Hỏa Bạo Thiên Vương
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 213: Giọt máu đầu tiên trong đống tuyết
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Chương 213: Giọt máu đầu tiên trong đống tuyết
Tuyết bay đầy trời.
Toàn bộ thế giới chỉ có bông tuyết rơi mất trật tự cùng điệu nhảy lãng mạn của hai người trẻ tuổi.
Ánh sáng vàng nhạt của đèn đường giống như đèn pha trên sân khấu, đang chiếu lên gương mặt của nam nhân cùng nữ nhân đang biểu diễn khuynh tình. Dường như ánh sáng đã phủ lên khuôn mặt của bọn họ một tầng màu vàng kim óng ánh.
Vì vậy, bọn hắn là tiêu điểm duy nhất trong thế giới màu trắng này.
Từng nhịp bước chân tiến lên giao nhau, rồi bước lùi lại, sau đó nghiêng người sang trái… Điệu Tănggô là điệu nhảy giữa tình nhân, cho nên lúc đầu người nhảy nam khi khiêu vũ đều phải mang theo đoản đao. Hiện tại tuy không phải mang theo đoản đao, nhưng người nhảy phải biểu lộ sự nghiêm túc, biểu hiện ra sự chú ý nhìn đông tới nhìn tây, đề phòng bị người phát hiện biểu lộ.
Lúc bắt đầu, Đường Trọng và Tô Sơn nhảy cũng không khẩn trương, nhưng lại rất cứng ngắc.
Đường Trọng là do không chuẩn bị chỉ tùy tiện mời. Tô Sơn là do được mời, nhưng thân thể lại không hoàn toàn thả lỏng.
Hơn nữa, nàng lại đi đôi giày dễ bị trượt, còn mặc áo lông nên không dễ chuyển động. Muốn thân thể nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như người đang biểu diễn trên sân khấu là tuyệt đối không thể đấy.
Thế nhưng mà, theo thời gian trôi qua, cảm xúc dần dung nhập, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý. Đường Trọng được Thiên Vương lão sư Từ Tam Kim đặc biệt chỉ đạo, kỹ thuật nhảy vô cùng cao, lại chứa sự cuồng vọng tiêu sái của bản thân trong đó. Còn Tô Sơn xuất thân danh môn, tự nhiên cũng không thể kém hơn Đường Trọng bao nhiêu. Nàng nhảy cùng Đường Trọng, lại tỏa ra sự hoa lệ thanh nhã, nhưng cũng nhiệt liệt phong tình.
Bọn hắn không cảm thấy rét lạnh, ngược lại cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng. Hai người ôm ấp thân thể nhau, giống như đang ôm ấp người yêu vậy.
Đường Trọng thò tay kéo một cái, Tô Sơn liền xoay tròn tiến vào trong ngực của hắn.
Đường Trọng thuận tay tháo xuống hắc kính trên sống mũi của nàng, không chút do dự nhét nó vào trong đống tuyết.
Lúc hắn đẩy thân thể nàng ra, thì áo lông mà nàng mặc cũng bị hắn kéo khóa cởi xuống.
Thiếu đi hai tầng trói buộc này, hai người càng như cá gặp nước, như yến bay lượn trên không trung, thật là cực kỳ tiêu sái.
Đường Trọng quên thân phận thế thân của hắn, Tô Sơn cũng bỏ đi phong phạm thục nữ của nàng.
- Bồng bềnh không biết đến chỗ nào, thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Hôm nay có rượu hôm nay say, hãy quên đi những mệt mỏi, những buồn phiền.
Chờ mong cái gì vào ngày mai được? Không bằng thỏa thích hưởng thụ hôm nay.
Xa xa bỗng có ngọn đèn sáng chói chiếu tới, đánh thức hai người đang đắm chìm vào điệu nhảy.
Một chiếc xe con bình thường chậm rãi đi tới, ngừng lại ở ven đường.
Lái xe là một nữ nhân trung niên, nàng hạ kính cửa sổ xe xuống, vẻ mặt vui vẻ nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang khiêu vũ dưới ánh đèn đường, thần sắc trên mặt của nàng như đang nhớ lại.
Dường như nàng hồi trẻ, nàng cũng có những kỷ niệm dưới ánh đèn đường.
Cửa sổ phía sau xe cũng hạ xuống, một tiểu nữ hài tóc rối bù cười hì hì nhìn một màn này. Tiểu hài nhi ưa thích tuyết, càng ưa thích náo nhiệt, có người khiêu vũ trong tuyết rơi, trong mắt bọn hắn là trò chơi rất hay.
Lại có một chiếc xe đi tới, lần này lái xe là một nam nhân trung niên bụng phệ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Bọn hắn cũng đỗ xe nhìn quanh, phảng phất đang ngắm cảnh.
Sau đó là chiếc xe thứ ba, chiếc xe thứ tư.
Bầu trời tối đen rồi, tiệm cơm chuẩn dương cũng bắt đầu đông người rồi.
Nhưng không ai lớn tiếng ồn ào, cũng không có ai cao giọng trầm trồ khen ngợi, trên mặt của mỗi người đều mang theo sự vui vẻ, cũng có người mang theo sự hoài niệm cùng tiếc hận.
Hiện tại người ngồi bên cạnh có lẽ cũng không phải là người yêu trước kia.
Bọn hắn đã quên bắt đầu từ lúc nào, nhưng lại nhớ rõ lúc nào chấm dứt.
Lúc bọn hắn dừng lại, hai người nhìn nhau cười to.
Đường Trọng cười tùy ý, Tô Sơn lại cười ngọt ngào.
- Ngươi chọn sai rồi.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nhìn có chút hả hê nói. Giống như chuyện này hoàn toàn không có chút nào quan hệ đến mình.
- Ta không thể quay về.
- Đây là nguyên nhân ngươi đột nhiên điên cuồng sao?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng hỏi.
- Chỉ là cảm thấy tuyết rơi đẹp, ngươi cũng thật đẹp, cho nên mới nghĩ mời ngươi khiêu vũ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Trong thơ không phải đã viết sao? Phóng ngựa hét to muốn một lần say.
Đường Trọng nhặt lên áo lông của Tô Sơn trên mặt đất. Tuy áo rơi xuống một tầng tuyết, thế nhưng mà tuyết còn chưa tan, hơi chấn động đã rớt xuống rồi. Sau đó, hắn lại tìm ra hắc kính bị tuyết trắng bao trùm, rồi lau lên quần áo của mình, rồi đặt ở trong lòng bàn tay một hồi mới đưa cho Tô Sơn.
- Mặc dù có thể tiếp nhận một cách dễ dàng, nhưng trong nội tâm cũng có chút ít không cam lòng a?
Tô Sơn như là lão yêu quái sống ngàn năm, nàng hiểu rõ đáy lòng của Đường Trọng.
- Ngươi có thể ngạo nghễ đối mặt băng hạt phong tuyết, nhưng lại không chịu được người nhà vắng vẻ, xem ra ngươi vẫn là một nam nhân trọng tình cảm.
- Ta trọng tình cảm thì có thể làm được gì?
Đường Trọng cười khổ.
- Cũng chỉ một người không đáng nhắc tới mà thôi.
Nói thật, nghe được mấy câu kia của Khương Khả Khanh, trong nội tâm của Đường Trọng xác thực cũng cảm thấy có chút ủy khuất.
Nàng nói nữ nhân kia mỗi tuần đều phải đi về một chuyến, hy vọng có thể nói cho bọn hắn tiếp mình trở về. Hắn không biết nàng bắt đầu từ lúc nào, nhưng hắn biết cho tới bây giờ nàng vẫn luôn tiếp tục, như thế mới thấy ý chí sắt đá của gia tộc kia.
Vừa rồi cởi áo lông ra khiêu vũ, Tô Sơn cũng không cảm thấy lạnh. Hiện tại nàng ngừng nhảy mặc áo lông vào, lại cảm thấy đi đứng bắt đầu lạnh buốt.
- Ngươi trở về là vì cái gì?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng hỏi. Thời tiết lạnh, Tô Sơn mặt lạnh, vấn đề này còn lạnh hơn.
- Vì cái gì a.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói:
- Vì một nhà đoàn tụ. . . . . . Tô Sơn chút nữa là bị vấn đề này cho nghẹn chết.
Đường Trọng cười, nói:
- Ta biết rõ ngươi khẳng định cảm thấy ta dối trá. Đây là cách nghĩ từ bé của ta, khi còn bé ta đặc biệt chán ghét lễ mừng năm mới. Bởi vì mỗi khi đến lễ mừng năm mới, nhà người ta đều vô cùng náo nhiệt, người toàn gia ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên. Còn nhà của chúng ta chỉ có hai người ta cùng chòm râu dài, ba món ăn và một bát súp, một lọ rượu mà chúng ta mỗi người một nửa, sau khi uống xong thì lại tự mình trở về phòng ngủ. Không có nói chuyện với nhau, cũng không nói cười gì, không có tiền mừng tuổi, cả tiết mục cuối năm đều không có. Lúc đó, ta rất hi vọng người một nhà có thể ngồi cùng một chỗ, cười cười nói nói qua một lần tết âm lịch.
Tô Sơn đã trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng:
- Nhiều người, mâu thuẫn cũng nhiều hơn. Lễ mừng năm mới của nhà ta lại nhiều người, nhưng có lẽ ta cũng chưa bao giờ có kinh nghiệm cười cười nói nói qua một lần tết âm lịch.
- Ta biết rõ. Tiểu gia có tiểu gia hạnh phúc, đại gia tộc cũng có đại gia tộc khó xử. Tiểu gia không có tranh chấp về lợi ích nên mới hòa thuận cùng nhau, đại gia tộc thì người tranh ta đoạt đến mức nứt đầu mẻ trán. Cho nên ta mới nói đó là lý tưởng khi còn bé của ta.
- Hiện tại thì sao? Bây giờ ngươi trở về là vì cái gì?
Tô Sơn hỏi.
- Dựa thế.
Đường Trọng nói. Nếu như so sánh Khương gia là một khối đại thịt mỡ, thì hắn chính là một hài tử muốn ăn thịt. Người khác có thể ăn, tại sao hắn không thể ăn một miếng?
- Có vị lão sư đã nói với ta một câu. Nếu như lực lượng của ngươi còn chưa đủ lớn, thì trước tiên nên thu hồi nắm đấm lại. Nhưng ta lại không muốn thu hồi nắm đấm lại, vì thế ta chỉ có thể cho lực lượng của nó càng mạnh hơn thôi.
- Tại sao phải tranh giành đi đường tắt chứ?
Tô Sơn nói:
- Chính ngươi cũng có thể là hào phú a.
Câu nói này khiến cho nhiệt huyết của Đường Trọng sôi trào.
- Không tệ. Ta cũng có thể là hào phú.
Tâm tình của Đường Trọng khoan khoái dễ chịu, cười lớn nói.
- Ta muốn tự mình chế tạo một cái hào phú.
Tô Sơn im ắng cười khẽ.
Nàng biết rõ, lúc này khúc mắc của người nam nhân này mới mở ra, con đường hào phú của hắn sắp bắt đầu.
Két
Một chiếc xe bình thường dừng lại bên cạnh hai người, xe này chính là chiếc xe của nữ nhân trung niên vừa rồi đi qua trước mặt bọn họ, không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại quay trở lại. Nàng hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt vui vẻ nói với Đường Trọng cùng Tô Sơn:
- Cô nương và cậu trai. Tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, phía trước cũng không có xe. Nếu các ngươi đến thành phố, sợ là muốn đông cứng rồi. Ta tiễn đưa các ngươi đoạn đường a.
- Không cần.
Tô Sơn cự tuyệt. Nàng không quen vô duyên vô cớ tiếp nhận ân huệ của người khác.
- Đại tỷ, cám ơn a.
Đường Trọng lại tiếp nhận. Hắn kéo cửa xe nhét Tô Sơn vào, nói:
- Bên ngoài quá lạnh rồi. Ta đều có chút không chịu được rồi.
Hắn luyện qua công phu, cho nên còn có thể chịu được loại thời tiết rét lạnh này. Nhưng Tô Sơn thì không được, vừa rồi Đường Trọng đã thấy nhiều lần bắp chân của nàng run run. Nàng thuộc kiểu nữ nhân chết vì sĩ diện, nếu như không phải trời quá lạnh, thì nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra dị trạng như vậy đấy. Điều này với nàng còn khó tiếp nhận hơn so với vẽ hoa lên mặt nàng.
- Đừng khách khí. Coi như là tiền thù lao mà vừa rồi ta xem một hồi đặc sắc khiêu vũ a.
Nữ nhân cởi mở cười cười.
- Các ngươi nhảy chính là điệu Tănggô hả? Thật đẹp a. Cậu cùng cô nương nhất định là một đôi tình lữ phi thường lãng mạn. Nếu không cũng không có chuyện lãng mạn như vậy. Hiện tại người trẻ yêu nhau thật tốt a. Không giống như chúng ta hồi xưa.
- Nói không chừng trở về nàng lại chia tay với ta a.
Đường Trọng theo lời nói của nàng, làm bộ mình và Tô Sơn có quan hệ người yêu.
- Băng thiên tuyết địa, lôi kéo bạn gái khiêu vũ ở bên ngoài, mặt của nàng đều muốn đông lạnh biến hình rồi kìa.
- Ha ha, phải chú ý giữ ấm a.
Nữ nhân cười.
- Chắc chắn nữ nhân đều ưa thích lãng mạn đấy. Nàng nhất định sẽ không cam lòng chia tay người bạn trai như ngươi. Bạn trai tốt như vậy, về sau còn tìm được ở chỗ nào chứ? Cô nương, ngươi nói có phải hay không?
Tô Sơn liếc Đường Trọng, nói:
- Phải.
- Cô nương thật là một người thành thật.
Nữ nhân khanh khách cười.
Đường Trọng nghĩ thầm, nàng chỉ không muốn phiền toái thôi.
Nàng làm sao có thể làm nũng như những nữ nhân kia, để có thể nói ‘làm sao có thể tìm không thấy’ hoặc là nói ‘cóc ba chân khó tìm chứ nam nhân ba chân có rất nhiều’ chứ?
Phía sau xe ngoại trừ Đường Trọng cùng Tô Sơn, còn có tiểu cô nương tóc rối bù. Tiểu cô nương này có mắt một mí, bờ môi dày, bộ dáng lúng túng, nhưng là lại thật đáng yêu. Nàng một mực đánh giá Tô Sơn, cũng không nói chuyện, chắc là đang suy nghĩ, tỷ tỷ này lớn lên thật là đẹp mắt a.
Lúc xe chạy qua một đoạn sườn dốc, trong lúc bánh xe bắt đầu trượt, tay của nữ nhân trung niên bận điều khiển tay lái, thế nhưng người trong xe vẫn thoáng hơi nghiêng nghiêng một cái.
Thân thể Đường Trọng nghiêng về phía cửa xe, thân thể Tô Sơn ở trên người của Đường Trọng, mà toàn bộ thân thể của tiểu cô nương kia lại tiến vào trong ngực của Tô Sơn.
Tô Sơn sợ đầu của nàng bị đụng, còn đặc biệt thò tay ôm eo nàng cho sát lại.
- Coi chừng.
Đường Trọng kinh hô kêu lên.
Xùy~~
Âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm rách da thịt truyền ra. Lập tức, một nửa cánh tay của Đường Trọng đã bị máu nhuộm đỏ.
Không ngờ vẻ mặt của tiểu cô nương tóc tai bù xù kia lại trở lên dữ tợn, lại giơ binh khí cổ quái giấu trong búi tóc đâm về cổ của Đường Trọng.
Đây là bẫy rập!