Chương 12 Lúc Victoria mở mắt, Robert đang đứng trước mặt cô. “Bọn họ có theo sau em không?”, anh gặng hỏi.
“Ai?”
“Bọn họ ấy. Đám phụ nữ ấy.”, anh nói, nghe như thể đang đề cập đến một loại côn trùng mới.
Victoria cố gắng giằng tay khỏi anh. “Họ vẫn đang uống trà.”
“Tạ ơn Chúa.”
“Nhân tiện thì dì anh đã mời tôi đến sống cùng bà ấy.”
Robert lẩm bẩm điều gì đó.
Im lặng bao trùm mất một lúc, rồi Victoria nói, “Tôi thật sự phải về nhà đây, cho nên nếu anh vui lòng thả tay…” Cô mím môi cười, nhất quyết phải trở nên lịch sự dù có hại chết cô đi chăng nữa.
Anh khoanh tay, đứng dạng chân bằng với chiều rộng của bờ vai, rồi nói: “Anh sẽ không đi đâu mà không có em.”
“Hừm, tôi sẽ không đi đâu với anh hết, cho nên tôi thật sự không thấy…”
“Victoria, đừng thách thức cơn thịnh nộ của anh.”
Mắt cô híp lại. “Anh vừa nói cái gì?”
“Anh nói…”
“Tôi nghe được anh nói cái gì!” Cô dùng lòng bàn tay đập bộp vào vai anh. “Làm sao anh còn dám kiêu ngạo mà bảo tôi đừng thách thức cơn thịnh nộ của anh. Anh đã cho một tên du côn đuổi theo tôi! Một kẻ côn đồ. Tôi rất có thể đã bị thương.”
Người đàn ôn vừa bắt cô liền sửng cồ. “Thưa ngài”, anh ta nói, “tôi thực sự phải cắt ngang”.
Môi Robert xoắn lại. Victoria, MacDougal không thích bị gọi là côn đồ đâu. Anh tin là em vừa làm tổn thương cảm xúc của cậu ta rồi đấy.”
Victoria chỉ trừng mắt với anh, không thể tin nổi vào hướng phát triển của cuộc nói chuyện.
“Tôi đã hết sức nhẹ nhàng với cô ấy rồi mà”, MacDougal nói.
“Victoria”, Robert nói, “Có lẽ cần một câu xin lỗi.”
“Một câu xin lỗi!”, cô hét thất thanh, cô vừa mới bị đẩy qua ngưỡng bùng nổ của mình cả dặm. “Một câu xin lỗi à! Tôi không nghĩ vậy.”
Robert hướng vẻ mặt kiên nhẫn chịu đựng về phía người hầu. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ không xin lỗi đâu.”
MacDougal thở dài ra chiều cao thượng. “Cô gái này đã có một ngày nhiều lo âu quá đấy mà.”
Victoria cố gắng hình dung xem ai trong hai kẻ này là người cô muốn đấm trước tiên.
Robert nói gì đó với MacDougal, và anh chàng người Scotland rút lui, có lẽ đi để đánh chiếc xe ngựa chờ ở góc bên ngoài.
“Robert”, Victoria kiên quyết nói, “Tôi phải về nhà.”
“Ý hay. Anh sẽ hộ tống em.”
“Một mình.”
“Để một người phụ nữ đi một mình thì quá nguy hiểm”, anh nói ngắn gọn, rõ ràng đang cố gắng kìm giữ cơn giận dưới câu nói lý lẽ.
“Tôi đã cố gắng giải quyết đâu ra đấy trong vài tuần vừa qua rồi. cảm ơn anh rất nhiều.”
“À phải, vài tuần vừa qua”, anh nói, một múi cơ bắt đầu co giật trên má anh, “Anh có nên nói cho em biết anh đã trải qua vài tuần vừa qua thế nào không?”
“Tôi chắc rằng mình không thể ngăn nổi anh.”
“Vài tuần vừa qua anh đã phải sống trong trạng thái hoàn toàn sợ hãi. Anh không có manh mối nào về việc hiện giờ em đang ở đâu…”
“Tôi có thể đảm bảo với anh”, cô chua chát nói, “rằng tôi không hề biết anh đang tìm kiếm tôi”.
“Sao”, anh nghiến răng từng từ, “em không thông báo kế hoạch của mình cho ai?”
“Và tôi nên nói với ai đây! Phu nhân Hollingwood hả? Ôi, vâng, chúng tôi là bạn thân nhất của nhau còn gì. Hay là anh? Anh, người cho thấy mối bận tâm đến nhường ấy với sự sống chết của tôi.”
“Em gái em thì sao?”
“Tôi bảo con bé rồi. Tôi vừa mới viết thư cho con bé tuần trước.”
Robert ngẫm lại tháng vừa qua. Hai tuần trước anh đã đến gặp Eleanor. Lúc ấy con bé vẫn chưa có tin tức gì từ Victoria. Anh phát hiện phần lớn cơn giận của anh bắt nguồn từ sự thật rằng trong mấy tuần vừa qua, anh đã lo sợ đến chết khiếp, và anh cố gắng thật nhẹ nhàng. “Victoria, xin em đi với anh được không? Anh sẽ đưa em về nhà anh, ở đó chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau.”
Cô đạp lên chân anh. “Đấy lại là một trong những lời mời mọc lăng nhục kinh khủng của anh phải không? Ôi, cho tôi xin lỗi nhé, hay anh thích gọi chúng là những lời cầu hôn? Kinh tởm, hèn hạ…”
“Victoria”, anh daì giọng, “chẳng mấy chốc em sẽ dùng hết tính từ cho xem”.
“Ôi!” Cô bùng nổ, không thể nghĩ được gì hơn nữa, rồi cáu tiết giơ hai cánh tay lên. “Tôi đi đây.”
Bàn tay anh tóm lấy cổ áo choàng của cô, và anh quay cô lại. “Anh tin là mình đã nói”, anh lạnh lùng, “em sẽ không đi đâu mà không có anh”. Anh bắt đầu lôi cô vòng qua góc đến chỗ chiếc xe ngựa của anh.
“Robert”, cô rít lên, “Anh đang khiến người ta chú ý đấy”.
Anh nhướng một bên chân mày. “Trông anh có vẻ quan tâm sao?”
Cô thử một cách khác. “Robert, thế anh muốn gì ở tôi?”
“Còn phải hỏi sao, anh muốn cưới em. Anh tưởng đã nói rõ ràng rồi.”
“Điều anh nói rõ ràng”, cô điên tiết nói, “là anh muốn tôi trở thành tình nhân của anh”.
“Chuyện đó”, anh nghiêm túc đáp, “là một sai lầm. Giờ anh đang hỏi cưới em làm vợ anh đây.”
“Rất tốt. Tôi từ chối.”
“Từ chối không phải là lựa chọn.”
Cô trông như thể sẽ cào vào họng anh bất cứ lúc nào. “Lần cuối cùng tôi kiểm tra, nhà thờ Anh quốc không tổ chức các đám cưới không có sự đồng thuận từ cả hai bên.”
“Torie”, anh nói cay nghiệt, “em không hề hay biết anh đã lo lắng cho em thế nào sao?”
“Một chút cũng không”, cô vờ vui vẻ. “Nhưng tôi mệt mỏi và thực sự muốn được về nhà.”
“Em cứ như tan luôn vào không khí. Lạy Chúa, khi phu nhân Hollingwood bảo bà ta đã đuổi em đi…”
“Phải rồi, tất cả chúng ta đều biết lỗi đó thuộc về ai”, cô quát. “Nhưng nhờ thế mà giờ tôi mới cảm thấy cực kỳ hạnh phúc với cuộc đời mới của mình, vì vậy tôi nghĩ mình nên cảm ơn anh.”
Anh lờ cô đi. “Victoria, anh đã biết…”, anh ngừng lại hắng giọng. “Anh đã nói chuyện vứi em gái em.”
Cô trở nên trắng bệch.
“Anh không biết cha em đã trói em lại. Anh thề là anh không hề biết.”
Victoria nuốt khan rồi ngoảnh đi, đau đớn nhận ra những giọt nước mắt đang căng tức trong đôi mắt cô. “Đừng bắt tôi nhớ lại chuyện đó”, cô lên tiếng, căm ghét ân thanh nghẹn ngào trong giọng nói của mình. “Tôi không muốn nhớ lại chuyện đó. Giờ tôi đang hạnh phúc. Xin hãy cho tôi chút bình yên.”
“Victoria.” Giọng anh dịu dàng đến đau đớn. “Anh yêu em. Anh lúc nào cũng yêu em.”
Cô lắc đầu giận dữ, vẫn không đủ tin tưởng bản thân để nhìn vào gương mặt anh.
“Anh yêu em”, anh lặp lại, “Anh muốn sống cả đời bên em.”
“Quá muộn rồi”, cô thì thào.
Anh quay cô lại. “Đừng nói thế! Chúng ta sẽ chẳng tốt đẹp gì hơn động vật nếu không thể học được từ sai lầm và tiếp tục tiến lên.”
Cô nâng cằm. “Không phải vậy. Là tôi không muốn cưới anh nữa.” Đúng vậy, cô chợt nhận ra. Một phần trong cô luôn yêu anh, nhưng cô đã phát hiện ra mình thích cuộc sống độc lập này kể từ khi chuyển đến Luân Đôn. Cô cuối cùng cũng được là chính cô, và cô dần khám phá ra rằng nắm quyền điều khiển cuộc đời mình là một thứ cảm giác rất mạnh mẽ, quả thật là thế.
Anh tái quanh và thì thầm: “Em chỉ nói vậy thôi”.
“Ý tôi đúng là thế đấy, Robert. Tôi không muốn cưới anh.”
“Em đang giận dữ”, anh lý giải. “Em đang giận dữ, và muốn làm tổn thương anh, nhưng em có quyền để làm như vậy.”
“Tôi không giận”, cô ngừng lại. “Hừm, đúng là tôi có giận, nhưng đấy không phải lý do tôi từ chối anh.”
Anh khoanh tay. “Vậy thì tại sao? Tại sao em thậm chí còn không buồn lắng nghe anh?”
“Bởi vì giờ tôi đang hạnh phúc! Điều đó khó hiểu đối với anh thế à? Tôi thích công việc của tôi và tôi cũng yêu sự tự chủ của tôi nữa. Lần đầu tiên trong bảy năm trời tôi hoàn toàn thỏa mãn, và tôi không muốn mất đi sự cân bằng ấy.”
“Em hạnh phúc ở đây ư?” Anh phẩy bàn tay về phia mặt tiền cửa hàng. “Ở đây, với tư cách là cô phụ tá may vá?”
“Phải”, cô lãnh đạm đaps, “đúng vậy đấy. Tôi nghĩ việc ấy có hơi vượt quá con mắt tinh tế của anh để có thể hiểu được…”
“Đừng mỉa mai như vậy, Torie.”
“Thế thì tôi nghĩ mình không có gì để nói cả.” Cô mím môi.
Robert khẽ kéo cô về phía chiếc xe đang đứng chờ anh. “Anh chắc em sẽ thấy thoải mái hơn nếu chúng ta có thể thảo luận chuyện này ở chốn riêng tư.”
“Không, ý anh là anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn thì có.”
“Ý anh là cả hai chúng ta.” Anh gắt, cơn thịnh nộ của anh cho thấy những dấu hiệu sắp bùng nổ.
Cô bắt đầu vật lộn chống lại anh, lờ mờ nhận ra mình đang gây sự chú ý nhưng chẳng buồn quan tâm. “Nếu anh nghĩ tôi sẽ vào cái xe ngựa đó với anh…”
“Victoria, anh thề với em là em sẽ không gặp nguy hại nào hết.”
“Còn tùy thuộc vào khái niệm ‘nguy hại’ ở từng người, anh không nghĩ vậy sao?”
Anh đột ngột buông cô ra và thể hiện một màn trình diễn kiên quyết giơ tay lên trời thề. “Tôi xin thề sẽ không đặt tay lên người này.”
Cô híp mắt. “Và vì sao tôi phải tin anh?”
“Bởi vì”, anh gầm gừ, rõ ràng đang mất dần kiên nhẫn với cô, “anh chưa bao giờ thất hứa với em.”
Cô khịt mũi, và không phải một hành động đặc biệt quý phái cho lắm. “Ôi, cho tôi xin đi.”
Một múi cơ bắt đầu co giật ở cổ họng anh. Lòng kiêu hãnh luôn là một phần quan trọng tối cao đối với Robert, và Victoria biết cô vừa đâm mạnh vào điểm nhức nhối đó của anh.
Cuối cùng anh lên tiếng, giọng anh trầm trầm và dữ dội. “Anh chưa bao giờ thất hứa một cách trực tiếp với em, hay bất cứ ai. Có thể không phải lúc nào anh cũng đối xử với em bằng”, anh khó nhọc nuốt xuống, “sự tôn trọng mà em xứng đáng nhận được, nhưng anh chưa bao giờ phá vỡ một lời thề.”
Victoria thở hắt ra, vì biết rằng anh nói thật. “Anh sẽ đưa tôi về nhà phải không?”
Anh gật đầu cụt lủn. “Em sống ở đâu?’
Cô cho anh địa chỉ, và anh lặp lại với MacDougal.
Anh vươn tay về phía cô, nhưng Victoria giật cánh tay cô ra xa, thay vào đó đi vòng qua anh và tự mình trèo lên xe ngựa.
Robert phờ phạc vì cáu tức, cưỡng lại thôi thúc muốn ép hai bàn tay lên mông cô và dùng sức đẩy cô vào xe ngựa. Chết tiệt, nhưng cô thừa biết cách để thử lòng kiên nhẫn ở anh, Anh hít thêm một hơi thở sâu khác – anh nghĩ mình sẽ cần hít thở thêm trước khi chuyến đi của ngày hôm nay kết thúc – và trèo lên xe ngựa để ngồi bên cạnh cô.
Tránh chạm vào cô khi bước lên xe ngựa khiến anh đau đớn khôn xiết, nhưng mùi hương dịu nhẹ của cô ở khắp mọi nơi. Cô lúc nào có mùi hương mùa xuân, làm Robert bị đánh bại bởi cảm giác tiếc nuối và khao khát ngập tràn. Anh hít thêm một hơi thở sâu khác, cố gắng tập trung mọi suy nghĩ. Giả sử bằng cách nào đó anh có được cơ hội thứ hai với tình yêu, anh nhất định không phá hỏng mọi thứ.
“Anh muốn nói gì?”, cô nghiêm túc hỏi.
Anh khẽ nhắm mắt. Cô chắc chắn không hề có kế hoạch khiến chuyện này dễ dàng với anh. “Tất cả những gì anh muốn nói là xin lỗi.”
Đôi mắt cô ngẩng phắt lên nhìn anh ngạc nhiên. “Xin lỗi ư?”, cô lặp lại.
“Vì đã tin những điều ác ý về em. Anh đã để cha mình thuyết phục tin vào những gì anh biết không phải là sự thật.”
Cô tiếp tục lặng thinh, ép anh phải tiếp tục bài diễn văn đau đớn của mình. “Anh rất hiểu em, Torie”, anh thì thào, “Anh hiểu em cũng như anh hiểu chính bản thân mình vậy. Nhưng khi em không đến cuộc hẹn của chúng ta…”
“Anh đã nghĩ tôi là một đứa đàn bà đầy mưu mô”, cô nói, giọng lạnh nhạt.
Anh thoáng liếc ra ngoài cửa sổ trước khi hướng ánh mắt trở lại gương mặt tái xanh, quyến rũ của cô. “Anh không biết phải nghĩ gì khác nữa”, anh yếu ớt nói.
“Anh có thể lưu lại trong hạt lâu hơn một chút để hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra”, cô nói. “Không cần phải vội đưa ra những kết luận xấu xa như thế.”
“Anh đã đến cửa sổ phòng em.”
Cô thở gấp. “Anh đã đến ư? Tôi… Tôi không hề nhìn thấy anh.”
Khi Robert lên tiếng, giọng nói của anh run rẩy. “Lưng em đưa về phía cửa sổ. Em đang nằm trên giường. Trông em rất yên tĩnh, như thể em không quan tâm đến cả thế giới xung quanh.”
“Tôi đang khóc”, cô nói với giọng trống rỗng.
“Anh không hề biết điều đó.”
Hàng trăm cảm xúc chuyển qua khắp gương mặt cô, và trong khoảnh khắc Robert chắc rằng cô sẽ nhoài người lên trước và đặt tay cô vào tay anh, thì cuối cùng cô chỉ khoanh hai cánh tay lại và nói: “Anh cư xử vô cùng tệ.”
Robert quên hết tất cả những thề thốt sẽ kiểm soát cơn tức giận của anh. “Em thì không sao?”, anh đáp trả.
Cô cứng người. “Thứ lỗi cho tôi?”
“Cả hai chúng ta đều phạm tội ngờ vực nhau, Victoria. Em không thể đổ hết trách nhiệm lên anh được.”
“Anh đang nói về cái gì đấy?”
“Em gái em đã kể hết với anh những điều em nghĩ về anh. Rằng ngoài quyến rũ em ra, anh chưa bao giờ có thêm dụng ý nào khác. Rằng anh chưa bao giờ nghiêm túc với việc theo đuổi em.” Anh nhoài người lên và ngăn bản thân lại một tích tắc trước khi dùng tay siết chặt đôi tay cô. “Nhìn thẳng vào trái tim em xem, Victoria. Em biết khi đó anh yêu em. Em biết giờ anh vẫn yêu em.”
Victoria hít một hơi sâu và thốt: “Tôi cho rằng mình cũng nợ anh một câu xin lỗi.”
Robert buông tiếng thở dài rã rời, làn sóng nhẹ nhõm ngập tràn trong anh. Lần này anh cho phép mình được nắm lấy tay cô. “Sau đó chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu”, anh nhiệt tình nói.
Victoria cố gắng ra lệnh cho mình hất tay ra, nhưng cảm giác này xúc động đến đau đớn. Làn da anh quá ấm áp, và cô thì vô cùng thèm muốn được dựa vào vòng tay chờ đợi của anh. Cảm nhận được yêu thương – được trân trọng thêm lần nữa sẽ không quá mức đáng sợ.
Cô ngước lên nhìn anh. Đôi mắt xanh dương của anh nhìn cô chằm chằm với sức mạnh vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô rộn ràng. Cô cảm giác có thứ gì chạm lên má mình, rồi nhận ra đó là một giọt nước mắt. “Robert, tôi…”, cô ngừng lại, phát hiện không biết nói gì thêm.
Anh nhoài người qua, Victoria biết rằng anh định hôn cô. Và rồi, trước sự run rẩy của bản thân, cô nhận ra mình khao khát đôi môi anh. “Không!”, cô thét lên, cho anh và cho chính bản thân mình. Cô giật ánh mắt khỏi anh rồi kéo luôn cả bàn tay mình ra.
“Victoria…”
“Ngừng.” Cô thẳng người và dán chặt mắt mình lên cửa sổ. “Anh không còn hiểu tôi nữa.”
“Vậy hãy nói anh cần biết những gì. Hãy nói anh phải làm gì để khiến em hạnh phúc.”
“Anh không hiểu sao? Anh không thể khiến tôi hạnh phúc!”
Robert bàng hoàng, không tin nổi chỉ vì một câu nói mà bản thân bị tổn thương đến chừng này. “Em có muốn tự mình giải thích không?”, anh bướng bỉnh hỏi.
Cô buông tiếng cười giả tạo. “Anh đã tặng cho tôi vầng trăng, Robert. Không, anh còn làm hơn thế. Anh đã đưa tôi lên và đặt tôi lơ lửng trên đó.” Có một khoảng lặng kéo dài đầy đau đớn, và rồi cô nói: “Và rồi tôi ngã, Khi rơi xuống đất tôi đau đớn vô cùng. Tôi không muốn lặp lại nữa.”
“Sẽ không thế nữa đâu. Giờ anh đã chín chắn và hiểu biết hơn nhiều. Cả hai chúng ta đều trưởng thành và khôn ngoan hơn rồi.”
“Anh không thấy sao? Việc đó đã xảy ra hai lần rồi đấy thôi.”
“Hai lần?” Anh lặp lại, biết rằng, anh cực kỳ không muốn nghe điều cô sắp nói.
“Ở nhà Hollingwood”, cô đáp, giọng nhạt nhẽo đến lạ lùng. “Khi anh hỏi tôi có muốn trở thành nhân…”
“Đừng nói nữa”, anh nói cộc lốc.
“Đừng nói cái gì? ‘Nhân tình’ à? Đây là lúc thích hợp để anh cân nhắc còn gì.”
Anh tái mặt. “Anh chưa bao giờ biết em có thể trở nên thù hận như vậy.”
“Không phải tôi đang thù oán. Tôi chỉ đang thành thực mà thôi. Và lần đó tôi không tự rớt khỏi mặt trăng, Chính anh đã đẩy tôi.”
Robert hít thêm một hơi sâu, mỏi mệt khác. Bản tính của anh không thích cầu xin, và một phần trong anh muốn bảo vệ bản thân đến liều lĩnh. Nhưng anh còn muốn Victoria hơn thế, cho nên anh đáp: “Thế thì hãy để anh bồi thường, Torie. Hãy để anh cưới em và trao cho em những đứa con. Hãy để anh dành từng ngày sùng bái mặt đất nơi em bước qua trong suốt quãng đời còn lại.”
“Robert, đừng.” Giọng cô lẩy bẩy, và anh biết anh đã nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng trong đôi mắt cô khi anh đề cập đến những đứa trẻ.
“Không gì cơ?”, anh cố gắng bông đùa. “Sùng bái mặt đất nơi em bước qua à? Quá muộn. Anh đã làm thế rồi.”
“Đừng khiến chuyện này trở nên khó khăn như vậy”, cô nói, giọng cô chỉ yếu hơn một tiếng thều thào.
Anh hé môi kinh ngạc. “Và vì cái chết tiệt gì anh lại không nên làm thê? Em nói xem vì sao anh nên để cho em dễ dàng bước ra khỏi cuộc đời anh thêm lần nữa.”
“Tôi chưa bao giờ bước ra khỏi cuộc đời anh”, cô bắn trả. “Tự anh bỏ đi. Là anh.”
“Không ai trong hai chúng ta vô tội. Em cũng nhanh chóng tin phần tồi tệ nhất ở anh.”
Victoria không nói gì.
Anh lại nhoài người tới trước, đôi mắt anh dữ dội. “Anh sẽ không từ bỏ em đâu, Victoria. Anh sẽ ám ảnh em cả đêm lẫn ngày. Anh sẽ bắt em thừa nhận em cũng yêu anh.”
“Không phải”, cô thì thào.
Chiếc xe ngựa khựng lại, và Robert nói, “Có vẻ như chúng ta đã đến nhà em rồi.”
Victoria lập tức thu vén đồ đạc và với tay về phía cửa. Nhưng trước khi cô có thê chạm đến tay nắm bằng gỗ bóng loáng, tay Robert đột ngột tóm lấy tay cô.
“Một chút thôi”, anh nói, giọng khàn đặc.
“Anh muốn gì, Robert?”
“Một nụ hôn.”
“Không.”
“Chỉ một nụ hôn thôi. Để anh qua được đêm nay.”
Victoria chăm chú nhìn vào đôi mắt anh. Chúng như lớp băng nóng, thiêu đốt xuyên suốt linh hồn cô. Cô liếm môi khi không ngăn nổi hành động vô thức ấy.
Bàn tay Robert di chuyển đến sau đầu cô. Đụng chạm của anh dịu dàng đến đau đớn. Nếu anh dùng đến vũ lực và cố gắng ép buộc cô, cô biết mình có thể kháng cự. Nhưng sự dịu dàng của anh không khác gì đang tước hết sức lực của cô, và cô không có cách nào né tránh được.
Đôi môi anh chạm lên môi cô, lướt tới lướt lui cho đến khi anh cảm giác được sự mềm mại của cô bên dưới anh. Lưỡi anh thấm ướt một bên khóe miệng cô, rồi chuyển sang phía còn lại, và men theo đường viền môi cô.
Victoria nghĩ mình sắp tan chảy.
Nhưng rồi anh lùi lại. Đôi bàn tay anh run rẩy. Victoria nhìn xuống và phát hiện tay cô cũng đang run.
“Anh biết giới hạn của mình”, anh trầm giọng nói.
Victoria chớp mắt, thất vọng khi nhận ra chính cô lại không biết giới hạn của mình, Dưới sự tra tấn đầy nhục cảm của anh thêm một giây nữa thôi là cô sẽ ngả người xuống sàn xe ngựa, cầu xin anh yêu cô. Nét xấu hổ thấm đẫm gương mặt và cô rời khỏi xem cho MacDougal đón lấy bàn tay run rẩy để đỡ cô xuống. Robert ngay lập tức theo sau cô, và rồi hằn học chửi thề khi phát hiện mình đang đứng ở đâu.
Victoria không phải đang sống ở nơi tệ nhất thành phố, nhưng cũng ngang ngửa mức ấy đến chết tiệt. Robert phải mất mười giây trước khi đủ bình tĩnh để nói: “Làm ơn nói với anh rằng em không sống ở đây.”
Cô cho anh thêm một ánh nhìn lạ lẫm và chỉ vào ô cửa sổ trên tàng thứ tư. “Ngay kia kìa.”
Họng Robert hoạt động kịch liệt. “Em…sẽ không… tiếp tục ở lại đây”, anh nói, suýt nữa không thể thốt những từ đó ra.
Victoria lờ anh và bắt đầu đi bộ về phía tòa nhà cô ở. Thoắt cái Robert vòng tay ôm chặt eo cô. “Anh không muốn nghe thêm một từ nào từ em nữa”, anh quát. “Em sẽ về nhà với anh ngay lập tức.”
“Buông tôi ra!” Victoria vật lộn dưới gọng kìm của anh, nhưng Robert ôm quá chặt.
“Anh sẽ không cho phép em lưu lại cái khu vực nguy hiểm thế này.”
“Tôi không hình dung nổi mình có thêm tí an toàn nào nếu ở với anh đấy”, cô căn vặn.
Robert buông lỏng vòng ôm, nhưng từ chối thả tay cô ra. Rồi anh cảm giác có thứ gì dưới chân và nhìn xuông.
“Đồ chết dẫm!” Anh hung dữ đá văng chân, hất một con chuột cỡ đại xuống lòng đường.
Victoria nhân cơ hội để giằng tay ra, và chạy thẳng đến tòa nhà tương đối an toàn của mình.
“Victoria!”, Robert vừa gầm vừa đuổi theo cô. Nhưng khi anh giật tung cánh cửa, tất cả những gì anh nhìn thấy là một bà già béo tốt với hàm răng đen xì.
“Anh là ai?”, bà hỏi.
“Tôi là Bá tước Macclesfield”, anh gầm gừ, “biến ngay khỏi lối đi của tôi”.
Người phụ nữ chặn tay lên ngực anh. “Không nhanh vậy đâu, thưa ngài.”
“Phiền bà cất tay khỏi người tôi.”
“Phiền ngài cất cái mông đáng buồn của ngài khỏi nhà tôi”, bà quang quác. “Chúng tôi không chấp nhận đàn ông đến đây. Đây là một ngôi nhà đứng đắn.”
“Cô Lyndon”, Robert gằn từng tiếng, “là hôn thê của tôi”.
“Đừng nhìn tôi theo cách đó. Thực tế thì cô ấy có vẻ chẳng muốn dính dáng gì đến ngài cả.”
Robert ngước lên thì thấy Victoria đang hé mắt nhìn anh qua khung cửa sổ. Cơn giận dữ tràn khắp cả người anh. “Anh sẽ không vì thế mà dừng lại đâu, Victoria!”, anh rống lên.
Cô đơn giản chỉ đóng sập cửa sổ lại.
Lần đầu tiên trong đời Robert thực sự hiểu được nhìn thấy tình trạng hoàn toàn điên tiết là thế nào. Khi anh nghĩ Victoria đã phản bội anh vào bảy năm trước, anh cũng đau đớn thảm hại đến mức giận dữ. Nhưng giờ - trời đánh thánh vật, anh đã ở trong trạng thái điên rồ khốn khổ trong suốt hơn hai tuần, không biết chuyện quái quỷ gì đã xảy đến với cô. Và cho đến lúc này, khi cuối cùng anh đã tìm được cô, cô không chỉ ném trả lời cầu hôn thẳng vào mặt anh, mà còn khăng khăng sống trong khu dân cư toàn những kẻ nghiện rượu, trộm cắp và gái điếm.
Và đầy chuột.
Robert nhìn theo một thằng nhóc bụi đời móc túi một người đàn ông bất cẩn bên kia con đường. Cơn giận của anh lại bốc lên. Anh sẽ phải lôi Victoria ra khỏi khu vực này, nếu không vì sự an toàn của cô thì cũng vì trạng thái tinh thần cân bằng ở anh vậy.
Đúng là một phép màu khi đến giờ cô không bị cưỡng bức hay bị giết hại.
Anh vừa quay lưng đi thì cánh cửa đóng sập lại và anh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay xoành xoạch trong ổ. Anh băng qua một quãng ngắn đến chỗ ngay bên dưới cửa sổ phòng Victoria và bắt đầu xem xét bên hông tòa nhà, để tìm chỗ nào khả dĩ cho anh trèo lên phòng cô.
“Thưa ngài.” Giọng MacDougal nghe nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
“Nếu tôi có thể đặt chân lên cái ngưỡng cửa đó, thì tôi cũng tìm được cách trèo lên”, Robert gầm gừ.
“Thưa ngài, cô ấy đủ an toàn vào ban đêm rồi.”
Robert quay phắt lại. “Cậu có biết chút gì về dân cư ở đây không hà?”
Giọng điệu MacDougal càng được gia cố thêm. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, nhưng tôi cũng lớn lên trong một khu dân cư thế này đấy.”
Mặt Robert ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng hón. “Chết tiệt. Cho tôi xin lõi, MacDougal, tôi không định…”
“Tôi biết ngài không có ý đó.” MacDougal túm lấy bắp tay Robert và bắt đầu kéo anh đi. “Tiểu thư của ngài cần suy ngẫm thấu đáo một đêm, thưa ngài. Hãy để cô ấy yên một chút đi. Ngài có thể nói chuyện với cô ấy vào ngày mai.”
Robert bắn cho tòa nhà cái quắc mắt cuối cùng. “Cậu có thực sự cho rằng cô ấy sẽ được an toàn vào ban đêm không?”
“Ngài nghe thấy tiếng khóa cửa rồi đó. Cô ấy sẽ được an toàn cũng như lúc cô ấy náu mình trong Mayfair (1) với ngài. Có khi còn an toàn hơn kìa.”
(1) Khu vực trung tâm của Luân Đôn.
Robert quẳng cái trừng tiếp theo về phía MacDougal. “Tôi sẽ tìm đến cô ấy vào ngày mai.”
“Đương nhiên rồi, thưa ngài.”
Robert đặt tay lên xe ngựa và thốt. “Tôi có điên không, MacDougal? Có phải tôi đang hoàn toàn, tuyệt đối mất trí đến không còn thuốc chữa rồi không?”
“Ư hừm, thưa ngài, địa vị của tôi không thích hợp để phát biểu đâu.”
“Mỉa mai thật đấy, cuối cùng thì giờ lại là lúc cậu quyết định thực hành chút ít lối ăn nói cẩn trọng đấy à.”
MacDougal chỉ phá lên cười.
Victoria ngồi trên chiếc giường hẹp và vòng tay ôm lấy cơ thể, như thể nếu có khả năng vò tròn người thành một quả bóng nhỏ nhất thì toàn bộ đống hỗn loạn này sẽ bay biến.
Sau cùng cô đã bắt đầu kiến tạo một cuộc đời mới, một cuộc đời cô hoàn toàn thỏa mãn. Sau cùng! Chẳng nhẽ muốn một chút ổn định là quá đáng lắm sao?
Duy trì trong lâu dài? Cô đã phải chịu đựng những lời đe dọa đuổi việc 7cf của tất cả những người chủ suốt bảy năm. Cô tìm thấy sự an toàn ở hiệu may của Madame Lambert. Và tình bạn. Madame luôn cục tác như gà mái mẹ, luôn luôn lo lắng đến phúc lợi của các nhân công chỗ bà, và Victoria hết sức yêu mến tình bạn giữa các cô thợ may ở cửa hiệu.
Victoria nuốt khan khi nhận ra mình đang khóc. Suốt bao năm ròng cô không hề có một người bạn. Cô không thể đếm mình đã bao nhiên lần ngủ thiếp đi khi vẫn áp chặt những lá thư của Ellie lên ngực. Nhưng những lá thư đó không thể mang đến những cái vỗ dịu dàng lên cánh tay, và những lá thư cũng không bao giờ biết mỉm cười.
Và Victoria quá cô đơn.
Bảy năm trước Robert còn mang ý nghĩa hơn cả tình yêu của cuộc đời cô. Anh chính là người bạn thân nhất của cô. Giờ anh đã trở lại, và anh bảo rằng anh yêu cô. Victoria nấc lên nghẹn ngào. Vì sao anh phải làm thế vào lúc này? Anh không thể cứ để mặc mọi thứ như cũ được sao?
Và tại sao cô vẫn phải quan tâm nhiều đến thế này? Cô không muốn liên quan gì đến anh, chứ đừng nói là cưới anh, vậy mà trái tim cô vẫn nhảy đua từng nhịp với mỗi cái đụng chạm của anh. Cô có thể cảm nhận sự hiện diện của anh trong căn phòng, và một ánh mắt đăm đắm thôi cũng có sức mạnh khiến miệng cô trở nên hoàn toàn khô khốc.
Và anh đã hôn cô…
Sâu thẳm trong trái tim, Victoria biết Robert có khả năng khiến cô hạnh phúc vượt xa những giấc mơ hoang đường nhất của cô, anh đã làm thế một lần – không, hai lần. Còn Victoria đã quá mệt mỏi vì những đau đớn rồi.