiêu cũng đứng một bên khuyên nhủ: “Đúng đó đại ca, Nhiên Nhi vừa mới đại hôn xong, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, mà ngay cả Hoàng thượng người cũng phân phó kĩ càng, cẩn thận dặn dò. Nếu ca ầm ĩ, để bọn nha hoàn bà tử nhìn thấy cười châm biếm cũng thôi, vạn nhất… vạn nhất rơi vào tai người ngoài, để cho bọn đại thần hoặc Hoàng thượng biết chuyện, hậu quả thật khó lường!”

An Lăng Tiêu nghe vậy, da mặt giật giật, dường như hơi xúc động. Xem ra, chuyện tôi cùng gà trống bái đường ngay cả hoàng đế cũng không biết. Mục vương này ngược lại rất biết cách làm, một tay che trời.

Túc Phượng lại nói: “Khuyên can mãi, lúc này Nhiên Nhi đã trở lại, ông nhìn nó xem toàn thân dính đầy hoa ôm con mèo, có phải nên để cho nó rửa mặt chải đầu trước xong rồi mới đến chịu phạt không. Lên núi bắt sói con, không biết có bị cắn không, cũng cần phải kêu đại phu tới xem xem. Với lại con dâu còn đang ở đây, ông…”

Câu nói phía sau Túc Phượng chưa nói hết, không cần nói mọi người cũng biết, đều đồng thời nhìn về phía tôi. Mặc dù tôi rất muốn thể hiện sự rộng lượng mà nhìn bọn họ cười cười, sau đó vỗ tay nói:

“Ha ha, không sao hết không sao hết, có ngốc cũng là tướng công của tôi.”

Thế nhưng dù sao đi nữa tôi cũng không phải là cô công chúa ngốc vì mệnh mà xin đi giết giặc kia, kéo lại kéo da mặt, không chừng so với khóc còn khó coi hơn. Mục vương phủ này nói thật cũng quá không phúc hậu, nhi tử mình là tên ngốc cũng không thèm thông báo trước một tiếng, lại còn bắt tôi gả vào đây!

An Lăng Tiêu động động môi, thở dài nói với tôi: “Con dâu, chuyện này từ từ sẽ nói với con.”

Rốt cuộc mới nhìn về phía An Lăng Nhiên nói: “Cũng tốt, chờ tên tiểu tử vô liêm sỉ thay quần áo xong rồi đến gặp ta. Kỳ Nhi, ngươi trước tiên đỡ công chúa về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ”

Nói xong, một đám người bu như ruồi cũng tản ra hết, một màn kính trà giữa mẹ chồng và nàng dâu tốt đẹp cứ như vậy mà bị nháo coi như đã xong. Lão bà tử thấy Mục vương phi dìu An Lăng Tiêu đi xa, mới dám lôi kéo An Lăng Tiêu đi ra cửa, vừa đi một bên miệng vừa nói cái gì đó, vừa khéo là lúc đi qua tôi và Kỳ Nhi bên cạnh thổi đến một câu: “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngươi lại làm cái áo trắng tinh bị bẩn đến thế này?”

Nghe xong câu này, tôi thật sự rất muốn tát hai cái lỗ tai mình ngay tại chỗ.

Con mắt lúc nãy đúng là bị chó cắn, sao có thể nhìn cái áo trắng bị nhiễm đen thành màu xanh nhạt phiêu dật tiêu sái chứ, rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội nghiệt gì đây a a a!

Kỳ Nhi thấy vẻ mắt tôi hoảng hốt, cũng đỡ người tôi nói: “Công chúa, để nô tì đưa cô trở về phòng trước. Bận bịu cả một buổi sáng vẫn chưa ăn uống gì!”

Tôi giống như một xác ướp, ngơ ngác để nàng đỡ đi, vừa khéo An Lăng Nhiên đang đi ở trước mặt chúng tôi hình như nghe thấy tiếng động, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn tôi rồi thè cái lưỡi hung hăng làm mặt quỷ, sau đó mới theo bà tử đi.

A a a!

Nếu tôi có thể bình tĩnh được thì tôi mới là kẻ ngu ngốc đấy, tôi đứng một chỗ không thèm nhúc nhích, dở khóc dở cười, để mặc Kỳ Nhi gọi sao tôi cũng không trả lời.

An Lăng Nhiên này nháy mắt làm mặt quỷ, thật sự là… quả thực chính là một sự châm chọc lớn đối với tôi, một loại vũ nhục vô cùng lớn. Tôi chắc ăn kết luận, nhất định là vì tôi uống phải bình rượu giả kia nên mới khiến con mắt bị mù, tại sao vừa mới nhìn thấy An Lăng Nhiên, lại nghĩ đến trong ánh mắt u buồn của hắn tràn ngập tự tin, rung động, quyết đoán và tiêu sái…

Đoàng!

Hôm nay rốt cuộc tôi rất muốn làm một việc.

Kỳ Nhi sợ tới mức kêu sợ hãi: “Công chúa!” Bước lên phía trước xem xét năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt của tôi, không nhịn được cũng đỏ mắt, “Công chúa tội gì làm vậy?”

Tôi vẫn không lên tiếng.

Nhắm mắt suy tính, An Lăng Nhiên, ta và ngươi sông núi kết thù

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/63202


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận