Hỏa Bạo Thiên Vương
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 236: Tôi không đánh, tôi sờ.
Dịch giả: Kieuphong
Nguồn: Mê Truyện
Mọi người biết Đường Trọng lợi hại nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.
Mọi người không biết Tiêu Nam Tâm lợi hại, thế nên cũng không ngờ cô lại lợi hại tới thế.
Đường Trọng một mình đấu với mình hai sinh viên học TaeKwonDo, đánh bại đối thủ nhanh như chớp. Tiêu Nam Tâm mạnh hơn, trực tiếp đánh cho thầy giáo dạy bọn họ ngã úp mặt như chó ăn phân. Phải biết rằng hắn là cao thủ đai đen đó, cũng có chút danh tiếng trong giới TaeKwonDo ở Minh Châu.
Lúc này mọi người đều không vội vỗ tay trầm trồ khen ngợi mà mặt mùi tràn đầy kinh ngạc và kinh hãi.
Hai người này đúng là quá mạnh rồi.
Vì vậy Đường Trọng liền tự mình vỗ tay.
Hắn dẫn đầu như vậy, các sinh viên học Thái Cực quyền mới kịp phản ứng, nhao nhao vỗ tay.
Vì vậy Đường Trọng liền mỉm cười phất phất tay, ý bảo mọi người khôngần quá kích động. Là hắn làm cho người ta kích động mà?
Đám người Chu Đào chạy tới đỡ Tra Ngọc Lương từ trên mặt đất dậy. Tra Ngọc Lương phất tay, ý bảo mình không sao.
Thế nhưng lông mày hắn thoáng cái đã nhíu lại.
Ngực hắn đau đớn như bị xé toạc vậy.
Đường Trọng liếc ngay thấy biểu hiện của hắn, biết rõ cô nhóc Tiêu Nam Tâm kia ra tay không khống chế tốt mạnh yếu nên đã đánh bị thương người ta rồi.
Đương nhiên hắn cũng không thể nói toạc chuyện này ra được. Nếu như mình nói ra thì mặt mũi Tra Ngọc Lương bị tổn hại, thế như tội đánh thầy giáo bị thương của Tiêu Nam Tâm cũng không tránh nổi.
Tra Ngọc Lương sẽ càng không nói. Bởi vì hắn không có khả năng thừa nhận trước mặt mọi người là mình bị một sinh viên nữ đánh bị thương được.
- Các người rất lợi hại.
Tra Ngọc Lương nén gợn sóng trong nội tâm và đau đớn trước ngực xuống, ánh mắt quét tới quét lui trên người Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm.
- Thiếu niên anh hùng, ha ha ...
Tuy nhiên trong lòng hắn đang hận muốn chết, cũng chỉ có thể làm bộ không thèm để ý. Như vậy trận thua này chẳng qua chỉ là giỡn chơi. Nếu mình thể hiện là đánh thật, thậm chí nói lời đe dọa sinh viên vậy thì đúng là hắn đã bị thua thật rồi.
Đường Trọng nhìn Chu Đào, nói.
- Vừa rồi cậu nói gì nhỉ? Nếu tôi đánh bại hết các cậu thì cậu tới đây học Thái Cực Quyền phải không?
Chu Đào cười lạnh, đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đã nói như vậy.
Vừa rồi mày nói phát công một lần đã đánh chúng tao ngã xuống đất, mày cũng chơi xấu đó thôi.
Một quyền coi như một lần phát công, vậy thì coi như hắn đã phát công tới bao nhiêu lần chứ?
Thế nhưng hắn còn chưa kịp há mồm phản bác, Đường Trọng đã rất rộng lượng khoát tay, nói:
- Không phải nói tới chuyện đổi môn học làm gì. Chúng ta đều là sinh viên Nam Đại, đánh cuộc cũng chỉ là nói đùa vài câu thôi. Hơn nữa hồ sơ chọn môn học đã được trường ghi nhận rồi, muốn sửa đổi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Bởi như vậy giống như đám người của hội TaeKwonDo tới hô hào muốn học Thái Cực Quyền, kết quả lại bị hắn không nể tình mà từ chối vậy.
Đương nhiên bạn học Đường Trọng cũng được cái tiếng là người rộng lượng.
Chu Đào chịu thiệt thòi, nội tâm uất ức, thật muốn xông tới đánh cho Đường Trọng một trận, nếu mình có thể đánh thắng hắn.
- Đã được học hỏi rồi.
Tra Ngọc Lương âm tàn hung ác nhìn Hoàng Anh, nói:
- Chúng ta đi.
- Khoan khoan, đợi một chút.
Đường Trọng hô.
Tra Ngọc Lương quay người, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Cậu còn có chuyện gì nữa?
- Thầy không biết là phải xin lỗi thầy giáo Hoàng sao?
Đường Trọng lạnh lùng nói. Người xấu đúng là người xấu, tự chạy tới khiêu khích, kết quả bị đánh cho một trận, trong lòng cảm thấy uất ức, ngược lại đổ hết trách nhiệm lên những người tốt vốn hay bị bọn họ bắt nạt. Trong lòng bọn họ, bọn họ bắt nạt người khác là đương nhiên, còn bản thân mà bị bắt nạt thì đúng là không còn thiên lý rồi.
Không phục sao?
Đường Trọng thích nhất là trị mấy loại không phục này.
- Xin lỗi sao?
Tra Ngọc Lương cười hắc hắc.
- Tôi với thầy Hoàng Anh là đồng nghiệp, quan hệ vẫn rất tốt, có chuyện gì cần xin lỗi chứ?
- Thầy Hoàng đang dạy chúng tôi học, thầy lại chạy tới làm loạn, chẳng lẽ không cần xin lỗi sao?
Đường Trọng cười ha hả nhìn Hoàng Anh, nói:
- Thầy nếu không xin lỗi thì những sinh viên chúng tôi còn tưởng là thầy thường xuyên bắt nạt thầy Hoàng đấy. Chuyện này đối với uy tín và danh dự của thầy Hoàng đều có tổn thương rất lớn, không phải sao?
Tra Ngọc Lương trầm ngâm không nói.
Hắn đương nhiên không muốn xin lỗi.
Nếu hiện tại hắn cúi đầu với Hoàng Anh thì về sau làm sao còn tìm hắn trả thù mối nhục ngày hôm nay được?
Hắn xoay măt nhìn về phía Hoàng Anh, muốn Hoàng Anh hỗ trợ vaiaf lời, bỏ qua chuyện này.
Không ngờ Hoàng Anh chỉ nhìn mặt hắn, giống như chờ hắn xin lỗi vậy.
Hắn biết rõ lần này Hoàng Anh giận thật rồi.
Hắn muốn phất tay áo rời đi nhưng câu nói tiếp theo của Đường Trọng lại khiến hắn không thể nào nhấc chân nổi.
- Vừa rồi thấy thực lực của thầy thật kinh người, tôi nhìn cũng hâm mộ, không biết có thể khiêu chiến mấy đường với thầy không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Nếu hôm nay thầy thấy không tiện thì tôi có thể tìm thời gian khác đi tới hội TaeKwonDo cũng được.
Uy hiếp!
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Ý của hắn đúng như vậy. Nếu như hôm nay hắn không xin lỗi Hoàng Anh thì hắn sẽ khiêu chiến.
Nếu như hôm nay hắn không nhận sự khiêu chiến của Đường Trọng thì về sau hắn sẽ tới hội quán quấy rồi. Tra Ngọc Lương ở trường nhiều năm như vậy, lần thứ nhất gặp phải sinh viên có thể uy hiếp cả thầy giáo như vậy.
Hôm nay ít người, hắn đã mất hết mặt mũi. Nếu như Đường Trọng lựa chọn thời điểm mình khai giảng mà tới khiêu chiến, mình lại bị hắn đánh bại, thế thì mình còn ở lại trường được không?
Thằng ranh này thực độc ác.
- Em...
- Thầy đồng ý tiếp nhận khiêu chiến của tôi rồi hả?
Đường Trọng cười hỏi.
Con mắt Tra Ngọc Lương nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật lâu, thật lâu sau, hắn mời nói với Hoàng Anh:
- Thầy Hoàng, thật xin lỗi vì đã quấy rầy việc học tập của mọi người.
Hoàng Anh có vẻ rất độ lượng, tỏ ra không có gì.
- Bọn họ đều là sinh viên cả. Nào có thầy giáo nào lại mang sinh viên đi khắp nơi gây chuyện bao giờ?
Tra Ngọc Lương vô cùng xấu hổ, mang theo đệ tử đi về hội quán TaeKwonDo.
Tiếng hò hét và trầm trồ sau lưng hắn như tát thẳng vào mặt hắn, còn khiến hắn khó chịu hơn và sự đau đớn trước ngực.
Đợi tới lúc Tra Ngọc Lương mang đệ tử rời đi, các học sinh lớp Thái Cực Quyền liền xông lên vây Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm lại.
- Đường Trọng, sao cậu lại lợi hại như vậy? Một mình cậu đánh mười hai người, thật là bá đạo đó.
- Chị Nam Tâm, chị quả thực là tấm gương trong đám nữ sinh chúng ta. Có phải chị đã từng học võ thuật không? Chúng tôi có thể đi theo chị học võ không?
- Người của hội TaeKwonDo cũng không dám ra vẻ trước mặt chúng ta nữa.
...
Đường Trọng chờ bọn họ vỗ mông ngựa một hồi xong mới lên tiếng quát:
- Xếp thành hàng, hiện giờ tiếp tục học.
Vì vậy các sinh viên liền lập tức nghe theo lệnh Đường Trọng, xếp thành hàng rồi chuẩn bị học tiếp.
Trải qua truyện này, tuy tín của Đường Trọng càng cao, mọi người cũng càng nhiệt tình đối với Thái Cực Quyền.
Sau hai tiết, Hoàng Anh cố ý đi tới trước mặt Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
- Trước kia chỉ cảm thấy cậu đánh Thái Cực quyền không tồi, không ngờ võ thuật của cậu cũng lợi hại như vậy.
- Chỉ là học chút công phu da lông.
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Chuyện ngày hôm nay xin cảm ơn cậu rồi.
Hoàng Anh lấy vẻ trêu chọc nói.
- Không ngờ thầy giáo như tôi lại phải nhờ sinh viên ra mặt.
- Đó là tâm địa thầy nhân hậu, không muốn chấp nhặt với trẻ con thôi.
Đường Trọng nịnh bợ. Tình Hoàng Anh rất hiền lạnh, đúng là loại người chân thật trong xã hội.
Nếu ai cũng giống như hắn, trong mắt không có một hạt cát thì chắc cũng chẳng có chiến tranh, cảnh sát ngồi không hết rồi.
Hoàng Anh vỗ vỗ vai Đường Trọng, quay người đi về phía phòng thể dục..
Nghĩ ngợi, hắn lại quay về, nói nhỏ:
- Thái Cực thực sự có nội kình sao?
- Thật đó.
Đường Trọng khẳng định.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Hoàng Anh giống như vừa được uống một bình rượu ngon, vẻ mặt ửng hồng.
Khả năng cả đời hắn cũng không tiến được vào cảnh giới nội kình, cũng có thể cả đời không thấy được cao thủ giới nội kình. Thế như chuyện này cũng không ảnh hưởng tới lòng tin của hắn vào Thái Cực.
Nếu như ngay cả những người hành nghề mà còn mất lòng tin vào nó thì Thái Cực quyền còn tiền đồ gì nữa?
...
Thao trường, Tẩy Mặc Trì.
Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đợi tới khi mọi người đều rửa tay xong mới tới vòi nước rửa tay chân, chỉnh trang hình tượng. Chủ yếu là Đường Trọng soi gương chải tóc. Mái tóc ngắn màu đỏ boóc đô của Tiêu Nam Tâm chỉ cần tùy tiện cào hai cái là được, ngược lại không phiền toái như Đường Trọng.
- Biểu hiện hôm nay không tệ hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Anh đang khen bản thân mình đó sao?
Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói. Hôm nay Đường Trọng đánh cả đám người của hội TaeKwonDo kia, tạo nên danh tiếng, còn bách Tra Ngọc Lương phải xin lỗi Hoàng Anh.
Cô đứng ngoài mà nhìn thì hành vi của Đường Trọng giống như một người lớn đang bắt nạt một đám trẻ con. Các thủ đoạn của hắn đều ở trên đám người kia một bậc.
- Cô cũng thấy là biểu hiện của tôi không tồi sao?
Đường Trọng mừng rỡ nói:
- Cuối cùng chúng ta cũng đã có điểm chung.
- Tôi chỉ nói ý nghĩ trong lòng anh thôi.
Bản thân tôi cũng không cho rằng như vậy.
Cho dù trong lòng tôi cho là như vậy thì tôi cũng sẽ không thừa nhận.
Đường Trọng biến sắc, thò tay túm lấy xương bả vai của Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm không ngờ chỉ một câu nói đùa của mình lại khiến Đường Trọng thẹn quá hóa giận rồi ra tay, sắc mặt biến đổi, trong lòng uất ức, phản ứng cũng chậm một nhịp, còn chưa kịp hành động thì xương bả vai đã bị Đường Trọng túm được.
Sau đó hắn đánh ra một quyền, tấn công thẳng vào ngực Tiêu Nam Tâm.
Thế như khiến Đường Trọng khó tin là Tiêu Nam Tâm lại không tránh né, giống như choáng váng vậy, đứng yên, để Đường Trọng tùy ý túm lấy ngực mình.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể đứng nghiêm, vẻ mặt xinh đẹp tràn ngập uất ức, ánh mắt lại kiên định quật cường.
Cô hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nỗi tức giận trong lòng cũng bị ép chế, giọng nói lạnh như băng:
- Đánh đi, làm sao không đánh tiếp đi?
- Tôi gì đánh đâu.
Đường Trọng xấu hổ nói:
- Tôi sờ thôi.