Hải Đường Nhàn Thê Chương 29

Chương 29

Sau khi đến Vô Tích, Hải Đường cắt đuôi Lý đại ca, đương nhiên thủ đoạn của nàng không mấy quanh minh, bao mê dược kia vẫn còn lại một ít, nàng liền dùng nốt cho vị đại ca này, tất nhiên một ít bạc cho hắn và thư cho Yên Nhược là không thể thiếu, trong thư nàng chỉ bảo mình muốn đi chơi một chút để Yên Nhược không cần lo lắng.

Khi viết hai chữ “lo lắng”, Hải Đường cảm thấy rất áy náy, bỏ trốn như vậy, bảo người ta làm sao không lo lắng? Quên đi, nếu về sau còn cơ hội thì sẽ giải thích với nàng vậy!

Thay đổi xe ngựa, Hải Đường không mướn người đánh xe mà để Trầm nhũ mẫu làm việc đó, bọn họ đến Nghi Hưng, sau đó lại đi Hồ Châu rồi đánh vòng qua Thái Hồ, trên đường trừ bỏ lúc cần đi mao xí, bọn họ đều không xuống xe, Đô Đô cau có cằn nhằn, Hải Đường cũng cảm thấy khó chịu, chỉ là lúc này không thể trì hoãn ở lại Tô Châu, sau khi Lý đại ca trở về, Yên Nhược khẳng định sẽ thông tri đến chỗ Phương Sở Đình.



Đi được vài ngày đã đến Chiết Giang, Hải Đường thở dài nhẹ nhõm, nàng nói với Trầm nhũ mẫu tìm một nơi nghỉ chân, Trầm nhũ mẫu theo lời Hải Đường đưa bọn họ đến một quán trọ nhỏ, như vậy mới không gây chú ý.

Xuống xe, quán trọ nhỏ này có tên gọi là Dư Phúc, tuy quy mô không lớn nhưng bên trong có vẻ sạch sẽ chỉnh tề. Thấy có khách đến, một nữ nhân gầy gò bước tới, “Khách quan, ngài dùng bữa hay ở trọ?”

“Ở trọ”

Nữ nhân kia nở nụ cười trấn an, trong quán đã lâu không có khách nhân ở lại, lúc này bọn họ đúng là khách quý, “Ở trọ sao, thật sự đúng lúc, trong quán còn một tiểu viện thanh tĩnh, không biết khách quan có hài lòng không?”, quán trọ này chỉ có một tầng lầu, mặt sau còn có hai gian tiểu viện, một gian để người nhà mình sử dụng, một gian dành cho thuê.

“Vậy sao, nhìn qua một chút rồi tính”, Hải Đường nghe được liền động tâm, nếu là một gian độc lập thì tốt quá.

Nữ nhân cao hứng gọi to, “A Hảo!”

Tiểu viện này không lớn, bất quá thật thanh tĩnh, một gian phòng khách, một gian phòng ngủ, sân vườn cũng khá rộng, “Chọn nơi này đi!”

“Khách quan cứ nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa ta cho người đưa thức ăn đến”, nữ nhân sau khi thu tiền đặt cọc liền cao hứng ra khỏi cửa.

Thức ăn còn chưa đưa tới mà Hải Đường thì đã đói cồn cào, trời cũng gần tối rồi, tại sao còn chưa có người đưa thức ăn đến, vậy nên nàng phân phó Trầm nhũ mẫu đi xem.

Chốc lát sau, Trầm nhũ mẫu trở về, sắc mặt có chút khó coi, nàng hoa tay múa chân trước mặt Hải Đường.

“Cái gì? Bây giờ mới bắt đầu làm?”, Hải Đường nổi giận, khó trách quán trọ này lại vắng như vậy, làm ăn như vậy còn chưa bị đóng cửa tiệm là may rồi, “Ta đến xem thử”, Hải Đường nói xong liền xông ra ngoài.

Người còn chưa ra đến cửa thì chưởng quầy kia đã chạy vào, “Khách quan, khách quan, ngài vào trước, ta phải trốn một lát, ngàn vạn lần đừng bảo ta có ở đây”, nàng nói xong liền tìm chỗ nấp.

Hải Đường sửng sờ nửa ngày, đây là thế nào, “Trầm nhũ mẫu, chúng ta ra ngoài nhìn xem”, nàng nói xong liền nắm tay Đô Đô dẫn ra khỏi cửa.

Bên ngoài sảnh đường truyền đến một trận âm thanh la mắng, Trầm nhũ mẫu đứng che cho Hải Đường, bản thân Hải Đường thì vụng trộm nhìn ra ngoài, một đám người đang ngồi trong phòng, một người trong số đó hùng hùng hổ hổ quát to, “Thiếu nợ thì trả tiền, ngươi đây thiếu tiền không trả là thế nào?”

“Vương lão Đại, ngài làm như vậy bảo ta phải mở cửa buôn bán như thế nào? Khách nhân cũng bị ngài dọa chạy a! Không có khách, không có tiền, ngài bảo ta trả tiền ngài làm sao đây!”, nữ chưởng quầy cúi đầu hành lễ trước hắn, bên cạnh còn có một tiểu tử chừng năm sáu tuổi, hắn đứng phía sau nữ nhân căm tức nhìn đám người kia.

“Ngươi bán cửa tiệm này đi là có tiền đấy thôi!”

“Bán? Đây là cửa tiệm tướng công quá cố để lại cho mẫu tử chúng ta, làm sao có thể bán được? Vương lão Đại a, xin ngài rủ lòng thương xót thư thả cho chúng ta vài ngày, chỗ bạc này xem như khoản lãi trả ngài, được không?”, nàng lấy từ trong ngực áo ra khoản tiền đặt cọc mà Hải Đường đã đưa khi nãy, tuy rằng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác.

Lão đại kia nhìn thấy bạc, tuy rằng vẫn hùng hổ nhưng bộ dáng cũng không áp bức như trước, “Được, đừng nói ta không nể tình tướng công quá cố của ngươi, chỗ bạc này ta thu trước, ngươi vẫn phải mau kiếm tiền trả cho ta, các ngươi phải ăn cơm, huynh đệ của ta cũng vậy a!”, hắn nói xong liền vung tay lên, đám người kia liền theo hắn đi ra khỏi cửa.

“Nương! Tại sao người lại đưa tiền cho hắn? Đưa hắn rồi, thức ăn ngày mai khách nhân của chúng ta phải làm sao?”, tiểu tử kia nén giận nói.

“Băng không thì làm sao bây giờ? hật vất vả mới có một người khách, chẳng lẽ lại để bọn họ dọa khách chạy mất? Được rồi, không nói nữa! Mau đi nấu cơm thôi, thức ăn khi nãy đều bị bọn họ đánh đổ, đừng để khách đói bụng”, nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn về hướng này, “Khách quan? Tại sao lại ra đây?”

Hải Đường sờ sờ bụng, “Ta đói không chịu được liền ra đây xem sao”

Sắc mặt chưởng quầy nhất thời tối sầm xuống, nàng thúc giục con trai, “Nhanh lên! Đừng để khách đói bụng!”, nàng nói xong liền thi lễ với Hải Đường, “Thật ngại quá, bởi vì trong quán có chút chuyện nên chậm trễ phục vụ, thỉnh khách quan đừng nóng giận”

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hải Đường cũng không muốn xen vào chuyện người khác, bất quá, nếu nơi này không an toàn thì nàng không thể ở lại.

Chưởng quầy khó xử nhìn bọn họ, “Khách quan, ngài không cần lo lắng, những người đó chỉ gây sự với chúng ta, sẽ không làm phiền đến ngài”

Hải Đường nhướng mắt, ai nói không làm phiền? Hiện tại cơm còn chưa có để ăn, “Nói ta nghe một chút”

“Khi tướng công của ta ngã bệnh, bởi vì phải chữa bệnh nên có vay mượn bọn chúng một ít ngân lượng, vốn là không nhiều lắm, chỉ khoảng ba mươi hai lượng, thế nhưng đã qua nửa năm, số tiền lời tăng lên thành năm mươi hai lượng, chúng ta làm sao trả nổi a? Việc làm ăn của quán trọ cũng không tốt, hơn nữa bọn họ luôn đến thu tiền khiến khách nhân chạy mất, ta…ta căn bản không còn cách nào khác?”, chưởng quầy nói xong liền bật khóc.

Nghe đến đó, Hải Đường gật gật đầu, làm ăn như vậy, muốn tìm năm mươi lượng bạc quả thật rất khó, “Về sau thế nào? Ngươi định làm gì bây giờ?”

Chưởng quầy lắc đầu, “Chẳng còn cách nào khác, có lẽ ta phải bán nơi này trả nợ”, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hô hấp cũng gấp gáp hơn, tựa như sắp sửa không còn thở nổi.

“Trầm nhũ mẫu!”, Hải Đường nhìn thấy nàng có chút không đúng liền sốt ruột gọi Trầm nhũ mẫu đến xem.

Trầm nhũ mẫu bắt mạch cho nàng, sau đó giúp nàng vỗ lưng, trong chốc lát, tiếng thở của chưởng quầy cũng ổn định trở lại, “Đa tạ, ta không sao!”

“Chưởng quầy, xe đến chân núi tự nhiên có đường, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ ở lại nơi này một thời gian, ngân lượng cũng sẽ trả trước cho ngươi”

“Đa tạ khách quan, đa tạ!”, chưởng quầy nhìn thấy bọn họ không có ý rời đi liền nhẹ nhàng thở ra, hô hấp cũng thuận lợi hơn.

Trở lại tiểu viện, Trầm nhũ mẫu hỏi Hải Đường xem có phải nàng đã chọn nơi này?

“Làm sao người biết?”, Hải Đường nở nụ cười, tuy rằng Trầm nhũ mẫu không thể nói chuyện nhưng lại có thế đoán ra tâm tư của chính mình, “Dù sao chúng ta vẫn phải tìm một chỗ để đặt chân, năm mươi hai lượng không tính là nhiều, chúng ta vẫn lo liệu được. Kế hoạch của ta là để bọn họ tiếp tục làm việc ở nơi này, cũng không hẳn là mua lại toàn bộ, chỉ là thu một phần tiền thôi”

Ngày thứ hai, Hải Đường thay đổi trang phục ra ngoài để thăm dò tình hình quán trọ này, nếu đã có ý định làm ăn buôn bán thì cũng phải biết xem đối phương là ai.

Người dân quanh đây đánh giá ba mẫu tử bọn họ cũng không tệ lắm, chưởng quầy nhà này họ Lưu, cách làm người thành thật, bọn họ mở quán trọ tại nơi này đã lâu, nửa năm trước Lưu chưởng quầy mất để lại cô nhi quả phụ, cuộc sống của bọn họ thật không dễ dàng. Nghe đến đây, Hải Đường cười khổ trong lòng, chỉ cần là người có quy củ, những chuyện khác cũng không quan trọng.

Qua vài ngày, Hải Đường đến tìm chưởng quầy, “Chưởng quầy, nếu ngươi muốn bán quán trọ này thì sẽ ra giá như thế nào?”

“Ngài…ngài muốn mua lại sao?”, chưởng quầy có chút thất thố, tuy nàng muốn bán nhưng vẫn chút luyến tiếc.

“Chúng ta muốn mở rộng làm ăn tại nơi này, lúc trước có nhìn thấy vài chỗ nhưng không hài lòng, hiện tại ta cảm thấy nơi này rất tốt, vừa vặn ngươi cũng có ý muốn bán”

“Haiz, đây là tài sản tướng công quá cố của ta lưu lại, thật sự ta không muốn bán đi, chỉ là…chỉ là…”, chưởng quầy lau nước mắt, hiện tại đã không còn cách nào khác, đành phải như vậy thôi, “Ta cũng không nhiều lời, một trăm năm mươi hai lượng, còn thỉnh khách quan đừng bỏ phí nó, đừng để tâm huyết của tướng công ta trở nên uổng phí…”, nàng nói xong liền khóc rống lên.

Hải Đường nhìn nàng khóc đến thương tâm liền trực tiếp nói ra, “Chưởng quầy, trước hết hãy nghe ta nói, kỳ thật…kỳ thật ta cũng không buôn bán, ta muốn…hợp tác với các ngươi, tiền lời ta bốn các ngươi sáu, hai đứa nhỏ nhà ngươi có thể ở lại đây làm việc và được trả tiền công như tiểu nhị bình thường, thế nào?

Chưởng quầy kia choáng váng, còn có chuyện may mắn này sao, “Thật sự? Không, không, tiền lời sẽ chia đều, ta làm sao có thể chiếm phần hơn, nếu ngài không đồng ý thì không được”

“Đừng, ta ngồi không thu bạc, làm sao có thể chiếm phần hơn, nếu ngươiđồng ý thì quên đi”

“Chuyện này…chuyện này làm sao được! Ngài đang giúp đỡ chúng ta, nhà ta làm sao có thể nhận phần hơn, ngài thật là tốt bụng!”, chưởng quầy vẫn không chịu đáp ứng.

“Tại sao ta làm thế đúng không? Chỉ cần các ngươi đừng nghĩ ta cố tình chiếm phần hơn là được”, Hải Đường vỗ vỗ tay nàng.

Mặc dù chưởng quầy không lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ người này tại sao lại hảo tâm như vậy, chẳng lẽ đây là ý trời, “Tại sao?”

“Đừng hỏi tại sao, chỉ cần nói một tiếng đồng ý hay không đồng ý”

“Phu nhân, không, công tử, đại ân đại đức của ngài, ta xin đa tạ!”

Hải Dường sờ sờ cổ, “Xem ra ngươi đã đoán được?”

Chưởng quầy gật đầu, nàng cũng không nhiều lời, vị phu nhân này vừa nhìn thấy liền biết xuất thân phú gia, tuy rằng không hiểu nàng rời nhà vì lý do gì nhưng nàng quả thật là ân nhân của nhà mình, “Công tử, còn chưa thỉnh giáo đại danh quý tính của ngài”

“Ta họ Trương”, rốt cuộc Hải Đường đã có thể nói ra tên họ thật sự của mình, Trương Hải Đường, một cái tên đã bị quên lãng rất lâu.

“Phu gia nhà ta họ Lưu, mọi người đều gọi ta là Lưu tỷ”

“Tốt lắm, về sau ta sẽ gọi ngươi là Lưu tỷ”, nàng lấy từ trong ngực áo ra một thỏi bạc, “Đêm nay chúng ta phải ăn mừng, xem như nghi thức gia nhập của chúng ta!”

“Ừm, ngày mai ta sẽ lên quan phủ làm công văn bão lãnh”, Lưu tỷ nói xong liền lớn tiếng gọi ra bên ngoài, “Tiểu Ngọc, nhanh ra chợ mua thức ăn, đêm nay mẫu tử chúng ta sẽ xuống bếp, nhất định phải làm một bữa hoành tráng đa tạ ân nhân của nhà chúng ta!”

“Lưu tỷ, đừng gọi ân nhân gì cả, chúng là hợp tác với nhau, chính là người một nhà a!”, Hải Đường nhấn mạnh.

“Đúng, là người một nhà”, Lưu tỷ không hề đa lễ mà cầm bạc chạy ra khỏi cửa, Hải Đường có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của mẫu tử nhà nàng từ ngoài sân truyền vào.

Các chương khác:

Nguồn: tunghoanh.com/hai-duong-nhan-the/quyen-4-chuong-29-ao7aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận