Chương 2
“Tề Diệu, chúc mừng cậu, cậu lại thắng kiện!”
“Rất đang giá để chúng ta khui sâm banh uống mừng, Tề luật sư, tối nay đi uống chút gì với bọn này chứ? Vừa nãy nhìn thấy cậu trên tivi, so với các chính trị gia có khi cậu còn nổi tiếng hơn”.
Tề Diệu vừa trở lại Sở Vụ Luật sư, rất nhiều các đồng nghiệp cùng các nhân viên tới gặp anh. Họ nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật, chỉ mấy phút đã biết được kết quả tuyên án của tòa, đều phấn khích tới chúc mừng anh.
Giáp mặt với nhóm người tới chúc mừng, Tề Diệu chỉ cười điềm đạm, không nói gì.
Năm ngoái, anh biện hộ cho một vị viện trưởng nổi tiếng của Đảng bị một tuần san vu khống tội tham ô tham nhũng. Hôm nay có kết quả, các tuần san của các tòa soạn lớn đồng loạt đăng thông báo. Bỗng chốc sự việc trở nên ồn ào náo nhiệt, mà anh là luật sư thứ ba nhận vụ kiện, thật ra vụ này cũng không mấy khó khăn, chỉ vì vị chính trị gia kia quy củ một đống, thay đổi tới hai luật sư, sau cùng mới tìm tới anh.
Lúc trước cũng có người chê bai nói anh sẽ khó mà thắng được vụ này, dù sao tờ tạp chí nổi tiếng kia đăng tin cũng không phải là chuyện lá cải, bọn họ chắc hẳn là có chứng cứ mới dám công khai với công chúng. Nhưng Tề Diệu lại thắng kiện, còn thằng một cách tuyệt đối và hoàn toàn thuyết phục, làm cho đối phương muốn tố ngược trở lại tỉ lệ thắng cũng rất nhỏ.
“Tề Diệu, vị chính trị gia nổi tiếng kia mới vừa nãy ở trên ti vì nói cậu là nhân tài vĩ đạo, không đi theo con đường chính trị thật đáng tiếc. Chẳng lẽ cậu muốn đổi nghề sao?”
“Làm sao đổi được”. Tề Diệu quả quyết. Anh nhiều lần tiếp xúc với vị chính trị gia kia, ông ta cũng từng gặp mặt khuyên anh đổi nghề theo chính trị, thậm chí còn hỏi anh có muốn gia nhập vào Đảng, nhưng bị anh từ chối. Bởi vì nghề luật sư không chỉ đơn giản là công việc, mà còn là niềm đam mê của anh.
Năm mà anh xuất ngũ, anh liền đến Sở Vụ Luật sư làm việc, cứ như vậy mấy năm nay không hề thiếu những vụ kiện lớn. Hơn nữa, nhiều đồng nghiệp ra khỏi Sở vụ theo những công việc có tiền đồ hơn, nhưng anh tuyệt nhiên yên vị với vị trí hiện tại.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến những đột phá mới mẻ và chuyên nghiệp trong công việc, anh đã nghĩ đến việc thành lập một Công ty Luật sư của chính anh, trước mắt chỉ mới nằm trong kế hoạch.
Sau khi nhận tất cả những lời chúc mừng của mọi người, Tề Diệu trở về văn phòng của mình. Bên ngoài văn phòng, trợ lý của anh báo cho anh biết, Chủ tịch Công ty Phương thị đang đợi anh ở bên trong. Phương chủ tịch rất có dáng dấp của một ông chủ lớn, nên mọi người đều gọi ông ta là ông chủ Phương.
Thấy mặt Tề Diệu bình tĩnh, trợ lý nhanh chóng giải thích. Ông chủ Phương nói không cần gọi điện hẹn trước, ông ta rãnh rỗi nên có thể ngồi chờ.
“Tôi biết rồi”.
Tề Diệu mơ hồ đoán được, ông chủ Phương lại vì chuyện đó mà tới tìm anh. Anh không nói gì khác, rảo bước vào trong văn phòng.
“Ông chủ Phương, xin chào, hôm nay ngài rãnh rỗi đến tìm tôi có việc gì?”. Tề Diệu lễ phép bắt tay ông chủ Phương đáng bậc cha chú của anh, sau đó ngồi vào ghế của mình.
Nửa năm trước, Công ty Phương thị quyết định xây dựng lại công ty nhưng sau đó lại xảy ra vụ tranh chấp tài sản làm cho bất động sản đất đai giá trị gần hai mươi triệu nhân dân tệ bị đình trệ không thể khởi công. Hậu quả là một mình Phương thị thua kiện, sau đó Phương thị tìm anh để tố lại vụ án, kết quả của vụ án hồi tháng trước, Phương thị thắng kiện.
“Tề đại luật sư, là như thế này, ta có việc muốn tìm cậu nên mới tự mình tới đây”. Ông chủ Phương sang sảng nói. Ông năm nay đã hơn 60 tuổi nhưng có thể nói trước mặt tên tiểu tử nhỏ gần gấp đôi tuổi này, ông hoàn toàn không chút tức giận, trái lại còn vui vẻ cười nói.
Cái chính là Tề Diệu xứng đáng để đích thân ông tới tìm anh.
“Ông chủ Phương, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi tới là để hỏi cậu, chuyện lần trước tôi đề nghị được hợp tác với cậu, cậu thấy sao?” Ông chủ Phương nói thẳng không quanh co.
Trước đây khi chưa biết Tề Diệu, ông từng nghe nhiều người trong ngành nhắc tới cái tên nổi danh của anh, rằng anh lợi hại như thế nào, nổi bật, tài năng, xuất sắc ra làm sao. Ông hơn bốn mươi năm tung hoành trên thương trường, quen biết không ít giáo sư hoặc những luật sư lớn cấp quốc tế nên chỉ nghĩ Tề Diệu gặp may mắn mới thắng được vài vụ kiện, chẳng xuất sắc đến thế.
Nhưng đến khi công ty của ông đơn phương thua kiện, làm cho ông đau đầu bức bách với Đoàn luật sư. Ông là thương nhân, đầu tư để thu về lợi nhuận, làm sao có thể để 20 triệu nhân dân tệ bị quẳng xuống đại dương nên quyết định tìm tới Tề Diệu.
Ngay từ đầu ông nghi ngờ về tài năng của anh trước toà. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, cái nhìn của ông về anh khác hẳn, từ hoài nghi chuyển thành thích thú, toàn quyền về vụ kiện đều giao cho anh xử lý, do vậy Phương thị mới thắng kiện và tiến hành khởi công.
Tài năng xuất sắc như Tề Diệu sao chỉ có thể làm một luật sư nhỏ được? Bởi đó ông quyết định hậu tạ anh bằng việc mời anh đến Phương thị làm việc, nhưng lại bị anh từ chối. Anh nói với ông anh thích làm luật sư, còn thương trường anh không mấy hứng thú.
Nghĩ lại, từ trước tới nay chưa có ai từ chối lời đề nghị của ông chủ lớn là ông, chỉ duy nhất một mình Tề Diệu.
Tề Diệu từ chối nhưng không hề làm ông thấy tức giận, ngược lại, ông càng cảm thấy thích chàng trai này. Cả người anh đầy tự tin, tin tưởng vào chính mình, tuyệt đối không dựa vào người khác để được đề bạt, quả thật, chàng trai này rất giống ông hồi trẻ.
Tề Diệu không giống những người trẻ hiện giờ, hết mình vì công việc, nói cho cùng, anh cũng không giống như lời mọi người nói rằng anh kiêu ngạo, mà tiểu tử này rất có khí phách và chính kiến.
Cũng vì thế mà ông càng ngày càng thích anh. Nếu ông có một người con trai như Tề Diệu, cả cuộc đời này ông sẽ không có gì tiếc nuối nữa.
Việc Tề Diệu từ chối ông cũng không thành vấn đề, ông quyết định cùng anh hợp tác, đầu tư thành lập một công ty Luật thật lớn. Tề Diệu không cần phải làm nhân viên của ông, mà là một cổ đông chính thức của công ty. Ông tin chắc việc đầu tư sẽ rất thuận lợi. Hơn thế nữa, nếu Tề Diệu đứng đầu điều hành Công ty Luật, làm sao có thể không thắng các vụ kiện ra tòa? Sau này, có riêng một công ty Luật, các đối thủ cạnh tranh trên thường trường cũng không dám gây khó dễ, vị thế càng được bảo đảm vững chắc.
Về chuyện đề nghị hợp tác của ông chủ Phương, Tề Diệu không phải là không cảm thấy lo lắng. Đúng là trước mắt, anh có ý tưởng thành lập một công ty Luật, huống hồ điều kiện ông chủ Phương đưa ra rất có lợi. Nhưng nếu thành lập Công ty Luật, anh sẽ càng không có nhiều thời gian dành cho gia đình, chăm sóc cậu con trai của anh. Cũng nhiều ngày rồi anh chưa nói chuyện với cậu nhóc, ngay cả việc gặp mặt con còn khó khăn. Chắc chắn việc anh không thể tham gia hoạt động của nhà trẻ cậu nhóc sẽ giận lắm đây.
“Tề Diệu, quyết định của cậu thế nào?”
“Tôi không nghĩ đây là nơi thích hợp để chúng ta bàn chuyện hợp tác”. Với đề nghị hợp tác triển vọng như vậy, Tề Diệu không phải không đồng ý, quan trọng là kế hoạch hợp tác còn phải thảo luận kỹ càng.
Lần này không bị từ chối, ông chủ Phương cười to. “Được, cậu yên tâm. Tôi sẽ nói thư ký thảo nội dung kế hoạch hợp tác của chúng ta. À, còn việc này nữa, sắp tới bên nhà thầu công trình bắt đầu lựa chọn địa điểm, cậu cũng có thể xem qua”.
Coi như việc đàm phán hợp tác đã thành công, ông chủ Phương hứng khởi quay đi.
Chín giờ tối, trong căn phòng nhỏ, có một cậu bé náo loạn không chịu ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
“Duy Duy, con không nghe lời mẹ ngủ đi, ngày mai lại dậy trễ nữa cho coi”. Trình Tâm Phi ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng cười.
“Mẹ, con hỏi mẹ lần nữa, có thật là ngày mai ba sẽ không cùng mẹ và con tham gia hoạt động của trường con?”. Tề Tuất Duy mở miệng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn lộ vẻ bất mãn.
Cậu nhóc đã hỏi cô rất nhiều lần làm Trình Tâm Phi chỉ biết cười gượng gạo. Cu cậu toàn ỷ lại ba ba, nói có một số việc mẹ không thể làm được, nhất định phải làm cùng ba ba mới chịu.
Nhưng ba ba lại bận rộn thế kia…
Cô vuốt cái trán tròn tròn đáng yêu của con, dịu dàng giải thích: “Đừng vậy con, ba con còn phải làm việc, mà ba cũng nhờ mẹ nói xin lỗi con rồi đó”.
“Ba làm việc gì mẹ?”. Tề Tuấn Duy giận dỗi.
Nhóc c0n làm sao hiểu được chuyện công việc của người lớn.
“Ba con mà không làm việc, nhà chúng ta sẽ không có tiền mua này mua kia, con cũng không được đi nhà trẻ. Ba vì nhà mình mới làm việc, con hiểu không?”.
Tề Tuấn Duy là một cậu bé thông mình, mẹ cậu nói gì cậu cũng hiểu hết, nhưng cậu vẫn rất tức giận, cái miệng nhỏ xíu như cũ cong lên bất mãn.
“Dzậy nha, con đừng giận ba nữa!”. Cô dịu dàng an ủi con.
“Ba lâu rồi chưa tới nhà trẻ cùng với con và mẹ”.
Trình Tâm Phi lại không hiểu ý của con sao, lần trước trong đại hội thể dục thể thao, cu cậu nhìn các bạn cùng lớp tham gia trận đấu với ba mà hâm mộ.
Mình có nên nói chuyện nghiêm túc với anh ấy không nhỉ?
Trước khi mẹ chồng mất, bà có dặn dò cô, Tề Diệu công việc bận rộn, hy vọng nhất định cô sẽ trở thành vợ hiền, để anh không có bất kỳ bận tâm nào, tập trung tuyệt đối vào công việc. Lúc đó lí do bà muốn cô trở thành con dâu nhà họ Tề là bởi vì cô thực sự rất ngoan ngoãn.
Mặc dù cô gật đầu đáp ứng yêu cầu của bà, nhưng nói thật cô không rõ lắm việc làm thế nào để trở thành một cô vợ hiền. Cô rất hay hỏi về công việc của anh, dù sao cô cũng không hiểu lắm, chỉ biết chăm sóc cho gia đình nhỏ sao cho chu đáo nhất, không gây phiền phức cho chồng, bao gồm cả chuyện nuôi nấng Duy Duy.
Nhưng cu nhóc này, càng ngày càng lớn phải có ba dạy dỗ.
Có lẽ nhân lúc nào đó anh có thời gian, cô sẽ nói với anh về nhóc Duy Duy.
“Hoạt động lần sau của nhà trẻ, nhất định mẹ sẽ nói ba sắp xếp thời gian để tham gia, được không con?”.
“Thật không mẹ?”
“Tất nhiên là thật rồi!”.
Nghe mẹ nói lần sau có cha cùng tham gia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tuấn Duy lúc này mới lộ vẻ tươi cười.
“Chúng ta cùng ngoắc tay, mẹ”.
“Được, ngoắc tay”. Trình Tâm Phi ngoắc vào ngón tay nhỏ xíu của cậu nhóc. “Ngoắc tay rồi nha, giờ con ngủ đi. Ngày mai mẹ kêu mà con không dậy, đến đó trễ là mẹ mặc kệ con luôn nha”.
“Con buồn ngủ rồi. Chúc mẹ ngủ ngon”.
Cô hôn lên hai má của con trai.
“Chúc con ngủ ngon”.
Ở lại một lúc, thấy nhóc con cuối cùng cũng ngủ say, cô mới đứng dậy, bật đèn ngủ, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô cử động hai tay, không biết tại sao gần đây cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Rõ ràng mọi việc đều như trước kia mà?
Cô nhìn đồng hồ. 9 giờ rưỡi. Lúc sẫm tối, ông xã gọi điện nói hôm nay về trễ, nói cô không cần chờ cửa.
Anh chưa về nhà, làm sao cô có thể ngủ được. Đằng nào anh cũng thường về muộn, Trình Tâm Phi quyết định pha nước ấm tắm, cho cơ thể thư giãn, rất có thể sẽ giúp cô hết cảm giác mệt mỏi.
Gần mười giờ đêm, Tề Diệu về nhà. Vừa vào trong phòng khách, nhìn đèn ngủ mờ ảo, trong phòng giờ phút này hoàn toàn im lặng không có ai cả, nhưng đèn ngủ tản mát ra thứ ánh sáng có màu sắc ấm cúng, đem lại cho anh cảm giác rất ấm áp.
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được dụng ý của Trình Tâm Phi khi mua đèn ngủ này để đổi giàn đèn cũ. Vì cô nghĩ đến việc anh thường xuyên về trễ.
Bước tới phòng con trai, anh nhẹ nhàng đẩy cửa, qua ánh đèn ngủ, nhìn vào gương mặt giống anh như từ một khuôn mẫu mà ra. Miệng anh bất giác hơi cong lên, mỉm cười.
Mấy ngày nay, anh không có thời gian để quan tâm tới cu nhóc. Ngày mai anh phải tham gia hoạt động của nghiệp đoàn luật sư, không có cách nào để tham gia hoạt động nhà trẻ. Anh đắp chăn rồi sờ vào mặt của cậu nhóc. Điệu bộ lúc ngủ đáng yêu quá, lộ vẻ cười. Không biết mẹ cu cậu nói như thế nào để an ủi và làm cho tiểu tử này ngoan ngoãn như vậy.
Đi ra khỏi phòng của con, anh trở lại phòng ngủ, không thấy vợ trên giường. Sau đó anh thấy cửa phòng tắm hé mở, bên trong có bật điện, nhưng không có tiếng động.
Tề Diệu hơi hoang mang. Anh bỏ cặp tài liệu xuống, đi tới phòng tắm, đẩy cửa bước vào.
Thấy chồng đi vào phòng tắm, Trình Tâm Phi đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm liền tròn mắt ngạc nhiên. Cô tưởng 10 giờ rưỡi anh mới về nhà.
“Diệu, anh về rồi!”. Cô vội đưa tay lên che ngực.
“Ừm”. Tề Diệu đưa mắt nhìn vợ, sau đó lập tức đưa lưng về phía cô, bắt đầu cởi quần áo. [Hic… Anh nờ u nu thì báo em một tiếng để em khỏi đọc đoạn này… Ờ. Mờ không đọc thì sao mờ edit đây. Nói lãng xẹt hơ!).
Trình Tâm Phi thấy vậy, đoán anh mệt mỏi nên muốn tắm rửa. Cô muốn chuẩn bị phòng tắm cho anh.
“Diệu, nhờ anh lấy giùm em cái khắn tắm lớn được không? Em tắm xong rồi, phòng tắm nhường cho anh nè”. Không phải là chưa lần nào cả hai đều nude, cũng đã có với nhau một nhóc, nhưng muốn cô lượn qua lượn lại trước mặt người đàn ông cô yêu, ngượng đỏ mặt mất thôi. Cô thấy xấu hổ lắm.
Tề Diệu ở trần xoay người lại.
“Em đừng vội vàng như vậy. Chúng ta tắm chung”.
Tắm chung? Hai tai cô đỏ lên, cảm thấy toàn thân nóng bừng trong khi nước tắm đã nguội ngắt từ lâu lắc.
Nhìn anh bắt đầu cởi bỏ dây nịt, Trình Tâm Phi không nhìn nữa. Cô biết cô sẽ nhìn thấy biểu tượng nam tính rắn chắc của anh. [Bản convert láp láp gì đó, thui túm lại bằng câu đó á…XD).
AAAAA. Trời ạ! Cô đang nghĩ cái gì vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng ran. Cô vội táp nước vào mặt, rất muốn chui xuống nước trốn.
“Em làm gì vậy? Mặt ướt hết rồi!”.
Tề Diệu không biết lúc nào đã đi đến cạnh bồn tắm lớn, ngồi bên người cô.
“Diệu…”. Anh dựa sát vào cô, gần đến mức cô có thể hít được hơi thở của anh, làm cho cô ngây ngất, càng bối rối hơn.
Tề Diệu vuốt hai má cô. Sau khi tắm, làn da của cô trở nên mềm mại, cả người trắng hồng, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú càng nhìn càng thấy xinh đẹp, mười phần làm anh mê mẩn.
Cô thẹn thùng sao? Kết hôn đã sáu năm, vợ của anh đối với chuyện quan hệ vợ chồng vẫn còn rất ngượng ngùng, e lệ. Được cái đối với chuyện đó, ham muốn của anh cũng không thực sự quá lớn, trái lại, chính vẻ ngượng ngùng của cô lại kích thích anh nhất, thân dưới của anh đã bắt đầu rục rịch.
Tay anh lướt qua bờ môi đỏ mọng ướt át của cô.
“Anh nhớ trước đây em đâu có xấu hổ như thế này đâu. Năm em tròn 18 tuổi, không phải em đã muốn anh hôn em coi như là quà sinh nhật sao?”.
Như lửa đổ thêm dầu, mặt Trình Tâm Phi càng lúc càng nóng rực. Cô biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện trước kia, làm cô ngượng hơn.
Đúng là cô đã yêu cầu anh hôn cô nụ hôn đầu đời cho món quà sinh nhật. Chuyện đó cũng có nguyên nhân của nó. Do là trong lớp của cô, có một bạn nữ nói muốn hôn nụ hôn đầu tiên với một anh lớp trên mà bạn ấy thầm mến nhưng anh chàng ấy đã có bạn gái nên bạn nữ đó bị từ chối. Cô liền nghĩ tới người mà cô muốn hôn nhất chính là Tề Diệu. Vì nếu sau này anh có bạn gái, chắc chắn anh cũng sẽ từ chối cô như vậy.
Không biết sao lúc đó cô lại táo bạo như vậy. Cô rất muốn nụ hôn đầu đời của cô được dành cho anh, nhưng cô lại sợ anh không đồng ý. Do vậy nên cô mới lấy danh nghĩa là quà sinh nhật, và muốn anh hôn cô.
“Anh Diệu, hôm nay là sinh nhật em”.
“Anh biết. Chúc em sinh nhật vui vẻ”. Cô chưa nói với anh nhưng anh đã nghe mẹ anh nói rồi.
“Em… Anh có thể tặng quà sinh nhật cho em không? Em… Em thích được tặng quà sinh nhật lắm. Anh đồng ý nha!”. Cô nói nhanh, giọng hơi run.
“Em muốn anh tặng quà sao?”. Tề Diệu mỉm cười. “Em thích gì?”
“Em…”. Cô ngập ngừng.
“Nói đi!”. Anh thúc giục cô.
“Cái đó… Cái… Em muốn…”. Cả buổi tối cô đã học đi học lại rất nhiều lần nhưng ngay lúc này đây lại không biết nói với anh thế nào.
Tề Diệu đang chờ cô nói cô thích gì.
Đây là cơ hội của cô. Nếu có lần sau, chắc chắn cô sẽ phải đợi lâu ơi là lâu. Anh mà có bạn gái, cô yêu cầu thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải nói với anh.
“Anh, em muốn quà sinh nhật là… Anh hôn em đi!”
Tề Diệu sững người khi nghe cô nói ra quà sinh nhật mà cô muốn. Anh chưa bao giờ nghĩ cô lại táo bạo tới mức đưa ra yêu cầu đó.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô, cô muốn quà sinh nhật là một nụ hôn sao?
Tim Trình Tâm Phi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chờ câu trả lời của anh mới có mấy giây mà như hàng tiếng đồng hồ.
Sao lâu thế nhỉ? Lâu đến mức khiến cô hiểu ra rằng, yêu cầu của cô rất khó thành hiện thực. Anh và cô rốt cuộc cũng chỉ là hàng xóm của nhau mà thôi.
“Anh Diệu. Em xin lỗi anh. Lúc nãy em nói giỡn thôi. Ngủ ngon”. Cô cúi đầu xin lỗi anh, quay người chuẩn bị bước vào nhà.
“Chờ đã!”. Tề Diệu nắm cánh tay của cô kéo lại.
“Anh Diệu?”
“Sao tự nhiên em lại đưa ra yêu cầu này?”. Anh muốn biết vì sao.
Nếu cô nói ra vì sao cô muốn anh hôn cô, chỉ sợ anh sẽ cười cô mất. Cô ngập ngừng nói.
“Xin lỗi anh nha. Em không nên nói ra yêu cầu này với anh… Em… A!”
Anh đang hôn cô…
***
Anh tức giận. Cũng không thể trách anh được, yêu cầu của cô quá đáng như thế. Nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng đã có được món quà sinh nhật mà cô muốn, đó chính là nụ hôn đầu tiên của cô với anh.
Sau đó, vì cảm thấy xấu hổ hết sức nên suốt cả tuần, cô tránh mặt anh. Cho đến một ngày, cô ra ngoài mua đồ, lúc về nhà, đụng anh ngay cửa khu chung cư. Cô mới dám nói chuyện với anh.
Lần đó hôn anh, cả người cô bay bổng lâng lâng nên cô rất thích được anh hôn. Cho dù anh không yêu cô, chỉ cần anh không thấy chán cô, như vậy là cô mãn nguyện lắm rồi.
Tề Diệu tài năng xuất sắc, còn cô chỉ là một người rất rất bình thường.
Anh ham muốn cô, cô thật sự rất vui sướng. Có lúc anh ham muốn quá mức cô vẫn thỏa mãn được anh.
Tề Diệu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Sau đó thân hình cao lớn chậm rãi đứng dậy, rất nhanh chóng bước vào bồn tắm lớn, ôm lấy thân hình trắng hồng mềm mại. Xuay một cái, hai người thay đổi vị trí, cơ thể mảnh khảnh của cô nằm úp trên người anh. Nụ hôn của cả hai càng lúc càng nồng nhiệt, say mê không ngừng.
Hôn đến mức không thở được nữa, Tề Diệu mới buông cô ra, nhưng chỉ được vài giây lại hôn cô.
“Ư……”. Nụ hôn cuồng nhiệt sắp làm cô nghẹt thở đến nơi, đầu lưỡi anh không ngừng khiêu khích, quấn quít, hút thật sâu vào trong miệng cô làm cho cô không có cách nào chống đỡ được.
Khi anh buông cô ra, Trình Tâm Phi thở hổn hển.
Anh kéo cô ngồi trên người anh, hai tay cô liền chống lên trên vai anh. Ở góc độ này, trước mặt anh lộ ngay ra bờ ngực đẹp, mềm mại căng tròn, giống như đào mật đang tản mát ra hương thơm đầy mê hoặc.
Cơ thể cô lấm tấm nước. Những giọt nước càng làm cô quyến rũ hơn khiến anh cắn lên nụ hoa hồng nhạt đó tạo ra những âm thanh khơi gợi, xúc tác ham muốn của cả anh và cô. Anh có phần nhiệt tình hơn ngày thường, cô không tài nào chống đỡ được.
“Ư… Diệu”. Khoái cảm ập đến như sóng biển trong cơ thể cô, Trình Tâm Phi rên khẽ, cả người cô run rẩy không ngừng.
Ở dưới nước, bàn tay to của anh mơn trớn nơi mềm mại một cách nhẹ nhàng. Đầu ngón tay rất nhanh tiến vào trong hang động. Anh biết cơ thể mềm mại của cô có bao nhiêu nơi mẫn cảm.
Những nơi mẫn cảm của cô thường dậy lên dục vọng trong anh, làm cho anh càng muốn cô hơn.
Anh hôn chiếc cằm xinh đẹp của cô. Cô cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đầy lửa tình dục của anh, những bờ môi lại dán vào nhau, lúc này anh cũng đã tiến sâu vào trong cơ thể của cô, tiếng rên của cô hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt của anh.
“A… a…”.
Ôm vòng eo thon nhỏ chỉ có hai mươi tấc, Tề Diệu càng lúc càng đẩy nhanh động tác. Bọt nước tung bay, khoái cảm ập đến tầng tầng lớp lớp. Hai người đắm say hòa vào nhau trong cơn lốc tình yêu. [Nhớ phim Cơn lốc tình yêu ghê há…)
Khi Trình Tâm Phi nằm trên giường nghỉ ngơi, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không chút sức lực. Tề Diệu cũng nằm trên giường, vẻ mặt ngập tràn thỏa mãn.
“Duy Duy còn giận không em?” Anh hỏi.
Cô không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện của con. Nếu Duy Duy biết ba ba quan tâm tới mình, chắc nhóc con thích lắm đây.
“Nhóc Duy Duy không giận nữa!”
“Thật sao?”. Anh tạm thời không muốn nói cho vợ biết kế hoạch thành lập Công ty Luật. Mọi thứ chỉ đang nằm trong kế hoạch, khi nào thành lập, anh sẽ nói với cô.
“Diệu, nếu được, em hy vọng lần sau anh quan tâm tới Duy Duy, chỉ cần cả nhà đi chơi công viên thôi, con cũng vui lắm rồi đó”. Thằng bé đúng là không giận khi anh là ba mà không tham gia hoạt động của nhà trẻ, cũng không hề quan tâm tới nó, vì trong lòng của cu nhóc, anh luôn là người cha tuyệt vời nhất.
“Được, anh sẽ cố gắng”. Tề Diệu hôn lên hai má hồng của vợ.
“Lịch làm việc của anh ngày mai là nguyên ngày hả?”
“Đúng vậy, tới tối mới xong, có chuyện gì không em?”.
“Sau khi hoạt động của nhà trẻ kết thúc, em muốn đưa Duy Duy về nhà ba mẹ em. Ông bà rất nhớ Duy Duy, chắc sẽ ở lại ăn cơm trưa, chiều mới về”.
“Anh biết rồi. Nhờ em nói với ba mẹ thứ lỗi cho anh, lần sau nhất định anh sẽ tới thăm hai người”.
“Dzạ!”. Trình Tâm Phi mỉm cười.
Nhìn cô cười dịu dàng ngọt ngào thế kia, Tề Diệu hôn lên trán của cô, sau đó tiến xuống dưới hôn vào môi cô cuồng nhiệt say mê.
Cô thả lỏng toàn thân đón nhận nụ hôn của anh, vì trong giờ phút này, anh rất dịu dàng. Cô thật sự thích anh hôn cô… Nhưng tay anh đang sờ lung tung…
“Diệu?”. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. Anh lại muốn cô nữa á.
Tề Diệu nhanh chóng nằm đè lên người cô. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng, chín xác, anh lại muốn nữa rồi. Ham muốn gì mà mãnh liệt quá khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc hồng lên. Lúc nãy rõ ràng ở trong phòng tắm đã “enter” hai lần…
“Diệu, anh không thấy mệt hả?”. Cả ngày làm việc mệt mỏi, anh không nên để mất sức lực…
Tề Diệu khẽ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào anh.
“Em thấy sao?”.
Chạm vào anh, Trình Tâm Phi cảm nhận được cơ thể nam tính của anh đang căng lên, thật sự rất hấp dẫn, cô lại thấy ngượng.
Cô… Cô… Cô thật sự không hiểu được anh. Tại sao Tề Diệu của ngày thường và Tề Diệu lúc trên giường không cùng một người nhỉ?
Ở trên giường, anh nhiệt tình quá mức…
Hơn nữa, bởi vì anh nhiệt tình như thế, ôm cô dịu dàng ấm áp như thế, có lúc cô cảm thấy anh đang yêu cô.
Nhưng mà cô cũng biết không có khả năng đó. Từ nhỏ tới giờ, toàn là cô chủ động tìm anh còn anh chẳng lúc nào để ý tới cô.
Mà anh cũng chẳng bao giờ nói thích cô.
Đang lúc cô nghĩ ngày thường anh thế nào, trên giường lại bộc phát ham muốn rõ rệt thế thì áo ngủ đã bị cởi ra từ lúc nào.
Rồi anh cũng cởi áo ngủ ra, cô thấy ngay biểu tượng nam tính của anh đang chờ được lâm trận, miệng lưỡi cô liền khô rang. Chỉ cần anh muốn cô, cô sẽ thỏa mãn anh ngay, nhưng ngày mai cô phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô sợ mình sẽ không gượng dậy được mất. “Anh, em…”
Cô định nói với ông xã yêu nếu tiếp tục làm chuyện đó thì ngày mai không thể tới nhà trẻ, anh lại đi trước cô một bước làm cả người cô tê dại mềm nhũn.
“Phi Phi…”
Anh thổi vào tai cô luồng không khí nóng hổi gọi tên cô, giọng nói trầm thấp hùng hồn kia thật sự làm người ta mê mẩn, khiêu khích cô, làm cho cô say đắm.
Cô rất thích anh gọi tên cô thân mật như vậy, giống như thích được anh hôn.
Tất nhiên cô không thể chống cự được khí lực mê người của chồng, chỉ có thể đắm chìm…