Chương 14 Victoria chưa bao giờ nghĩ mình là người đặc biệt ưa bạo lực – thực thế, cô thậm chí còn không cáu giận nhiều lắm – nhưng câu phát biểu ô-quá-là-tình-cờ của Robert đã đẩy cô vượt qua ngưỡng chịu đựng.
Cả cơ thể cô phản ứng mà không có bất cứ sự chỉ đạo nào từ đầu óc, cô tự động dấn mình về phía anh, hai tay hung hăng chộp lấy cổ anh. “Đồ ác ma!”, cô la hét. “Tên ác ma chết dẫm, khốn kiếp, trời đánh thánh vật.”
Nếu Robert muốn bình luận về câu nói hơi-thiếu-nét-thục-nữ của cô, thì anh cũng giữ lại lời bình luận ấy cho riêng mình. Hoặc có lẽ sự lặng thinh có chút liên quan đến cái cách những ngón tay cô đang ép chặt lên khí quản của anh.
“Làm sao anh dám làm thế?”, cô rít lên. “Làm sao anh dám? Tất cả thời gian qua anh chỉ giả vờ lắng nghe những lời bày tỏ về sự tự chủ của tôi.”
“Victoria”, anh hổn hển, cố gắng lôi những ngón tay cô khỏi cổ anh.
“Anh đã âm mưu hết từ đầu phải không?” Khi anh không trả lời thì cô bắt đầu lắc anh. “Có phải không?”
Khi Robert cuối cùng cũng gỡ được cô khỏi người, điều đòi hỏi sức mạnh khiến Victoria ngã sóng xoài trong xe ngựa. “Vì Chúa! Em!”, anh hét lên, vẫn còn đang hớp từng ngụm không khí, “em đang cố giết anh đấy hả?”
Victoria trừng mắt nhìn anh từ vị trí của cô trên sàn. “Có vẻ là một kế hoạch đáng khen ngợi đấy.”
“Một ngày nào đó em sẽ phải cảm ơn anh”, anh nói, thừa hiểu phát ngôn mang tính chất hạ cố này sẽ khiến cô phát điên.
Anh đã đúng. Mặt cô rực đỏ bừng trong chưa đầy một khắc. “Tôi chưa bao giờ giận dữ thế này trong suốt cuộc đời”, cô cuối cùng cũng ré lên.
Robert xoa bóp cổ họng đau nhức của mình và dứt khoát tuyên bố: “Anh tin em”.
“Anh không có quyền làm thế. Tôi không sao tin nổi anh lại không tôn trọng tôi đến mức anh sẽ … anh sẽ…” Giọng cô nhỏ dần và nháo nhác nhìn quanh, một ý nghĩ khủng khiếp nảy đến với cô. “Ôi Chúa tôi! Anh đã đầu độc tôi phải không?”
“Em đang nói đến cái chết tiệt gì thế?”
“Tôi thấy rất mệt mỏi. Và tôi thiếp đi quá nhanh.”
“Không có gì ngoài sự trùng hợp may mắn”, anh phấy tay nói. “Điều anh biết ơn vô cùng. Thật sự sẽ không đâu vào đâu nếu em la hét suốt lúc đi qua những con đường ở Luân Đôn.”
“Tôi không tin anh.”
“Victoria, anh không phải một tên côn đồ như em vẫn tưởng. Bên cạnh đó, anh có lảng vảng gần đám đồ ăn của em hôn nay không? Anh thậm chí còn không tặng em hộp bánh ngọt nào hết.”
Đúng là như thế. Ngày hôm trước, Victoria đã phủ đầu anh bằng một lời công kích chua cay về sự hoang phí khi lại đi tặng một người quá nhiều thức ăn. Và nhận lại được một lời hứa từ Robert, rằng nếu anh có mua thêm hộp bánh ngọt nào nữa, anh sẽ tặng chúng cho một trại trẻ mồ côi thiếu thốn. Và dù rất tức giận, cô phải thừa nhận anh không phải kiểu người sẽ dùng đến cách lén lút chuốc thuốc.
“Nếu điều này có làm nên chút khác biệt”, anh thêm vào, “thì anh không có kế hoạch bắt cóc em cho đến ngày hôm qua. Anh đã hy vọng em trở nên lý trí hơn, trước khi cần thiết phải sử dụng những biện pháp mạnh như thế này.”
“Chẳng nhẽ quá khó khăn với anh khi tin rằng tôi đang coi cuộc sống không có anh là một cuộc sống đầy dễ chịu sao?”
“Khi cuộc sống ấy bao gồm cả việc sống trong khu ổ chuột tồi tệ nhất, thì câu trả lời là đúng.”
“Nó không phải khu ổ chuột tồi tệ nhất”, cô cáu.
“Victoria, một người đàn ông đã bị đâm cho đến chết ngay trước tòa nhà em ở hai đêm hôm trước!” Anh hét lên giận dữ.
Cô chớp mắt. “Thật ư?”
“Phải, thật đấy”, anh rít. “Và nếu em nghĩ anh sẽ đứng yên một chỗ cho đến khi có chuyện xảy ra và em trở thành nan nhân…”
“Thứ lỗi cho tôi nhé, nhưng có vẻ tôi đã trở thành nạn nhân rồi đấy. Ít nhất thì cũng là nạn nhân của một vụ bắt cóc.”
Anh nhìn xuống cô với vẻ mặt tức tối. “Và trường hợp tệ nhất là gì?”
“Cưỡng bức”, cô bắn trả.
Anh huênh hoang ngả lưng. “Sẽ không bị cưỡng bức đâu.”
“Tôi sẽ không bao giờ lại muốn anh sau những gì anh làm với tôi.”
“Em lúc nào chả muốn anh. Em có thể không muốn anh ngay lúc này, nhưng dù sao cũng muốn thôi.”
Im lặng ngự trị trong thoáng chốc. Cuối cùng, với ánh mắt sắc lẹm như dao, Victoria nói: “Anh không tốt đẹp gì hơn Eversleigh”.
Bàn tay Robert siết mạnh lấy vai cô. “Đừng bao giờ so sánh anh với hắn ta.”
“Tại sao lại không? Tôi tưởng đấy là sự so sánh tương xứng nhất chứ. Cả hai đều sỉ nhục tôi, cả hai đều dùng vũ lực…”
“Anh không dùng vũ lực.” Anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Tôi chưa thấy anh mở cửa chiếc xe ngựa này và cho tôi cơ hội được rời đi.” Cô khoanh tay với nỗ lực cố tỏ ra cương quyết, nhưng khó mà giữ vững thái độ nghiêm trang khi đang ngồi trên sàn thế này.
“Victoria”, Robert nói bằng chất giọng kiên nhẫn đến nhức nhối, “Chúng ta đang ở giữa đường Canterbury. Trời tối, và không có ai xung quanh cả. Anh đảm bảo em sẽ không muốn thoát khỏi xe ngựa vào lúc này đâu.”
“Trời đánh anh đi! Anh có biết tôi căm ghét đến chừng nào mỗi khi anh tự cho mình là đúng khi nói về những điều tôi muốn làm không?”
Robert siết chặt băng ghế trên xe ngựa đến mức những ngón tay của anh trở nên run rẩy. “Em muốn anh cho dừng xe ngựa à?”
“Anh sẽ không làm thế kể cả khi tôi có yêu cầu đi chăng nữa.”
Với cử động được kiềm chế dữ dội, Robert đấm vào bức tường phía trước ba lần. Trong vòng vài giây chiếc xe ngựa đỗ lại. “Rồi đấy!”, anh nói, “Ra đi”.
Miệng Victoria hết há ra rồi khép lại như một con cá đang hấp hối.
“Em có muốn anh giúp em xuống không?” Anh đá cửa mở tung và nhảy ra ngoài. Robertồi chìa tay về phía cô. “Anh sống vì mục tiêu phục vụ em đây.”
“Robert, tôi không nghĩ…”
“Em đã không nghĩ cả tuần rồi”, anh quát.
Nếu cô có thể với tới anh, hẳn cô đã tát cho anh một cái.
Gương mặt MacDougal xuất hiện cạnh mặt Robert. “Có gì không ổn sao, thưa ngài? Thưa cô?”
“Cô Lyndon bày tỏ ý muốn được tách khỏi chúng ta”, Robert nói.
“Ở đây á?”
“Không phải ở đây, đồ đần”, Victoria rít lên. Và rồi, vì gương mặt của MacDougal trông quá mức bị sỉ nhục, cô buộc mình nói thêm, “ý tôi là Robert, không phải anh”.
“Em có định xuống hay không đây?”, Robert hoạnh họe.
“Anh thừa biết tôi sẽ không xuống. Điều tôi muốn là anh đưa tôi trở lại nhà tôi ở Luân Đôn, chứ không phải bỏ rơi tôi ở đây, cái chỗ…” Victoria quay sang MacDougal. “Dù sao thì chúng ta đang ở chỗ chết tiệt nào vậy?”
“Gần Faversham, tôi nghĩ thế.”
“Tốt”, Robert nói. “Chúng ta sẽ nghỉ đêm tại đây. Chúng ta đã tận dụng thời gian tuyệt vời, nhưng không cần thiết tự làm bản thân kiệt sức để đến bằng được Ramsgate.”
“Đúng vậy.” MacDougal ngừng lại, rồi nói với Victoria, “Cô không cảm thấy thoải mái hơn nếu ngồi trên ghế sao, tiểu thư Lyndon?”
Victoria mỉm cười gay gắt. “Ồ, không đâu, tôi rất thoải mái khi được ngồi trên sàn thế này, anh MacDougal ạ. Tôi thích cảm nhận tường tận vết lún và ổ gà trên đường một cách thật chi tiết.”
“Điều cô ấy thích là được trở thành một kẻ tử vì đạo”, Robert lầu bầu.
“Tôi nghe thấy rồi đấy!”
Robert lờ cô đi và đưa thêm vài chỉ thị cho MacDougal, người đã biến mất khỏi tầm mắt. anh trèo lên xe ngựa, đóng cửa, và lờ tịt Victoria vẫn đang nổi đóa trên sàn xe. Cuối cùng cô nói: “Có gì ở Ramsgate?”
“Anh có một căn nhà nhỏ bên bờ biển. Anh nghĩ chúng ta có thể tận hưởng một chút riêng tư ở đó.”
Cô khịt mũi. “Riêng tư à? Đó là một ý tưởng kinh khủng.”
“Victoria, em đang bắt đầu thử thách lòng kiên nhẫn của anh rồi.”
“Anh không phải là người bị bắt cóc, thưa ngài.”
Một bên lông mày của anh nhướng lên. “Em biết không, Victoria, anh dần nghĩ rằng em đang thích thú lắm kia.”
“Anh ảo tưởng tượng quá rồi đấy”, cô bắn trả.
“Anh không chế nhạo đâu”, anh vừa nói vừa nghiền ngẫm vuốt cằm. “Nhưng anh hẳn nghĩ hẳn phải có gì đó rất quyến rũ khi có thể kích thích dây thần kinh mang cảm giác bị xúc phạm ở mỗi người.”
“Tôi hoàn toàn có quyền để thấy mình bị xúc phạm.”
“Anh đảm bảo em sẽ nghĩ thế.”
Cô nhoài người về phía trước trong một tư thế cô hy vọng trông sẽ có vẻ hăm dọa. “Tôi thực sự tin rằng nếu mình có một khẩu súng ngay lúc này thì tôi sẽ bắn anh.”
“Anh tưởng em thích dùng chĩa hơn.”
“Tôi thích bất cứ thứ gì có thể gây tổn hại đến cơ thể anh.”
“Anh không nghi ngờ điều đó đâu”, Robert vừa nói vừa cười khùng khục.
“Anh không quan tâm đến chuyện tôi căm ghét anh sao?”
Anh buông tiếng thở dài thườn thượt. “Để anh nói rõ ràng điều này. Sự an toàn và hạnh phúc của em là những điều được ưu tiên cao nhất với anh. Nếu chuyển em khỏi cái khu ổ chuột mà em vẫn khăng khăng gọi là nhà đồng nghĩa với việc anh phải sống với lòng căm thù của em trong vài ngày, thì cứ để vậy đi.”
“Sẽ không chỉ kéo dài trong vài ngày đâu.”
Robert không nói thêm gì nữa.
Victoria ngồi đó trên sàn xe ngựa, cố gắng thu lượm những suy nghĩ của mình. Những giọt nước mắt giận dữ đâm vào nhức nhối trong đôi mắt cô, cô bắt đầu hít thở đều và ngắn, bất cứ điều gì để ngăn những giọt nước mắt đáng xấu hổ khỏi lăn dài xuống má. “Anh đã làm cái việc…” Cô nói, những lời của cô thoáng lẫn với tiếng cười kích động của kẻ biết cô đã bị đánh bại. “Cái việc…”
Anh quay đầu lại nhìn cô. “Em có muốn đứng lên không?”
Cô lắc đầu. “Tất cả những gì tôi muốn là một chút kiểm soát với cuộc đời tôi. Như vậy là đòi hỏi quá nhiều sao?”
“Victoria…”
“Và rồi anh lại làm cái việc tước đoạt quyền tự chủ khỏi tôi”, cô cắt ngang, giọng của cô trở nên lớn hơn. “Cái việc này!”
“Anh đã hành động vì những gì có ích nhất cho …”
“Anh không biết cảm giác khi người ta lấy đi quyền quyết định của anh là như thế nào sao?
“Anh biết cảm giác bị kiểm soát là như thế nào”, anh trầm giọng nói.
“Không giống nhau”, cô đáp lại, rồi quay mặt đi để anh không thấy cô đang khóc.
Có một thoáng im lặng khi Robert cố gắng soạn lại ngôn từ của mình. “Bảy năm trước anh đã lên kế hoạch cuộc đời anh cho đến từng chi tiết nhỏ. Anh còn trẻ, và anh đang yêu. Điên cuồng, liều lĩnh vì yêu. Tất cả những gì anh muốn là cưới em và dành phần đời còn lại để khiến em hạnh phúc. Chúng ta sẽ có con”, anh khao khát nói. “Anh luôn tưởng tượng chúng sẽ trông giống hệt em.”
“Vì sao anh lại nói điều này?”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt xoáy sâu vào cô, dù cô có từ chối đáp lại ánh mắt đó. “Bởi vì giờ anh đã biết cảm giác tước đoạt những giấc mơ của người khác ra sao. Lúc đó chúng ta còn trẻ và ngờ nghệch, và nếu chúng ta có chút khôn ngoan, hẳn sẽ nhận ra cha chúng ta đã làm gì để chia cắt hai ta. Nhưng điều đó không phải là lỗi của chúng ta.”
“Anh không hiểu sao? Tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra vào bảy năm trước. Nó không còn quan trọng với tôi nữa.”
“Anh nghĩ là có đấy.”
Cô khoanh tay lại và dựa vào tường. “Tôi không muốn nói đến chủ đề này nữa.”
“Tốt thôi.” Robert nhặt một tờ báo lên và bắt đầu đọc.
Victoria ngồi trên sàn và cố gắng để không bật khóc.
Hai mươi phút sau chiếc xe ngựa ngừng lại trước một quán trọ nhỏ ngay khi hết đường Canterbury ở Faversham. Victoria chờ trong xe trong lúc Robert đi đặt phòng.
Vài phút sau anh xuất hiện. “Mọi thứ sắp xếp xong xuôi rồi”, anh nói.
“Tôi hy vọng mình sẽ có phòng riêng”, cô kiên quyết nói.
“Đương nhiên.”
Victoria khước từ - có chút hơi mạnh mẽ - lời đề nghị giúp đỡ của anh, và cô tự mình nhảy xuống xe ngựa. Đau đớn nhận ra bàn tay anh đang đặt lên eo cô, cô để anh dẫn mình về phía tòa nhà. Khi họ băng qua sảnh, người chủ quán gọi với theo, “Tôi hy vọng ngài cùng phu nhân sẽ tận hưởng quãng thời gian ở lại đây, thưa ngài.”
Victoria đợi cho đến khi họ vừa ngoặt vào góc trên đường đi đến cầu thang. “Tôi tưởng anh đã bảo chúng ta sẽ có phòng riêng”, cô rít lên.
“Đúng vậy. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài bảo ông ta rằng em là vợ anh. Rõ ràng em không thể là em gái anh được.” Anh khẽ khàng chạm vào một lọn tóc đen huyền của cô. “Và anh không muốn ai nghĩ em là nhân tình của anh.”
“Nhưng…”
“Anh cho rằng, người chủ quán đơn giản chỉ nghĩ chúng ta là một cặp vợ chồng không muốn ở bên nhau thôi.”
“Ít nhất thì lời tuyên bố đó cũng là sự thật”, cô lẩm bẩm.
Anh quay sang cô với nụ cười rạng rỡ đến bất ngờ. “Anh lúc nào cũng thích ở bên em.”
Victoria ngừng lại đột ngột và chỉ trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn lặng người trước tính khí dễ chịu của anh. Cuối cùng cô nói: “Tôi không thể xác đingj xem anh bị điên, ngoan cố hay đơn giản là ngu ngốc nữa”.
“Anh sẽ chọn ngoan cố, nếu được lựa chọn.”
Cô phì ra một hơi cáu tiết và hiên ngang vượt lên trước anh. “Tôi sẽ đến phòng mình.”
“Em không muốn biết đó là phòng nào sao?”
Victoria có thể khẳng định mình cảm nhận được nụ cười toe toét của anh ở đằng sau. “Liệu anh có vui lòng”, cô nói giữa hàm răng nghiến chặt, “cho tôi biết số phòng của tôi không?”
“Ba.”
“Cảm ơn anh”, cô nói, và rồi ước rằng cái kiểu cách lịch sự như vậy không bị nhồi nhét vào đầu cô một cách bài bản từ lúc còn nhỏ. Cứ làm như anh xứng đáng nhận được lòng biết ơn của cô không bằng.
“Anh ở phòng số bốn”, anh nói với theo. “Trường hợp em muốn tìm anh.”
“Tôi đảm bảo là không cần thiết.” Victoria đến đỉnh cầu thang, ngoặt vào góc và bắt đầu tìm phòng mình. Cô có thể nghe thấy Robert đang đi cách cô vài bước phía sau.
“Ai mà biết được.” Khi cô không bình luận, anh thêm vào, “Anh có thể nghĩ ra rất nhiều lý do khiến em có thể cần liên lạc với anh”. Khi cô tiếp tục lờ anh đi, anh lại thêm, “Một tên trộm có thể sẽ cố gắng lẻn vào phòng em. Em có thể gặp ác mộng.” Những cơn ác mộng duy nhất mà cô có, Victoria nghĩ, sẽ là về anh.
“Căn nhà trọ này có thể bị ma ám”, anh tiếp tục. “Cứ nghĩ đến tất cả những con ma đáng sợ đang ẩn núp mà xem.”
Victoria hầu như không lờ nổi câu này. Cô chầm chậm quay lại. “Đây là ý tưởng vô lý nhất tôi từng được nghe đến giờ.”
Anh nhún vai. “Có thể xảy ra đấy.”
Cô chỉ trừng mắt nhìn anh, trông như thể đang cố gắng làm sao để tống anh vào nhà thương điên vậy.
“Hoặc”, anh thêm, “có thể em nhớ anh”.
“Tôi rút lại câu vừa nãy”, cô quát. “Câu này mới là ý tưởng vô lý nhất tôi từng được nghe đến giờ.”
Anh áp bàn tay lên tim rất kịch. “Em làm tổn thương anh rồi, phu nhân của anh ạ.”
“Tôi không phải là phu nhân của anh.”
“Rồi cũng sẽ phải thôi.”
“A, nhìn này”, cô nói với vẻ rạng ngời rõ ràng là giả tạo. “Phòng tôi đây rồi. Chúc ngủ ngon.” Không đợi Robert đáp lại, Victoria bước vào phòng và sập cửa trước mặt anh.
Rồi cô nghe thấy tiếng khóa xoay trong ổ.
Cô thở dốc. Tên hung bạo ấy khóa cô ở trong!
Victoria dậm chân một cái, rồi ném mình lên giường với tiếng rên rỉ. Cô không thể tin nổi anh dám trơ tráo khóa cô trong chính căn phòng của cô.
Hừm, thực sự thì cô có thể tin được việc này. Sau cùng chính người đàn ông đó đã bắt cóc cô. Và Robert chưa bao giờ chừa lại một khả năng nhỏ nhoi nào cả.
Victoria thở phì phì trên giường phải đến vài phút. Nếu muốn cố gắng trốn thoát Robert, cô sẽ phải làm vào tối nay. Một khi anh đưa cô đến ngôi nhà của anh trên bờ biển, cô không nghĩ anh sẽ để cô thoát khỏi tầm mắt anh. Và thấu hiểu thiên hướng thích riêng tư của Robert, cô có thể hoàn toàn đảm bảo ngôi nhà của anh tuyệt đối cô lập.
Không, sẽ phải thực hiện ngay bây giờ. May mắn Faversham không quá xa Bellfield, nơi gia đình cô vẫn còn sống ở đó. Victoria không đặc biết muốn ghé thăm cha cô bởi suốt những năm qua cô chưa bao giờ tha thứ ông vì đã trói cô lại đêm đó. Nhưng cha cô rõ ràng là ít xấu xa hơn Robert nhiều.
Victoria băng qua phòng đến chỗ cửa sổ và hé mắt ra ngoài. Khoảng cách từ đây đến mặt đất đúng là nản lòng. Cô không thể nhảy xuống mà không bị sứt mẻ tí nào. Rồi mắt cô hướng tới một cánh cửa, và không phải cánh cửa dẫn ra hành lang,
Một cánh cửa ngách. Cô thừa biết nó thông đến phòng của anh. Mỉa mai làm sao khi cách duy nhất cô có thể trốn thoát là thông qua phòng anh.
Cô cúi thấp người và ngắm nghía tay nắm cửa. Robertồi cô nghiên cứu khung cửa. Nó có vẻ vị kẹt. Mở ra có thể gây tiếng động lớn, và rõ ràng Robert sẽ bị đánh thức. Nếu anh thức dậy trước khi cô kịp đến hành lang, cô sẽ không bao giờ trốn thoát. Cô sẽ phải tìm cách mở cánh cửa thật nhẹ nhàng mà không làm dấy lên sự nghi ngờ nơi anh.
Rồi ý nghĩ ấy chợt nảy ra với cô.
Victoria hít một hơi sâu và mở rầm cửa ra. “Tôi có thể thấy anh quá mức thiếu tôn trọng quyền riêng tư của tôi”, cô rống lên. Rồi cô nhận ra mình mới là người xâm phạm quyền riêng tư của anh khi xâm nhập vào phòng anh thế này, nhưng dường như đấy là cách duy nhất để mở cánh cửa chết tiệt này ra mà không…
Cô thở dốc, quên tất tần tật bất cứ điều gì cô vừa nghĩ trong đầu.
Robert đang đứng giữa phòng với vòm ngực để trần. Đôi bàn tay anh đang để lên khuy quần ống túm. “Em có muốn anh tiếp tục không?” anh nhẹ nhàng nói.
“Không, không, không cần thiết”, cô lắp bắp, gương mặt hồng hồng chuyển sang đỏ ửng như củ cải đường.
Anh mỉm cười lười biếng. “Em có chắc không? Anh sẽ rất vui lòng được giúp đỡ em đấy.”
Victoria tự hỏi sao cô lại như không thể rời mắt khỏi anh. Anh thực sự đẹp vô cùng, suy nghĩ khách quan đó đột nhiên ập tới. Anh rõ ràng không hề thiếu hoạt động trong suốt những năm ở Luân Đôn.
Anh lợi dụng sự im lặng đến mê mụ của cô để đưa cho cô một gói nhỏ.
“Cái gì vậy?”, cô ngờ vực hỏi.
“Khi đang lập kế hoạch anh đột nhiên nghĩ rằng em có thể cần thứ gì đó lúc đi ngủ. Anh đã mạn phép mang cho em một chiếc áo ngủ.”
Ý nghĩ anh mua đồ lót cho cô ẩn chứa sự thân mật đến giật mình khiến Victoria gần như đánh rơi gói đồ xuống. “Anh lấy nó ở đâu?”, cô nói.
“Anh không lấy nó ở chỗ người phụ nữ nào khác đâu, nếu đấy là điều em muốn biết.” Anh tiến lên và chạm vào má cô. “Dù anh phải nói mình rất cảm động khi thấy em ghen tuông thế này.”
“Tôi không ghen.” Cô nghiến răng. “Chỉ là… Nếu anh mua nó ở cửa hàng của Madame Lambert, tôi sẽ…”
“Anh không mua ở chỗ Madame Lambert.”
“Tốt. Tôi sẽ rất giận dữ nếu phát hiện một trong những người bạn của tôi đã giúp anh làm cái việc xấu xa này.”
“Anh đang tự hỏi không biết em sẽ giận dữ với anh được bao lâu”, anh dịu dàng nói.
Đầu Victoria ngẩng phắt lên trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của anh. “Tôi đi ngủ đây.” Cô bước hai bước về phía cánh cửa ngách rồi quay lại. “Tôi sẽ không trở thành người mẫu mặc chiếc áo này hộ anh đâu.”
Anh trao cho cô nụ cười quyến rũ. “Anh chưa bao giờ mơ em sẽ làm thế. Dù sao anh khá hài lòng khi nghe em ít nhất cũng cân nhắc ý tưởng đó.”
Victoria gầm gừ một tiếng rồi lao sầm sập trở lại phòng. Cô tức giận với anh đến mức sém chút nữa sập luôn cửa lại. Nhưng rồi, nhớ đến mục đích ban đầu của mình, cô túm lấy tay nắm và khép hờ cửa lại để nó chỉ chạm khẽ vào khung chứ không đóng hẳn. Nếu Robert phát hiện ra cánh cửa không được đóng hoàn toàn, anh cũng không nghĩ cô để ngỏ như thể để mời gọi anh. Cô đã thể hiện sự giận dữ của mình rõ ràng, đến mức anh khó có thể đi đến kết luận ấy. Không, ắt hẳn anh sẽ nghĩ rằng, trong lúc quẫn trí, cô đã không chú ý.
Và nếu cô gặp may, anh sẽ không mảy may phát hiện điểm bất hợp lý ở chỗ cánh cửa.
Victoria quẳng gói đồ tội lỗi lên giường và cân nhắc kế hoạch cho phần còn lại của đêm. Cô sẽ phải đợi vài giờ nữa trước khi thử trốn thoát. Cô không biết phải mất bao lâu để Robert chìm vào giấc ngủ, và bởi cô chỉ có một cơ hội trốn chạy duy nhất, nên có vẻ phải rất thận trọng, cho anh đủ nhiều thời gian để thiếp đi.
Cô thức bằng cách thầm lẩm nhẩm những trích đoạn ít yêu thích nhất trong Kinh Thánh. Cha cô luôn bắt cô và Ellie phải ghi nhớ phần lớn nội dung cuốn sách. Một giờ trôi qua, rồi một giờ nữa, và thêm một giờ nữa. Rồi sau đó lại một giờ nữa trôi qua, và Victoria đang ngừng giữa bài Thánh thì chợt nhận ra hẳn đã bốn giờ sáng. Lúc này chắc chắn Robert đang say ngủ lắm rồi.
Cô nhón chân bước về phía cửa, rồi ngừng lại. Đôi bốt của cô có đế rất cứng và dày dặn, chúng đều phát ra tiếng mỗi khi cô bước đi. Cô sẽ phải cởi chúng ra. Những khớp xương của cô kêu răng rắc khi ngồi xuống sàn và tháo giày. Cuối cùng, nắm đôi giày trong tay, cô tiếp tục con đường im lặng hướng về phía cửa ngách.
Trái tim cô đập liên hồi, cô đặt tay lên tay nắm cửa. Bởi nó không đóng hoàn toàn, nên cô không cần xoay tay nắm. Cô khẽ kéo, và với những cử động vô cùng cẩn trong, đẩy cánh cửa mở ra.
Cô ló mặt vào phòng trước, rồi trút một hơi nhẹ nhóm. Robert đang ngủ ngon lành. Tên đàn ông chết tiệt này có vẻ như không mặc bất cứ thứ gì trên người bên dưới lớp mền, nhưng Victoria nhanh chóng xác định đây không phải lúc nghiên cứu vấn đề đó.
Cô nhón chân về phía cánh cửa, thầm cảm ơn bất cứ người nào quyết định trải một tấm thảm trong phòng anh. Nó khiến cuộc hành quân của cô càng trở nên tĩnh lặng. Cuối cùng cô đã đến được chỗ cánh cửa. Robert bỏ lại chìa khóa trên ổ. À, đây sẽ là phần xảo quyệt nhất. Cô sẽ phải mở cánh cửa và lẻn ra ngoài mà không đánh thức anh.
Rồi cô chợt nghĩ thực sự rất may mắn với cô khi Robert cởi phăng mọi thứ mà ngủ. Nếu cô đánh thức anh, cô có thể có một khởi đầu khá tốt trong khi anh tròng quần áo vào người. Anh có thể kiên quyết túm lấy cô, nhưng cô khá nghi ngờ sự kiên quyết của anh có thể mạnh mẽ đến mức sẵn sàng chạy băng qua những con đường ở Faversham mà không có một mảnh vải che thân.
Cô siết những ngón tay quanh chiếc chìa khóa và quay đầu lại. Cái ổ kêu cạch một tiếng. Cô nín thở và ngó qua vai. Robert vẫn đang ngủ, ngáy ro ro và lật người lại, nhưng ngoài ra anh không cho thấy dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.
Nín thở, Victoria chầm chậm kéo cửa mở ra, cầu nguyện những chiếc bản lề sẽ không rung lên cọt kẹt. Cửa kêu kẹt một tiếng nhỏ, khiến Robert dịch người một chút và chép miệng đáng yêu lạ kỳ. Cuối cùng cô cũng mở hờ được cửa và luồn ra ngoài.
Thoát rồi! Hơi quá dễ dàng, nhưng niềm vui chiến thắng Victoria đã trông đợi giờ đây lại không xuất hiện. Cô chạy qua hành lang và lao xuống cầu thang. Không có người nào làm việc nên cô có thể lẻn ra bằng cửa trước mà không bị ai phát hiện.
Nhưng khi thoát ra không gian rộng lớn bên ngoài, cô đột nhiên phát hiện mình không biết đi đâu. Nơi này cách Bellfield khoảng mười lăm dặm – không quá xa cho một người đi bộ nếu thật sự quyết tâm, nhưng Victoria không mặn mà với ý tưởng cuốc bộ theo đường Canterbury một mình giữa đêm giữa hôm thế này. Tốt hơn hết cô nên tìm một chỗ để ẩn náu gần quán trọ và đợi cho đến khi Robert đi khỏi đây.
Victoria nhìn quanh quất một lúc rồi đi lại giày. Chuồng ngựa có vẻ ổn, và có vài cửa hàng quanh đây có thể trốn nữa. Có lẽ…
“Chà, chà, xem có gì ở đây này?”
Tim Victoria ngay lập tức rơi xuống, bụng quặn thắt. Hai gã to lớn, bẩn thỉu và trông như say xỉn đang tiến lại phía cô. Cô lùi bước – rút lui trở lại phía quán trọ.
“Tao vẫn còn vài đồng đây”, một tên trong số chúng nói. “Đủ không, dzúy cô?”
“Tôi e là hai người nhầm rồi”, Victoria hoảng loạn đáp.
“Thôi nào, bé cưng”, tên kia vừa nói vừa vươn tay tóm lấy cánh tay cô. “Bọn anh chỉ muốn vui vẻ chút thôi. Ngoan ngoãn chiều bọn anh đi nào.”
Victoria thình lình thét lên. Bàn tay gã đàn ông nghiến lên da cô. “Không, không”, cô nói, nỗi sợ hãi bắt đầu kéo tới. “Tôi không phải loại…” Cô không buồn kết thúc câu nói vì bon họ trông không có vẻ chú ý cho lắm.
“Tôi là người đã có chồng”, cô nói dối, dùng tông giọng to nhất của mình.
Một trong hai bọn ch 11cf ng thực sự cất hẳn mắt khỏi bầy ngực cô một lát và ngước lên. Hắn chớp mắt rồi lắc đầu.
Victoria hít vào một hơi. Chúng rõ ràng không có chút đắn đo trước tính thiêng liêng của hôn nhân. Cuối cùng, quá mức tuyệt vọng, cô quát: “Chồng ta là Bá tước Macclesfield! Nếu các người dám đụng đến một cọng tóc trên đầu ta, chồng ta sẽ giết các người. Ta thề chồng ta sẽ giết các người.”
Câu nói khiến bọn chúng ngừng lại. Rồi một tên lên tiếng, “Victoriaợ của một tên bá tước chết tiệt thì làm gì một mình giữa đêm thế này?”
“Đó là một câu chuyện rất dài, ta đảm bảo với ngươi”, Victoria ứng biến, vẫn thụt lùi từng bước về phía nhà trọ.
“Tao nghĩ ả ta bịa chuyện thôi”, tên giữ lấy cánh tay cô nói. Hắn lôi cô lại gần hơn với cử động nhanh đến bất ngờ đối với một kẻ đang say rượu. Victoria cố gắng không nôn ọe trước hơi thở hôi thối của hắn. Robertồi cô đổi ý và cố gắng nôn. Hy vọng những thứ ô uế có thể làm hứng thú của hắn tắt ngấm.
“Bọn mình sẽ vui vẻ một chút đêm nay”, hắn thều thào. “Tôi với cô em và …”
“Tao sẽ không cố làm vậy đâu”, giọng nói lè nhè mà Victoria đã quá quen thuộc vang lên. “Tao không thích người ta chạm vào vợ mình.”
Cô ngước lên. Robert đang đứng cạnh gã đàn ông – anh đến từ chỗ nào mà nhanh quá vậy? – và ấn một khẩu súng lên thái dương gã. Anh không mặc áo sơ mi, anh thậm chí còn chẳng đi giày, và anh có một khẩu súng khác nhét ngay cạp quần. Anh nhìn tên say rượu, mỉm cười khô khốc, và nói: “Cô ấy khiến tao có hơi mất lý trí một chút.”
“Robert”, Victoria run run gọi, lần đầu tiên cảm thấy vui mừng khôn xiết khi được nhìn thấy anh.
Anh hất đầu sang một bên, ra dấu cho cô đi vào trong quán trọ. Cô nghe theo ngay lập tức.
“Tao sẽ bắt đầu đếm”, Robert nói với giọng chết chóc. “Nếu hai đứa chúng mày không cút khỏi mắt tao lúc tao đếm đến mười, tao sẽ nổ súng. Và tao sẽ không nhằm vào chân chúng mày đâu.”
Hai tên côn đồ chạy thục mạng ngay trước khi Robert đếm đến hai. Dù sao anh cũng đếm hết đến mười.
Victoria dõi theo anh từ khung cửa, thôi thúc muốn chạy trở lại phòng và náu mình bên trong khi anh đang bận đếm số. Nhưng cô phát hiện chân mình cứ chôn tại chỗ, không tài nào dứt mắt khỏi Robert.
Khi xong xuôi, anh quay lại. “Anh đoán em sẽ không làm gì để kích động cơn giận dữ của anh hơn nữa”, anh đay nghiến.
Cô gật đầu. “Phải, tôi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Chúng ta có thể thảo luận vào sáng mai, nếu anh muốn.”
Anh không nói gì, chỉ buông tiếng gầm gừ trầm thấp khi họ leo lên những bậc thang trở lại phòng ngủ của mình. Victoria không mấy yên tâm với phản ứng này cho lắm.
Họ đến cửa phòng anh, nó đã bị giật tung ra trong lúc vội vã. Robert gần như lôi xềnh xệch cô vào phòng và đóng sập cửa lại. Nhân lúc anh thả cô ra để xoay chìa khóa trong ổ, Victoria chạy thẳng đến cửa ngách. “Tôi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ”, cô vội nói.
“Không nhanh vậy đâu.” Robert siết chặt lấy bắp tay cô và kéo cô lại. “Em thực sự nghĩ anh sẽ cho phép em ở trong đó phần còn lại của đêm nay à?”
Cô chớp mắt. “Đúng rồi. Tôi nghĩ anh sẽ làm như vậy.”
Anh mỉm cười, nhưng đó là loại nụ cười đầy nguy hiểm. “Sai.”
Cô nghĩ đầu gối mình sắp sụp đến nơi. “Sai ư?”
Trước khi cô biết anh định làm gì, anh đã bế thốc cô lên và thả xuống giường. “Em, cô nàng láu cá, sẽ dành cả đêm nay ở lại đây. Trên giường của anh.”